Thê Khống

Chương 191: Chương 191: Hồi cuối (năm)




Editor:minhngoc20vt

Lục Vô Nghiên đút Phương Cẩn Chi uống hết một chén thuốc to, sau khi Phương Cẩn Chi uống xong thì ngủ say. Lục Vô Nghiên hôn một cái lên trán nàng, đắp kín chăn cho nàng, lúc này mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Hắn đi thẳng đến phòng Lục Chung Cẩn.

Lục Chung Cẩn vừa được bà vú cho bú sữa xong, hiện tại đang nằm ngủ say trên chiếc giường nhỏ.

Thấy Lục Vô Nghiên đến, mấy bà vú vội vàng hành lễ với hắn. Họ hiếm khi thấy được vẻ mặt nhu hòa của Lục Vô Nghiên, lúc này mới đánh bạo nói: “Tiểu thiếu gia rất ngoan ngoãn, lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy một tiểu hài tử xinh đẹp nhu thuận như vậy!”

“Nô tỳ cũng lần đầu tiên nhìn thấy!”

Mấy bà vú mỗi người nói một câu, khen ngợi Chung Cẩn hết lời.

Từ trước đến giờ Lục Vô Nghiên không thích nghe những lời nịnh nọt như thế kia, nhưng lúc này hắn nghe mấy bà vú khen ngợi liên tục cũng có chút cảm giác vui vẻ.

Mặc dù hắn không nói gì, trong lòng lại nghĩ: hừ, cũng không nghĩ xem đấy là con trai của ai.

Lục Vô Nghiên bước nhanh đến giường nhỏ, đứng ở bên giường nhìn Lục Chung Cẩn đang ngủ say.

Con trai hắn thật là dễ nhìn!

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Tự nhiên nảy sinh cảm giác tự hào, Lục Vô Nghiên đưa tay bế Lục Chung Cẩn lên.

Lục Chung Cẩn nhíu nhíu mày, nhỏ giọng rầm rì hai tiếng, liền mở mắt, đôi mắt to sáng lên. Hắn lại quơ quơ nắm tay nhỏ, nhét vào trong miệng của mình.

Lục Vô Nghiên kéo tay Lục Chung Cẩn ra, nắm tay nhỏ đều dính đầy nước miếng.

Lục Vô Nghiên nhìn chằm chằm nước miếng, nhịn nửa ngày, mới không ném vật nhỏ trên người xuống. Hắn ra sức an ủi chính mình rằng Lục Chung Cẩn chỉ là một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ chảy nước miếng là chuyện bình thường!

Hắn ôm Lục Chung Cẩn đi đến bên cạnh cái bàn ba chân cao, từ trong giỏ trúc lấy ra một cái khăn mới tinh, lau nước miếng cho Lục Chung Cẩn.

Lục Chung Cẩn rầm rì hai tiếng, cắn lấy cái khăn mà Lục Vô Nghiên lau nước miếng cho hắn.

“Bẩn! Nhả ra!” Lục Vô Nghiên lập tức nói.

Giọng nói của hắn hơi lớn, làm cho Lục Chung Cẩn bị dọa sợ. Lục Chuông Cẩn liền há miệng ra, sau đó “Oa” một tiếng khóc lên.

“Này thì có gì mà khóc chứ?” Lục Vô Nghiên vừa dứt lời, trong lòng lại lập tức luống cuống.

Phải làm sao thì hắn mới hết khóc đây?

Hắn vừa răn dạy xong, Lục Chung Cẩn càng khóc lớn hơn, một tiếng lại một tiếng, gần như khàn cả giọng.

Lục Vô Nghiên bối rối.

Hắn nhìn mấy bà vú đứng ở bên cạnh, không vui nói: “Các ngươi còn ngây người ra đó làm gì? Còn không mau tới đây dỗ hắn!”

“Dạ dạ dạ….”

Mấy bà vú vội vàng đi tới, nhận lấy Lục Chung Cẩn từ trong ngực của Lục Vô Nghiên, nhẹ nhàng đong đưa hắn. Không bao lâu, tiếng khóc của Lục Chung Cẩn từ từ nhỏ dần.

“Tiểu thiếu gia của chúng ta không khóc a…., không khóc a…..” Một bà vũ khác cầm một cái trống bỏi màu đỏ vẽ hình hổ con lắc qua lắc lại trước mặt Lục Chung Cẩn.

Lục Chung Cẩn nghe tiếng trống vang lên dần dần ngừng khóc, hắn thật cố gắng cố gắng mở to hai mắt nhìn cái trống màu đỏ trước mặt, hắn mất thật nhiều hơi sức mới có thể nhìn rõ được từng nhịp từng nhịp chuyển động của cái trống vẽ hình hổ con ấy.

Lục Vô Nghiên kinh ngạc nhìn Lục Chung Cẩn, lại nhìn bà vú đang không ngừng lắc lắc cái trống trong tay, trong lòng kinh ngạc đồ chơi này lại có bản lãnh lớn như vậy, có thể dỗ được con trai hắn!

Một bà vú khác lấy ra một cái khăn bông trắng, cẩn thận từng li từng tí lau sạch sẽ nước miếng trên khóe miệng và trên nắm tay nhỏ của Lục Chung Cẩn.

Lúc này bà vú đang ôm Lục Chung Cẩn mới trả lại Lục Chung Cẩn cho Lục Vô Nghiên, “Tiểu thiếu gia không khóc nữa ạ!”

Lục Vô Nghiên thu hồi lại ánh mắt đang nhìn cái trống lắc thần kỳ kia, cẩn thận nhận lấy Lục Chung Cẩn, cúi đầu nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm.

Một khắc trước Lục Chung Cẩn được bà vú ôm vẫn còn ngoan ngoãn, nhưng khi hắn vừa đến trong lòng Lục Vô Nghiên, dường như lại muốn khóc lên.

Chân mày Lục Vô Nghiên liền nhíu lại.

Mấy bà vú lo sợ Lục Vô Nghiên lại tức giận, vội vàng cười nói: “Tư thế ôm của người không đúng. Nên như vầy…..Như vầy…..”

Bà vú ôm một cái gối dài làm mẫu cho Lục Vô Nghiên, sửa lại tư thế sai của hắn.

Lục Vô Nghiên cau mày nhìn động tác của bà vú, sửa đổi động tác ôm đứa nhỏ. Tư thế của hắn đúng rồi, Lục Chung Cẩn ở trong lòng hắn cũng thoải mái hẳn lên.

“Tại sao hắn lại không cười?” Lục Vô Nghiên mất hứng hỏi.

Bà vú vội vàng giải thích cho hắn: “Đứa nhỏ mới sinh ra đều sẽ không cười, cần phải đợi mấy ngày nữa ạ!”

Lục Vô Nghiên lại hỏi bà vú cái trống lắc hổ con đang cầm trên tay: “Tại sao hắn lại không thấy món đồ chơi này?”

Bà vú xoay xoay cái trống lắc trong tay, cười nói: “Tiểu thiếu gia vẫn chưa thể nhìn thấy được vật ở xa như vậy! Hiện tại muốn nhìn những vật ở gần trước mắt cũng không dễ dàng! Đứa nhỏ sẽ dần dần lớn lên, không thể gấp gáp được a!”

Lục Vô Nghiên lầm bầm một tiếng “Phiền toái”, lại lần nữa cúi đầu, nhìn Lục Chung Cẩn trong lòng.

Không ngờ đôi mắt của Lục Chung Cẩn đã khép lại, ngủ thiếp đi.

“Tỉnh tỉnh, đừng ngủ.” Lục Vô Nghiên lắc lư hắn, “Cha ngươi đang ở đây đấy, sao có thể ngủ được chứ?”

Bà vú nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ mới sinh vẫn còn trong tháng đều sẽ ngủ nhiều một chút….”

Lục Chung Cẩn bị Lục Vô Nghiên lắc lư phải mở mắt, hắn thở phì phò mếu miệng lại, bộ dáng giống như muốn khóc.

Lục Vô Nghiên cắn răng nói: “Không được khóc nữa, phiền phức…..”

Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt liền thay đổi.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Lục Vô Nghiên cảm thấy bàn tay đang đỡ mông Lục Chung Cẩn ẩm ướt, hơn nữa còn có một mùi vị vô cùng khó ngửi từ trong lòng hắn bay ra.

Sắc mặt Lục Vô Nghiên càng ngày càng đen. Trước đó hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ẩm ướt, hiện tại….Càng ngày càng ẩm ướt rồi……

“Kìm nén lại!” Lục Vô Nghiên hung dữ trừng mắt với Lục Chung Cẩn.

Lục Chung Cẩn “Oa” một tiếng khóc lên.

“Ai ô! Tiểu thiếu gia không sợ nha, không sợ nha!”

“Tiểu thiếu gia đây là đi tiểu a!”

Bà vú vội vàng ôm lấy Lục Chung Cẩn đang ở trong lòng Lục Vô Nghiên, đặt hắn lên trên giường nhỏ, vội vàng cởi bỏ tã lót, đổi tã cho hắn.

“Tiểu thiếu gia ngoan, không khóc không khóc a…..” Bà vú kia ở một bên nhỏ giọng dỗ hắn.

Lục Vô Nghiên đen mặt nhìn sáu bà vú vây quanh Lục Chung Cẩn, hắn nhìn lòng bàn tay ướt sũng, đen mặt đi về phía bồn rửa ở trong phòng.

Hắn đặt tay trong nước tẩy tẩy rửa rửa, vẫn cảm thấy rửa không sạch. Hắn lại ra lệnh cho nha hoàn thay bốn lần nước, lại tiếp tục rửa tay.

Đợi đến khi hắn miễn cưỡng rửa sạch tay, Lục Chung Cẩn đã được đổi tã xong, nằm úp sấp ở trong lòng bà vú ngủ thiếp đi.

Lục Vô Nghiên nhìn hắn cuộn người thành một khối trên người bà vú, vừa tức vừa giận.

Hắn âm thầm nói một câu: nhóc con, chờ ngươi trưởng thành đấy!

Nhập Trà vội vàng chạy tới, nàng hành lễ với Lục Vô Nghiên xong, mới nói: “Tam thiếu nãi nãi đã tỉnh, kêu nô tỳ ôm tiểu thiếu gia qua đó.”

Lục Vô Nghiên gật đầu.

Hắn nhìn Nhập Trà nhẹ nhàng ôm lấy Lục Chung Cẩn đang nằm trong lòng bà vú, không khỏi nhăn mày lại. Nhập Trà này cũng chưa gả cho người ta, càng chưa sinh con, nàng lại có thể ôm được đứa nhỏ?

“Nhập Trà, ngươi đã từng ôm đứa nhỏ chưa?” Lục Vô Nghiên hỏi Nhập Trà khi đang đi cùng nàng đến phòng Phương Cẩn Chi.

Nhập Trà cười nói: “Đương nhiên là chưa rồi, ngay từ nhỏ nô tỳ đã ở Thùy Tiêu viện hầu hạ, chính người biết rõ mà.”

Lục Vô Nghiên nhìn thoáng qua Lục Chung Cẩn ở trong lòng Nhập Trà, không nói gì. Hắn sâu sắc cảm thấy được, này so sánh, chính mình vừa mới được bà vú Lục Chung Cẩn chỉ cách ôm đứa nhỏ như thế nào quả thực hết sức ngu xuẩn rồi.

“Ngươi nói Cẩn Chi thức dậy rồi hả? Nàng ăn chưa?” Nhớ tới Phương Cẩn Chi đã tỉnh lại, Lục Vô Nghiên mới giảm bớt chú ý đến Lục Chung Cẩn.

“Tam thiếu nãi nãi uống một chút nước ấm, người nói không muốn ăn, chỉ kêu nô tỳ ôm thiếu gia qua.” Nhập Trà sợ ầm ỹ đến Lục Chung Cẩn ở trong lòng, nhỏ giọng nói.

Nghe Nhập Trà nói như vậy, Lục Vô Nghiên bước đi nhanh hơn, vượt qua Nhập Trà, bước vào phòng ngủ trước.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Phương Cẩn Chi dựa vào gối, trong tay đang cầm đồ vật gì đó, nàng cúi đầu, mái tóc dài buông xõa, che nửa khuôn mặt.

“Sao nàng không ngủ thêm tí nữa?” Lục Vô Nghiên bước nhanh hai bước, ngồi xuống cạnh giường.

Hắn nhìn về phía đồ vật trong tay Phương Cẩn Chi, thấy đó là một sợi dây đỏ, phía trên có cột một quả hạch đào nho nhỏ, và một con ngựa gỗ. Lục Vô Nghiên nhận ra hai món đồ vật này, một cái là gỗ Bồ Đề lúc trước của Tĩnh Ức sư thái, một cái là của Bình Bình và An An tự chạm trổ.

“Nàng nghĩ muốn đeo hai món này lên người Chung Cẩn ư?” Lục Vô Nghiên hỏi.

Phương Cẩn Chi cười lắc đầu, nói: “Tạm thời vẫn chưa a, sợ hắn bị cấn không thoải mái, chờ hắn lớn lên một chút sẽ cho hắn.”

Phương Cẩn Chi nói xong, liền đặt nó vào trong hộp vuông nhỏ mạ vàng ở bên cạnh gối nằm.

Đang nói chuyện, Nhập Trà đã ôm Lục Chung Cẩn đi vào.

Thấy Lục Chung Cẩn được bế vào, Phương Cẩn Chi hơi khom người, vươn tay về phía Lục Chung Cẩn, muốn ôm hắn thật nhanh vào lòng.

“Tiểu thiếu gia đang ngủ đấy.” Nhập Trà nói khẽ.

Nàng gỡ bỏ chăn nhỏ bọc quanh người Lục Chung Cẩn, chỉ còn lại một tầng thảm mỏng bọc lấy Lục Chung Cẩn giao cho Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi ôm Lục Chung Cẩn vào trong ngực, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, giống như ngưng kết lại tất cả sự dịu dàng nhất trên đời vậy.

Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi ôm Lục Chung Cẩn trong tay, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Như thế nào mà cả Nhập Trà và Phương Cẩn Chi đều dễ dàng ôm đứa nhỏ như vậy nhỉ?

Trong lòng Lục Vô Nghiên nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Làm sao nàng có thể ôm được đứa nhỏ như thế?”

Phương Cẩn Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Cái gì? Chỉ ôm đứa nhỏ thôi mà có cái gì có thể hay không chứ?”

Lục Vô Nghiên quay mặt đi, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng. Hắn nhìn về phía Nhập Trà, phân phó: “Được rồi, đi xuống trước đi. Phân phó Nhập Huân chuẩn bị bữa tối thật kỹ lưỡng.”

“Dạ.” Nhập Trà trả lời. Nàng cười nhìn thoáng qua Lục Chung Cẩn, mới xoay người rời khỏi. Nàng không quên đóng chặt cửa lại, thời điểm hiện tại Phương Cẩn Chi không thể bị cảm lạnh dù chỉ một chút.

Đứa nhỏ này, nàng nhìn liền thích.

Sau khi Nhập Trà rời đi, Phương Cẩn Chi cúi thấp đầu, ôn nhu nhìn Lục Chung Cẩn, chăm chú nhìn hắn không chớp mắt.

Lục Vô Nghiên nhìn chằm chằm mặt nàng thật lâu, mới không nhịn được nói: “Hắn thật sự dễ nhìn sao?”

Phương Cẩn Chi cũng không quay đầu lại nói: “Đẹp nha, khắp thiên hạ này không có đứa nhỏ nào xinh đẹp hơn hắn cả.”

Phương Cẩn Chi cầm lấy nắm tay nhỏ của hắn đang duỗi ra bên ngoài, thật cẩn thận nâng niu trong tay, xem như trân bảo.

Lục Vô Nghiên hạ thấp người đi tới gần, đưa tay nắm lấy cằm của Phương Cẩn Chi, để nàng nhìn về phía mình, hỏi: “Còn ta thì sao?”

Lúc này Phương Cẩn Chi mới nhìn kỹ sắc mặt của Lục Vô Nghiên, mới phát hiện sắc mặt của hắn là một bộ dạng thối.

Phương Cẩn Chi hơi run sợ chớp mắt một cái, mới nói: “Thiếp chỉ nói đứa nhỏ nha, chàng cũng không phải là đứa nhỏ, so sánh với hắn cái gì…..”

Lục Vô Nghiên lặp lại lời nói vừa rồi của Phương Cẩn Chi một lần nữa, nghĩ thầm, rằng nàng nói cũng đúng, lúc này mới buông tay ra.

Phương Cẩn Chi cũng không nhịn được cười lên.

“Có cái gì buồn cười chứ?” Lục Vô Nghiên vẫn như cũ cau mày.

Phương Cẩn Chi buông nắm tay của Lục Chung Cẩn ra, sau đó vuốt chân mày đang nhăn của Lục Vô Nghiên, cười nói: “Chung Cẩn của thiếp là đứa nhỏ đẹp nhất thiên hạ này, Vô Nghiên của thiếp là người đẹp nhất thiên hạ này nha.”

“Này cũng không khác nhau lắm.” Lục Vô Nghiên nhíu mày.

Phương Cẩn Chi cười đẩy Lục Vô Nghiên một cái, dở khóc dở cười nói: “Chàng như thế nào giống như một đứa bé…..”

Lục Vô Nghiên thu lại ý cười trên mặt, cẩn thận đánh giá Phương Cẩn Chi.

Đột nhiên hắn phát hiện tiểu cô nương của hắn đã trưởng thành, lúc này nàng đang rũ mắt nhìn Lục Chung Cẩn trong lòng, cả người tràn đầy ôn nhu.

Ôn nhu đến chán ngấy.

Lục Vô Nghiên nuốt nước miếng.

Toàn bộ tâm tư của Phương Cẩn Chi đều đặt vào Lục Chung Cẩn ở trong lòng, cũng không chú ý đến Lục Vô Nghiên bên cạnh.

Lục Vô Nghiên đợi một hồi lâu, phát hiện Phương Cẩn Chi vẫn một mực nhìn Lục Chung Cẩn trong lòng, hoàn toàn xem nhẹ hắn, trong lòng lại có chút không cao hứng.

Đã ngủ thiếp đi rồi thì còn có cái gì đẹp chứ?

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

“Nàng gọi Nhập Trà bế hắn đến đây làm gì?” Lục Vô Nghiên miễn cưỡng làm bộ như vô cùng tùy ý hỏi.

Lời này của Lục Vô Nghiên trái lại nhắc nhở Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi sửng sốt một chút, ngay sau đó biểu cảm trên mặt hắn có vài phần xấu hổ và mất tự nhiên.

Lục Vô Nghiên nhìn ra, lo lắng thân thể Phương Cẩn Chi không khỏe, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Hay là muốn cái gì rồi hả?”

Phương Cẩn Chi hơi khẽ mở miệng, nàng mở to hai mắt nhìn Lục Vô Nghiên, có chút muốn nói lại thôi.

“Nàng nói đi a!”

Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên không khỏi nóng nảy, giọng nói của hắn cũng lớn một chút. Lập tức liền đánh thức Lục Chung Cẩn.

Lục Chung Cẩn quơ quơ hai nắm tay nhỏ, rầm rì.

“Không có việc gì, không có việc gì, Chung Cẩn không phải sợ.” Phương Cẩn Chi vừa dỗ hắn, vừa bọc lại hay tay của hắn vào trong tã lót, tránh cho hắn bị cảm lạnh.

Thấy hắn chảy nước miếng, Phương Cẩn Chi vội vàng kêu Lục Vô Nghiên đi lấy khăn bông lại.

Không cần Phương Cẩn Chi nói, Lục Vô Nghiên vừa nhìn thấy nước miếng ở khóe miệng Lục Chung Cẩn, lập tức ghét bỏ đi lấy khăn lại. Hắn nhìn Phương Cẩn Chi lau nước miếng cho Lục Chung Cẩn, hơi ghét bỏ nói: “Đứa nhỏ này thế nào lại bẩn thỉu dơ dáy như vậy chứ?”

“Đứa nhỏ đều phải chảy nước miếng, cái này làm sao có thể xem như bẩn thỉu dơ dáy được a?” Phương Cẩn Chi không muốn nghe, trừng mắt liếc Lục Vô Nghiên một cái.

Lục Vô Nghiên cũng biết là bản thân đuối lý, không nói nữa. Hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp cái khăn mà Phương Cẩn Chi lau nước miếng cho Lục Chung Cẩn, ném khăn vào trong sọt.

Vẫn không quên lắc lắc tay.

“Nơi chàng cầm không có dính nước miếng của Lục Chung Cẩn a.” Phương Cẩn Chi dở khóc dở cười nói.

Nàng vừa dứt lời, bỗng nhiên “Ai ôi” một tiếng.

Lục Vô Nghiên vội vàng đi tới, hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái ư? Ta đi mời đại phu đến.”

Hắn nói xong, liền muốn đi ra ngoài.

“Đừng!” Phương Cẩn Chi bắt lấy cổ tay hắn, lắc đầu với hắn.

“Không có không thoải mái…..Chỉ là, chỉ có phần…..” Giọng nói của Phương Cẩn Chi càng ngày càng thấp, lúc nói xong từ cuối cùng, Lục Vô Nghiên đã không nghe được gì nữa rồi.

“Cái gì?” Lục Vô Nghiên đi tới gần, muốn nghe lại lần nữa.

Nhưng Phương Cẩn Chi vẫn im lặng, không chịu nói nữa.

Lục Vô Nghiên trực tiếp vỗ một cái lên mu bàn tay của Phương Cẩn Chi, khẽ trách nàng: “Nếu không nói, ta sẽ đánh mông nàng!”

Thấy không thể hù được Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên lại nói tiếp một câu: “Không, đánh mông của hắn!”

Hắn chỉ chỉ Lục Chung Cẩn ở trong lòng Phương Cẩn Chi.

Quả nhiên biểu cảm trên mặt Phương Cẩn Chi thay đổi, nàng nói: “Lục Vô Nghiên, chàng không thể xấu như vậy! Thiếp….Thiếp chỉ là…..Trướng ngực…..”

Lục Vô Nghiên sửng sốt một chút, mới từ từ dời mắt, nhìn vào ngực Phương Cẩn Chi. Lúc này hắn mới chú ý đến áo ngủ trên người Phương Cẩn Chi, vị trí ngay ngực giống như có phần ẩm ướt.

“Chàng quay đầu đi, không được nhìn a!” Phương Cẩn Chi liếc mắt nhìn cảnh cáo Lục Vô Nghiên một cái, sau đó từ từ cởi bỏ dây buộc áo ngủ trên người, kéo váy sang một bên.

Lúc sinh thân thể nàng chảy đầy mồ hôi, nhưng hôm nay lại không thể tắm, chỉ dùng khăn lau thân thể một lần, trực tiếp mặc một bộ quần áo ngủ mềm mại sạch sẽ. Cho nên bên trong áo ngủ nàng không có mặc áo lót.

Lục Vô Nghiên sao có thể quay đầu đi, ánh mắt của hắn nhìn vào ngực Phương Cẩn Chi, hoàn toàn không rời.

Lục Chung Cẩn ở trong lòng Phương Cẩn Chi không an phận giật giật, hai nắm tay nhỏ bị Phương Cẩn Chi nhét trong tã lót từ từ lộ ra, quơ lung tung. Quả đấm nhỏ không ngờ đụng phải mềm mại trước ngực Phương Cẩn Chi.

Thật mềm nha!

Trong nháy mắt sắc mặt Lục Vô Nghiên lạnh xuống, hắn không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xách Lục Chung Cẩn ra khỏi ngực Phương Cẩn Chi.

Động tác hắn quá mức, dọa đến Lục Chung Cẩn, Lục Chung Cẩn lại bắt đầu khóc lên.

“Vô Nghiên, chàng làm gì thế! Chàng dọa hắn rồi!” Phương Cẩn Chi nóng nảy.

Lục Vô Nghiên không quan tâm đến Phương Cẩn Chi, trực tiếp ôm Lục Chung Cẩn xoay người. Hắn vừa vòng qua tấm bình phong, vừa hô: “Nhập Trà! Bà vú! Khẩn trương ôm hắn đi ngay!”

Nhập Trà vừa vặn trở về đang đi đến cửa chính, nghe thấy âm thanh của Lục Vô Nghiên, vội vàng đi tới.

“Đây là làm sao vậy?” Nàng vừa hỏi, vừa cẩn thận nhận lấy Lục Chung Cẩn trong tay Lục Vô Nghiên.

Lục Chung Cẩn còn đang khóc đáng thương.

Cách một tấm bình phong, Phương Cẩn Chi không nhìn thấy Lục Chung Cẩn, mà nàng không thể xuống giường đuổi theo nhìn một cái, trong lòng Phương Cẩn Chi gấp đến không chịu nổi!

“Mau làm cho hắn ngừng khóc, sau đó ôm hắn đi!” Lục Vô Nghiên cau mày nói.

Mấy bà vú của Lục Chung Cẩn vốn ở rất gần, tuy tiếng khóc của Lục Chung Cẩn không lớn, nhưng giọng nói của Lục Vô Nghiên các nàng nghe được. Các nàng vội vàng chạy tới, thấy Nhập Trà đang ôm Lục Chung Cẩn dỗ hắn. Các nàng vội vàng ôm lấy Lục Chung Cẩn từ trong lòng Nhập Trà nhẹ nhàng dỗ hắn, lại lấy một cái chăn nhỏ, bọc hắn lại thật kỹ.

Đợi đến khi Lục Chung Cẩn yên tĩnh trở lại, lúc này các nàng mới ôm Lục Chung Cẩn rời đi.

Lục Vô Nghiên nhìn Lục Chung Cẩn bị dọa, trong lòng hắn vẫn có chút áy náy. Thấy Lục Chung Cẩn rốt cục ngừng khóc, lúc này hắn mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Chờ đến khi bà vú ôm Lục Chung Cẩn đi, lúc Lục Vô Nghiên vòng qua tấm bình phong đi đến bên giường, quả nhiên thấy vẻ mặt mất hứng của Phương Cẩn Chi.

“Chàng đây là cáu kỉnh cái gì a? Chung Cẩn lại không trêu chọc chàng!” Phương Cẩn Chi mất hứng nói.

“Như thế nào không trêu chọc ta, hắn vẫn còn chọc ta mất hứng đấy!” Lục Vô Nghiên bắt chước giọng điệu mất hứng của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Lục Vô Nghiên một chút, hỏi: “Cuối cùng là làm sao vậy?”

Lục Vô Nghiên liếc nhìn nàng một cái, mở vạt áo của nàng ra, tại vị trí ngực của nàng dùng sức lau một phen----nơi mà Lục Chung Cẩn vừa mới chạm qua.

Phương Cẩn Chi sững sờ nhìn Lục Vô Nghiên, khó tin hỏi: “Chàng là bởi vì hắn vừa mới chạm vào thiếp một chút sao?”

Lục Vô Nghiên không trả lời, lại cấp cho Phương Cẩn Chi một ánh mắt khẳng định.

“Hắn là con của thiếp nha!” trong lòng Phương Cẩn Chi nhất thời phức tạp.

Bỗng nhiên Lục Vô Nghiên cảm thấy những lời nói của Phương Cẩn Chi có chút quen tai.

A…., hắn nghĩ tới.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Năm đó cánh tay Sở Ánh Tư bị thương, hắn tự mình bôi thuốc cho bà, lại khiến cho Lục Thân Cơ mất hứng, trách hắn sao không để nha hoàn bôi thuốc cho mẫu thân hắn. Lúc ấy hắn cứ nghĩ phụ thân dường như cố tình gây sự.

Nhưng là hiện tại……Hắn dường như hiểu rõ được cái loại cảm thụ này rồi…..

“Ta mặc kệ, hắn cũng không được chạm vào nàng.” Lục Vô Nghiên nói như đinh đóng cột.

Phương Cẩn Chi thở phào một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Hắn chỉ là không cẩn thận đụng vào một cái thôi mà, hơn nữa, ngực của thiếp đang rất trướng sữa, còn muốn cho hắn bú nha!”

“Ta không cho phép!” Lục Vô Nghiên lạnh lùng nói.

Phương Cẩn Chi mò lấy cái gối đầu ở phía sau dùng sức nện vào người Lục Vô Nghiên, tức giận nói: “Thiếp trướng sữa rất khó chịu! Đau chết mất!”

Lục Vô Nghiên chụp được cái gối đầu mà nàng ném qua, để ở một bên. Sau đó hắn bỗng nhiên kéo mở rộng vạt áo của nàng ra, tiến lại gần.

Phương Cẩn Chi khẽ há miệng, bởi vì khiếp sợ cứng người chết trân tại chỗ.

Lục Vô Nghiên hút một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên. Lúc hắn rời khỏi, dường như ba hồn bảy vía của Phương Cẩn Chi mới quay trở về. Nàng từ từ ổn định thần trí, lắp bắp nói: “Vô, vô…..Vô Nghiên…..Không….Ưm”

Nàng chưa nói hết lời, Lục Vô Nghiên lại lần nữa cúi đầu, mở vạt áo bên kia của nàng, mạnh mẽ hút vào.

Hai gò má của Phương Cẩn Chi mất tự nhiên từ từ nhuộm thành màu đỏ. Từ sau khi nàng mang thai gần một năm qua, vô cùng vất vả. Lục Vô Nghiên thấy nàng vất vả, cũng chưa bao giờ gần gũi nàng. Nàng liền quên đi lửa nóng của hắn.

Hai bàn tay đặt trên chăn của Phương Cẩn Chi nhanh chóng nắm chặt, trong đầu nàng không khỏi hiện lên thời điểm trước khi nàng có thai, khoảng thời gian kiều diễm ở trên giường hẹp.

“Vẫn còn bị trướng khó chịu sao?” Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên ôn như hỏi Phương Cẩn Chi, trên môi hắn vẫn dính vài giọt sữa tươi màu trắng.

Phương Cẩn Chi không hé môi vội vàng mở to mắt, chỉ có điều một lát sau, nàng lại quay đầu lại, dùng ngón tay lau vết ẩm ướt trên môi của hắn đi.

Lục Vô Nghiên cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng, hắn liếm môi dưới, thấp giọng nói: “Sau này, mỗi ngày đều có bữa ăn khuya.”

Lục Vô Nghiên dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Vô cùng ngon.”

“Không đứng đắn……” Phương Cẩn Chi khép mắt lại, giận dữ cười đập vai Lục Vô Nghiên một cái.

Lục Vô Nghiên ôn nhu kéo lại vạt áo của Phương Cẩn Chi, “Đừng để cảm lạnh.”

“Ừm.” Phương Cẩn Chi gật đầu một cái.

Nàng ngáp một cái, Lục Vô Nghiên liền đỡ nàng nằm xuống, lại cẩn thận đắp chăn cho nàng. Hắn cúi người, hôn lên trán nàng, nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc dùng bữa ta sẽ gọi nàng.”

“Được.” Phương Cẩn Chi cười gật gật đầu, nhắm mắt ngủ. Quả thực là nàng vừa mệt vừa đuối. Do ngực bị trướng sữa khó chịu, nên nàng mới tỉnh lại. Hiện giờ thân thể thoải mái, chẳng bao lâu đã ngủ say.

Lục Vô Nghiên thấy nàng ngủ thiếp đi, mới từ từ đứng dậy, hắn vòng qua bình phong đi đến chậu than, lại thêm mấy khối than đá. Chỉ mới tháng chín, nhưng Lục Vô Nghiên sợ Phương Cẩn Chi cảm lạnh, hôm nay sai hạ nhân đốt chậu than trong phòng.

Hắn lại chọn mấy khối than tơ vàng bỏ vào trong lò sưởi tay bằng đồng mạ vàng điêu khắc hình con cò đang đùa nghịch, sau đó đem ấm lò sưởi tay nhẹ nhàng đặt vào trong chăn bên cạnh bàn chân của Phương Cẩn Chi.

Hắn ôm cánh tay đứng ở bên giường, hơi chút tự hào nói thì thào: “Người nào cũng không thể cướp nàng, ngay cả con trai của nàng cũng không được…..”



Lục Giai Bồ ngồi trên tảng đá bên cạnh dòng suối, đang giặt quần áo. Đôi bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng ở trong dòng suối, theo động tác giặt quần áo, mười ngón tay mảnh khảnh trong nước suối như ẩn như hiện.

Qua tháng chín, thời tiết ở hải đảo này liền từ từ trở lạnh. Nước trong dòng suối này cũng có chút lạnh, Lục Giai Bồ giặt sạch quần áo một hồi, liền lấy tay ra khỏi dòng nước suối, đặt ở trên môi hà hơi, lại chà xát, sau lại đưa tay vào trong dòng suối, tiếp tục giặt quần áo.

“Lục Giai Bồ! Lục Giai Bồ!” Sở Hoài Xuyên đeo một cái giỏ trúc tìm đến.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Lục Giai Bồ vội vàng đặt quần áo qua một bên, đứng lên.

“Sao Bệ hạ lại đến đây rồi?” Nàng nhìn cái giỏ trúc sau lưng Sở Hoài Xuyên, “Măng?”

Sở Hoài Xuyên lấy giỏ trúc xuống, chỉ vào bên trong đúng là măng, nói: “Nhã Hòa nói muốn ăn, liền đi tìm mấy cái măng này, trẫm tốn thật nhiều công sức đấy!”

“Dạ dạ dạ, Bệ hạ vất vả rồi.” Ánh mắt Lục Giai Bồ đảo qua nhìn đến vết máu trên tay Sở Hoài Xuyên.

Nàng kéo tay Sở Hoài Xuyên đến trước mắt, chỉ thấy trên ngón trỏ tay phải quả nhiên có nhiều vết thương rất sâu. Lòng của nàng hung hăng nảy một cái, vội vàng lôi kéo Sở Hoài Xuyên đi đến bên cạnh dòng suối nhỏ, lấy nước suối sửa sạch vết thương cho hắn, lại xé một miếng vạt áo băng bó vết thương cho hắn.

Nàng vừa băng bó vết thương cho Sở Hoài Xuyên, vừa nói: “Sao Bệ hạ lại không cẩn thận như vậy, cái cuốc đất kia dùng không được tốt, người liền chậm một chút, không cần phải gấp…..”

Đây cũng không phải lần đầu tiên Sở Hoài Xuyên làm chính mình bị thương rồi.

“Không có việc gì, vết thương nhỏ như vậy, không đau, một chút cũng không đau! Ngược lại cái cuốc kia quả thực dùng không được tốt, trở về mài lại một chút.” Sở Hoài Xuyên cười hì hì nói, xem vết thương trên tay hoàn toàn không quan trọng.

Lục Giai Bồ buộc mảnh vải lại, mới nói: “Nô tỳ vẫn chưa giặt sạch, Bệ hạ chờ một lát, đợi lát nữa cùng nhau trở về, hay là về nhà trước?”

“Trẫm chờ nàng.” Sở Hoài Xuyên nói xong, ngồi chồm hổm ở tảng đá bên cạnh, nghiên đầu nhìn Lục Giai Bồ giặt đồ.

Lục Giai Bồ tiếp tục lấy một nửa quần áo còn lại bỏ vào trong suối giặt.

“Lục Giai Bồ, Trẫm có một chuyện muốn nói với nàng.” Bỗng nhiên Sở Hoài Xuyên mở miệng.

“Chuyện gì vậy ạ?” Lục Giai Bồ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Sở Hoài Xuyên.

Sở Hoài Xuyên kéo vạt áo của chính mình cho Lục Giai Bồ xem, đồ lót bên trong bộ quần áo kia trên người hắn có một mảng vết bẩn lớn.

“Nhìn đi, nàng lại giặt quần áo không sạch sẽ.” Sở Hoài Xuyên trêu ghẹo nhìn Lục Giai Bồ.

Lục Giai Bồ đỏ mặt, trực tiếp đứng lên, gỡ bỏ quần áo trên người hắn, giải thích: “Ai biết là nô tỳ không giặt sạch sẽ, hay là Bệ hạ vừa làm dơ lại oan uổng người…..Liền tính không giặt sạch sẽ, nô tỳ giặt lại lần nữa là được! Ngày hôm qua Bệ hạ còn làm cháy hỏng cái nồi a!

Nàng nói xong, liền mở áo khoác của Sở Hoài Xuyên, cởi xuống.

Sở Hoài Xuyên cau mày nhìn nàng, có chút buồn cười nói: “Lục Giai Bồ, trước kia nàng cũng không có nói Trẫm như vậy a! Lại còn có thể tranh luận, ha ha ha ha ….”

Lục Giai Bồ cắn môi, đem quần áo của Sở Hoài Xuyên bỏ vào trong nước suối. Nàng nhỏ giọng than thở: “Hiện tại người không còn là Hoàng đế nữa rồi…….”

Âm thanh của nàng có chút lớn, nói: “Bệ hạ đừng chờ ở nơi này nữa, hay là trở về với Nhã Hòa và Hưởng Lạc đi. Trong nhà không có ai trông nom bọn chúng, trong lòng nô tỳ không nỡ.”

“Vậy được, nàng từ từ giặt. Trẫm đi về trước.” Sở Hoài Xuyên nghĩ một chút, đeo giỏ trúc lên, xoay người trở về.

Trước khi hắn rời đi nhìn thoáng qua đôi tay đỏ bừng của Lục Giai Bồ trong nước suối.

Sở Hoài Xuyên trở về nhà, liền gọi: “Nhã Hòa? Nhã Hòa?”

“Nhã Hòa ở đây!” Nhã Hòa từ trong nhà chạy chậm ra, nàng vui vẻ chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng Sở Hoài Xuyên, ôm chân Sở Hoài Xuyên.

Sở Hoài Xuyên khom lưng, cười ôm nàng lên, hỏi: “Hôm nay Nhã Hòa ở nhà có ngoan không? Có chăm sóc tốt cho đệ đệ không?”

“Có!” Sở Nhã Hòa thành thật gật đầu, “Đệ đệ chưa từng khóc, Nhã Hòa lại thay tã cho đệ đệ a!”

Sở Hoài Xuyên nhìn thoáng qua nữ nhi nhỏ xíu, mới đưa tay xoa đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Nhã Hòa thực hiểu chuyện!”

“Phụ hoàng, tay người! Tay!” Sở Nhã Hòa kinh hô một tiếng, nàng nâng tay Sở Hoài Xuyên, nước mắt trong hốc mắt lập tức liền trào ra.

“Ai da, không có việc gì. Phụ hoàng cố ý quấn tay lại, làm bộ bị thương, muốn hù dọa mẫu phi của con một chút!” Sở Hoài Xuyên ôm Sở Nhã Hòa vào nhà, mới hạ giỏ trúc trên lưng xuống.

“Hù chết con a!” Sở Nhã Hòa thở phào một cái.

Nàng nghiêng đầu một hồi, mới lôi kéo tay áo Sở Hoài Xuyên, nghiêm trang nói: “Mẫu phi đã dạy Nhã Hòa gạt người là không đúng, Phụ hoàng cũng không thể lừa gạt mẫu phi!”

Sở Hoài Xuyên vỗ đầu Nhã Hòa một cái, mới nói: “Được được được, Nhã Hòa nói rất đúng. Phụ hoàng sẽ không gạt người nữa!”

“Oa! Măng! Măng!” Sở Nhã Hòa mở to hai mắt nhìn măng trong giỏ trúc, đôi mắt to đen nháy không chớp.

“Có măng ăn.” Nàng đung đưa tay Sở Hoài Xuyên, “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Khi nào Mẫu phi trở về?”

Bỗng nhiên Sở Hoài Xuyên nhớ tới đôi tay đỏ của Lục Giai Bồ ngâm trong nước suối, hắn nhẹ “Xuy” một tiếng, cười nói: “Tài nấu nướng của Mẫu phi con thật sự quá tệ rồi! Hôm nay Phụ hoàng làm cho con ăn!”

“Tốt!” Sở Nhã Hòa vỗ tay cười.

Trong ánh mắt sùng bái của nữ nhi, Sở Hoài Xuyên ôm măng mới hái đi vào trong nhà bếp.

Khi Lục Giai Bồ giặt xong quần áo trở về, cách thật xa đã thấy khói đen dày đặc từ trong nhà bay ra. Nàng vội vàng chạy vào trong nhà, thấy khói đen đó từ trong nhà bếp bay ra. Vách tường màu trắng trong nhà bếp cũng đã bị nhuộm đen rồi.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Mặt của Sở Hoài Xuyên và Sở Nhã Hòa bị dính bụi đen, đứng ở trong sân nhìn nhà bếp.

“Mẫu phi đã về…….” Sở Nhã Hòa lôi kéo tay áo của Sở Hoài Xuyên.

Sở Hoài Xuyên quay đầu nhìn về phía Lục Giai Bồ, hắn gượng cười một cái, mới nói: “Cái kia……Cái nồi cuối cùng trong nhà bếp cũng bị cháy hỏng rồi…..”

Lục Giai Bồ thấy mặt hắn bị dính bụi đen thui, cũng cười ra thành tiếng.

Sở Hoài Xuyên trừng nàng: “Không cho cười!”

Lục Giai Bồ cố gắng nhịn cười, nói: “Không sao, trong nhà kho còn có nồi. Nô tỳ đi lấy đây.”

Lục Giai Bồ đặt giỏ trúc đựng đầy quần áo lên bàn đá trong sân, xoay người đi nhà kho.

Sở Hoài Xuyên nghĩ nghĩ, vội vàng đứng dậy, muốn hỗ trợ phơi quần áo. Hắn mới vừa cầm một bộ quần áo trong giỏ trúc phơi lên, Sở Nhã Hòa ở sau lưng liền lôi kéo vạt áo của hắn.

“Phụ hoàng….”

“Làm sao vậy?” Sở Hoài Xuyên quay đầu.

Sở Nhã Hòa chớp mắt, chỉ chỉ bộ quần áo treo trên dây. Sở Hoài Xuyên nhìn theo tay nàng, mới thấy bộ quần áo Lục Giai Bồ mới giặt sạch bị dính một mảng bụi đen.

Hắn giơ tay lên, mới phát hiện đôi tay của mình đen thui!

Sở Hoài Xuyên nhìn về phía nhà kho, Lục Giai Bồ vẫn chưa đi ra.

Hắn vội vàng chạy đến bên cạnh cái giếng múc một thùng nước, đưa tay vào trong thùng nước cẩn thận rửa, lại chạy qua lấy bộ quần áo bị dơ kia bỏ vào trong nước giặt hai lần.

Vết bụi đen kia đã được giặt sạch.

Sở Hoài Xuyên cầm quần áo đã được giặt sạch, lại chạy đi phơi một lần nữa.

Lục Giai Bồ ôm cái nồi đi ra khỏi nhà kho, nàng thấy Sở Hoài Xuyên đang phơi quần áo, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, chui vào nhà bếp vẫn đang bốc khói đen.

Sở Hoài Xuyên quay đầu, thấy Lục Giai Bồ đi vào nhà bếp, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn vừa mới đứng thẳng người lên, mới phát hiện tiểu gia hỏa vẫn đứng bên cạnh nhìn thấy toàn bộ.

Sở Nhã Hòa nháy mắt, vẻ mặt king ngạc nhìn Sở Hoài Xuyên, nàng hơi lắp bắp nói: “Phụ, phụ hoàng chạy trốn thực vui vẻ….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.