Phương Cẩn Chi chạy ào tới trước mặt Lục Vô Nghiên, mừng rỡ nhìn hắn.
Giống như có rất nhiều lưu luyến muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Huống chi ban ngày ban mặt, lại có người khác ở đây, Phương Cẩn Chi cũng ngượng ngùng làm nũng với Lục Vô Nghiên . . . . .
“Đã bảo Nhập Huân làm cho muội mấy món ăn nhẹ mang theo ăn dọc đường” Lục Vô Nghiên đưa mắt nhìn Nhập Huân đứng sau lưng, Nhập Huân vội vã đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho Diêm Bảo Nhi.
“Đa tạ Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi cười cong đôi mắt nguyệt nha, nhìn Lục Vô Nghiên bằng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Lục Vô Nghiên cũng bị lây nhiễm bởi nụ cười của nàng: “Mấy ngày nữa ta sẽ đến Phương gia gặp muội.”
Nghe vậy, đôi mắt Phương Cẩn Chi bỗng chốc sáng ngời: “Tam ca ca, huynh sẽ đến Phương gia gặp muội sao? Sẽ không phải không được gặp huynh đến một tháng sao? Huynh nói thật sao? Huynh thật sự sẽ đến sao? Khi nào đi? Không gạt người ta chứ?”
“Không gạt muội, qua hai ngày nữa là ngày 15, ta phải đến Quốc Triệu Tự một chuyến trước, đến ngày 16 sẽ đến Phương gia gặp muội.”
“Dạ!” Phương Cẩn Chi vội vã đáp lời.
Nếu không phải có người ở đây, nàng nhất định sẽ vươn tay ngoéo tay với Lục Vô Nghiên mới được.
“Đi thôi.” Phương Tông Khác ở sau lưng lạnh mặt thúc giục.
Phương Cẩn Chi đưa lưng về phía Phương Tông Khác thè lưỡi với Lục Vô Nghiên một cái, mới không tình nguyện trở về bên cạnh Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác nhìn gương mặt vui vẻ của Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt phức tạp, hắn không khỏi âm thầm thở dài. Lúc đi ngang qua Lục Vô Nghiên, Phương Tông Khác lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Vô Nghiên, trong cái nhìn thoáng qua này mang theo chút cảnh giác, lại có chút ưu sầu.
Ra khỏi cửa chính phủ Ôn Quốc Công, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở đó. Phương Tông Khác sai kiệu phu khiêng nhuyễn kiệu đến thật gần xe ngựa, mới để Bình Bình và An An bước xuống. Hai tiểu cô nương gần như lấy hết dũng khí mới ra khỏi nhuyễn kiệu, nhắm mắt leo lên xe ngựa.
Vệ mụ mụ đã chuẩn bị sẵn một cái áo bào của người lớn rộng rãi khoác lên hai người bọn họ, lúc bọn họ leo lên xe ngựa, áo bào tuột khỏi đầu, lộ ra bả vai dính liền nhau.
Phương Cẩn Chi vẫn luôn tập trung vào hai muội muội, thấy vậy, trong lòng của nàng không khỏi thắt lại. Nàng vừa vội vàng vươn tay kéo hai muội muội lên, vừa lặng lẽ quan sát mấy kiệu phu và phu xe. Thấy mỗi người bọn họ đều làm như không thấy gì, Phương Cẩn Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng Phương Cẩn Chi lại nhiều hơn mấy phần suy nghĩ sâu xa. Phản ứng của mấy kiệu phu và phu xe này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh không giống kiệu phu bình thường.
Trên đường, trong đầu Phương Cẩn Chi vẫn suy nghĩ về chuyện của hai muội muội. Nàng biết thời gian mình có thể ở bên cạnh hai muội muội thật sự không nhiều lắm, dự định dùng một tháng sắp tới này để ở bên cạnh hai người bọn họ nhiều hơn một chút, cố gắng giúp bọn họ vượt qua trở ngại trong lòng.
Tình hình hiện tại của hai muội muội thật sự khiến người ta lo âu, Phương Cẩn Chi cũng không chắc mình thật sự có thể xóa bỏ bóng ma tâm lý tích tụ trong lòng bọn họ những năm qua chỉ trong vòng một tháng hay không.
Thậm chí Phương Cẩn Chi còn hối hận không nên gả cho Lục Vô Nghiên sớm như vậy, không bằng dời lại hôn kỳ thêm hai năm nữa?
Nhưng vừa nghĩ tới gương mặt nhăn nhó của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi lập tức gạt bỏ ý niệm này đi ngay.
Thật may là ca ca đã trở về, sau này, hai muội muội cũng có thể có sự che chở của ca ca.
“Đến rồi.” Phương Tông Khác thúc ngựa đến trước xe ngựa, đẩy cửa xe ngựa ra.
Phương Cẩn Chi nhìn hai chữ “Phương Phủ” treo trước phủ đệ, trong lòng lập tức xúc động.
Cuối cùng, đã về nhà.
“Đến rồi.” Phương Tông Khác đưa tay về phía hai tiểu muội.
Nhưng Bình Bình và An An chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nhúc nhích. Phương Tông Khác nhíu mày, chậm rãi thả tay xuống.
“Ca ca đừng nóng vội.” Phương Cẩn Chi vuốt vuốt đầu của hai muội muội, xuống xe ngựa trước, sau đó đứng bên cạnh đỡ bọn họ xuống.
Sau khi Bình Bình và An An xuống xe ngựa, dè dặt nhìn ngó chung quanh, tìm kiếm nhuyễn kiệu đã ngồi trước đó nhưng không thấy. Hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn là nép mình sau lưng Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi cũng cho là Phương Tông Khác sẽ chuẩn bị nhuyễn kiệu sẵn từ trước, nàng nghi ngờ nhìn về Phương Tông Khác.
“Chúng ta đã về nhà.” Thái độ Phương Tông Khác kiên quyết.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc, nhận ra ý của Phương Tông Khác, ít nhất ở Phương gia cũng không cần che che giấu giấu Bình Bình và An An.
Nàng biết cuối cùng hai muội muội cũng phải đi bước này, nàng ngồi xổm xuống, kéo áo khoác trên người hai muội muội xuống, mới dịu dàng nói: “Về nhà với ca ca và tỷ tỷ được không? Tỷ tỷ đưa hai muội đi xem dáng vẻ của Phương gia chúng ta.”
Mặc dù không tình nguyện, nhưng hai tiểu cô nương vẫn gật đầu.
Phương Cẩn Chi vừa dắt muội muội đi vào trong, vừa huyên thuyên kể chuyện lúc còn bé cho bọn họ nghe.
Mỗi viên ngói một viên gạch, từng cọng cây ngọn cỏ cũng không hoàn toàn giống trong trí nhớ của nàng. Lúc này Phương Cẩn Chi mới phát hiện đã qua nhiều năm như vậy, thì ra rất nhiều cảnh tượng trong trí nhớ của nàng đã không còn rõ ràng lắm. Dĩ nhiên, cũng có một vài nơi vẫn nhớ.
Một đoạn đường không dài, nhưng suýt chút nữa Phương Cẩn Chi đã rơi lệ.
Phương Tông Khác liếc nhìn nàng, rồi phân phó Kiều mụ mụ chăm sóc Bình Bình và An An nghỉ ngơi một lát, còn hắn đưa Phương Cẩn Chi men theo con đường trong sân đi vào một gian phòng.
Nhìn hai cái ghế thái sư đặt trước bình phong trong nhà chính, Phương Cẩn Chi cười nói: “Trước đây, mỗi lần ca ca gây họa, phụ thân luôn ngồi ở đằng kia giáo huấn huynh.”
“Ừ.” Phương Tông Khác gật đầu. “Mỗi lần bị lão nhân gia mắng như tát nước vào mặt, muội liền thò cái đầu bé xíu ra từ sau bình phong, sau đó chạy đến leo lên trên đùi ông ấy đòi ăn kẹo. Phụ thân. . . . . .mỗi lần như thế, mặc kệ phát hỏa như thế nào, vừa nhìn thấy muội là hết giận ngay.”
“Muội còn nhớ có một lần, huynh làm rớt bể một cái rương ngọc quý giá, phải bồi thường thật nhiều tiền, chọc phụ thân tức gần chết. Huynh sợ bị phụ thân đánh, cố ý nhéo đùi muội để muội khóc. . . . . .”
“Chỉ cần muội vừa khóc, phụ thân liền chỉ biết dỗ dành muội, không có cách nào trách mắng ta nữa.” Phương Tông Khác tiếp lời, sự lạnh lùng cứng rắn giữa hai chân mày cũng mềm mại khi nhớ lại hồi ức.
Phương Cẩn Chi xoay người, nhìn ra sân qua cánh cửa lớn đã mở toang.
Nàng đưa ngón tay chỉ chỉ vào giữa sân: “Chỗ đó, là chỗ đã đặt quan tài của phụ thân. Lúc ấy muội nghĩ, tại sao những người đó cứ khóc hoài khóc hoài, không ai đi lau bùn đất và máu trên mặt cho phụ thân.”
Phương Tông Khác khẽ ho một tiếng, hắn dời mắt không nhìn dáng vẻ hiện tại của Phương Cẩn Chi.
“Đi thôi, đi xem cây dâm bụt có còn ở đó hay không.” Phương Cẩn Chi lại cười lên, bước ra ngoài trước.
Phương Tông Khác đuổi theo.
Nhưng cây dâm bụt đó đã chết, thậm chí đã chết rất nhiều năm, ngay cả lá khô cũng không còn.
“Thật đáng tiếc.” Phương Cẩn Chi cúi đầu, đá đá hòn đá nhỏ dưới chân.
“Không sao, ca ca sẽ trồng cây khác cho muội, trồng cả một vườn dâm bụt.”
“Ca ca nói phải giữ lời đó!”
“Đương nhiên.”
Phương Cẩn Chi cong mắt, nói: “Được rồi, muội phải trở về xem Bình Bình và An An như thế nào. Muội lo lắng hai muội ấy không kịp thích ứng vì hoàn cảnh thay đổi quá đột ngột.”
“Ừm.”
Phương Cẩn Chi vừa mới xoay người đi được vài bước, Phương Tông Khác đã gọi nàng lại.
“Sao ạ?” Phương Cẩn Chi nghi hoặc xoay người lại. “Sao vậy, ca ca?”
“Những năm qua, để muội một mình chăm sóc hai tiểu muội, thật sự cực khổ cho muội rồi.” Phương Tông Khác nhìn Phương Cẩn Chi, đau lòng dâng đầy trong mắt.
“Muội là tỷ tỷ của hai muội ấy mà!” Phương Cẩn Chi mỉm cười, rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Phương Tông Khác nghiêng người dựa vào thân cây tùng, nhìn Phương Cẩn Chi rời đi. Cho đến khi bóng dáng của Phương Cẩn Chi khuất dần, Phương Tông Khác mới thở hắt ra. Hắn đơn độc đi về hướng rừng tùng phía tây nam của phủ đệ, sâu bên trong rừng tùng có treo một cái bàn đu dây. Lúc còn nhỏ, Phương Cẩn Chi nói muốn chơi đu dây, hắn và phụ thân liền tự tay làm cho nàng một cái.
Đáng tiếc, Phương Cẩn Chi chơi không được hai lần đã té, sau đó không muốn ngồi bàn đu dây nữa.
Bàn đu dây lúc này đã bị đứt mất một bên, một đầu buông xuống đất, tấm ván gỗ cũng bị phủ đầy rêu xanh.
Nháy mắt, đã nhiều năm trôi qua như vậy.
Phương Tông Khác vẫn còn nhớ lần đầu tiên ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực, lúc đó nàng chỉ vừa tròn tháng, một cục tròn tròn mềm mại. Hiện tại đã trưởng thành, càng ngày càng duyên dáng yêu kiều.
Vừa nghĩ tới Phương Cẩn Chi đã che giấu hai muội muội trong tâm trạng kinh hồn bạt vía những năm qua như thế nào, trong lòng Phương Tông Khác không nén được đau lòng.
Năm đó hắn bị thương rất nặng trốn về, phát hiện Phương gia đã sớm người đi nhà trống. Hắn tìm khắp cả Phương phủ, cũng chỉ tìm thấy linh vị của phụ mẫu. Hắn lặng lẽ hỏi thăm, mới biết phụ mẫu liên tiếp qua đời, còn Phương Cẩn Chi cũng được người của phủ Ôn Quốc Công đón đi.
Hắn trốn sau gốc gây đối diện phủ Ôn Quốc Công, nhìn thấy Phương Cẩn Chi được Lục Vô Nghiên bế từ trên xe ngựa xuống. Ngày đó, Phương Cẩn Chi mặc một cái áo choàng nhỏ xinh xắn, cong đôi mắt hình nửa vầng trăng nhìn Lục Vô Nghiên, cười hì hì mở miệng gọi một tiếng “Tam ca ca” .
Cười đến ngọt ngào.
Lục gia là gia đình quyền quý trong quyền quý ở Hoàng Thành, nàng ở Lục gia có thể được chăm sóc. Tương lai, đến khi nàng cập kê, sẽ kết duyên với một người trong gia đình bình thường, thật tốt.
Ban đầu, lúc sinh Bình Bình và An An, phụ mẫu của bọn họ đã che giấu tất cả mọi người, chỉ nói bọn họ đã chết non. Lúc Phương Tông Khác rời khỏi nhà, bọn họ vẫn chưa ra đời. Lần đó trở lại, từ trong miệng người khác, hắn mới biết mình có một đôi muội muội vừa sinh ra đã chết yểu.
Hắn vẫn luôn không biết sự tồn tại của Bình Bình và An An, càng không biết lúc ấy Phương Cẩn Chi mới sáu tuổi đã phải che che giấu giấu hai muội muội như đi trên lớp băng mỏng trong phủ Ôn Quốc Công.
Nếu hắn biết?
Phương Tông Khác thở dài, coi như hắn biết, hắn cũng không thể đưa bọn họ đi.
Hắn vốn định cả đời này cũng sẽ không trở về, cứ để Phương Cẩn Chi tưởng rằng hắn đã chết thật rồi, cho đến khi hắn biết Phương Cẩn Chi muốn gả cho Lục Vô Nghiên.
“Thiếu gia.” Tô quản gia bước nhanh tới, cung kính khom lưng đưa lên một phong thư.
Phương Tông Khác đảo qua phong thư, đọc nhanh như gió, hai hàng lông mày vốn sắc bén lại càng thêm lạnh lùng.
Tô quản gia ngập ngừng muốn nói lại thôi, ông ta đợi một hồi lâu, mới ấp a ấp úng nói: “Lão nô có đôi lời không biết có nên nói hay không. . . . . .”
“Vậy thì đừng nói.” Phương Tông Khác đứng thẳng, bước nhanh về hướng tiền viện.
Thắt lưng vốn cung kính khom xuống của Tô quản gia từ từ thẳng lên, ông ta nói: “Đừng quên thân phận của ngươi.”
Bước chân của Phương Tông Khác cũng không ngừng lại, hắn tiếp tục bước nhanh về phía trước, nhưng nụ cười lạnh lẽo nơi khóe miệng cũng sâu hơn.