Khi trận mưa đầu tiên của mùa thu rơi xuống, Phương Cẩn Chi cũng làm xong chiếc thuyền của mình. Đúng như Phương Tông Khác đã nói khi rời đi lần trước, đã nửa tháng hắn thật sự không trở lại hòn đảo này.
Phương Cẩn Chi chọn một ngày trời trong nắng ấm, đẩy chiếc thuyền nhỏ xuống biển.
“Tỷ tỷ, tỷ thật sự sẽ chèo thuyền sao?” Bình Bình lo lắng hỏi.
An An nôn nóng đến mức sắp khóc: “Tỷ tỷ, thuyền này nhỏ như vậy, bốn phía lại toàn là biển, sóng biển còn rất hung dữ!”
“Yên tâm, tỷ tỷ có thể.” Phương Cẩn Chi an ủi hai muội muội. “Trước mắt, hai muội cứ ở đây, lần này tỷ tỷ không thể đưa hai muội đi cùng, đừng lo lắng, đừng sợ hãi, không lâu nữa ca ca sẽ trở lại thăm các muội.”
Một mặt, cuộc sống trên đảo quả thật rất thích hợp với Bình Bình và An An. Mặt khác, bản thân Phương Cẩn Chi cũng không biết chuyến đi này có gặp phải sóng to gió lớn hay không, nếu gặp phải nguy hiểm gì, vậy chẳng phải đã làm liên lụy đến hai muội muội?
“Tỷ tỷ, không phải tỷ nói con chim bồ câu đó sẽ dẫn Tam biểu ca tìm tới đây sao? Tỷ chờ ở đây không được sao?”
“Đúng vậy, quá nguy hiểm. Tỷ tỷ không nên tùy tiện rời đi, đợi một thời gian nữa có được hay không?”
Phương Cẩn Chi lắc đầu, nàng không dám đợi thêm nữa. Con chim bồ câu đó đã rời đi hơn một tháng, Phương Cẩn Chi lo lắng, nói không chừng con chim già yếu không được lành lặn đó đã chết trên đường về. Huống chi, lần này Phương Tông Khác rời đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại, nhất định có việc gì đó bận rộn, đây chính là một cơ hội tốt trời ban. Nếu nàng không biết nắm bắt cơ hội này, lần tới không biết khi nào mới có thể rời khỏi đây.
“Nhưng bọn muội vẫn lo lắng cho tỷ tỷ . . . . .” Bình Bình và An An cúi đầu, nhỏ giọng nói. Giọng nói của hai tiểu cô nương đã có vẻ nức nở, còn có một chút sợ hãi.
Bình Bình và An An rất thích hòn đảo nhỏ này, mỗi ngày đều thích chơi đùa trên bãi biển, đối với biển rộng mênh mông càng có thêm một loại yêu thích khó nói nên lời. Nhưng bọn họ cũng biết biển khơi dữ dội, bọn họ lo lắng chuyến đi này của Phương Cẩn Chi sẽ gặp nguy hiểm.
“Tỷ tỷ đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải đi. Cho nên Bình Bình và An An không cần phải khuyên tỷ tỷ nữa được không?”
Trong lòng của Bình Bình và An An vẫn còn rất lo lắng cho Phương Cẩn Chi, nhưng mấy năm qua bọn họ đều do Phương Cẩn Chi chăm sóc, nên cũng đã dưỡng thành thói quen rất nghe lời nàng. Hiện tại Phương Cẩn Chi đã kiên quyết nói như vậy, hai người bọn họ cũng chỉ có thể gật đầu một cái.
“Tỷ tỷ nhất định phải cẩn thận đó!”
“Đều do bọn muội vô dụng, những năm qua chỉ luôn cản trở tỷ tỷ, chẳng thể giúp được gì. . . . . .”
Phương Cẩn Chi vội vàng khuyên lơn hai muội muội: “Trong mắt tỷ tỷ, hai muội rất tốt! Hơn một năm qua, cũng nhờ hai muội giúp đỡ, tỷ tỷ mới có thể làm xong chiếc thuyền này nhanh như vậy! Hơn nữa, lúc tỷ tỷ rời đi còn cần tới sự hỗ trợ của hai muội đấy.”
“Hỗ trợ như thế nào?” Bình Bình và An An ngẩng đầu lên nhìn Phương Cẩn Chi, bọn họ nhanh chóng bị câu nói của Phương Cẩn Chi hấp dẫn.
“Hai muội biết đấy, Ách thẩm là người ca ca lưu lại để giám thị chúng ta, ngay cả Kiều mụ mụ cũng nghe lời ca ca, cho nên lúc tỷ tỷ rời khỏi đây cần hai muội giúp tỷ quấn lấy bọn họ!”
“Vâng ạ!” Bình Bình và An An mạnh mẽ gật đầu. “Bọn muội đều nghe tỷ!”
Phương Cẩn Chi cũng không vội lên thuyền rời đi, nàng biết rõ bản thân mình từ trước đến nay chưa từng đi thuyền, tùy tiện ra biển thì quá nguy hiểm. Cho nên nàng phải học chèo thuyền trước. Liên tiếp mấy ngày, nàng luôn bảo Bình Bình và An An quấn lấy Kiều mụ mụ và Ách thẩm, còn bản thân mình thì trốn ngoài bờ biển tập chèo thuyền. Lúc mới bắt đầu, nàng không thể nắm rõ kỹ thuật chèo thuyền, đại khái sau mười ngày nàng mới có thể khiến chiếc thuyền đơn sơ này vững vàng đi trên mặt biển.
Có lúc nàng nhìn ra đại dương rộng lớn, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, nhưng nàng không muốn bị nhốt trên hòn đảo này cả đời!
Rất nhanh, đã đến ngày theo kế hoạch Phương Cẩn Chi phải rời khỏi đây.
Ngày hôm đó, nàng cố ý sai Ách thẩm và Kiều mụ mụ chuẩn bị rất nhiều thức ăn, rồi sai Bình Bình và An An kéo Mễ Bảo Nhi chơi cùng bọn họ. Tiếp đó, nàng lén lút chạy sang phía bên kia của hòn đảo, đẩy chiếc thuyền con được che giấu cẩn thận ra biển rộng.
Nàng liếc nhìn hòn đảo trơ trọi giữa đại dương một lần cuối, sau đó chèo thuyền ra khơi.
Nhưng Phương Cẩn Chi đã xem nhẹ khả năng của biển cả, tối ngày thứ hai lênh đênh trên biển nàng đã mất phương hướng.
Trước đó, nàng cố ý nhớ kỹ lộ tuyến của Phương Tông Khác mỗi lần rời đi, nàng cho rằng đi theo hướng đó sẽ có thể đến bờ bên kia. Nhưng khi hòn đảo nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất ở sau lưng, khi con thuyền nhỏ chơi vơi giữa đại dương, quả thật nàng đã không còn cách nào phân biệt được phương hướng.
Đáng sợ nhất là ban đêm.
Đêm đầu tiên Phương Cẩn Chi lênh đênh trên biển chỉ làm một chuyện duy nhất là khóc.
Màn đêm đen tối, nàng hoàn toàn không dám đi về phía trước, nhưng nàng lại không dám ngủ, chỉ co ro ở một góc, sợ hãi khiến nàng khóc không ngừng.
Tiếng sóng biển cùng với tiếng đuôi cá đập trên mặt nước, trong đêm tối quả thật khiến cho người ta tuyệt vọng.
Lương thực nàng mang theo vốn dủ dùng cho một tháng, nhưng nàng phát hiện lúc sợ hãi thật sự ăn cái gì cũng không vô, nàng miễn cưỡng cắn vài miếng bánh củ từ lạnh ngắt, rồi lại bắt đầu chèo thuyền.
Sập tối ngày thứ tư, nhìn mặt trời đang ngã dần về phía tây, nàng không thể tiếp tục đi về phía trước nên chỉ có thể dừng lại.
Một con sóng ập đến, nước biển văng tung tóe lên người nàng. Rốt cuộc nàng cũng không chịu nổi bật khóc nức nở, nàng đã chịu đựng được ba đêm, không thể chịu đựng thêm một đêm nào nữa.
Lúc Phương Tông Khác tìm thấy nàng, nàng đang co ro ở mũi thuyền không ngừng khóc, ngay cả mái chèo cũng rơi mất một cây.
Phương Tông Khác nhảy lên thuyền, chiếc thuyền nhỏ chòng chành một hồi.
“Ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Phương Tông Khác vừa xuất hiện trong tầm mắt.
Phương Tông Khác đau lòng kéo nàng đứng lên, ôm nàng nhảy lên thuyền lớn, bên trong khoang thuyền, hắn cầm một cái chăn bao bọc cơ thể đang run rẩy của nàng, rồi lấy một cái khăn bông lau mái tóc ướt nhẹp của nàng.
Hắn nặng nề thở dài: “Thật sự muốn trở về tìm hắn như vậy?”
Phương Cẩn Chi gật đầu thật mạnh, đôi mắt sưng đỏ vì khóc ngoan cường nhìn Phương Tông Khác.
“Cho dù sau này Lục Vô Nghiên lừa muội, tổn thương muội, lợi dụng muội, thậm chí giết chết muội, muội cũng sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay?” Phương Tông Khác lo lắng nhìn nàng, trong mắt là sự giằng co hỗn loạn.
Phương Cẩn Chi lại gật đầu một cái thật mạnh.
Phương Tông Khác còn muốn hỏi điều gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của Phương Cẩn Chi, hắn liền nuốt xuống mấy lời định nói. Hắn trầm giọng nói: “Mấy ngày sắp tới sẽ có biển động, chúng ta về đảo trước. Vài ngày nữa ta sẽ đưa muội trở về tìm hắn.”
“Ca ca, huynh nói thật sao?” Phương Cẩn Chi muốn tin hắn, nhưng lại không dám hoàn toàn tin tưởng. Nàng đã bị Phương Tông Khác lừa một lần, không biết có nên tin hắn lần nữa hay không.
Phương Tông Khác không muốn nhìn thấy vẻ bán tín bán nghi trong mắt nàng, hắn nhắm mắt, bỏ lại một câu “Lau nước mắt đi.”, sau đó xoay người đi ra mũi thuyền, nhìn màu xanh thẫm trước mắt như kéo dài vô tận không thấy bờ.
Phương Cẩn Chi dùng mu bàn tay lau qua loa nước mắt trên mặt, rồi chạy đến bên cạnh Phương Tông Khác.
“Ca ca, mấy câu huynh nói ngày đó đều là nói lẫy có đúng hay không?” Nàng mở to đôi mắt nhìn Phương Tông Khác, muốn có một đáp án.
“Đừng nghĩ nhiều, ta là ca ca của muội, vĩnh viễn là ca ca của muội.” Phương Tông Khác nhẹ nhàng nói. “Vào trong khoang thuyền chợp mắt một lát đi, đến nơi ta sẽ gọi muội.”
Phương Tông Khác mím chặt môi, hiển nhiên không muốn tiếp tục thảo luận.
Phương Cẩn Chi do dự một lúc, nhưng cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Hoàng hôn từ từ buông xuống, gió biển cũng bắt đầu lạnh. Y phục trên người Phương Cẩn Chi vốn ướt đẫm nước biển, nàng đứng đó một lúc, cơn lạnh bắt đầu len lõi từ lòng bàn chân đi lên. Nàng không nhịn được ngáp liên tiếp hai cái.
“Ta bảo muội trở vào khoang thuyền! Không nghe lời ta ném muội xuống biển làm mồi cho cá!” Phương Tông Khác xoay người lại nhìn Phương Cẩn Chi, trong giọng nói mang theo tức giận.
“Ca ca cũng đừng để cảm lạnh. . . . . .” Phương Cẩn Chi nhìn hắn một cái, rồi quay trở về khoang thuyền.
Nàng chờ một hồi lâu, cũng không thấy Phương Tông Khác đi vào.
Vô luận như thế nào, giống như biết ca ca nhất định sẽ che chở mình, Phương Cẩn Chi từ từ tỉnh táo lại, co ro trên chiếc giường nhỏ trong khoang thuyền ngủ thiếp đi, dù sao cũng đã ba ngày bốn đêm nàng không có được một giấc ngủ yên ổn.
Giấc ngủ này, nàng ngủ cũng không sâu. Chốc chốc lại tỉnh dậy một lần, mỗi lần nàng mở mắt ra đều nhìn thấy bóng lưng Phương Tông Khác chắp tay đứng ở mũi thuyền. Giống như một tượng đá không động đậy.
Phương Cẩn Chi vốn tưởng rằng mình đã chèo thuyền rời khỏi hòn đảo nhỏ này rất xa, hóa ra chỉ lẩn quẩn chung quanh nó mà thôi. Đêm hôm đó, chỉ qua giờ tý không bao lâu, bọn họ đã trở lại hòn đảo nhỏ.
“Chi Chi, Chi Chi?” Phương Tông Khác đứng bên ngoài khoang thuyền liên tiếp gọi mấy tiếng, mới đánh thức Phương Cẩn Chi đang ngủ mê mệt.
Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt ngồi dậy, hiển nhiên là vô cùng chật vật. Nàng mơ màng nhìn chung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Phương Tông Khác đứng ngay cửa khoang thuyền, lúc này mới từ từ tỉnh táo lại.
Thuyền vẫn chưa cập bến, nhưng Phương Tông Khác và Phương Cẩn Chi đều nhìn thấy bảy tám chiếc thuyền đậu bên bờ biển.
Phương Tông Khác cau mày, hắn do dự không biết nên kéo Phương Cẩn Chi xoay người rời đi hay trở lại đảo, cuối cùng vẫn quyết định mang Phương Cẩn Chi trở lại đảo.
Dù sao mấy ngày sắp tới sẽ có biển động, rời khỏi lúc này quá nguy hiểm. Mặc kệ lên đảo là hạng người gì, bất luận là ai, hắn đều nắm chắc sẽ bảo vệ Phương Cẩn Chi an toàn.
Dĩ nhiên, chọn lựa giữa Lục Vô Nghiên và Vệ Vương, hắn vẫn hy vọng người tới đây là Lục Vô Nghiên.
Phương Cẩn Chi đi theo Phương Tông Khác vào chỗ sâu nhất giữa hòn đảo nhỏ, đèn đuốc trong trạch viện của nàng sáng trưng.
Ánh mắt của Phương Cẩn Chi từ từ sáng lên, nàng siết chặt tấm chăn đang bao quanh người mình, bước chân nhanh chóng chạy vào trong phủ.
“Chi Chi!” Phương Tông Khác sợ nàng lỗ mãng, gặp phải nguy hiểm, vội vã đuổi theo kéo cổ tay nàng lại.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, rất nhiều người từ trong trạch viện đi ra ngoài, người dẫn đầu chính là Lục Vô Nghiên.
Bốn mắt nhìn nhau, Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên đều run lên. Có lẽ do đã quá lâu không gặp, cả hai đều nhìn thấy trên người đối phương có chút xa lạ, nhưng loại xa lạ ít ỏi đó tan biến từng chút từng chút một, người đứng đối diện lập tức trở thành người quen thuộc nhất, là người mình ngày nhớ đêm mong.
Ánh mắt của Lục Vô Nghiên khó khăn dời khỏi gương mặt Phương Cẩn Chi, nhìn xuống chỗ Phương Tông Khác đang nắm tay nàng, rồi dời lên gương mặt Phương Tông Khác, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Phương Tông Khác chỉ trong nháy mắt, rồi trở lại Phương Cẩn Chi.
“Cẩn Chi, đến chỗ ta.” Hắn cố gắng để giọng nói của mình có chút độ ấm, nhưng sự lạnh lẽo trong đó vẫn không thể hoàn toàn che giấu.
Có thể bởi vì sự vui sướng khi trùng phùng đã khiến Phương Cẩn Chi không hề cảm thấy.
“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi hất tay Phương Tông Khác ra, chạy về phía Lục Vô Nghiên. Nàng lập tức nhào vào ngực Lục Vô Nghiên, vòng tay ôm lấy hông hắn, vùi mặt vào ngực hắn, lưu luyến hít lấy mùi hương quen thuộc và hơi ấm trên người Lục Vô Nghiên.
Cảm giác ẩm ướt trên người Phương Cẩn Chi khiến Lục Vô Nghiên nhíu mày.
Hắn cúi đầu, đưa tay vào bên trong tấm chăn đang quấn quanh người Phương Cẩn Chi thăm dò, liền chạm phải lớp y phục ướt nhẹp.
Phương Tông Khác vừa định nhấc chân, liền bị Lục Vô Nghiên gọi dừng lại.
“Phương Tông Khác, chúng ta nói chuyện một chút đi?”
“Ta và ngươi không có gì để nói!” Phương Tông Khác mím chặt môi, sắc mặt thật sự không được tốt cho lắm.
“Ta dùng giải dược đổi lấy hai khắc của ngươi thì sao?”
Phương Cẩn Chi nghi hoặc ngẩng đầu lên, hỏi: “Giải dược gì?”
Lục Vô Nghiên nhét vào tay nàng một cái bình sứ nhỏ, nói: “Đi, đưa giải dược này cho ca ca muội đi.”
Phương Cẩn Chi nhìn cái bình sứ nhỏ trong tay một chút, ngờ nghệch đi đến bên cạnh Phương Tông Khác.
“Ca ca. . . . . .”
Phương Tông Khác nâng tay đánh rớt cái bình nhỏ Phương Cẩn Chi đưa tới xuống đất. “Không cần!”
“Ca ca, sao huynh có thể như vậy!” Phương Cẩn Chi vừa định nổi giận, dư quang khóe mắt nàng lướt qua cái bình nhỏ đúng lúc rơi trúng một hòn đá, vỡ tan tành.
Cái chai trống không.
Phương Cẩn Chi nhìn kỹ thêm một lần nữa, xác định trong cái bình đó thật sự chẳng có gì.
“Phương Tông Khác, ngươi cho rằng ngươi còn lựa chọn nào khác hay sao?” Khóe miệng Lục Vô Nghiên từ từ nhếch lên một đường cong nguy hiểm, lạnh đến phát rét.