Lúc Phương Cẩn Chi trở về phòng, hai mắt đã đỏ bừng, nàng nằm sấp trên mặt bàn, từ cửa sổ đang mở toang nhìn ra đại dương mênh mông, yên lặng ngẩn người.
Lục Vô Nghiên nhìn nàng, không nói một lời, ngồi ngẩn người cùng với nàng.
Cho đến khi ánh chiều tà sắp tắt, Phương Cẩn Chi mới từ từ bình tâm lại, nàng xoay người áy náy nhìn Lục Vô Nghiên. “Tam ca ca, cả một buổi chiều muội không nói tiếng nào, sao huynh cũng không nói vậy?”
“Cùng muội nghĩ biện pháp lưỡng toàn.”
Phương Cẩn Chi sững người, không thể diễn tả cảm giác xót xa và bất đắc dĩ ở trong lòng, mất mác nói: “Vô ích thôi, ca ca không nghe muội.”
Nàng vứt bỏ nặng nề trong lòng, cười nói: “Được rồi, muội phải đi hỏi Bình Bình và An An xem hai muội ấy có muốn ở lại chỗ này hay không.”
“Cẩn Chi.” Lục Vô Nghiên gọi nàng lại. “Nếu muốn đưa Bình Bình và An An về phủ Ôn Quốc Công cũng được, có ta ở đây.”
Phương Cẩn Chi mỉm cười: “Muội biết rồi, muội muốn hỏi ý kiến của hai muội ấy.”
Lục Vô Nghiên gật đầu.
Thật ra Phương Cẩn Chi cũng không muốn đưa Bình Bình và An An về phủ Ôn Quốc Công, trong lòng nàng biết rõ tình trạng của Bình Bình và An An không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác, coi như Lục Vô Nghiên ra mặt làm chủ cho bọn họ, người khác vẫn sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng bọn họ mà thôi. Thay vì như vậy, không bằng cứ để cho họ ở một nơi tĩnh lặng, như vậy mới tốt cho bọn họ. Nếu bọn họ muốn ở lại hải đảo, sau này Phương Cẩn Chi sẽ tìm cơ hội đến đây thăm bọn họ. Nhưng nói cho cùng nơi này cũng cách Hoàng Thành quá xa, cho nên Phương Cẩn Chi vẫn hy vọng hai muội muội có thể theo kế hoạch ban đầu của nàng vào ở hoa trang mà nàng đã mua cho bọn họ.
Đương nhiên, hơn một năm ở đây, Phương Cẩn Chi có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của hai muội muội xuất hiện ngày càng nhiều hơn, Phương Cẩn Chi biết thời gian hai người bọn họ ở trên hải đảo này rất vui vẻ. Cho nên Phương Cẩn Chi vẫn muốn hỏi ý kiến của hai muội muội, để bọn họ tự mình lựa chọn.
Lúc Phương Cẩn Chi ra đến bãi biển, liền nhìn thấy Bình Bình và An An ngồi trên bờ biển đánh đàn, đánh một khúc nhạc mà Phương Tông Khác đã dạy trước đó, bọn họ đã luyện tập rất lâu, hôm nay đã tượng hình tượng dạng, tiếng đàn réo rắc hòa vào tiếng sóng biển, những âm tiết khác biệt đan xen.
Phương Tông Khác đứng ở xa xa, nhắm mắt nghe bọn họ gảy đàn, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng gật đầu.
Khóe miệng Phương Cẩn Chi chầm chậm kéo ra một nụ cười ấm áp, mặc kệ tương lai như thế nào, hiện tại người thân của nàng đều ở đây. Nàng đạp lên cát biển chậm rãi đi tới, múa theo tiếng đàn của Bình Bình và An An. Trên người nàng mặc không phải thủy tụ vũ y, nên nàng dùng dây lụa mỏng choàng trên khuỷu tay làm thủy tụ vung ra. Theo động tác xoay tròn, chiếc váy xanh xếp tầng của nàng xòe ra, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Thật ra thì Phương Cẩn Chi cũng chưa từng học qua nhảy múa, chẳng qua chỉ tùy ý xoay tròn theo nhạc khúc mà thôi. Nhưng dáng người nàng linh hoạt, chỉ tùy ý xoay tròn với những động tác nhảy múa cơ bản, đã tạo cho bản thân một vẻ đẹp mượt mà hồn nhiên trời sinh.
Phương Tông Khác đã mở mắt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng đang xoay tròn của Phương Cẩn Chi, sắc mặt đại biến.
Hắn nhìn thấy trên người Phương Cẩn Chi hình bóng của một người khác.
“Đừng nhảy nữa!” Giọng nói của Phương Tông Khác lạnh lẽo, thậm chí còn run rẩy.
“Ca ca?” Phương Cẩn Chi vội vàng thu lại bước chân, thậm chí bởi vì thu lại quá nhanh, nên bị lảo đảo hai bước, suýt té ngã.
Bình Bình và An An cũng bị tiếng ngăn cản của Phương Tông Khác làm cho giật mình ngừng lại, khúc nhạc du dương uyển chuyển bị phá âm, giống như tiếng vải gấm bị xé rách.
Phương Tông Khác hít một hơi thật sâu, hắn xoay người, bước chân như trốn chạy. Để lại ba muội muội trố mắt nhìn nhau.
Qua một hồi lâu, Phương Cẩn Chi mới nhớ đến việc hỏi ý kiến của hai muội muội. Hai người bọn họ gần như không do dự lựa chọn đi theo Phương Cẩn Chi, vào ở trong hoa trang ban đầu nàng đã an bài. Bởi vì chỗ đó cách Phương Cẩn Chi khá gần, hai người bọn họ cũng không nỡ ở quá xa tỷ tỷ.
Dĩ nhiên là Phương Cẩn Chi rất vui mừng.
Hai ngày nữa trôi qua, biển động càng lúc càng lớn, ngay cả ban đêm cũng có thể nghe được tiếng sóng biển gào thét.
Phương Cẩn Chi trằn trọc trở mình không ngủ được.
“Không ngủ được?” Lục Vô Nghiên kéo nàng đến gần, ôm vào ngực.
Phương Cẩn Chi gật đầu, dụi dụi vào lồng ngực Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: “Cứ cảm thấy mình vẫn còn ở trên thuyền. . . . . .”
Lục Vô Nghiên đau lòng hôn lên mắt nàng một cái, nhẹ giọng an ủi nàng: “Đừng sợ, đã không còn ở trên thuyền nữa. Sóng biển ở cách chúng ta rất xa, cũng không có cá cắn thuyền muội.”
“Dạ. . . . . .” Phương Cẩn Chi ngọ nguậy trong lòng Lục Vô Nghiên tìm chỗ thoải mái.
Thậm chí nàng còn thì thầm tự an ủi mình: “Dù sao đã có Tam ca ca bên cạnh muội, cho dù còn ở trên biển cũng không sợ!”
“Đúng, không sợ.” Lục Vô Nghiên chỉnh chăn lại cho nàng.
“Cẩn Chi, sau này trở về muội phải làm nữ chủ nhân của cả Lục gia, nhiều người như vậy, muội có thể quản lý được không?” Biết rằng trong nhất thời, Phương Cẩn Chi sẽ không ngủ được, Lục Vô Nghiên liền kiếm chuyện tán gẫu với nàng, phân tán sự chú ý của nàng.
“Có thể chứ, dĩ nhiên là có thể rồi! Tam ca ca, huynh phải tin vào năng lực của muội! À, bằng không huynh nói cho muội nghe mấy chuyện đã xảy ra ở phủ Ôn Quốc Công hơn một năm qua đi?”
Lục Vô Nghiên cẩn thận nhớ lại một lúc: “Cũng không xảy ra chuyện lớn gì, Nhập Phanh đã sinh một hài tử, cuộc sống của Lục Giai Nhân lại không được tốt lắm, cứ ba ngày hai bữa lại chạy về nhà mẫu thân, Lục Giai Huyên đã nghị hôn, rất có thể sẽ gả cho Nhị ca muội.”
“Cái gì? Giai Huyên biểu tỷ gả cho Nhị ca muội?” So với mấy sự kiện trước đó, Phương Cẩn Chi càng khiếp sợ chuyện này hơn. Nàng thật sự không thấy sự liên kết nào giữa Lục Giai Huyên và Phương Kim Ca.
“Chỉ mới có ý như vậy thôi, vẫn chưa quyết định.” Quả thật Lục Vô Nghiên cũng không rõ chuyện này cụ thể như thế nào, hắn đâu có quan tâm mấy chuyện hậu trạch Lục gia.
“À. . . . . .” Phương Cẩn Chi im lặng.
“Đúng rồi.” Lục Vô Nghiên chợt nghĩ tới một chuyện. “Giai Bồ có thai, mới được ba tháng.”
“Có thật không?” Phương Cẩn Chi vô cùng kinh ngạc. “Tỷ ấy và Bệ Hạ nhất định đều rất cao hứng!”
Nàng chờ một hồi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Lục Vô Nghiên trên đỉnh đầu, nàng ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, liền phát hiện Lục Vô Nghiên nhíu chặt ấn đường, vẻ mặt buồn bã. Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, rồi dè dặt hỏi: “Thân thể Bệ Hạ vẫn ổn chứ?”
“Không tốt lắm.” Lục Vô Nghiên thở dài. “Càng ngày càng hôn mê thường xuyên hơn, có lúc ngủ đến năm ba ngày, không thể lâm triều.”
Phương Cẩn Chi “A” một tiếng, cũng rầu rĩ theo.
Lục Vô Nghiên lập tức đổi đề tài, lôi kéo Phương Cẩn Chi nói chút chuyện về hậu trạch Lục gia, cho đến khi dỗ được Phương Cẩn Chi nhắm mắt lại ngủ. Cho dù đã ngủ, nhưng giấc ngủ của Phương Cẩn Chi không được sâu lắm. Khi tiếng gió mưa sấm chớp bên ngoài rền vang không ngừng, thì bên trong gian phòng này, nàng nhíu mày không yên. Lục Vô Nghiên dịu dàng bịt tai nàng lại, ngăn cách với âm thanh dữ dội bên ngoài.
Cho đến khi đêm gần tàn thì giông bão mới dừng lại, Lục Vô Nghiên mới buông tay ra, ôm Phương Cẩn Chi vào lòng rồi ngủ.
Khi biển hết động, bọn họ liền lên đường rời hải đảo. Phương Cẩn Chi bị say sóng khi thuyền bắt đầu di chuyển, ban ngày nàng gần như trốn trong khoang thuyền, tối đến lại ngủ không ngon. Lục Vô Nghiên đều ngủ cùng với nàng, ban ngày đọc sách cho nàng nghe, cùng nàng đánh cờ, tối đến thì trò chuyện với nàng, cho đến khi nàng ngủ mới chợp mắt.
Mỗi lúc như vậy, trong lòng Lục Vô Nghiên không khỏi hối hận vì bản thân đã đến trễ, nếu sớm tìm được hòn đảo nhỏ này thì nàng đã không phải một thân một mình lên thuyền trốn đi.
Lại nói, lúc con chim bồ câu đó bay về bên cạnh Lục Vô Nghiên đã vô cùng yếu ớt. Dù sao nó cũng chỉ có một bên cánh, lúc nó dẫn Lục Vô Nghiên quay lại hải đảo cũng vì sức lực không đủ, nên chỉ có thể bay một lúc rồi ngừng lại nghỉ mệt, cho nên mới kéo dài như vậy.
Phương Tông Khác cũng đồng hành cùng với bọn họ, chỉ là sau khi thuyền cập bến, hắn đã lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Trước khi chia tay, Phương Cẩn Chi vốn muốn hỏi một câu bao giờ mới gặp lại, nhưng Phương Tông Khác đã âm thầm đi mất, không nói một câu từ biệt, chỉ kéo Bình Bình và An An đưa cho Phương Cẩn Chi một gói Hồng Đậu đường.
Phương Cẩn Chi nhìn gói Hồng Đậu đường trên tay, không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi còn bé mỗi lần quấn hắn đòi ăn kẹo, lại nghĩ tới hơn một năm qua Phương Tông Khác không ngừng đặt Hồng Đậu đường bên ngoài cửa sổ phòng nàng.
Phương Cẩn Chi thở dài.
“Ăn kẹo không tốt cho răng.” Lục Vô Nghiên đoạt lấy gói Hồng Đậu đường trong tay nàng ném xuống biển. “Cho cá ăn đi.”
Phương Cẩn Chi trợn trừng hai mắt, giận dữ nói: “Quỷ hẹp hòi!”
Lục Vô Nghiên chỉ cười một tiếng, không phản bác.
Lục Vô Nghiên cùng Phương Cẩn Chi đưa Bình Bình và An An đến hoa trang ở lại ba ngày, rồi mới đưa nàng về phủ Ôn Quốc Công. Lúc bọn họ về đến phủ Ôn Quốc trời đã gần tối, Phương Cẩn Chi thay một bộ y phục khác, rồi vội vàng đi kính trà cho trưởng bối Lục gia -- với thân phận đích trưởng tức của Lục gia.
Lão thái thái uống chung trà muộn của tân phụ trong lòng cũng rất bùi ngùi, bà bảo đại nha hoàn thân cận đỡ Phương Cẩn Chi đứng dậy, kéo đến bên cạnh mình nói mấy câu. Ý muốn nàng chăm sóc cho Lục Vô Nghiên nhiều hơn một chút.
Dù sao ở trong lòng lão thái thái sau này cả phủ Ôn Quốc Công đều phải dựa vào Lục Vô Nghiên, mà tính khí của Lục Vô Nghiên thật sự không giống người có thể quản lý gia đình, nếu là Phương Cẩn Chi thì có thể bù vào điểm này, quả thực là niềm vui.
Trước đây, lão thái thái không hi vọng Phương Cẩn Chi gả cho Lục Vô Nghiên lắm, cũng vì thân phận của nàng quá thấp, có chút không xứng với Lục Vô Nghiên, bà lo lắng uất ức cho đích trưởng tôn của bà. Nhưng sau đó, thân phận của Phương Cẩn Chi thay đổi liên tục, thân phận này phối với Lục Vô Nghiên cũng coi như phù hợp. Huống chi trong lòng lão thái thái hiểu rõ thân phận của Phương Cẩn Chi càng ngày càng cao đều do một tay Lục Vô Nghiên an bài.
Vứt bỏ chuyện thân phận không nói đến, lão thái thái rất hài lòng với sự thông minh của Phương Cẩn Chi, nàng có thể gánh vác trọng trách quản lý cả hậu trạch. Hiện tại thân phận của nàng đã đủ, lại được Lục Vô Nghiên yêu thích, sao lão thái thái lại có thể không hài lòng?
Nếu nói việc duy nhất không hài lòng chính là tuổi của Phương Cẩn Chi hơi nhỏ.
Hiện tại, trưởng tử của Đại thiếu gia Lục Vô Phá cũng đã mười tuổi rồi, ngay cả trưởng tử của Tứ thiếu gia Lục Vô Thế cùng lứa với Lục Vô Nghiên cũng đã năm tuổi, sao lão thái thái có thể không sốt ruột chứ?
Phương Cẩn Chi kính trà tân phụ, dĩ nhiên Lục Vô Nghiên cũng ở bên cạnh – chịu đựng ở bên cạnh.
Hắn nghe đám nữ quyến trong nhà nói chuyện không ngừng, ác cảm trong lòng càng lúc càng tăng. Bất luận Phương Cẩn Chi có ríu rít vào tai hắn như thế nào, hắn đều thích nghe. Nhưng nếu nữ nhân khác nói chuyện không ngừng, hắn chỉ cảm thấy phiền não.
Phương Cẩn Chi để ý thấy sắc mặt Lục Vô Nghiên càng lúc càng thối, nàng lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với hắn, Lục Vô Nghiên mới miễn cưỡng gật đầu một cái, tiếp tục chịu đựng.
Lão thái thái cũng nhìn ra, bà cười cười lấy lý do mệt mỏi, đuổi tất cả trở về.
Ra khỏi chính sảnh của lão thái thái, Lục Vô Nghiên nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
“Có đáng sợ như vậy không?” Phương Cẩn Chi quay đầu sang cười nhạo hắn.
Lục Vô Nghiên đen mặt, kéo nàng đi nhanh về viện Thùy Sao, vừa đi vừa oán trách: “Mùi hôi hám cộng thêm những tiếng lảm nhảm ồn ào, người nào cũng như người nấy, quả thật đáng sợ.”
Phương Cẩn Chi biết mùi hôi hám mà Lục Vô Nghiên vừa nói chính là mùi son phấn, nàng giơ tay lên, đưa tới mũi Lục Vô Nghiên, hỏi: “Muội cũng bôi son phấn mà, hôi không?”
“Dĩ nhiên không, muội thì thơm. Chỗ nào cũng thơm.”
“Cũng là son phấn mà!”
“Bởi vì bản thân muội thơm, thêm son phấn lại càng thơm. Trên người bọn họ hôi, thoa son phấn chỉ có thể hôi hơn!”
Phương Cẩn Chi nhỏ giọng lầm bầm: “Nói năng bậy bạ gì đó. . . . . .”
Nhưng nàng lại không nhịn được uốn cong đôi mắt, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Sau khi trở lại viện Thùy Sao, Phương Cẩn Chi làm tổ trên trường tháp nhìn Nhập Trà pha trà, lúc này nàng mới sực nhớ ra một chuyện . Nàng nhìn về phía cái bàn chân cao bên cửa sổ, vội hỏi: “Cá đâu? Cá của muội đâu?”
Hồ cá men xanh vốn đặt trên cái bàn chân cao đó đã không thấy đâu, thay vào đó là một cái bình hoa, cắm hai cành Ngọc Linh Quan trắng như tuyết.
Lục Vô Nghiên hơi khựng lại, một hồi lâu mới nói: “Sau khi muội đi, mấy con cá chép này không chịu ăn, ta lại lười phải chăm sóc bọn chúng, nên đã thả bọn chúng về ao rồi.”
“Thật sao?”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên gật đầu.
Phương Cẩn Chi cau mày hỏi Nhập Trà: “Ngươi cũng không giúp ta chăm sóc?”
Bàn tay đang pha trà của Nhập Trà dừng lại, cúi đầu cung kính nói: “Là sơ sót của nô tỳ . . . . .”
“Thôi được rồi, thả chúng cũng tốt, ở đó còn có gia đình của bọn chúng!” Phương Cẩn Chi nhìn về phía Ngọc Linh Quản trên cái bàn chân cao. “Cửa sổ trưng bày bình hoa nhìn cũng đẹp, gió thổi còn có thể mang đến mùi thơm, so với huân hương còn thơm hơn!”
Lục Vô Nghiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, Phương Tông Khác cũng chạy về bên cạnh Vệ Vương.
Vệ Vương đang chơi đùa với một con chim, ông ta tùy ý hỏi: “Tông Khác, nghe nói muội muội ngươi hiện tại đã là nhi tức của Trưởng Công Chúa.”
Phương Tông Khác nhíu mày trả lời: “Vâng”
Vệ Vương nhìn hắn một cái, rồi cười nói: “Bổn Vương rất hâm mộ ngươi, còn có người thân trên đời này. Không giống Bổn Vương, phụ mẫu thê nhi đều chết oan.”
“Vương Gia. . . . . .”
Vệ Vương giơ tay lên cắt ngang lời nói của Phương Tông Khác: “Ngày đó Bổn Vương tận mắt nhìn thấy người của Trưởng Công Chúa tàn sát cả nhà ta, thi thể chất đầy đất bị đốt cháy cùng với cả phủ Vệ Vương hầu như không còn gì. Bổn Vương tận mắt nhìn thấy tất cả nhưng lại bất lực, nên ta hiểu rõ nhất cái cảm giác muốn bảo vệ người thân là như thế nào.”
“Vương Gia nén bi thương. . . . . .” Tô Khảm và mấy thuộc hạ khác đồng thanh nói.
Vệ Vương cười cười: “Tông Khác, ngươi trung thành cảnh cảnh đi theo bên cạnh Bổn vương nhiều năm như vậy, giữa ta với ngươi sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà tồn tại khoảng cách? Nghe nói người muội muội đó của ngươi là một tiểu cô nương yêu kiều từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong thâm khuê, chắc hẳn tâm tư cũng đơn thuần. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để con bé bị Trưởng Công Chúa lợi dụng gây bất lợi cho ngươi.”
“Đa tạ Vương Gia quan tâm, thuộc hạ sẽ không tiếp xúc với con bé nữa, càng sẽ không liên lụy đến Vương Gia.” Phương Tông Khác cúi đầu, ánh mắt nặng nề.
Vệ Vương khoát khoát tay: “Vết thương trên người ngươi chắc vẫn chưa khỏi hẳn, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”
Đợi đến khi Phương Tông Khác rời đi, trong mắt Tô Khảm thoáng hiện lên chút khác thường, ông ta đến gần Vệ Vương, nhỏ giọng nói: “Vương Gia, thuộc hạ cho là sự quan tâm của Tông Khác đối với muội muội quá nặng, nếu có một ngày làm liên lụy tới Vương Gia hậu quả thật khó lường, không bằng. . . . . .”
“Ngươi đang chất vấn thuật dùng người của Bổn vương?” Vệ Vương thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt xuất hiện mấy phần không vui.
Tô Khảm vội nói: “Thuộc hạ chỉ suy nghĩ cho Vương Gia!”
Vệ Vương liếc ông ta một cái, rồi nói: “Lão Tô, Bổn vương biết ngươi và Tông Khác bất hòa. Bình thường các ngươi tranh chấp những chuyện nhỏ nhặt thì không sao, nhưng chuyện châm ngòi ly gián tuyệt đối không được phép làm!”
Châm ngòi ly gián là tội lớn!
Tô Khảm vội vã quỳ xuống: “Thuộc hạ không có ý này. . . . . . Là, là thuộc hạ nói không lựa lời!”
“Hiện tại, người thân của Bổn vương trên đời này không còn ai, chỉ có các ngươi trung thành cảnh cảnh đi theo, nhất là Tông Khác và mấy người các ngươi.” Vệ Vương chỉ vào mấy thuộc hạ còn trẻ đứng ở một bên.
Bị chỉ đến mình, mấy thuộc hạ trẻ tuổi lập tức đồng thanh nói: “Được Vương Gia bồi dưỡng suốt đời không quên!”
Vệ Vương thả con chim hoàng yến trong lồng ra, trầm tư nói: “Đối với Bổn vương, Tông Khác như một nửa nhi tử, nếu các ngươi còn dám chỉ trích hắn nửa câu, thì sẽ giống như con chim này, tự tìm chỗ đậu đi!”
“Thuộc hạ không dám. . . . . .” Sau lưng Tô Khảm ướt đẫm mồ hôi.