Thê Khống

Chương 107: Chương 107: Chờ hắn




Trưởng Công Chúa đi vào trong một rừng cây giữa tiết hè oi bức, từng cơn gió nóng hổi thổi qua làn váy dày cộm đỏ rực của bà chập chờn như ngọn lửa.

Một mũi tên nhọn đang âm thầm nhắm về phía bà, ngay sau đó là nhiều mũi tên khác xuất hiện. Sau những bụi cây rậm rạp tươi tốt, đã sớm có người mai phục sẵn.

Khóe miệng Trưởng Công Chúa nhếch lên một nụ cười như có như không.

Vẫn chưa đi hết cánh rừng, Trưởng Công Chúa không thể không dừng bước, bà nhếch môi, nhìn về phía người đối diện, mang theo chút ngạo mạn: “Thất đường huynh, đã lâu không gặp.”

Thất đường huynh của Trưởng Công Chúa tên là Sở Hành Trắc, từng được phong là Vệ Vương, hiện tại là nghịch tặc mưu phản mà cả Đại Liêu đang truy nã.

“Đường huynh đã đợi ngươi ở đây lâu rồi.” Sở Hành Trắc chắp tay sau lưng, từng bước đến gần Trưởng Công Chúa. “Ánh Tư, để ngươi nắm quyền nhiều năm như vậy, vẫn thoải mái chứ?”

Trưởng Công Chúa lạnh nhạt nói: “Vẫn ổn. Tuy nhiên, nếu ngươi chết, cuộc sống của Bổn cung sẽ càng thoải mái hơn.”

Sở Hành Trắc cười to hai tiếng: “Ánh Tư, không bằng ta và ngươi liên thủ thì thế nào? Với khả năng của ta và ngươi, thâu tóm Túc Quốc, Tiêu Quốc và Yến Quốc, sẽ tạo ra một Liêu Quốc còn hùng mạnh hơn!”

Sở Hành Trắc giơ tay lên, trong đôi mắt tối đen sâu không thấy đáy từ từ hiện lên một khát vọng.

Trưởng Công Chúa thoáng liếc mắt nhìn ông ta, giễu cợt nói: “Ta và ngươi liên thủ? Thất đường huynh sẽ bỏ qua mối thù năm xưa Bổn cung tàn sát cả nhà ngươi sao?”

“Bỏ cái nhỏ nhặt để củng cố cái vĩ đại mà thôi.” Sở Hành Trắc cười đến cực kỳ giống với một vị lão giả hiền lành, giống như cả nhà bị trảm thủ bị tịch biên gia sản không phải là thê tử và con cái của ông ta.

Nhưng Trưởng Công Chúa chỉ nhìn thấy sự dối trá trong nụ cười của ông ta.

Trưởng Công Chúa thu nụ cười đó vào trong đáy mắt, cất giọng lạnh lùng: “Nhưng Bổn cung không quên được mối tử thù ngươi đã bức tử Phụ hoàng, bắt Vô Nghiên của ta!”

“Thật không thương lượng?” Sở Hành Trắc vẫn cười, một nụ cười dịu dàng và hữu nghị.

“Nếu ngươi tự vẫn trước mặt Bổn cung, một ngày nào đó Bổn cung thôn tính Túc Quốc, Tiêu Quốc và Yến Quốc, sẽ để cho bộ xương trắng của ngươi nhìn một cái.” Trưởng Công Chúa khẽ hất cằm, mang theo vẻ ngạo mạn trời sinh, cho dù thấp hơn Sở Hành Trắc một cái đầu, nhưng vẫn cao cao tại thượng.

“Đã như vậy. . . . . .” Sở Hành Trắc cũng thu lại nụ cười. “Ngày Bổn Vương lên ngôi cũng sẽ để bộ xương trắng của Ánh Tư nhìn một cái.”

Sở Hành Trắc giơ tay ra hiệu.

Trưởng Công Chúa không nhúc nhích, chỉ cười cười nhìn hắn.

Không một ai, không một tiếng động, không một mũi tên.

Tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên, Lục Vô Nghiên thong thả cưỡi ngựa đi đến. Cả người toát ra hơi thở chết chóc, ánh mắt lạnh như hàn băng.

Sở Hành Trắc nheo mắt nhìn chằm chằm Trưởng Công Chúa, chợt cười lên một tiếng: “Là Bổn Vương khinh suất, sao lại quên ngươi là Sở Ánh Tư chứ!”

Hắn lại vẫy vẫy tay về phía Lục Vô Nghiên, giống như đang chào hỏi một người bằng hữu lâu năm: “Vô Nghiên, thịt chuột và côn trùng cái nào thơm hơn?”

“Thịt người, tỷ như thịt ngươi.” Lục Vô Nhiên rút kiếm, mũi kiếm lạng lẽo chỉ về phía ông ta.

Sau lưng hắn là vô số hắc y nhân trong tay cầm cung tiễn, từ từ tiến đến gần. Đống cung tiễn này là bọn họ đoạt được từ trong tay đám thuộc hạ của Vệ Vương.

Sở Hành Trắc lắc đầu bất đắc dĩ: “Là Bổn Vương quá khinh suất!”

Chợt một ánh sáng lạnh lóe lên, ông ta rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông, đâm về phía Trưởng Công Chúa, Trưởng Công Chúa vội vàng lắc mình tránh né, Lục Vô Nghiên cũng nghiêng đầu ngựa, tránh để Trưởng Công Chúa đụng vào thân ngựa.

Trong lúc hỗn loạn, không biết từ đâu vang lên hai tiếng tiếng huýt sáo, sau đó vó ngựa hí vang, một đám ngựa không người cưỡi xông vào trong rừng cây.

“Bắn tên!”

Lục Vô Nghiên ra lệnh, hàng loạt mũi tên tẩm độc lao về phía mấy con tuấn mã.

Sở Hành Trắc lắc mình tránh né, dùng tốc độ cực nhanh phóng lên lưng một con ngựa, quay đầu ngựa chạy đi.

Lục Vô Nghiên vội vàng thu trường kiếm, dựng cung lên bắn tên, bắn về phía đùi con ngựa Sở Hành Trắc đang cưỡi. Tuấn mã gào lên đau đớn, rồi ngã rầm xuống. Còn Sở Hành Trắc, khi con ngựa này ngã xuống, ông ta đã nhanh chóng chụp lấy dây cương của một con ngựa khác rồi xoay người leo lên lưng nó.

“Giá!” Phương Tông Khác mang theo mười mấy người xông tới, giơ cung bắn về phía Lục Vô Nghiên, kì thực có ý bảo vệ Sở Hành Trắc.

Lục Vô Nghiên nhìn chằm chằm Phương Tông Khác bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo, hắn lại giương cung, lắp tên. Ngay thời điểm Phương Tông Khác cho rằng Lục Vô Nghiên muốn bắn về phía mình, thì Lục Vô Nghiên lại bất ngờ chuyển hướng, nhắm thẳng về hướng Sở Hành Trắc đang chạy.

“Vương Gia!” Phương Tông Khác hét to một tiếng, phi thân nhảy lên lưng ngựa của Sở Hành Trắc, đỡ mũi tên này cho ông ta.

“Tông Khác!” Sở Hành Trắc kinh hãi.

“Vương Gia đi trước đi!” Sở Hành Trắc nhảy xuống ngựa, đứng che chắn cho con tuấn mã đang chạy như điên, hắn cầm cung lên, lắp vào ba mũi tên tẩm độc, bắn về phía đám người đang xông tới. Hắn che chở cho Sở Hành Trắc trốn thoát, hoàn toàn không để ý mũi tên sắc nhọn vừa đâm vào ngực mình.

Sở Hành Trắc quay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi ra sức ra roi thúc ngựa chạy thoát.

Ông ta một mạch lao ra khỏi rừng cây, có một chiếc xe ngựa chờ sẵn ở đó tiếp ứng. Đứng bên cạnh xe ngựa là hai thị vệ và Tô Khảm, Tô khảm chính là Tô quản gia mà Phương Tông Khác đưa về Phương gia trước đó.

“Vương Gia, mau lên xe ngựa!” Tô Khảm vội vã nghênh đón, đỡ Sở Hành Trắc lên xe ngựa.

Lúc này Sở Hành Trắc mới phát hiện cánh tay của ông ta đã bị thương từ lúc nào, hẳn là bị tên lạc bắn trúng, vừa rồi chỉ lo chạy thoát thân nên không phát giác. May là chỉ sượt qua một vết thương nhỏ, không sâu lắm.

“Đi mau!” Tô Khảm phát lệnh.

“Khoan đã!” Sở Hành Trắc ấn chặt vết thương đang rỉ máu trên cánh tay. “Tông Khác đã đi theo Bổn Vương vào sinh ra tử mười lăm năm, sao có thể bỏ mặc hắn ở lại?”

Tô Khảm lộ vẻ khó xử, cuối cùng cũng không dám bất tuân mệnh lệnh của Sở Hành Trắc.

Trùng hợp là lúc này cứu binh cũng chạy tới, Tô Khảm chia cứu binh ra làm hai cánh, một cánh hộ tống Vệ Vương trốn thoát, cánh còn lại vọt vào rừng cây giải cứu Phương Tông Khác.

Hắc y nhân mỗi lúc một nhiều, sắp sửa bao vây Phương Tông Khác.

Ngực của hắn bắt đầu không ngừng chảy máu đen, mà đầu của hắn cũng càng lúc càng nặng, thậm chí ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ. Phương Tông Khác biết mũi tên Lục Vô Nghiên bắn trúng lồng ngực hắn đã bôi kịch độc. Cứu binh đã tới, nhưng so với đám hắc y nhân Lục Vô Nghiên dẫn tới, lực lượng chênh lệch quá lớn.

Đội ngũ hắc y nhân giống như bất ngờ xuất hiện này, người nào người nấy đều võ nghệ cao siêu, tàn nhẫn vô tình, lại chỉ thuần phục một mình Lục Vô Nghiên. Nghe nói đám hắc y nhân này bước ra từ một chỗ gọi là “Xuất Lâu”, cũng không biết Lục Vô Nghiên đã rèn luyện đội ngũ này từ khi nào.

“Cô cô! cô cô!”

Trong tiếng chém giết sát phạt ầm ĩ, xuất hiện tiếng kêu yếu ớt của một con chim bồ câu.

Lục Vô Nghiên đang bắn tên, chợt cảm thấy trên đỉnh đầu có một cái bóng. Hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy con chim bồ câu một cánh.

Chim bồ câu rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay Lục Vô Nghiên, nó yếu ớt phát ra hai tiếng kêu thật thấp, đập cánh hai lần lên lòng bàn tay Lục Vô Nghiên, động tác đập cánh của nó mỗi lúc một yếu dần. Cánh chim rũ xuống một cách vô lực, phía bên cái cánh bị đứt ngày xưa lúc này đã có thêm một vết thương mới, không biết trên đường trở về đây đã gặp phải kẻ địch gì.

“Nước!”

Lập tức có người đưa lên một cái túi nước.

Lục Vô Nghiên lo lắng đổ nước ra lòng bàn tay, con chim già nua lập tức uống vài ngụm, rồi dùng đầu cọ cọ vào tay Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên đút cho nó uống nước ba lần, nó mới khôi phục tinh thần.

Nó ra sức đập đập cái cánh còn lành lặn, máu bắt đầu tràn ra từ miệng vết thương ngay chỗ cái cánh bị đứt. Không biết có phải quá đau hay không, thân thể của nó run rẩy.

Nó muốn bay lên, nhưng cánh của nó không còn chút sức lực nào, khiến nó ngã trở lại lòng bàn tay Lục Vô Nghiên.

“Từ từ đi, không vội.” Lục Vô Nhiên dùng bàn tay to lớn vỗ nhè nhẹ vào đầu nó. Trong lòng hắn rõ ràng vô cùng lo lắng nó sẽ không chịu nổi, nhưng chỉ có thể nói với nó như vậy. Hắn biết con chim bồ câu già này đã vất vả cỡ nào mới bay trở về được, càng hiểu hơn sinh mạng của nó cũng sắp đi đến hồi cuối.

Chim bồ câu đưa đôi mắt nhỏ xíu của mình nhìn Lục Vô Nghiên, rồi tiếp tục ra sức đập cánh, lần này rốt cuộc cũng bay lên. Nó xoay vòng trên đầu Lục Vô Nghiên một hồi, rồi lao về một hướng.

“Thu binh!”

Lục Vô Nghiên lập tức đuổi theo nó, không quan tâm Phương Tông Khác hay đám cứu binh của Sở Hành Trắc.

Sau khi hắn nói thu binh, người của Xuất Lâu đang truy kích đám thủ hạ của Sở Hành Trắc liền dứt khoát thu binh, chớp mắt đã tách ra khỏi cuộc chiến, đuổi theo Lục Vô Nghiên.

“Vô Nghiên! Lúc này không thể buông tha bọn chúng!” Trưởng Công Chúa nhìn theo bóng lưng của Lục Vô Nghiên sửng sốt một lúc, mới gọi với theo.

Nhưng Lục Vô Nghiên hoàn toàn không nghe thấy câu nói của bà, ánh mắt của hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm con chim bồ câu đang bay phía trước.

Dù sao người Lục Vô Nghiên muốn giết từ trước tới nay luôn Vệ Vương Sở Hành Trắc, còn sống chết của Phương Tông Khác, hắn chẳng quan tâm.

“Vô Nghiên!” Trưởng Công Chúa oán hận vỗ vào lưng ngựa một cái, bà không nên chỉ để Lục Vô Nghiên mang theo người của Xuất Lâu, mà không mang theo thủ hạ của bà. Đám người Xuất Lâu này hoàn toàn chỉ nghe lệnh của Lục Vô Nghiên, ngay cả lời của Trưởng Công Chúa như bà cũng không nghe!

Đám người đến cứu Phương Tông Khác trước đó vốn cho rằng nhất định sẽ bỏ mạng tại đây, nhưng không ngờ lại phát sinh biến cố như vậy. Sau một lúc sững sờ ngắn ngủi, vội vã đỡ Phương Tông Khác đang trọng thương bất tỉnh rời đi.

Bọn họ che chở Phương Tông Khác truy cản suốt đoạn đường, vất vả lắm mới đuổi kịp xe ngựa của Vệ Vương ẩn nấp trong con đường mòn nhỏ phía trước.

Dù sao cưỡi ngựa cũng nhanh hơn ngồi xe ngựa, huống chi Sở Hành Trắc còn cố ý giảm tốc độ, chờ Phương Tông Khác đuổi theo. Ông ta nhìn thấy Phương Tông Khác được cứu trở lại, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.