Cho dù sáng hôm sau anh tỉnh lại, ở một nơi chẳng thông thuộc nhịp sống như thành phố H này, anh cũng không thể kịp thời tra được cô đi đâu, cô cũng có thêm nhiều thời gian để cao chạy xa bay.
Nhưng giờ anh có hẹn với bạn, ăn cơm rồi anh sẽ đi ngay, cô không dám ra tay, sợ nửa đường anh phát giác ra điều gì đó.
Cho nên chỉ có thể đợi ngày mai ra tay, hôm nay tạm thời án binh bất động đã.
Ăn cơm xong, Giang Vũ Phi liền trở về phòng nghỉ ngơi, còn Nguyễn Thiên Lăng thì lái xe đi gặp bạn.
Thật ra cô có thể thừa dịp này bỏ đi, nhưng cô không dám sơ ý, cô cần hành động thành công trong một lần, quyết không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Không có việc gì làm, Giang Vũ Phi ở khách sạn xem ti vi, đợi Nguyễn Thiên Lăng trở lại.
Nhan Duyệt vừa đi vào cửa, mẹ cô ta liền kéo lại hỏi thăm: “Hôm nay con và Thiên Lăng bàn chuyện kết hôn thế nào rồi?”
“Mẹ, anh ấy đi công tác rồi, bây giờ không có ở thành phố A. Nhưng con gọi điện thoại nói với anh ấy, anh ấy nói giờ không vội, đến giữa năm mới quyết định.”
Sắc mặt mẹ Nhan Duyệt trầm xuống: “Hôn sự của các con đều đã định, tại sao phải giữa năm mới quyết định? Còn những nửa năm nữa chứ.”
Tay Nhan Duyệt quấn quấn lọn tóc, không có tâm trạng nói: “Ai mà biết anh ấy nghĩ ra sao, mẹ, con phát hiện từ sau khi trở về, con đã không còn hiểu anh ấy như trước đây nữa.”
“Duyệt Duyệt, chuyện này không thể coi thường. Con không ở đây vài năm, có rất nhiều những tin tức bên lề của Nguyễn Thiên Lăng, phụ nữ của nó đếm trên mười đầu ngón tay cũng không hết.
Nó là kiểu đàn ông không thể trói buộc, mẹ cũng không yêu cầu nó toàn tâm toàn ý với con, chỉ cần con bước vào Nguyễn gia sớm một chút, sinh cháu đích tôn thì không ai có thể lay chuyển địa vị của con.
Trước kia nó có vợ, mẹ mới không cho con tiến tới, bây giờ con với nó đính hôn rồi, con nhất định phải gả vào Nguyễn gia.
Con cũng thấy rồi đó, ba của con chỉ là một phó thị trưởng, ngoại trừ cái thân phận này ra chúng ta không có địa vị gì cả, năm đó ba của con có thể lên làm phó thị trưởng, chẳng phải là nhờ Nguyễn gia hậu thuẫn sau lưng sao.
Vài năm nữa ba của con về hưu, tuổi của con cũng không còn nhỏ, cho nên con nhất định phải tranh giành lợi ích cho mình, Nhan gia chúng ta phải dựa vào con tiếp tục làm rạng rỡ tổ tông.”
Trong mắt Nhan Duyệt xẹt qua vẻ trầm tư, cô ta nhếch môi cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định có thể gả vào Nguyễn gia.”
Mẹ Nhan Duyệt thấy cô ta cười vẻ ung dung, càng làm bà ta thêm sầu muộn.
“Con đừng thực sự cho rằng tình cảm Nguyễn Thiên Lăng dành cho con là rất sâu đậm, Duyệt Duyệt, đàn ông không đáng tin cậy đâu. Cho dù Nguyễn Thiên Lăng muốn cưới con làm vợ, con vẫn chưa qua nổi cửa ải của Nguyễn lão gia.
Khi đính hôn thì còn có thể không quan tâm đến thái độ của ông ấy, nhưng đó chỉ là đính hôn, không có là cái gì cả. Các con muốn kết hôn phải được ông ấy đồng ý, lỡ như ông ấy không đồng ý...
Xong rồi, nếu như ông ấy không đồng ý thì thanh danh của con cũng hỏng mất.” Lúc này mẹ Nhan Duyệt mới nghĩ tới điều này.
Người phụ nữ hễ bị từ hôn, đặc biệt là thiên kim danh môn như cô ta, bị từ hôn thì là chuyện mất mặt mặt nhường nào.
Hơn nữa nếu muốn tìm một người không tệ để lấy, cũng không biết có dễ dàng hay không.
Mẹ Nhan Duyệt nhíu mày, bắt đầu hối hận với quyết định lúc trước.
Bà ta không nên vội vã để con gái đính hôn với Nguyễn Thiên Lăng.
Nhà gái chủ động yêu cầu đính hôn, còn cấp bách như vậy, con gái thật mất giá. Về sau thực sự gả đi, còn có thể yêu cầu xa vời mong nhà trai tôn trọng cô ta sao?
Những điều này đều là thứ yếu, quan trọng nhất là Nguyễn lão gia không đồng ý cho bọn nó kết hôn thì làm sao bây giờ?
Nhan Duyệt cảm thấy mẹ mình đang buồn lo vô cớ.