Thê Khống

Chương 64: Chương 64: Thúc




“Bổn cung còn tưởng rằng con gây ra nhiều đại họa gì, cũng đâu có người chết. Không phải chỉ thay đổi một đám hạ nhân thôi sao? Chuyện to như hạt mè cũng viết thư cáo trạng với Bổn cung!” Trưởng Công Chúa lộ ra vẻ mặt không cười.

Lục Vô Nghiên chỉ có thể nói: “Mẫu thân đại nhân nói phải.”

Trưởng Công Chúa gõ gõ xuống mặt bàn trước mặt Phương Cẩn Chi: “Uống hết đi, không được chừa lại.”

“Vâng . . . . .” Phương Cẩn Chi đáp lời, nâng bát canh lớn lên, uống từng ngụm từng ngụm canh gà ác hầm táo đỏ cẩu kỷ thơm nồng nặc.

“Được rồi, đừng uống nữa.” Lục Vô Nghiên cau mày đoạt lấy bát canh từ tay Phương Cẩn Chi. Có muốn thúc cho mau lớn cũng không nên thúc giục như vậy.

Phương Cẩn Chi len lén liếc mắt nhìn Trưởng Công Chúa, vội vàng giành lại bát canh: “Muội còn uống được, uống chưa no đâu . . . . .”

“Trưởng Công Chúa!” Nhập Tửu từ bên ngoài vội vã chạy vào. “Người trong cung truyền đến tin tức, Hoàng Hậu nương nương sinh non, không vượt qua được. . . . . .”

Trưởng Công Chúa bất ngờ đứng lên: “Có giữ được Tiểu Hoàng Tử không?”

Nhập Tửu nhìn sắc mặt của Trưởng Công Chúa, nói: “Giữ được, nhưng. . . . . . là một vị Công Chúa.”

Trưởng Công Chúa không nói gì, bà nhìn về hướng Hoàng Cung, nhất thời cảm thấy mệt mỏi.

Thân thể Sở Hoài Xuyên càng ngày càng tệ, phi tần trong cung cũng không ít, nhưng vẫn chưa có long mạch. Vất vả lắm mới chờ được Hoàng Hậu mang long mạch, nhưng không ngờ lại là một vị công chúa.

Nếu trong cung đã có hoàng tử, nếu thân thể bệ hạ vẫn có thể chống đỡ thêm vài năm, sự ra đời của tiểu công chúa nhất định là hỉ sự to lớn. Đáng tiếc. . . . . .

Lục Vô Nghiên cũng không bất ngờ. Kiếp trước, cho đến khi băng hà, Sở Hoài Xuyên cũng không lưu lại hoàng tử. Bằng không Sở Hoài Xuyên cũng sẽ không giao lại ngôi vị hoàng đế cho hắn. Lục Vô Nghiên đứng lên, trấn an Trưởng Công Chúa: “Chuyện quan trọng bây giờ vẫn là điều trị thân thể cho Hoài Xuyên trước.”

Trưởng Công Chúa bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Bà lại dặn dò Lục Vô Nghiên một vài chuyện cần xử lý, rồi vội vã chạy về hoàng cung, ngay cả bữa tối cũng không ở lại dùng.

Trưởng Công Chúa vừa rời đi không bao lâu, trời đã mưa to như trút nước. Đến khi trời sập tối, mưa càng lúc càng lớn hơn, không hề có khuynh hướng ngừng lại.

Phương Cẩn Chi nhìn mưa giông bên ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại nhìn Lục Vô Nghiên đang làm tổ trong chiếc ghế mây đọc sách.

“Tam ca ca, huynh lại xem y thư sao?”

Lục Vô Nghiên đọc rất nhanh, lướt mắt đọc nốt mấy hàng cuối cùng của trang giấy, vừa lật sang một trang khác, vừa “Ừ” một tiếng.

“Nội dung gì vậy?” Phương Cẩn Chi đứng dậy, tò mò đi qua.

Tay áo rộng lớn của Lục Vô Nghiên vung lên che quyển sách lại. Hắn cười cười, nói: “Sách cổ nhàm chán mà thôi, muội sẽ không hứng thú đâu.”

Ánh sáng lấp lánh trong mắt Phương Cẩn Chi hơi ngưng đọng, nàng hiểu được Lục Vô Nghiên không muốn để cho nàng biết hắn đang đọc sách gì. Nàng cũng không hỏi nhiều, mỉm cười lui về sau, ngồi xuống chiếc ghế mân côi bên cửa sổ nhìn hai con cá chép trong hồ cá bằng sứ men xanh.

Lục Vô Nghiên sợ Phương Cẩn Chi nghi ngờ, hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Giông gió dữ dội quá, trong chốc lát sẽ không dừng lại. Không cần chờ mưa tạnh, mặc thêm mấy lớp áo tơi, để Nhập Trà che cho muội trở về.”

“Tam ca ca, coi như có mặc mười lớp áo tơi, rồi che thêm hai cây dù, muội cũng vẫn sẽ bị ướt.” Phương Cẩn Chi dùng đôi mắt trong veo và hơi gợn sóng nhìn Lục Vô Nghiên. “Chứa chấp một đêm cũng không được sao?”

Lục Vô Nghiên ngẩn người.

Đương nhiên hắn không nỡ để nàng bị ướt dù chỉ một giọt nước mưa. Nhưng nàng đã trưởng thành, hắn không dám giữ nàng lại, không muốn tạo áp lực cho nàng. Lục Vô Nghiên có hơi bất ngờ khi Phương Cẩn Chi lại có thể chủ động đưa ra đề nghị ở lại.

“Đương nhiên được.” Lục Vô Nghiên khẽ cong môi.

Phương Cẩn Chi hất cằm: “Giấu cho kỹ quyển sách mà huynh không muốn muội nhìn thấy, muội muốn nói chuyện với huynh.”

Lục Vô Nghiên cười khẽ, thật sự thu lại mấy quyển sách vừa mới xem qua, đặt vào trong chồng sách trên bàn thấp bên cạnh.

Lúc này Phương Cẩn Chi mới đi tới, nàng dời cái ghế cổ đắng đến ngồi đối diện với Lục Vô Nghiên, nói: “Muội đã suy nghĩ rất kỹ, nếu con đường tương lai của muội, một là không xuất giá, một là gả cho huynh. Như vậy tại sao muội lại phải làm trái với tâm ý của mình, vì cái gọi là thanh danh trong sạch, cố ý xa lánh huynh chứ?”

“Tâm ý của muội? Tâm ý của muội là gì?” Lục Vô Nghiên nhìn nàng.

“À ừm.” Phương Cẩn Chi mím môi. “Muội xấu hổ!”

“Nói!”

Phương Cẩn Chi hơi do dự, sau đó bất ngờ đứng lên, vươn cánh tay ôm cổ Lục Vô Nghiên. Đặt chiếc cằm thon nhọn lên hõm vai Lục Vô Nghiên, sau đó dùng mặt cọ cọ vào tóc mai của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên chợt nghĩ đến một câu -- vành tai chạm tóc mai.

“Tam ca ca, muội không sợ.” Nàng giống như đang tự động viên chính mình, nói thêm một lần: “Cũng không có gì đáng sợ.”

“Muội thích Tam ca ca, nguyện ý gả cho Tam ca ca. Nguyện ý tiếp nhận tất cả thân phận mà Tam ca ca an bài cho muội!” Giống như để biểu đạt quyết tâm của mình, thậm chí Phương Cẩn Chi còn nhẹ nhàng hôn lên gò má của Lục Vô Nghiên một cái. Sau đó xấu hổ đỏ mặt, lập tức cúi đầu dời đi.

Lục Vô Nghiên cứng người chết trân tại chỗ, trên dưới toàn thân tê dại khó nhịn.

Qua một hồi lâu, Lục Vô Nghiên mới đè xuống đốm lửa trên người. Hắn ôm lấy eo Phương Cẩn Chi, bế nàng lên trên đùi.

“Nói đi, mẫu thân ta đã nói gì với muội?”

“Sao chỉ thoáng một cái là huynh đã đoán ra rồi! Sao không thể là tự bản thân muội nghĩ thông chứ?” Phương Cẩn Chi nhăn mặt nhíu mày.

“Cho nên, rốt cuộc là bà ấy đã nói gì với muội?” Lục Vô Nghiên thật sự rất tò mò, hắn làm nhiều như vậy cũng chỉ sưởi ấm từng chút từng chút một trái tim Phương Cẩn Chi, nhưng Trưởng Công Chúa cũng chỉ nói với nàng mấy câu, Phương Cẩn Chi liền tiến một bước lớn về phía trước?

“Chính là, chính là. . . . . Trưởng Công Chúa bảo muội đối xử với huynh tốt một chút!” Trong câu nói của Phương Cẩn Chi có nửa thật nửa giả, không muốn nói nhiều.

Nàng nép vào trong ngực của Lục Vô Nghiên, có chút bất an nói: “Tam ca ca, huynh đừng ôm người khác giống như đang ôm muội! Cũng không được hôn người khác, càng không được phép ngủ chung với người khác!”

Lục Vô Nghiên đã lờ mờ đoán ra Trưởng Công Chúa nói với Phương Cẩn Chi cái gì.

Hắn nâng trán, người mẫu thân đó thật đúng là cái gì cũng có thể nói ra được.

Trưởng Công Chúa gọi Phương Cẩn Chi vào trong lương đình bên cạnh núi giả, thật ra đã nói rất nhiều.

Câu đầu tiên là: “Đã có kinh nguyệt lần đầu chưa?”

Câu thứ hai là: “Biết phu thê hoan hảo không?”

Câu thứ ba là: “Nghe nói ngươi không muốn gả cho Vô Nghiên? Được, Bổn cung giúp ngươi hạ dược nó, ném nó vào ngủ với Quận Chúa. Nó không cưới cũng không được. Ngươi phải núp ở phía sau bình phong nhìn nó làm thế nào hoan hảo với nữ nhân khác.”

Phương Cẩn Chi đã sớm bị những câu hỏi rất có khí thế của Trưởng Công Chúa làm cho ngu người.

“Nhi tử này của Bổn cung có một đống tật xấu, nhưng nó là núm ruột của Bổn cung, nó muốn cái gì đều được. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nó gặp phải một người không có không được. Nó vì ngươi tiêu tốn rất nhiều tâm tư quả thật rất buồn cười, ngu muội! Cũng thích vòng vo y như phụ thân nó.”

“Bổn cung không biết vì sao ngươi cự tuyệt nó, cũng không muốn biết. Nhưng ngày hôm nay, Bổn cung ở đây nói rằng, nếu ngươi có băn khoăn gì, chỉ cần nói ra, Vô Nghiên không làm chủ được, Bổn cung sẽ giải quyết cho ngươi. Cả Đại Liêu không có chuyện gì Bổn cung không làm chủ được.”

“Dĩ nhiên, nếu ngươi nhất định muốn cút đi thật xa. Vậy cũng đừng đùa giỡn với nhi tử của Bổn cung nữa!”

Trưởng Công Chúa nhìn tiểu cô nương vẫn còn ngây thơ trước mắt, không khỏi nói chậm lại: “Hài tử, tự hỏi lại lòng mình đi. Ngươi có thích Vô Nghiên không?”

“Con. . . . . .”

Trưởng Công Chúa ngắt lời nàng: “Đừng vội trả lời. Để Bổn cung nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi cự tuyệt thì chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Kiếp này, ngươi sẽ không còn được nhìn thấy nó. Những năm tháng dài vô tận còn lại của cuộc đời ngươi cũng không có bóng dáng của nó, ngươi chỉ có thể dựa vào chút hồi ức này để sống qua ngày. Mười năm tiếp theo sau đó, ngay cả dáng vẻ của nó như thế nào ngươi cũng sẽ quên. Đáng thương không? Khổ sở không?”

“Còn nữa, nó cũng sẽ đáng thương như ngươi. Ngươi có vì nó khổ sở mà khó chịu không? Ngươi hy vọng nó khổ sở nhớ đến ngươi, hay vành tai chạm tóc mai với nữ nhân khác mà quên ngươi?”

Phương Cẩn Chi lắc đầu, dùng sức lắc đầu.

Trưởng Công Chúa kéo tay Phương Cẩn Chi: “Bổn cung từng có nữ nhi, tên cũng đồng âm với ngươi. Nếu ngươi thật lòng với Vô Nghiên, Bổn cung sẽ xem ngươi như nữ nhi mà yêu thương. Ngược lại, nếu ngươi tổn thương Vô Nghiên của Bổn cung, ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết.”

“Bổn cung không cần câu trả lời của ngươi, là Vô Nghiên đang đợi câu trả lời của ngươi.” Trưởng Công Chúa liếc mắt nhìn Lục Vô Nghiên trong hành lang gấp khúc ở phía xa, rồi đưa chủy thủ đang cầm trong tay đến trước mặt Phương Cẩn Chi. “Nếu ngươi muốn làm tiểu nữ nhi của Bổn cung, làm nhi tức của của Bổn cung, vậy thì phải biết bảo vệ tốt bản thân. Nam nhân phát điên lên sẽ như một con trâu, mặc kệ ngươi có thể chịu đựng được hay không. Ngươi quá nhỏ, nếu trước khi kinh nguyệt lần đầu đến, Vô Nghiên có làm chuyện gì bất chính với ngươi, cầm đao hù dọa nó.”

Phương Cẩn Chi sững sờ nhìn thanh chủy thủ, do dự một lúc, rồi mới cầm lấy nó nắm chặt trong lòng bàn tay.

Thấy Phương Cẩn Chi nhận thanh chủy thủ, trên mặt Trưởng Công Chúa lộ ra nụ cười, bà nói: “Chủy thủ không phải để ngươi dùng để tổn thương Vô Nghiên, lưỡi đao chỉ hướng vào chính mình, sau đó rơi một giọt nước mắt. Đầu óc nó có mê muội thế nào cũng có thể tỉnh táo.”

Phương Cẩn Chi lúng ta lúng túng gật đầu.

Trưởng Công Chúa nhìn thoáng qua nơi Lục Vô Nghiên đang đứng ở đằng xa, trong lòng thở dài, rồi đi ra ngoài.

Phương Cẩn Chi nhớ đi nhớ lại tất cả những lời Trưởng Công Chúa đã nói với nàng.

Nàng bị Trưởng Công Chúa dọa sợ.

Lúc thì nàng nghĩ đến cảnh cuộc sống sau này sẽ không còn được nhìn thấy Lục Vô Nghiên, lúc thì nghĩ đến cảnh Lục Vô Nghiên thân thiết với nữ nhân khác. Những hình ảnh trong mấy bức tranh minh họa mà nàng đã lén lút xem trong một góc thư các mờ tối dường như hiện lên trước mắt nàng.

Nam nhân trên bức họa biến thành Tam ca ca của nàng, còn nữ nhân trên bức họa biến thành bạch cốt tinh xấu xí!

Phương Cẩn Chi cảm thấy buồn nôn.

Ban đêm, Lục Vô Nghiên vừa mới chợp mắt. Nhập Trà ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.” Trong giọng nói của Lục Vô Nghiên có một chút mệt mỏi.

Cửa được đẩy ra, Nhập Trà rón rén đi vào, đứng bên ngoài bình phong, cung kính nói: “Số mười bảy sắp không kiên trì nổi. . . . . .”

Cơn buồn ngủ của Lục Vô Nghiên lập tức tiêu biến trong tức khắc. Hắn vội vã xuống giường, mặc y phục đi ra khỏi phòng. Hắn đạp bóng đêm đi vào một tiểu viện không ai chú ý cuối rừng mai của hậu viện, hắn vào phòng, xoay chân nến trên cái giá ba chân.

Một tiếng động nặng nề vang lên, toàn bộ bề mặt vách tường bắt đầu chuyển động. Một cầu thang ngoằn nghèo hiện ra sau vách tường. Lục Vô Nghiên đi vào ám thất với những bước chân vội vã.

Đó là một gian phòng rộng rãi, một cái giường được đặt ngay chính giữa, giá sách chất đầy y thư chiếm hết bề mặt vách tường, trên cái bàn bên cạnh bày đủ loại dao, kéo, kim châm, lò lửa, băng vải, cả gian phòng chìm trong mùi máu tươi mà thảo dược nồng nặc.

Trong phòng có bảy tám người đang đứng, một số vây quanh giường, một số lật xem y thư, số còn lại đang sắc thuốc.

Thấy Lục Vô Nghiên đi vào, tất cả mọi người đều ngừng lại việc đang làm.

“Tình hình số mười bảy như thế nào?” Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn chiếc giường ngay giữa phòng. Trên giường có hai người đang nằm, hai người đó đang nằm sấp, cả thân thể gần như bị che kín bởi một chiếc chăn màu trắng, mà cái chăn màu trắng đó gần như thấm đẫm máu tươi.

“Không lạc quan lắm, có thể không chịu đựng được tới hừng đông. . . . . .” Một vị lão giả lớn tuổi nhất trong mấy người ở đó đứng ra nói.

Lục Vô Nghiên liếc nhìn hai người trên giường, sau đó đi tới giá sách bắt đầu cùng tìm kiếm sách cổ.

Trời còn chưa sáng, hai người mang danh hiệu 'số mười bảy' nằm trên giường đã đồng loạt trút hơi thở cuối cùng.

Lục Vô Nghiên cảm thấy hơi mệt mỏi, vuốt vuốt ấn đường, hắn phất tay một cái: “Xử lý thi thể đi.”

“Vâng.”

Chăn trên giường bị xốc lên, lộ ra hai thi thể bị máu tươi thấm ướt. Phía sau lưng của bọn họ có những vết thương vô cùng đáng sợ, chiếm toàn bộ bề mặt lưng, tựa như bị người ta dùng dao găm khoét sống toàn bộ da thịt trên lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.