“Vô Nghiên. . . . . .” Lão thái thái không khỏi đứng dậy, nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Vô Nghiên, gọi tên hắn. Nhưng Lục Vô Nghiên vẫn không dừng bước. Lão thái thái chậm rãi ngồi xuống, hoảng hốt nhìn theo Lục Vô Nghiên.
Bà vẫn luôn biết rõ tính tình của Lục Vô Nghiên, cho dù bà trách cứ hay khuyến cáo cũng sẽ không có tác dụng gì. Tằng tôn tử này, từ trước đến giờ vẫn khư khư cố chấp, chưa bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác.
Nhưng chuyện hôm nay . . . . .
Lão thái thái bỗng nhiên cười thoải mái.
Thôi, biết Lục Vô Nghiên có ý với Phương Cẩn Chi cũng không hẳn là một chuyện không tốt. Trước đây, lúc Lục Vô Nghiên chưa rời khỏi phủ Ôn Quốc Công đi đánh giặc, cũng đã đến tuổi bàn hôn sự. Nhưng trên người Lục Vô Nghiên có rất nhiều thứ cổ quái, hoàn toàn không tiếp nhận nữ nhân khác đến gần, đừng nói chi là lập thê.
Hiện tại đã qua năm năm, Lục Vô Nghiên cũng đã hai mươi mốt tuổi. Thời gian này, Lão thái thái vẫn còn đang buồn rầu vì hôn sự của hắn. Cũng không thể cứ để cho hắn tùy ý không chịu đón dâu như vậy. Hắn là đích trưởng tôn của Lục gia!
Hành động hôm nay của Lục Vô Nghiên, đây chẳng khác nào ngang ngược táo bạo nói cho người khác biết, hắn đã định Phương Cẩn Chi.
Mặc dù, vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi.
Nhưng biết Lục Vô Nghiên vẫn có hứng thú với nữ nhân, vậy thì dễ làm rồi! Không phải hắn vừa ý Phương Cẩn Chi sao? Vậy thì đưa Phương Cẩn Chi cho hắn. Dù sao cũng chỉ là một biểu cô nương không phụ mẫu tìm nơi nương tựa ở Lục gia, có thể đi theo bên cạnh Lục Vô Nghiên cũng không thiệt thòi cho nàng.
Về sau, lại mai mối thêm cho Lục Vô Nghiên một chánh thê môn đăng hộ đối cũng được! Nếu Lục Vô Nghiên có thể tiếp nhận thê tử tương lai dĩ nhiên là chuyện tốt. Còn nếu như tật xấu không cho người ngoài đến gần của hắn không thay đổi được cũng không sao, chuyện nối dõi tông đường này có thể giao cho Phương Cẩn Chi.
Đương nhiên, đây là hạ hạ sách. Dù sao. . . . . . Thê thiếp dòng chính không thể phế.
Nhưng đây chỉ là tính toán trong lòng lão thái thái, dù sao đối với một quái nhân như Lục Vô Nghiên, cho tới bây giờ, bà chưa từng có quá nhiều nghiêm khắc. Thân phận thê tử tương lai của Lục Vô Nghiên nhất định vô cùng tôn quý, cho dù không chiếm được sủng ái của trượng phu, cả Hoàng Thành này nhất định có vô số thế gia chi nữ danh môn vọng tộc muốn gả tới.
Đến lúc đó, cũng chỉ có thể đợi Phương Cẩn Chi sinh hạ trưởng tử, rồi đưa tới cho chính thê làm con thừa tự.
Cũng chỉ có một lúc, mà lão thái thái đã suy nghĩ ra nhiều thứ như vậy. Lúc bà phục hồi tinh thần, phát hiện rất nhiều người đang nhìn bà và lão Quốc Công gia, quan sát vẻ mặt hai người bọn họ.
Lão thái thái nghiêng đầu, nhìn Ôn Quốc Công ở bên cạnh. Ôn Quốc Công cau mày, sắc mặt cũng không được đẹp cho lắm.
“Lão gia, món này không tệ. Ngài nếm thử một chút đi.” Lão thái thái không biến sắc dùng đũa gắp một miếng thịt thỏ, bỏ vào cái dĩa trống trước mặt Ôn Quốc Công.
Vừa cười nhẹ nhàng, vừa nháy mắt ra hiệu với ông.
Ôn Quốc Công nếm xong, gật gù nói: “Ừ, đúng là không tệ.”
Bữa tiệc này, mới tiến hành như bình thường.
Lục Tử Cảnh vẫn nhìn vào cái ghế trống của Phương Cẩn Chi, không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Tử Vực nhìn thoáng qua hắn, dùng đầu vai huých vào người hắn, rồi nói: “Này, chúng ta uống rượu đi. Đừng uống rượu Quế Hoa không chút mạnh mẽ đó.”
“Được.” Lục Tử Cảnh cười cười, bắt đầu cùng hắn uống rượu.
Về phía bàn của các cô nương Lục gia, từng người một đều có vẻ mặt giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ăn uống bình thường, thỉnh thoảng còn nói với nhau mấy câu. Thật ra thì trong lòng mỗi người đều có chút không yên lòng.
Trong mấy vị cô nương Lục gia, lớn nhất là Tứ cô nương Lục Giai Bồ, năm nay mười lăm tuổi, nhỏ nhất là Thất cô nương Lục Giai Nghệ, cũng đã mười một tuổi. Không phải đang ở độ tuổi bàn đến chuyện hôn sự, cũng là độ tuổi đang xếp hàng chờ để được làm mai. Nên mấy chuyện nam nữ này, cũng biết được đôi chút.
Mấy người bọn họ, ai cũng ngượng ngùng mở miệng nghị luận chuyện của Phương Cẩn Chi, nhưng vừa rồi, Lục Vô Nghiên lại ở trước mặt nhiều người như vậy lôi kéo ôm ấp Phương Cẩn Chi, trong lòng mấy người bọn họ đều hiểu hành động này đại biểu cho cái gì.
Một lát sau, Lục Giai Nhân bỗng nhiên đặt đôi đũa bạc đang cầm trong tay xuống bàn, nhỏ giọng lầm bầm: “Không biết xấu hổ!”
Giọng nói của nàng ta rất nhỏ, nhưng cũng đủ để những người gần đó nghe được.
Lục Giai Bồ biết hôn sự của mình đã được quyết định, nàng một bụng tâm sự, cũng không thể khuyên giải Lục Giai Nhân như bình thường.
Tam nãi nãi cũng nghe thấy. Nhưng bà ta cũng có tâm sự, còn là tâm sự rất lớn! Dĩ nhiên, bà ta không hy vọng Phương Cẩn Chi gả cho Lục Vô Nghiên! Đợi đến khi Phương Cẩn chi xuất giá, những thứ như trang tử, cửa hàng của Phương gia đều phải trả lại! Nếu Phương Cẩn Chi gả cho một người kém cỏi một chút thì cũng dễ nói, muốn lừa gạt như thế nào cũng được. Nhưng còn Lục Vô Nghiên thì. . . . . .
Cho dù Phương Cẩn Chi được cấp cho Lục Vô Nghiên làm thiếp, bà ta cũng đừng nghĩ đến chuyện đụng tay chân trên gia sản của Phương gia!
Vì vậy, lúc này Tam nãi nãi cũng không có tâm trạng nào để giáo huấn Lục Giai Nhân.
Không có tâm tình, không có sức lực, bận rộn, một ngày đặc biệt, lần sau rồi nói luôn . . . . .
Bà ta cứ như vậy mà thoái thác hết lần này đến lần khác. Vô tình đã nuôi dưỡng nên tính tình của Lục Giai Nhân như vậy, bà ta vẫn hồn nhiên không biết.
Lục Vô Nghiên cũng không đưa Phương Cẩn Chi về tiểu viện của nàng, mà ôm nàng trở về viện Thùy Sao.
Lục Vô Nghiên đặt Phương Cẩn Chi lên tháp mỹ nhân, nói: “Đợi ở đây, ta đi lấy cho muội một chén nước.”
“Tam ca ca, muội uống say rồi sao?” Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Lục Vô Nghiên.
“Muội nói đi?” Lục Vô Nghiên đưa chén sứ trong tay cho nàng. “Uống chút nước trước đi, Nhập Phanh đang nấu trà giải rượu.”
Phương Cẩn Chi không nhận chén nước Lục Vô Nghiên đưa tới, nàng cúi đầu thật thấp bật cười hai tiếng, mới ngước nhìn Lục Vô Nghiên, nói: “Tam ca ca, muội không uống say.”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên ngồi bên cạnh nàng, đưa nước đến miệng nàng.
Phương Cẩn Chi nhấp một ngụm nước, rồi lắc đầu không chịu uống nữa.
“Được rồi, có thể là muội đã uống say. Nhưng ở chỗ này của muội rất tỉnh táo nha! Ai nói cái gì, làm cái gì, có hành động gì, ánh mắt gì. . . . . . muội đều nhớ.” Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, dùng ngón tay chọc chọc vào đầu của mình.
Ánh mắt Lục Vô Nghiên dừng lại trên bờ môi ướt át của Phương Cẩn Chi, hắn đặt chén nước sang một bên, dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi của Phương Cẩn Chi, lau đi vết nước còn đọng trên môi nàng.
Môi của nàng ướt át, cũng mềm mại.
Phương Cẩn Chi cúi đầu im lặng, thân thể của nàng lắc lư, sau đó tựa vào vai Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên nghe tiếng thở nhè nhẹ của Phương Cẩn Chi vang lên bên tai, không nhịn được nghiêng đầu, cứ như vậy ngắm nhìn nàng.
Lúc Nhập Phanh bưng trà giải rượu tiến vào, bất ngờ nhìn thấy Phương Cẩn Chi tựa vào vai Lục Vô Nghiên, trong lòng căng thẳng, vội mở to mắt. Nhập Phanh đặt trà giải rượu lên cái bàn thấp bên cạnh tháp mỹ nhân, bẩm: “Tam thiếu gia, trà giải rượu mang đến rồi.”
Lục Vô Nghiên không nói gì, thậm chí ánh mắt của hắn cũng không rời khỏi Phương Cẩn Chi.
Nhập Phanh khẽ thi lễ một cái, rồi vội vàng lui ra ngoài. Khi nàng ấy lui đến cửa, trong lòng thoáng có chút giãy dụa. Trong đầu hiện lên dáng vẻ lưu luyến của Phương Cẩn Chi khi nhón chân giữa những giá sách trong thư các.
Những năm qua, trên cơ bản thì Nhập Phanh đã nhìn Phương Cẩn Chi lớn lên.
Nàng lấy hết dũng khí, xoay người đi vòng trở lại bên cạnh Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: “Tam thiếu gia, biểu cô nương. . . . . .”
Nghe Nhập Phanh nhắc tới Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên mới dời mắt khỏi Phương Cẩn Chi, nhìn Nhập Phanh.
Lục Vô Nghiên đưa mắt nhìn sang, trong lòng Nhập Phanh càng thêm sợ hãi. Nàng lấy dũng khí nói: “Biểu cô nương mới mười hai tuổi, kinh nguyệt lần đầu vẫn chưa tới. . . . . .”
Nàng nói xong, len lén nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo mà khiển trách của Lục Vô Nghiên. Trong lòng Nhập Phanh cả kinh, vội vàng kính cẩn khom lưng, kiên trì nói: “Biểu cô nương, không chỉ còn nhỏ tuổi, bây giờ còn đang say. Dễ, dễ bị thương. . . . . .”
“Ha...!” Lục Vô Nghiên cười một tiếng “Ngươi có vẻ thật lòng thương nàng.”
Lục Vô Nghiên kéo cái chăn bông trên tháp mỹ nhân phủ lên người Phương Cẩn Chi, cẩn thận từng li từng tí.
Nhập Phanh lại lén lút quan sát vẻ mặt của Lục Vô Nghiên, vô tình bị sự dịu dàng trong mắt Lục Vô Nghiên khi nhìn Phương Cẩn Chi làm cho kinh ngạc. Nàng đã hầu hạ bên cạnh Lục Vô Nghiên nhiều năm, thậm chí còn lâu hơn Nhập Trà. Nàng tự nhận tương đối hiểu rõ Lục Vô Nghiên, cho nên mới có thể bị sự dịu dàng trong mắt Lục Vô Nghiên làm cho kinh sợ.
Suy cho cùng, nàng chưa bao giờ thấy qua loại thần sắc này trong mắt Lục Vô Nghiên.
Chẳng lẽ nàng đã lo lắng quá nhiều?
Nhưng mà, mặc kệ nói như thế nào, bản thân nàng là nô tỳ, còn là nô tỳ bên cạnh Lục Vô Nghiên, nói những lời như vậy là đã vượt quá khuôn phép. Nàng có chút lo lắng liếc mắt nhìn thoáng qua Phương Cẩn Chi đang nhắm mắt tựa đầu vào vai Lục Vô Nghiên, chỉ có thể lẳng lặng lui ra.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Vô Nghiên nhìn chén trà giải rượu trên cái bàn thấp bên cạnh tháp mỹ nhân, bỗng nhiên không muốn cho Phương Cẩn Chi uống.
Bản lĩnh nói dối của Phương Cẩn Chi rất lợi hại, có lúc Lục Vô Nghiên cũng phải vất vả lắm mới có thể phân biệt những lời Phương Cẩn Chi nói là thật hay giả. Nhưng Lục Vô Nghiên biết những lúc Phương Cẩn Chi vừa tỉnh ngủ nửa tỉnh nửa mê hoặc đang say rượu sẽ luôn nói thật.
“Cẩn Chi. . . . . .” Lục Vô Nghiên muốn mượn cơ hội này để hỏi một câu thật lòng, nhưng gọi tên nàng xong, lại không biết phải hỏi điều gì.
Lục Vô Nghiên lắc đầu cười khổ, dường như cái gì cũng không cần hỏi.
“Chẳng lẽ là vì đã trưởng thành? Nên không giống như hồi còn bé, sau khi say rượu là hồ ngôn loạn ngữ. . . . . .” Thậm chí Lục Vô Nghiên còn có chút thất vọng. Hắn đỡ Phương Cẩn Chi nằm xuống trên tháp mỹ nhân, rồi lại khom người, cởi đôi giầy thêu ra cho nàng.
Lục Vô Nghiên cũng cẩn thận đắp kín chăn cho nàng. Hắn nhìn nhìn một lúc, bỗng cảm thấy chăn bông này có chút mỏng manh. Tháp mỹ nhân này cũng quá hẹp, nếu nàng trở mình nhất định sẽ ngủ không được thoải mái.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, rồi lại bế nàng lên. Lo lắng gió bên ngoài sẽ thổi trúng nàng, còn dùng chăn bông bao bọc nàng thật kỹ lưỡng.
Lúc Phương Cẩn Chi còn nhỏ, Lục Vô Nghiên có cho hạ nhân thu xếp một gian phòng bên trong viện Thùy Sao cho nàng. Gian phòng đó cách tẩm phòng của Lục Vô Nghiên rất gần. Lúc Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi đến trước cửa gian phòng đó, bước chân của hắn dừng lại.
Trong lòng hắn có một chút do dự thoáng qua, hắn cúi đầu nhìn Phương Cẩn Chi đang say ngủ trong ngực. Lục Vô Nghiên tiếp tục đi về phía trước, bế Phương Cẩn Chi đi thẳng về tẩm phòng của hắn, đặt Phương Cẩn Chi lên trên giường của hắn.
Sau khi Lục Vô Nghiên cẩn thận đặt Phương Cẩn Chi đang ngủ say lên trên giường, rồi đắp chăn cho nàng.
Hắn lui về phía sau hai bước, đứng bên cạnh giường ngắm nhìn Phương Cẩn Chi.
Hắn không nỡ rời đi. Hắn hận không thể dán mắt vào nàng một tấc cũng không dời như thế này.
“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi cau mày trong giấc mộng.
“Ở đây.” Lục Vô Nghiên ngồi xuống bên mép giường, cầm tay nàng. Lo lắng nàng lại gặp ác mộng.
“À. . . . . .” Vậy mà Phương Cẩn Chi chỉ đáp một tiếng, rồi lại ngủ thiếp đi.
Đèn trong phòng tỏa ra luồng ánh sáng ấm áp, dung nhan của Phương Cẩn Chi giống như được tắm trong quầng sáng, tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng, tạo ra từng đợt từng đợt sóng trong lòng Lục Vô Nghiên, những gợn sóng cứ nhẹ nhàng lan ra từng vòng từng vòng.
Ngón tay Lục Vô Nghiên mơn trớn gò má trắng như sứ của Phương Cẩn Chi, khi đầu ngón tay của hắn chạm vào da thịt mềm mại bóng loáng của nàng, tay của hắn cũng như trái tim của hắn đều run lên. Cuối cùng Lục Vô Nghiên cũng không nhịn được cúi đầu, ở trên gò má như ngọc của nàng hạ xuống một nụ hôn.
Lúc Phương Cẩn Chi còn nhỏ, Lục Vô Nghiên đã từng lén lút hôn nàng. Nhưng trong lòng Lục Vô Nghiên rất rõ ràng, Phương Cẩn Chi đã trưởng thành, lần hôn lén này và những lần khi nàng còn bé hoàn toàn khác nhau.
Lục Vô Nghiên gần như không nhịn được muốn hôn lên môi Phương Cẩn Chi.
Khi môi của hắn sắp dán vào môi nàng thì động tác của Lục Vô Nghiên dừng lại. Hắn âm thầm thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không rời khỏi nàng đang say sưa trong giấc ngủ dù chỉ một tấc.
Ngày hôm sau, gần đến giờ Tỵ, khó khăn lắm Phương Cẩn Chi mới tỉnh lại.
Nàng không nhớ rõ mình đã mơ thấy cái gì, chỉ cảm thấy hương vị trong mộng rất ngọt ngào, hẳn là một giấc mộng đẹp? Nàng lười biếng mở mắt, bất ngờ chống lại ánh mắt của Lục Vô Nghiên.
“A --” Phương Cẩn Chi kinh hô một tiếng, lập tức ngồi bật dậy. Nàng quan sát bốn phía, lúc này mới phát hiện nàng đã ngủ ở. . . . . .trên giường của Lục Vô Nghiên. Mà Lục Vô Nghiên, thế nhưng. . . . . .lại nằm ngủ bên cạnh nàng. . . . . .
Đêm qua, nàng và hắn ngủ trên cùng một chiếc giường?
Ban đầu Phương Cẩn Chi sợ hãi, nhưng ngay lập tức trên mặt hiện lên hai vệt đỏ như ráng chiều, đỏ đến kinh người.
“Tam ca ca, huynh khi dễ người khác!” Phương Cẩn Chi ảo não gõ đầu một cái.
Trong lòng nàng rất loạn, cảm thấy đầu óc cũng sắp không sử dụng được rồi. Kể từ khi Lục Vô Nghiên trở về tới nay, nàng cảm thấy cuộc sống của mình bỗng chốc bị cắt đứt. Giống như tất cả đều không còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
“Sao ta lại khi dễ muội? Khi dễ muội giống như trong. . . . . . 《 Thu Lâm truyện 》sao?” Lục Vô Nghiên không nhịn được trêu chọc nàng.
“Huynh. . . . . .” Hai mắt Phương Cẩn Chi đỏ lên, thoáng một cái đã khóc.
Nàng co rúc ở góc giường, ôm đầu gối, chôn mặt vào giữa hai chân, liên tục khóc, liên tục khóc. Uất ức đến không chịu nổi.
Có thế này Lục Vô Nghiên mới biết mấy lời của mình hơi quá đáng, tổn thương lòng tự ái của một tiểu cô nương.
“Cẩn Chi? Là Tam ca ca không tốt, không nên lấy chuyện này ra cười muội. Ta bảo đảm sẽ không đề cập tới nữa. Đừng khóc. . . . . .” Lục Vô Nghiên lắc lắc bờ vai mảnh khảnh của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi không để ý tới hắn, lại lui về phía sau một chút.
“Thật sự tức giận?”
Phương Cẩn Chi vẫn không để ý tới hắn.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, rồi nói: “Cẩn Chi còn nhớ rõ chuyện phát sinh ngày hôm qua không?”
Tiếng khóc của Phương Cẩn Chi dừng lại, mặc dù không ngẩng đầu lên, nhưng cũng gật đầu một cái.
“Thật sự nhớ?”
“Nhớ. . . . . .” Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, oán trách trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên. “Là muội bị huynh ôm trở về, ngay trước mặt của tất cả mọi người trong phủ Ôn Quốc Công ôm về. . . . . .”
Nói xong một câu, nước mắt lại lăn dài từ trong hốc mắt của nàng.
Lục Vô Nghiên liền hiểu nàng khóc không phải vì bị hắn giễu cợt, mà bởi vì chuyện tối ngày hôm qua.
“Muội đang tức giận.” Lục Vô Nghiên nói. Không phải câu nghi vấn, mà đang nói lên một sự thật.
Phương Cẩn Chi dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn Lục Vô Nghiên một lúc lâu, rồi bất ngờ chụp lấy cái gối đầu bên cạnh ném vào người Lục Vô Nghiên. Nàng vừa khóc vừa nói: “Huynh không phải Tam ca ca của muội! Huynh thật xấu xa! Lần này huynh trở lại liền thay đổi! Huynh cố ý hại muội. . . . . .”
Lục Vô Nghiên cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hắn thay đổi chỗ nào, rõ ràng là nàng trưởng thành. . . . . .
Lục Vô Nghiên thở dài, nghiêm túc nói: “Cẩn Chi, Tam ca ca muốn nói chuyện nghiêm túc với muội.”
Mặc dù Phương Cẩn Chi vẫn không ngừng khóc như cũ, nước mắt vẫn cứ lăn xuống hết giọt này đến giọt khác từ trong hốc mắt của nàng, ấn đường cũng nhíu lại thật chặt, nhìn dáng vẻ vô cùng uất ức. Nhưng khi nghe Lục Vô Nghiên nói như vậy, nàng không khỏi kiềm lại nước mắt, xốc lại tinh thần nghe Lục Vô Nghiên nói.
Phương Cẩn Chi là một người thông tuệ và hiểu chuyện từ lúc còn bé. Nàng biết lúc này không phải là lúc nàng cáu kỉnh. Nếu chuyện hôm nay không được xử lý tốt, về sau ở trong phủ Ôn quốc công, nàng đừng mong ngẩng đầu lên được.
Tất cả những gì nàng làm mấy năm nay đều sẽ biến mất.
Huống chi. . . . . .
Có một giọng nói mơ hồ vang lên trong lòng nàng, một loại mong ngóng, hy vọng Tam ca ca của nàng có thể lấy ra đầy đủ lý do để giải thích chuyện này. Nàng hy vọng biết bao nhiêu lần này cũng giống như lần trước Lục Vô Nghiên dẫn nàng đến phủ Vinh Quốc Công, là nàng hiểu lầm hắn.
Lục Vô Nghiên lựa chọn ngôn từ thật cẩn thận, rồi mới nói: “Tam ca ca của muội và mấy biểu ca khác ở trong phủ không giống nhau, ta không ở suốt trong phủ. Trước kia muội còn nhỏ, còn có thể khiến ta yên tâm đôi chút. Nhưng bây giờ muội đã mười hai tuổi, chừng hai năm nữa sẽ đến tuổi xuất giá. Mà hiện tại ta cũng không thể xác định hai năm sau, ta có còn ở trong phủ hay không. Nếu ta không ở trong phủ, hôn sự của muội sẽ do các trưởng bối Lục gia định đoạt. Ngoại tổ mẫu của muội, hai cữu mẫu của muội. Cẩn Chi, những người trong hậu viện đó, thích nhất là nhào nắn hôn sự của cô nương gia. Nếu họ thật sự tùy tiện gả muội cho người khác thì phải làm sao? Muội thân là cô nương gia, không thể nói 'không' với hôn sự mà các trưởng bối an bài cho muội.”
Phương Cẩn Chi lắng nghe lời nói của Lục Vô Nghiên, nàng có thể nghe hiểu, nàng càng hiểu rõ những điều Lục Vô Nghiên nói đều là thật.
“Ta biết vì sao muội cảm thấy uất ức.” Lục Vô Nghiên lại thở dài. “Muội cảm thấy Tam ca ca quá lỗ mãng, phá hủy khuê danh của muội. Muội cảm thấy sau này những người trong phủ sẽ xem thường muội, thậm chí bọn họ sẽ cho rằng. . . . . . muội bị ta tùy tùy tiện tiện thu vào trong phòng làm thiếp.”
Khi chữ “thiếp” này lọt vào tai Phương Cẩn Chi, hai hàng mi dài rợp của nàng run lên.
Lục Vô Nghiên kéo Phương Cẩn Chi qua, kéo vào trong ngực. “Cẩn Chi, thật xin lỗi. Bây giờ ta vẫn chưa thể danh chính ngôn thuận cưới muội. Nhưng người trong phủ càng không thể danh chánh ngôn thuận khi dễ muội, thậm chí tùy tiện nhào nắn hôn sự của muội.”
Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt của Phương Cẩn Chi.