Editor: Hoàng Nam
Sở Hoài Xuyên ho nhẹ một tiếng, hắn quyết định lấy lại dáng vẻ uy nghiêm của một người cha. Hắn nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Không được nói việc này cho mẫu phi ngươi nghe rõ chưa?”
“Nhưng nếu như mẫu phi hỏi Nhã Hoà thì sao?” Sở Nhã Hoà nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Sở Hoài Xuyên.
“Hỏi cũng không nói!”
“Không, không được nói dối, phụ hoàng vẫn dạy không được nói dối mà. . .” Sở Nhã Cùng cúi đầu, bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm.
Sở Hoài Xuyên suy nghĩ một chút, đi đến bên sọt tre thò tay vào lục lọi một lúc rồi cầm một nắm quả dại bên trong ra.
“Lại đây, đây là trái cây phụ thân hái cho Nhã Hoà!”
“Oa!” hai mắt Sở Nhã Hoà sáng lấp lánh, vội vàng chìa vạt áo của mình ra, đựng mấy quả dại Sở Hoài Xuyên cho.
“ Nhã Hoà có nói cho mẫu phi biết vì sao áo bị bẩn không?” Sở Hoài Xuyên cười híp mắt.
Sở Nhã Hoà lắc đầu như lắc trống bỏi, nhỏ giọng, nói: “Không . . .”
Sở Hoài Xuyên cười xoa xoa đầu nàng, nói: “Đi đi rửa sạch cả tay nữa.”
Sở Nhã Hoà gật mạnh đầu, vừa đi về phía thùng nước, vừa nói: “Một lát nữa cho cả đệ đệ ăn!”
Nàng không lúc nào không nhớ đến đệ đệ của mình.
“Đệ đệ ngươi còn nhỏ, không thể ăn cái này.” Sở Hoài Xuyên ở sau lưng nàng nói.
Sở Nhã Hoà suy nghĩ một chút, nàng mở to hai mắt, nhìn quả dại trong ngực, nghiêm trang nói: “Vậy Nhã Hoà giữ lại cho đệ đệ, lớn lên đệ đệ sẽ ăn!”
Sở Hoài Xuyên từ từ thu lại nụ cười, khe khẽ thở dài, hắn lấy một thùng nước, kéo tay Sở Nhã Hoà bỏ vào trong thùng nước, cẩn thận rửa tay cho nàng.
“Nhã Hòa, chờ đến khi đệ đệ có thể ăn được, những trái cây này cũng đã bị hỏng rồi, bây giờ con cứ ăn trước đi.”
Sở Nhã Hòa vẫn kiên quyết lắc đầu, “Nhưng có tốt đồ thì nên để dành cho đệ đệ!”
Sở Hoài Xuyên nhìn Sở Nhã Hòa để riêng mấy quả tươi ngon nhất lên mặt bàn đá, cười nói: “Không thì như vậy đi, những trái này quá nhỏ, ăn không ngon. Nhã Hoà ăn sau đó giữ lại hạt, vùi trong sân. Chờ cây lớn lên, đệ đệ cũng có thể ăn trái cây rồi.”
“Oa! Ý kiến của phụ hoàng thật là hay! Trái cây để dành cho đệ đệ sẽ càng ngon hơn!” Sở Nhã Hoà vui sướng vung tay, trên tay của nàng còn nước đọng, bắn tung tóe lên mặt Sở Hoài Xuyên.
Nàng le lưỡi, nắm lấy ống tay áo lau lau lên mặt Sở Hoài, vừa lau vừa nói: “Con lau mặt cho phụ hoàng!”
Nhưng nàng quên áo của nàng và Sở Hoài Xuyên cũng bẩn giống nhau, ở trong phòng bếp đã làm bẩn hết quần áo, tay áo của nàng dính đầy tro đen, lúc lau mặt cho Sở Hoài Xuyên, quệt thành những vệt bẩn đen sì trên mặt Sở Hoài Xuyên.
“Ôi. . .” Sở Nhã Hoà tự biết gây họa, sợ sệt, cẩn thận nhìn Sở Hoài Xuyên.
Nhìn thấy bộ dạng khép nép, sợ sệt của con gái, Sở Hoài Xuyên có chút buồn bực, nhưng vừa nhìn thấy tay áo đen như mực của nàng, Sở Hoài Xuyên chợt hiểu.
Sở Hoài Xuyên quay đầu, soi mặt vào thùng nước, lau vết bẩn trên mặt, rồi nói với Sở Nhã Hoà: “Được rồi, con mau trở về nhà thay y phục khác đi. Trước khi mẫu phi con chuẩn bị xong bữa tối thì thay bộ y phục bẩn này ra, đừng để mẫu phi con phải lo lắng.”
“Vâng!” Sở Nhã Hoà ngọt ngào đáp lại, rồi ôm đống trái cây để trên mặt bàn vào nhà, nàng đi chưa được hai bước thì dừng lại, xoay người nhìn về phía Sở Hoài Xuyên, nói: “Phụ hoàng cũng đi thay y phục đi!”
Sở Hoài Xuyên liếc mắt nhìn bộ y phục bẩn trên người, rồi liếc nhìn đống y phục đang vắt trên dây phơi.
Hình ảnh đôi tay trắng hồng của Lục Giai Bồ ngâm trong nước suối hiện lên trước mắt Sở Hoài Xuyên.
Trước kia khi còn là khuê nữ Lục Giai Bồ cũng có chút tài nấu nướng, nhưng đều là nha hoàn bên cạnh đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, nàng không phải làm gì nhiều chỉ đứng chế biến, hơn nữa còn làm được rất nhiều loại bánh ngọt tinh xảo. Giờ đây nàng phải tự mình nấu một bàn ăn quả thật làm khó nàng.
Nàng đi vào phòng bếp phía sau, mở cửa sổ ra, khiến làn khói dày đặc trong bếp tản ra ngoài, lại dọn dẹp sạch sẽ sàn bếp, lò bếp rồi bắt đầu nấu cơm.
Hiện giờ trong bếp đã không còn nhiều rau dưa, nàng xào măng, ướp gia vị cho thịt khô để rang, rồi nấu một nồi canh cá với nấm.
Hồi đầu nàng thường không chú ý nên các món ăn hay bị cháy khét, bây giờ nàng không dám lơ đễnh coi thường, vừa lo giữ lửa trong bếp, vừa cầm cái muỗng đảo món ăn.
Một lúc sau, đầu Lục Giai Bồ đầy mồ hôi.
Rốt cuộc cũng làm xong, thức ăn hôm nay không bị cháy khét. Lục Giai Bồ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm giác có thêm vài phần thành tựu.
Để Sở Hoài Xuyên và Sở Nhã Hoà có thể ăn được thức ăn nàng nấu bây giờ chính là nguyện vọng lớn nhất của nàng.
Nàng vừa bưng thức ăn ra khỏi bếp, đã nhìn thấy Sở Hoài Xuyên ngồi ở trong sân giặt quần áo, Sở Nhã Hoà ngồi chồm hỗm ở bên cạnh, cánh tay nho nhỏ chỉ những chỗ bẩn chưa được giặt sạch trên y phục.
“Phụ hoàng, người có thể giặt quần áo được không? Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa! Cũng không giặt sạch sẽ!” Sở Nhã Hoà chỉ chỉ đầu ngón tay vào từng chỗ từng chỗ cho Sở Hoài Xuyên nhìn.
Sở Hoài Xuyên không nhịn được nói: “Sao con có thể nói nhiều đến như vậy hả?”
Hắn không nhịn được lại lầm bầm: “Ngốc nghếch một chút, muộn hai năm nữa hãy biết nói chuyện thì tốt, thật là ồn ào. . .”
Lập tức Sở Nhã Hoà cúi đầu, ủ rũ, ủy khuất muốn khóc.
Sở Hoài Xuyên liếc nhìn nàng một cái, cầm nửa quả hồng Sở Nhã Hoà đang ăn dở để bên cạnh nhét vào trong miệng Sở Nhã Hoà. Sở Nhã Hoà lúc này mới nhìn hắn, bật cười “Khanh khách” vui vẻ.
Ánh nắng chiều muộn chiếu vào người hai cha con nàng tăng thêm mấy phần tư vị vui vẻ hòa thuận.
Lục Giai Bồ đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt nhìn hai cha con trong sân trở nên nhu hoà.
“Ăn cơm thôi, Nhã Hoà có muốn tới giúp một tay không?” Lục Giai Bồ nhàn nhạt cười.
“Con muốn giúp đỡ!” Sở Nhã Hoà vội vàng để trái cây xuống, đi như chạy về phía Lục Giai Bồ, nhón chân lên, đưa tay bưng món ăn trên tay Lục Giai Bồ.
“Không cần Nhã Hoà cầm cái này, Nhã Hoà đi lấy đũa có được hay không?” Lục Giai Bồ cúi người xuống, dịu dàng nói với nàng.
“Vâng!” Sở Nhã Hoà chạy như một làn khói nhỏ vào trong bếp.
Sở Hoài Xuyên cảm thấy có chút lúng túng khi bị Lục Giai Bồ nhìn thấy mình đang giặt quần áo, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Giặt quần áo chỉ là vui đùa thôi ha, ha ha ha. . .”
Lục Giai Bồ nhịn cười, dịu dàng nói: “Ăn cơm trước đi, một lát cùng nhau tắm.”
“A, được rồi. . .” Sở Hoài Xuyên chùi hai bàn tay ướt nhẹp vào quần, bước nhanh tới, giúp Lục Giai Bồ bày món ăn.
Đơn giản chỉ có hai món ăn một canh và cơm nóng nhưng một nhà ba người ăn hết sức thỏa mãn.
Sở Nhã Hoà chép chép mồm, kinh ngạc nói: “Mẫu phi, đồ ăn hôm nay không bị cháy khê, không quên bỏ muối, cũng không có đồ lung tung gì đó!”
“Ăn của con đi!” Lục Giai Bồ có chút ngượng ngùng khi bị tiểu nha đầu này nói, và một miếng cơm lớn vào miệng.
Sở Hoài Xuyên giương mắt, nhìn dáng vẻ cúi đầu của Lục Giai Bồ, hắn gõ một cái vào đầu Sở Nhã Hoà, nghiêm giọng khiển trách: “Không được nói linh tinh, mẫu phi ngươi làm thức ăn so đầu bếp toàn thiên hạ ngon hơn cả!”
Sở Nhã Hoà vừa muốn phản bác, bị Sở Hoài Xuyên gắp một miếng măng xào nhét vào trong miệng. Lục Giai Bồ ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ mím môi cười.
Ăn cơm tối xong, Sở Hoài Xuyên hỗ trợ Giai Bồ mang bát đũa xuống bếp, đứng ở cửa nhìn nàng rửa chén.
“Khụ, trẫm chưa rửa chén bao giờ. Vui không ?” Sở Hoài Xuyên cố tỏ vẻ tò mò.
Giờ đây Lục Giai Bồ đã hiểu tính tình Sở Hoài Xuyên, cũng không vạch trần hắn mạnh miệng sĩ diện hão, cười nói: “Bệ hạ có thể thử xem nha. A, những đũa bát chưa rửa xong giao cho bệ hạ, nô tì đi giặt quần áo.”
Nàng nói xong, liền đem bát đũa để xuống, đi ra ngoài.
“Được!” Sở Hoài Xuyên vén tay áo lên, bắt đầu rửa chén.
Ra đến cửa phòng bếp Lục Giai Bồ quay đầu lại nhìn hắn, cười lắc lắc đầu. Lúc tới hòn đảo nhỏ này, Lục Giai Bồ nào dám sai khiến Sở Hoài Xuyên làm chuyện gì. Hơn nữa tính tình hắn vừa kỳ cục, vừa sĩ diện hão, vừa mạnh miệng. Nhưng thời gian lâu dài, Lục Giai Bồ phát hiện sắc mặt Sở Hoài Xuyên càng ngày càng không tốt, luôn cau mày.
Dần dần, Lục Giai Bồ hiểu Sở Hoài Xuyên đang cảm thấy chính hắn vô dụng.
Lúc này Lục Giai Bồ mới thử quên đi những năm tháng trong cung, đối đãi với hắn như trượng phu bình thường. Nàng bắt đầu giao một vài chuyện nhà đơn giản cho Sở Hoài Xuyên làm, đối với những lời nói khẩu thị tâm phi của hắn cũng chưa bao giờ phơi bày. Hai người không ai nói với ai, chỉ từ từ thay đổi phương thức chung đụng.
Một là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn, một là phi tử ăn sung mặc sướng. Hai người cùng làm chuyện nhà, nhìn thấy dáng vẻ chật vật khi làm việc của nhau. Nhưng cho dù y phục giặt không sạch sẽ lắm, cho dù thức ăn thường xuyên khó ăn, cho dù những ngày sau này khó khăn, sẽ không giống người Hoàng gia ngồi hưởng lạc, người một nhà ở chung một chỗ, nhưng cũng không chê bai đối phương, càng sẽ không bởi vì chính mình làm hỏng chuyện mà tự giận mình, tự nhiên ở chung với nhau hết sức vui vẻ.
Lục Giai Bồ giặt xong đống quần áo Sở Hoài Xuyên ngâm lúc trước thì trời đã nhá nhem tối. Nàng đưa bàn tay đỏ bừng lên môi hà hơi, khi tay không còn lạnh nữa mới xoay người trở về nhà.
Nàng lo lắng Sở Hoài Xuyên rửa bát đũa không sạch sẽ. Nàng không đi về phía nhà chính, xoay người đi vào phòng bếp.
Lục Giai Bồ kiểm tra bát đũa Sở Hoài Xuyên rửa, tất cả đều sạch sẽ, Lục Giai Bồ không khỏi có chút kinh ngạc.
Sở Hoài Xuyên ôm cánh tay đứng ở cửa, mất hứng hỏi: “Lục Giai Bồ, nàng đang hoài nghi năng lực làm việc của trẫm sao?”
Lục Giai Bồ không nghĩ tới bị hắn bắt tại trận, nàng đang không biết đáp lời thế nào, đưa tầm mắt qua nhìn thấy cái nồi sắt lớn.
Lục Giai Bồ ngẩn ra, hỏi: “Sao bệ hạ không cọ rửa nồi?”
“Nàng chỉ bảo ta rửa chén không bảo ta cọ nồi!” Sở Hoài Xuyên lớn tiếng phản bác.
Lục Giai Bồ bị hắn chặn lại á khẩu không trả lời được, nàng chỉ đành gật đầu một cái, nói: “Là do nô tì nói chưa rõ ràng, không trách bệ hạ. . .”
Nàng nói xong mang nồi ra cọ, rửa cái nồi được một nửa, chợt ngẩng đầu nhìn Sở Hoài Xuyên đang đi về phía nàng, hỏi: “Vậy bệ hạ có rửa đũa không?”
Sở Hoài Xuyên không lên tiếng.
Lục Giai Bồ mím môi, tìm thấy đôi đũa đã dùng lúc tối để ở góc bếp lò, quả nhiên là bẩn. . . .
Nàng cầm nốt chiếc đũa ra cọ rửa.
Sở Hoài Xuyên lầu bầu lẩm bẩm: “Rửa chén thì rửa chén lại còn muốn rửa cả nồi cả đũa nữa . . .”
Lục Giai Bồ mím môi nén cười, làm bộ không nghe thấy.
Sở Hoài Xuyên đợi một chút Lục Giai Bồ hết bận, mới cùng nàng trở về nhà. Chưa trở lại phòng đã nghe âm thanh “Phù phù” ầm ĩ, sau đó là tiếng Sở Hưởng Lạc khóc.
Sở Nhã Hoà đang ở trong phòng với Sở Hưởng Lạc.
Lập tức sắc mặt Sở Hoài Xuyên và Lục Giai Bồ thay đổi, chạy vào gian phòng. Truyện Gia Đấu
Sở Hưởng Lạc nằm trên giường khóc thét lên, mà Sở Nhã Hoà ôm bụng co rúc ở trên đất.
“Nhã Hòa!” Lục Giai Bồ gấp rút chạy tới ôm Sở Nhã Hoà vào trong lòng.
Trán tiểu cô nương đầy mồ hôi lạnh, thân thể nho nhỏ càng không ngừng phát run.
“Đau, Nhã Hoà đau, bụng . . . Bụng đau quá. . .” Sở Nhã Hoà nhỏ giọng đứt quãng khóc.
“Đau bụng? Làm sao lại đau bụng vậy? Đau ở chỗ nào? Đau chỗ này hay đau chỗ này?” trong lòng Lục Giai Bồ cực kỳ nóng nảy, vuốt bụng Sở Nhã Hoà, hỏi nàng rốt cuộc là đau ở đâu.
Sở Hoài Xuyên ngẩn người ra ở nơi đó một lát, sau đó mới bế Sở Hưởng Lạc lên, ôm hắn dỗ dành một lát, cho đến khi Sở Hưởng Lạc dừng khóc, mới đặt hắn xuống.
Sở Hoài Xuyên đi tới ôm Sở Nhã Hoà lên, đặt nàng ở trên giường.
“Liệu có phải những quả dại kia có vấn đề không?” trong lòng Sở Hoài Xuyên có chút tự trách, hắn không nên tùy tiện hái quả dại cho Sở Nhã Hoà ăn.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Lục Giai Bồ luống cuống nhìn Sở Hoài Xuyên.
Bọn họ không mời được đại phu!
“Không có chuyện gì, lần trước Tần Cẩm Phong mang tới một ít dược liệu, còn có một số phương thuốc chữa bệnh đơn giản, ta đi xem một chút!” Sở Hoài Xuyên nói.
“Được.” Lục Giai Bồ chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào trên người của Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên vội vã chạy tới nhà kho, cầm mấy tờ giấy viết phương thuốc trị bệnh từ trong ra, rồi dựa theo chỉ dẫn của phương thuốc đi tìm kiếm dược liệu.
Hắn không hiểu biết về dược liệu.
Thật may là ban đầu Tần Cẩm Phong đưa tới những dược liệu kia đã chia ra từng gói theo từng loại bệnh, Sở Hoài Xuyên tìm được túi dược thảo cần, vội vàng đi sắc thuốc.
Sở Hoài Xuyên sắc thuốc gần nửa canh giờ, mới mang thuốc đã sắc xong bưng vào trong phòng.
Trong khoảng thời gian Sở Hoài Xuyên đi sắc thuốc, Lục Giai Bồ lôi kéo Sở Nhã Hoà, không ngừng dụ dỗ nàng, nói chuyện với nàng, lại hát cho nàng một đoạn giai điệu dân gian quê hương.
Sở Hoài Xuyên đút chén thuốc cho Sở Nhã Hoà uống..., Sở Nhã Hoà uống một hớp liền mím miệng, nói: “Đắng! Đắng!”
Sở Hoài Xuyên tự mình nếm thử một miếng, “Có đắng đâu nhỉ? Nhã Hoà không yếu ớt.”
“Nhã Hoà không yếu ớt!” đôi tay nhỏ bé của Sở Nhã Hoà đoạt lấy chén thuốc trong tay Sở Hoài Xuyên, từng ngụm từng ngụm uống thuốc bên trong chén, một hơi uống sạch thuốc bên trong chén.
Sở Nhã Hoà uống xong chén thuốc, còn ưỡn ngực tự hào, tự đắc hả hê.
“Oa, Nhã Hoà thật giỏi! Phụ hoàng cũng không thể một hơi uống hết như thế được, thua rồi, thua rồi!” Sở Hoài Xuyên than thở khoa trương, chọc cho Sở Nhã Hoà cười “Khanh khách” không ngừng.
Sở Hưởng Lạc nằm ở giữa giường bên, nghiêng đầu, nhìn phụ hoàng mình và tỷ tỷ, cũng cười theo.
Sở Nhã Hoà sau khi uống thuốc vẫn còn cảm thấy đau bụng, Sở Hoài Xuyên không khỏi nhăn lại mày, “Thuốc kia rốt cuộc có tác dụng không đây?”
“Có lẽ dược hiệu không thể nhanh như vậy được. Chúng ta đợi thêm chút nữa.” Lục Giai Bồ động viên, khuyến khích.
Thật may một canh giờ sau, Sở Nhã Hoà hết đau bụng, nàng ngáp một cái, có chút mệt mỏi. Lục Giai Bồ nhẹ giọng dỗ nàng một lát, đợi nàng ngủ thiếp đi, cùng Sở Hoài Xuyên rón rén trở về phòng của hai người.
Trước khi Sở Hoài Xuyên rời đi còn quay đầu lại liếc mắt nhìn hai đứa con trên giường, hôm nay chữa cho Sở Nhã Hoà khỏi đau bụng có thể nói là may mắn. Nếu có một ngày trong nhà bọn họ có người nào ngã bệnh thì làm sao chữa khỏi được.
Bị Sở Nhã Hoà quấy nhiễu náo loạn như vậy đã là quá nửa đêm. Sở Hoài Xuyên và Lục Giai Bồ cũng có chút mệt mỏi, hai người trầm mặc, nhanh chóng đi ra rửa mặt, tắt đèn, lên giường.
Hoàn toàn trong yên tĩnh, Sở Hoài Xuyên sờ tay Lục Giai Bồ đang để trên người cầm lấy nhét vào trong vạt áo của mình.
Tay Lục Giai Bồ rất lạnh, mà ngực Sở Hoài Xuyên lại nóng hổi.
“Đừng, lạnh lắm!” Lục Giai Bồ vội vàng muốn rụt tay lại.
Sở Hoài Xuyên nắm cổ tay của nàng không buông.
Lục Giai Bồ cố gắng rút tay về nhưng không thể rút được. Lục Giai Bồ nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Sở Hoài Xuyên nhìn mình, chợt hiểu, nàng ngoan ngoãn nằm xuống, mặc cho Sở Hoài Xuyên ủ ấm tay cho mình.
Một lúc sau, đến khi tay Lục Giai Bồ trở nên ấm áp, Sở Hoài Xuyên mới mở miệng: “Trời lạnh, về sau ở nhà giặt quần áo, ta đun nước nóng cho nàng.”
Lục Giai Bồ muốn nói lại thôi—— thôi đi, nếu đung nước nóng giặt quần áo sẽ rất phiền toái, còn liên quan đến củi nữa.
Lần trước Sở Hoài Xuyên chẻ củi bên bờ sông tay đã bị thương.
Nhưng Lục Giai Bồ biết đây là tâm ý của Sở Hoài Xuyên, cũng biết hắn là người cậy mạnh, nên ngoài mặt đồng ý: “Vâng, lần sau thiếp sẽ nhớ.”
Lục Giai Bồ nghĩ cùng lắm thì ngày sau rủ Sở Hoài Xuyên đi cùng giặt quần áo bên dòng suối nhỏ là được.
“Ngủ đi.” Sở Hoài Xuyên ngáp một cái.
Lục Giai Bồ lại nhớ tới một chuyện khác.
“Bệ hạ, Tần đại nhân đã lâu không tới. . .”
Mấy ngày trước, Lục Giai Bồ đã muốn nói. Nhưng nàng và Tần Cẩm Phong đã từng có mối quan hệ, nàng không muốn bị Sở Hoài Xuyên hiểu lầm, nên nhẫn nhịn không nhắc tới.
Ngược lại Sở Hoài Xuyên không để ý lắm, hắn trầm tư một lúc, nói: “Có lẽ đã bị người của Hoàng tỷ bắt rồi.”
Lục Giai Bồ vô cùng lo lắng. Bất luận thế nào, vì chuyện của bọn họ mà tương lai sáng lạn của Tần Cẩm Phong bị phá huỷ, nếu bây giờ lại khiến hắn bị liên luỵ đến tính mạng. . .
Trong lòng Lục Giai Bồ không khỏi nảy sinh cảm giác lo lắng và áy náy.
“Chờ thêm hai ngày nữa nếu không có tin gì chúng ta sẽ tính toán truyền tin tức ra ngoài.” Sở Hoài Xuyên nói.
Nghe Sở Hoài Xuyên nói như vậy, Lục Giai Bồ có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ ngoài Tần Cẩm Phong, hắn vẫn còn liên lạc với những người khác nữa hay sao? Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, nghe Sở Hoài Xuyên nói như vậy cũng hơi yên tâm một chút, tựa sát hắn ngủ thật say.
Hiện nay An An đã có thể xuống giường, có điều vết thương của nàng bay giờ vẫn không tốt lên, mỗi ngày đều cực kì đau đớn. Nàng cũng không thể đứng thẳng được lâu chứ đừng nói là đi một đoạn đường rất dài.
Lưu Minh Thứ yêu cầu nàng luyện tập đi bộ nhiều, cơ thể nàng giờ đây không giống như lúc trước, trước đây cơ thể bị dính liền với Bình Bình nên chỉ có thể đi về một phía. Mười bốn năm trong quá khứ thân thể của nàng và Bình Bình dính lại với nhau. Kể từ khi nàng bắt đầu chập chững đi những bước đi đầu tiên là nàng đã đi cùng với Bình Bình. Hôm nay thân thể nàng trở thành một người độc lập, hơn nữa chỉ còn lại một cánh tay, nên chắc chắn khó có thể cân bằng cơ thể để di chuyển.
Nàng bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả, nhìn như có thể ngã ngay lập tức.
An An thật vất vả mới đi tới cửa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng đứng ở cửa, nhìn về phía cửa sổ gian phòng cách vách. Gian phòng cách vách là nơi Lưu Minh Thứ sử dụng để chế thuốc, lúc này hắn đang ở trong phòng chế thuốc.
An An cảm thấy hơi mệt, nàng dựa vào khung cửa, lẳng lặng nhìn Lưu Minh Thứ ở trong phòng cách vách. Nàng nhìn động tác thuần thục của hắn khi cho các loại thuốc khác nhau vào từng hộp thuốc một, giống như trong khoảnh khắc chỉ cần hắn ngửi thấy mùi hoặc sờ thấy đã có thể nhận ra đó là loại được liệu gì.
Nàng lặng lẽ nhìn Lưu Minh Thứ chế thuốc, rất lâu sau mới lấy dũng khí, dùng tay phải chống vào vách tường, từng bước một đi về phía gian phòng cách vách. Nàng dừng lại trước cửa sổ căn phòng cách vách, rụt rè gọi: “Lưu tiên sinh.”
“Ừ.” Lưu Minh Thứ đáp một tiếng, động tác trong tay cũng không ngừng lại chút nào.
An An mím môi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta có thể đi theo Lưu tiên sinh học y không . . .?”
Âm thanh của nàng rất nhỏ, run rẩy nói xong lời cuối cùng, gương mặt của nàng trở nên đỏ rực.
Âm thanh của nàng nhỏ đến mức người bình thường cũng không thể nghe thấy, nhưng ngay từ khi còn nhỏ thính giác của Lưu Minh Thứ đã rất nhạy cảm, nên đã nghe thấy hết những lời nàng nói. Hắn chỉ nghĩ tính tình của An An hướng nội nên cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Có thể.”
“Có thật không?” An An lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lưu Minh Thứ, trong nháy mắt đôi mắt dài, hẹp ánh lên vẻ mừng rỡ.
Lưu Minh Thứ vẫy vẫy tay, nói: “Trên kệ sách phía sau có một ít sách thuốc, ngươi có thể chọn mấy quyển sách đơn giản xem trước. Có chỗ nào không hiểu thì đến hỏi ta.”
Hắn dừng một chút, “Ngươi biết chữ không?”
“Biết! Đa tạ Lưu tiên sinh!” An An gật đầu liên tiếp. Nàng vịn tay phải vào vách tường, vội vàng đi tới trước cửa, bởi vì đi vội vàng, cả người nàng lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.
Nàng vất vả đi vào phòng trong, nhỏ giọng cám ơn Lưu Minh Thứ một lần nữa. Lưu Minh Thứ không quay đầu lại, chỉ hơi gật đầu.
An An lại lặng lẽ nhìn hắn một chút, mới đi tới kệ sách tìm sách thuốc.
Động tác trên tay Lưu Minh Thứ không dừng, cũng không xoay người lại, nói với An An: “Chẳng qua ta cũng chỉ còn sáu bảy ngày rãnh rỗi để dạy cho ngươi thôi.”
“Không quan trọng! Lưu tiên sinh chịu dạy ta, ta đã rất vui mừng rồi. . .” An An lấy một quyển sách thuốc mỏng nhất từ trên giá xuống. “ Sáu bảy ngày sau Lưu tiên sinh có việc gì bận sao?”