Hạ nhân trong Phương phủ không nhiều, trừ Tô quản gia, chỉ còn mấy người bên cạnh Phương Cẩn Chi. Phương Tông Khác đã đồng ý mấy ngày nữa sẽ chọn mua mấy nha hoàn vào phủ, nhưng Phương Cẩn Chi vẫn khuyên hắn không cần phải gấp.
Dù sao tình cảnh hiện tại của Bình Bình và An An cũng không thích hợp để bọn họ lập tức tiếp xúc với nhiều người xa lạ như vậy.
Trở lại Phương gia được năm ba ngày, Bình Bình và An An đã có thể đi dạo với Phương Cẩn Chi trong sân mỗi ngày một lần, thái độ của bọn họ đối với Phương Tông Khác cũng hòa nhã hơn rất nhiều, ít nhất không khẩn trương như lúc ban đầu.
Phương Tông Khác vì thân thiết với muội muội, cũng đã bỏ ra không ít công sức, tốn không ít tâm tư chọn mua đồ chơi để bọn họ được vui vẻ.
Đối với việc này, Phương Cẩn Chi cười nói với hai muội muội: “Lúc tỷ còn nhỏ, ca ca cũng đối với tỷ như vậy. Hiện tại tỷ đã trưởng thành, huynh ấy lại bắt đầu dụ dỗ các muội!”
Phương Tông Khác liếc nhìn nàng một cái, hỏi: “Tâm trạng của muội hôm nay rất tốt?”
Phương Cẩn Chi cong môi, không lên tiếng.
Tâm trạng của nàng hôm nay dĩ nhiên là rất tốt, bởi vì hôm nay là ngày mười sáu tháng ba mà!
Phương Cẩn Chi không biết lúc bọn họ rời khỏi phủ Ôn Quốc Công, Phương Tông Khác có nghe được đoạn đối thoại của nàng và Lục Vô Nghiên hay không, hay bởi vì ngày hôm qua Phương Tông Khác đã nói cho nàng biết chiều nay hắn sẽ ra ngoài, cho nên Phương Cẩn Chi dứt khoát không nói cho hắn biết hôm nay Lục Vô Nghiên sẽ đến.
Lúc Lục Vô Nghiên đến Phương gia, Phương Cẩn Chi đang dẫn hai muội muội đi xem mấy cây dâm bụt mới trồng.
Không biết có phải bởi vì mấy năm qua, gần như ngày nào Phương Cẩn Chi cũng nhắc đến Lục Vô Nghiên trước mặt hai muội muội hay không, mà lúc Bình Bình và An An nhìn thấy Lục Vô Nghiên lại hoàn toàn không có quá nhiều bài xích.
Lục Vô Nghiên nâng cổ cầm trong tay: “Các muội quên mang theo cổ cầm.”
Phương Cẩn Chi vừa định bước lên một bước, muốn thay hai muội muội cầm lấy, nhưng nàng đổi ý. Nàng vỗ vỗ đầu hai muội muội, bảo bọn họ tự đến nhận.
Bình Bình và An An ngước đầu nhìn Phương Cẩn Chi, vẫn bước lên phía trước, nhận đồ từ trong tay Lục Vô Nghiên. Thậm chí bọn họ còn nhỏ giọng nói tiếng “Đạ tạ“.
Hành động này đã khiến Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi bất ngờ.
Bình Bình và An An ôm cổ cầm chạy vào phòng, một lúc sau trong phòng truyền đến tiếng đàn réo rắt.
“Ca ca muội không ở nhà?” Lục Vô Nghiên hỏi.
Phương Cẩn Chi không ngừng gật đầu.
“Biểu cảm vui vẻ này là như thế nào?” Lục Vô Nghiên cười nhạo nàng. “Giống như chúng ta đang vụng trộm gặp gỡ riêng tư vậy.”
Phương Cẩn Chi ngẩng mặt, tự nhiên khoác tay Lục Vô Nghiên, đổi chủ đề: “Tam ca ca, muội dẫn huynh đi tham quan nhà muội nhé!”
Lục Vô Nghiên giữ chặt nàng: “Ta muốn nhìn muội hơn.”
Ánh mắt của hắn sáng rực, không chịu rời khỏi Phương Cẩn Chi dù chỉ một tấc.
“Sau này vẫn còn rất nhiều thời gian để nhìn mà. . . . . .” Phương Cẩn Chi xấu hổ cúi đầu rũ mắt, nhưng nàng vẫn siết chặt cánh tay Lục Vô Nghiên không chịu buông ra.
Thời gian gần gũi quá ngắn ngủi, mặt trời sắp lặn mà Phương Cẩn Chi vẫn chưa kể hết những điều muốn nói, thật ra những chuyện nàng kể đều là những chuyện nhỏ nhặt xảy ra mấy ngày nay, ngay cả chuyện một gốc cây dâm bụt bị bàn châm giẫm trúng cũng kể.
Lục Vô Nghiên ngồi trên băng ghế dài bên dưới hàng liễu rủ, nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi ở bên cạnh. Hắn vẫn yên lặng lắng nghe nàng kể chuyện, giọng nói ríu rít vui vẻ của nàng giống như tiếng chuông tiếng nhạc rung động lòng người.
“. . . . . . Đúng nha, sao trí nhớ lại tệ như vậy, rõ ràng ngày hôm trước đã thu cây trâm đó rồi, giờ lại quên mất. . . . . .” Phương Cẩn Chi nhìn ánh trời chiều đang tắt dần về phía tây, chợt im lặng.
“Sao không nói nữa?”
Phương Cẩn Chi cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Muội toàn nói mấy chuyện nhỏ xíu như hạt mè hạt đậu, chắc Tam ca ca sẽ không thích nghe. . . . . .”
“Không có, chỉ cần là chuyện của muội, chỉ cần là chuyện muội kể ta đều nguyện ý nghe.” Lục Vô Nghiên cười nâng niu bàn tay Phương Cẩn Chi trong lòng bàn tay mình. Tay của nàng nhỏ nhắn, lại mềm mại xinh đẹp, như tơ lụa được tiến cống, trắng trẻo như bạch ngọc thượng hạng.
“Tam ca ca.” Phương Cẩn Chi cười cười. “Nhưng muội lại cứ muốn nói với huynh, muốn kể cho huynh nghe mỗi một chuyện muội gặp phải, như vậy giống như huynh vẫn luôn ở bên cạnh muội!”
“Ừ, muội nói, ta nghe, luôn lắng nghe.”
Phương Cẩn Chi lắc đầu, buồn bã nói: “Trời sắp tối rồi, Tam ca ca, huynh phải trở về. . . . . .”
Nàng lại thở dài: “Tam ca ca, huynh vẫn nên đi thôi, thừa dịp ca ca muội chưa trở lại huynh đi trước đi!”
Lục Vô Nghiên cười: “Thật giống như trốn trưởng bối gặp gỡ riêng tư vậy.”
Phương Cẩn Chi nhấc chân, co người nằm trên ghế dài, gối đầu lên đùi Lục Vô Nghiên, ngẩng đầu nhìn vào mặt hắn, cực kỳ nghiêm túc nói: “Tam ca ca, muội thật sự không hiểu tại sao huynh và ca ca . . . . .”
Nàng muốn nói “Nhìn nhau không vừa mắt”, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại nuốt trở vào, nhưng nàng tin Lục Vô Nghiên sẽ hiểu ý nàng.
“Tam ca ca, muội rất buồn, các huynh không có khả năng hòa thuận sao?”
Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh đầy mong đợi của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên liền trầm mặc, hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má của Phương Cẩn Chi, đắn đo hồi lâu, mới nói: “Cẩn Chi, đợi đến khi chúng ta thành thân, ta sẽ nói cho muội biết nguyên nhân ta và ca ca muội nhìn nhau không vừa mắt.”
“Có thật không?” Phương Cẩn Chi kinh ngạc tròn xoe hai mắt.
“Ừ.” Lục Vô Nghiên buồn bã nói. “Yên tâm đi, ca ca muội . . . . . cũng vì muốn tốt cho muội thôi.”
Phương Cẩn Chi lại cảm thấy khó hiểu, nàng thành thật nói: “Tam ca ca, muội không hiểu. . . . . .”
“Đừng nóng vội, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ nói cho muội biết tất cả.” Lục Vô Nghiên khó khăn nói.
“Cái gì gọi là mọi chuyện kết thúc?” Phương Cẩn Chi tiếp tục truy vấn. “Chúng ta thành thân thì mọi chuyện sẽ kết thúc?”
“Đúng.” Lục Vô Nghiên gật đầu.
Sự rạng rỡ trong mắt Phương Cẩn Chi càng đậm, nàng vui vẻ hỏi: “Tam ca ca, hôn kỳ của chúng ta có thể dời lên sớm một chút không?”
Lục Vô Nghiên không khỏi bật cười, ánh mắt của hắn nhìn Phương Cẩn Chi có chút phức tạp, một lúc sau mới khẽ nói: “Cẩn Chi, đừng quên chuyện muội đã đồng ý với ta.”
Phương Cẩn Chi chớp chớp mắt, lập tức hiểu ra Lục Vô Nghiên đang muốn nói gì. Nàng giơ tay phải lên, làm ra động tác tuyên thệ, sang sảng nói: “Muội thề! Muội thề mặc kệ tương lai có xảy ra chuyện gì, mặc kệ quan hệ giữa chúng ta trở nên như thế nào, muội đều sẽ tin tưởng tuyệt đối vào Tam ca ca, tuyệt đối sẽ không giấu giếm huynh bất cứ chuyện gì nữa!”
Giữa Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên luôn có một loại ăn ý rất kỳ diệu, có nhiều lúc hoàn toàn không cần nói ra, là đã có thể hiểu ý đối phương.
“Muội đó. . . . .” Lục Vô Nghiên nắm lấy bàn tay đang giơ lên của nàng, hắn cúi người, hôn lên mắt nàng một cái.
Dù sao cũng đang ở bên ngoài, lại ở Phương gia, Lục Vô Nghiên khẽ chạm vào lập tức tách ra. Nhưng Phương Cẩn Chi lại vươn tay ra, chạm vào mái tóc đang rũ xuống của Lục Vô Nghiên, lần theo mái tóc dài ôm lấy cổ hắn -- nàng không cho hắn rời đi.
Nụ hôn của Lục Vô Nghiên rời khỏi mắt nàng, hắn nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Phương Cẩn Chi gần trong gang tấc, dịu dàng hôn lên môi nàng.
“Khụ!” Phương Tông Khác đứng ngay cửa Thuỳ Hoa, sắc mặt xanh mét.
Phương Cẩn Chi lập tức bật dậy, mặt đỏ phừng phừng, trái tim trong lồng ngực thì đập 'thình thịch'. Nàng nhìn về phía Phương Tông Khác, có phần tức giận nói: “Ca! Sao huynh không gõ cửa!”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, mới sực nhớ nơi này là hậu hoa viên, làm gì có cửa. . . . . .
Nàng vội vàng nhìn về phía Lục Vô Nghiên: “Sắc trời không còn sớm, Tam ca ca vẫn nên trở về sớm một chút!”
Vừa nói, vừa nháy mắt với Lục Vô Nghiên.
Phương Tông Khác híp mắt nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên, chậm rãi mở miệng: “Biểu đệ đã đến đây rồi, vậy thì ở lại dùng bữa tối đi.”
“Được.” Lục Vô Nghiên cũng nhìn lại Phương Tông Khác, khóe miệng vẫn cười.
Phương Cẩn Chi nhìn Lục Vô Nghiên rồi lại nhìn Phương Tông Khác, cuối cùng cũng không nói lời ngăn cản. Nàng. . . . . . không tìm được lý do để ngăn cản. Hơn nữa, nàng cảm thấy bất luận là Lục Vô Nghiên hay là Phương Tông Khác đều là người rất cố chấp, có lẽ ý kiến của nàng cũng chẳng đưa đến tác dụng gì.
Lục Vô Nghiên không có thói quen ăn cùng với người khác, cho nên bữa tối này gần như chỉ có Phương Tông Khác và Phương Cẩn Chi ăn, Lục Vô Nghiên chỉ uống cạn vài ly rượu, ngoài ra chỉ ăn mấy khối điểm tâm Phương Cẩn Chi tự mình xuống bếp làm cho hắn.
Phương Cẩn Chi thật sự không hiểu tại sao Lục Vô Nghiên lại đồng ý với ca ca ở lại ăn tối.
“Cô nương!” Kiều mụ mụ vội vã chạy tới. “Bình Bình và An An tìm người có chuyện muốn nói.”
“Hiện tại?” Đôi mắt to tròn của Phương Cẩn Chi đảo một vòng, lặng lẽ quan sát Lục Vô Nghiên và Phương Tông Khác. Nàng luôn có cảm giác sau khi mình rời khỏi, không chừng hai người này sẽ nảy sinh xung đột.
Phương Tông Khác nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn đứng lên, nói: “Đi thôi, ta đi với muội đến xem bọn chúng.”
“Tốt!” Phương Cẩn Chi vội vàng cười đồng ý. Chỉ cần Phương Tông Khác đi cùng với nàng, có thể tránh cho bọn họ có cơ hội ở cùng một chỗ, nàng cũng yên tâm hơn đôi chút.
Nàng xoay người lại nói với Lục Vô Nghiên một câu: “Muội và ca ca đi xem hai muội muội như thế nào, sẽ quay trở lại ngay.”
“Ừ, đi đi.” Lục Vô Nghiên xoay xoay ly rượu trong tay.
Trên đường đi đến phòng của Bình Bình và An An, Phương Cẩn Chi còn hỏi Kiều mụ mụ: “Bình Bình và An An sao vậy?”
Kiều mụ mụ cúi đầu, ấp a ấp úng.
Phương Cẩn Chi sửng sốt, không khỏi dừng bước, ánh mắt nàng thẫm lại khi nhìn Kiều mụ mụ, rồi chuyển sang nhìn Phương Tông Khác.
“Chi Chi, ta đã hạ dược vào trong điểm tâm của Lục Vô Nghiên.”
Phương Cẩn Chi trừng mắt không thể tưởng tưởng nổi nhìn Phương Tông Khác, giống như đang nhìn một con quái vật to lớn, ngực nàng phập phồng muốn mắng chửi mấy lần, cuối cùng vẫn nuốt trở vào, tức giận xoay người quay trở lại.
Phương Tông Khác ngăn nàng lại, thong thả nói: “Đừng lo, không phải độc dược.”
“Dược gì?”
“Xuân dược.”
Phương Cẩn Chi hít một hơi thật sâu, để bản thân bình tĩnh lại, nàng giận dữ nhìn Phương Tông Khác: “Ca ca! Mục đích của huynh là gì? Thăm dò? Hay chỉ đơn thuần là ghét bỏ huynh ấy!”
Phương Tông Khác bật cười: “Cái gì gọi là ghét bỏ hắn? Muội xác định nhét mỹ nhân cho hắn, hắn sẽ cự tuyệt?”