Không lâu sau, Lục Giai Nhân dẫn tiểu nha đầu đi vào. Trên khuôn mặt nàng ta vốn là nụ cười tươi tắn, nhưng vừa nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang cười nói với Lục Giai Bồ ở trong phòng, nụ cười trên gương mặt nàng ta lập tức biến mất, thậm chí khóe miệng của nàng ta còn xìu xuống không vui. Lục Giai Nhân lớn hơn Phương Cẩn Chi một tuổi, hiện tại cũng là thiếu nữ tuổi thanh xuân. Dáng vẻ của nàng ta cũng không tệ, gương mặt tròn trịa nhìn hết sức đáng yêu. Mang theo một chút hoạt bát. Nàng ta tạo cho người khác một loại cảm giác xinh đẹp khác với bào tỷ Lục Giai Bồ của mình.
Đáng tiếc, nàng ta vừa gặp Phương Cẩn Chi, thì nụ cười trên mặt biến mất, mất hứng bĩu môi. Gương mặt nàng ta sinh ra vốn tròn trịa, lúc bĩu môi, liền xuất hiện chiếc cằm chẻ.
Nếu nói lúc Lục Gai Nhân cười ngọt nào, bộ dáng có tám phần. Như vậy khi nàng ta bĩu môi, cúi mắt, bộ dáng cũng chỉ có hai ba phần.
“Giai Nhân, muội lại tới muộn.” Lục Giai Bồ tươi cười nghênh đón, thân mật nắm tay muội muội.
Phương Cẩn Chi cũng buông cây trâm hoa trong tay xuống, đi theo sau lưng Lục Giai Bồ. Chỉ là, Phương Cẩn Chi cũng không chủ động nói chuyện, dù sao Lục Giai Nhân cũng sẽ không để ý đến nàng. Không cần phải tự tìm mất mặt.
“Lúc chọn xiêm y có trì hoãn một lúc.” Lục Giai Nhân nói xong, ánh mắt lướt qua xiêm y trên người Phương Cẩn Chi.
Hôm nay Lục Giai Nhân mặc một cái váy màu đỏ tươi, lúc ở trong khuê phòng, nha hoàn bên người nàng ta đã khen ngợi không ngớt. Chính nàng ta cũng rất hài lòng bộ xiêm y hôm nay, cảm thấy toàn thân màu đỏ sẽ tôn lên sắc mặt của nàng ta, nhìn nàng ta càng thêm xinh xắn hoạt bát.
Nhưng không ngờ, Phương Cẩn Chi lại mặc một chiếc váy thạch lựu đỏ!
Màu đỏ tươi vốn đã diễm lệ, nhưng nếu so với màu đỏ của thạch lựu, vẻ diễm lệ này bỗng trở nên thua kém rất nhiều, danh tiếng cũng bị che mất. Lục Giai Nhân cảm thấy, bộ váy trên người mình nếu đứng bên cạnh Phương Cẩn Chi nhất định sẽ chỉ làm nền cho nàng!
Phương Cẩn Chi này nhất định đã biết trước hôm nay mình mặc váy màu đỏ tươi, mới cố ý dùng bộ váy thạch lựu đỏ tới giành nổi bật! Bằng không vẫn luôn mặc thanh lịch, tại sao hôm nay nó lại chọn màu sắc như vậy?
Thật ra thì Lục Giai Nhân cũng biết trước khi ra cửa mình mới chọn cái váy đỏ tươi này. . . . . .
Là đứa nha hoàn nào nói bộ váy màu đỏ tươi này đẹp mắt hả? Trong lòng Lục Giai Nhân buồn bực 'hừ' một tiếng.
Tam nãi nãi cũng ngồi đó quan sát hai nữ nhi của mình. Năm nay Lục Giai Bồ mười lăm tuổi, Lục Giai Nhân mười ba. Lục Giai Bồ đã đến tuổi bàn đến chuyện hôn sự, mà hiện tại Lục Giai Nhân cũng không phải quá sớm để bắt đầu xem xét.
Tiểu nữ nhi này. . . . . . Tính tình quá kém, chuyện hôn sự của nó thật sự phải phí rất nhiều tâm tư. Dòng dõi thấp, đừng nói Lục Giai Nhân nhìn chướng mắt, ngay cả Tam nãi nãi cũng không nỡ. Nhưng nếu dòng dõi quá cao, với tính khí của Lục Giai Nhân có thể đảm đương nổi trọng trách làm tông phụ được sao?
Cũng may là Lục Giai Nhân còn nhỏ tuổi, cố gắng hai năm, nói không chừng có thể mài dũa tính tình của nàng ta tốt hơn.
Ánh mắt Tam nãi nãi lại chuyển sang trưởng nữ Lục Giai Bồ. Từ nhỏ, Lục Giai Bồ đã là một đứa trẻ khéo léo hiểu chuyện, bây giờ càng thêm dịu dàng hiền thục. Hôm nay nàng mặc một cái váy dài bằng lụa mỏng màu hoa mẫu đơn xanh, bên ngoài phối một lớp áo màu đinh hương, càng tôn thêm vẻ đoan trang nền nã.
Đối với người trưởng nữ này, tam nãi nãi muôn phần hài lòng
Trong lòng bà ta đã chọn được người làm giai tế, chờ thêm mấy ngày nữa tìm một cái cớ mời người ta đến phủ, mới có thể quan sát kỹ hơn một chút.
Không phải lễ mừng năm mới vào lúc trời đông giá rét, yến hội mười lăm tháng tám được bày trí trong hậu hoa viên phủ Ôn Quốc Công.
Chỗ đó, đã rất náo nhiệt.
Nam đinh Lục gia đều tụ tập tại hậu hoa viên, không giống yến hội mừng năm mới phải chia ra tiền viện và hậu viện.
Tam nãi nãi mang theo Phương Cẩn Chi, Lục Giai Bồ và Lục Giai Nhân đi vào hậu hoa viên. Lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt. Vô luận là lúc nào, mấy tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác. Huống chi, Tam nãi nãi mang tới ba tiểu cô nương, người này so với người kia càng xinh đẹp hơn. Lục Giai Bồ và Lục Giai Nhân cũng đã rất phát triển, chẳng qua khi đứng bên cạnh Phương Cẩn Chi thì có vẻ hơi kém hơn một chút.
Tam nãi nãi dẫn ba người bọn họ xuyên qua mấy bàn tiệc, đi tới ngồi vào vị trí của tam phòng. Suốt đoạn đường Phương Cẩn Chi đi, thu hút không ít ánh mắt bám theo. Chỉ vì y phục nàng mặc ngày hôm nay quá gây chú ý, chỉ một cái liếc mắt nhìn sang, nhìn thấy đầu tiên là một màu thạch lựu đỏ. Sau đó sẽ bị hấp dẫn bởi từng nụ cười, mỗi cái nhăn mày của nàng, cuối cùng không thể dời mắt đi nơi khác.
Đúng là không biết, thấm thoát nàng đã trổ mã xinh đẹp động lòng người như vậy.
Lục Tử Cảnh nhìn chung rượu Quế Hoa trong tay, ánh mắt hơi ngưng đọng, giống như đang trầm mê vào tâm sự.
“Cửu đệ?” Lục Tử Vực gọi Lục Tử Cảnh một tiếng, hắn vẫn không nghe, Lục Tử Vực liền gọi thêm một lần nữa.
“Cái gì?” Lục Tử Cảnh thu hồi ánh mắt, nhìn sang Lục Tử Vực bên cạnh.
Lục Tử Vực hất cằm lên, chỉ về hướng Phương Cẩn Chi, giọng nói rất thấp, nhưng lại mang theo chút tự hào, nói: “Sao hả, muội tử của ta xinh đẹp chứ?”
Lục Tử Cảnh cười cười. “Sao lại trở thành muội tử của huynh rồi? Nếu nói là biểu muội, nàng cũng không chỉ là biểu muội của một mình huynh.”
Lục Tử Vực vỗ vỗ một cái hộp gấm bên cạnh, hắn cẩn thận mở hộp gấm ra, cho Lục Tử Cảnh liếc mắt một cái, rồi lật đật đóng lại. Hắn có chút khoe khang nói: “Đây chính là bánh trung thu Cẩn Chi tự tay làm cho ta! Đệ không có đúng không?”
“Ừm. . . . . .” Lục Tử Cảnh không biết nên nói tiếp như thế nào.
Lục Tử Quân ngồi đối diện cười lắc lắc đầu, nói: “Bát ca, biểu muội làm việc từ trước đến giờ giọt nước cũng không lọt. Sao nàng ấy có thể chỉ làm bánh trung thu cho một mình huynh được chứ. Dĩ nhiên là người nào cũng có.”
“Đệ... các đệ đều có?” Lục Tử Cảnh trợn mắt, nhìn Lục Tử Cảnh và Tục Tử Quân.
Lục Tử Cảnh vỗ vỗ vai của hắn, nén cười nói: “Không chỉ chúng ta có, ngay cả thập nhất đệ xưa nay nhìn nàng ấy không vừa mắt cũng có.”
Đang nói chuyện với Lục Tử Khôn, Lục Vô Ki nhíu mày, hắn quan sát vẻ mặt của mấy huynh đệ khi nói về Phương Cẩn Chi, trong lòng hắn nhất thời nghi hoặc, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn nhìn thấu phẩm tính ti tiện của Phương Cẩn Chi? Mà đám huynh đệ này của hắn nhất thời đều bị Phương Cẩn Chi mê hoặc?
Phương Cẩn Chi đó, rốt cuộc đã làm cách nào lấy lòng nhiều người như vậy? Lục Vô Ki ngẩng đầu lên nhìn Phương Cẩn Chi ở đằng xa.
Phương Cẩn Chi đang nói chuyện với Lục Giai Bồ, Lục Giai Huyên đứng sau lưng vỗ vỗ vai nàng, nàng xoay đầu lại, vẻ mờ mịt trên gương mặt dần dần bị bao phủ bởi một nụ cười rạng rỡ, cười đến kinh động.
Lục Vô Ki khá sửng sốt.
“Bát ca, huynh cảm thấy biểu muội tốt như vậy, sao không dứt khoát lấy nàng?” Lục Tử Quân cười trêu ghẹo Lục Tử Vực.
“Đừng nói bừa! Ta đã định thân! Hơn nữa, ta cũng thật sự xem Cẩn Chi như muội tử!” Lục Tử Vực vội vàng giải thích. Lục Tử Quân cười cười, vẻ mặt không biết là tin hay không tin.
Lục Tử Vực nóng nảy, hắn chợt vỗ vỗ vai Lục Tử Cảnh, cười nói: “Nếu nói ai muốn cưới Cẩn Chi, đó nhất định là Cửu đệ nha!”
Tay cầm chung rượu của Lục Tử Cảnh khẽ cứng lại một chút.
“Hồ đồ!” Lục Vô Phá đi tới, mặt lạnh nhìn mấy đệ đệ. “Lấy biểu muội nhà mình ra cười giỡn, còn ra thể thống gì nữa!”
“Đại ca. . . . . .” Lục Tử Vực cả kinh, vội vã đứng lên.
Mấy người kia cũng đều đứng lên theo.
Cảnh tượng kì dị ở đây, rất nhanh đã dẫn đến sự chú ý của những chỗ khác. Mấy vị phu nhân cũng phái tiểu nha hoàn tới đây hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sự chú ý của mọi người cũng không dừng lại quá lâu trên người mấy huynh đệ Lục gia, bởi vì Lục Vô Nghiên đã đến.
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, nhìn Lục Vô Nghiên đang thong thả xuyên qua hành lang đầy những dây hoa đến gần. Theo bước chân mỗi lúc một gần của hắn, chuyện phát sinh trong viện Thùy Sao ngày hôm nay, không khỏi hiện lên trong đầu Phương Cẩn Chi. Nhất là. . . . . .
Vừa nghĩ tới vấn đề Lục Vô Nghiên đã hỏi, hai má Phương Cẩn Chi không khỏi nóng lên.
Nàng vội vã dời mắt đi, chụp lấy một trái nho mát lạnh trên cái khay tam giác mạ vàng lên ăn.
Lúc Lục Vô Nghiên đi ngang qua Phương Cẩn Chi, ngọc bội đeo bên hông của hắn bất ngờ rớt xuống, rớt ngay chân của Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi vội vàng cúi người xuống nhặt ngọc bội, đưa cho Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên giơ tay lên, nhận lấy ngọc bội Phương Cẩn Chi đưa tới.
Rất khẽ, hắn dùng đầu ngón tay quẹt một cái vào lòng bàn tay Phương Cẩn Chi.
“Đa tạ.” Lục Vô Nghiên nhếch môi, cười nhạt.
Hắn cố ý!
Phương Cẩn Chi đáp trả bằng một nụ cười ngọt ngào, nói: “Chỉ là một cái nhấc tay thôi, sao Tam ca ca khách khí với muội như vậy!”
Nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo của Phương Cẩn Chi đã siết chặt thành quyền. Nàng nhìn Lục Vô Nghiên, nhưng bên tai lại không ngừng vang lên câu nói kia --
“Kinh nguyệt lần đầu đã tới chưa?”
“Kinh nguyệt lần đầu đã tới chưa?”
“Cho nên, rốt cuộc là có hay không?”
Kinh nguyệt lần đầu! Kinh nguyệt lần đầu! Kinh nguyệt lần đầu!
Các trưởng bối Lục gia cũng lục tục đến, Bái Nguyệt sắp bắt đầu. Đối diện hướng ánh trăng đang bày một hương án rất lớn, phía trên bày các loại tế phẩm, bánh trung thu, dưa hấu, nho, đậu phộng, táo đỏ, rượu Quế Hoa . . . . .
Còn có, hai cây nến đang cháy.
Đầu tiên là các trưởng bối Lục gia Bái Nguyệt theo thứ tự, sau đó là đám vãn bối Lục gia cũng thay phiên đến Bái Nguyệt, mong chờ một năm bình an. Hoặc xin một nguyện vọng nho nhỏ.
Phương Cẩn Chi không mang họ Lục, cho nên cũng không cần đến Bái Nguyệt. Khi những người khác đến Bái Nguyệt theo thứ tự, nàng chỉ ngồi một mình ăn một ít thức ăn ở trước mặt.
Trong đám vãn bối, Lục Vô Nghiên là đích trưởng tôn, nên là người đầu tiên đi qua. Những năm trước, hắn thường xuyên không đến, hoặc chỉ làm qua loa tùy tiện. Nhưng lúc Bái Nguyệt năm nay lại thành kính không ít.
Lão thái thái nhìn thấy hết sức vui mừng, bà gật đầu liên tục, nghĩ thầm tằng tôn tử này đã thật sự trưởng thành!
Sau khi Lục Vô Nghiên bái tế xong, hắn cũng không trở về chỗ ngồi ban đầu, mà đi về phía Phương Cẩn Chi.
Nhìn Lục Vô Nghiên từ từ đến gần, Phương Cẩn Chi không khỏi thẳng lưng cứng ngắc, giả vờ như không có gì nhìn hắn.
Lục Vô Nghiên đi tới bên cạnh Phương Cẩn Chi, nhỏ giọng nói: “Sau khi kết thúc, đến viện Thùy Sao tìm ta.”
“Tam ca ca, quá muộn. Đợi sáng ngày mai muội đến tìm huynh có được hay không?” Trên mặt Phương Cẩn Chi treo một nụ cười vô cùng thỏa đáng.
Lục Vô Nghiên cười khẽ một tiếng, hắn khẽ khom lưng, đến gần bên tai Phương Cẩn Chi, hỏi: “《 Thu lâm truyện 》 xem có được không?”
《 Thu lâm truyện 》 là một quyển tiểu tạp thư vẽ mấy trang Xuân Cung Đồ.
Phương Cẩn Chi trợn mắt, ngơ ngác nhìn Lục Vô Nghiên.
“Khụ. . . . . .” Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng người, đi về chỗ của mình.
Ở nơi xa, đang chờ Bái Nguyệt, Lục Tử Cảnh thu hết màn này vào trong mắt. Hắn trầm ngâm nhìn Phương Cẩn Chi một lúc lâu, rồi lại đánh giá Lục Vô Nghiên một phen. Cuối cùng lắc đầu bất đắc dĩ.
Lục Vô Nghiên là vãn bối duy nhất ngồi cùng bàn với Ôn Quốc Công.
Qua một hồi lâu, các cô nương Lục gia cũng bái tế xong, họ nắm tay trở lại.
Lục Giai Nhân vốn đang nói chuyện vui vẻ với Lục Giai Bồ, nhưng đến khi trở lại, vừa nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của Phương Cẩn Chi, trong lòng nàng ta liền phát cáu.
Sao một người lại có thể xinh đẹp đến thế này, chỉ ngồi ngẩn người ra đó thôi cũng tự tạo thành một phong cảnh, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Lục Giai Nhân khẽ cắn răng, nói: “Tiết Trung Thu, đâu có lý nào không uống rượu Quế Hoa? Đến đây, chúng ta uống một chút!”
“Được đấy!” Thất cô nương Lục Giai Nghệ cũng phụ họa theo.
Rượu Quế Hoa cũng không tính là rượu mạnh, lại là ngày Tiết Trung Thu, nên các trưởng bối cũng không ngăn cản mấy vị cô nương uống rượu.
Phương Cẩn Chi sẽ không uống rượu.
“Cẩn Chi, mấy năm qua, mỗi lần mọi người cùng nhau uống rượu đối thơ, muội đều không tham dự, năm nay thì không được!” Lục Giai Nhân cười cười, rót cho Phương Cẩn Chi một chung rượu.
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, sau đó nhận lấy chung rượu Quế Hoa uống cạn.
Lục Giai Nhân vốn chuẩn bị một bụng từ ngữ để mời rượu, nhưng không ngờ Phương Cẩn Chi ngay cả từ chối cũng không liền uống cạn. Lục Giai Nhân nghĩ rất đơn giản, nàng ta chỉ muốn làm cho Phương Cẩn Chi xấu mặt mà thôi. Người trong phủ Ôn Quốc Công đều biết Phương Cẩn Chi sẽ không uống rượu, kể từ cái lần không cẩn thận uống một ngụm rượu năm nàng năm tuổi, đã say đến không biết gì, từ đó về sau, Phương Cẩn Chi cũng không uống rượu nữa.
Thật ra thì. . . . . .
Trong đầu Phương Cẩn Chi đang rất rối loạn, trong lòng cũng loạn. Là bị mấy lời của Lục Vô Nghiên chọc cho rối loạn. Khi nàng uống cạn chung rượu Quế Hoa đầy tràn xong, mới biết mình vừa uống rượu. Phản ứng của nàng giống như chậm nửa nhịp, nhất định đã quên cự tuyệt.
Mấy cô nương Lục gia cũng kinh ngạc nhìn nàng.
Phương Cẩn Chi khẽ liếm môi một cái, thì ra rượu có mùi vị như thế này. Nàng không biết cặp mắt mông lung, đầu lưỡi xinh xắn liếm qua cánh môi ướt át của nàng là một bức tranh mê người như thế nào.
Ánh mắt Lục Giai Huyên chợt lóe lên, nàng cười nói: “Được lắm, Cẩn Chi của chúng ta đã bắt đầu uống rượu. Nhưng muội không thể thiên vị, chỉ uống rượu Giai Nhân đưa tới được!”
Lục Giai Huyên vừa cười, vừa rót đầy chung rượu Quế Hoa cho Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, nàng nhìn Lục Giai Huyên vừa mở lời, nhưng lại phát hiện trước mắt có tới hai Lục Giai Huyên. Nàng giơ tay lên, muốn nhận lấy chung rượu, chung rượu trước mắt này cũng biến thành hai cái.
“Đừng uống nữa.” Lục Tử Cảnh chạy tới, đoạt lấy chung rượu trong tay Lục Giai Huyên. Hắn cười nói: “Tiếp tục uống như vậy, Cẩn Chi sẽ say.”
Lục Giai Huyên cầm khăn che miệng cười, nói: “Cửu ca, huynh thật quan tâm Cẩn Chi nha. Muội chỉ trêu chọc muội ấy thôi! Vốn không định cho muội ấy uống thật.”
“Cẩn Chi cũng giống các muội, đều là muội muội ta.” Lục Tử Cảnh vụng về giải thích. Trên thực tế, vì Lục Giai Huyên nói mấy lời này khiến cho Lục Tử Cảnh cũng có chút xấu hổ.
“Muội biết rõ Cửu ca đang quan tâm muội muội nha! Chẳng lẽ Cửu ca hiểu lầm ý của Giai Huyên?” Lục Giai Huyên cười nói.
“Không có. . . . . .” Vào giờ khắc này, trong lòng Lục Tử Cảnh hơi hối hận đã tùy tiện đứng ra.
Lục Giai Huyên thản nhiên đứng dậy, đi tới khom người bên cạnh Phương Cẩn Chi, thân mật đưa tay khoác lên lưng Phương Cẩn Chi. Nàng dịu dàng nói: “Biểu muội, muội sẽ không say thật đấy chứ? Chỉ là rượu Quế Hoa thôi mà. Có muốn đỡ muội về nghỉ ngơi một lát hay không?”
Trong đôi mắt ướt át của Phương Cẩn Chi từ từ xuất hiện một bóng người.
Lục Giai Huyên kinh ngạc đứng thẳng dậy, mới phát hiện Lục Vô Nghiên cũng đã đi qua. Mà tất cả mọi người trong hậu hoa viên đều nhìn sang.
“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi nâng tay lên muốn xin giúp dỡ, nhưng cánh tay đang đặt trên đầu gối của nàng chỉ nâng lên được một tấc, rồi lại vội vàng để xuống.
“Ừ, Tam ca ca đưa muội về.” Lục Vô Nghiên vươn tay về phía Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi mơ màng nhìn cánh tay của Lục Vô Nghiên.
Cánh tay của Lục Vô Nghiên đang treo giữa không trung cũng không dừng lại bao lâu, hắn vươn thẳng đến nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Phương Cẩn Chi, bao bọc bàn tay nhỏ bé mềm mại nhưng lành lành của nàng trong lòng bàn tay. Hắn khẽ dùng sức, kéo Phương Cẩn Chi ra khỏi ghế.
Phương Cẩn Chi lảo đảo hai bước, vội vàng chụp lấy cánh tay Lục Vô Nghiên, cả người tựa vào người hắn.
Một tay Lục Vô Nghiên nắm lấy bàn tay Phương Cẩn Chi trong lòng bàn tay mình, tay còn lại vòng qua hông Phương Cẩn Chi, gần như là ôm lấy eo của nàng, kéo cả cơ thể nàng vào trong lồng ngực. Mang nàng đi ra ngoài.
Người trong hậu hoa viên đều kinh ngạc, sau đó bầu không khí liền trở nên tĩnh mịch.
Động tác này của Lục Vô Nghiên quá thân mật rồi, tuyệt đối không phải là một hành động nên có của một huynh trưởng đối với muội muội.
Lão thái thái phản ứng đầu tiên, bà vội vàng nháy mắt với Lưu mụ mụ bên cạnh.
Lúc này Lưu mụ mụ mới phục hồi tinh thần, bà túm váy chạy đuổi theo, cười nói: “Tam thiếu gia, để lão nô đỡ biểu cô nương trở về đi!”
Lục Vô Nghiên cũng không liếc nhìn bà một cái, bước chân cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Lưu mụ mụ khẽ cắn răng, lại đuổi theo mấy bước, nói tiếp: “Lão nô có thể chăm sóc biểu cô nương tốt hơn!”
Lục Vô Nghiên dừng bước chân, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lưu mụ mụ, rồi quay đầu lướt mắt một vòng, thu hết vẻ kinh ngạc của mọi người trong hậu hoa viên vào trong mắt.
Hắn khẽ nhếch môi, bất ngờ buông bàn tay của Phương Cẩn Chi ra, sau đó tách nàng ra một chút
“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi có chút mờ mịt nhìn hắn.
“Ừ.” Lục Vô Nghiên đáp một tiếng, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hắn khẽ khom lưng, một tay đỡ lưng Phương Cẩn Chi, tay còn lại luồn ra sau gối của Phương Cẩn Chi, bế cả người nàng lên.
Phương Cẩn Chi vội vàng ôm cổ Lục Vô Nghiên, cảm giác nhẹ hẫng khiến lòng nàng yên tĩnh trong chốc lát. Nàng nhìn gò má Lục Vô Nghiên gần trong gang tấc, trong thời gian ngắn, không thể nhìn rõ là mơ hồ hay thanh tĩnh trong đôi mắt to trong suốt đó.
“Cút.” Lục Vô Nghiên nhìn Lưu mụ mụ, trong đôi mắt tràn ngập ý cười là sự cảnh cáo lạnh như băng.
Hai hàm răng của Lưu mụ mụ run lên cầm cập, chật vật lui về phía sau, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Bởi vì, trong đôi mắt của Lục Vô Nghiên, bà nhìn thấy sát ý.