Mấy thứ mà Cẩm Hi Vương Phi đưa cho Phương Cẩn Chi, đích xác là những thứ Phương Cẩn Chi thích nhất. Không chỉ vì mấy thứ này rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức cô nương gia nào nhìn thấy cũng đều không muốn dời mắt, mà còn vì chúng rất đáng giá.
Phương Cẩn Chi thích tiền mà!
Cẩm Hi Vương Phi lại sai nha hoàn mang đến một hộp gấm, bà cười nói: “Không chỉ chuẩn bị cho con mấy món trang sức này, còn có mấy bức họa được sưu tầm. Cũng không biết là con có thích hay không. Mặc dù họa sư vẽ mấy bức tranh sơn thủy này không được xem là bậc thầy, càng không phải là người quá cố. Mà của một vị Phương tiên sinh mới nổi danh trong giới văn nhân gần đây. Họa tác của hắn hết sức nhẹ nhàng, thanh lịch. Vốn định thu thập để dùng, hôm nay nhìn thấy con cũng là một người có tính tình thanh nhã, có thể sẽ thích họa tác của hắn, liền tặng cho con. Con đã nghe nói đến vị họa sư này chưa?”
“Hình như có một chút ấn tượng, cũng không rõ cho lắm. . . . . .” Phương Cẩn Chi cúi đầu, yên lặng nhận lấy họa tác của chính mình.
Lúc Cẩm Hi Vương Phi nói được một nửa, trong lòng Phương Cẩn Chi đã lờ mờ đoán ra, thật sự không ngờ lại chính là cái tên Phương Tông Khác mà nàng đã dùng để vẽ tranh sơn thủy. . . . . .
Cẩm Hi Vương Phi hỏi: “Hôn kỳ của con và Tam lang Lục gia đã quyết định chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Phương Cẩn Chi có chút ngượng ngùng nói. “Tuổi con cũng còn nhỏ mà, còn phải đợi thêm hai năm nữa ạ . . . . .”
“Đúng vậy, tuổi của con quá nhỏ.” Cẩm Hi Vương Phi suy nghĩ một chút, muốn nói rồi lại thôi.
Phương Cẩn Chi im lặng chờ đợi, cũng không mở miệng hỏi tới. Phương Cẩn Chi biết nếu Vương Phi muốn nói cuối cùng cũng sẽ nói thôi, nếu bà do dự, mình cũng không cần hỏi tới.
Cẩm Hi Vương Phi lại nhìn Phương Cẩn Chi một cái, rồi nói: “Nghe nói khi con còn nhỏ thì phụ mẫu đều mất cả, sau đó mới đến Lục gia tìm nơi nương tựa. Ngay lúc con còn nhỏ, Tam lang Lục gia đã đặc biệt thích con. Con là một người có phúc, hắn đã vì con mà trù tính, vì con mà nâng thân phận của con hết lần này đến lầ khác. Cuối cùng hai người có thể đến được với nhau ngược lại trời ban lương duyên. Chỉ là. . . . . . Hiện tại mặc dù con còn nhỏ tuổi không thích hợp thành thân, nhưng có thể ấn định hôn kỳ trước cũng được. Hai năm. . . . . . Ai biết trong hai năm đó có thể phát sinh chuyện gì chứ?”
Phương Cẩn Chi có chút mụ mị.
Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nàng biết mấy lời này của Cẩm Hi Vương Phi là thật sự muốn tốt cho nàng. Dù sao ý chỉ chỉ hôn của Thánh Thượng đã ban xuống, nhưng nếu trong hai năm này có biến cố gì xảy ra, nếu Phương Cẩn Chi còn muốn gả cho người khác thì sẽ rất khó khăn.
Mặc dù, Phương Cẩn Chi chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho người khác.
Chỉ là, Phương Cẩn Chi cũng đã nghe thấu mấy lời của Cẩm Hi Vương Phi, một mặt khiến cho nàng suy nghĩ nhiều hơn về hôn sự của mình với Lục Vô Nghiên, mặt khác nàng cũng cảm thấy Cẩm Hi Vương Phi thật sự lo lắng cho nàng, nàng thật lòng thật ý nói cảm tạ bà.
“Con đã biết, đa tạ mẫu phi.” Mi mắt Phương Cẩn Chi cong lên, nụ cười trên mặt cũng giảm rất nhiều thận trọng.
Dù sao loại chuyện như hôn sự này cũng khá nhạy cảm, Phương Cẩn Chi cũng không thể tùy tiện đàm luận hôn sự của chính mình, chỉ nói mấy câu cho qua rồi không nói thêm gì nữa. Hai người tiếp tục tùy ý nói một vài chuyện khác.
“Vương phi!” Một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào, nàng ấy nhìn Phương Cẩn Chi một cái, rồi mới hồi bẩm: “Lệ Trắc Phi sinh non rồi !”
Cẩm Hi Vương Phi có chút chán ghét nhíu nhíu mày, nói: “Chuyện có bao lớn mà cũng tới làm phiền ta, không nhìn thấy ở đây còn có khách quý sao?”
“Nô tỳ biết sai!” Tiểu nha hoàn hoảng sợ quỳ xuống, dùng sức cúi đầu.
Hồng mụ mụ rất biết nhìn sắc mặt liền rót cho Cẩm Hi Vương Phi một ly trà, sau đó nói với tiểu nha hoàn: “Đừng ở đây làm chướng mắt nhãn, ra ngoài quỳ đi.”
“Nô tỳ tuân lệnh!” Tiểu nha hoàn đó lập tức đứng dậy, khom người lui xuống.
Phương Cẩn Chi không thay đổi sắc mặt, giống như chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng trong lòng nàng lại có chút kinh ngạc. Theo lý thuyết, chuyện Trắc Phi sinh non cũng không thể xem là chuyện nhỏ. Trắc Phi sinh non đến thông báo với chính phi, theo lý người làm chính phi nên đến an ủi một phen mới thể hiện được sự quan tâm của chính phi. Nhưng vì sao Cẩm Hi Vương Phi lại tỏ thái độ như vậy?
Không hòa hợp?
Trong lòng Phương Cẩn Chi âm thầm lắc đầu một cái, trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Phương Cẩn Chi cảm thấy Cẩm Hi Vương Phi không phải là loại người người ngu xuẩn, coi như có ghét Lệ Trắc Phi đó như thế nào đi nữa cũng sẽ không biểu hiện ra mặt như vậy mới đúng.
Chỉ là Phương Cẩn Chi cũng không định suy nghĩ quá sâu, nàng cũng biết rõ mối quan hệ của nàng và phủ Cẩm Hi Vương có thể nói là chẳng có quan hệ. Cũng chỉ là một đạo thánh chỉ gắn kết bọn họ lại với nhau thôi. Sau lần viếng thăm ngày hôm nay, không biết lần gặp gỡ tiếp theo sẽ tới khi nào.
Cẩm Hi Vương Phi hiển nhiên cũng không muốn giải thích mấy chuyện trong phủ với Phương Cẩn Chi, bà dễ dàng đổi chủ đề, sau đó cùng với Phương Cẩn Chi nói thêm vài chuyện khác.
Ước chừng canh giờ không sai biệt lắm, Phương Cẩn Chi mới thản nhiên đứng dậy, mỉm cười nói: “Trời cũng sắp tối rồi, Cẩn Chi phải cáo từ thôi, không chừng lát nữa trên đường về trời sẽ hoàn toàn tối đen. Chờ thêm mấy ngày nữa, Cẩn Chi sẽ trở lại thăm Vương Phi.”
“Được, quả thật cũng nên đi rồi, đi đường cẩn thận một chút.” Cẩm Hi Vương Phi cũng đứng dậy.
Phương Cẩn Chi do dự một chút, mới thử thăm dò nói: “Không biết phụ vương có ở trong phủ hay không, nếu có, Cẩn Chi cần phải đến bái biệt mới phải.”
Cẩm Hi Vương Phi cười nói: “Thật là một đứa trẻ có lòng, mấy ngày nay phụ vương của con tương đối bận rộn. Không biết là đã trở lại hay chưa.”
Bà quay đầu nhìn về phía Hồng mụ mụ đang đứng bên cạnh, phân phó: “Đi xem thử Vương Gia đã về chưa.”
“Vâng, lão nô đi ngay.” Hồng mụ mụ vội vàng đi ra ngoài, một lát sau lại vén rèm đi vào, cười khanh khách nói: “Đúng lúc làm sao, Vương Gia vừa trở về không bao lâu, đang ở trong thư phòng.”
Phương Cẩn Chi cười tiếp lời, nói: “Vậy thật sự là vinh hạnh của Cẩn Chi!”
Thật ra thì Phương Cẩn Chi cũng mơ hồ đoán được Cẩm Hi Vương vẫn ở trong phủ, chỉ là không muốn đến gặp nàng mà thôi. Từ thái độ của Cẩm Hi Vương đối với nàng ngày hôm qua cũng không khó nhìn ra. Vừa rồi Phương Cẩn Chi cũng chỉ suy đoán, nhưng khi nhìn thấy Cẩm Hi Vương Phi và Hồng mụ mụ kẻ xướng người họa diễn trò, cũng đã chứng thực suy đoán của Phương Cẩn Chi.
Sự do dự trong mắt Cẩm Hi Vương Phi và nụ cười không quá nhiệt tình của Hồng mụ mụ không thể thoát khỏi ánh mắt của Phương Cẩn Chi. Dù sao, trong mấy chuyện diễn trò này, Phương Cẩn Chi vẫn là người am hiểu sâu nhất.
Hơn nữa lúc Hồng mụ mụ dẫn nàng tiến vào phủ, Phương Cẩn Chi đã bí mật quan sát phủ Cẩm Hi Vương. Vương phủ này không chỉ rộng rãi còn rất hẹp và dài, từ tiền viện phải đi mất một lúc lâu mới đi tới hậu viện. Hồng mụ mụ này đi cũng quá nhanh rồi.
Phương Cẩn Chi đoán Hồng mụ mụ cũng không đi tiền viện, chỉ đứng bên ngoài đợi một lát, rồi giả bộ trở lại.
“Đi thôi, mẫu phi đi với con. Lát nữa bảo lão Ngũ tự mình đưa con trở về.” Cẩm Hi Vương Phi giơ tay lên, để tiểu nha hoàn chỉnh đốn lại y phục trên người.
“Làm phiền mẫu phi rồi!” Phương Cẩn Chi ngọt ngào nói.
Hôm nay Cẩm Hi Vương quả thật vẫn ở trong phủ, lúc này ông ta đang ở trong thư phòng nghị sự cùng với ấu tử Sở Du Nhiên
Sở Du Nhiên nói: “Phụ vương, Cẩm Thạc Quận Chúa hiện đang ở trong phủ. Không bằng. . . . . .”
Cẩm Hi Vương khoát khoát tay, cắt đứt lời của hắn, không để ý lắm nói: “Chẳng qua chỉ là một hài tử không có liên hệ huyết thống thôi, bắt nàng ta có lợi ích gì.”
“Theo nhi tử được biết Lục Vô Nghiên rất thích tiểu cô nương này, Lục Vô Nghiên là nhi tử duy nhất của Trưởng Công Chúa, Trưởng Công Chúa sẽ phải để ý chứ?” Sở Du Nhiên cau mày nói.
Cẩm Hi Vương bật cười một tiếng, nói: “Du Nhiên, con quá xem thường Trưởng Công Chúa rồi. Nếu chạm đến ranh giới cuối cùng, ngay cả nhi tử thân sinh, nàng ta cũng có thể hy sinh, đừng nói chi chỉ là một tiểu cô nương mà nhi tử của nàng ta thích.”
Cẩm Hi Vương lắc lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, có chút không nhịn được nói: “Loại nữ nhân như Trưởng Công Chúa mềm không được cứng không xong, chỉ có lợi ích mới có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng ta. Muốn uy hiếp hay lợi dụng nàng ta quả thật là người ngu nói mớ, Bổn Vương đã đề ra biện pháp hai bên cùng có lợi, nàng ta có chịu nhận hay không thì phải xem ý trời.”
Sở Du Nhiên cau mày suy tư, cũng không tiếp lời.
“Bổn Vương tin Trưởng Công Chúa là một nữ nhân thông minh, nàng ta nhất định sẽ lựa chọn một kết cục có lợi cho cả đôi bên.” Cẩm Hi Vương híp đôi mắt ti hí, nói.
Sở Du Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi: “Phụ vương, nhưng nếu cuối cùng Trưởng Công Chúa vẫn cự tuyệt. . . . . . Vậy bà ta sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta sao?”
“Con đang lo lắng mối quan hệ vốn bình thường của chúng ta và nàng ta bị phá vỡ, trở thành cừu địch?”
“Đây chính là ý của nhi tử.”
“Hừ!” Cẩm Hi Vương cười lạnh. “Người muốn giết chết Trưởng Công Chúa quá nhiều, cho dù có trở nặt, nàng ta cũng sẽ không còn sức lực để đối phó với chúng ta.”
Sở Du Nhiên gật đầu một cái: “Phụ vương nói rất đúng.”
Không lâu sau, hạ nhân bẩm báo Phương Cẩn Chi tới. Hai phụ tử liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm lời nào.
Phương Cẩn Chi vẫn ôn hoà hành lễ với Cẩm Hi Vương, quy củ nhưng xa cách. Nàng đã nhìn ra thái độ của Cẩm Hi Vương, nàng cũng biết mình nên dùng thái độ nào để đối đãi với ông.
Cẩm Hi Vương chỉ thuận miệng nói lấy lệ mấy câu, rồi bảo Sở Du Nhiên đưa Phương Cẩn Chi trở về.
Trên đường trở về, Phương Cẩn Chi cẩn thận nhớ lại chuyện lúc trước chuyện, nhớ tới sau khi Vương Phi mang nàng đi vào thư phòng của Cẩm Hi Vương, Cẩm Hi Vương không chỉ có thái độ lạnh nhạt với nàng, thái độ đối với Vương Phi càng lạnh nhạt hơn.
Cẩm Hi Vương Phi cùng Phương Cẩn cùng xuất hiện. Dù sao ông ta cũng nói hai câu với Phương Cẩn Chi, nhưng lại không hề nói với Cẩm Hi Vương Phi một câu, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không có cho bà.
“Thật là một gia đình kỳ quái.” Phương Cẩn Chi thì thào nói.
Vừa nghĩ tới sắp được trở về, có thể nhìn thấy Tam ca ca, Phương Cẩn Chi lập tức trở nên vui vẻ, không muốn suy nghĩ tiếp chuyện nhà của Cẩm Hi Vương.
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại bên ngoài biệt viện của Trưởng Công Chúa, Diêm Bảo Nhi đẩy cửa xe ngựa ra. Phương Cẩn Chi lập tức nhìn thấy Lục Vô Nghiên đang đứng ngay cửa viện, nàng cười khẽ, giả vờ như lơ đãng để Diêm Bảo Nhi đỡ xuống xe ngựa.
Sở Du Nhiên cũng không xuống ngựa, hắn sợ con ngựa dọa Phương Cẩn Chi, nên cũng không áp sát quá gần, cách thật xa nói: “Đưa muội về an toàn ta cũng an tâm.”
“Trở lại cũng để Ngũ Ca tự mình đưa đi, thật sự đã phiền Ngũ Ca rồi.” Phương Cẩn Chi khẽ khom người, thi lễ một cái.
“Đều là người một nhà không cần khách khí. Sau này nếu có thời gian rảnh rỗi thì đến vương phủ một chuyến trò chuyện với mẫu phi cũng tốt, đến lúc đó báo trước cho ta biết một tiếng, ta sẽ lại tới đón muội.” Sở Du Nhiên hắng giọng nói. Giống như người ở bên trong thư phòng trước đó thương thảo với Cẩm Hi Vương về việc có nên bắt giữ Phương Cẩn Chi không phải là hắn.
“Được mà, đến lúc đó khẳng định vẫn phải làm phiền Ngũ Ca rồi!” Khóe miệng Phương Cẩn Chi chứa một nụ cười nhàn nhạt.
Phương Cẩn Chi lui về phía sau, đưa mắt nhìn Sở Du Nhiên rời đi, rồi mới xoay người đi về phía Lục Vô Nghiên.
Mặt của Lục Vô Nghiên có hơi thối.
“Tam ca ca?” Phương Cẩn Chi nghi hoặc nhìn hắn. Vừa rồi còn ở trên xe ngựa nhìn thấy Lục Vô Nghiên, khóe miệng Lục Vô Nghiên vẫn hơi cong lên mà, sao mới một lúc đã như vậy, hắn không vui sao?
“Muội có biết đã nhìn theo hắn bao lâu không?” Lục Vô Nghiên chỉ trích Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi ngớ người.
Nàng dùng sức chớp mắt một cái, cố để đầu óc mình hoạt động.
Ngay lập tức, Phương Cẩn Chi cười ngọt ngào, nói: “Đúng vậy nha! vừa rồi Cẩn Chi thật sự bị Ngũ Ca hấp dẫn! Vì trong lòng muội rất tò mò, sao dáng dấp của một người lại có thể xấu như vậy!”
Lục Vô Nghiên không nhịn được bật cười, hắn nhìn Phương Cẩn Chi thật sự dở khóc dở cười.
Ý cười giữa mi mắt của Phương Cẩn Chi càng đậm: “Thật mà, hiện tại nên nhìn sắc đẹp của Tam ca ca thật nhiều, để quét sạch toàn bộ mấy cái khó coi đi!”
Nàng đi đến trước mặt Lục Vô Nghiên cọ cọ mấy cái, rồi nhón chân lên xem xét cẩn thận gương mặt của Lục Vô Nghiên, rồi khen lấy khen để: “Oa, vẫn là Tam ca ca của muội đẹp mắt nhất!”
“Khụ. . . . . .” Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, rồi nắm tay Phương Cẩn Chi đi vào trong viện tử, vừa đi vừa nói: “Ngũ ca cái gì? Hắn ta mà xem là ca ca cái gì, về sau không được gặp ai cũng gọi ca ca!”
Phương Cẩn Chi lập tức ngọt ngào nói: “Ngay cả khi muội có gọi nhiều người là `ca ca` hơn nữa, trong lòng muội cũng chỉ có một Tam ca ca mà thôi! Dĩ nhiên, nếu Tam ca ca không vui, sau này muội sẽ không gọi bất cứ ai là ca ca nữa!”
Lục Vô Nghiên dừng bước lại, hắn nghiêng người sang, đứng đối diện dò xét Phương Cẩn Chi, trong lòng có chút tức giận nói: “Vương Phi cho muội ăn nhiều kẹo lắm sao?”
“Không có nha, vừa nhìn thấy Tam ca ca liền vui vẻ giống như ăn kẹo vậy, trong lòng đều là mật!” Phương Cẩn Chi cười cong mi mắt.
Lục Vô Nghiên ngừng một chút: “Sau này không được nói chuyện với người khác ngọt ngào như vậy!”
“Dĩ nhiên sẽ không!” Phương Cẩn Chi liếc mắt nhìn Diêm Bảo Nhi ở sau lưng và mấy thị vệ tuần tra trong sân, nàng đến gần Lục Vô Nghiên, nhón chân lên, hạ thật thấp giọng nói vào tai của Lục Vô Nghiên: “Cẩn Chi chỉ nói mấy lời yêu thương với một mình Tam ca ca!”
Giọng nói của nàng thật dễ nghe, Lục Vô Nghiên nghĩ như vậy.
Lục Vô Nghiên có chút bất đắc dĩ phát hiện hắn bị một tiểu cô nương mười ba tuổi nắm gọn cả trái tim. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc, nàng đều có thể dễ dàng cầm một cái lông vũ quét qua trái tim hắn.
********
Lục Thân Ky sải bước vào biệt viện của Trưởng Công Chúa lúc Nhập Tửu đang múa kiếm ở trong sân, nàng thu lại kiếm thế, bước đến trước mặt Lục Thân Ky, hết sức kinh ngạc nói: “Lục Đại Tướng Quân, rốt cuộc ngài cũng chịu bước vào, mà không đi lòng vòng bên ngoài nữa?”
Sắc mặt Lục Thân Ky âm trầm, hắn đẩy Nhập Tửu sang một bên đi về phía thư phòng của Trưởng Công Chúa.
Thị vệ canh giữ bên ngoài thư phòng của Trưởng Công Chúa nhìn thấy Lục Thân Ky đang tiến lại, nhất thời do dự, không biết có nên cản lai hay không.
Nhập Tửu cười hề hề gật đầu với hai người thị vệ, hai người này mới thở phào nhẹ nhõm tránh sang một bên. Nếu để bọn họ ngăn cản Lục Thân Ky, hai người bọn họ thật sự lo lắng không biết mình có thể hay giữ được cái mạng nhỏ này hay không.
“Không phải đã nói cấm vào làm phiền ta sao?” Trưởng Công Chúa nằm nghiêng trên tháp, hai mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi. Bà duyệt tài liệu cũng khá lâu rồi, nên chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
Lục Thân Ky dừng lại bên cạnh tháp, nói: “Là ta.”
Trưởng Công Chúa kinh ngạc mở mắt ra, vô cùng kinh ngạc đối với hành động xông vào của Lục Thân Ky.
“Hiện tại nàng đang cần một người trấn áp và cố thủ biên cảnh, người thích hợp nhất chính là ta, để ta đi đi.” Lục Thân Ky trầm giọng nói.
Không sai, mấy ngày nay Trưởng Công Chúa vì chuyện tuyển chọn người đi biên cảnh trấn áp địch quân mà sầu não. Hơn nhiều năm trước, đều do Lục Thân Ky trông coi biên cương Đại Liêu. Chiến loạn năm năm sau này, binh mã được điều động khắp nơi trong nước, ngay cả tướng quân trấn áp biên cảnh cũng thường xuyên được thay thế. Hiện tại chiến sự vừa ngừng lại, về lâu về dài không thể không suy tính tìm một người trấn áp đất đai vùng biên cảnh.
Có lẽ bởi vì người trước đó là Lục Thân Ky, cho nên tuyển chọn như thế nào cũng không hài lòng.
Trưởng Công Chúa gật đầu, nói: “Không sai, chàng là lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng vì sao chàng lại nguyện ý trở lại quân đội?”
Lục Thân Ky không trả lời vấn đề của Trưởng Công Chúa, chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, rồi nói: “Được, những chuyện khác giao cho nàng, khi nào xuất phát báo cho ta biết là được.”
Lục Thân Ky nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
“Lục Thân Ky!” Trưởng Công Chúa từ trên giường bước xuống, bà đuổi theo Lục Thân Ky, chặn ở trước mặt ông, cau mày hỏi: “Chàng cho ta một lý do vì sao muốn trở lại quân đội, nếu không ta sẽ không giao binh quyền cho chàng lần nữa.”
Lục Thân Ky nhìn bà, hỏi: “Có phải nàng cho rằng ta coi trọng binh quyền hơn tất cả hay không?”
Trưởng Công Chúa hơi giật mình. Bà đã từng cho rằng như vậy, cho nên ban đầu mới có thể dùng binh quyền ép hắn hòa ly. Nhưng sau đó ông không chỉ nguyện ý hòa ly với bà, thậm chí còn dâng hai tay trao trả toàn bộ binh quyền.
Trong lòng Trưởng Công Chúa đã từng có nghi ngờ.
“Đúng như nàng nói, ta chỉ biết đánh giặc. Giao binh quyền cho ta nàng có thể yên tâm.” Lục Thân Ky tham luyến nhìn vào mắt của Trưởng Công Chúa. “Ta biết nàng sắp cải giá.”
Trưởng Công Chúa sáng tỏ: “Bổn cung. . . . . .”
Lục Thân Ky ngắt ngang lời bà: “Ta không ngăn cản ý muốn của nàng, bởi vì ta không có tư cách. Cải giá với Cẩm Hi Vương đối với nàng có nhiều lợi ích, chí ít cũng có thể rút ngắn thời gian hơn ba năm để diệt trừ bè đảng của đám cựu thân trong triều, sớm ngày diệt trừ mối họa lớn ở trong lòng. Mà ta có thể lấy được ưu thế nào để ngăn cản nàng chứ? Ta không có, ta chỉ có hai bàn tay trắng.”
Lục Thân Ky chậm rãi lắc đầu.
Tinh thần của Lục Thân Ky rất tỉnh táo, không giống mấy ngày qua, ông lướt qua Trưởng Công Chúa, bước nhanh về phía cửa.
Trưởng Công Chúa chợt cầm lấy tay ông, bà kiên định nói: “So với chàng, Cẩm Hi Vương chỉ là một con kiến.”
“Nhưng cái này đã không còn quan trọng.” Lục Thân Ky xoay đầu lại nhìn vào mắt của Trưởng Công Chúa. “Ánh Tư, nàng dâng hết toàn bộ bản thân mình cho mảnh giang sơn này. Sao có thể để ý một mối liên hôn chính trị?”
Lục Thân Ky quay đầu, kiên nghị đi ra ngoài.
Trưởng Công Chúa không buông tay.
Lục Thân Ky nhìn vào nơi hai người đang nắm tay nhau, ông bất ngờ nở một nụ cười vô cùng vô lại. Ông nói: “Ta không biết nàng trước đây làm xằng làm bậy cả ngày, là một tay ăn chơi khét tiếng Hoàng Thành. Người khác chỉ cho ta thấy nàng trên lưng ngựa, nói nàng là đóa hoa tươi đẹp nhất, nói nàng là con phượng hoàng duy nhất đầu cành, nói nàng là ánh dương của tất cả công tử ca nhi Hoàng Thành. Ta cũng giống như bọn họ thể hiện trước mặt nàng, nhưng nàng nhìn ai cũng chán ghét, không để ai vào trong mắt, thậm chí ngay cả những người khá tốt nàng cũng không hề nhớ tên. Chỉ có một ngoại lệ -- Diệp Tiêu.”
Lục Thân Ky chán ghét nhíu mày một cái: “Diệp Tiêu xuất thân tướng môn, còn là tòng quân lúc tuổi còn trẻ, còn là một tay cao thủ về tiễn pháp. Ta không phục, cho nên đã tăng cường luyện tập gấp đôi, nhất định vượt qua hắn. Nhất định trở thành một Đại Tướng Quân với tiễn pháp cao siêu.”
Trưởng Công Chúa cười khẽ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: “Chàng đã áp Diệp Tiêu ra khỏi quân đội, chỉ có thể ẩn nấp trong giang hồ, thậm chí đã nhiều năm không cầm đến cung tên. . . . . .”
Lục Thân Ky lại thu cười, nói: “Chúng ta vừa mới thành thân được hai năm nàng đã chịu đựng rất nhiều khổ sở, năm đầu tiên, phần lớn thời gian ta đều ở bên ngoài đánh giặc, mà mẫu thân ta lại không phải là một người dễ chung sống, bà ấy đã gây cho nàng không ít khó chịu, thậm chí khiến cho nàng mất đi hài tử đầu tiên của chúng ta.”
Trưởng Công Chúa cũng thu lại nụ cười. Bất cứ khi nào, chỉ cần nghĩ đến hài tử đầu tiên đã mất năm đó, trong lòng bà vẫn khó chịu. Lúc đó, thai nhi đã được bảy, đã sớm thành hình, đó là một nam hài với ngũ quan giống Lục Thân Ky như khuôn đúc. Lúc ấy, bà chỉ mới mười sáu tuổi, ôm đứa bé sơ sinh đầy máu cả một đêm. Thời điểm đó, Lục Thân Ky ở bên ngoài đánh giặc đã bốn tháng chưa về, mà cái người xa lạ được bà gọi là “mẫu thân” đó, lại gọi một đoàn kịch nhỏ đến hậu viện nghe hát.
Sự lãnh huyết tuyệt tình của Trưởng Công Chúa không phải tự nhiên mà có, lúc bà còn niên thiếu cũng chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ, ban đầu được gả làm thê tử làm nhi tức phụ của người ta thì không hề biết gì cũng không có sự hỗ trợ. Chịu đựng những thứ khổ sở không chịu nổi và đấu tranh tích tụ từng chút một. Bà mở to mắt, cảm thấy hơi mệt mỏi, nói: “Đã qua rồi, cần gì nhắc lại.”
“Đúng vậy, đều đã qua, chớp mắt một cái đã qua nhiều năm như vậy.” Lục Thân Ky có chút buồn bã.
Giữa hai người bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, phần lớn đều là chuyện không vui vẻ. Mỗi một chuyện, mỗi một sự kiện, từng cái từng cái trở thành con mương ngăn cách giữa hai người bọn họ.
Lục Thân Ky có chút quyến luyến, lại có chút khổ sở nhìn Trưởng Công Chúa, ông nói: “Nhiều năm trước, Vô Nghiên đã từng hỏi ta vì sao muốn tòng quân, ta từng cho rằng bởi vì binh quyền trong tay sẽ uy phong không gì cản nổi, sau này lại cho rằng vì chí lớn quốc thái dân an. Cho tới hôm nay, ta mới hiểu được, chỉ vì nàng. Nàng yêu mảnh giang sơn này, vậy thì ta sẽ thay nàng bảo vệ nó. Chỉ cần ta còn sống, quân địch sẽ không thể bước vào Đại Liêu nửa bước!”
Trong lòng Trưởng Công Chúa bị một cảm giác rung động cực đại lấp đầy, bà thất thần trong nháy mắt, Lục Thân Ky rút tay mình ra, một bước lại một bước khó khăn bước ra khỏi gian phòng.
Cửa mở ra, rồi đóng lại.
Trưởng Công Chúa vẫn đứng tại chỗ hồi lâu không di chuyển nửa bước.
Cửa thư phòng lại bị người nào đó phá ra, Trưởng Công Chúa đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Lục Thân Ky xuất hiện ngay cửa.
Lục Thân Ky bước nhanh tới, ôm cả người Trưởng Công Chúa vào trong ngực, hai cánh tay ông từ từ siết lại, hận không thể nhập Trưởng Công Chúa vào trong thân thể mình.
“Ánh Tư. . . . . .” Thiên ngôn vạn ngữ cũng không địch lại một tiếng gọi tên bà, chỉ đơn giản gọi một tiếng ở bên tai bà như vậy thôi, nhưng lại giống như đã dùng hết toàn bộ hơi sức.
Lục Thân Ky khổ sở nhắm mắt lại, đã có nước mắt rơi lên tóc của Trưởng Công Chúa.
Qua một hồi lâu, Trưởng Công Chúa mới khó khăn giơ tay lên, ôm lấy hông của Lục Thân Ky. Bà nhắm mắt lại chịu đựng những giọt lệ nóng hổi, dán mặt vào sát ngực ông, lắng nghe nhịp tim vừa quen thuộc vừa xa lạ của ông.
Bà nói: “Ta chờ chàng trở lại.”