Thê Khống

Chương 164: Chương 164: Suy xét




Editor: minhngoc20vt

Nghe xong cuộc nói chuyện của Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên, Thước Bảo Nhi cúi đầu mím môi cười.

Phương Cẩn Chi lườm nàng một cái, Thước Bảo Nhi liền thu lại chén canh vội vàng lui xuống, nàng cũng không muốn ở lại làm vướng chân vướng tay.

“Vô Nghiên, hôm nay sắp phải đón giao thừa rồi, phụ thân cũng không trở lại sao?” Uống thuốc xong rồi, Phương Cẩn Chi lại nằm ở trên đùi của Lục Vô Nghiên, hỏi.

“Phụ thân đã trở lại, chỉ là năm nay người muốn ở trong cung tham gia cung yến. Ôn Quốc Công phủ cách hoàng cung không gần, đi lại bôn ba quá mức vội vàng và vất và, nên buổi tối người không thể trở về. Ngày mai, người mới có thể từ trong cung về nhà.” Lục Vô Nghiên giải thích rõ lý do với Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nghĩ ngợi một lát, mới chậm rãi gật đầu.

Lục Thân Cơ cũng không dễ dàng, ngày thường bản thân sinh hoạt trong quân doanh rơi vào nguy hiểm không nói, liền ngay cả khi không có chiến sự, quanh năm phải thủ ở biên cảnh lạnh lẽo khủng khiếp cũng là chuyện vô cùng buồn tẻ.

Thân là vãn bối, Phương Cẩn Chi cũng không nói gì. Kỳ thật trong lòng nàng hiểu rõ, sơ với quay về Lục gia, phụ thân của bọn họ hẳn là càng hy vọng tiến cung gặp Trưởng công chúa đi……..

Phương Cẩn Chi lại nghĩ tới Phong Dương Hồng, liền nói: “Nói tới, nghĩa huynh cũng trở lại cùng với phụ thân đi? Thiếp cần phải thăm hỏi một phen.”

“Không vội, thai nhi trong bụng của nàng chưa được ba tháng, đợi thai tượng ổn định một chút. Ta đi cùng với nàng.” Lục Vô Nghiên hiểu rõ tâm tư của Phương Cẩn Chi, khuyên nàng.

Phương Cẩn Chi gật đầu, nhớ tới một việc, hỏi: “Vô Nghiên, sao ngày hôm nay Thước Bảo Nhi lại đưa thuốc đến? Nhập Trà đi đâu vậy?”

Chuyện nấu thuốc đích thực là Thước Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi tự mình làm, có đôi khi các nàng bận tối mặt mới để cho Yêu Yêu cùng Chước Chước tới hỗ trợ. Có thể là bởi vì lúc trước Phương Cẩn Chi đã nhẹ nhàng phân phó, nếu khi Lục Vô Nghiên có ở nhà, cố gắng hết sức để cho Nhập Trà hoặc Nhập Huân vào trong phòng hầu hạ, cho nên trước kia đều là Nhập Trà nấu thuốc xong đưa đến.

“Nhập Trà đi đón người, sắp trở về rồi.” Lục Vô Nghiên nói.

“Đón người?” Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc nhìn Lục Vô Nghiên, “Đón người nào vậy?”

***Editor: minhngoc20vt***

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Không lâu, một nhuyễn kiệu được đưa đến Thùy Tiêu viện. Nhập Trà xốc mành kiệu lên, Bình Bình và An An từ trong kiệu bước ra.

Lúc Nhập Trà dẫn Bình Bình và An An đi lên lầu, Phương Cẩn Chi nhìn hai muội muội vui mừng đến không nói nên lời.

“Tỷ tỷ!”

Bình Bình và An An lập tức bổ nhào lên, giữ chặt cánh tay của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nhìn hai muội muội một chút, lại quay đầu nhìn Lục Vô Nghiên một chút, trong mắt đều là cảm kích.

Nàng như thế nào cũng thật không ngờ Lục Vô Nghiên sẽ đón hai muội muội đến đây. Phương Cẩn Chi đã thật lâu không gặp hai muội muội, trong lòng nhớ nhung vô cùng.

Trước kia đã xảy ra chuyện như thế, Phương Cẩn Chi không muốn để cho Bình Bình và An An tới Ôn Quốc công phủ. Nếu nàng không có thai, nàng vốn là dự định sau khi tham gia cung yến sẽ vội vàng đi đến Nhập Lâu sum vầy với hai muội muội.

Nhưng là hiện giờ nàng đang mang thai, mà thai này lại vô cùng bất ổn, ngày thường nàng cẩn thận ở trong Thùy Tiêu viện không bước chân ra khỏi cửa một bước, nên càng không thể bôn ba đi đến Nhập Lâu gặp hai muội muội được.

Không nghĩ tới Lục Vô Nghiên vậy mà đón Bình Bình và An An đến đây!

“Nghe nói tỷ tỷ mang thai tiểu bảo bảo!” Vẻ mặt tò mò của Bình Bình nhìn vào bụng vẫn bằng phẳng của Phương Cẩn Chi.

An An lại càng thật cẩn thận đưa tay sờ soạng một chút, có chút buồn bực nói: “Cũng không sờ thấy được gì nha…….”

“Hắn còn nhỏ! Thêm mấy tháng nữa mới có thể nhìn ra.” Phương Cẩn Chi cười kéo hai muội muội ngồi xuống bên cạnh nói chuyện.

Phương Cẩn Chi vẫn cực kỳ quan tâm đến chuyện tách ra của hai muội muội. Theo như kế hoạch của Lưu Minh Thứ, vẫn còn đợi thêm hai tháng nữa mới có thể thử cho Bình Bình và An An tách ra. Nhưng mà vết thương trên cánh tay của Cố Hi lại phát tác, mấy lần muốn mạng nhỏ của hắn, điều này làm cho tâm của Phương Cẩn Chi cũng xoắn chặt lại.

***Editor: minhngoc20vt***

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Vốn là ngày tách ra của Bình Bình và An An không thể không chậm lại một chút.

Sau đó Phương Cẩn Chi lôi kéo hai muội muội ngồi xuống, liền vội vàng hỏi tình hình hiện tại của Cố Hi.

“Vào mấy ngày trước hắn lại tái phát một lần, đau đến co rút toàn thân…….” Bình Bình cúi đầu, nhớ tới bộ dáng phát tác thống khổ của Cố Hi khi đó liền cảm thấy một trận đau lòng, đôi mắt cũng không khỏi đỏ lên.

An An quay đầu sang, ra hiệu bằng mắt với Bình Bình.

Bình Bình lập tức thu hồi ảm đạm trong mắt, vội vàng bày ra một mặt tươi cười, nói: “Nhưng mà hiện giờ số lần phát tác của Cố Hi càng ngày càng ít, cũng không có đau như trước kia, cánh tay kia cũng có cảm giác, còn có thể lấy được đồ vật đó!”

An An cũng ở một bên nói tiếp: “Lưu tiên sinh đoán, không bao lâu nữa Cố Hi sẽ tốt lên hoàn toàn! Lưu tiên sinh đều đã nói như thế, vậy nhất định không có vấn đề gì!”

Sắp sang năm mới, hiện giờ Phương Cẩn Chi lại có thai, thai tượng vẫn còn chưa ổn định. Bình Bình và An An cũng không muốn để cho Phương Cẩn Chi quá mức lo lắng.

Làm sao Phương Cẩn Chi không rõ tâm tư của hai muội muội chứ?

Nhưng dù sao nàng cũng không phải là dạng nữ nhi được cưng chiều ở trong khuê phòng chưa từng trải qua gian nan khổ cực suy sụp, nàng phân được rõ ràng chủ yếu và thứ yếu, thì từ trước đến nay mới quản lý được rõ ràng sự tình nặng nhẹ. Nàng biết hiện giờ nên đặt vị trí của thai nhi ở trong phủ lên hàng đầu, không thể để cho việc vặt vãnh khác ảnh hưởng đến tiểu gia hỏa này ở trong bụng của nàng.

Mà nàng cũng hiểu rõ, chuyện của Bình Bình và An An, cần phải xem bản lĩnh của Lưu Minh Thứ, cần phải xem ông trời an bài, cần phải xem lựa chọn của hai tiểu cô nương và vận khí của hai nàng, nàng có sốt ruột cũng không có ích gì.

***Editor: minhngoc20vt***

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Chỉ có điều nếu hai muội muội nghĩ không muốn để cho nàng quan tâm nhiều, nàng liền cười nói: “Tất nhiên là tỷ tỷ tin tưởng vào y thuật của Lưu tiên sinh, cái này không, một thai này của tỷ tỷ hiện giờ thai tượng dần dần ổn định vẫn còn dựa vào Lưu tiên sinh nha. Tỷ tỷ càng tin tưởng Bình Bình và An An của chúng ta có vận khí lớn, sẽ bình an giống như tên của các muội vậy!”

Nhìn ý cười trong ánh mắt của Phương Cẩn Chi, Bình Bình và An An cũng cười rộ lên.

Phương Cẩn Chi chuyển đề tài, lại cùng hai muội muội nói đến chuyện khác.

“Đúng rồi……” Bình Bình và An An liếc nhau, lấy ra lá thư dấu trong tay áo đưa cho Phương Cẩn Chi, “Đây là Tĩnh Tư sư thái nhờ bọn muội giao thư này cho tỷ……”

Bình Bình và An An thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Phương Cẩn Chi.

Không cần suy nghĩ nhiều, Phương Cẩn Chi liền biết phong thư này của Tĩnh Tư sư thái chính là viết về chuyện của Tĩnh Ức sư thái.

Lúc trước cho là Tính Ức sư thái và Tĩnh Tư sư thái là người xa lạ không cùng huyết thống, Phương Cẩn Chi thậm chí còn đối đãi với hai người như người thân. Sẽ đích thân làm một chút vật nhỏ đưa cho hai người, vào ngày tết, cũng muốn đoàn tụ với hai người. Nhưng khi biết rõ sự thật, sau khi biết hai người thật sự là người thân, quan hệ của Phương Cẩn Chi và hai người ngược lại lạnh nhạt như người xa lạ.

Trái lại hai tiểu cô nương Bình Bình và An An, cho dù là lúc trước hay là hiện tại, tình cảm tỷ muội của Phương Cẩn Chi chưa từng vì quan hệ máu mủ mà bị ảnh hưởng.

Phương Cẩn Chi mở thư của Tĩnh Tư sư thái mà Bình Bình và An An đem đến, vô cùng bình tĩnh đọc lướt nhanh qua lá thư, sau đó xếp lá thư lại một lần nữa, tùy ý để ở bên cạnh.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt của nàng đều vô cùng bình tĩnh, trong mắt lại càng không có một chút gợn sóng.

Thấy nàng như vậy, Bình Bình và An An cũng không nói đến chuyện này nữa, lôi kéo Phương Cẩn Chi nói những chuyện khác. Giữa tỷ muội, tự nhiên là có nhiều chuyện thú vị muốn nói với nhau, trong phòng nổi lên vui vẻ hòa thuận, thật là ấm áp.

Thời điểm Phương Cẩn Chi lôi kéo hai muội muội nói chuyện, Lục Vô Nghiên cũng không ở cùng, mà đi thư phòng gặp Tống Từ đã đợi ở đó từ sớm.

“Người của Kinh quốc đã xuất phát rồi sao?” Lục Vô Nghiên hỏi.

“Dạ, ngày hôm trước đã nhận được tin tức Kinh quốc xuất phát.” Tống Từ cung kính bẩm báo.

Lục Vô Nghiên trầm tư một chút, mới nói: “Tuy nói là mùng hai tháng hai tiến cung, nhưng ta cảm thấy bọn họ sẽ đến sớm. Để cho Nhập Lâu nhìn chằm chằm, cần phải nắm rõ hành động của từng người ở trong đoàn người.”

“Dạ!”

Mặc dù năm nay Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi không tham gia bữa tiệc đêm giao thừa của Ôn Quốc công phủ, nhưng cũng không có ảnh hưởng chút nào đến náo nhiệt ở trong phủ. Đồng lứa với Lục Vô Nghiên có mười hai vị thiếu gia, hiện giờ toàn bộ đều đã thành thân, tiếp xuống nữa nhóm người, đồng lứa tiểu thiếu gia tiểu cô nương đã hơn mười người, lớn lớn nhỏ nhỏ vây một phòng, rất náo nhiệt.

Văn Ôn Quốc công và lão thái thái vẫn giống như năm cũ chỉ sang đây một chuyến, nhìn thoáng qua con cháu, liền đi trở về.

Tuổi tác của bọn họ đã lớn, đi không được bao lâu liền cảm thấy mệt mỏi. Hiện giờ nghỉ ngơi được vậy, mới từ Hạp Viễn đường trở về, liền muốn dọn dẹp một chút chuẩn bị ngủ lại rồi.

“Năm nay Vô Nghiên không đến Hạp Viễn đường đi? Ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy?” Lão Ôn Quốc công hỏi.

Lão thái thái cười nói: “Tính tình kia của Vô Nghiên người còn không biết sao? Hiện giờ đứa bé Cẩn Chi kia lại có thai, hắn liền lấy cớ từ chối rồi.”

***Editor: minhngoc20vt***

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Lão Ôn Quốc công liền không nói nữa.

Bên ngoài vẫn náo nhiệt như cũ, trong phòng lại tắt đèn, lão thái thái theo thói quen đắp chăn cho lão Ôn Quốc công phủ bên cạnh, hỏi: “Như thế nào vẫn chưa ngủ vậy?”

Lão Ôn quốc công trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Ta như thế nào nhớ rõ tước vị Hộ quốc công không có truyền cho trưởng tử ở trong nhà, có phải hay không có chuyện như vậy?”

Lão thái thái buồn ngủ vô cùng, mơ mơ màng màng nói: “Trưởng tử trong nhà Hộ quốc công không học vấn không nghề nghiệp cả ngày ăn chơi đàng điếm, lại càng bất hiếu, Hộ quốc công thấy không vừa mắt mới dâng tấu chương cho Tiên đế, truyền tước vị lại có đứa con thứ hai…….”

Lão thái thái vẫn chưa nói xong, đã ngủ thật say rồi.

Lão Ôn Quốc công nghe âm thanh náo nhiệt ở bên ngoài, lại như thế nào không ngủ được. Thân thể hắn, trong lòng hắn hiểu rõ. Hiện giờ tuổi già sức yếu, phản ứng chậm chạp, sợ rằng sống không được vài năm nữa.

Hắn không thể không vì tất cả già trẻ bé lớn ở Lục gia mà cân nhắc suy xét…….

………

Yến tiệc ở Ôn Quốc công phủ tuy rằng náo nhiệt, nhưng là vì nhiều trẻ nhỏ, tưng bừng náo nhiệt. Buổi gia yến hôm nay cũng không đầy đủ người. Trong phủ Nhị lão gia, Tam lão gia, vài vị chức quan đầy đủ đều tiến cung tham gia quốc yến.

Quốc yến năm nay càng lớn hơn một chút so với những năm trước.

Mấy năm nay, do thân thể của Sở Hoài Xuyên vẫn không tốt, quốc yến này cũng có thể đơn giản như thế nào liền đơn giản. Nhưng hôm nay thân thể của Sở Hoài Xuyên càng ngày càng tốt, đây là chuyện vui lớn của cả nước.

Huống chi vị hoàng tử đầu tiên của Sở Hoài Xuyên vừa mới ra đời, đó lại càng là chuyện vui trong chuyện vui.

Vì vậy, quốc yến năm nay so với những năm trước càng muốn náo nhiệt, vui mừng hơn.

Văn võ bá quan tề tụ ở Ngự hoa viên, ca múa mừng cảnh thái bình, nói cười ríu rít.

Tâm tình của Sở Hoài Xuyên cũng tốt, ngồi ở trên ghế rồng cũng khó có được uống hai ly rượu. Trưởng công chúa và Lục Thân Cơ ngồi ở bên tay trái của hắn, vài vị thân vương ngồi ở phía bên tay phải của hắn, chỗ ngồi của những người còn lại đều dựa theo chức quan và thân phận.

“Bệ hạ cần phải uống ít rượu mới tốt.” Trưởng công chúa hơi hơi nghiên đầu, nhìn về phía Sở Hoài Xuyên.

***Editor: minhngoc20vt***

Ngay sau đó vài vị quan viên liên tiếp khuyên Sở Hoài Xuyên vì long thể suy xét, không thể uống nhiều rượu.

Sở Hoài Xuyên nhìn bình rượu bằng ngà voi ở trong tay, chậm rãi đặt xuống, cười nói: “Hoàng tỷ nói đúng lắm, là trẫm nhất thời vui mừng mà quên mất.”

Hắn cười với quần thần nói: “Hôm nay là đêm giao thừa, trẫm không nên uống nhiều rượu, chúng ái khanh không cần phải gò bó, cứ uống rượu thỏa thích.”

Trưởng công chúa không khỏi liếc mắt nhìn nhiều Sở Hoài Xuyên một chút.

Lục Giai Bồ vẫn đang ở cữ, hiển nhiên là không đến, ngay cả tiểu hoàng tử cũng không có lộ diện. Sở Hoài Xuyên chợt nhớ tới Nhã Hòa, phân phó ma ma ôm Nhã Hòa công chúa đến.

“Phụ hoàng!” Nhã Hòa duỗi cánh tay muốn Sở Hoài Xuyên ôm.

Sở Hoài Xuyên hiếm khi ôm nàng lên đùi, tiểu công chúa nhìn thấy Sở Hoài Xuyên không nhiều, khó có được hắn ôm vào trong ngực, nàng vô cùng vui vẻ.

Nhã Hòa ôm cổ Sở Hoài Xuyên, chớp đôi mắt to mới lạ nhìn phụ hoàng của mình, tâm tư trẻ nhỏ đơn thuần, thường có thể nhìn rõ tâm tình của người lớn. Nàng nhìn ra tâm tình của phụ hoàng rất tốt, liền đánh bạo hôn lên mặt Sở Hoài Xuyên một cái.

Sở Hoài Xuyên có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái.

“Nhã Hòa thích phụ hoàng!” Sở Nhã Hòa cười hì hì nói.

Sở Hoài Xuyên cũng khó được bộc lộ ra vài phần yêu thương tươi cười đối với nữ nhi này, hắn ngước mắt nhìn một người ở nơi xa, thần sắc trong mắt không khỏi ngưng trọng vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.