Trong phòng tràn ngập hơi nước lượn lờ, vô cùng ấp áp.
Phương Cẩn Chi đứng bên ngoài thùng nước cao ngang eo, nàng vòng hai cánh tay trước ngực, chống đối lùi dần về phía sau.
“Trốn trốn cái gì? Đứng im, đừng có lộn xộn.” Lục Vô Nghiên cởi đôi giầy ướt nhẹp của nàng ném ra xa, kéo nàng đến gần hơn một chút.
Lục Vô Nghiên đưa tay sờ soạng lên cổ Phương Cẩn Chi, mấy hạt muối đã khô rơi xuống. Hắn đưa mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Phương Cẩn Chi, hỏi: “Muội rớt xuống biển sao?”
“Không có. . . . . . Là, là bị sóng biển vỗ vào hai cái. . . . . .” Phương Cẩn Chi cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lục Vô Nghiên muốn quở trách Phương Cẩn Chi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của nàng lại không thể mở miệng. Hắn lại cúi đầu, hất hai tay đang che ngực của nàng ra, tháo dây thắt lưng bằng gấm ngang ngực nàng.
Dây thắt lưng dài bằng gấm vừa cởi ra, chiếc váy màu xanh ngọc ướt nhẹp ngang ngực nàng rơi xuống chân.
Phương Cẩn Chi lại lui về phía sau hai bước, khép đôi chân thon dài mảnh khảnh lại, trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên: “Muội không thể tự tắm sao?”
Lúc này ánh mắt của Lục Vô Nghiên mới rời khỏi đôi chân như ngọc của Phương Cẩn Chi, hắn nhìn dáng vẻ tức giận mím môi của nàng, hỏa khí trong lòng mới tiêu tan được đôi chút.
“Không thể.” Hắn dễ dàng túm lấy nàng lần nữa, rút đi chiếc áo ngắn tay hẹp trên người nàng.
Lục Vô Nghiên dừng lại động tác, Phương Cẩn Chi lại vội vã đưa tay lên che ngực mình lại.
“Không được lộn xộn. . . . . .”
Lục Vô Nghiên kéo tay nàng ra, mới phát hiện lòng bàn tay nàng hơi thô ráp, không còn mềm mại như trước đây. Lục Vô Nghiên mở bàn tay nhỏ nhắn của nàng xòe ra trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào vết chai thật mỏng trong lòng bàn tay nàng.
Phương Cẩn Chi muốn rút tay lại, nhưng Lục Vô Nghiên không cho.
“Sao không ở đây chờ, nhất định phải đi đóng thuyền hả?” Lục Vô Nghiên vừa tức giận vừa đau lòng.
Lúc Phương Tông Khác đưa Phương Cẩn Chi về, Lục Vô Nghiên cũng vừa lên đảo. Từ trong miệng Bình Bình và An An, hắn đã biết được đại khái cuộc sống của Phương Cẩn Chi hơn một năm qua.
“Ai biểu huynh không đến. . . . . .” Phương Cẩn Chi ủy khuất cúi đầu.
“Không phải ta đã tới đấy sao?” Lục Vô Nghiên cau mày. “Một mình chạy ra biển lớn chơi vui lắm hả?”
Phương Cẩn Chi lắc đầu, uất ức nói: “Chơi không vui, chẳng vui chút nào. . . . . . Sóng biển rất cao, đánh vào người muội vừa lạnh vừa đau. Còn có gió biển, lúc lớn lúc nhỏ, lúc lớn thổi rát mặt giống như dao cắt. Còn có. . . . . . Buổi tối đáng sợ nhất! Không nhìn thấy gì cả. . . . . . Bốn phía đều là màu đen, ngay cả một ngôi sao cũng không có. . . . . . Muội muốn nhóm lửa, nhưng muội sợ, muội sợ ngọn lửa sẽ đốt cháy thuyền gỗ. Sau đó muội suy nghĩ, muội đang ở trên biển mà, chung quanh đều là nước nên không cần sợ lửa. Nhưng. . . . . . đều ướt cả, lửa đốt không cháy. . . . . . Tất cả đã bị sóng biển làm ướt, lương khô muội mang theo, còn có y phục đều bị sóng biển làm ướt. Huynh có tin hay không, muội có thể nghe được tiếng cá lớn đớp lên mạn thuyền! Vào buổi tối, muội không dám đi, chỉ có thể dừng thuyền lại. Lúc muội chẳng nhìn thấy gì, muội nghe thấy tiếng cá cắn vào thuyền của muội, muội liền nghĩ nếu cả đàn cá đến đây cắn nát thuyền của muội thì phải làm sao? Vậy muội rơi xuống biển rồi, sẽ không tìm được huynh nữa. . . . . .”
Bây giờ nhớ lại, Phương Cẩn Chi vẫn cảm thấy sợ hãi. Nàng nói xong liền bật khóc nức nở, nước mắt lộp độp rơi xuống.
Lục Vô Nghiên đau lòng ôm nàng vào trong ngực: “Sao không thể yên tâm ở lại đây chờ ta tới tìm muội hả?”
“Muội sợ huynh tìm không thấy muội!”
Lục Vô Nghiên nhắm mắt lại, dùng sức siết chặt nàng vào trong ngực hơn.
Hắn không thể tin nổi một cô nương vẫn luôn được nuôi dưỡng trong thâm khuê như Phương Cẩn Chi lại có dũng khí một mình tự chạy ra biển, hắn càng không dám tưởng tượng mấy đêm trôi qua nàng đã sợ hãi đến mức độ nào.
Mấy đêm trước, ngay cả khóc thút thít Phương Cẩn Chi cũng phải chịu đựng cố nén, nàng sợ dẫn dụ mấy con cá lớn tới. Nhưng bây giờ được Lục Vô Nghiên ôm trong ngực, nàng bắt đầu không nhịn được bật khóc, từng tiếng từng tiếng khóc nức nở cứ thoát ra ngoài không thể kềm nén.
“Đừng sợ, đã qua rồi, không bị đen, không có cá ăn thịt người, muội cũng không còn một mình nữa.” Lục Vô Nghiên dỗ dành nàng như một đứa bé.
“Mười sáu tháng!” Phương Cẩn Chi bắt đầu dùng sức đánh Lục Vô Nghiên. “Sao bây giờ huynh mới đến”
Nàng dùng đôi tay yếu ớt đánh vào lồng ngực Lục Vô Nghiên, một cái rồi lại một cái, sử dụng toàn bộ sức lực, để biểu lộ toàn bộ nhớ nhung và uất ức.
“Tại ta đến muộn, tại ta đến muộn. . . . . .” Lục Vô Nghiên để mặc cho nàng đánh, hận không thể khiến sức lực của nàng mạnh hơn một chút.
Phương Cẩn Chi cũng không nỡ, động tác của nàng yếu dần, rồi dựa hẳn vào ngực của Lục Vô Nghiên nhỏ giọng nức nở.
Lục Vô Nghiên áp chế ẩm ướt xuống đáy mắt, cố gắng ổn định cảm xúc, rồi tiếp tục cởi đồ lót trên người nàng. Lần này Phương Cẩn Chi không lui về phía sau trốn tránh nữa, mà làm như không có chuyện gì chui vào ngực Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên nâng mái tóc dài của Phương Cẩn Chi lên, từ từ tháo ra, mặc cho nó xõa xuống, chỉ là, mái tóc dài của nàng đã không còn sự mềm mại vốn có, nó ướt nhẹp dính vào lưng, trên tóc còn có rất nhiều muối.
“Được rồi, biết hiện tại muội vừa mệt vừa buồn ngủ, tắm rửa cho sạch rồi ngủ một giấc thôi.” Lục Vô Nghiên thử độ ấm trong thùng nước tắm, rồi mới bồng Phương Cẩn Chi vào trong đó.
Phương Cẩn Chi khoác tay lên trên thùng tắm, thân thể nghiêng về phía trước đến gần Lục Vô Nghiên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Sự mềm mỏng trong mắt Lục Vô Nghiên cứng lại, hắn mở miệng trước: “Đừng nhắc đến Phương Tông Khác ngay lúc này với ta!”
Phương Cẩn Chi le lưỡi một cái, từ từ ngã ra phía sau. Nàng vốc nước ấm hất lên mặt mình, cả thân thể cũng dần dần ấm lên, ấm đến mức khiến nàng buồn ngủ.
Nàng thật sự rất mệt mỏi, mặc dù lúc Phương Tông Khác đưa nàng trở về cũng đã chợp mắt một lát, nhưng giấc ngủ không sâu, hay giật mình tỉnh giấc.
Không lâu sau, nàng đã dựa vào thành thùng tắm ngủ mất.
Lục Vô Nghiên thở dài, cầm bông tắm chà mình cho nàng.
Phương Cẩn Chi mở mắt ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, rồi lại nặng bề nhắm mắt lại. Nàng muốn kháng nghị, kháng nghị hắn tắm cho nàng! Nhưng nàng quá mệt. . . . . .
Trong mơ mơ màng màng, nàng biết Lục Vô Nghiên lật nàng qua lại để tắm cho nàng, chỗ đó cũng đụng vào. . . . . .
Nàng biết cơ thể của mình phát sinh biến hóa, nhưng nàng thật sự quá mệt, hoàn toàn không muốn mở mắt, cũng không muốn ngăn cản động tác của Lục Vô Nghiên.
Cho đến khi Lục Vô Nghiên bế nàng ra khỏi thùng tắm, đặt nàng xuống đất tựa vào người hắn, mệt mỏi của Phương Cẩn Chi mới chậm rãi tiêu biến. Nàng mở mắt, nhìn Lục Vô Nghiên đang cúi đầu dùng một cái khăn bông sạch sẽ lau nước đọng trên cánh tay nàng.
Hắn dịu dàng lau khô cánh tay trái cho nàng, rồi chuyển qua tay phải, sau đó bắt đầu lau cơ thể nàng từ xương quai xanh. Cách một lớp khăn bông thật dày, bàn tay hắn lướt qua thân thể nàng, nhưng Phương Cẩn Chi lại có cảm giác như không hề có lớp vải bông dày đó, nàng có thể cảm nhận được mỗi tiếp xúc của hắn.
“Tỉnh rồi sao?” Lục Vô Nghiên luồn tay qua nách nàng để lau nước trên lưng nàng mới phát hiện Phương Cẩn Chi đã mở mắt.
Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, gương mặt mất tự nhiên bắt đầu đỏ ửng, hơn nữa càng lúc càng đỏ, càng lúc càng đỏ.
Bàn tay của Lục Vô Nghiên tiếp tục đi xuống từ hông của Phương Cẩn Chi, hắn cảm thấy da thịt bên dưới bàn tay hắn đang run rẩy. Hắn ngồi xuống, lau nước đọng trên đùi Phương Cẩn Chi.
Cả cơ thể Phương Cẩn Chi căng thẳng, đôi chân thon dài khép lại thật chặt.
“Tách ra một chút.” Lục Vô Nghiên gõ một cái thật nhẹ vào đầu gối nàng.
Phương Cẩn Chi bất đắc dĩ nhích hai chân ra một khe hở nhỏ.
Lục Vô Nghiên bắt đầu từ mắt cá chân nàng, lau thẳng lên đến mặt đùi trong của nàng, rồi đến chỗ cao nhất.
“Huynh!” Hai nắm tay xuôi bên hông Phương Cẩn Chi siết lại thật chặt, nàng dùng sức đánh lên bả vai Lục Vô Nghiên một cái.
Lục Vô Nghiên không để ý đến nàng, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển giữa hai chân, sau khi lau thật sạch mới nhướng mắt lên nhìn nàng, nói: “Muội phải quen.”
“Quen cái gì?” Không biết có phải vì căng thẳng mà giọng nói của Phương Cẩn Chi có chút run rẩy.
“Quen với việc ta tắm cho muội.”
Lục Vô Nghiên đặt khăn bông sang một bên, cầm lấy áo khoác giắt bên cạnh bọc cơ thể ngọc ngà mềm mại của Phương Cẩn Chi lại, thậm chí che phủ luôn cả mặt nàng, lúc này mới bồng nàng lên, ôm thẳng về tẩm phòng, đặt nàng lên giường.
Lục Vô Nghiên đứng bên mép giường khẽ hôn lên mắt nàng: “Ngủ một giấc thật ngon, những chuyện khác ngủ dậy rồi nói.”
Phương Cẩn Chi kéo tay hắn, cũng không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt thật to nhìn hắn.
Lục Vô Nghiên và nàng nhìn nhau một hồi lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Yên tâm đi, ca ca muội không có việc gì.”
Lúc này Phương Cẩn Chi mới buông tay hắn ra.
Nàng gật đầu một cái, rồi nhắm mắt lại ngủ.
Lục Vô Nghiên thả màn che giương xuống, bước chân thật khẽ đi ra ngoài.
Hắn đi tới một gian phòng khác đang giam giữ Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác lạnh lùng nhìn Lục Vô Nghiên xuất hiện ngay cửa, hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã biết được bao nhiêu?”
“Không nhiều không ít, trùng hợp lại là chuyện ngươi không muốn ta biết.”
Lục Vô Nghiên đi vào, ngồi xuống đối diện Phương Tông Khác, hắn lật mấy cái chung trà đang úp trên bàn, rồi bắt đầu rót đầy từng chung một.
Phương Tông Khác vẫn nhìn động tác của Lục Vô Nghiên, cho đến khi Lục Vô Nghiên rót đầy chung trà cuối cùng, hắn mới hỏi: “Không đụng đến chung trà người khác đã chạm qua, cho nên ngươi hoàn toàn không phải muốn uống nước, vậy rốt cuộc ngươi đang làm gì?”
“Chơi.” Lục Vô Nghiên lại đổ từng chung trà vào lại trong ấm. “Cùng loại người đáng ghét như ngươi ở chung một phòng, phải tìm chuyện gì đó làm để phân tán sự chú ý, bằng không quả thật khó chịu nổi.”
“Lục Vô Nghiên!” Phương Tông Khác nghiêng người về phía trước. “Ta mặc kệ sao ngươi lại biết, nhưng nếu ngươi đã biết thì tại sao vẫn muốn lấy con bé? Ngươi có mục đích gì?”
“Mục đích?” Lục Vô Nghiên cười khẽ. “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta rất thâm tình sao?”
Phương Tông Khác nhìn Lục Vô Nghiên bằng ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ.
Lục Vô Nghiên thu lại vẻ mười biếng trên mặt, nghiêm túc nói: “Chỉ lần này thôi, đừng ảo tưởng dẫn nàng đi nữa. Nếu có lần nữa. . . . . .”
“Trưởng Công Chúa biết không?” Phương Tông Khác cắt ngang lời nói của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên dừng lại một chút, nói: “Không biết.”
Ánh mắt của Phương Tông Khác trở nên sắc bén.
“Bà ấy sẽ không biết, ai cũng sẽ không biết.” Giọng nói của Lục Vô Nghiên kiên định.
“Nếu. . . . . .”
Phương Tông Khác còn chưa nói hết câu, Lục Vô Nghiên chợt giơ tay lên cắt ngang lời hắn. Lục Vô Nghiên quay đầu lại, nhìn cửa phòng đóng kín, nói: “Cẩn Chi, vào đi.”
Nghe vậy, Phương Tông Khác kinh nhìn theo về phía cửa phòng.
Cửa vẫn không nhúc nhích, một tiếng động nhỏ cũng không có.
Phương Tông Khác mới thở phào nhẹ nhõm, Lục Vô Nghiên vẫn tiếp tục nói: “Đừng nấp nữa, trên cửa đã phản chiếu bóng muội rồi.”
Trên cửa cũng chẳng có phản chiếu hình bóng gì cả.
Cửa bị đẩy ra, Phương Cẩn Chi đứng ngoài cửa, nàng chán nản nhỏ giọng lầm bầm: “Muội đã rất cẩn thận rồi mà, sao lại bị phát hiện chứ . . . . .”
Lục Vô Nghiên nhịn cười, khẽ quở trách nàng: “Lại nghe lén!”
“Đúng là nghe lén, nhưng muội nghe chẳng hiểu gì cả!” Phương Cẩn Chi bất đắc dĩ nhìn hai người trong phòng.
“Đi, lấy cái chén của muội rót cho ta một chén nước, khát quá.” Lục Vô Nghiên cười nói.
Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên đang muốn đuổi nàng đi, nàng bắn cho hai người đang ngồi đối diện nhau ở trong phòng một cái nhìn thâm sâu, rồi không chút tình nguyện rời đi.
Cho đến khi nàng đi xa, nụ cười trên khóe môi của Lục Vô Nghiên cũng nhạt dần, hắn quay lại, lạnh lùng nhìn Phương Tông Khác: “Lần này ta bỏ qua cho ngươi, nhưng lần sau gặp lại ta sẽ không vì Cẩn Chi mà bỏ qua cho ngươi nữa.”
Phương Tông Khác nhíu mày hồi lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Đừng để con bé biết, vĩnh viễn không cần biết.”
Một hồi lâu sau, Lục Vô Nghiên mới chậm rãi gật đầu.