Editor: Hoàng Nam
Đại Liêu có một tập tục, thai nhi chưa đủ ba tháng sẽ không để lộ ra ngoài. Nhưng bởi vì thai của Phương Cẩn Chi không ổn, hàng ngày đều có đại phu đến viện khám, mùi vị thuốc nồng nặc, nên không giấu được người. Cuối cùng mọi người trong phủ đều biết Phương Cẩn Chi có hỉ mạch, mà thai nhi đó không được ổn.
Cùng tuổi với Lục Vô Nghiên, tứ thiếu gia Lục Vô Thế đã có nhi tử thành đàn, Lục Vô Nghiên giờ mới có con, hơn nữa đứa con trong bụng của Phương Cẩn Chi chính là đích trưởng tử đầu tiên, nên ánh mắt của mọi người trong phủ đều đổ dồn trên người của Phương Cẩn Chi.
Kể từ khi Phương Cẩn Chi chẩn ra hỉ mạch, nàng chỉ an tĩnh ở trong viện, không đi ra ngoài.
Nữ quyến trong phủ muốn đi thăm nàng đều bị gia nhân trong viện uyển chuyển ngăn cản, lấy lý do Phương Cẩn Chi không khỏe trong người.
Công việc trong nội viện hàng ngày do nàng định đoạt, giờ đây tất cả đều giao cho Nhập Trà xử lý. Bởi vì gần tới lễ mừng năm mới, từ trước đến nay tất cả chuyện lớn, chuyện nhỏ trong viện đều do Phương Cẩn Chi chuẩn bị, bây giờ thân thể nàng bất tiện, tạm thời giao cho đại thiếu phu nhân quản.
Ngay vả việc buôn bán của Phương gia, Phương Cẩn Chi cũng giao cho Ngô mẫu tạm thời xử lý, nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không đến làm phiền nàng.
Phương Cẩn Chi thực sự an tâm dưỡng thai.
Thai của Phương Cẩn Chi không được khỏe, không phải do nàng lúc mang thai không cẩn thận làm tổn thương hài nhi mà do lúc nhỏ bị lạnh, lớn lên kinh nguyệt không đều, ảnh hưởng đến việc sinh sản.
Lưu Minh Thứ đã kê cho nàng đơn thuốc an thai nhưng Lục Vô Nghiên vẫn không yên tâm, thường hay mời thái y từ trong cung tới để khám cho nàng.
Phương Cẩn Chi tĩnh dưỡng gần nửa tháng, chớp mắt đã đến lễ mừng năm mới thì thai nhi mới dần dần ổn định.
Thùy Tiêu viện
Phương Cẩn Chi dựa người vào ghế mây kê gần chậu than, nàng nhắm mắt, ngủ lúc nào không hay, ánh lửa nhẹ nhàng ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Thiểm Thiểm vùi mình bên chân Phương Cẩn Chi ngủ, thân mình cuộn tròn thành một cục. Nó vẫn thích nhất là vùi đầu vào ngực Phương Cẩn Chi, nhưng kể từ khi Phương Cẩn Chi có thai, Lục Vô Nghiên không cho phép nó nằm trên người của Phương Cẩn Chi nữa, còn đánh chân trước của nó đau tới mức khiến nó nhớ cực dai.
Lục Vô Nghiên nhỏ giọng đến gần, Thiểm Thiểm lười biếng mở mắt nhìn hắn một thoáng, lại cúi đầu ngủ tiếp.
Lục Vô Nghiên đứng bên cạnh người Phương Cẩn Chi, khẽ khom người đắp tấm thảm nhung lên chân của Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi lập tức mở mắt, mỉm cười, nhìn về phía Lục Vô Nghiên.
“Làm nàng tỉnh giấc rồi à?” Lục Vô Nghiên ngước mắt nhìn về phía nàng.
“Không, thiếp không ngủ. Tiết trời lúc này ấm áp, không kìm được nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.”
“Đúng là rất ấm áp.”Lục Vô Nghiên kéo một chiếc ghế mây khác đến trước chậu than, ngồi xuống.
Thiểm Thiểm ngẩng đầu lên nhìn một lúc, “Vút” một tiếng nhảy vào lòng Lục Vô Nghiên, cái đầu nhỏ cọ cọ vào chân Lục Vô Nghiên, giống như làm nũng, không chịu đi xuống.
Lục Vô Nghiên liếc nhìn nó một chút, cũng không thả nó xuống, cứ để nó trong lòng mình.
Lục Vô Nghiên giơ tay, đưa đến gần chậu than để sưởi ấm. Lúc này Phương Cẩn Chi mới nhìn thấy lòng bàn tay của Lục Vô Nghiên hồng hồng, giống như mới nhúng tay vào nước lạnh, muốn đưa tay ra sờ nhưng Lục Vô Nghiên tránh được.
“Lạnh lắm, nàng đừng chạm vào.” Lục Vô Nghiên hơ tay trước chậu than một lát cho đến khi tay ấm lên, mới kéo bàn tay nhỏ bé của Phương Cẩn Chi bao bọc trong lòng bàn tay to lớn của mình.
Phương Cẩn Chi cười cười, hỏi: “Sao tay chàng lại như thế này? Nếu như không phải biết chàng sợ bẩn, thiếp còn tưởng rằng chàng vừa xuống nước bắt cá.”
Lục Vô Nghiên khom người, ném tấm thảm nhung Phương Cẩn Chi đang đắp chân sang bên giường mỹ nhân, thả con mèo con đang nằm trên đùi mình xuống đất, kéo Phương Cẩn Chi đi tới bên cửa sổ.
Hắn mở sửa sổ ra, “Nàng nhìn đi.”
Buổi chiều mặt trời đã ngả về tây, trong sân có ba người tuyết, hai lớn một nhỏ, đặt sát cạnh nhau. Ánh nắng ấm áp của trời chiều chiếu vào khuôn mặt được dùng rau củ trang trí của người tuyết, tươi cười, vui vẻ hòa thuận.
Phương Cẩn Chi không khỏi phì cười.
“Hóa ra là chàng đắp người tuyết!” Phương Cẩn Chi kép tay Lục Vô Nghiên tựa đầu lên vai hắn.
Lục Vô Nghiên thuận tay nắm vòng eo thon nhỏ của nàng, kéo cả thân thể nhỏ nhắn vào trong ngực, dịu dàng nói: “Mùa đông hàng năm nàng đều muốn đắp người tuyết, năm nay còn chưa kịp, trong bụng nàng giờ đang có thai, không thể để bị lạnh, ta liền đắp thay nàng.”
Phương Cẩn Chi cười cong đôi mắt hình trăng non, dịu dàng nhìn khuôn mặt vui vẻ của ba người tuyết trong sân.
Ánh chiều tà nhạt dần, chân trời ấm áp cũng từ từ biến thành màu sắc trang nhã, sắc trời rốt cuộc cũng tối.
Tiếng pháo từ nơi xa vang vọng lại, mơ hồ còn có thể nghe tiếng trẻ con cười đùa.
Khi Phương Cẩn Chi chuẩn bị lễ mừng năm mới, thấy trẻ con trong phủ càng ngày càng nhiều đã cân nhắc năm nay sẽ tổ chức lễ đón giao thừa náo nhiệt hơn một chút. Không nghĩ tới giờ đây trong bụng nàng cư nhiên có một tiểu hài tử...
“Bước sang năm mới rồi...”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên sợ Phương Cẩn Chi đứng lâu quá dưới trời lạnh, lại sợ tiếng pháo làm nàng kinh hãi, liền đóng cửa sổ lại, đưa nàng trở vào trong.
Hai người không trở lại bên ghế mây cạnh lò sưởi mà ngồi trên sạp mỹ nhân. Thiểm Thiểm đang vùi mình trên sạp một lần nữa lại bị Lục Vô Nghiên đuổi đi.
Phương Cẩn Chi nhấc chân, đặt trên sạp mỹ nhân, gối đầu lên đùi Lục Vô Nghiên . Nàng ngẩng lên, nhìn Lục Vô Nghiên , hỏi: “Chúng ta thật sự sẽ không đi dự gia yến lúc giao thừa sao?”
“Dĩ nhiên là không đi.”
Lục Vô Nghiên cúi xuống, hôn lên trán Phương Cẩn Chi , cười nói: “Gia yến giao thừa năm nay chúng ta có lý do để vắng mặt, đây là lý do chính đáng nhất của ta trong nhiều năm nay.”
Phương Cẩn Chi cười cùng hắn, “Vậy sau này chàng phải cảm ơn tiểu Vô Nghiên rồi.”
“Ừ, miễn cưỡng cám ơn sinh vật nhỏ không an phận này.” Lục Vô Nghiên chau mày liếc nhìn cái bụng vẫn như bình thường của Phương Cẩn Chi .
Trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ diệu, năm nay đêm 30 đã có ba người rồi. Nghĩ như vậy, hắn nói: “Vật nhỏ này đến sớm hơn ta nghĩ, không ngờ năm nay đón giao thừa có thêm nó.”
“Chàng sao cứ mở miệng ra là gọi vật nhỏ này nọ vậy?” Phương Cẩn Chi cau mày, hiển nhiên là không thích nghe.
Nào có ai nói con trai mình như vậy?
Phương Cẩn Chi giật mình, đột nhiên hỏi: “Vô Nghiên, nếu như không phải là tiểu Vô Nghiên, mà là nữ nhi thì sao?”
Lục Vô Nghiên ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của một lúc lâu, khuôn mặt từ từ toát ra vẻ ấm áp, cười ôn nhu, nói: “Vậy nàng nhất định phải sinh cho ta một tiểu cô nương giống như nàng như đúc, xinh đẹp như tiên nữ.”
Nói xong, hắn lại cúi người xuống, hôn lên mắt Phương Cẩn Chi một cái.
Giống như không đủ, hắn lại khom người, nhẹ nhàng hôn hôn bụng nhỏ của Phương Cẩn Chi. Tựa hồ như trong bụng Phương Cẩn Chi thực sự là một tiểu công chúa đáng yêu.
“Đột nhiên ta cảm thấy là con gái thì sẽ tốt hơn, cũng y như nàng, xinh đẹp khéo léo, ta nhất định sẽ mang tất cả những gì tốt đẹp nhất trong thiên hạ cho con, để con trở thành tiểu công chúa nổi bật nhất...”
Phương Cẩn Chi thu lại nụ cười, sa sầm mặt mày. Dùng sức “Hừ” một tiếng.
Tiếng hừ khiến Lục Vô Nghiên kinh ngạc.
Hắn. . . lại nói sai cái gì sao?
“Meo meo… “ Trên mặt đất, Thiểm Thiểm cuộn tròn thành cục bông trắng, kêu lên một tiếng, giống như mang theo điểm vui sướng khi có người gặp họa.
Lục Vô Nghiên nhìn Thiểm Thiểm.
Giống như... từ khi Thiểm Thiểm bắt đầu xuất hiện, lý do Phương Cẩn Chi tức giận càng ngày càng không giải thích được. Lục Vô Nghiên thậm chí còn đoán, liệu có phải hay không trong bụng Phương Cẩn Chi là một tên tiểu tử tính khí bá đạo khiến tính tình Phương Cẩn Chi cũng bị thay đổi theo.
Mặc dù Phương Cẩn Chi gần đây không giải thích được lý do, hoặc tức giận câu nói vu vơ đầu tiên của Lục Vô Nghiên , nhưng kiểu tức giận vẫn giống như hồi còn nhỏ, bĩu môi, phồng má nhìn ngươi, không thèm nói chuyện với ngươi.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một cách cẩn thận những điều mình vừa nói một lần nữa.
“A. . .” Lục Vô Nghiên bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ cưng chiều nữ nhi của chúng ta thành công chúa chói mắt thứ hai, Cẩn Chi của ta mới là công chúa chói mắt thứ nhất . . .”
“Như vậy còn được…” Phương Cẩn Chi mãn nguyện không phùng má nữa, khép mắt, mím môi cười rộ lên.
“Là người sắp làm mẹ rồi, mà còn giống như con nít vậy . . .”
Phương Cẩn Chi, mặt thản nhiên lắc lư đầu nhỏ.
Nhìn khuôn mặt nàng mang nét cười vô tư, ánh mắt Lục Vô Nghiên tràn đầy nhu tình, dịu dàng. Như vậy thật tốt, hắn hận không thể khiến nàng vĩnh viễn không buồn không lo giống đứa trẻ.
Mễ Bảo Nhi bưng chén thuốc đi vào, nhất thời có chút ngây người khi nhìn thấy hình ảnh ấm áp trong phòng. Dáng vẻ của Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi giống như trong bức họa, Lục Vô Nghiên lười biếng ngồi trên sạp mỹ nhân còn Phương Cẩn Chi thì gối đầu lên đùi của hắn, hai người nhìn nhau, nở nụ cười dịu dàng yếu ớt. Thiếm Thiếm trắng như quả cầu tuyết trốn trên sạp mỹ nhân, cách đó không xa một chậu than hồng ấm áp, và hai chiếc ghế mây.
Giống như một bức họa sống động.
Mễ Bảo Nhi ngơ ngác nhìn một lúc lâu, mới bưng chén thuốc nhẹ nhàng đi tới.
Nhìn chén thuốc màu nâu trên tay của Mễ Bảo Nhi, khuôn mặt một khắc trước còn tràn đầy nụ cười của Phương Cẩn Chi lập tức biến mất.
Từ lúc nàng mang thai, mỗi ngày đều uống ba chén thuốc an thai. Phương Cẩn Chi cũng không phải là sợ thuốc đắng mà không uống, chỉ là thời gian uống lâu như vậy, nên mỗi khi ngửi mùi này, nàng vô thức cau mày lại khó chịu.
Lục Vô Nghiên làm tư thế giả, vỗ vỗ lên bụng nhỏ của Phương Cẩn Chi , làm bộ tức giận nhẹ giọng khiển trách: “Tiểu quỷ không an phận, làm hại mẫu thân ngươi phải khổ sở, mỗi ngày phải uống một chén thuốc đắng, để xem, sau khi ngươi sinh ra ta sẽ giáo huấn ngươi thế nào!”
Phương Cẩn Chi vội đẩy tay Lục Vô Nghiên trên bụng của mình ra, bảo vệ bụng vủa mình, vừa trừng mắt, oán trách nhìn Lục Vô Nghiên, nhận chén thuốc từ tay Mễ Bảo Nhi, ngửa đầu, khổ sở nuốt từng ngụm thuốc, vài lần đã uống hết chén thuốc.
Sau khi uống cạn chén thuốc, Phương Cẩn Chi lau khóe miệng, ưỡn ngực ngẩng đầu, mặt kiêu ngạo nhìn về phía Lục Vô Nghiên , ý vị, khiêu khích nói: “Mẹ ruột của hắn còn lâu mới giống như cha hắn, sợ thuốc đắng!”
“Phải phải phải, phu nhân nói rất đúng.” Lục Vô Nghiên mỉm cười nhìn chằm chằm Phương Cẩn Chi, không rời mắt.