Lục Vô Nghiên đạp lên những tia nắng nhàn nhạt đầu tiên của buổi sớm mai trở lại phòng ngủ, hắn cởi hết tất cả y phục trên người, sau đó chui vào trong đống chăn mền, không lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến.
Không tới hai khắc, trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, Lục Vô Nghiên nghe thấy tiếng bước chân xẹt trên nền đất.
Tiểu tổ tông của hắn lại tới gọi hắn rời giường đây mà.
Lục Vô Nghiên quyết định giả vờ ngủ say, không tỉnh dậy.
“Tam ca ca?” Phương Cẩn Chi thò đầu vào trong tấm màn che giường màu đen. Nàng không leo thẳng lên giường Lục Vô Nghiên như khi còn bé, mà chỉ đứng bên giường kêu hắn thêm mấy tiếng.
Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ.
Lục Vô Nghiên còn đang nghi hoặc khi bên tai không còn nghe thấy động tĩnh gì, thì Phương Cẩn Chi đã cúi người xuống, dịch lại góc chăn đang đắp trên người Lục Vô Nghiên. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, lẳng lặng nhìn Lục Vô Nghiên đang nhắm mắt nằm trên giường.
“Tam ca ca, muội đã trưởng thành. Không cần huynh che chở khắp nơi như vậy đâu.” Phương Cẩn Chi nhìn hắn thêm một lúc, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trong lòng Lục Vô Nghiên cũng có chút nghi hoặc đối với mấy lời của Phương Cẩn Chi, nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật say.
Phương Cẩn Chi trở lại tiểu viện của mình không bao lâu, thì Ngô mụ mụ tới.
“Tìm được nơi thích hợp rồi sao?” Phương Cẩn Chi vội hỏi.
Ngô mụ mụ cười nói: “Lão nô đã xem mấy trang tử, một trang tử là điền trang của Phương gia chúng ta nhiều năm, chỗ này ở một nơi hẻo lánh, trong trang cũng không có nhiều nông hộ. Còn có một trang tử là trà trang, Nông hộ bên trong trang tử này còn ít hơn, loại hình trồng trọt là trà điền, phần lớn là nhân công của Phương gia chúng ta chuyển qua chăm sóc trà điền. Hai địa phương này thật sự cũng không tệ.”
Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, nói: “Ta muốn xây một biệt viện nhỏ ở chỗ sâu nhất trong trang tử, mặc dù cần vắng vẻ một chút, nhưng cả trang tử cũng không thể quá nhỏ.”
“Hai trang tử này, trang tử thứ nhất nằm sâu giữa những ngọn núi cao, chỉ sợ những ngày mưa giông, nước mưa tràn vào trong biệt viện. Trà trang thứ hai lớn hơn một chút, nhưng sâu bên trong trà trang đều là trà điền. Nếu muốn xây biệt viện, cần phải đốn bỏ vườn trà vốn có.” Ngô mụ mụ cười cười. “Cô nương đừng nóng vội, lão nô vẫn đang lựa chọn. Sẽ tranh thủ tìm thêm một vài lựa chọn nữa theo ý của người, bình thường cũng chỉ tìm kiếm vô điều kiện.”
Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, nói: “Sao ta có thể không vội đây? Ngô mụ mụ, trước tết nhất định phải quyết địng chỗ ở, trước mùa thu năm sau phải xây xong biệt viện. Không thể kéo dài.”
“Dạ biết, lão nô đã biết!” Ngô mụ mụ cũng biết không thể kéo dài được nữa.
Dù sao phủ Ôn Quốc Công này cũng không phải là nhà mình, Phương Cẩn Chi cũng không thể che giấu Bình Bình và An An như thế mãi được. Có thể trốn được bao lâu chứ? Hiện tại, hai tiểu cô nương này cũng ngày một lớn hơn, hai người sống sờ sờ như vậy, thì việc ăn uống chi tiêu có che giấu như thế nào cũng rất vất vả.
Phương Cẩn Chi lôi một cái hộp nữ trang hình chữ nhật từ trong ngăn kéo bàn trang điểm trước mặt, mở nắp hộp ra, lấy bộ trâm ngọc trai ra đặt lên trên mặt bàn, sau đó rút ngăn kéo bí mật phía dưới. Giao cái hộp đầy ngân phiếu cho Ngô mụ mụ, nói: “Không nhất thiết chỉ chọn trang tử hiện hữu khắp nơi của nhà chúng ta, . . . . lựa chọn trà điền trên danh nghĩa những nơi khác xem xem. Nếu có trang tử thích hợp thì mua lại. Tiền không là vấn đề, nếu nhiêu đây không đủ, trở lại tìm ta lấy thêm.”
“Vâng!” Ngô mụ mụ kinh ngạc nhìn xấp ngân phiếu giá trị cả ngàn lượng. Số lượng quá nhiều. Trong tay cô nương của bọn họ hẳn là có rất nhiều tiền! Ngô mụ mụ biết trước khi phu nhân ra đi đã cho Phương Cẩn Chi một chút bạc, nhưng tuyệt đối không nhiều như vậy. Có lẽ mấy năm nay bản thân Phương Cẩn Chi cũng đã tích góp không ít.
“Chuyện tửu trang an bài thế nào? Cũng đã nửa năm rồi.” Phương Cẩn Chi lại hỏi.
Ngô mụ mụ lập tức hồi phục tinh thần, nói: “Cô nương yên tâm, lão nô cũng đã làm theo ý của người. Mượn danh nghĩa Phương công tử xây dựng tửu trang, cướp mối làm ăn của Hàm Hương tửu trang của Phương gia chúng ta khắp nơi. Hiện tại đơn đặt hàng của Hàm Hương tửu trang đã giảm hai phần so với trước đây!”
“Trong lòng ta đã có tính toán, ta hỏi bà chuyện đổi rượu thế nào rồi!”
“Đã đổi! Rượu của Hàm Hương tửu trang đưa ra ngoài đều đã bị lén lút đổi thành rượu kém chất lượng. Không bao lâu, bồi thường và những đơn hàng bị hồi có thể khiến cho Hàm Hương tửu trang thua lỗ một số tiền rất lớn!” Ngô mụ mụ nói đến đây, có chút do dự: “Nói thế nào thì Hàm Hương tửu trang cũng là tâm huyết của lão gia, phá hư danh dự như vậy. . . . . .”
Ngô mụ mụ cau mày, lo lắng không thôi. Hãm hại tửu trang vốn thuộc về Phương gia, chuyện như vậy. . . . . không được quang minh chính đại!
“Danh dự? Hàm Hương tửu trang bây giờ không ở trong tay chúng ta, là Lục gia đang xử lý. Phá hư cũng không phải danh dự của phụ thân. Danh dự gì đó. . . . . . Chờ đoạt lại rồi hãy nói.”
Ngô mụ mụ suy nghĩ một lúc, thấy cũng có lý. Bà lẩm bẩm một câu: “Hy vọng có thể đoạt lại sớm một chút. . . . .”
“Sẽ, trước tết nhất định sẽ trở lại trong tay ta.” Phương Cẩn Chi cười thoải mái.
Nàng lại sai Mễ Bảo Nhi đưa một cái rương sách nhỏ đã chuẩn bị từ trước giao cho Ngô mụ mụ.
Ngô mụ mụ mở rương ra, bên trong là một ít thư họa. Ở mỗi góc đều có đề tên “Phương Tông Khác“.
Trong giới văn nhân, cái tên “Phương Tông Khác” này cũng không xa lạ. Hai năm qua, Văn Bảo Các bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy, thư họa nhất tuyệt. Thậm chí còn có phú thương ra giá cao cầu mua tranh chữ. Trong một thời gian ngắn, thư họa của hắn ngàn vàng khó cầu, giá trị liên thành.
Mà những bức thư họa được đề tên “Phương Tông Khác”, thật ra toàn bộ đều được truyền ra từ tay Phương Cẩn Chi. Thư họa của cô nương gia há có thể truyền ra bên ngoài? Ngoại trừ Phương Cẩn Chi. Bởi vì nàng dùng tay trái để viết.
Khi còn bé, bởi vì một lần ngoài ý muốn dẫn đến tay phải bị thương, nàng vất vả luyện tập viết chữ bằng tay trái, cho nên từ nhỏ nàng đã có thể viết ra những nét chữ xinh đẹp bằng tay trái. Chỉ là, những năm qua nàng không còn dùng tay trái để viết chữ. Mấy vị biểu tỷ muội trong phủ có hỏi, nàng chỉ thoái thác là viết không thuận tay trái, lâu dần cũng không còn viết nữa.
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể che giấu bút tích của mình thật tốt.
Dĩ nhiên, phú thương ra giá cao cầu mua tranh chữ của Phương Tông Khác cũng là nàng.
Phương Cẩn Chi rất có lòng tin đối với thư họa của mình, nhưng nàng cũng biết tác phẩm của mình còn lâu lắm mới đạt tới trình độ ngàn vàng khó cầu. Cho nên mới an bài năm sáu phú thương tranh nhau cầu mua.
Giành qua giành lại, giá trị liền được nâng cao. Mục đích của nàng cũng đạt được. Mà mục đích của nàng chính là kiếm tiền.
Nàng cần tiền, cần rất nhiều tiền.
Sau khi đuổi mấy hạ nhân, Phương Cẩn Chi trở lại tẩm phòng trên tầng ba của lầu các. Nàng khóa cửa lại theo thói quen, rồi mới đến mở ổ khóa vàng trên tủ y phục
“Bình Bình, An An, nếu sau này tỷ tỷ rời khỏi các muội, không ở cùng một chỗ với các muội. . . . . . Có thể không?”
Bình Bình và An An đang ngồi đánh cờ trên giường nhỏ trong tủ y phục, nghe Phương Cẩn Chi nói vậy, hai tiểu cô nương liền ngây dại, họ nhìn Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi, không lâu sau, hốc mắt hai người bọn họ đỏ lên.
Hai người bọn họ từ trên giường nhỏ trong tủ y phục nhảy xuống, ôm lấy hông của Phương Cẩn Chi không muốn xa rời, mang theo nhớ nhung, không nỡ và sợ hãi dày đặc.
“Đừng sợ, đừng sợ!” Phương Cẩn Chi cúi người xuống ôm bọn họ vào trong ngực. “Tỷ tỷ không rời khỏi hai muội, chỉ là tìm một nơi khác cho hai muội. Tỷ tỷ sẽ chọn cho hai muội một trang tử thật là đẹp, hai muội cũng không cần tiếp tục ở trong tủ y phục, có thể giống như tỷ tỷ ngủ trên giường lớn mỗi ngày, còn có thể nhìn thấy trời xanh, mây trắng. Vệ mụ mụ, Kiều mụ mụ, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đều sẽ đi theo bên cạnh các muội. Chỉ có tỷ tỷ là không thể ở cùng một chỗ với các muội, nhưng cách mấy ngày tỷ tỷ sẽ đến thăm các muội, có được hay không? Có được hay không?”
Còn chưa dứt lời, nước mắt Phương Cẩn Chi đã rơi xuống trước.
“Không cần trang tử, không cần giường, không cần trời xanh. . . . . . chỉ cần tỷ tỷ thôi!”
“Cần tỷ tỷ. . . . . .”
Phương Cẩn Chi cũng không nỡ nói thêm gì nữa, chỉ biết dùng sức ôm chặt hai muội muội.
Không biết có phải do thời tiết thay đổi mấy ngày nay, hay bị lời nói của Phương Cẩn Chi dọa sợ. Không được mấy ngày, Bình Bình và An An liền đổ bệnh.
Bọn họ sốt cao, không ăn được gì.
Phương Cẩn Chi sai hạ nhân đi hốt một lần thuốc, lại để cho Vệ mụ mụ len lén mua thêm hai lần thuốc. Nhưng vẫn bị người trong phủ chú ý, nàng không có cách nào đành phải xin nghỉ, tuyên bố mình bị bệnh.
Phương Cẩn Chi đứng bên giường nhìn hai muội muội vẫn còn chưa hạ sốt, trong lòng nóng như lửa đốt.
Sáng mai, mấy biểu tỷ muội trong phủ nhất định sẽ đến thăm nàng. Hơn nữa ngoại tổ mẫu còn mời đại phu cho nàng, ngày mai sẽ tới. Lúc đó sắc trời đã tối, Diêm Bảo Nhi cơ trí nói Phương Cẩn Chi vất vả lắm mới ngủ, mới không lập tức mời đại phu.
Phương Cẩn Chi kéo màn che giường lớn lại, sau đó đi vòng qua thùng tắm bên ngoài bình phong. Nàng đưa tay vào trong thùng tắm, nước bên trong khiến cho bàn tay nàng có cảm giác lạnh đến thấu xương. Nàng hít sâu một hơi, cởi hết y phục trên người xuống, ngâm mình vào trong làn nước lạnh lẽo.
Lạnh, rất lạnh.
Đến khi nàng run rẩy bước ra khỏi thùng tắm, cũng không vội vã mặc y phục vào, mà cứ đứng đó với cơ thể ướt đẫm, mặc cho nước lạnh trên người mình dần dần khô đi. Để cho cái lạnh như băng thấm vào da thịt từng chút một.
Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi bị bệnh như ý nguyện.
Đại phu đã tới, các vị chủ tử trong phủ cũng lục tục đến thăm nàng. Mặc dù Phương Cẩn Chi suy yếu, nhưng lại gượng cười đón tiếp họ. Tình cảnh như vậy càng khiến nàng thêm mệt mỏi.
Đại khái là bởi vì chột dạ, lúc ấy Phương Cẩn Chi quá lo lắng chuyện nàng nói dối cáo ốm sẽ bị vạch trần, không thể làm gì khác hơn là tìm cách để cho mình ngã bệnh. Nàng vốn định ứng phó chuyện trong phủ mời đại phu chẩn bệnh cho nàng, nhưng không ngờ trận bệnh này lại trở nặng như vậy.
Lần bệnh này của nàng kéo dài hơn nửa tháng, Bình Bình và An An cũng đã bình phục, nàng còn vô lực cả người, xuống giường đi vài bước cũng thấy hai chân bủn rủn.
“Cô nương, viện Thùy Sao đưa canh tới.” Mễ Bảo Nhi bưng khay thức ăn đi vào.
“Ừm.” Phương Cẩn Chi uể oải đáp một tiếng.
Nàng để Diêm Bảo Nhi nâng dậy, ngồi dựa vào hai gối. Nàng nhận lấy chén canh Mễ Bảo Nhi đưa tới, uống từng hớp từng hớp.
Phương Cẩn Chi uống thêm hai ngụm, chợt bỏ cái muỗng xuống.
“Sao cô nương không uống? Tam thiếu gia đã căn dặn, muốn người uống hết đó!” Mễ Bảo Nhi vội nói.
Phương Cẩn Chi lắc đầu nguầy nguậy, không chịu uống. Cơ thể nhích vào giữa giường, nhìn chén canh đen thui với vẻ mặt ghét bỏ. “Không uống, không muốn uống! Sẽ không uống!”
Mễ Bảo Nhi vội nói: “Tam thiếu gia có hỏi người muốn cái gì rất nhiều lần, ngài ấy còn nói chỉ cần người nói ra, ngài ấy có thể lấy cho người!”
“Thật?” Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn Mễ Bảo Nhi.
Lần này ngã bệnh, Phương Cẩn Chi đã gầy một vòng lớn, khiến cho ánh mắt vốn to tròn của nàng trông có vẻ lớn hơn.
Mễ Bảo Nhi dùng sức gật đầu, nói: “Đương nhiên là thật nha! Mỗi ngày nô tỳ đến bưng canh bổ, Tam thiếu gia đều lặp lại một lần!”
“Ta muốn Tam ca ca!”
Trên gương mặt nhỏ bé lớn chừng bàn tay của Phương Cẩn Chi, đôi mắt to tròn trong veo sáng lấp lánh, hàng mi đen dài rợp bóng chớp chớp mấy cái.