Giang Vũ Phi ỉu xìu tại chỗ ngồi, cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích được, không thể phát ra âm thanh gì. Cô chỉ có thể hoảng sợ, đảo mắt, cả người giống như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích.
“Cô Giang không phải sợ, đây là thuốc tê, không nguy hiểm gì cả, khi hết thuốc cô sẽ không sao cả.” Tài xế quay đầu lại liếc nhìn cô, gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Giang Vũ Phi mở to hai mắt cố gắng chống người dậy, nhưng mà người cô quá nặng, ý thức cô tỉnh táo nhưng người cô lực bất tòng tâm.
Làm sao bây giờ, Nguyễn Thiên Lăng còn đang chờ cô đến để cử hành hôn lễ…
Làm sao đây, cô không thể nào đến tham gia hôn lễ.
Cô biết Tiêu Lang không đồng ý việc cô lấy Nguyễn Thiên Lăng nhưng cô không ngờ rằng bọn họ sẽ bắt cóc cô. Giờ phút này, tâm tình của Giang Vũ Phi rất phức tạp, cô thất vọng về Tiêu Langm hơn nữa là lo lắng và sợ hãi. Cô sợ Tiêu lang sẽ làm ra chuyện gì đó, cô rất sợ sẽ xảy ra những chuyện cô không thể lường trước được.
…
Xe cẫn tiếp tục chạy, sau đó từ từ dừng lại bên đường.
Cửa xe mở ra, Giang Vũ Phi nhìn thấy Tiêu Lang đứng ở cửa xe.
Đối diện với ánh mắt chất vấn của cô, Tiêu Lang chọn lựa không nói gì, anh khom người ôm cô, rồi bế cô sang một chiếc xe khác.
Anh đặt cô vào ghế ngồi một cách thoải mái rồi lạnh nhạt nói với tài xế: “Lái xe đi.”
‘Vâng, thiếu gia.”
Giang Vũ Phi vẫn trừng mắt nhìn Tiêu Lang. Tiêu Lang nghiêng đầu nhìn cô. Hôm nay cô mặc váy cưới vô cùng xinh đẹp, cho dù không trang điểm nhưng dáng vẻ của cô cũng rất đẹp…
Anh thật không ngờ sau khi biết được sự thật cô vẫn muốn lấy Nguyễn Thiên Lăng, cam tâm tình nguyện mặc áo cưới vì anh ta. Người như Nguyễn Thiên Lăng không xứng đáng được cô yêu. Vì sao cô vẫn lưa chọn anh ta… chẳng lẽ cô lại yêu anh ta lần nữa sao?
Đôi mắt Tiêu Lang tối sầm, trong lòng anh thấy hâm mộ Nguyễn Thiên Lăng.
“Em đừng sợ, anh không hại em đâu.” Anh giơ tay lên, dịu dàng vén gọn những lọn tóc rối của cô ra sau tai.
Giang Vũ Phi vẫn dùng ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và tức giận nhìn anh.
“Vì… sao…” Cô dùng hết sức mới rặn ra được vài từ.
Tiêu Lang thản nhiên nói: “Bởi vì em không thể lấy Nguyễn Thiên Lăng.”
Quả nhiên là vì lý do này. Thực sự buồn cười, dù cho bọn họ có quan hệ huyết thống thì sao, bọn họ dựa vào cái gì để quyết định chuyện của cô. Muốn lấy Nguyễn Thiên Lăng là chuyện của cô, không liên quan đến bọn họ, vì sao bọn họ lại ngăn cản cô?
Ánh mắt Giang Vũ Phi càng phẫn nộ hơn: “Sao… anh… biết…”
Bọn họ làm sao biết được chuyện cô đồng ý lấy Nguyễn Thiên Lăng? Rồi tại sao lại biết cho người đón cô vào lúc đó?
Cô không hỏi hết ý nhưng Tiêu Lang vẫn hiểu ý cô.
“Em biết không? Hôm nay Nguyễn Thiên Lăng đã đặt hai nơi tổ chức hôn lễ. Một tại khách sạn Kim Đế, một tại công viên Wetland. Công viên Wetland bố trí vô cùng hoành tráng nhưng lại không có một khách mời nào… Khách sạn Kim Đế có rất nhiều khách mời, nghe nói đó là nơi tổ chức hôn lễ của anh ta và Nhan Duyệt. Cho nên anh đoán, anh ta cử hành hôn lễ với Nhan Duyệt xong sẽ đến công viên Wetland để cử hành hôn lễ với em. Anh cũng đoán được em đồng ý lấy anh ta nên nhân lúc anh ta đang ở khách sạn Kim Đế, liền chạy tới đón em.”
Giang Vũ Phi kinh ngạc và nghi ngờ.