Phương Cẩn Chi hiểu bản thân nàng coi như đã gả cho Lục Vô Nghiên, nhưng không biết có phải bởi vì không được mặc giá y, không có bái đường không uống rượu giao bôi, nên trong lòng nàng có một loại cảm giác rất quái lạ. Loại cảm giác rất quái lạ này khiến cho nàng cảm thấy lúng túng mỗi khi đối mặt với Lục Vô Nghiên.
Quan hệ giữa hai người bọn họ đã thay đổi sao? Trở thành phu thê sao?
“Nghĩ gì vậy?”
Lục Vô Nghiên quơ quơ tay trước mặt nàng, lúc này Phương Cẩn Chi mới sực tỉnh.
“Không, không có gì. . . . . .” Phương Cẩn Chi cuống quít cúi đầu, miệng cũng không chịu nói, nhưng trên mặt vẫn không nhìn thấy chút vui vẻ nào.
Lục Vô Nghiên xoay nàng lại, để nàng đối diện với mình, nói: “Cẩn Chi, thỉnh thoảng có tâm sự muội nên nói thẳng ra, ta không chắc lần nào cũng có thể đoán chính xác tâm trạng của muội. Nếu là chuyện nhỏ thì cũng không sao, nhưng nếu là chuyện lớn mà ta lại đoán không ra, muội đừng để tâm đến mấy chuyện vụn vặt.”
“Ai để tâm đến mấy chuyện vụn vặt chứ? Muội mới không có!” Phương Cẩn Chi không vui trừng mắt nhìn hắn.
“Được được được, Cẩn Chi của ta thấu đáo đại lượng không thèm để tâm đến mấy chuyện vụn vặt.” Lục Vô Nghiên giơ tay lên rút cây trâm ngọc trên búi tóc nàng. “Không phải chúng ta nên nghỉ ngơi sao?”
Phương Cẩn Chi quay đầu lại nhìn về phía giường.
Nơi này vốn là tẩm phòng của Lục Vô Nghiên, chiếc giường vốn chỉ có hai màu đen trắng của hắn đã được đổi sang màu đỏ chói. Màn che màu đỏ chói, chăn nệm cũng màu đỏ chói, ngay cả gối đầu cũng màu đỏ chói.
Phương Cẩn Chi hơi do dự: “Không phải người khác đều tách ra ngủ sao?”
Phu thê gia đình đại hộ quả thật đều có phòng riêng, chỗ của thê tử ở phía sau để tiện cho việc quản lý hậu trạch, cũng vì chăm sóc tử nữ trong tương lai. Còn chỗ của trượng phu theo nguyên tắc phải ở phía trước, còn phải gần thư phòng, để không làm trễ nãi công danh.
“Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta.” Lục Vô Nghiên bế Phương Cẩn Chi lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.
“Nhưng. . . . . .” Phương Cẩn Chi nhíu mày. “Sau này, mỗi ngày đều phải ở cùng nhau sao?”
Lục Vô Nghiên thổi tắt đèn trong phòng: “Nếu không thì sao? Hay là muội không thích?”
Phương Cẩn Chi làm tổ trong chăn, động tác vô cùng quen thuộc chui vào ngực Lục Vô Nghiên. “Không phải không thích, chỉ là cảm thấy có chút không quen thôi.”
“Từ từ sẽ quen.” Lục Vô Nghiên nhìn dáng vẻ của Phương Cẩn Chi trong bóng tối, đáy mắt đều là ý cười.
Phương Cẩn Chi ném chuyện này qua một bên không thèm nghĩ nữa, đổi chủ đề: “Ngủ đi..., ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm đi gặp Trưởng Công Chúa đấy! Tam ca ca, huynh không ngủ, ngày mai lại muốn ngủ nướng hả!”
“Ừ, ừ.” Lục Vô Nghiên trả lời luôn miệng, ôm trọn cả cơ thể mềm mại của Phương Cẩn Chi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Vô Nghiên quả thật lại ngủ nướng không chịu dậy.
“Dậy thôi! Dậy thôi!” Phương Cẩn Chi dùng sức đẩy hắn hai cây cái.
Lục Vô Nghiên trở mình: “Không vội, buổi chiều đi cũng được.”
Có tân phụ nào kính trà cho bà bà vào buổi chiều chứ . . . . . .
Nhưng Phương Cẩn Chi cũng không làm căng với hắn, nhìn hắn ngủ say sưa, không thể làm gì khác hơn là đắp kín chăn cho hắn, lặng lẽ ra khỏi phòng. Vừa vặn nàng còn có chút chuyện cần phải giải quyết. Sau khi chuyện của Bình Bình và An An bị phát hiện, Lục Vô Nghiên liền lấy lại quyền quản lý trong tay Nhị phòng và Tam phòng. Lẽ ra công việc quản lý cả hậu trạch Lục gia đều giao hết cho Phương Cẩn Chi, nhưng Phương Cẩn Chi rời đi đã hơn một năm.
Lúc Phương Cẩn Chi không ở đây, Nhị phòng và Tam Phòng đã động không ít tâm tư, nhưng đều bị lão thái thái đánh ngược trở lại.
Hơn một năm qua, mỗi ngày các bà tử của mỗi viện tử đều chạy đến viện Thùy Sao để báo cáo sổ sách cho Nhập Trà. Không sai, Lục Vô Nghiên thà ném toàn bộ chuyện này cho Nhập Trà cũng không nhả ra cho Nhị Phòng và Tam Phòng.
Nhập Trà thông tuệ khéo léo, chuyện quản lý sổ sách cũng không làm khó được nàng ấy. Nhưng dù sao nàng ấy cũng là hạ nhân, phàm là đại sự đều không thể làm chủ, ban đầu còn có thể hỏi Lục Vô Nghiên mấy câu, nhưng Lục Vô Nghiên lại là một người lười quản lý, nàng ấy dứt khoát có thể kéo dài được bao lâu thì kéo. Hơn nữa tính tình nàng ấy trầm tĩnh, không khéo đưa đẩy, cũng không phải là một ngươi nghiêm khắc, biểu hiện của nàng ấy trong hơn một năm qua cũng chỉ có thể nói là vượt qua có chút khó khăn.
“Đều ở đây cả.” Thời điểm Nhập Trà bàn giao rương sổ sách nặng trịch cho Phương Cẩn Chi quả thật đã thở phào nhẹ nhõm.
“Nhiều vậy sao.” Phương Cẩn Chi ngồi trên ghế mân côi, tiện tay lấy một quyển ra lật xem. Bên trong đều là sổ sách ghi chép tất cả các loại thu chi trong phủ, vô cùng rắc rối.
Phương Cẩn Chi vừa cầm một nắm hạt thông trong đĩa nhỏ ăn, vừa xem sổ sách. Bởi vì từ nhỏ nàng đã quản lý trà trang của Phương gia, hiện tại bắt đầu xem sổ sách cũng không quá vất vả.
Điều này khiến cho Nhập Trà cảm thấy cực kỳ may mắn, nàng ấy chỉ muốn nhanh chóng ném cái cục nợ này đi cho rồi, an tâm làm hạ nhân.
Cho đến khi Phương Cẩn Chi ăn gần hết đĩa hạt thông, Lục Vô Nghiên mới vừa ngáp vừa đi vào.
“Cuối cùng cũng dậy, Tam ca lười!” Phương Cẩn Chi sờ soạng trong đĩa nhỏ bốc hạt thông cuối cùng định cho vào trong miệng.
Lục Vô Nghiên khom lưng, há mồm đoạt hạt thông trong tay nàng, thuận tiện mút luôn đầu ngón tay nàng, còn đắm đuối liếc mắt đưa tình với nàng.
Phương Cẩn Chi nhìn sang Nhập Trà ở bên cạnh, gương mặt lập tức đỏ bừng, sao cái người này lại không biết phân biệt trường hợp như vậy!
Mặt mày Nhập Trà không đổi cung kính cúi đầu, làm bộ như thật sự không thấy gì.
Thấy Phương Cẩn Chi như vậy, Lục Vô Nghiên đứng thẳng người lên, cười nói: “Ta đi tắm trước, một lát lên đường.”
“Đi đi đi. . . . . .” Phương Cẩn Chi xua tay đuổi hắn.
Chờ Lục Vô Nghiên đi vào tịnh thất, Phương Cẩn Chi cũng chẳng còn tâm trạng xem tiếp, nàng vứt sổ sách sang một bên, đi ra ngoài một chuyến, hơn nữa còn dặn Nhập Trà khi nào Lục Vô Nghiên đi ra thì nói cho hắn biết hãy đến hồ cá phía trước tìm nàng rồi cùng xuất phát.
Nàng còn sai Nhập Trà đi gọi Nhập Huân đến đi cùng với nàng.
Viện Thùy Sao quả thật thiếu nha hoàn để sai sử. Kiều mụ mụ, Mễ Bảo Nhi, Vệ mụ mụ và Diêm Bảo Nhi đều bị nàng để lại hoa trang chăm sóc hai muội muội. Xem ra nàng phải nói chuyện với Lục Vô Nghiên mới được, đưa đến thêm hai nha hoàn nữa.
Phương Cẩn Chi nhận cái chén miệng rộng từ tay Nhập Huân, bốc thức ăn cho cá đựng trong chén rải xuống hồ. Cá chép từ mọi ngóc ngách bơi tới tranh nhau cướp thức ăn.
Phương Cẩn Chi mở to hai mắt nhìn từng con cá đang bơi tới, cẩn thận tìm kiếm mấy con cá mình đã nuôi trong hồ cá men sứ xanh trước đây.
“Sao không thấy nhỉ . . . . .”
Nhập Huân vội nói: “Nô tỳ thấy bọn chúng đều giống nhau mà.”
“Không giống, ta có thể phân biệt được.” Hai mắt Phương Cẩn Chi mở thật to không chớp nhìn đàn cá bơi tới, ánh mắt quét từ con này sang con khác.
Con này không phải, con này cũng không phải, không phải, không phải, không phải. . . . . .
Nhập Huân len lén liếc mắt nhìn nàng, ngậm miệng không dám hé răng. Hôm qua Nhập Trà đã chỉ điểm cho nàng, tuyệt đối không được để lộ ra chuyện mấy con cá chép đã chết.
Không lâu sau, ánh mắt của Phương Cẩn Chi bị hấp dẫn bởi một người khác -- Lục Vô Ki.
Bất ngờ nhìn thấy Lục Vô Ki, Phương Cẩn Chi có hơi sửng sốt. Sắc mặt Lục Vô Ki không được tốt lắm đi từ hậu viện ra tiền viện, lúc đi ngang qua hồ cá nơi Phương Cẩn Chi đang đứng cũng kinh ngạc không kém.
Ánh mắt của Phương Cẩn Chi dừng lại trên mặt Lục Vô Ki, hay nói là rơi vào vết sẹo trên mặt Lục Vô Ki.
Vết sẹo kéo dài từ trên chân mày trái đến tận khóe miệng.
Cũng may Phương Cẩn Chi chỉ là một tiểu cô nương chân yếu tay mềm, vóc dáng lại nhỏ hơn Lục Vô Ki rất nhiều, cho nên vết chém trước đây có lực độ không sâu, chỉ để lại vết sẹo ngang qua mắt trái trên mặt Lục Vô Ki, nếu ngày đó sức lực của nàng mạnh hơn một phần, mắt trái của Lục Vô Ki nhất định sẽ tổn thương.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau sự kiện năm đó, ngay cả hôm qua khi Phương Cẩn Chi đến kính trà cho trưởng bối Lục gia, người của Lục gia gần như đến đầy đủ, chỉ có Lục Vô Ki là cố ý tránh né.
Phương Cẩn Chi không muốn nhắc tới người tên Lục Vô Ki này, cũng không nguyện ý nhìn thấy. Nhưng bất ngờ nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn, trong lòng nàng lại có chút phức tạp.
“Thập Nhất ca! Thập Nhất ca! Huynh đừng tức giận, đừng giận dỗi với mẫu thân!” Lục Tử Khôn từ phía sau đuổi tới.
Hắn thấy Phương Cẩn Chi ở đây cũng hơi sửng sốt. Hắn lặng lẽ xem xét sắc mặt của cả hai người, sau đó cười hì hì nói với Phương Cẩn Chi: “Tam tẩu, tẩu đang cho cá ăn sao?”
Phương Cẩn Chi đưa mắt rời khỏi gương mặt Lục Vô Ki, cười với Lục Tử Khôn: “Đúng vậy, bởi vì phải chờ Tam ca đệ cùng nhau xuất môn, mới nhàn rỗi tới đây cho cá ăn.”
Sau khoảnh khắc ngẩn ngơ ngắn ngủi, Lục Vô Ki chậm rãi nói: “Không biết Tam tẩu ở đây, là Thập Nhất lỗ mãng.”
Vừa dứt lời, hắn khẽ gật đầu, sải bước đi về hướng tiền viện.
Phương Cẩn Chi không khỏi liếc mắt nhìn theo bóng lưng Lục Vô Ki, trong ấn tượng của nàng, Lục Vô Ki không nói chuyện như vậy, thần sắc giữa trán cũng giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác. . . . . .
Lục Tử Khôn vội nói: “Tam tẩu đừng để ý, Thập Nhất ca mới vừa ở chỗ mẫu thân. . . . . Có chút chuyện không được hài lòng.”
Phương Cẩn Chi muốn nói Lục Vô Ki mà nàng biết lúc nhỏ còn có thể vô lễ lỗ mãng hơn hôm nay, sao lại để tâm hắn hiện tại như thế nào. Nhưng Phương Cẩn Chi vẫn nhịn xuống, chỉ thận trọng hỏi: “Sao vậy, Thập Nhất ca lại chọc Ngũ cữu mẫu tức giận sao?”
Lục Tử Khôn hơi ngập ngừng: “Là chuyện hôn sự.”
“Thập Nhất ca vẫn chưa nghị thân sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, Phương Cẩn Chi liền tự hiểu, chắc là do vết sẹo trên mặt đã ảnh hưởng đến chuyện chung thân đại sự cả đời hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Phương Cẩn Chi, Lục Tử Khôn biết nàng đã hiểu, nên không nói thêm gì, chỉ hàn huyên đôi câu rồi đi về hướng tiền viện.
Lúc Lục Vô Nghiên tới, đã nhìn thấy Phương Cẩn Chi đứng ngẩn người bên ao cá. Nàng cúi đầu, một tay cầm chén thức ăn cho cá, một tay thò vào trong chén, nhẹ nhàng đặt lên đống thức ăn. Đám cá chép trong ao đều đang ngẩng đầu đợi nàng, nhưng nàng lại không hề hay biết.
Cho đến khi Lục Vô Nghiên đi tới bên cạnh Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi mới phát giác.
“Tam ca ca, huynh tới rồi!”
“Ừ.”
Lục Vô Nghiên lấy chén thức ăn cho cá từ trong tay nàng, xoay cổ tay hất hết đống thức ăn trong chén xuống hồ, sau đó đưa cái chén không cho Nhập Huân đứng bên cạnh, cầm khăn gấm Nhập Huân đưa tới để lau tay, rồi mới nói: “Nghĩ gì mà nhập thần như vậy.”
“Không có gì!” Phương Cẩn Chi bĩu môi, đi thẳng về hướng tiền viện.
Nàng vừa đi vừa nói: “Tam ca lười, không đi là trời tối đấy!”
Lục Vô Nghiên sải bước đuổi theo nắm lấy tay nàng.
Phương Cẩn Chi thấy một nha hoàn đang cắt tỉa cành cây ở vườn hoa nhỏ gần đó, liền muốn rút tay về. Nàng nghiêng đầu nhìn sang Lục Vô Nghiên, chợt nhớ ra mình đã gả cho hắn, nên cứ để mặc cho hắn dắt đi.