Editor: Hoàng Nam
Tần Cẩm Phong phải đuổi theo ân sư hắn Tào Chúc Nguyên.
Tào Chúc Nguyên đang cùng một đám thần tử không thấy thánh nhan, cùng nhau rời cung, bọn họ từng người cúi đầu ủ rũ, cau mày, lắc đầu liên tục.
“Ân sư, xin dừng bước nói chuyện được không ạ?” Tần Cẩm Phong đuổi theo Tào Chúc Nguyên, mời ông đến một bên.
“Chúc Nguyên, có chuyện gì vậy?” Tào Chúc Nguyên hỏi.
Tần Cẩm Phong ghé mắt, đợi mấy vị thần tử và cung nữ cách đó không xa đi khuất, mới nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Tào Chúc Nguyên: “Ân sư, bệ hạ ủy thác đệ tử mang cho người một mật chỉ.”
Tào Chúc Nguyên giật mình, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Cẩm Phong, “Ngươi gặp qua bệ hạ?”
Tần Cẩm Phong khẽ gật đầu.
Sự tình liên quan rất trọng đại, Tào Chúc Nguyên không dám qua loa, leo lên xe ngựa cùng Tần Cẩm Phong.
. . . . . .
Lục Vô Nghiên lui ra sau không bao lâu, Sở Hoài Xuyên lại bắt đầu ho khù khụ từng trận, trên cái khăn trắng như tuyết có vương mấy vết máu.
Hắn vẫy vẫy tay, gọi Tiểu Chu Tử lại gần: “Đi mời Lưu tiên sinh tới đây.”
Tiểu Chu Tử lĩnh mệnh, vội vàng đi mời Lưu Minh Thứ.
Lưu Minh Thứ chuyên khám bệnh cho Sở Hoài Xuyên , liền kê một đơn thuốc, hắn nói: “Đơn thuốc này không thể lạm dụng, chỉ uống duy nhất ngày, đơn thuốc này phải vứt đi, không thể dùng lại.”
Tiểu Chu Tử đứng chờ ở một bên vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ đơn thuốc này dùng dược liệu quá mạnh, tổn hại đến thân thể?”
Đối với vấn đề hắn hỏi, Lưu Minh Thứ không buồn trả lời. Hắn giao đơn thuốc cho Tiểu Chu Tử , lạnh nhạt nói: “Tự mình đi sắc thuốc, giám sát kỹ một chút, không thể có nửa phần qua loa.”
Đối với thái độ kiểu này của Lưu Minh Thứ, Tiểu Chu Tử đã quá quen nên không để ý, hắn nhận lấy đơn thuốc Lưu Minh Thứ đưa cho, vội vã đi sắc thuốc, không có dám nửa phần qua loa khinh thường.
Sở Hoài Xuyên liếc mắt nhìn tẩm điện,chỉ còn lại hai tiểu cung nữ, nói: “Chiết Liễu, đi ôm tiểu công chúa tới đây. Hôm nay tiểu công chúa cũng bị kinh sợ, trẫm muốn chơi với nàng một chút.”
“Vâng” cung nữ được gọi là Chiết Liễu vội vã đi ra ngoài, tìm tiểu công chúa vừa được Nhũ mẫu bế về điện của mình.
“Vấn Chi, đi ngự thiện phòng mang một chút đồ ăn vặt mà tiểu công chúa thích ăn về đây, mang cả đồ chơi ngựa gỗ của nàng nữa.”
“Vâng” Vấn Chi cũng vội vã đi.
Đợi các cung nữ đi hết, Lưu Minh Thứ mới hỏi: “Bệ hạ dừng thuốc đã bao lâu rồi?”
Sở Hoài Xuyên suy nghĩ một chút, mới nói: “Một tháng thôi.”
Lưu Minh Thứ vừa dọn dẹp hộp thuốc, vừa nói: “Thì ra là nhiều người Liêu quốc giống ngài như vậy, tự mình tìm chết .”
Sở Hoài Xuyên không để ý lắm cười cười, nói: “Ngươi đổi thuốc cho trẫm, thời gian châm cứu đều là cố định, lần trước lấy cớ chữa bệnh cho thái tử mời ngươi vào cung. Nếu lần nữa tùy ý cho mời ngươi vào cung, không tránh khỏi bị người khác nghi ngờ. Vậy không thể làm gì khác hơn nữa là bệnh cũ của trẫm tái phát, để cho người khác mời ngươi vào cung.”
Lưu Minh Thứ nhíu mày một cái, “Thảo dân bất quá chỉ là một kẻ rỗi rãnh, không phải người của ai, lại càng không đứng về bất kỳ bên nào. Tâm tình tốt thì đi chữa bệnh thôi.”
“Lưu tiên sinh hiểu lầm ý trẫm rồi “ Sở Hoài Xuyên cười lắc lắc đầu, “Chỉ là bên cạnh trẫm tai mắt quá nhiều, cũng không biết người sau lưng rốt cuộc là ai, không thể không phòng.”
Lưu Minh Thứ im lặng, không nói gì.
Hắn mặc dù không phải ở trong quan trường, nhưng hiểu rõ ngoắt ngéo trong hoàng gia. Xưng danh là một vị hoàng đế, nhưng sau lưng lại là em gái của tiên hoàng cầm quyền. Trong hoàng thất chuyện sát hại lẫn nhau xảy ra rất nhiều. Bất quá hắn vẫn cảm thấy tình huống hoàng thất Liêu quốc so với quốc gia hắn mà nói, càng thêm phức tạp.
Hắn dừng suy nghĩ, hỏi: “Trừ thuốc điều trị ra, bệ hạ còn cần gì nữa?”
“Trẫm nghe nói Lưu tiên sinh cùng Diệp Tiêu quan hệ rất tốt.”
Lưu Minh Thứ khẽ nghiêng tai, ấn đường không khỏi nhăn lại.
Sở Hoài Xuyên cười cười, nói: “Lưu tiên sinh đừng hiểu lầm, ngươi đã giúp trẫm nhiều như vậy, trẫm há lại sẽ lấy ân báo oán? Trẫm càng sẽ không lấy quyền lực ra để chèn ép. Chỉ là Diệp Tiêu sắp gặp một kiếp nạn.”
“Xin bệ hạ nói rõ.” Lưu Minh Thứ nghiêm túc nói.
“Trong tay Diệp Tiêu có một đạo binh phù, đạo kia binh phù đại biểu mười vạn tinh binh núp trong bóng tối.” Sở Hoài Xuyên gõ một cái mép giường, “Chỉ là Diệp Tiêu người này tính cách tùy hứng, lại có nhiều bằng hữu. Toàn bộ những người kia chưa chắc có thể tin, cần phải cẩn thận lời nói, nếu không sắp có đại nạn. Xin phiền Lưu tiên sinh cảnh báo cho hắn biết.”
“Bệ hạ vì sao không tự chỉ điểm cho hắn?” Lưu Minh Thứ cau mày hỏi ngược lại.
Sở Hoài Xuyên cho Lưu Minh Thứ một cái nhìn xem thường, chợt nhớ tới người này không nhìn thấy, mới nói: “Trẫm lười!”
Lưu Minh Thứ lập tức hiểu lý do Sở Hoài Xuyên bất tiện ra mặt, huống chi hắn cùng với Diệp tiêu quan hệ rất tốt, Sở Hoài Xuyên cũng là nhìn trúng quan hệ của bọn họ nên mới nhờ mình thuyết phục hắn.
Lưu Minh Thứ cũng không hỏi sâu thêm nữa. Chuyện này cũng chỉ cần mấy lời nói, lần sau gặp Diệp Tiêu nói thêm vài câu cũng không sao, nên đồng ý.
“Trừ chuyện đó ra, trẫm còn có một chuyện muốn xin Lưu tiên sinh giúp một tay. . .”
Nghe Sở Hoài Xuyên nói xong, Lưu Minh Thứ cho do dự một lát, rồi gật đầu.
Sở Hoài Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Thính giác Lưu Minh Thứ khác hẳn với người thường, cung nữ còn chưa đến gần cửa điện, hắn đã nghe thấy. Hắn đứng dậy cáo từ, lại dặn dò Sở Hoài Xuyên cần nghỉ ngơi thật nhiều. Hắn xách hộp thuốc đi ra ngoài thì vừa đúng gặp Chiết Liễu đưa một Nhũ mẫu đi vào, Nhũ mẫu này ôm tiểu công chúa trong ngực.
“Phụ hoàng!” Sở Nhã Hòa từ trong lòng Nhũ mẫu giùng giằng đòi xuống, dùng đôi chân ngắn chạy về phía Sở Hoài Xuyên. Nàng đá giầy bò lên giường, nhào vào trong ngực Sở Hoài Xuyên.
Sở Nhã Hòa ôm chặt cổ của Sở Hoài Xuyên, khóc ngừng không.
“Ngoan đừng khóc.” Sở Hoài Xuyên nhíu mày, động tác có chút lạnh nhạt vỗ lưng nữ nhi. Hắn vốn là không biết dỗ đứa bé. Sở Nhã Hòa ngày thường hết sức hiểu chuyện, chưa bao giờ dính Sở Hoài Xuyên, hôm nay lại dùng toàn bộ sức ôm cổ của Sở Hoài Xuyên, cổ Sở Hoài Xuyên trĩu xuống nhưng cũng không kéo tiểu nha đầu xuống.
“Không có Mẫu hậu ! Không có Mẫu phi! Không có đệ đệ! Tất cả đều bỏ con! hu hu . . .” Sở Nhã Hòa khóc đến thở không ra hơi.
Trên người nàng còn mang theo mùi sữa đặc trưng của trẻ con, khóc khiến thân thể nhỏ bé run rẩy, hẳn là cực kỳ đau lòng .
Sở Hoài Xuyên nhỏ giọng dụ dỗ nàng: “Nhưng con vẫn còn có phụ hoàng ở đây mà.”
Sở Nhã Hòa rõ ràng muốn cố nén khóc, nhưng thất bại, ngược lại bởi vì nén khóc nên thân thể nhỏ bé rung động càng lợi hại.
Đứa nhỏ Sở Nhã Hòa này từ nhỏ đã là một đứa trẻ cực kỳ hiểu chuyện, biết nhìn sắc mặt người khác. Từ khi Lạc Nhứ Cung liên tục gặp chuyện không may tới nay, Sở Nhã Hòa khóc suốt, cũng không biết khóc bao lâu.
Sở Hoài Xuyên sờ sờ đầu của nàng, vẫn còn rất nóng.
Sở Hoài Xuyên thở dài, ngày thường đúng là hắnquá không quan tâm người con gái này, thậm chí không hiểu làm cha phải như thế nào.
Chuyện lần này hắn đã suy tính cẩn thận, chu đáo, nhưng cuối cùng lại quên mất Sở Nhã Hòa. Quên không dặn dò nhũ mẫu giấu diếm thông tin, quên không chăm sóc cho nàng thật tốt.
Nhũ mẫu này cũng thật tắc trách, nghĩ tới đây, Sở Hoài Xuyên không vui liếc mắt nhìn nhũ mẫu bên cạnh Sở Nhã Hòa. Nhũ mẫu lập tức cúi đầu xuống, đứng thẳng cung kính cúi đầu, chờ xử lý.
“Công chúa đã uống thuốc chưa?” Sở Hoài Xuyên chất vấn.
Nhũ mẫu vội vàng nói: “Thái y nói công chúa còn nhỏ, uống thuốc nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe. Chỉ kê một đơn thuốc, uống một liều rồi dừng lại không uống nữa. Phân phó nô tỳ chăm sóc tốt cho công chúa, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, lưu ý ban đêm sẽ đổ mồ hôi nhiều hơn . . .”
Lúc này Vấn Chi đã mang những đồ ăn mà Sở Nhã Hòa trong ngày thường thích ăn đồ tới, ở sau lưng nàng còn có hai tiểu cung nữ đi theo, không chỉ mang ngựa gỗ cho Sở Nhã Hòa mà còn mang theo trống con và đầu sư tử theo.
Sở Hoài Xuyên lấy ra trống lắc từ trong tay cung nữ quơ quơ lên, “Nếu như Nhã Hòa không khóc, tối hôm nay phụ hoàng sẽ ở cùng con, được không?”
“Có thật không?” Sở Nhã Hòa nghiêng đầu, nửa tin nửa ngờ nhìn Sở Hoài Xuyên, trong mắt của nàng vẫn còn đọng nước mắt.
Thời điểm trong ngày nàng không được gặp Sở Hoài Xuyên nhiều lắm, số lần được hắn ôm ấp đã ít lại càng ít hơn. Đột nhiên hôm nay nghe thấy phụ hoàng nói có thể ở với mình một đêm, nàng kinh ngạc khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn.
Sở Hoài Xuyên vuốt vuốt đầu của nàng, lại hỏi nàng muốn ăn cái gì, tự mình đút nàng từng miếng từng miếng một. Sở Hoài Xuyên cùng với nàng chơi cho đến khi nàng vùi trong ngực Sở Hoài Xuyên ngủ thiếp đi.
Nhìn vệt nước mắt chưa khô của nữ nhi còn đọng trên khuôn mặt nhỏ bé, Sở Hoài Xuyên cẩn thận từng li từng tí đặt nàng ở trên giường rồng, cẩn thận đắp kín mền.
Sở Hoài Xuyên nhìn ngủ say nữ nhi, nghĩ thầm trước kia quá bận rộn, về sau cũng sẽ không bỏ quên nàng nữa.
. . . . . .
Phương Cẩn Chi trong lúc chờ đợi đến xế chiều, Lục Vô Nghiên chưa trở lại, ngược lại lại nhận được tin thái tử điện hạ chết non, Húc quý phi uống thuốc độc tự vận, Hoàng đế bệnh cũ tái phát một loạt chuỗi tin tức xấu.
“Làm sao lại thế chứ . . .” Phương Cẩn Chi tự lẩm bẩm.
Trong óc nàng không khỏi hiện lên hàng mi, nét mày, nụ cười yếu ớt của Lục Giai Bồ, từng sự kiện một, khi còn bé Lục Giai Bồ đối với nàng rất tốt. Còn có thái tử điện hạ, một đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm, ngoan ngoãn. Đứa trẻ đó lại có một đôi rất lớn mắt, Phương Cẩn Chi thậm chí giật mình khi Lục Giai Bồ nói dáng dấp thái tử điện hạ có chút giống nàng.
Hiện tại, có người nói cho Phương Cẩn Chi biết bọn họ đều chết hết?
Làm sao có thể chứ!
Mặc dù trong lòng nàng hiểu người đưa tin không thể nào nói láo, nhưng nàng vẫn là suy nghĩ muốn chờ Lục Vô Nghiên trở lại, giống như chỉ có Lục Vô Nghiên tự mình nói cho nàng biết, thì nàng mới tin.
Phương Cẩn Chi lo lắng đợi rất lâu rồi không thấy Lục Vô Nghiên trở lại, cuối cùng không chịu nổi. Nàng cởi bộ đồ mặc ở nhà, thay quần áo thật dày, lại mặc thêm cái choàng dầy ra bên ngoài. Đợi thu dọn thỏa đáng một chút rồi, mới tính toán vào cung đi. Nhưng khi nàng vẫn chưa đi tới cửa, liền dừng bước.
Bây giờ nếu nàng vào cung liệu có giúp được việc gì không? Có khi còn mang thêm phiền toái cho Lục Vô Nghiên?
Bởi vì chuyện nàng mang thai đã khiến Lục Vô Nghiên quá vất vả rồi.
Phương Cẩn Chi đứng ở tại chỗ do dự một lát, lại chậm rãi lui vào phòng, lần lượt cởi từng món đồ trên người ra.
Nàng có thai, lại thêm mấy tháng nghén dữ dội nên chăm sóc càng thêm cẩn thận. Hiện giờ chăm sóc tốt đứa bé trong bụng mới là quan trọng nhất. Lúc này, mặc dù trong lòng nàng nóng nảy không yên, nhưng cũng hiểu đến giờ Lục Vô Nghiên không về nhất định là còn ở lại trong cung, trong triều có chuyện nên lúc này nàng không thể mang thêm phiền phức cho hắn nữa.
Phương Cẩn Chi cầm giá thêu trong giỏ lên thêu, chiếc khăn trắng tinh đang thêu rất nhiều loại hoa. Chỉ là trong lòng nàng có chuyện, ngón tay trắng nõn như ngọc thêu rất chậm. Một canh giờ trôi qua, cũng không thêu được nhiều lắm.
Nàng dứt khoát bỏ giá thêu xuống, cầm một quyển sách ở giá sách đẩu giường lên đọc.
Hàng ngày thích đọc cuốn này mà giờ không thể đọc nổi một chữ.
Khuôn mặt tươi cười của Lục Giai Bồ và bộ dáng ngủ say của tiểu thái tử luôn được hiện lên ở trên trang sách, khiến cho tâm trí của Phương Cẩn Chi càng thêm rối bời.
Phương Cẩn Chi đang phiền muộn trong lòng thì chợt có tiếng gõ cửa của tiểu thị nữ.
“Phu nhân, ngài ngủ rồi sao? Có một vị khách nói là bạn cũ của của ngài, muốn gặp ngài.” Thị nữ nhận được chỉ thị liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, “Vị khách nhân kia bảo đưa vật này cho ngài, còn nói chỉ cần ngài nhìn thấy hà bao này sẽ đồng ý gặp.”
Ánh mắt Phương Cẩn Chi rơi vào cái hà bao trong tay thị nữ. Đó là một hà bao thêu hoa mẫu đơn .
Chỉ liếc mắt một cái, Phương Cẩn Chi liền nhận ra cái hà bao này. Trong ngày tết trùng dương nàng cho người thêu hà bao cây Thù Du để ban thưởng cho người làm. Trên mỗi hà bao thêu đều hình khác nhau. Cái hà bao thêu mẫu đơn này là đưa cho Tĩnh Tư sư thái .
Phương Cẩn Chi nhận lấy hà bao, vuốt ve hoa văn mẫu đơn thêu phía trên hà bao, nhất thời hoảng hốt.
Nguyên nhân bởi vì Tĩnh Úc sư thái nên nàng đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Tĩnh Tư sư thái. Hôm nay nhìn cái này hà bao, trước mắt của nàng lại nhớ đến hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tĩnh Tư sư thái khi bà còn là Cẩm Hi vương phi.
Phương Cẩn Chi vẫn gặp Tĩnh Tư sư thái, mặc dù biết rõ bà có thể vì chuyện Tĩnh Úc sư thái mà đến.
Tĩnh Tư sư thái nóng nảy đợi ở trong sảnh, bà vừa thấy Phương Cẩn Chi đi vào, vội vàng nghênh đón.
“Cẩn Chi, con có gặp muội muội của ta không?”
Phương Cẩn Chi lắc đầu, trong lòng vừa đề phòng, vừa nghi ngờ.
Tĩnh Tư sư thái không quá tin tưởng mà nhìn Phương Cẩn Chi, hỏi: “Bà ý thật không có tới tìm con?”
“Không có. . . “ Không biết tại sao, trong lòng Phương Cẩn Chi chợt dâng lên một tia dự cảm xấu.
Ấn đường Tĩnh Tư sư thái nhíu chặt, muốn nói lại thôi.
Phương Cẩn Chi cắn môi một cái, vẫn là nhịn không được hỏi: “Bà ý nói muốn tới tìm con sao?”
Có thể Tĩnh Tư sư thái khi còn là Diệp Tiêu cũng từng tự mình hoặc là sai người tới tìm Phương Cẩn Chi, nhưng Tĩnh Úc sư thái ngược lại chưa từng tìm tới nàng. Vì vậy, Phương Cẩn Chi mới có câu hỏi này.
Tĩnh Tư sư thái thấy hơi mệt, ngồi xuống ghế, “Lần trước bà ý nghe nói chùa Vạn Phật Tự rất linh thiêng. Chưa khỏi bệnh đã đi cầu phúc cho con và con của con. Nhưng ta cũng không nghĩ đến từ ngày đó đến giờ không thấy bà ý trở lại. Ta từng đi Chùa Vạn Phật Tự tìm. Đã hỏi thăm các sư ở đó, nhưng một chút tin tức cũng không có. . .”
Phương Cẩn Chi liền nhớ lại bóng lưng Tĩnh Úc được tiểu ni cô dìu đi từng bước từng bước đi xuống nghìn bậc thang đá.
Không thấy bà?
“Bà ý . . . Chưa từng tới tìm con. . . “ Phương Cẩn Chi lắp bắp nói.
“Kỳ lạ thật, bà ý cũng không tìm con. Ta rất lo lắng. . .” Tĩnh Tư sư thái thở dài, “Bà ý cả ngày lẫn đêm nghĩ tới con, mong đợi con, muốn gặp con. Ta khuyên bà ý tự mình đến tìm con, nhưng bà ý luôn lắc đầu không chịu, bà ý cảm thấy con vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bà ý, cũng sẽ không muốn gặp bà ý. Bà ý sao có thể tới tìm con cho được . . .”
Phương Cẩn Chi môi mím môi thật chặt, không nói gì.
“Nếu con nhìn thấy bà ý, hãy báo cho ta biết. Thân thể bà ý càng ngày càng yếu, không thể bôn ba nữa. . .” Tĩnh Tư sư thái khẩn thiết nhìn Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi không chịu nổi ánh mắt này của bà, nên đành phải gật đầu đồng ý.
Tĩnh Tư sư thái không ở lại lâu, không hỏi được tin tức gì về Tĩnh Úc sư thái từ Phương Cẩn Chi liền rời đi, bà dự định quay về tìm người trợ giúp.
Chờ Tĩnh Tư sư thái đi khỏi, một mình Phương Cẩn Chi ngẩn người ngồi nhìn những mầm non mới nhú của mấy gốc cây trong sân.
Lúc Lục Vô Nghiên trở lại, đã nhìn thấy nàng đứng một mình ngẩn người ở trong sân, chóp mũi đỏ lên vì lạnh.
Lục Vô Nghiên cau mày, vừa đi tới, vừa cởi áo choàng trên người xuống.
“Trời cũng sắp tối rồi, sao nàng lại ngẩn người ngồi đây một mình thế này?” Hắn nói xong, liền đem áo choàng vừa cởi ra cẩn thận từng li từng tí khoác lên trên người của Phương Cẩn Chi, lại giúp nàng khép vạt áo.
Phương Cẩn Chi thở phào một hơi thật dài, nói: “Chàng nhìn xem, sắp đến mùa xuân rồi.”
Lục Vô Nghiên nhìn theo ánh mắt của nàng, liếc mắt nhìn những chồi non mới nhú, rồi rời tầm mắt nhìn vào mặt Phương Cẩn Chi, nghiêm túc hỏi: “Nàng khó chịu bởi vì chuyện của Lục Giai Bồ à?”
“Chuyện đó có thật không? Nàng thật đã chết rồi sao?” Suy nghĩ của Phương Cẩn Chi bị Lục Vô Nghiên kéo trở về, nàng lập tức bắt lấy tay Lục Vô Nghiên, lo lắng hỏi.
Nhìn cặp mắt mong đợi của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên không đành lòng để cho nàng khổ sở, nhưng lại không thể dấu diếm nàng, nhưng không thể làm gì khác hơn là chậm rãi gật đầu.
“Tại sao lại như vậy chứ!” Phương Cẩn Chi lắc đầu liên tục, “Sao lại có chuyện đó được chứ? Trong cung có nhiều thái y như vậy làm sao lại không cứu được một người? Đã gọi Lưu tiên sinh hay chưa? Lưu tiên sinh y thuật cao siêu nói không chừng có thể cải tử hồi sanh!”
Lục Vô Nghiên thở dài, “Nàng đã uống thuốc kịch độc, thái y cũng không có biện pháp. Thời điểm xảy ra chuyện Lưu Minh Thứ lại ở xa, chờ đến lúc mời được hắn tới, thi thể Giai Bồ đã cứng lại rồi.”
“Nàng thật sự đã đi rồi.” Lục Vô Nghiên sợ Phương Cẩn Chi khổ sở, từ từ ôm nàng vào trong ngực.
Phương Cẩn Chi cảm thấy trong lòng đau đớn như bị ai cấu xé, nàng dựa vào trong ngực Lục Vô Nghiên, cơ hồ đem sức nặng toàn thân dựa vào người của hắn.
Người khác nói cho nàng biết Lục Giai Bồ đã chết, nàng không tin. Nhưng giờ đây do chính Lục Vô Nghiên nói ra, nỗi khổ sở nàng giấu trong lòng cả một ngày rốt cuộc cũng trào ra.
“Đừng khổ sở, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.” Lục Vô Nghiên không thể làm gì khác hơn là khuyên nàng như vậy.
Lúc tin tức truyền về Ôn quốc công phủ, tất cả người của Lục gia đều cả kinh thất sắc. Tam nãi nãi cũng chết lặng không phản ứng, bắt tiểu nha hoàn báo tin lặp đi lặp lại năm lần.
Tam nãi nãi cảm thấy cả người như bị hút hết hơi sức,vô lực ngã xuống mặt đất.
Con gái của bà chết rồi.
Bà còn chưa kịp bù đắp cho nó, nó đã chết rồi!
Tam nãi nãi đuổi toàn bộ người hầu ra ngoài, một mình ngồi trong phòng hồi tưởng lại từng chuyện từng chuyện từ khi Lục Giai Bồ còn nhỏ đến khi trưởng thành. Trí nhớ cuối cùng dừng lại ở lần cuối cùng thấy nàng ngày càng ít trở về nhà, thì ra đã lâu như vậy bà không được gặp nàng. . .
Tam nãi nãi rốt cuộc cũng gào lên, khóc nức nở.
Mấy ngày kế tiếp, Sở Hoài Xuyên vẫn không lên triều, hắn vừa dưỡng bệnh, vừa chơi với Sở Nhã Hòa. Sở Nhã Hòa đã khỏi ốm, cũng khỏe mạnh lên. Mỗi lần thấy Sở Hoài Xuyên uống thuốc, nàng đỏ mắt chờ mong theo dõi hắn, chỉ cần Sở Hoài Xuyên khẽ cau mày, nàng liền nói lớn tiếng: “Phụ hoàng đừng sợ đắng! Con cũng không sợ!”
Sở Hoài Xuyên cười bế nàng lên trên đùi, nghĩ thầm thật may mắn là còn có đứa con gái ở bên cạnh mình.
Sở Hoài Xuyên dưỡng bệnh, chăm sóc thân thể bảy tám ngày sau cơ thể mới ngày khá hơn. Việc đầu tiên hắn xử lý trong buổi triều sớm là làm suy yếu thế lực của Ôn quốc công phủ. Không chỉ những nam nhân làm quan của Lục gia, mà ngay cả những đại thần có quan hệ mật thiết với Lục gia cũng đều bị giáng chức.
Quan lại trong triều biết Hoàng đế còn đang tức giận, bất quá việc nam nhân của Lục gia và những quan lại trong triều có liên quan chỉ bị giáng ba cấp, nên cũng không tiện khuyên can.
Việc thăng quan tiến chức hay bị giáng cấp vốn là chuyện bình thường, hạ xuống một hai cấp, ngoài mặt vô thưởng vô phạt, cũng là thánh ý.
Theo lệ thường, quần thần bẩm báo các chuyện trong triều, Sở Hoài Xuyên mở miệng: “Hữu Tướng đại nhân, trẫm nghe nói cháu gái của ngươi vừa mới cập kê.”
Hữu Tướng từ trong quần thần đi ra, có chút lo sợ nói: “Khởi bẩm bệ hạ, cháu gái thần xác thực tháng trước vừa mới cập kê.”
Hắn không hiểu vì sao Sở Hoài Xuyên đột nhiên đề cập đến chuyện này. Hữu Tướng tuy là ở bên phe bảo thủ trong triều, luôn luôn bảo vệ Hoàng thất chính thống, bảo vệ thế lực ủng hộ bệ hạ.
Chỉ là vị Hữu Tướng này rất sợ vợ, vô cùng thương yêu cô cháu gái này. Hắn tổng cộng có tám nhi tử, tám nhi tử này của hắn sinh thêm mười bốn tôn tử nhưng chỉ có một cô cháu gái. Nên cô cháu gái này như giống như hòn ngọc quý trên tay, càng thêm nâng niu, bảo vệ.
“Cháu gái ái khanh đã có hôn ước chưa?”
“Người trong nhà thần rất yêu thương nàng, muốn đợi thêm hai năm nữa, tạm thời chưa định ra hôn sự. . .” Hữu Tướng vội nói.
Sở Hoài Xuyên nở nụ cười, ra hiệu cho hoạn quan đứng sau lưng tuyên chỉ.
Đó là một đạo thánh chỉ sắc phong cháu gái Hữu Tướng làm hoàng hậu.
Hữu Tướng quỳ xuống tiếp chỉ, quần thần cũng quỳ xuống chúc mừng.
“4, 5, sáu. . . . . . Sáu!” Trong tiếng chúc mừng của quần thần, Sở Hoài Xuyên đột nhiên bắt đầu đếm.
Quần thần quỳ dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn hắn khó hiểu.
“Trong cung từ trước đến giờ chỉ có tứ phi. Nhưng lần trước trẫm đã sắc phong thêm Quận chúa Kinh quốc là Diễm Phi, như vậy là thành năm phi rồi. Haizz . . .” Sở Hoài Xuyên nhíu mày, “Trẫm cảm thấy số năm này không được tốt, không tốt bằng sáu ! Sáu, ngụ ý thuận buồm xuôi gió!”
Con ngươi đen nhánh của hắn xoay chuyển, tầm mắt rơi vào trên người của Tả Tướng, Sở Hoài Xuyên vỗ đùi, “A, Tả Tướng! Không phải ngươi vẫn thường hay nhắc với trẫm về nữ nhi xinh đẹp khuynh tâm của ngươi sao? Đến đây, vừa đúng hôm nay lập hoàng hậu, vậy lập thêm con gái ngươi làm phi! Phong là.... Thuận phi đi!”
“Thần lĩnh chỉ, tạ ơn. . . “ Tả Tướng dù có không cam tâm nhưng vẫn phải quỳ xuống để tạ ơn.
Vốn dĩ hắn mang tâm tư sẽ cho con gái mình vào cung, sau đó đợi thời cơ phù lên hậu vị! Nhưng hôm nay Sở Hoài Xuyên trực tiếp phong cháu gái Hữu Tướng là hoàng hậu, còn nữ nhi của mình chỉ được phong làm phi.
Thuận buồm xuôi gió, lại phong con gái mình làm Thuận phi. Đây là ý gì? Rõ ràng chính là nói phong nữ nhi lên cho đủ số lượng!
Nhưng dù Tả Tướng có tức đi nữa, cũng chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn.
Mấy ngày kế tiếp, Sở Hoài Xuyên tùy ý bãi nhiệm, thăng chức cho rất nhiều quan lại. Mà bãi nhiệm bởi những lý do hết sức phi lý. Ví dụ một vị quan đội mũ bị lệch, ví dụ một vị quan hắt hơi một cái trong buổi thượng triều. . .
Mà lý do thăng chức càng thêm bừa bãi.
Hắn mở một cuộc so tài về vẹt, yêu cầu quần thần dâng lên những con vẹt đẹp nhất. Người nào dâng lên vẹt đẹp mắt, người đó liền có thể thăng quan. Trong đó bao gồm Tần Cẩm Phong, nhờ chiến thắng trong cuộc thi vẹt Tần Cẩm Phong được thăng quan tiến chức, lên nhanh như diều gặp gió, trực tiếp được phòng làm quan cư nhị phẩm.
Với tầm tuổi như Tần Cẩm Phong, có thể ngồi lên vị trí này là chuyện không thể.
Nhưng mà chỉ trong một thời gian ngắn, Sở Hoài Xuyên đã phong chức và bãi nhiệm quá nhiều quan viên, hôm nay thăng lên ba cấp, ngày mai không chừng bị cách chức xuống làm dân thường cũng là chuyện bình thường. Với tình hình diễn biến trong triều như hiện nay, chuyện Tần Cần Phong được phong chức cũng là bình thường.
Chỉ bằng hành động dâng lên một con vẹt đẹp mắt cho hoàng đế có thể lên tới chức quan nhị phẩm, nhưng có thể làm được trong bao lâu? Không chừng là một dạng giống như các văn võ bá trước mặt hắn, ngày thứ hai sẽ bị miễn chức ngay. Nên chẳng ai cũng coi trọng Tần Cẩm Phong.
Không phải là không có người trong triều đình lên tiếng can gián. Nhưng Sở Hoài Xuyên đã thay đổi hoàn toàn tác phong làm việc, không còn mềm yếu như trước —— ai dám can gián, chém đầu. Ngay cả cựu thần ba đời, cũng bị hắn đẩy ra ngoài chém đầu.
Trưởng công chúa đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn Sở Hoài Xuyên làm xằng làm bậy như vậy. Vậy mà, từ khi trưởng công chúa giúp hoàng đế đến nay, lần đầu tiên Sở Hoài Xuyên chống đối bà, ngay trước mặt văn võ bá quan triều thần, lớn tiếng chất vấn: “Sở Ánh Tư, rốt cuộc giữa ngươi và trẫm ai mới là Hoàng đế? Chẳng lẽ ngươi mơ ước ngôi vị hoàng đế này của trẫm từ lâu, muốn thay thế trẫm hay sao?”
Trưởng công chúa nhẫn lại nhịn, bị hắn trách mắng trước mặt mọi người ba bốn lượt, rốt cuộc phẫn uất rời đi. Không thèm lâm triều. Văn võ bá quan trong triều tới cầu xin bà khuyên giải bệ hạ, bà cũng trốn tránh không gặp.
Trưởng công chúa vốn cũng không phải là người tốt tính, bị Sở Hoài Xuyên trách mắng ba bốn lượt như vậy, giận đến điên người. Bà thật sự rất tức giận, chỉ hận không thể làm được gì để không phải nhìn thấy Sở Hoài Xuyên nữa.
Lục Thân Cơ biết bà đang bực bội, cũng không khuyên bà. Chờ bà chậm rãi nguôi giận.
Sở Hoài Xuyên hạ lệnh xây thêm cung điện, trang hoàng xa xỉ phô trương, hoàn toàn không để ý gì đến việc hai nước sắp tới khai chiến.
Dân tình truyền miệng nhau vì mất con bệ hạ quá đau xót nên thay đổi tính tình, giờ trở thành một hôn quân xa hoa lãng phí.
Cứ như vậy hơn hai tháng trôi qua.
Thai nhi trong bụng Phương Cẩn Chi đã 5 tháng, bụng nhỏ của nàng đã hơi nhô lên, lúc đi mang theo một vẻ uyển chuyển dịu dàng khác. Nàng bưng cốc trà nóng vừa pha cho trưởng công chúa, mỉm cười nói: “Mẫu thân, người nếm thử một chút xem.”
Trưởng công chúa lúc này mới phục hồi tinh thần, “Không cần con tự mình pha trà, cẩn thận mệt mỏi thân thể.”
Phương Cẩn Chi cười lắc lắc đầu, “Làm chút chuyện này sao có thể mệt nhọc, người đừng nuông chiều con như vậy.”
Nàng lại đứng lên, đi tới sau lưng trưởng công chúa, nhẹ nhàng đấm vai của bà. Phương Cẩn Chi trong lúc đấm vai cho trưởng công chúa, trong đầu chợt nghĩ đến Tĩnh Úc sư thái. Lần trước sau khi Tĩnh Tư sư thái đến tìm nàng, nàng cũng từng lặng lẽ phái người tìm kiếm Tĩnh Úc sư thái, vậy mà hai tháng đã trôi qua, không hề có một chút tin tức nào.
Trưởng công chúa kéo tay Phương Cẩn Chi, lôi nàng ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Không cần con làm những thứ này, Vô Nghiên nhìn thấy còn tưởng rằng ta lại khắt khe vợ của nó đấy. Tội danh mẹ chồng độc ác này ta không gánh được đâu.”
“Vô Nghiên sẽ không nghĩ như vậy đâu ạ.” Phương Cẩn Chi ngượng ngùng nở nụ cười.
Lời này của trưởng công chúa không phải thuận miệng nói một chút.
Có một lần dùng bữa xong, Phương Cẩn Chi cảm thấy trong bụng không thoải mái. Trưởng công chúa có kinh nghiệm, liền để cho nàng đi vòng một chút, Phương Cẩn Chi biết trưởng công chúa thích uống trà sau khi dùng bữa, liền rót cho bà một chén trà.
Trùng hợp Lục Vô Nghiên trở lại bắt gặp, mở miệng liền hỏi: “Cũng không phải là không có tỳ nữ phục vụ, sao lại bắt Cẩn Chi bưng trà rót nước?”
Lúc ấy trưởng công chúa tức giận, trực tiếp cầm ly trà trong tay ném vào bên chân Lục Vô Nghiên.
Trên người Phương Cẩn Chi mặc bộ đồ dành cho người mang bầu, rộng thùng thình, thân thể mang bầu năm tháng nhưng vẫn chưa nhìn thấy bụng rõ ràng. Chỉ khi nàng ngồi xuống, váy trên người rũ xuống dính vào người, mới lộ bụng ra ngoài.
Nhìn bụng nhỏ của Phương Cẩn Chi hơi nhô lên, vẻ u sầu trong mắt trưởng công chúa không khỏi phai đi, từ từ lộ ra mấy phần dịu dàng.
Bà sắp được làm tổ mẫu rồi.
Phương Cẩn Chi biết gần đây tâm tình trưởng công chúa không tốt, bèn dịu dàng khuyên nhủ bà: “Mẫu thân, người không nên suy nghĩ nhiều, lúc này bệ hạ nhất thời nghĩ không ra, chờ thêm một thời gian nữa chắc sẽ hiểu. Từ nhỏ bệ hạ đã ở bên cạnh người, phần cảm tình này không thể dễ dàng mất đi được.”
Trưởng công chúa biết Phương Cẩn Chi có ý tốt, chỉ là tình cảm giữa người với người vốn giống như người uống nước tự biết lạnh ấm. Nếu là ở trong gia đình bình thường, giữa bà và Sở Hoài Xuyên còn dễ nói, nhưng bọn họ sanh trong hoàng gia, bên trong phần tình nghĩa tỷ đệ này luôn bị trộn lẫn một số thứ khác.
Lục Thân Cơ và Lục Vô Nghiên cùng nhau đi vào, Lục Thân Cơ đi trước, mang theo vẻ gấp gáp vội vàng như lửa đốt.
Thấy hắn đi vội vàng gấp gáp như vậy, trưởng công chúa biết ngay là đã có chuyện xảy ra.
“Ánh Tư, dọn dẹp một chút đồ, chúng ta đi thôi! Ngay lập tức!” Lục Thân Cơ không đầu không đuôi nói một tràng.
“Xảy ra chuyện gì?” Trưởng công chúa hỏi.
Lục Thân Cơ không có trả lời ngay, mà là ngồi xuống cầm ly trà, uống một hơi cạn sạch.
Lục Vô Nghiên lúc này mới chậm rãi đi vào, nói: “Mấy vị Thân Vương vẫn ở lại Hoàng Thành không trở lại đất phong, ngày gần đây nhận được tin tức, binh mã ở đất phong của mấy vị Thân Vương đã lặng lẽ đến Vũ Phù Châu, Khang Xuyên Trang và Trường Nhạc Sơn.”
Mỗi vị Thân Vương của Đại Liêu ở chính đất phong của mình đều có binh mã, đợi đến khi quốc gia chinh chiến sẽ tiếp tế chi viện. Những binh mã đóng quân ở đất phong của các vị Thân Vương trừ phi lấy được Hoàng Lệnh, nếu không phải không dễ dàng có thể rời khỏi đất phong, cũng không thể tự tiện xông vào Hoàng Thành. Nếu không có thánh lệnh, Thân Vương mang theo binh mã đất phong vào Hoàng Thành, sẽ bị xử theo tội phản nghịch.
Mà Vũ Phù Châu, Khang Xuyên Trang và Trường Nhạc Sơn là nơi rất gần với Hoàng Thành.
Trưởng công chúa chợt vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Rốt cuộc Sở Hoài Xuyên muốn làm gì đây!”
“Bà quản hắn làm khỉ gió gì, ta thấy hắn chính là điên rồi!” Lục Thân Cơ buông ly trà trong tay xuống, đứng dậy kéo trưởng công chúa lên, “Đi đi đi, chúng ta đi ngay bây giờ. Cái chức tướng quân này ta cũng không thèm làm, người nào trung thành với hắn vì hắn cho người đó mang binh mà đi đánh giặc!”
Trưởng công chúa hất tay Lục Thân Cơ ra, cau mày quở nhẹ: “Ngươi không thể nói chuyện dễ nghe một chút hơn sao, tay của ta bị ngươi bóp đau sắp gẫy rồi!”
Lục Thân Cơ tay quen cầm đao thương, lúc này nhất thời bị kích động, lúc lôi kéo trưởng công chúa sẽ không kiểm soát được lực của bàn tay. Cổ tay trưởng công chúa quả thật có một vòng đỏ, hắn sửng sốt, ngượng ngùng.
Phương Cẩn Chi liền đứng phắt dậy, cùng Lục Vô Nghiên lui xuống.
Lục Vô Nghiên đỡ Phương Cẩn Chi, không để cho nàng có một chút sơ xuất.
“Làm sao chàng và mẫu thân đều cẩn thận giống nhau như vậy? Thai của thiếp giờ đây đã rất ổn rồi, hiện tại không bị ai hãm hại, chàng không cần khẩn trương như vậy.” Phương Cẩn Chi dịu dàng cười, lại hỏi tiếp chuyện trong cung.
Lục Vô Nghiên lắc đầu một cái, chỉ nói: “Ta nhìn không thấu.”
Mặc dù hắn nói đơn giản, nhưng Phương Cẩn Chi hiểu trong lời nói của hắn có ý tứ là hắn nhìn không ra Sở Hoài Xuyên rốt cuộc muốn làm gì. Phương Cẩn Chi suy nghĩ một hồi, mới nói: “Vậy. . . Chúng ta không nên làm cái gì sao?”
Vừa đi vừa nói chuyện, Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi liền trở về trong phòng mình.
Lục Vô Nghiên đỡ Phương Cẩn Chi ngồi xuống trường tháp cạnh cửa sổ, đóng cửa sổ tránh cho nàng cảm lạnh. Sau đó hắn mới nói: “Yên tâm đi, coi như tạm thời xem không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng chúng ta vẫn có thể tự bảo vệ mình.”
Hôm nay Phương Cẩn Chi mặc dù không giống như hai tháng trước suốt ngày bị nôn oẹ, nhưng giờ đây hai chân của nàng lại có hiện tượng xấu. Thường thường đi không bao lâu, một đôi chân vốn xinh đẹp trắng nõn liền bắt đầu sưng to lên.
Nàng cúi người xuống, muốn cởi giầy ra.
“Đừng cử động, để ta tháo cho.” Lục Vô Nghiên cúi người xuống, cởi giầy cho nàng. Lại phân phó thị nữ bưng nước ấmtới, để cho nàng ngâm chân.
Phương Cẩn Chi nhìn Lục Vô Nghiên cầm sạch sẽ khăn nghiêm túc lau hai chân còn đọng nước cho nàng.
“Vô Nghiên, chàng thật sự không nhìn ra hoàng thượng muốn làm gì hay sao?”
Lục Vô Nghiên động tác lau chân cho nàng dừng lại một chút, lại tiếp tục lau sạch sẽ hai chân, mới nói: “Tất cả mọi người đều nói hắn bởi vì chuyện thái tử chết yểu, Gia Bồ tự vẫn nên tính tình mới trở nên đại biến, bất mãn, phẫn uất đè nén trong nhiều năm bộc phát ra, hôm nay muốn đoạt lại hoàng quyền,nhưng. . .”
Lục Vô Nghiên thở dài, hắn ôm Phương Cẩn Chi lên trên giường dài, cẩn thận từng li từng tí đặt nàng ở trên giường.
“Cẩn Chi, nếu như người trong cả thiên hạ đều nói có người muốn hại nàng, nhưng nàng lại luôn tin tưởng hắn sẽ không làm tổn thương nàng, vì sao vậy?” Lục Vô Nghiên nhẹ giọng hỏi.
Phương Cẩn Chi kéo cánh tay Lục Vô Nghiên, kéo hắn đến bên cạnh, dịu dàng nói: “Bởi vì hắn là người nhà của thiếp.”
“Người nhà?”
Phương Cẩn Chi cong đôi mắt hình bán nguyệt, nhẹ nhàng gật đầu, “Nếu như người trong cả thiên hạ đều nói với thiếp, hoặc là hai muội muội hoặc là ca ca muốn hại thiếp, thiếp sẽ không bao giờ tin.”
Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, không nói thêm lời khác, ôm lấy Phương Cẩn Chi ngủ.
Bên này Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi ngủ rồi, bên kia Lục Thân Cơ và trưởng công chúa lại xảy ra tranh chấp. Trưởng công chúa và Lục Thân Cơ đều không phải là người tốt tính, gần đây tâm tình trưởng công chúa lại không tốt, hai người nói qua nói lại, ôm buồn bực trong lòng mà đi ngủ.
Lúc trời sắp sáng, một hồi tiếng gõ cửa dồn dậpvang lên .
Tay người gõ cửa run run.
“Tên tiểu hỗn tử kia lại làm chuyện hoang đường gì mà dám làm phiền tới Bổn cung!” Trưởng công chúa tức giận nói.
Người đưa tin “Phù phù” một tiếng, quỳ xuống, “Công, công chúa, bệ, bệ hạ đã băng hà!”
Trưởng công chúa giật mình một cái ngồi bật dậy, nàng còn không kịp mặc y phục nữa, trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ lao ra ngoài bình phong, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi nói cái gì? nói lại cho bản cung nghe một lần nữa!”
“Vũ, Vũ Tiên Cung đã bị thiêu rụi không còn sót lại cái gì . . . không thể cứu được Bệ hạ, bệ hạ ra . . .”
Trưởng công chúa nhảy lên lưng ngựa, phóng như điên vào trong cung. Lục Thân Cơ và Lục Vô Nghiên đều nhận được tin tức như vậy mà tỉnh, cùng chạy về phía hoàng cung mà vẫn không đuổi kịp bà.
Trưởng công chúa cưỡi ngựa lao vào cung, cũng không xuống ngựa, mà là quất ngựa lao trưucj tiếp vào Vũ Tiên Cung.
Xa xa, bà đã nhìn thấy lửa cháy ngút trời trong Vũ Tiên Cung. Vô số thị vệ, thái giám cùng cung nữ trong cung bê từng thùng tưới nước dập lửa, chỉ ngọn lửa này quá lớn, hoàn toàn như muối bỏ biển.