“Chuyện này không thể trách nó, đều là lỗi của em… em không nên tin Nhan Duyệt như vậy.” Bà Nguyễn áy náy nói: “Nếu Thiên Lăng không công bố những chuyện đó, có lẽ em vẫn tiếp tục làm hại nó vì Nhan Duyệt.”
“Được rồi, chuyện đã qua rồi, sau này chúng ta không nhúng tay vào chuyện của bọn trẻ nữa là được. Em xem ba thông minh như vậy, không nhúng tay vào, hôm nay cũng không đến, ông mới thật sự nhàn nhã nhất.”
Bà Nguyễn cười nói: “Anh nói đúng, chuyện Thiên Lăng sau này em đều không quan tâm nữa. Nó còn lợi hại hơn người mẹ này, em nhúng tay vào chỉ làm vướng chân vướng tay chứ không giúp được gì.”
---
Phi Nhi castle.
Ngay khi hôn lễ của Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt bắt đầu, một chiếc xe Limosine hiệu Lincoln màu đen từ từ dừng lại ở trước cổng biệt thự.
“Cô Giang, thiếu gia phái người đón cô.” Thím Lý gõ cửa cười, đứng ở ngoài cửa nói.
Giang Vũ Phi ngạc nhiên mở cửa phòng: “Bây giờ ư?”
“Đúng vậy, xe đang ở bên ngoài.” Thím Lý thấy cô mặc áo cưới, vui vẻ cười nói: “Cô Giang, cô hôm nay đẹp quá. Chúc mừng cô, hôm nay cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.”
Giang Vũ Phi hơi đỏ mặt, có chút ngại ngùng, nhưng cô vẫn hơi nghi ngờ, không phải Thiên Lăng nói mười hai giờ mới đến đón cô sao?
Sao bây giờ đã tới? Bây giờ mới là mười một giờ…
Giang Vũ Phi ôm tà váy xuống lầu, cô đi đến cổng biệt thự thì đúng là có một chiếc xe đậu ở đó. Tài xế mặc âu phục màu đen mở cửa cho cô, cúi đầu cung kính nói: “Cô Giang, thiếu gia bảo tôi đến đón cô, mời cô lên xe.”
Giang Vũ Phi nghi ngờ nói: “Tôi tưởng mười hai giờ các anh mới tới chứ…”
“Hôn lễ tổ chức lúc mười hai giờ, thiếu gia bảo tôi đưa cô Giang để làm công tác chuẩn bị.”
Hóa ra là như vậy. Giang Vũ Phi ôm lấy tà váy rất dài, do dự một chút rồi khom người lên xe. Nếu quyết định lấy anh thì không thể đổi ý, thật sự không thể đổi ý, chuyện sau này thì sau này hãy nói.
Xe từ từ khởi hành, tâm trạng Giang Vũ Phi hơi lo lắng nhưng cũng mong chờ, cô rất muốn đến địa điểm tổ chức hôn lễ, không biết đã được trang trí như thế nào…
Giang Vũ Phi muốn gọi điện cho Nguyễn Thiên Lăng mới nhớ ra lúc xuống lầu quên không mang điện thoại. Trên người cô chỉ mặc bộ váy cưới, ngoài ra không mang theo thứ gì.
Đúng, đồ trang sức, đồ trang sức Nguyễn Thiên Lăng mua cho cô cũng chưa đeo…
“Làm phiền anh quay về nhà được không, tôi quên đồ, phải về lấy.” Cô nói với tài xế.
Tài xế giả vờ như không nghe thấy gì tiếp tục lái xe, Giang Vũ Phi lặp lại lần nữa, tài xế cũng không trả lời cô mà ngược lại chiếc xe càng đi nhanh hơn. Cuối cùng Giang Vũ Phi cũng cảm thấy có gì đó là lạ.
“Anh là ai? Anh không phải do Nguyễn Thiên Lăng phái tới.”
Tài xế quay đầu lại nhìn cô, thản nhiên nói: “Cô Giang, tôi được thiếu gia Tiêu Lang phái tới, cô đừng vội, thiếu gia Tiêu Lang đang đợi cô ở phía trước.”
Tiêu Lang?
Anh ta muốn làm gì?
Phá hoại hôn lễ của cô và Nguyễn Thiên Lăng sao?
“Dừng xe, dừng xe!” Giang Vũ Phi lo lắng gào lên, cô muốn mở cửa xe nhưng phát hiện cửa xe không thể mở ra được. Cô đứng dậy lôi tài xế, bỗng tài xế cầm bình xịt phun vào cô.
Mùi gay mũi phun vào mặt, Giang Vũ Phi nhanh chóng che miệng và mũi nhưng đáng tiếc là đã muộn. Cô đã hít phải một ít, không đầy hai giây, cô cảm giác người mềm nhũn, toàn thân đều không có sức lực.