Thê Khống

Chương 77: Chương 77: Sính lễ




Sáng sớm ngày hôm sau, Cẩm Hi Vương mang theo bà mối đến biệt viện Trưởng Công Chúa đưa sính lễ.

Phương Cẩn Chi kinh ngạc há hốc miệng, nàng sững sờ một lúc, sau đó xách váy chạy vào nhà.

“Tam ca ca, Tam ca ca, huynh đã dậy chưa? Ai nha, đừng ngủ nữa, có chuyện lớn rồi!” Phương Cẩn Chi đứng bên giường dùng sức lay lay cánh tay Lục Vô Nghiên, làn váy màu nước xòe ra như lá sen.

Lục Vô Nghiên có chút khó khăn mở mắt, hắn nhìn Phương Cẩn Chi một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười, rồi quả quyết nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Ngoan, đi chơi đi. Để ta ngủ thêm một lúc.”

“Ai nha! Huynh đừng ngủ nữa! Thật sự là chuyện lớn đó!” Phương Cẩn Chi càng dùng sức lay cánh tay của Lục Vô Nghiên. “Cẩm Hi Vương đã tới đưa sính lễ rồi, ông ta muốn lấy mẫu thân huynh! Khó trách ngày hôm qua Đại cữu cữu lại xông vào, hơn nữa sắc mặt của Đại cữu cữu ngày hôm qua lại kém như vậy! Nhất định Đại cữu cữu đã biết trước chuyện này rồi. . . . . . Làm sao bây giờ đây? Trưởng Công Chúa thật sự muốn gả cho Cẩm Hi Vương xấu xí đó sao? Còn nữa. . . . . . nhất định Đại cữu cữu sẽ rất khổ sở. . . . . .”

Lục Vô Nghiên không khỏi bật cười, trong lúc Phương Cẩn Chi nói huyên thuyên không ngừng, hắn đã nắm được đại khái câu chuyện, cơn buồn ngủ cũng giảm đi không ít.

Hắn mở mắt, kéo Phương Cẩn Chi đang đứng bên mép giường ngồi xuống bên cạnh. Hắn nói: “Nói thế nào thì Cẩm Hi Vương cũng là phụ vương trên danh nghĩa của muội, muội lại nói ông ta xấu xí như vậy?”

“Tam ca ca, đây là lúc nào rồi, sao huynh còn có thể cười nhạo muội chứ? Chẳng lẽ huynh không hy vọng Trưởng Công Chúa và phụ thân của huynh hòa hảo sao? Chẳng lẽ huynh hy vọng Trưởng Công Chúa gả cho Cẩm Hi Vương sao? Không đúng. . . . . . Cẩm Hi Vương vẫn còn Vương Phi nha! Sao ông ta có thể lấy Trưởng Công Chúa làm thê tử chứ?” Gương mặt của Cẩm Hi Vương Phi thoáng qua trước mắt Phương Cẩn Chi, vừa nghĩ tới bà, trong lòng Phương Cẩn Chi càng thêm nghi ngờ.

Lục Vô Nghiên thu lại nụ cười trên gương mặt, trầm giọng nói: “Cẩm Hi Vương Phi đã chết rồi.”

“Cái gì?” Phương Cẩn Chi kinh ngạc lập tức đứng lên. “Sao lại chết chứ? Hôm qua muội còn gặp bà ấy mà!”

“Đại khái là . . . . . bệnh qua đời.” Lục Vô Nghiên giống như tùy ý nói.

Phương Cẩn Chi lắc đầu liên tục, nói: “Sẽ không! Ngày hôm qua lúc muội nhìn thấy Cẩm Hi Vương Phi, thân thể của bà ấy vẫn rất tốt, hoàn toàn không giống một người đang có bệnh!”

Lục Vô Nghiên chỉ cười không nói.

Phương Cẩn Chi không khỏi trầm mặc, hình như nàng đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Nàng lúng ta lúng túng nói: “Tam ca ca, ý của huynh là... vì Cẩm Hi Vương muốn lấy Trưởng Công Chúa nên đã sát hại Cẩm Hi Vương Phi sao? Nhưng Vương Phi là thê tử kết tóc của ông ta, tại sao ông ta có thể sát hại thê tử của mình!”

Lục Vô Nghiên không trả lời ngay, hắn suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Muội biết vì sao Cẩm Hi Vương lại không có nữ nhi không?”

Phương Cẩn Chi lắc đầu.

“Thê thiếp của Cẩm Hi Vương thành đoàn, hàng năm đều muốn nâng vài phòng di nương, vậy mà ông ta cũng chỉ có năm nhi tử.”

Nghe Lục Vô Nghiên nói như vậy, Phương Cẩn Chi lại càng thêm nghi hoặc.

Lục Vô Nghiên nói tiếp: “Bởi vì những nữ nhi đó đều đã chết rồi, nói cách khác những nhi tử còn lại của ông ta cũng đều đã chết, năm người nhi tử hiện tại đã sống sót trong cuộc tranh đấu vất vả.”

Phương Cẩn Chi không tin vào tai mình, nàng không lập tức hỏi vấn đề mình đang nghi vấn. Mà suy nghĩ thêm một chút, sau đó mới tháo gỡ từng chuyện một, sau khi có một chút đầu mối, nàng mới nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên, có chút do dự nói: “Ý của Tam ca ca là thê thiếp của Cẩm Hi vương thành đoàn, những thê thiếp đó vì muốn tranh thủ tình cảm, không tiếc mưu hại chính hài tử của mình và của người khác là thật sao? Đều là mẫu thân mà! Sao có thể độc ác làm tổn thương một đứa bé như vậy! Hơn nữa, coi như đây là sự thật, nhưng chuyện này và chuyện Cẩm Hi Vương mưu hại chính Vương Phi của mình thì có liên quan gì đến nhau?”

Lục Vô Nghiên tiếp tục giải thích cho nàng: “Trong số mấy hài tử đã chết, bề ngoài là chết bởi những tranh giành tình cảm của nữ nhân. Nhưng trên thực tế, là bởi vì Cẩm Hi Vương. Cẩm Hi Vương không thích nữ nhi, thậm chí còn vô cùng chán ghét. Ông ta từng có một chuyện nhỏ muốn cầu xin một nhân sĩ giang hồ. Nhân sĩ giang hồ này là một người cực kỳ hung tàn ác độc, có một số sở thích gần như bệnh hoạn. Sau khi Cẩm Hi Vương xử lý sự tình ổn thỏa, không tiếc đưa trưởng nữ của mình cho hắn. Lúc ấy, tiểu cô nương đó mới sáu tuổi.”

“Trời ơi!” Phương Cẩn Chi kinh sợ, gương mặt cũng không khỏi trắng bệch.

“Cho nên, chính vì Cẩm Hi Vương không thích nữ nhi, những thê thiếp muốn lấy lòng ông ta lại càng không xem trọng nữ nhi. Bóp chết nữ nhi của mình để hãm hại người khác, hoặc là chỉ điểm cho nữ nhi mới bốn tuổi của mình đẩy đích tử vào trong hồ nước, và nhiều chuyện không sao kể hết. Cho nên, Cẩm Hi Vương há có thể để ý tính mạng của một nữ nhân?”

Phương Cẩn Chi không khỏi nhớ tới Cẩm Hi Vương Phi. Nữ nhân đó nàng chỉ gặp một lần, còn kêu mấy tiếng “Mẫu phi“. Hôm qua, Phương Cẩn Chi còn kinh ngạc vẻ đẹp của Cẩm Hi Vương Phi, trên bàn trang điểm của nàng vẫn còn để lễ vật ra mắt mà Cẩm Hi Vương Phi đã tặng.

Bởi vì chưa từng gặp Phương Cẩn Chi, Cẩm Hi Vương Phi đã chọn mỗi thứ trang sức một ít. Vô luận là người dịu dàng ít nói, hoạt bát, xinh đẹp, rực rỡ, đều thích hợp với lễ vật ra mắt.

Bà còn đưa mấy bức tranh Phương Cẩn Chi vẽ để cho nàng.

Bà còn ngập ngừng khuyên Phương Cẩn Chi phải lưu tâm nhiều hơn, không nên phí công chờ đợi, trước mắt nên ấn định hôn kỳ là tốt nhất.

Một nữ nhân đoan trang xinh đẹp, lại chu đáo tỉ mỉ như vậy mà lại chết rồi, còn là chết trong tay trượng phu của mình. Phương Cẩn Chi nhớ lại thời điểm Cẩm Hi Vương Phi đưa nàng đến thư phòng gặp Cẩm Hi Vương, từ đầu đến cuối hai người bọn họ không nói với nhau một lời, chắc hẳn cũng không trao đổi bất kỳ ánh mắt nào.

Có phải bà đã sớm biết Cẩm Hi Vương muốn hại bà hay không?

Phương Cẩn Chi không rét mà run.

“Tam ca ca, không cho huynh thê thiếp thành đoàn, chuyện này quá đáng sợ!” Phương Cẩn Chi tiến đến trước mặt Lục Vô Nghiên, cực kỳ nghiêm túc nói.

“Được.”

Phương Cẩn Chi cau mày, nói thêm: “Càng không cho phép giết muội!”

Lúc này Lục Vô Nghiên ngược lại không trả lời ngay lập tức như trước, hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Chuyện này cũng không chắc.”

Phương Cẩn Chi rụt người về phía sau, còn dùng tay ôm cổ của mình.

Lục Vô Nghiên cười như không cười nói: “Nếu như có một ngày muội thích người khác, chạy theo người khác. Ta sẽ bắt muội trở về, moi tim của muội ra ăn, lột da của muội để làm lồng đèn da người treo bên ngoài phòng, lấy xương cốt của muội làm ghế, còn cắt luôn cả mái tóc của muội, làm màn Lưu Tô bên thành giường.”

Phương Cẩn Chi rùng mình, sau đó hung hăng vỗ một cái thật mạnh vào cánh tay đang thò ra bên ngoài chăn của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên cười lớn, kéo Phương Cẩn Chi qua, để cho nàng nằm lên ngực mình, rất nghiêm túc nói: “Cẩn Chi, yêu ta hoặc chết, muội không có sự lựa chọn nào khác.”

“Tam ca ca, huynh quá không đứng đắn!” Phương Cẩn Chi vội vàng đứng dậy, trợn mắt.

Không phải bởi vì câu nói của Lục Vô Nghiên, mà bởi vì hắn lại không mặc y phục!

Nàng không nhìn hắn, chỉ nói: “Huynh không lo lắng chút nào chuyện của Trưởng Công Chúa hay sao? Hay là huynh không để ý”

Lục Vô Nghiên thờ ơ nói: “Chuyện bé như hạt mè mà thôi, không cần để ý.”

Phương Cẩn Chi cảm thấy nghi hoặc, nhưng Lục Vô Nghiên đã nói như vậy, nàng cũng không nên tiếp tục hỏi tới chuyện của Trưởng Công Chúa. Nàng nghĩ nghĩ một lúc, rồi kinh ngạc hỏi: “Tam ca ca, nếu huynh đã sớm biết Cẩm Hi Vương là người xấu như vậy, vì sao lại muốn an bài muội làm nghĩa nữ của ông ta?”

“Bởi vì ông ta sắp chết.” Lục Vô Nghiên không chút nghĩ ngợi nói.

“A?”

“Khụ.” Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng. “Muội thật sự muốn biết vì sao trong tất cả Thân Vương lại chọn ông ta?”

Phương Cẩn Chi dùng sức gật đầu.

“Bởi vì ông ta xấu xa, bởi vì ông ta sống không lâu nữa. Đến khi ông ta chết rồi, muội cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với đám nghĩa huynh từ trên trời rơi xuống kia.” Lục Vô Nghiên cười đến tà mị.

“Đây, đây là cái gì cùng với cái gì chứ!” Phương Cẩn Chi phát hiện mình theo không kịp lối tư duy cường đạo của Lục Vô Nghiên.

“A --”

Một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.

Phương Cẩn Chi đứng bật dậy: “Là âm thanh phát ra từ chỗ của Trưởng Công Chúa! Chúng ta mau đến xem một chút đi!”

Nàng muốn kéo Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên đã từ trong chăn ngồi dậy. Chăn bông lập tức trượt xuống khỏi cơ thể hắn, lộ ra nửa người trên trần trụi.

Phương Cẩn Chi trừng mắt liếc hắn một cái, vội vã cầm y phục đưa cho hắn.

“Mau mặc vào!” Nàng xoay người đưa lưng về phía Lục Vô Nghiên, có chút nôn nóng chờ đợi.

Lục Vô Nghiên mặc y phục xong, cùng Phương Cẩn Chi đi đến chỗ ở của Trưởng Công Chúa. Trong sân có rất nhiều thị vệ, trước cửa phòng của Trưởng Công Chúa càng có nhiều thị vệ vây quanh hơn.

Nhập Tửu cau mày đi qua đi lại trước của phòng của Trưởng Công Chúa, nàng nhìn thấy Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi đi tới, thì nháy mắt ra hiệu cho bọn thị vệ, bảo bọn họ nhường đường.

Từ trước đến giờ, Phương Cẩn Chi chỉ thể hiện sự hoạt bát trước mặt Lục Vô Nghiên, những lúc có người ngoài, nàng luôn đoan trang điềm đạm nho nhã. Giống như lúc này, mặc dù trong lòng nàng rất rất lo lắng, nhưng trên mặt cũng không bộc lộ chút gì, chỉ quy quy củ củ đi theo bên cạnh Lục Vô Nghiên.

Cẩm Hi Vương đang nằm trên mặt đất, hoặc là nói thi thể của ông ta đang nằm trên mặt đất.

Còn Trưởng Công Chúa đang nghiêng người dựa lên tháp mỹ nhân, nhắm mắt trầm ngâm.

“Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?” Lục Vô Nghiên hỏi.

“Cẩm Hi Vương có ý đồ bất chính đối với Bổn cung, Bổn cung lỡ tay giết hắn.”

Trưởng Công Chúa ngồi thẳng người, phân phó: “Người đâu, đưa thi thể Cẩm Hi Vương về phủ Cẩm Hi Vương.”

Thị vệ nhanh chóng xuất hiện mang thi thể của Cẩm Hi Vương đi ra, thảm nhung trải sàn cũng được thay mới, gian phòng trở lại như thường ngày, hoàn toàn không nhìn ra ở đây vừa mới có một người chết.

Hủy thi diệt tích nhanh chóng thật sự khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Đúng, câu đầu tiên hiện lên trong đầu Phương Cẩn Chi chính là -- hủy thi diệt tích.

Lục Vô Nghiên cười nói: “Cẩn Chi rất lo lắng người, nhất định tới xem người một chút. Nếu mẫu thân không có gì đáng ngại, vậy chúng con đi trước đây.”

Trưởng Công Chúa gật đầu một cái.

Phương Cẩn Cành đi theo Lục Vô Nghiên ra tới cửa thì quay đầu lại, hỏi: “Trưởng Công Chúa, người đã dùng bữa sáng chưa? Con đến phòng bếp phân phó trù tử chuẩn bị cho người một ít thức ăn có được hay không?”

Phương Cẩn Chi không biết có phải Lục Vô Nghiên đã biết nội tình gì đó rồi hay không, nhưng cũng khiến nàng lo lắng! Nói thế nào Trưởng Công Chúa cũng là nữ nhân, Cẩm Hi Vương muốn khi dễ bà, mặc dù bà đã giết hắn, nhưng trong lòng nhất định cũng sợ hãi?

Trưởng Công Chúa nở một nụ cười dịu dàng hiếm có, nói: “Không cần, ngươi bồi Vô Nghiên dùng bữa sáng là được rồi.”

“Vâng!” Phương Cẩn Chi đồng ý, giống như nhận được thánh chỉ, hôm nay nhất định phải nhìn Lục Vô Nghiên ăn nhiều cơm hơn một chút!

Đợi đến khi Lục Vô Nghiên mang theo Phương Cẩn Chi rời đi, Trưởng Công Chúa phất phất tay, ra lệnh tất cả thị vệ lui ra ngoài.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh lần nữa, Lục Thân Ky bước ra từ phía sau tấm bình phong. Ông cau mày, trên trán còn mang theo vài phần âm trầm.

Trưởng Công Chúa cười: “Hôm qua không biết người nào luôn miệng nói sẽ không ngăn cản Bổn cung cải giá.”

“Ta ngăn cản sao? Ngăn cản lúc nào?” Lục Thân Ky nhướng mày hỏi ngược lại.

“Giết người ta luôn rồi còn nói không có?” Nụ cười của Trưởng Công Chúa càng sâu.

Lục Thân Ky không còn lời để phản bác.

Mấy lời của Trưởng Công Chúa nói với Lục Vô Nghiên là nửa thật nửa giả, Cẩm Hi Vương không phải do Trưởng Công Chúa giết, là bị Lục Thân Ky một đao đâm chết. Không, đại khái là đâm mười mấy đao.

Lục Thân Ky giận đùng đùng đi tới, nói: “Hắn giở trò lưu manh ở trước mặt ta! Ta không băm hắn thành thịt vụn đã là khoan dung lắm rồi”

Trưởng Công Chúa cố nén cười, hơi nghiêm túc nói: “Chàng nói không đúng rồi. Thứ nhất là chàng trốn sau bình phong, hắn ta không biết chàng ở đây, nên không tính là ở trước mặt chàng. Hơn nữa... nếu hắn biết chàng ở đây thì cái gì cũng không dám nói. Tiếp theo, hắn chỉ đọc một câu thơ tình thôi mà.”

Lục Thân Ky gần như rống lên: “Đó là giở trò lưu manh!”

“Nếu đọc đôi ba câu thơ tình cũng coi là giở trò lưu manh, vậy sau này Bổn cung cải. . . . . .”

“Sở Ánh Tư! Nàng đừng có chọc giận ta đấy!” Lục Thân Ky giận không kềm chế được cắt ngang lời của Trưởng Công Chúa, hoàn toàn không muốn nghe bà nói tiếp.

Trưởng Công Chúa quả thật không nói nữa, bà đứng dậy từ trên tháp mỹ nhân, bước đến một cái tủ bên cạnh cửa sổ, lấy ra một bình rượu thuốc, sau đó bước trở lại trước mặt Lục Thân Ky, nói: “Đưa tay.”

Lục Thân Ky cúi đầu nhìn xuống, thì ra trên mu bàn tay của ông có một vết xước. Miệng vết thương không dài, cũng không sâu, thậm chí Lục Thân Ky còn không có cảm giác đau đớn.

Trưởng Công Chúa nắm lấy tay ông, vẩy rượu thuốc lên vết thương trên mu bàn tay của Lục Thân Ky. Bà cười nói: “Dù sao thì da của chàng cũng dày, rắc chút rượu thuốc là đủ rồi, không cần băng bó đâu.”

“Sở Ánh Tư! Sao da ta lại dày? Sao ta lại không cần băng bó? Nàng đang nói da mặt ta dày sao?” Lục Thân Ky tiếp tục sẵng giọng.

“Được rồi, băng lại cho chàng.” Trưởng Công Chúa bất đắc dĩ đi lấy băng vải, băng lại vết thương nhỏ xíu không chút nghiêm trọng trên tay Lục Thân Ky. Đợi đến khi đã băng bó bàn tay của Lục Thân Ky thật cẩn thận, Trưởng Công Chúa có chút thất thần nói: “Có lúc chàng cứ như một tiểu hài tử.”

Lục Thân Ky tức giận nói: “Sao ta lại giống tiểu hài tử? Ta còn lớn hơn nàng ba tuổi đấy!”

Trưởng Công Chúa đã thu lại nụ cười trên mặt, tiện tay đặt đống băng vải còn lại xuống, nói: “Lục Thân Ky, đừng có hếch mũi lên mặt.”

Lục Thân Ky kềm nén hồi lâu, sau đó nhìn Trưởng Công Chúa, gằn từng chữ nói: “Không lên mặt.”

Trưởng Công Chúa cười như không cười nhìn lại ông, cũng không tiếp lời.

“Sở Ánh Tư, sao nàng có thể như vậy hả? Nàng nên hỏi tiếp ta muốn lên cái gì chứ!” Lục Thân Ky cực kỳ tức giận nói.

Trưởng Công Chúa cười khẽ một tiếng, nói: “Không phải chàng muốn lên trên người Bổn cung sao.”

“Nàng!” Lục Thân Ky tiến lên một bước.

Trưởng Công Chúa đưa tay ra, chống lên ngực Lục Thân Ky, bảo trì một khoảng cách giữa hai người, không để cho ông đến gần thêm nữa.

Trưởng Công Chúa cười hỏi: “Lục Tướng Quân định ở chỗ này của Bổn cung tới khi nào đây?”

Lục Thân Ky thở dài, ông cúi đầu giống như suy nghĩ, một lúc sau bất ngờ chụp lấy bàn tay của Trưởng Công Chúa, sau đó bắt đầu đến đầu ngón tay.

“Chàng làm cái gì vậy hả?” Trưởng Công Chúa rút tay về.

Lục Thân Ky đỏ mắt nhìn Trưởng Công Chúa, nói: “Sở Ánh Tư, đã mười bốn năm năm tháng lẻ bảy ngày ta chưa nếm trải tư vị của nữ nhân!”

Trưởng Công Chúa sửng sốt, sau đó cười lên ha hả. Bà cười đến chảy cả nước mắt, cười đến không đứng thẳng lên được.

“Cười đã chưa?” Lục Thân Ky kể khổ. “Ta sắp đến cái chốn biên cảnh quỷ quái đó, chẳng lẽ nàng muốn nửa đời sau của ta đều không được ăn thịt sao? Không bằng năm đó nàng thiến ta làm thái giám để ở bên cạnh luôn đi!”

“Ha ha ha. . . . . .” Trưởng Công Chúa vẫn cười, cười không thể ngừng lại.

“Đừng cười nữa!” Lục Thân Ky đỏ mặt, nắm lấy hai vai của Trưởng Công Chúa, để cho bà đứng thẳng nhìn mình.

“Được rồi, Bổn cung không cười nữa.” Trưởng Công Chúa ho nhẹ một tiếng, cố đè xuống ý cười muốn tràn ra ngoài.

Bà nói: “Được rồi, lên giường đợi Bổn cung đi.”

Lục Thân Ky nghiến răng nghiến lợi nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

( Đoạn này đã được tỉnh lược 3673 chữ. . . . . )

Phương Cẩn Chi đã thu dọn xong đồ đạc, luôn sẵn sàng trở về phủ Ôn Quốc Công. Nàng nán lại ở đây một ngày, sẽ lo lắng cho hai muội thêm một ngày. Mấy ngày nay, nàng liều mạng khuyến cáo mình không nên nghĩ đến hai muội muội, nhưng làm thế nào cũng không xua đi được nụ cười tươi tắn của Bình Bình và An An khi hướng về phía nàng.

Thật ra thì Phương Cẩn Chi cũng hiểu, nàng lưu lại trong tiểu viện của mình toàn là tâm phúc, họ tuyệt đối có thể tin tưởng. Mà lúc nàng không ở đó, người ngoài cũng không có khả năng đi vào trong tiểu viện của nàng. Cho nên, Bình Bình và An An sẽ rất an toàn.

Nhưng nàng vẫn không yên lòng, loại cảm giác không yên lòng này giống như vĩnh viễn không thể cắt lìa. Chỉ cần hai muội muội còn ở phủ Ôn Quốc Công một ngày, Phương Cẩn Chi không thể thật sự trải qua những ngày tháng bình an.

Phương Cẩn Chi quay đầu lại, nhìn Lục Vô Nghiên đang đứng vẽ tranh trước một cái bàn vuông, trong lòng nàng quyết định, lần này trở về nhất định phải bố trí ổn thỏa cho Bình Bình và An An đến trang tử.

Tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa.

“Cẩn Chi.” Lục Vô Nghiên vẫn vẽ tranh như cũ, thậm chí còn không nhìn Phương Cẩn Chi, hắn nghiêm trang nói: “Nếu trầm mê vào sắc đẹp của ta, có thể đến đây nhìn gần một chút.”

“Không đứng đắn!” Phương Cẩn Chi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, rồi xoay đầu đi, không nhìn hắn nữa.

Lục Vô Nghiên cười khẽ một tiếng, tiếp tục vẽ người lên trên quyển trục.

Một lát sau, Phương Cẩn Chi vẫn không nhịn được từ trên ghế đứng dậy, đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên.

“Tam ca ca, rốt cuộc là huynh đang vẽ cái gì vậy?” Phương Cẩn Chi vừa hỏi xong, liền nhìn thấy bức họa của Lục Vô Nghiên.

“Tam ca ca, sao huynh có thể vẽ muội chứ! Còn vẽ muội xấu như vậy!” Phương Cẩn Chi vặn vẹo hàng chân mày, vừa tức giận vừa uất ức.

Quả thật Lục Vô Nghiên đã vẽ Phương Cẩn Chi, vẽ bộ dáng ngã chổng vó lên trời của Phương Cẩn Chi ở trong đống tuyết, trên người trên mặt đều là tuyết.

“Ta cảm thấy rất đẹp mà. Hay là muội xem tấm này đi?” Lục Vô Nghiên đưa bức họa khác cho Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nghi ngờ mở bức họa ra, liền nhìn thấy mình nằm trên bàn cờ, nước miếng chảy đầy bàn, còn có một con bồ câu trắng đậu vào bờ vai của nàng. Phương Cẩn Chi cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất định là bởi vì bản thân Lục Vô Nghiên quá yêu sạch sẽ, cho nên mới không vẽ mấy cục phân chim bồ câu!

Trở về mấy năm trước, Lục Vô Nghiên bảo Phương Cẩn Chi bồi đánh cờ, thời điểm đó là mùa hè oi bức, không được bao lâu, Lục Vô Nghiên đi tắm. Giữa trưa hè, rất dễ cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ. Phương Cẩn Chi ngáp mấy cái, sau đó nằm lên bàn cờ chờ Lục Vô Nghiên.

Nàng chờ một lúc liền ngủ mất tiêu, cái con chim bồ câu chỉ có một cánh đậu xuống vai nàng, rồi để lại trên bờ vai nhỏ bé của nàng một ít phân chim bồ câu.

“Tam ca ca! Sao huynh có thể vẽ bộ dạng xấu hổ của muội! Không được vẽ! Không được vẽ!” Phương Cẩn Chi vội vàng đoạt lấy bút trong tay Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên giơ bút lên cao, Phương Cẩn Chi nhón chân lên cũng không bắt được.

Nàng “Hừ” một tiếng, dậm chân, nói: “Tam ca ca, cho dù huynh vẽ muội, cũng có thể vẽ những lúc muội thật xinh đẹp chứ! Lúc pha trà này, lúc đánh đàn này, lúc mặc váy mới ngâm thơ dưới hoa này. . . . . .”

“Ta vẫn cảm thấy muội lúc này là đáng yêu nhất. . . . . .” Lục Vô Nghiên nhìn bức họa tiểu cô nương ngã chổng vó lên trời, buồn cười.

Phương Cẩn Chi không thèm để ý hắn nữa, một mình ngồi một bên suy nghĩ. Một lát sau, nàng lại dính vào bên cạnh Lục Vô Nghiên, ngọt ngào nói: “Tam ca ca, khi nào chúng ta trở về vậy?”

Ngòi bút của Lục Vô Nghiên dừng lại một chút, rồi tiếp tục vẽ sợi tóc của Phương Cẩn Chi.

Hắn nói: “Nếu ngày mai thời tiết không xấu, chúng ta sẽ trở về.”

“Tốt quá!” Phương Cẩn Chi vui vẻ mài mực cho Lục Vô Nghiên, cũng không quản hắn có vẽ thần thái lúng túng của mình hay không.

Nhưng không đợi đến ngày hôm sau, bão tuyết đã nổi lên. Phương Cẩn Chi đứng bên cửa sổ, mở he hé cửa, thất thần nhìn bão tuyết ở bên ngoài.

Sao Lục Vô Nghiên lại không hiểu nỗi nhớ nhà của nàng?

“Trận bão tuyết này nói không chừng giữa đêm sẽ ngừng, chỉ cần ảnh hưởng không lớn, ngày mai chúng ta vẫn có thể trở về.” Lục Vô Nghiên đi đến bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn bão tuyết ngoài cửa sổ.

“Có thật không?” Hai mắt Phương Cẩn Chi sáng lên.

“Ừ, cho nên muội phải ngủ sớm một chút.” Lục Vô Nghiên thuận thế đóng cửa sổ lại.

“Dạ, vậy Tam ca ca cũng phải đi ngủ sớm nha!” Phương Cẩn Chi kéo tay Lục Vô Nghiên, đẩy hắn ra ngoài cửa.

Sau khi dùng sức đóng cửa gian thiên phòng này lại, nàng ngọt ngào nói: “Tam ca ca không được thức khuya đó, sáng ngày mai Cẩn Chi sẽ gọi huynh dậy.”

Lục Vô Nghiên còn chưa kịp nói gì, thì ngoài cửa chính có người nhẹ nhàng gõ cửa.

“Thiếu chủ, Nhập Độc cầu kiến.”

“Vào đi.”

Không biết có phải do từ trước tới nay Nhập Độc thường xuyên tiếp xúc với độc vật, cho nên cả người nhìn vô cùng u ám. Nàng cũng không bước vào cửa, chỉ đứng bên ngoài hồi bẩm: “Có thể tìm được số 18 rồi.”

Ý cười giữa hai hàng chân mày tản ra, Lục Vô Nghiên khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc. Hắn cầm lấy áo tơi mặc vào, cùng Nhập Độc đi vào trong bão tuyết.

Phương Cẩn Chi vẫn đứng ngoài của thiên phòng, nàng nghe được đoạn đối thoại của Lục Vô Nghiên và Nhập Độc, có lẽ bởi vì nghe không hiểu, cho nên nàng càng hiếu kỳ hơn.

Phương Cẩn Chi biết thân phận của Lục Vô Nghiên đặc biệt, ngày thường cũng đã có rất nhiều chuyện bận rộn. Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, cũng không nghiên cứu sâu hơn. Nàng trở lại giường, thõa mãn ngủ, vừa nghĩ tới ngày mai có thể trở về gặp hai muội muội, giấc ngủ của nàng đến rất say nồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.