Sau khi Lục Vô Nghiên về, Phương Cẩn Chi chạy ào lên lầu các, lúc đi ngang qua Phương Tông Khác, nàng nhoẻn miệng cười, động tác không tự nhiên cười gượng gạo với hắn, sau đó bỏ lại một câu “Muội trở về phòng ngủ đây.”, rồi vượt qua Phương Tông Khác, lách người vào trong phòng mình.
Nàng leo thẳng lên giường, trùm kín chăn, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, không mộng mị.
Suy sụp cả một ngày, đến thời điểm này, kết quả không thể không tốt đẹp hơn, trong lòng Phương Cẩn Chi tràn ngập vui sướng.
Mặc dù hơn nửa đêm Phương Cẩn Chi mới ngủ, nhưng ngày hôm sau vẫn dậy rất sớm. Nàng vội vã rửa mặt, rồi đến thăm hai muội muội.
Bình Bình và An An cũng vừa tỉnh dậy, sắc mặt hai người đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, Phương Cẩn Chi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Đã khiến tỷ tỷ lo lắng. . . . . .”
“Đều vì bảo vệ bọn muội mà tỷ tỷ bị người khác bắt nạt . . . . .”
Ánh mắt hai tiểu cô nương nhìn Phương Cẩn Chi buồn bã xen lẫn áy náy. Mặc dù tính tình của bọn họ hay xấu hổ lại hướng nội, nhưng trong lòng đều hiểu, bọn họ biết rõ chính sự tồn tại của bọn họ đã làm liên lụy tới tỷ tỷ của mình.
“Giữa tỷ muội ruột thịt sao lại nói mấy lời này!” Phương Cẩn Chi dịu dàng vuốt đầu bọn họ. “Thu dọn đi, lát nữa chúng ta sẽ về nhà, trở về ngôi nhà thật sự của chúng ta!”
Phương Cẩn Chi cong mắt, mang theo ước muốn mãnh liệt. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện hai muội muội lại không vui vẻ như nàng.
Nàng hỏi: “Bình Bình và An An không muốn về nhà sao?”
Bình Bình do dự một lúc, rồi mới gật đầu một cái. An An nhỏ giọng hỏi: “Sẽ mang theo tủ y phục về nhà chứ?”
Trong lòng Phương Cẩn Chi trầm xuống, lập tức cảm thấy khổ sở. Nàng hiểu, đối với hai muội muội mà nói, coi như có đưa bọn họ đi, thì con đường tương lai của bọn họ vẫn còn rất dài. Phương Cẩn Chi áp chế khó chịu trong lòng, dịu dàng giảng giải cho hai muội muội: “Tỷ tỷ biết đột nhiên để hai muội rời khỏi tủ y phục, hai muội sẽ không kịp thích ứng, sẽ sợ hãi, nhưng chúng ta luôn phải đi về phía trước. Không người nào có thể ở trong tủ y phục cả đời, Bình Bình và An An cũng như vậy. Trước đây là tỷ tỷ không tốt, không có cách nào che giấu hai muội, sau này, Bình Bình và An An không muốn đến một nơi khác cùng với tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ sẽ đưa hai muội đi ngắm thật nhiều thật nhiều phong cảnh. . . . ...
“Muốn. . . . . .” Cuối cùng hai tiểu cô nương vẫn chậm rãi gật đầu.
Bấy nhiêu là đủ.
Phương Cẩn Chi hiểu được đạo lý tiến hành theo tuần tự, nàng cũng không ép hai muội muội thêm nữa, mà bảo Vệ mụ mụ hầu hạ họ rửa mặt, nàng muốn tìm Phương Tông Khác nói chuyện một chút trước khi Bình Bình và An An xuống lầu.
Trong sân, hạ nhân đang tập trung thu dọn hành lý, Phương Tông Khác một mình đứng giữa sân.
“Ca ca.” Phương Cẩn Chi đi tới.
“Ừ.” Phương Tông Khác xoay người lại. “Bình Bình và An An dậy chưa?”
“Dậy rồi, đang rửa mặt.” Phương Cẩn Chi rũ mắt, lặng lẽ hỏi. “Ca ca, huynh dự định như thế nào về Bình Bình và An An? Ý của muội là, dù sao hai muội ấy cũng không được hậu thế dung nạp. Năm đó, ngay cả phụ thân và mẫu thân cũng chỉ có thể che giấu hai muội ấy . . . .”
“Ta sẽ không để bọn chúng tiếp tục sống trong bóng tối nữa, nếu có người dám nghị luận bọn chúng, ta không biết thì thôi, biết người nào giết người đó.” Phương Tông Khác nói chuyện rất tùy ý, giống như chỉ nói một câu đơn giản là tối nay ăn gì vậy.
“Tốt quá! Ca ca trở lại thật tốt. . . . . .” Phương Cẩn Chi vui vẻ nhìn Phương Tông Khác, trong mắt là vui sướng vô hạn.
Nhưng trong lòng nàng lại lạnh đi mấy phần.
Phương Tông Khác là ca ca của nàng, là ca ca từ nhỏ đã nâng niu nàng trong lòng bàn tay, cũng là vị ca ca đã mất tích mười năm không hề có chút tin tức gì. Thời gian là thứ kỳ diệu nhất, có thể khiến mối quan hệ giữa người với người gần nhau hơn, cũng có thể tạo ra khoảng cách rất xa giữa họ.
Phương Cẩn Chi vốn là một người có tính đa nghi trời sinh, sao nàng có thể lập tức hoàn toàn tin tưởng một người đã đi một lần tận mười năm trời? Nàng hi vọng ca ca của nàng chỉ trải qua một số chuyện không muốn để nàng lo lắng. Thật ra thì nàng cũng không tham lam lắm, chỉ cần Phương Tông Khác không bài xích hai muội muội là đủ rồi.
Lúc ăn sáng, Phương Cẩn Chi cố ý gọi Bình Bình và An An xuống lầu để ăn cùng Phương Tông Khác.
Những năm qua, Bình Bình và An An ăn cái gì cũng luôn ở trong tẩm phòng của Phương Cẩn Chi, bất ngờ xuống lầu, lại ngồi chung bàn với Phương Tông Khác, hai người bọn họ cúi thấp đầu, tay đặt ở trên đùi, có hơi khẩn trương.
Phương Cẩn Chi giả vờ như không thấy hai muội muội không được tự nhiên, yên lặng gắp thức ăn cho bọn họ, thỉnh thoảng nói mấy câu với Phương Tông Khác.
“Ca ca, nhà cửa đã dọn dẹp xong hết rồi sao?” Phương Cẩn Chi hỏi.
“Hôm qua đã bắt đầu dọn dẹp, có lẽ đã dọn dẹp được hơn phân nửa. Không vội, cứ chuyển về trước đã, từ từ dọn dẹp phần còn lại.” Phương Tông Khác liếc mắt nhìn hai tiểu muội, hắn để ý chỉ cần mình mở miệng nói chuyện, hai tiểu cô nương càng trở nên khẩn trương hơn.
Phương Cẩn Chi cũng nhìn thấy, nhưng nàng quyết tâm muốn hai muội muội từ từ vượt qua thói quen sợ hãi khi nhìn thấy người lạ. Người khác thì sao cũng được, nhưng Phương Tông Khác là ca ca của bọn họ, không thể để cho bọn họ tiếp tục như vậy nữa.
“Ca ca, lát nữa chúng ta phải đến nói lời cảm tạ với Lục gia mới phải đạo.” Lúc Phương Cẩn Chi nói mấy lời này, nàng len lén quan sát sắc mặt Phương Tông Khác. Trong lòng nàng lo lắng Phương Tông Khác sẽ bất mãn với Lục gia.
“Ừ, biết rồi.” Phương Tông Khác đồng ý.
Trong lòng Phương Cẩn Chi rất phức tạp.
Một mặt, đối với chuyện mấy người Lục gia làm tổn thương hai muội muội, nàng cũng rất khổ sở, giống như đã để lại một hố sâu ở trong lòng. Nhưng ở một phương diện khác, nàng cũng biết chuyện của hai muội muội, cho dù không phải Lục gia mà là những gia đình khác, cũng sẽ ra quyết định giống như vậy.
Dù sao nàng cũng đã ở Lục gia bảy tám năm, mặc dù cũng có lúc chịu uất ức, nhưng cũng nhận được sự chăm sóc của Lục gia. Lục gia, có người khi dễ nàng, cũng có người che chở cho nàng.
Ngay cả ngoại tổ phụ, người đã ra quyết định thiêu chết hai muội muội, ngoại trừ sự kiện liên quan đến muội muội lần này, những lúc khác đều che chở cho nàng. Ngay cả ngoại tổ mẫu vẫn luôn không thích nàng, thỉnh thoảng cũng dặn dò mấy câu trời lạnh mặc thêm y phục, lúc nàng đau ốm, mặc kệ có phải làm ra vẻ hay không, cũng đưa thuốc và nhân sâm tới.
Nói chi đến mấy biểu ca và biểu muội cùng nhau lớn lên với nàng, mặc dù có trắc trở nhưng quả thật là đã cùng nhau lớn lên. Nhất là năm năm Lục Vô Nghiên rời đi, trong những năm tháng tiếp xúc trong học đường phủ Ôn Quốc Công, thời gian lâu dài cũng lưu lại chút tình nghĩa.
Dĩ nhiên, cũng có một số người cá biệt.
Mỗi người đều đứng ở vị trí khác nhau, có những băn khoăn khác nhau. Có nhiều lúc, thật sự rất khó dùng hai chữ “đúng - sai” để phán xét
Hận?
Nếu hai muội muội thật sự xảy ra chuyện, nàng không biết mình sẽ đối mặt với Lục gia như thế nào, nhưng hiện tại hai muội muội rất tốt, nàng không hận được Lục gia. Lục gia, cũng chỉ đưa ra quyết định mà đại đa số con người sẽ làm mà thôi.
Phương Cẩn Chi thậm chí còn suy nghĩ, nếu Bình Bình và An An không phải là muội muội của nàng, cảnh tượng ngày hôm qua, nàng sẽ làm một người bàng quang, hay sẽ đứng ra can thiệp? Nàng vẫn biết bản thân mình là một người ích kỷ, có lẽ nàng sẽ nghĩ cách giúp đỡ, nhưng bảo nàng đứng ra phản đối quyết định trong nhà, nàng. . . . . . có lẽ cũng không có khả năng.
Chuyện này ngay cả bản thân nàng cũng không làm được, sao có thể yêu cầu người khác?
Phương Cẩn Chi thở dài, không khỏi đặt chén đũa trong tay xuống.
Bình Bình và An An lập tức nhìn về phía nàng.
“Không có việc gì.” Phương Cẩn Chi lại mỉm cười. “Một lát nữa, ca ca và tỷ tỷ phải đi bái biệt người trong phủ, hai muội ở đây chờ chúng ta trở lại, có được hay không?”
“Dạ!” Hai muội muội đồng loạt gật đầu.
Trước tiên, Phương Cẩn Chi và Phương Tông Khác cùng đi đến Tam Phòng để cáo biệt ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, tất cả mọi người đều rất ăn ý không đả động gì đến chuyện của Bình Bình và An An.
Tam lão gia cũng nói mấy câu để giữ lại, hi vọng bọn họ ở lại thêm mấy ngày, nhưng Phương Tông Khác cự tuyệt. Tam lão gia cũng không miễn cưỡng, chỉ bảo Phương Tông Khác có thời gian rãnh rỗi đến ngồi chơi một lúc.
Sau đó, hai người bọn họ đến cáo biệt lão Quốc Công Gia và lão thái thái.
Lão quốc công gia đã ra ngoài từ sáng sớm, không phải ông cố ý tránh né Phương Cẩn Chi và Phương Tông Khác, chỉ là mỗi buổi sáng ông đều xách lồng chim ra hậu sơn chơi chim. Lão Quốc Công Gia đã lớn tuổi, đã sớm không hỏi han gì đến chuyện trong phủ, thực sự dưỡng lão.
Lão thái thái chỉ nói mấy câu khách sáo, cũng không đề cập đến Bình Bình và An An. Phương Cẩn Chi để ý thấy lão thái thái khép mắt, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Có lẽ đã bị chuyện ngày hôm qua giày vò tinh thần.
Trước khi đi, Phương Cẩn Chi không khỏi quay đầu lại nhìn lão thái thái, lão thái thái chống tay tựa lên bàn nhỏ, đôi mắt khép hờ, mái tóc bạc trắng.
Phương Cẩn Chi chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy lão thái thái trong gia yến của Lục gia. Lúc ấy nàng bị Lục Vô Nghiên ôm ngồi trên đầu gối, lão thái thái cười tháo vòng tay phỉ thúy trên cổ tay xuống cho nàng, nói: “Cũng không thể để con cảm tạ suông, cầm lấy chơi đi.”
Sao bây giờ lại già đến như vậy?
Phương Tông Khác nhìn thoáng qua nàng một cái, hỏi: “Nghĩ gì vậy? Rầu rĩ không vui.”
Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, cười nói: “Ca ca, muội muốn đến viện Thùy Sao một chuyến. . . . .”
“Không được đi!”
“Ca ca, muội phải đến cáo biệt mà!”
“Muội và hắn mới tách ra có mấy canh giờ? Không được!”
Phương Cẩn Chi lầm bầm đôi ba câu, cúi gằm mặt đi theo sau Phương Tông Khác.
Vệ mụ mụ và Kiều mụ mụ đã thu dọn gần hết, thật ra bọn họ nghĩ không tới một tháng nữa cô nương của bọn họ vẫn phải gả trở lại đây, không cần phải mang theo đồ đạc quá nhiều, cho nên đã thu dọn rất nhanh chóng.
Trước đó, Phương Tông Khác đã thuê một cái nhuyễn kiệu dừng ở cửa viện -- chuẩn bị cho Bình Bình và An An.
Phương Cẩn Chi khuyên nhủ mãi, hai muội muội mới chịu ra khỏi phòng, từ cửa phòng đến cửa tiểu viện, hai người bọn họ vẫn cúi đầu, đi rất chậm rất chậm.
Khi hai người bọn họ vừa lên nhuyễn kiệu, Lục Giai Huyên và Lục Giai Nghệ cũng tới cáo biệt Phương Cẩn Chi.
Cũng biết không lâu sau Phương Cẩn Chi sẽ trở lại, nên không có chút nào không nỡ, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhuyễn kiệu bên cạnh, nói với Phương Cẩn Chi hai ba câu rồi đi trở về.
Trước khi đi, còn cười cười nói chờ Phương Cẩn Chi trở lại.
“Phải đi rồi.” Phương Tông Khác đã sớm chịu không nổi, hắn cảm thấy đám cô nương gia ríu rít phiền chết đi được. À, trừ muội muội của hắn.
“Vâng. . . . . .” Phương Cẩn Chi dài giọng, không chút tình nguyện đi ra ngoài.
Phương Tông Khác làm như không nghe thấy sự quái dị trong giọng nói của nàng, hắn biết Phương Cẩn Chi trách hắn không cho nàng đến viện Thùy Sao cáo biệt Lục Vô Nghiên. Vừa nghĩ tới Lục Vô Nghiên, sắc mặt Phương Tông Khác liền trầm xuống.
Một lúc sau, sắc mặt Phương Tông Khác lại trầm thêm mấy phần.
Bởi vì Lục Vô Nghiên đang đứng chờ trước mặt.
“Mặt dày mày dạn.” Phương Tông Khác nhìn Lục Vô Nghiên, không khỏi nhíu mày thật chặt, hắn chuẩn bị nhấc kiệu lên, bảo Phương Cẩn Chi ngồi vào bên trong kiệu, còn hắn sẽ đi theo phía sau!
Đáng tiếc Phương Cẩn Chi hoàn toàn không hiểu nỗi khổ tâm của hắn.
“Tam ca ca!” Phương Cẩn Chi mừng rỡ nhấc váy chạy như bay về phía Lục Vô Nghiên.
Sắc mặt Phương Tông Khác càng khó coi hơn.