Nhưng mà anh rất hoài nghi cô dâu là Giang Vũ Phi...
Trước mắt người phụ nữ mà Nguyễn Thiên Lăng quan tâm nhất là cô, trừ lấy cô, anh còn có thể lấy ai?
Nghĩ đến Nguyễn Thiên Lăng lập tức muốn lấy Giang Vũ Phi làm vợ, lòng Tiêu Lang cũng rất phiền muộn, không thoải mái. Anh cầm lấy điện thoại, đang muốn gọi điện thoại hỏi Giang Vũ Phi tình hình thực tế, ba anh liền gọi điện thoại tới.
Anh ngồi thẳng người, nhận điện thoại: “Dạ, ba.”
“Tiêu Lang, Nguyễn Thiên Lăng công bố tin vui kết hôn, con có xem không?” Tiêu Tử Bân ở đầu kia trầm thấp hỏi anh.
“Vừa rồi đã xem.”
“Con cho là hắn sẽ kết hôn với ai?”
“Con vẫn chưa đi xác nhận.”
Tiêu Tử Bân thản nhiên nói: “Con mau chóng đi tra rõ ràng, nhất định phải ngăn cản hắn và Giang Vũ Phi kết hôn... Còn nữa, mau chóng làm cho Giang Vũ Phi khôi phục trí nhớ, cô ta hận Nguyễn Thiên Lăng như vậy, khôi phục trí nhớ, đương nhiên cô ta sẽ đứng về phía chúng ta.”
“Vâng, con biết.” Tiêu Lang mím môi tắt điện thoại, ánh mắt hơi thâm trầm. Vốn tưởng rằng cô trước mắt đơn thuần vui vẻ vẫn có thể kéo dài vài ngày, nhưng mà bây giờ xem ra, anh cũng không cách nào làm cái gì cho cô nữa.
Giang Vũ Phi vừa tắt điện thoại của mẹ, liền nhận được điện thoại Tiêu Lang gọi tới. Hiện tại nhận được điện thoại của anh, Giang Vũ Phi bất giác nhớ tới hôm đó nói chuyện. Anh là đến nói với cô vấn đề thân thế của cô sao?
Giang Vũ Phi căng thẳng bắt điện thoại, chợt nghe thấy Tiêu Lang ở đầu kia hỏi cô: “Vũ Phi, em muốn lấy Nguyễn Thiên Lăng sao?”
Giang Vũ Phi ngạc nhiên một chút, làm sao anh biết? Nguyễn Thiên Lăng cũng không công bố ra ngoài cô dâu là cô...
“Anh hỏi tôi chuyện này làm gì?” Giang Vũ Phi nghi hoặc hỏi.
Không ngờ rằng Tiêu Lang ở đầu kia trầm thấp nói: “Nếu như người kết hôn với anh ta là em, vậy em nhất định không thể kết hôn với anh ta!”
“Vì sao?” Giang Vũ Phi hơi ngẩn ra.
“Chính là không thể... Vũ Phi, lúc trước em lấy anh ta chính là một âm mưu, bây giờ em lại lấy anh ta, sẽ chỉ làm âm mưu của Nguyễn gia tiếp tục nữa!”
Âm mưu? Âm mưu gì!
“Tiêu Lang, anh đừng làm tôi sợ được không...”
“Xin lỗi, anh không phải đang hù dọa em, đây là sự thật. Vũ Phi, Nguyễn gia là gia đình như thế nào, em biết rất rõ ràng, với thân phận Nguyễn Thiên Lăng, lúc trước anh ta không thể nào lấy em làm vợ, mỗi một người trong Nguyễn gia đều không đơn giản, bọn họ lựa chọn em, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sao?”
Sắc mặt Giang Vũ Phi thoáng chốc tái đi, lòng bất an bởi vì lời nói của Tiêu Lang...
Cô cũng rất khó hiểu, lúc trước tại sao ông nội Nguyễn Thiên Lăng lại lựa chọn cô làm vợ của Nguyễn Thiên Lăng.
Thím Lý nói là vì phẩm chất tính cách của cô tốt, mới lựa chọn cô. Cô gái có phẩm chất tính cách tốt rất nhiều, ngoại hình của bọn họ tốt, gia thế tốt, bằng cấp tốt, các thứ khác đều tốt. Nhưng mà ông nội Nguyễn Thiên Lăng lại chọn cô, người bình thường như cô. Là người ngu cũng sẽ hoài nghi mục đích lựa chọn cô sẽ không đơn giản như vậy.
Nhưng mà cô không có cái gì, bọn họ có thể có được cái gì từ trên người cô?
“Tiêu Lang, tôi không rõ ý của anh, anh nói đây là âm mưu, vậy anh nói đi, là âm mưu gì?”
“Trong điện thoại nói không rõ ràng, em tới gặp anh, anh kêu bác sĩ Tống thôi miên em thêm một lần nữa, chờ em khôi phục trí nhớ, anh sẽ nói tất cả cho em biết. Bây giờ em chưa khôi phục trí nhớ, nói với em cái gì cũng vô ích.”
“Vì sao nhất định muốn tôi phải khôi phục trí nhớ?”
“Chỉ khi em khôi phục trí nhớ, mới có thể phán đoán chuyện anh nói là thật hay là giả... Vũ Phi, anh không lừa em, lão già Nguyễn An Quốc dối trá kia, vẫn luôn lợi dụng em!”