Thê Khống

Chương 165: Chương 165: Tờ giấy




Editor: Hoàng Nam

“Nhã Hòa, con vẫn muốn cành hồng mai đó sao?” Sở Hoài Xuyên cúi đầu, dịu dàng hỏi nữ nhi đáng yêu của mình.

Sở Nhã Hòa tuy nhỏ tuổi, nhưng rất thích những đồ vật ở trên cao, bất kể là cành liễu hay cành hồng mai. Đã có lần ma ma không hái cho nàng một cành hồng mai, nàng đã khóc cả buổi.

Đây không phải là do ma ma không tuân theo quy củ, to gan dám cãi lời tiểu công chúa sai bảo, mà do cây hồng mai kia trồng ở trong cung Mai phi, các ma ma đương nhiên không dám tự tiện hái.

Tuy nhiên, sau khi Sở Hoài Xuyên biết nàng thích, liền sai người đến cung Mai phi, hái hồng mai để tặng nàng, cho nàng tùy ý chọn. Người Mai phi không dám đắc tội nhất trong cung chính là tiểu công chúa này, hận không thể chọn cho Sở Hòa Nhã vài cành hồng mai.

“Mai! Mai! Nhã Hòa muốn cành cao nhất này!” Nghe Sở Hoài Xuyên nhắc tới cành mai, Sở Nhã lập tức mở to mắt, khuôn mặt tràn đầy mừng rỡ nhìn Sở Hoài Xuyên.

“Được, phụ hoàng dẫn con đi hái.” Sở Hoài Sông ôm Hòa Nhã tiểu công chúa đứng dậy.

Hắn quay sang quần thần nói một tiếng “Chư vị ái khanh thỉnh tùy ý, không cần câu nệ.”, rồi ôm Sở Nhã Hòa đi về phía vườn đào nhỏ cách đó không xa.

Quần thần không khỏi tán dương bệ hạ sáng suốt, tiểu công chúa thiên chân đáng yêu. Các đại thần rồi sau đó lại tiếp tục vừa thưởng thức ca vũ, vừa chúc tụng rượu chè với nhau. Dĩ nhiên, cũng có vài người luôn theo dõi một cách chăm chú nhất cử nhất động của Sở Hoài Xuyên.

Vườn mai kia cũng không lơn, mặc dù các gốc mai ở đây hết sức quý giá, nhưng lại trồng thưa thớt, những người ngồi dự tiệc ở ngự hoa viên có thể nhìn rõ phong cảnh nơi này.Cũng chính bởi vì vườn mai này không đủ để che giấu bất cứ thứ gì nên những đại thần kia cũng không quá nghi ngờ hành động của Sở Hoài Xuyên.

Sở Hoài Xuyên cũng biết hành động của mình không thể tránh khỏi tai mắt của những kẻ mật thám. Nhất cử nhất động của hắn sẽ truyền đến tai các đại thần, căn bản không có bí mật gì đáng nói.

Hắn đang ở trong vườn mai lựa chọn, hái được một cành hồng mai đưa cho Nhã Hòa, hỏi: “Con có thích không?”

“Đẹp quá!” Sở Nhã Hòa vui vẻ vỗ đôi bàn tay nho nhỏ của mình, vội cầm lấy cành mai Sở Hoài Xuyên tự mình hái cho nàng. Đây chính là tự tay phụ hoàng hái cho nàng đó!

Bởi vì là cành mai phụ hoàng tự tay hái cho nàng nên cành hồng mai rất quý giá. Giống như cành mai này đỏ hơn so với các cành mai khác. Nhã Hòa tiểu công chúa chớp đôi mắt to tròn của mình, hết sức vui vẻ nhìn cành hồng mai trên tay.

Tần Cẩm Phong đứng dậy khỏi bữa tiệc, hắn nhấc cái lồng chim bằng vàng đi về phía vườn hồng mai, tầm mắt các quan đại thần lại hướng tới vườn mai gần đó. Trong bữa yến tiệc, các quan đại thần đều nhìn thấy hành động của Tần Cẩm Phong, chỉ là không ai chú ý tới. Sở Hoài Xuyên thích đồ hiếm lạ, trong triều điều này không phải là bí mật. Không ít quan đại thần thường vắt óc nghĩ mưu kế, tìm đồ hiếm lạ dâng Hoàng đế, phàm là thần tử trung kiên, đều hiểu như vậy.

Tần Cẩm Phong đứng sau lưng Sở Hoài Xuyên, cung kính nói: “Bệ hạ, vi thần đã tìm được con vẹt theo yêu cầu của bệ hạ rồi ạ.”

Sở Hoài Xuyên nhìn lồng chim Tần Cẩm Phong xách theo, trong lồng là một con vẹt có bộ lông sặc sỡ. Con vẹt nghiêng đầu, cất giọng the thé với Sở Hoài Xuyêns, luôn miệng nói: “Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!”

Sở Hoài Xuyên chưa kịp phản ứng thì tiểu công chúa Sở Nhã Hòa trong ngực hắn đã vỗ tay, cười “Khanh khách” không ngừng.

Sở Hoài Xuyên nhìn tiểu công chúa trong ngực mình cười vui vẻ, ý cười trong mắt mang theo vài phần.

“Ái khanh thật có lòng. Loài vẹt má xanh, đuôi cong này rất quý hiếm, không ngờ ái khanh lại tìm được!” Sở Hoài Xuyên cười, gật đầu liên tục, sai tiểu thái giám đằng sau đi lên nhận con vẹt.

“Chút tài hèn mọn cống hiến vì bệ hạ là vinh hạnh của vi thần.” Tần Cẩm Phong khẽ khom lưng.

Sở Hoài Xuyên nhìn cành hồng mai, nói với Tần Cẩm Phong: “Đến đây, ái khanh thay trẫm kéo cành mai này xuống, Nhã Hòa muốn cành mai ở trên cao kia.”

“Thần lĩnh chỉ.” Tần Cẩm Phong kéo cành mai to xuống, cành mai kia cũng được kéo theo, Sở Hoài Xuyên liền ôm Sở Nhã Hòa lại gần, để cho nàng chọn một cành nàng thích nhất.

Sở Nhã Hòa mở to hai mắt, nhìn qua xem lại, lựa chọn một cành hồng mai nở tươi đẹp nhất.

“Phụ hoàng! Đây là cành hồng mai nở đẹp nhất! Đẹp nhất! Đẹp nhất!” Sở Nhã Cùng nháy mắt, hết sức nghiêm túc nói. Dáng vẻ nghiêm túc của nàng hết sức đáng yêu, giống như nếu là Sở Hoài Xuyên không tin nàng, nàng sẽ khóc.

“Đúng rồi, Nhã Hòa nói đây là cành mai nở đẹp nhất thì nó sẽ là cành mai nở đẹp nhất.” Sở Hoài Xuyên bế Sở Nhã Hòa bẻ đúng cành mai nàng chọn trúng, đưa cho nàng nên tiểu công chúa Nhã Hòa rất vui mừng.

Hắn đưa Sở Nhã Hòa cho ma ma phía sau ôm.

Bị bế ra khỏi ngực của phụ hoàng, tiểu công chúa rõ ràng rất không muốn, nhưng nàng rất hiểu chuyện, không dám quấn phụ hoàng, chỉ có thể nằm ở trên vai của ma ma, mở to hai mắt tội nghiệp nhìn Sở Hoài Xuyên, mặc cho ma ma ôm nàng rời đi.

Sở Hoài Xuyên nở nụ cười cưng chiều với Sở Nhã Hòa, sau đó quay lại hỏi Tần Cẩm Phong về quá trình tìm con vẹt. Tần Cẩm Phong liền kể tỉ mỉ việc tìm con vẹt và người nuôi vẹt như thế nào.

“Ái khanh đã tìm được cho trẫm một trò tiêu khiển thú vị!” Sở Hoài Nghi vỗ vỗ vai Tần Cẩm Phong, thời điểm để tay xuống, khẽ nghiêng người, lặng yên không tiếng động đưa một mảnh giấy cho Tần Cẩm Phong.Tần Cẩm Phong bình tĩnh, cầm tờ giấy nhanh chóng nhét vào tay áo.

Thần không biết quỷ không hay.

Hai người vừa nói chuyện vừa trở lại bữa tiệc.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lục Thân Cơ đi theo trưởng công chúa trở lại biệt viện của trưởng công chúa . Đợi người làm tản đi, Lục Thân Cơ nhìn về phía trưởng công chúa, nói: “Ánh Tư, không hiểu sao ta cảm giác hôm nay nàng có chuyện gì đó.”

Trưởng công chúa thu hồi nụ cười cao quý trên mặt, thấy hơi mệt nằm nghiêng lên giường, tùy ý nói: “Không nhìn ra, chàng cũng có lúc tinh tế như vậy”

Lục Thân Cơ “Phịch” một tiếng, hắn ngồi xuống bên cạnh trưởng công chúa, cởi giầy cho nàng, đặt chân nàng lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi: “Nàng mệt sao?”

Trưởng công chúa không nói gì hồi lâu.

Động tác xoa bóp của Lục Thân Cơ dừng lại, hơi mất hứng, vỗ một cái lên bắp chân của trưởng công chúa một cái. hắn là Tướng quân hàng năm rong ruổi trên lưng ngựa ngoài chiến trường, vóc người cao lớn, sức lực cánh tay vô cùng mạnh mẽ. Một vỗ này dù chỉ dùng một chút lực thôi cũng đã làm cho trưởng công chúa đau thấu xương.

Trưởng công chúa lập tức đạp cho Lục Thân Cơ một cước, chau mày lại nhìn hắn: “Chàng lại mắc bệnh gì sao?”

Lục Thân Cơ mặc dù bị đạp một cước, nhưng không cãi lại, còn kéo chân trưởng công chúa chân trở lại, đặt ở trên đầu gối, nhẹ nhàng xoa cho nàng chỗ vừa bị hắn vỗ, giọng buồn bực nói: “Ta không dùng sức, sao lại đỏ thế này. . .”

Trưởng công chúa nhìn dáng vẻ cúi đầu, xoa bắp chân cho nàng của hắn, buồn bực trong lòng chầm chậm tiêu tan. Tính tính của Lục Thân Cơ rất bá đạo, không bao giờ nói tới đạo lý, hành xử tùy hứng như một đứa trẻ, khi làm người tốt lại càng thêm vụng về.

Hắn học tập nửa đời, cũng không học được làm thế nào để đối tốt với người khác.

Thật ra, hắn là một nam nhân rất mạnh mẽ, vì nàng mới cố gắng cách uốn lưng, học cách chăm sóc người khác dịu dàng như thế nào. Về phần thành quả.. . Không đề cập tới cũng được. . . . . .

Trưởng công chúa không nhịn được cười.

Lục Thân Cơ để chân nàng xuống, cầm chân khác của nàng, đặt lên đùi nhẹ nhàng vuốt ve.

“Được rồi, được rồi, ta không mệt. . .” Trưởng công chúa thu chân của mình lại, ngồi dậy. Nàng thật là lo lắng, nếu chân của nàng bị Lục Thân Cơ “ân cần” vuốt ve thêm chút nữa, đôi chân không bị gì của nàng sẽ bị hắn bóp sưng đến mức độ nào nữa.

Đôi tay kia so với bóp chân cho nữ nhân, dùng để giết người thì thích hợp hơn . . ..

“Thân thể không mệt, thì là tinh thần mệt mỏi rồi.” Lục Thân Cơ chợt nói.

Trưởng công chúa hơi bất ngờ nhìn lại Lục Thân Cơ.

Lục Thân Cơ lập tức không nhịn được, hắn nhìn chằm chằm trưởng công chúa, chất vấn: “Sở Ánh Tư, có phải hay không trong mắt nàng, ta, Lục Thân Cơ trừ đánh giặc cái gì cũng không biết, vào lúc khác thì phản ứng chậm chạp cái gì cũng không nhìn ra được không?”

Trưởng công chúa nghiêm nghị gật đầu.

Lục thân cơ lập tức đứng dậy, quay lưng bước đi.

“Thân Cơ. . .”

Khi trưởng công chúa gọi hắn, hắn dừng chân, quay lại, trong lòng hắn có chút tức giận, khuôn mặt buồn buồn, không vui, ngồi bên cạnh trưởng công chúa, cũng không nhìn trưởng công chúa.

Trưởng công chúa nghiêng đầu nhìn hắn một lát, thấy hắn luôn vẫn sụ mặt, nàng sẽ dùng ngón tay chọc chọc lên má, kéo kéo mấy sợi râu lún phún của Lục Thân Cơ.

Lục Thân Cơ sợ nhột.

“Nàng đừng làm rộn!” Lục Thân Cơ không nhịn được bật cười, đưa tay nắm tay trưởng công chúa.

Trưởng công chúa từ từ thu lại nụ cười trên mặt, sau đó chậm rãi tựa vào vai Lục Thân Cơ, nhẹ nói: “Thân Cơ, chàng có nhớ ngày chúng ta kết hôn không? Chàng đã hỏi thiếp đời này muốn làm gì nhất.”

“Dĩ nhiên nhớ chứ!” Lục Thân Cơ cười cười, “Cưỡi ngựa, múa kiếm, trở thành nữ hiệp sĩ giang hồ.”

Trưởng công chúa từ từ nhắm mắt lại, toàn bộ sức lực tựa vào người của Lục Thân Cơ, nhẹ nói: “Thân Cơ, đợi đến khi thiên hạ thái bình thì chúng ta hành tẩu giang hồ, làm một đôi hiệp sĩ giang hồ tiêu diêu tự tại...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.