Thê Khống

Chương 184: Chương 184: Chết yểu




Editor: minhngoc20vt

“Liêu Quốc các người không cần khinh người quá đáng! Đại quân Kinh Quốc đã sớm chuẩn bị tốt rồi!”

Đáp lời hắn là thanh đao trong tay của Lục Thân Cơ.

Cách mười bốn năm, thời điểm Lục Thân Cơ kề đao vào cổ của Ngũ Vương gia Kinh Quốc một lần nữa, thời khắc này hắn cảm giác được sự sợ hãi gấp bội năm đó.

“Lục Tướng quân.” Trưởng Công chúa lắc đầu với Lục Thân Cơ.

Lục Thân Cơ quay đầu, nhìn Trưởng Công chúa trong phút chốc, sau đó đánh mạnh thanh đao trong tay xuống. Thanh đao trong tay hắn rơi xuống, cùng lúc đó, đầu của Ngũ Vương gia Kinh quốc cũng rơi xuống.

Trưởng Công chúa há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói được lời nào.

Còn lại những người Kinh Quốc chưa rời đi từng người đều bị dọa bể mật, lần này hai vị Vương gia của bọn họ đến đây đều đã chết!

Trưởng Công chúa ngồi ở trên cao nhìn bọn họ bằng nửa con mắt: “Sau này trở về truyền lời cho Kinh Đế của các ngươi, tướng sĩ Đại Liêu ta đã sớm chuẩn bị tốt rồi.”

Người Kinh quốc lại vẫn ngây ngốc cho rằng hiện nay trong triều của Liêu quốc bất ổn hẳn sẽ không khai chiến, nhưng mà Trưởng Công chúa đã sớm chờ mong trận chiến này, chờ mong rất nhiều năm rồi.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Chuyện còn lại, Lục Vô Nghiên lại không tiện quan tâm rồi.

Hắn nắm tay Phương Cẩn Chi, che chở nàng rời đi.

Phương Cẩn Chi quay đầu lại, nhìn về phía Trưởng Công chúa đang nói chuyện cùng triều thần, hỏi: “Vô Nghiên, bây giờ chúng ta liền rời khỏi đây sao? Không đợi phụ thân và mẫu thân sao?”

“Ừ.” Lục Vô Nghiên gật đầu.

Trong Ngự hoa viên rất nhiều người, Lục Vô Nghiên ôm lấy eo Phương Cẩn Chi, che chở nàng đi ra ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không giải thích cái gì với nàng.

Đợi đến khi hắn che chở Phương Cẩn Chi xuất cung, sau khi đỡ nàng lên xe ngựa, mới nói tỉ mỉ với nàng: “Lần này những người Kinh quốc đó đến đây mặt ngoài là vì định ra hiệp ước ngừng chiến, hoặc là vì che dấu tai mắt người hoặc là chọc giận Liêu Quốc, khiến cho Liêu Quốc phá hoại hiệp ước trước.”

“Nhưng những thứ này cũng không phải là yếu tố quan trọng nhất. Hiện giờ trong triều có không ít thần tử cấu kết với Vệ vương, mà Vệ vương….” Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi một cái, mới tiếp tục nói hết.

“Mà hiện giờ Vệ vương và Hoàng thất Kinh quốc có quan hệ rất lớn, nghe nói Kinh Đế chiêu đãi hắn như thượng khách. Cho nên hiện giờ trong triều có mấy thần tử có tâm tư phản nghịch, âm thầm cấu kết với Kinh quốc. Trước kia trong triều đình, mẫu thân không có lộ ra một chút ý định nào muốn giết chết người Kinh quốc đến đây, mà bây giờ lại đột nhiên giết chết những người Kinh quốc này, cũng có thể khiến cho những người có tâm tư phản nghịch bị rối rắm.”

Phương Cẩn Chi đương nhiên hiểu rõ khi Lục Vô Nghiên nhắc tới Vệ vương vì cái gì lại phải dừng lại nhìn nàng một cái, nhưng mà nàng cũng không muốn có bất cứ liên hệ gì với Vệ vương kia. Cho nên trên mặt nàng cũng không có chút gì khác thường, chỉ là hỏi: “Ý của chàng là, hiện giờ người ẩn mình ở trong triều có liên hệ với Kinh quốc vẫn chưa bắt được hết toàn bộ ư?”

Lục Vô Nghiên gật đầu, “Hẳn là không sai biệt lắm, nhưng không ai có thể xác định được có thể hay không có cá lọt lưới. Có điều chuyện ngày hôm nay, cũng đủ để cho bọn người đó lộ ra dấu vết. Chuyện còn lại giao cho mẫu thân xử lý là được rồi.”

Nói đến đây, vẻ mặt nghiêm túc của Lục Vô Nghiên có chút trầm tĩnh lại, hắn vỗ vỗ tay Phương Cẩn Chi, thả nhẹ giọng, nói: “Đã muộn lắm rồi, nên trở về nghỉ ngơi thôi.”

Lúc này đã sắp đến giờ tỳ rồi.

Phương Cẩn Chi hiểu rõ Lục Vô Nghiên đây là lo lắng nàng mệt nhọc. Nhưng hôm nay chứng kiến chuyện mà Phương Cẩn Chi chưa bao giờ gặp qua, nàng vẫn còn ở trong một trạng thái căng thẳng, trái lại không có cảm thấy mệt mỏi chút nào. Hiện giờ ngồi trong xe ngựa, nghe bánh xe ngựa chuyển động, lúc này mới có cảm giác cực kỳ uể oải bao trọn Phương Cẩn Chi.

Nàng nghiêng thân thể, dựa vào vai Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên cầm tấm thảm mỏng gấp ở bên cạnh khoác lên người Phương Cẩn Chi, nói: “Rất nhanh sẽ đến, một chút liền tốt rồi, không cần ngủ, trở về ngủ tiếp.”

“Ừm.” Mặc dù miệng Phương Cẩn Chi đồng ý, nhưng đầu của nàng tựa vào vai Lục Vô Nghiên, như thế nào cũng không chống đỡ nổi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

“Lúc này mới có một đoạn đường bao xa…..” Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn là không đành lòng gọi nàng tỉnh, mà lôi kéo tấm thảm mỏng trên người nàng, tránh cho nàng bị cảm lạnh.

Lục Vô Nghiên suy nghĩ đến hiện giờ Phương Cẩn Chi đang có thai, lại vẫn đi theo hắn lăn qua lăn lại một ngày, không khỏi có chút đau lòng.

Biệt viện của Trưởng Công chúa vốn là cách Hoàng cung rất gần, đợi đến khi xe ngựa dừng trước cửa lớn ở biệt viện của Trưởng Công chúa, Lục Vô Nghiên cũng không có đánh thức Phương Cẩn Chi, mà cẩn thận ôm nàng xuống xe ngựa.

Bởi vì sợ nàng cảm lạnh, không chỉ dùng thảm mỏng bọc nàng, còn cởi áo choàng trên người ra khoác lên cho nàng.

Phương Cẩn Chi ngủ rất sâu, Lục Vô Nghiên ôm nàng xuống xe ngựa, tiếp tục đi đến phòng ngủ, nàng cũng không hề hay biết. Đợi đến khi Lục Vô Nghiên đặt Phương Cẩn Chi lên giường ngủ, Phương Cẩn Chi cũng chỉ hơi hơi nhíu mi một chút, mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng kéo áo choàng và tấm thảm mỏng trên người nàng xuống, lại cẩn thận đắp chăn cho nàng. Sau đó hắn mới nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng tắm.

Dơ bẩn một ngày.

Ở trong phòng tắm Lục Vô Nghiên ngâm mình lâu hơn so với bình thường một chút, phòng tắm dày đặc hơi nước làm cho tâm tư của hắn từ từ trầm tĩnh lại. Đã qua nhiều năm như vậy, nên triệt để buông xuống rồi.

Hắn biết chính mình vẫn luôn không có buông xuống đoạn quá khứ kia, hắn cũng biết cứ luôn bị một đoạn quá khứ đã trải qua khi còn bé ảnh hưởng có vẻ cực kỳ buồn cười. Nhưng mà chuyện đã xảy ra dù sao cũng khống giống với chuyện chưa từng phát sinh………

Lục Vô Nghiên chậm rãi nhắm mắt lại.

Thái độ đối đãi với người Kinh quốc hôm nay, không phải là không trút giận cho hắn. Cho dù là cha mẹ hắn hay là Sở Hoài Xuyên, đều lo lắng cho hắn. Còn có Phương Cẩn Chi, rõ ràng đang có thai, hôm nay cũng cố ý canh giữ ở bên cạnh hắn.

Lục Vô Nghiên có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.

Suy nghĩ một chút hôm nay bọn họ lặng lẽ nhìn dáng vẻ thần sắc của hắn, bỗng nhiên hắn cảm thấy được chính mình có phần giống như tiểu hài tử được người bảo vệ. Tiểu hài tử bị người khác khi dễ, hiện giờ người nhà của hắn xoay quanh bên cạnh hắn, làm chỗ dựa cho hắn, cổ vũ hắn.

Lục Vô Nghiên cười khổ lắc đầu. Đều đã sống hai đời người rồi, lại vẫn còn được mọi người trong nhà bảo hộ.

Nghĩ đến Sở Hoài Xuyên, Lục Vô Nghiên bỗng chốc nhíu mày. Lục Vô Nghiên biết Sở Hoài Xuyên là cố ý né tránh. Lục Vô Nghiên suy nghĩ thật lâu chuyện hôm nay, cuối cùng thở dài một tiếng. Hắn có chút bất đắc dĩ phát hiện chính mình căn bản không đoán ra tâm tư của Sở Hoài Xuyên.

Rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây?

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Khi Lục Vô Nghiên trở lại phòng ngủ, kinh ngạc phát hiện Phương Cẩn Chi đã tỉnh lại, đang đứng bên cạnh bình phong ở trên bàn ba chân cao bày một đĩa điểm tâm.

Bởi vì Phương Cẩn Chi có thai, ở trong phòng lúc nào cũng bày dưa trái cây và điểm tâm.

“Đói bụng ư?”

“Ừm.” Miệng Phương Cẩn Chi vẫn đang ăn điểm tâm, cũng chưa nói cái khác, chỉ tùy ý lên tiếng.

Lục Vô Nghiên nghĩ nghĩ cũng đúng, bữa tối hôm nay thật sự người nào cũng không có tâm tư ăn bao nhiêu đồ ăn, hiện giờ sức ăn của Phương Cẩn Chi đang lớn, chắc chắn là đói bụng.

Trái lại hắn không nghĩ chu đáo.

Lục Vô Nghiên nhìn thoáng qua mấy khối bánh hoa mai trong đĩa nhỏ trên bàn ăn ba chân cao, nói: “Những món điểm tâm này đều đã lạnh, ăn không được. Muốn ăn cái gì thì bảo nhà bếp làm, không cần sợ phiền toái.”

“Không cần đâu, cũng đã nửa đêm rồi, ăn mấy khối điểm tâm liền tốt, cũng không có quá muốn ăn cái khác.” Phương Cẩn Chi ăn hết một miếng bánh hoa mai, lại lột một quả quýt ăn.

Lục Vô Nghiên liền cầm lấy quả quýt trong tay nàng, thay nàng lột vỏ quýt, đút từng múi quýt cho Phương Cẩn Chi ăn.

“Thiếp có tâm sự mới tỉnh lại, hôm nay trong lúc vô tình thiếp thấy Tần Tứ lang giao đồ vật cho một người thị vệ ở trong cung, mà người thị vệ kia rất có thể đưa đồ cho Lục Giai Bồ.” Phương Cẩn Chi đang ăn thức ăn, lúc nói chuyện có chút không rõ chữ.

“Tần Tứ lang…..” Lục Vô Nghiên lặp lại tên của hắn, không khỏi rơi vào trầm tư.

Phương Cẩn Chi ăn hết nửa múi quýt trong miệng, mới nói: “Thiếp cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp, hiện giờ Lục Giai Bồ là nương nương đang thịnh sủng ở trong cung, cho dù thế nào nàng cũng không thể có dính dấp gì với Tần Tứ lang, mặc dù hai người đúng là đã từng có hôn ước!”

“Nàng lo lắng hai người bọn họ âm thầm liên hệ sao?” Lục Vô Nghiên hỏi.

Phương Cẩn Chi gật gật đầu, lại lắc đầu.

“Tần Tứ lang kia là dạng người gì thì thiếp không biết, nhưng Lục Giai Bồ không phải là người như vậy!” Phương Cẩn Chi nói cực kỳ kiên định, “Nàng là người ngoài mặt nhu nhược yếu đuối, nhưng trong lòng rất quyết tuyệt. Từ sau khi nàng vào cung, mẫu thân nàng và Lục Giai Nhân từng viết rất nhiều thư tín cho nàng, thậm chí mẫu thân nàng khổ sở cầu xin nàng tha thứ, nhưng mà từ trước tới giờ nàng không hề xem qua những thư tín này, trực tiếp ra lệnh cho cung nữ thiêu đốt. Nàng nói đoạn tuyệt quan hệ liền đoạn tuyệt quan hệ, tuyệt đối không quay đầu. Nàng sẽ không trả thù những người đó, mà chính là không thèm để ý tới nữa!”

Phương Cẩn Chi lại thở dài, “Nàng người này, lại đặc biệt cố chấp, người nào tốt với nàng, nàng sẽ đối tốt lại, trừ phi thật sự làm tổn thương nàng, nàng mới có thể xoay người. Hiện giờ Bệ hạ đối tốt với nàng, nàng lại càng toàn tâm toàn ý với Bệ hạ. Tâm tư của nàng toàn bộ đều đặt trên người Bệ hạ, căn bản không có khả năng liên hệ với Tần Tứ lang sau lưng Bệ hạ.”

Vốn là trong lòng Phương Cẩn Chi còn có nhiều loại suy đoán, nhưng mà nói chuyện với Lục Vô Nghiên một mạch liền thông suốt, trong lòng nàng trái lại càng ngày càng sáng tỏ.

“Có người hãm hại! Có người muốn lợi dụng hôn ước của Lục Giai Bồ và Tần Tứ lang để hãm hại nàng! Nhất định là như vậy!”

Lúc Phương Cẩn Chi nói những lời này, Lục Vô Nghiên vẫn chăm chú lắng nghe. Chờ nàng nói xong, hắn mới nói: “Cũng không chắc như vậy, bởi vì hiện giờ Tần Tứ lang đang làm việc cho Bệ hạ. Đương nhiên, hắn thực sự là làm việc cho Bệ hạ, hoặc là giả, cũng không thể biết được.”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Phương Cẩn Chi nhíu mi, lại rơi vào trầm tư.

“Ý của chàng là……..Bệ hạ vì tránh tai mắt của người khác, để cho Tần Tứ lang truyền tin tức đến Lạc Nhứ cung ư? Thông qua Lục Giai Bồ?”

Lục Vô Nghiên chẳng qua chỉ nói là Tần Cẩm Phong hiện giờ đang làm việc cho Sở Hoài Xuyên, Phương Cẩn Chi liền nghĩ tới chỗ này. Lục Vô Nghiên cũng không thể không vì nàng nhạy cảm như vậy mà lộ ra ý cười châm chọc.

“Chẳng qua là ta và nàng suy đoán thôi.” Lục Vô Nghiên nhét múi quýt cuối cùng vào miệng Phương Cẩn Chi, sau đó đỡ nàng đi đến giường. “Không ngủ nữa, trời sẽ sáng đấy.”

Nghe Lục Vô Nghiên nói như vậy, Phương Cẩn Chi mới ngáp một cái thật dài.

Khi Phương Cẩn Chi ngáp xong vừa khép miệng lại, Lục Vô Nghiên đi tới gần, đầu lưỡi chui vào trong miệng nàng, nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi nàng một cái, lại nhanh chóng chạm vào răng của nàng, sau đó rất nhanh liền lui ra ngoài.

Hắn hơi hơi cong lưng, sắc mặt như thường đặt hai cái gối ngủ xuống, giống như chưa từng làm cái gì.

Miệng Phương Cẩn Chi còn lưu lại cảm giác tê dại mà hắn mang đến, bên này hắn trái lại làm như không có việc gì. Trong lòng Phương Cẩn Chi nảy sinh ra một chút tức giận. Nàng nghĩ nghĩ, giơ chân lên đá vào mông Lục Vô Nghiên một cước.

Lục Vô Nghiên dừng dọn dẹp giường chốc lát, không thể không đứng thẳng lên, quay đầu nhìn về phía Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi thế nhưng lại lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn, sau đó leo vào phía trong giường, an tâm đi ngủ.

Lục Vô Nghiên đứng ở bên giường dở khóc dở cười nhìn nàng một hồi lâu, mới thổi tắt đèn trong phòng, đi tới bên giường, ôm cả người nhỏ nhắn xinh xắn của Phương Cẩn Chi vào trong ngực.

Gần đến giờ dần Trưởng Công chúa và Lục Thân Cơ mới trở về. Hai người bọn họ đều có chút mệt mỏi, vội vàng rửa mặt chải đầu qua loa rồi đi ngủ. Hai người nằm ở trên giường, tuy nhiên đều mệt mỏi không ngủ được.

Bên trong một mảnh yên tĩnh, Trưởng Công chúa bỗng nhiên mở miệng: “Ta cũng không biết làm như vậy có đúng hay không……..”

“Nàng sợ cái gì? Chiến bại?” Lục Thân Cơ nhưng lại không để ý lắm nói: “Tái chiến với Kinh quốc là điều khó thể tránh, có điều hiện giờ cũng chỉ sớm hơn một chút mà thôi.”

Lục Thân Cơ xoay người nằm nghiêng nhìn Trưởng Công chúa, “Ánh Tư, sợ đông sợ tây không giống tác phong của nàng.”

“Ngươi a, vừa nhắc tới đánh giặc trái lại reo hò nhảy nhót……” Trưởng Công chúa thở dài, “Nhưng mà hiện giờ khai chiến thật là thời cơ tốt sao? Nếu như thật sự khai chiến toàn bộ, như thế nào cũng cần phải liên tục vài năm. Kia đại biểu cho vài năm này dân chúng sẽ khổ cực, đại biểu cho tướng sĩ trong quân sẽ có vô số thương vong, cuối cùng thắng lợi khi đó cũng chính là dẫm lên vô số xương trắng.”

Trưởng Công chúa cũng xoay người, đối mặt với Lục Thân Cơ.

Bà giơ tay lên, vuốt ve hai má của Lục Thân Cơ, “Còn có ngươi, thật sự là ta không biết ngươi có phải hay không trời sinh mệnh tốt. Mỗi lần đánh giặc nhất định sẽ xông lên phía trước, thế nhưng còn có thể sống đến bây giờ………”

“Lời này của nàng ta không thích nghe, cái gì gọi là trời sinh mệnh tốt chứ? Rõ ràng là bản Tướng quân dũng mãnh phi thường, lấy một địch trăm!”

Trưởng Công chúa xoay người lại, nằm ngửa ở trên giường. Nàng khoát tay áo, nói như không nói: “Được được được, ngươi lợi hại. Ngủ đi.”

Qua một lúc lâu sau, nàng lại lên tiếng một lần nữa: “Thân Cơ, ngươi nói nếu hiện tại ta rời đi, trong triều do Xuyên nhi trấn thủ thật sự có thể chứ?”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

“Đổi ý rồi sao?”

“Không phải, ta chỉ là có chút lo lắng……..”

Lục Thân Cơ chống đỡ nửa người trên, sáp lại gần Trưởng Công chúa, vô cùng nghiêm túc nói: “Ánh Tư, từ lâu Bệ hạ đã không phải là tiểu hài tử nữa rồi. Hắn chỉ muốn ngồi trên Long ỷ một ngày, giang sơn này liền một ngày là của hắn. Huống chi, hôm nay hắn cố tình tìm cớ rời khỏi lúc đó chẳng phải thêm một tầng khúc mắc sao? Hắn đang tức giận, tức giận hôm nay chúng ta trù tính mọi chuyện cũng không có báo cho hắn biết sớm. Nhưng cho dù trong lòng hắn tức giận, cũng một lòng che chở Lục Vô Nghiên.”

Trưởng Công chúa xoa xoa mi tâm, có chút mệt mỏi nói: “Chẳng lẽ thật là ta đã làm sai sao?”

Trong lòng nàng từ từ nổi lên một trận phiền lòng. “Ta không phải cố ý, ở trong mắt ta, hắn vẫn là một tiểu hài tử ốm yếu. Nên không nghĩ nhiều!”

“Đừng tức giận, đừng tức giận.” Lục Thân Cơ vội vàng an ủi nàng, “Vốn dĩ Bệ hạ sống không lâu, mà nếu thân thể của hắn ngày càng khỏe lại, liền có thể tự mình ngồi vững vị trí kia. Rất nhiều kế hoạch, thói quen đều phải từ từ thay đổi. Nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy thói quen làm sao nói thay đổi liền thay đổi được chứ? Này không trách nàng. Nhưng là…..Ai, ý của ta là liền rời đi. Ánh Tư, nàng đi theo ta đánh giặc đi!”

“Hắc!” Nói đến đây Lục Thân Cơ hưng trí, “Thời xưa tướng quân lên chiến trường trong quân đội còn cất giấu mỹ nhân, Lục Thân Cơ ta cũng trải nghiệm một phen xem là tư vị gì! Hắc hắc…..”

Trưởng Công chúa không khỏi bị hắn pha trò mà nở nụ cười.

“Nghĩ thật hay quá nhỉ!” Trưởng Công chúa trừng mắt nhìn Lục Thân Cơ một cái, xoay người sang chỗ khác ngủ.

Lục Thân Cơ tự mình cười ngây ngô một hồi, cũng ngủ thật say.

Hai người bọn họ vừa mới chìm vào giấc ngủ khoảng nửa canh giờ, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng đập cửa dồn dập.

Trưởng Công chúa và Lục Thân Cơ đều là người vô cùng cảnh giác, cho dù toàn thân mệt mỏi, lại vừa mới nặng nề ngủ, vẫn lập tức thanh tỉnh lại.

Lúc này chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

“Xảy ra chuyện gì?” Lục Thân Cơ vừa xuống giường vừa hỏi.

Trưởng Công chúa cũng đứng dậy.

Người gõ cửa ở bên ngoài chính là Nhập Tửu, hiếm khi giọng nói của nàng có chút phát run, “Công chúa, Tướng quân, Thái tử điện hạ chết yểu rồi…….”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Lục Thân Cơ và Trưởng Công chúa cùng dừng lại động tác.

“Tiến vào nói!” Giọng nói của Trưởng Công chúa lạnh run.

Nhập Tửu đẩy cửa đi vào, thấy Lục Thân Cơ và Trưởng Công chúa đều đã mặc xong quần áo, nàng đi đến bên cạnh Trưởng Công chúa, vừa giúp Trưởng Công chúa mặc quần áo, vừa nói tỉ mỉ: “Vừa qua giờ dần, bỗng nhiên bên trong Thiên điện của Lạc Nhứ cung xảy ra hỏa hoạn. Đợi đến khi lửa lớn được dập tắt, Thái tử điện hạ đã không……”

“Bên trong Thiên điện làm sao có thể cháy? Bà vú ở đâu? Ma ma, cung nữ đều đang ở đâu?” Trưởng Công chúa lớn tiếng chất vấn.

“Thái tử điện hạ vốn được Húc quý phi tự mình chăm sóc, bà vú thì có một người, nhưng chỉ là khi nào Húc quý phi bận rộn mới giúp một chút. Nhã công chúa bị bệnh nhiều ngày, Húc quý phi vẫn chăm sóc tiểu Công chúa……..”

Lục Thân Cơ cau mày, cắt ngang lời Nhập Tửu, hỏi: “Bệ hạ có phải hay không cũng ngủ lại Nhạc Nhứ cung? Những người khác có sao không?”

“Hôm nay Bệ hạ cũng ở tại Lạc Nhứ cung, nửa đêm tiểu Công chúa khóc rống, bà vú của Thái tử điện hạ liền ôm tiểu Công chúa đến bên cạnh Húc quý phi. Đúng lúc này Thiên điện nổi lên trận lửa, nên không cứu được Thái tử điện hạ ra.”

Trưởng Công chúa đã mặc quần áo xong, nàng vừa đi ra ngoài, vừa phân phó: “Đi đánh thức Lục Vô Nghiên, bảo hắn tiến cung.”

Lục Thân Cơ cũng vội vã đi theo Trưởng Công chúa ra khỏi biệt viện đi về phía Hoàng cung.

Lúc Nhập Tửu ở bên ngoài phòng Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng gõ cửa, Lục Vô Nghiên liền lập tức tỉnh lại. Hắn nhìn Phương Cẩn Chi ngủ say, liền cẩn thận rút tay của mình đang làm gối cho Phương Cẩn Chi, lại nhẹ nhàng bước xuống giường.

Đợi đến khi Lục Vô Nghiên đi ra ngoài nghe Nhập Tửu bẩm báo chuyện Thái tử chết yểu xong, sắc mặt hắn cũng đại biến. Hắn vội vàng trở về phòng mặc áo choàng vào, liền đi ra ngoài.

“Vô Nghiên?” Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt ngồi dậy.

Hiện giờ Phương Cẩn Chi đang mang thai, Lục Vô Nghiên không muốn nàng quá lo lắng, chỉ nói: “Trong triều có chút việc cần phải xử lý, nàng ngủ trước đi.”

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lục Vô Nghiên có việc gấp cần phải xử lý, cho nên Phương Cẩn Chi cũng không có nghi ngờ.

Lục Vô Nghiên đỡ Phương Cẩn Chi nằm xuống giường, đắp kín chăn cho nàng, mới vội vàng rời khỏi. Hắn cũng không ngồi xe ngựa, trực tiếp đi vào trong chuồng dắt một con ngựa, chạy về phía hoàng cung.

Nhìn xa xa, Lạc Nhứ cung có chút hỗn loạn. Trận lửa lớn kia đã đốt cháy một bên thiên điện.

Lục Vô Nghiên còn chưa đi vào đại điện, liền nghe thấy Sở Hoài Xuyên tức giận trách mắng.

“Ngay cả Thái tử cũng không chăm sóc tốt, lại cứ luôn miệng nói không cần bà vú! Lục Giai Bồ! Ngươi có hữu dụng gì! Ngươi quả thật là một cái phế vật!” Sở Hoài Xuyên giận dữ, trên mặt đất đầy mảnh sứ vụn do hắn ném vỡ.

Sắc mặt Lục Giai Bồ tái nhợt quỳ trước mặt hắn. Nàng rõ ràng đã khóc, chỉ là lúc này nước mắt trên mặt nàng đã khô, nàng cắn chặt môi, không để cho nước mắt rơi xuống. Nước mắt kia xoay vòng ở trong mắt, lại bị nàng nén trở về.

Trưởng Công chúa nhìn thoáng qua Lục Giai Bồ, xoay người nói với Sở Hoài Xuyên: “Bệ hạ, rốt cục là tại sao Thiên điện lại bị cháy? Thay vì trách móc nương nương, còn không bằng điều tra rõ nguyên nhân. Ngươi đau lòng Thái tử, trong lòng nương nương đương nhiên cũng đau lòng vì Thái tử. Trên đời này không có người mẹ nào không thương con của mình.”

“Hừ!” Sở Hoài Xuyên nặng nề hừ lạnh một tiếng.

Hắn nghe xong lời Trưởng Công chúa nói, miễn cưỡng áp chế phẫn nộ trong lòng xuống, một lần nữa ngồi xuống ghế.

“Lục Giai Bồ, ngươi lại nói cho Trẫm nghe một chút xem, tới cùng là chuyện gì đã xảy ra! Nếu có nửa lời giả dối, Trẫm sẽ lấy mạng của ngươi!”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Sắc mặt Lục Giai Bồ tái nhợt, dùng sức cắn môi của mình, nén nước mắt trong hốc mắt, không để nó rơi xuống.

“Đều là do nô tỳ không tốt, nô tỳ nghĩ bà vú ôm Nhã Hòa công chúa trong chốc lát đến đây. Cho nên không có thổi tắt nến trong Thiên điện, không biết ngọn nến như thế nào lại bị ngã, mới đốt cháy màn che ở đầu giường. Ngay sau đó thế lửa lan tràn, cháy tới giường nhỏ của Thái Tử.”

Lục Giai Bồ cúi đầu, nàng có chút không nói được nữa.

“Đều tại ngươi!” Sở Hoài Xuyên đập bể một bình hoa ở trên bàn cao, “Đừng mở miệng một tiếng là nô tỳ nữa, hôm nay Trẫm liền phế ngươi! Dọn dẹp một chút đồ đạc, ngày mai cút vào trong lãnh cung đi.”

Lục Giai Bồ cúi người thật sâu, “Dân nữ tạ Bệ Hạ ân điên.... .......”

Khi đó nàng là Húc quý phi, cung nữ trong cung không có ai là không nịnh bợ nàng, hận không thể nằm dưới giày cho nàng giẫm lên. Mà hiện giờ một khi nàng bị nhốt vào trong lãnh cung, những cung nữ này thấy nàng chật vật đứng lên, nhưng không một ai tiến lên đỡ nàng.

Lục Giai Bồ quỳ thật lâu, quỳ đến nỗi hai chân có chút run lên. Nàng gian nan đứng lên, xoay người đi vào trong Thiên điện. Mỗi bước đi của nàng vô cùng gian nan, nghiêng ngả lảo đảo, thật mong manh yếu đuối.

Trưởng Công chúa nhìn nàng đi xa, trong lòng có chút không nỡ. Cùng là người làm mẫu thân, nàng hiểu rõ Lục Giai Bồ không thể không đau lòng. Nhưng Sở Hoài Xuyên lại đang phẫn nộ, lúc này khuyên hắn nói không chừng hoàn toàn ngược lại. Trưởng Công chúa đành phải nuốt trở lại lời muốn cầu tình cho Lục Giai Bồ, nghĩ chờ hai ngày sau lại nhắc tới. Lúc trước Lục Giai Bồ được sủng ái như vậy, dù sao Sở Hoài Xuyên cũng nhớ chút. Hắn không phải là người tuyệt tình như thế.

Trong lòng Lục Vô Nghiên vẫn có nghi ngờ, cho dù Lục Giai Bồ muốn tự mình chăm sóc Thái tử, không cần nhiều bà vú như thế. Nhưng trong Thiên điện làm sao lại không có cung nữ trông chừng được chứ?

Chỉ là hiện giờ sắc mặt Sở Hoài Xuyên xanh mét, Lục Vô Nghiên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Quả thực là Sở Hoài Xuyên nổi giận, không bao lâu, sắc mặt của hắn ngày càng không tốt. Từ từ trở nên trắng xanh, thậm chí che miệng lại, ho một trận.

Trưởng Công chúa, Lục Thân Cơ, Lục Vô Nghiên, còn có tất cả mọi người trong đại điện kinh ngạc.

Bệnh cũ của Sở Hoài Xuyên lại tái phát rồi.

“Lấy thuốc cho Bệ Hạ!” Trưởng Công chúa phân phó.

Không lâu sau, tiểu Chu tử bưng thuốc của Sở Hoài Xuyên đến, hầu hạ hắn uống.

Thuốc này là Lưu Minh Thứ đặc biệt lưu lại, nếu thân thể Sở Hoài Xuyên đột nhiên không khỏe dẫn đến bệnh cũ tái phát khi đó phải dùng.

Sở Hoài Xuyên uống thuốc xong, lại dịu đi một hồi lâu, mới từ từ ngừng ho.

Trưởng Công chúa tự mình rót cho hắn một ly nước ấm, “Lại uống một chút nước.”

Bà nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Cho dù như thế nào, thân thể là việc hệ trọng. Thân thể của Bệ hạ không giống như người bình thường, không nên tức giận. Đứa bé kia.......Cũng là không có phúc. Bệ hạ đừng quá đau lòng.”

“Đúng vậy, Bệ hạ đừng lo lắng quá. Thái tử điện hạ có lẽ có cơ duyên của mình......” Lục Thân Cơ cũng khuyên.

Lục Vô Nghiên vẫn đứng ở một bên không nói gì, loại đau đớn mất con này, người khác khuyên giải sao có thể tiêu tan được? Huống chi, đây là Hoàng tử duy nhất của Sở Hoài Xuyên, cũng là Thái tử Liêu quốc. Đứa nhỏ này gần như được tất cả mọi người trong triều trông mong rất nhiều năm mới ra đời.

Hắn ra đời mang đến nhiều niềm vui sướng cho người khác như vậy, hiện giờ nhanh như vậy lại rời đi.... .......

Thấy Sở Hoài Xuyên vẫn lạnh mặt không nói lời nào, Trưởng Công chúa không khỏi thả nhẹ giọng, liền ngay cả xưng hô cũng lặng lẽ sửa lại. Nàng nói: “Xuyên nhi, tỷ hiểu rõ loại đau đớn mất con này.... ......”

Trưởng Công chúa còn chưa nói hết lời, trong Thiên điện bỗng vang lên một trận tiếng đồ sứ vỡ vụn thanh thúy, lại kèm theo tiếng kinh hô của một tiểu cung nữ.

Sở Hoài Xuyên cau mày, giận dữ: “Thái Tử vừa mới đi, người nào ở đó ồn ào! Kéo ra ngoài đánh năm mươi đại bản!”

Hai tiểu cung nữ ở trong Thiên điện vội vàng chạy ra, hai nàng vọt vào trong đại điện, thở hồng hộc nói: “Hồi, hồi bẩm Bệ hạ, nương nương.......Nương nương uống thuốc độc tự sát rồi.”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

“Cái gì?” Sở Hoài Xuyên đột nhiên đứng dậy.

Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu sau, mới nói: “Ngươi nói lại một lần nữa cho Trẫm!”

Hai tiểu cung nữ run rẩy quỳ xuống, “Khởi bẩm Bệ hạ, Húc Quý phi nương nương uống thuốc độc tự sát, người đã không có.... ....”

Sở Hoài Xuyên đẩy Trưởng Công chúa đang đứng trước mặt hắn ra, đi về phía Thiên điện.

Trưởng Công chúa và Lục Thân Cơ liếc nhìn nhau, lập tức vội vàng đuổi theo.

Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn, hắn không có lập tức đuổi theo, mà nhìn một vòng quanh đại điện, cẩn thận nhìn xem có gì khác lạ không, lại nhìn nhớ kỹ biểu cảm trên mặt mỗi người.

Đợi đến khi Lục Vô Nghiên đến Thiên điện, bên trong Thiên điện tiểu cung nữ đã quỳ đầy đất.

Sở Hoài Xuyên ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn Lục Giai Bồ đang nằm trên giường, Lục Giai Bồ giống như an tĩnh ngủ thiếp đi ở trên giường, chỉ là sắc mặt của nàng quá tái nhợt, đã không còn hơi thở.

“Mời Thái y vào!” Giọng Tiểu Chu tử lanh lảnh vang lên.

Lập tức có bốn năm Thái y nối đuôi nhau đi vào, bọn họ muốn hành lễ, bị Trưởng Công chúa cản lại, “Đều miễn đi, mau đi xem một chút nương nương như thế nào rồi!”

Nàng lại đi đến bên cạnh Sở Hoài Xuyên, vỗ vỗ nhẹ vai hắn.

“Bệ Hạ, để cho các Thái y xem cho nương nương một chút.”

Sở Hoài Xuyên chậm chạp tùy ý để cho Trưởng Công chúa kéo hắn.

Các Thái y dò xét mạch đập của Lục Giai Bồ, lại dò xét hơi thở của nàng. Mấy người Thái y lắc đầu, đồng thời quỳ xuống , “Nương nương đã đi rồi…….”

“Là Trẫm hại chết nàng, Hưởng Lạc cũng do Trẫm hại chết! Nếu hôm nay Trẫm không tới, nàng vẫn sẽ ở cùng với Hưởng Lạc, hỏa hoạn này sẽ không phát sinh. Nếu lúc trước Trẫm không giao Nhã Hòa cho nàng chăm sóc, tất cả chuyện này sẽ không xảy ra! Là Trẫm hại chết bọn họ!” Sở Hoài Xuyên đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể không đứng vững, ngã về phía trước.

“Hoài Xuyên!” Lục Vô Nghiên vội vàng đỡ hắn.

“Nhanh, nhanh chẩn trị cho Bệ hạ!” Trưởng Công chúa lập tức ra lệnh cho các Thái y đang quỳ trên mặt đất.

Lục Thân Cơ và Lục Vô Nghiên cùng nhau đỡ Sở Hoài Xuyên ngồi xuống, tránh ra chỗ khác cho các Thái y chẩn trị cho Sở Hoài Xuyên.

“Không được, không thể để cho Bệ hạ tái phát bệnh cũ được, cần phải mời Lưu tiên sinh tới đây.” Lục Vô Nghiên nói.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Trưởng Công chúa gật đầu, lập tức phân phó Nhập Tửu đi đến Nhập Lâu mời Lưu Minh Thứ đến.

Lục Vô Nghiên lo lắng ngộ nhỡ Lưu Minh Thứ không muốn tới, cố ý dặn Nhập Tửu cần phải lựa lời nói thật tốt. Chỉ có điều Nhập Lâu cách Hoàng cung không gần, đợi đến lúc mời được Lưu Minh Thứ đến cũng mất hai canh giờ. Trước khi mời được Lưu Minh Thứ tới, vẫn cần Thái y kê trước một phương thuốc.

Sáng sớm ngày thứ hai, triều thần đã biết được tin tức, lục tục đi đến Hoàng cung.

Sở Hoài Xuyên chỉ là bệnh cũ tái phát, hiển nhiên là không gặp bất cứ người nào. Trước tiên Trưởng Công chúa để cho Lục Vô Nghiên chiếu cố hắn thật tốt, sau đó nàng và Lục Thân Cơ ra ngoài ứng đối với đám đại thần này.

Lần này Lưu Minh Thứ trái lại vội vàng chạy đến, cũng không có đột nhiên nổi lên tính tình cổ quái. Hắn chẩn mạch cho Sở Hoài Xuyên, không khỏi nhăn mày.

“Thật sự là nhiều dược liệu như vậy đều bị Người lãng phí.” Miệng hắn nói như vậy, nhưng dưới ngòi bút đã bắt đầu kê đơn thuốc.

Đợi đến khi hắn viết xong phương thuốc, Lục Vô Nghiên lập tức ra lệnh cho cung nữ đi sắc thuốc. Bệnh cũ của Sở Hoài Xuyên đáng sợ, Lục Vô Nghiên cũng không rõ ràng lắm lần này bệnh cũ tái phát có thể hay không sẽ không khỏi, cũng không dám để cho Lưu Minh Thứ rời đi, liền dàn xếp để cho Lưu Minh Thứ lưu lại ở trong cung.

Đợi cho cung nữ nấu thuốc xong, sau khi Lục Vô Nghiên nhìn thấy Sở Hoài Xuyên uống hết thuốc, mới nói: “Hoài Xuyên, hiện tại Người khôn g cần nghĩ nhiều, trước nghỉ ngơi một chút đi.”

Hôm nay Trưởng Công chúa và Lục Vô Nghiên đổi lại cách xưng hô với Sở Hoài Xuyên, gọi thẳng tên, mà không phải kêu “Bệ Hạ” xa cách nữa.

Sắc mặt Sở Hoài Xuyên đã tốt hơn một chút, hắn bỗng nhiên nói: “Vô Nghiên, thực ra Trẫm có chút hận ngươi.”

Lục Vô Nghiên có chút kinh ngạc nhìn hắn.

“Nếu lúc trước ngươi không tự chủ trương chạy đến thế thân cho Trẫm, thật tốt biết bao.” Khóe miệng Sở Hoài Xuyên từ từ lộ ra nụ cười.

Sở Hoài Xuyên chậm chạp quay đầu nhìn về phía Lục Vô Nghiên, thong thả mà nghiêm túc nói : “Nếu ngươi không chạy đến thế thân Trẫm, Vệ vương sẽ giết chết Trẫm. Nếu nói vậy, ngươi không cần gặp phải những chuyện gian khổ này. Với tác phong của Hoàng tỷ, nếu như lúc ấy Trẫm chết, tỷ ấy sẽ trực tiếp xưng đế. Cho dù gian khổ, cũng so với Trưởng Công chúa phò trợ vua hiện tại danh không chánh ngôn không thuận ắt sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”

“Hơn nữa, nếu như lúc đó Trẫm trực tiếp chết đi, thì cũng không cần phải làm Hoàng đế bù nhìn nhiều năm như vậy. Càng không cần phải đeo trên lưng món nợ ân tình mơ hồ cả đời không thể bồi hoàn………”

Trong lòng Lục Vô Nghiên từ kinh ngạc đến lạnh nhạt, từ từ biến thành tức giận. Hắn đè lại lửa giận trong lòng, nói: “Bệ hạ là oán giận lúc trước Vô Nghiên cứu người sao? Bệ hạ có phải hay không vẫn còn trách móc mấy năm nay mẫu thân phò trợ? Bởi vì tất cả việc này khiến cho Bệ hạ có cảm giác gánh vác món nợ ân tình không thể đền trả ư?”

Biểu tình trên mặt và giọng điệu của Lục Vô Nghiên từ từ trở nên lạnh, “Năm đó cứu Bệ hạ, là vì ta xem Bệ hạ là người thân. Mẫu thân phụ tá Bệ hạ, càng là vì Bệ hạ là người thân của bà. Không ai cần Bệ hạ hoàn lại cái gì là ân tình cả!”

Nhẹ nhàng, Lục Vô Nghiên đổi lại cách xưng hô hờ hững lạnh lùng “Bệ hạ”.

Sở Hoài Xuyên nhìn Lục Vô Nghiên thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Trẫm thuận miệng nói đùa, ngươi đừng cho là thật, ha ha….!” Sở Hoài Xuyên nhếch miệng nở nụ cười, hắn vỗ vỗ vai Lục Vô Nghiên, “Hoàng tỷ không dễ dàng, ngày sau hãy hiếu kính tỷ ấy thật tốt!”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Sở Hoài Xuyên chỉ là giả bộ cười ngoài mặt, tựa hồ lại trở thành trước kia cợt nhả hắn. Nhưng mà không biết có phải cảm giác sai lầm hay không, Lục Vô Nghiên thấy được một chút cô đơn trên mặt hắn.

Trong nháy mắt, Lục Vô Nghiên lại nghĩ tới Sở Hoài Xuyên ở kiếp trước.

Đôi khi Lục Vô Nghiên cảm thấy bởi vì hắn trùng sinh, hắn càng có thể nhìn thấu được Sở Hoài Xuyên hơn so với những người khác, nhưng đổi lại bây giờ, Lục Vô Nghiên lại cảm thấy hoàn toàn không nhìn thấu Sở Hoài Xuyên, không biết tới cùng hắn suy nghĩ cái gì.

Sở Hoài Xuyên ngáp một cái, “Trẫm mệt mỏi, ngươi lui ra đi.”

Ý cười trên mặt hắn từ từ vơi đi, giống như trong nháy mắt lại biến thành Đế vương trẻ tuổi lạnh lùng.

Lục Vô Nghiên đứng ở bên giường, nhíu mày lại liếc mắt một cái nhìn Sở Hoài Xuyên có chút suy xét, vẫn là lui xuống.

Hoàng tử duy nhất của Hoàng đế chết yểu, kinh động bá quan văn võ. Càng thêm trong cung truyền đến tin tức bệnh cũ của Bệ hạ tái phát. Sáng sớm, văn võ bá quan trong triều đều vội vã chạy vào cung. Nhưng không người nào có thể nhìn thấy Hoàng đế, những thần tử này không ngoại lệ đều bị Trưởng Công chúa ngăn cản trở về.

Cũng không phải Trưởng Công chúa không cho phép những người này gặp Sở Hoài Xuyên, chẳng qua là cảm xúc của Sở Hoài Xuyên không ổn định, bệnh cũ lại tái phát, thật sự không thể chịu được ầm ĩ.

Những cựu thần ở trong triều luôn luôn chủ trương trao trả lại quyền lực cho Hoàng đế lo nghĩ có sự kỳ quặc, lại càng hoài nghi Trưởng Công chúa có động tay động chân hại Bệ hạ và Thái tử, bọn hắn nhất định phải gặp Bệ hạ. Trưởng Công chúa đối phó hao phí một phen công phu, mới đuổi được đám người này.

Phủ đệ của quan viên trong triều cách Hoàng cung không đồng nhất, thời gian bọn hắn nhận được tin Thái tử chết yểu, bệnh cũ của Bệ hạ tái phát cũng không giống nhau, liền lục tục tiến cung, lục tục rời cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.