Lục Vô Nghiên nằm đè lên người Phương Cẩn Chi, hắn quay đầu sang nhìn nàng, Phương Cẩn Chi cũng quay mặt qua cố gắng cười với hắn, chỉ là nụ cười này được nặn ra vô cùng miễn cưỡng, mang theo chút khẩn trương không được tự nhiên.
Lục Vô Nghiên dịu dàng hôn lên lúm đồng tiền nơi khóe miệng nàng, dịu dàng nói: “Chờ thôi, chờ muội lớn thêm chút nữa.”
Sau đó, hắn cảm thấy tiểu cô nương bên dưới hắn thở phào nhẹ nhõm.
Lục Vô Nghiên cười cười rồi ngồi dậy, hắn bước đến một cái tủ y phục thấp ngang bụng, mở cửa tủ lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, sau đó giúp Phương Cẩm Chi mặc vào từng món một. Phương Cẩn Chi kháng nghị muốn tự mình mặc y phục mấy lần, nhưng đều bị Lục Vô Nghiên đẩy tay ra.
Phương Cẩn Chi bực bội không vui lầm bầm: “Quá độc đoán, ngay cả y phục cũng không cho muội tự mặc. . . . . .”
“Sau này vẫn còn rất nhiều chuyện không cho muội tự làm.” Lục Vô Nghiên thong thả nói.
“Dựa vào cái gì chứ?” Phương Cẩn Chi ôm đầu gối, đưa mắt nhìn hắn.
“Dựa vào muội đã gả cho ta.”
“Vẫn chưa mà. . . . . .” Phương Cẩn Chi ngập ngừng.
Lục Vô Nghiên ngồi xuống trước giường, mang đôi giầy thêu xinh xắn vào chân cho nàng: “Hôn lễ ngày hôm đó không hề bị hủy bỏ, cả Hoàng Thành đều biết phu nhân của Lục Vô Nghiên ta trở tính không chịu bái đường, sau đó bọn họ được chứng kiến một hôn lễ chỉ có một mình tân lang.”
Phương Cẩn Chi chớp chớp mắt, mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nàng không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào, tiếc nuối, đau lòng, hay là thoải mái?
Lục Vô Nghiên đưa tay áp vào bụng Phương Cẩn Chi, hỏi: “Đói chưa?”
Phương Cẩn Chi gật đầu một cái.
Mặc dù Phương Cẩn Chi vẫn chưa thức dậy, nhưng Kiều mụ mụ và Mễ Bảo Nhi đều đã chuẩn bị xong bữa sáng, vẫn luôn được giữ ấm. Chờ Phương Cẩn Chi thức dậy, sẽ lập tức bưng vào.
Phương Cẩn Chi nhanh chóng ăn thật no, rồi vội vàng đi tìm Bình Bình và An An.
Nhìn bóng lưng của Phương Cẩn Chi vội vã bước đi xa, LụcVô Nghiên buông đũa xuống, khẽ thở dài.
Phương Cẩn Chi chạy tới phòng của Bình Bình và An An thì nhìn thấy hai người bọn họ đang ngồi trong phòng nhìn Phương Tông Khác quấn diều.
“Tỷ tỷ!”
Bình Bình và An An lập tức nhảy xuống khỏi ghế mây để đón Phương Cẩn Chi, ân cần hỏi han, hỏi nàng chuyện trên biển mấy ngày qua. Phương Cẩn Chi sợ bọn họ lo lắng, trong vài ba câu đã kể xong câu chuyện mấy ngày trên biển, chỉ nói đi được nửa đường thì gặp được Phương Tông Khác, hoàn toàn không đề cập tới sóng gió và sợ hãi mà nàng đã gặp phải.
Lúc này Bình Bình và An An mới yên lòng, dù sao cũng không có kinh nghiệm chèo thuyền trên biển, đối với những nguy hiểm gặp phải giữa biển khơi cũng hoàn toàn không biết, dễ bị vài ba lời của Phương Cẩn Chi hù dọa.
Phương Tông Khác chỉ nhìn Phương Cẩn Chi một cái lúc nàng bước vào, sau đó vẫn cúi đầu quấn diều.
Phương Cẩn Chi nói chuyện với hai muội muội một hồi, rồi mới đưa mắt nhìn đến con diều trong tay Phương Tông Khác. Đó là một con diều bướm rất đẹp.
Bình Bình hết sức vui vẻ nói: “Ca ca nói đợi đến khi thời tiết ấm áp, sẽ đưa bọn muội đi thả diều!”
An An cũng ở bên cạnh gật đầu liên tục.
Lúc Phương Cẩn Chi còn nhỏ, Phương Tông Khác cũng thường xuyên làm diều cho nàng, trong đó xinh đẹp nhất là một con diều buớm. Khi hắn làm xong con diều buớm thì tuyết đã rơi trắng xóa, hắn liền đáp ứng với nàng chờ đến khi xuân về hoa nở, sẽ cùng chơi diều với nàng. Nhưng chưa đợi được mùa xuân đến, hắn đã mang theo một thương đội Phương gia rời đi, hơn nữa đi một lần đến tận mười năm. Còn con diều đó cũng bị hư hỏng trong lúc nàng chuyển đến phủ Ôn Quốc Công.
Phương Cẩn Chi không lên tiếng, An An kéo kéo tay áo của nàng, hỏi: “Tỷ tỷ, ca ca làm diều nhìn có đẹp hay không?”
“Đẹp lắm.” Phương Cẩn Chi gật đầu một cái.
Phương Tông Khác đặt kéo xuống, rốt cuộc con diều trong tay cũng làm xong. Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Phương Cẩn Chi ngồi đối diện, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói với Bình Bình và An An: “Ca ca có lời muốn nói với tỷ tỷ các muội, hai muội ra bờ biển chơi một lát đi.”
Bình Bình và An An nhìn sắc mặt của Phương Tông Khác và Phương Cẩn Chi, thấy bọn họ không có vẻ tức giận hay phẫn nộ, mới an tâm rời đi, lúc đi đến cửa còn ngoái đầu nhìn lại hai lần.
Dù sao trước đó Phương Cẩn Chi cũng từng nổi giận với Phương Tông Khác, còn động đến dao găm. Bình Bình và An An vô cùng lo lắng hai người bọn họ sẽ lại tiếp tục tranh cãi.
Hai người bọn họ ra khỏi phòng, thuận tay khép cửa lại. Bình Bình vừa định đi về phía trước, An An lại lắc đầu với nàng một cái. Hai tiểu cô nương như hai giọt nước nhìn nhau, rồi ngầm hiểu thả nhẹ bước chân, núp dưới cửa sổ nghe lén Phương Cẩn Chi và Phương Tông Khác nói chuyện.
Ánh mắt của Phương Tông Khác dừng lại trên con diều bướm trên bàn một hồi lâu, mới mở miệng: “Khi muội còn nhỏ, ta đã đáp ứng sẽ cùng muội đi thả diều khi thời tiết ấm áp, nhưng ta không làm được. Hiện tại, đã làm xong diều cho hai muội muội, sợ rằng cũng không thể đợi đến mùa xuân để đi thả diều cùng hai muội ấy.”
Trong lòng Phương Cẩn Chi vẫn còn tức giận Phương Tông Khác, nhưng nghe hắn nói hai câu này, trong lòng nàng lại có cảm giác không thể diễn tả.
“Huynh phải đi sao? Đi đâu? Không trở về nữa sao? Vất vả lắm Bình Bình và An An mới đón nhận huynh, huynh lại muốn bỏ đi mặc kệ hai muội ấy sao?” Phương Cẩn Chi khẩn trương nhìn Phương Tông Khác.
Mặc dù nàng đưa Bình Bình và An An ra, nhưng chính bản thân nàng cũng không muốn Phương Tông Khác ra đi như vậy.
“Nếu không thì sao?” Phương Tông Khác hỏi ngược lại. “Muội muốn nhìn thấy ta giết Lục Vô Nghiên, hay muốn nhìn thấy hắn giết ta?”
Phương Cẩn Chi vội nói: “Ca ca! Tại sao huynh cứ nhất định thần phục tên Vệ Vương Thập Ác Bất Xá đó chứ! Không thể không làm việc bên cạnh ông ta sao? Làm quan trong triều cũng được mà, hoặc giống như trước đây tiếp tục thương hành. . . . . .”
“Cho tới thời điểm này ta chưa bao giờ là một thương nhân.”
Phương Cẩn Chi ngẩn người, chuyện lúc nàng còn nhỏ đã không còn nhớ rõ lắm, hôm nay nghe Phương Tông Khác nói như vậy, mới chợt hiểu.
Phương Cẩn Chi cúi đầu, không biết nên nói gì.
“Nếu Bình Bình và An An thích, vẫn có thể ở lại hòn đảo nhỏ này. Chỉ là, muội sắp phải rời đi với Lục Vô Nghiên, không có muội ở đây, chưa chắc hai muội ấy sẽ chịu ở lại.” Phương Tông Khác thở dài. “Một nơi như Phủ Ôn Quốc Công không thích hợp với hai muội ấy, nếu đã không tiện, tất nhiên họ vẫn có thể ở lại đây, ta cũng sẽ phái người chăm sóc họ.”
“Về phần muội.” Phương Tông Khác nhìn chằm chằm Phương Cẩn Chi. “Ta không quản được muội, yên tâm ở bên cạnh Lục Vô Nghiên đi. Coi như ta đã chết rồi, chưa từng trở lại.”
Phương Cẩn Chi tức giận nhìn hắn: “Vậy rốt cuộc huynh trở lại để làm gì? Để làm khổ muội hơn một năm qua sao!”
Phương Tông Khác cười khổ, nói: “Muội nói đúng, ta không nên trở lại.”
“Huynh!” Giọng nói của Phương Cẩn Chi dịu lại. “Muội không có ý đó. . . . . . Nhưng ca ca, huynh nhất định phải ở lại bên cạnh làm việc cho Vệ Vương sao?”
Phương Tông Khác cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hắn đứng lên, nói: “Ta đi xem Bình Bình và An An.”
Núp bên ngoài cửa sổ nghe lén, Bình Bình và An An cả kinh, vội vàng đứng dậy, nhón chân đi ra ngoài.
“Ca ca!” Phương Cẩn Chi gọi hắn lại. “Không có khả năng cả nhà đoàn tụ sao?”
Nàng cao giọng gọi hắn, nhưng những chữ cuối cùng cũng thấp dần, còn mang theo chút cầu xin.
“Ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi đi đến bên cạnh Phương Tông Khác, túm lấy tay áo của hắn.
“Ca ca, Vệ Vương đó không phải là người tốt, huynh đừng giúp hắn làm việc nữa có được hay không? Trưởng Công Chúa mới thật sự là người tốt, huynh về phe Trưởng Công Chúa có được không?”
Rốt cuộc Phương Tông Khác không nhịn được nói: “Người tốt? Thế nào là người tốt? Thế nào là người xấu? Chẳng lẽ trên tay Trưởng Công Chúa và Lục Vô Nghiên của muội không dính đầy máu tươi? Từ trước tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, đều vì chủ tử của mình mà thôi!”
“Nhưng. . . . . .” Phương Cẩn Chi cuống quít kiếm cớ. “Nhưng hiện tại Vệ Vương yếu thế, ngoại trừ chạy nạn cũng chỉ là chạy nạn. Ca ca ở bên cạnh ông ta nhất định sẽ không thành công!”
“Nếu có một ngày Trưởng Công Chúa ngã xuống, Lục Vô Nghiên đi theo bà ta cũng trở thành tội phạm quan trọng bị cả đế quốc truy nã, muội sẽ rời khỏi hắn sao?” Phương Tông Khác hỏi ngược lại.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi lắc đầu. Dường như nàng đã lờ mờ hiểu được đôi chút, nhưng lại không hiểu rõ lắm.
Phương Tông Khác không muốn nói với Phương Cẩn Chi quá nhiều về chuyện này, suy cho cùng thân phận hiện tại của Phương Cẩn Chi coi như là nhi tức của Trưởng Công Chúa. Hắn thở dài, nghiêm mặt nói: “Có thể muội và Lục Vô Nghiên không giấu nhau chuyện gì, nhưng mẫu thân của hắn là một nữ nhân cả ngày giở thủ đoạn và âm mưu, là một nữ nhân lợi dụng tất cả mọi người bên cạnh.”
“Trưởng Công Chúa bà ấy. . . . . .”
Phương Tông Khác ngắt lời nàng: “Cũng không phải ca ca gièm pha bà ta, ngược lại rất khâm phục bà ta. Đứng vào vị trí của bà ta phải là một người vô tình tàn nhẫn đạp lên mọi chông tay nhuốm đầy máu. Ca ca chỉ muốn nói cho muội biết đừng tin tưởng hoàn toàn vào bà ta. Nếu có một ngày bà ta chú ý muội là muội muội của ta, thử dò xét hay bức bách muội, muội nhất định phải phủi sạch quan hệ với ta thật dứt khoát. Bất cứ lúc nào, cũng phải bảo vệ an toàn của bản thân. Nhớ đấy.”
“Vì sao nhất định phải như vậy. . . . . .” Bàn tay Phương Cẩn Chi đang siết chặt tay áo của Phương Tông Khác từ từ buông xuống, đầu của nàng cũng rũ xuống, vô cùng mất mác.
Nhìn dáng vẻ mất mác và khó xử của Phương Cẩn Chi, Phương Tông Khác cảm thấy bất đắc dĩ.
“Chi Chi, đừng lo lắng. Hiện tại trong triều đã dần ổn định, quyền thế trong tay Trưởng Công Chúa cũng càng ngày càng lớn, bà ấy không có khả năng bị Vệ Vương hạ bệ. Trận chiến này, Vệ Vương tất bại, Trưởng Công Chúa nhất định là người thắng sau cùng, cho nên lại càng không có một ngày Lục Vô Nghiên gặp nạn, muội chỉ cần sống thật vui vẻ mỗi ngày là tốt rồi, những chuyện khác không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Phương Cẩn Chi khổ sở ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Ca ca đã biết Vệ Vương sẽ bại, cũng muốn đi theo ông ta sao?”
“Vô luận Vệ Vương là tội phạm quan trọng đang lẩn trốn, tù nhân hay lưu dân lỗ mãng, ta cũng sẽ không phản chủ.” Tay phải Phương Tông Khác nắm lại thành quyền đập vào ngực mình một cái. “Ta có lòng trung thành của ta!”
Phương Cẩn Chi khép mắt, mê mang hoảng loạn hỏi: “Vậy tương lai Vệ Vương bị Trưởng Công Chúa bắt giết, kết cục của huynh là gì?”
Phương Tông Khác chỉ cười nhìn nàng.