Cháu và anh ta mãi mãi không thể nào ở bên nhau, ông cũng đừng mong cháu sẽ lại làm vợ anh ta. Cho dù cháu có chết thì cũng sẽ không lấy anh ta một lần nữa!”
Nguyễn Thiên Lăng nãy giờ vẫn không nói gì, ánh mắt bỗng nhiên tràn đầy vẻ mù mịt lạnh lẽo. Anh nhìn chằm chằm vào cô một cách âm trầm, cả người tỏa ra sự nguy hiểm.
“Vũ Phi… Ông nội cũng là vì tốt cho hai đứa…”
“Cháu không cần cái tốt này!” Giang Vũ Phi không thể đè nén được sự phẫn nộ bi thương đang trào dâng trong lòng, cô không khỏi nổi cáu với ông nội, người luôn đối xử rất tốt với cô.
Trong lòng cô rất khó chịu, như có một ngọn lửa trong lồng ngực, trái tim cô bị ngọn lửa nóng rực đó thiêu đốt, vô cùng đau đớn và dày vò, cô thấy mình như sắp chết đến nơi.
Nguyễn gia chính là nguồn gốc của mọi sự đau khổ của cô.
Cô đã từng cảm thấy vinh hạnh vì được gả vào Nguyễn gia, nhưng hiện tại cô chỉ hận không thể như chưa từng quen biết anh!
Nước mắt của Giang Vũ Phi lập tức trào ra, cô không nhìn ai trong bọn họ nữa mà xoay người lao ra ngoài.
Nguyễn An Quốc lập tức nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng, ông trầm giọng nói: “Đuổi theo nó đi, đừng để nó gặp chuyện không may nào.”
Nguyễn Thiên Lăng không từ chối, anh đứng dậy rồi chạy đuổi theo cô.
Nguyễn An Quốc bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ mệt mỏi già yếu, mí mắt ông rũ xuống, trong đôi mắt sáng suốt là sự trầm ổn tỉnh táo chỉ có ở những người địa vị cao.
Chú Trung lặng lẽ đi đến phía sau ông rồi nói khẽ: “Lão thái gia, tôi cảm thấy thiếu phu nhân thật sự rất đau khổ.”
“Tôi biết…” Nguyễn An Quốc thở dài rồi mở miệng: “Tôi cũng nhìn thấy sự đau khổ của đứa bé đó.”
Chú Trung an ủi ông nói: “Lão thái gia, một ngày nào đó bọn họ sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ông thôi.”
“Hi vọng là vậy…”
----
Bên ngoài những giọt mưa đã rơi tí tách, còn kèm theo những hạt tuyết nhỏ.
Gió rét thổi lên khuôn mặt, vừa ẩm ướt vừa lạnh thấu xương.
Giang Vũ Phi chạy trốn trong cơn mưa dầm, cô chỉ muốn cố gắng hết sức chạy thật xa, cách thật xa Nguyễn gia đã làm cho cô đau khổ tuyệt vọng thì cô mới có thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng.
Nước mưa làm cho tầm nhìn của cô nhòe đi, cô không nhìn rõ cái gì cả, khi cô sắp đụng vào một bồn hoa thì có một bàn tay túm lấy cánh tay cô rồi dùng sức ngăn cô khỏi bị đụng vào bồn hoa.
Cô hơi xoay người lại, mắt dần dần rõ ràng khiến cô nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt.
Anh có một khuôn mặt hoàn hảo sắc bén, tròng mắt đen láy đẹp như sao trên trời.
Nhưng nào ai biết, vẻ bề ngoài của anh tuấn tú hoàn hảo như vậy, nhưng bên trong lại tàn nhẫn máu lạnh như một con thú dữ đây?
Giang Vũ Phi lạnh lùng nhìn anh, bờ môi khẽ mở: “Ma quỷ, anh chính là ma quỷ!”
Khóe miệng Nguyễn Thiên Lăng nhếch nhẹ lên, anh hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú gần cô trong gang tấc: “Tôi là ma quỷ, cô có thể làm gì được tôi?”
Giang Vũ Phi lặng lẽ nắm chặt hai tay, khớp tay trắng bệch.
Cô chớp hàng mi ướt nhoèn, gằn từng chữ một: “Anh đừng đắc ý, nếu có cơ hội đẩy anh xuống địa ngục, tôi nhất định sẽ không bỏ qua!”
Người đàn ông nhìn sự oán hận không hề che giấu trong đôi mắt cô, anh chỉ cảm thấy có một luồng khí nặng nề đâm xuyên qua tim mình.
Anh nắm chặt cánh tay cô rồi đột nhiên kéo cô gần lại, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Anh hình như cảm thấy môi cô cũng giống như trái tim cô vậy, đều lạnh như băng.
Lúc Giang Vũ Phi chuẩn bị cắn lên môi anh thì anh đã nhanh chóng lùi ra, đôi môi mỏng gợi cảm nhếch lên một nụ cười tà ác.
Anh đẩy người cô ra, đôi mắt đen láy đó nhìn xuống cô, tự cao tự đại cười nhẹ: “Được lắm, tôi sẽ chờ ngày cô đẩy tôi xuống địa ngục!”
Giang Vũ Phi hung dữ lườm anh, răng cắn chặt môi.
Nếu có ngày đó, tôi nhất định sẽ làm như vậy!