Phương Cẩn Chi đã ngừng khóc, chỉ dùng đôi ướt đẫm nhìn Lục Vô Nghiên. Nhưng đối với hành động kéo nàng vào trong ngực của Lục Vô Nghiên đã không còn kháng cự. Nàng đang suy nghĩ, dùng sức suy nghĩ chuyện thiệt hơn ở trong đó.
Dù là đối với Lục Vô Nghiên, nàng cũng không thể nghe theo một cách vô điều kiện như vậy. Nàng rất rõ ràng xuất giá là chuyện quan trọng với nàng như thế nào, thậm chí còn liên quan mật thiết đến tương lai của hai muội muội.
Lục Vô Nghiên biết nàng cần suy nghĩ. Đối với một cô nương gia mà nói, hôn sự vốn là chuyện vô cùng hệ trọng, cho dù Phương Cẩn Chi có thông minh sớm như thế nào đi nữa, chẳng qua cũng chỉ mới mười hai tuổi.
Lục Vô Nghiên cũng không ép nàng.
“Xiêm y mới đã được đưa tới, đặt trên cái bàn thấp bên ngoài bình phong. Rửa mặt chải đầu đi, lát nữa Nhập Phanh sẽ đưa đồ ăn sáng đến cho muội.” Lục Vô Nghiên bước xuống giường, đứng bên cạnh nhìn nàng. “Ta có việc phải ra khỏi phủ một chuyến, buổi chiều mới trở lại.”
Hắn đang cho nàng thời gian một ngày để suy nghĩ.
Sau khi Lục Vô Nghiên rời đi, Nhập Phanh vội vã chạy vào. Nàng ấy có chút lo lắng nhìn Phương Cẩn Chi đang ngồi ở trên giường. Tâm trạng lúc này của Phương Cẩn Chi thật sự không được tốt lắm, trên mặt vẫn còn vương lại nước mắt, sắc mặt không tính là tiều tụy, nhưng cũng trắng bệch. Nhập Phanh chú ý y phục trên người Phương Cẩn Chi vẫn hoàn chỉnh, mặc dù trâm cài trên mái tóc nàng có hơi lệch một chút, nhưng vẫn còn đang đeo.
Nhập Phanh thở phào nhẹ nhõm.
“Biểu cô nương, người có đói bụng không? Nô tỳ bưng đồ ăn sáng lên cho người trước, hay người muốn rửa mặt thay quần áo trước?” Nhập Phanh vừa hỏi, vừa quan sát sắc mặt Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi ngước đầu nhìn Nhập Phanh đứng bên mép giường, nàng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, nói: “Ta muốn nằm một lát.”
“Được được được, nô tỳ chờ ở bên ngoài, người có cần gì thì gọi nô tỳ.” Nhập Phanh vội nói.
Nhập Phanh hiểu Phương Cẩn Chi đang muốn ở một mình một lúc, nàng ấy khẽ khàng thay chậu nước đã nguội lạnh ở trên bàn bằng một cái chậu khác nóng hơn, mới lui ra ngoài. Nàng ấy cũng không dám đi quá xa, chỉ ở bên ngoài chờ đợi.
Phương Cẩn Chi từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại, nhìn giống như đã ngủ thiếp đi, thật ra thì nàng đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Từ nhỏ, Phương Cẩn Chi đã biết rõ Lục Vô Nghiên là người như thế nào -- hắn không nói đạo lý.
Phàm là những chuyện hắn đã nhận định, hoàn toàn không thể bàn bạc. Lục Vô Nghiên cũng đã cho nàng lựa chọn rất nhiều lần, thật ra thì vô luận là loại lựa chọn nào, đều là đáp án hắn hài lòng, Phương Cẩn Chi cũng không thể thật sự cự tuyệt.
Cũng may, toàn bộ những việc hắn đã an bài cho nàng không có việc nào trái với ý nguyện ban đầu của nàng.
Trừ chuyện này.
Trong lòng Phương Cẩn Chi có chút rối bời, chuyện phát triển đến mức này, cũng không phải nàng hy vọng. Nhưng cho đến bây giờ, Phương Cẩn Chi cũng không phải là một người tự bi thương tự ai oán, chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể suy nghĩ con đường tiếp theo phải đi như thế nào.
Mấy năm này, nàng trải qua mỗi ngày ở phủ Ôn Quốc Công rất tốt. Từ một biểu cô nương bị lạnh nhạt, nàng đã từ từ trở thành chủ tử. Mấy cữu mẫu, nhóm biểu tỷ muội cùng biểu ca, phần lớn đã không còn xem nàng như không tồn tại.
Phương Cẩn Chi vẫn nhớ mãi Tết Nguyên Tiêu năm chín tuổi, Thất cô nương Lục Giai Nghệ cảm thấy có hứng thú đối với việc thêu thùa, liền làm cho mấy vị cô nương trong phủ mỗi người một cái túi thơm.
“Cẩn Chi biểu tỷ, tỷ có thích không? Tỷ hay mặc xiêm y màu phấn trắng, ta liền dùng chất liệu màu phấn trắng để làm, không biết tỷ có thích hay không!” Vẻ mặt Thất cô nương tươi như hoa đưa cho nàng cái túi thơm sứt sẹo.
“Thích, ta rất thích!” Phương Cẩn Chi vuốt ve cánh hoa dâm bụt được thêu trên túi thơm suýt chút nữa bật khóc.
Từ sau khi nàng chuyển vào phủ Ôn Quốc Công lúc năm tuổi, ngoại trừ Lục Vô Nghiên, nàng chưa từng nhận được bất cứ phần lễ vật nào. Hơn nữa, là đối phương cam tâm tình nguyện đưa cho nàng.
Cứ như vậy, hễ ai muốn làm cái gì cho các vị thiếu gia và cô nương ở trong phủ thì đa số sẽ lưu lại cho nàng một phần -- là một phần giống như vậy, không phải nhặt lấy đồ thừa. Thậm chí, cũng sẽ nhớ nàng yêu thích cái gì.
Lúc nhỏ, Phương Cẩn Chi không nguyện ý đến học đường. Nàng đã dùng hết tất cả những mánh khóe để có thể đi theo bên cạnh Lục Vô Nghiên. Một mặt, nàng thích quấn lấy Lục Vô Nghiên, chỉ vì yêu thích đơn giản của một đứa trẻ, mặt khác, bởi vì nàng biết đi theo bên cạnh Lục Vô Nghiên, nàng có thể học được nhiều thứ hơn. Nhưng sau đó, Lục Vô Nghiên rời đi, nàng không thể không đến học đường, cùng học với mấy biểu tỷ muội khác ở trong phủ.
Nàng đã rất cố gắng.
Cố gắng để thông minh hơn, tạo nên nàng của hiện tại.
Nhìn ngoài mặt, cuộc sống của nàng rất tốt, càng ngày càng tốt. Nhưng trên thực tế, năm năm qua, nàng vẫn luôn trải qua kinh hồn bạt vía, như bước đi trên lớp băng mỏng. Nàng luôn cho rằng bất luận nàng có cố gắng thế nào, nàng và mấy cô nương trong phủ vẫn không giống nhau. Không chỉ vì nàng là biểu cô nương tìm nơi nương tựa, mà vì nàng còn có hai muội muội cần phải bảo vệ.
Những năm qua, Phương Cẩn Chi chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện xuất giá.
Nàng vừa cố gắng lấy lòng người trong phủ, vừa khổ tâm kinh doanh trà trang, liều mạng kiếm tiền. Ngày đêm ngóng trông trà trang của nàng có thể ngày một thu lợi nhiều hơn, ngày đêm trông ngóng cái ngày nàng mang theo hai muội muội rời khỏi phủ Ôn Quốc Công đến thật sớm.
Cho đến mấy ngày trước đây, tin tức Lục Vô Nghiên sắp trở về truyền đến.
Mấy ngày đó, nàng đã suy nghĩ rất nhiều. Chính vì năm năm khổ cực này, nàng mới phát hiện, một năm được Lục Vô Nghiên bảo hộ ở bên cạnh trôi qua vô ưu cỡ nào. Nàng có chút tham luyến sự an nhàn khi được Lục Vô Nghiên bảo vệ.
Nhớ tới Lục Vô Nghiên, nàng không thể không nhớ tới câu nói đùa khi còn bé.
-- Tam ca ca, chờ Cẩn Chi trưởng thành sẽ gả cho huynh!
Gả cho Lục Vô Nghiên?
Phương Cẩn Chi vẫn luôn là một tiểu cô nương dũng cảm, cho tới bây giờ nàng đều không cho rằng mình kém cỏi hơn bất cứ ai. Cho dù nàng biết rất rõ thân phận của mình không bằng các cô nương tôn quý trong phủ, cho dù nàng biết lấy thân phận của nàng mà gả cho Lục Vô Nghiên sẽ có rất nhiều trắc trở, nàng cũng chưa bao giờ vì tự ti mà sợ hãi.
Điều duy nhất nàng sợ hãi chính là tương lai của hai muội muội.
Từ nhỏ nàng đã mong mỏi được trưởng thành để rời khỏi phủ Ôn Quốc Công, tìm một trang tử tĩnh lặng, nuôi dưỡng hai muội muội cả đời. Nàng lại quên rằng mình còn phải xuất giá.
Gả cho Lục Vô Nghiên, nàng sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này. Như vậy hai muội muội phải làm sao? Hoặc là, nàng gả cho người khác, hai muội muội phải làm sao?
Vô luận là tương lai nàng phải gả cho ai, nàng đều phải hỏi chính mình: hai muội muội sẽ như thế nào?
Gạt phu tế tương lai, âm thầm giấu hai muội muội đi? Hay là. . . . . . Nói ra?
Không.
Phương Cẩn Chi không dám nói ra.
Nàng vĩnh viễn không dám lấy tính mạng của hai muội muội làm tiền đặt cược.
Phương Cẩn Chi còn có một bà vú, trừ Vệ mụ mụ và Kiều mụ mụ, còn có một bà vú thân cận hơn -- Lý mụ mụ. Nhưng bà vú đó lại âm thầm hạ độc vào trong cháo của hai muội muội.
Năm đó Phương Cẩn Chi bốn tuổi, nàng nằm sấp trên cửa sổ nhìn Lý mụ mụ bị phụ thân hạ lệnh phạt trượng.
Lý mụ mụ bị đánh đến máu thịt be bét, nhưng bà không than trời trách đất, chỉ luôn miệng khóc lóc kể lể việc làm của bà đều là vì Phương gia.
“Hai đứa bé đó là yêu nghiệt!”
“Chưa diệt trừ được bọn chúng, sớm muộn gì cũng sẽ hại đến Phương gia!”
“Nô tỳ là vì lão gia và phu nhân! Cho dù bị ngài đánh chết, nô tỳ cũng không hối hận! Cũng không có lỗi với hai chữ ‘trung bộc’!”
Mẫu thân yếu ớt vì bệnh tật từ trên giường bước xuống, bà đứng trước mặt Phương Cẩn Chi, kéo Phương Cẩn Chi đang khóc hai hàng nước mắt chảy hai đến gần, vô lực nói: “Cẩn Chi, con phải nhớ. Trên đời này, sẽ không có người nào tiếp nhận muội muội của con. Bất luận là xuất phát từ thiện ý hay ác ý, bọn họ cũng sẽ không buông tha cho muội muội con. Đáp ứng mẫu thân, vĩnh viễn không được nói cho người khác biết sự hiện hữu của bọn chúng!”
Khuôn mặt tươi cười của Bình Bình và An An hiện lên trước mắt, vừa nghĩ tới hai muội muội, nước mắt của Phương Cẩn Chi lại không nhịn được rơi xuống.
Nàng không dám, không dám lấy sinh mạng của hai muội muội ra đánh cuộc. Nàng sợ, nàng sợ sau khi nói cho Lục Vô Nghiên về chuyện của hai muội muội, Lục Vô Nghiên cũng sẽ giống như Lý mụ mụ làm tổn thương Bình Bình và An An.
Nàng càng sợ sẽ thất vọng.
Sợ Tam ca ca của nàng sẽ tháo xuống cái mặt nạ từ bi, trở thành một người xa lạ. Không nói cho Lục Vô Nghiên chuyện của hai muội muội, trong lòng Phương Cẩn Chi còn có thể ôm trong lòng chút may mắn. Nhưng nếu Lục Vô Nghiên lắc đầu với nàng, nàng mất đi không chỉ hai muội muội, mà còn Tam ca ca của nàng.
Vậy thì nàng sẽ thật sự mất đi tất cả.
Phương Cẩn Chi kéo chăn qua đầu, bao lấy cả người mình, trốn trong chăn khóc.
Lục Vô Nghiên để cho nàng tự mình đi nghĩ, nhưng nàng nghĩ không thông. Đừng nói cho nàng thời gian một ngày, cho dù cho nàng nhiều thời gian hơn nàng cũng không nghĩ ra. Hoặc là, nàng đã sớm nhìn rõ thiệt hơn ở trong đó, chỉ là không biết nên lựa chọn như thế nào.
Nhập Phanh ở bên ngoài trông chừng thật lâu, nàng ấy đã vào phòng nhìn Phương Cẩn Chi mấy lần. Cho đến khi ánh chiều tà bao phủ khắp nơi, nàng lại bước vào phòng một lần nữa.
“Biểu cô nương, cũng sắp tới giờ dùng bữa tối, cả ngày nay người chưa ăn gì cả.”
Phương Cẩn Chi vẫn núp trong chăn không lên tiếng.
Nhập Phanh suy nghĩ một chút, rồi nhỏ giọng nói thêm một câu: “Qua một lúc nữa, Tam thiếu gia sẽ trở lại.”
Trong chăn vẫn không có động tĩnh.
Nhập Phanh thở dài, xoay người đi ra ngoài. Lúc nàng ấy đi tới cửa, thì Phương Cẩn Chi gọi nàng ấy lại.
“Ta muốn rửa mặt.” Phương Cẩn Chi ngồi dậy, nước mắt trên mặt đã sớm khô, thậm chí trên mặt còn mang theo một nụ cười bình thản.
“Vâng! được được được!” Trong lòng Nhập Phanh thả lỏng, lập tức bắt đầu hầu hạ.
Phương Cẩn Chi rửa mặt chải đầu, thay y phục, thậm chí còn ăn một chút cháo. Nàng cũng không đợi Lục Vô Nghiên quay lại, quyết định trở về viện tử của mình. Nhập Phanh không yên lòng, đi theo nàng.
Mặc dù viện Thùy Sao của Lục Vô Nghiên được xây dựng ở một nơi rất yên tĩnh, nhưng cũng là tiền viện.
Phương Cẩn Chi vừa ra khỏi viện Thùy Sao không bao lâu, liền gặp phải mấy vị biểu ca đang đi cùng với nhau -- Bát biểu ca Lục Tử Vực, Cửu biểu ca Lục Tử Cảnh, Thập nhất biểu ca Lục Vô Ki, còn có biểu ca nhỏ nhất Lục Tử Khôn.
Bọn họ đang đi về phía viện Thùy Sao để tìm Lục Vô Nghiên.
Lúc chạm mặt, mấy vị biểu ca Lục gia nhìn Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt có chút phức tạp.
“Ôi, là người ở trong phòng Tam ca một ngày một đêm sao? Chậc!” Lục Vô Ki vẫn dùng giọng điệu âm dương quái khí trước sau như một.
Lục Tử Vực há miệng muốn nói thay cho Phương Cẩn Chi, nhưng hắn nhìn thoáng qua Lục Vô Ki một cái, đành nuốt mấy lời muốn nói trở về.
Bởi vì. . . . . trong bốn người bọn họ, chỉ có Lục Vô Ki là đích xuất.
Tuy nói bình thường quan hệ của các huynh đệ rất tốt, nhưng cuối cùng đích thứ khác biệt.
Lục Tử Vực như thế, Lục Tử Cảnh và Lục Tử Khôn cũng như vậy.
“Đúng vậy, là ở viện Thùy Sao một ngày một đêm. Muội trở về lấy chút đồ, lát nữa sẽ trở lại.” Phương Cẩn Chi cười nhẹ nhàng, dường như một chút cũng không nghe ra sự khinh bỉ trong giọng nói không cười của Lục Vô Ki.
Lục Vô Ki nhíu mày, rồi bỗng cười lên, hắn nghiền ngẫm nhìn Phương Cẩn Chi, nói: “Biểu muội, ngươi mười hai tuổi sao? Thật là lợi hại.”
Hắn đánh giá Phương Cẩn Chi từ đầu đến chân một lần, ánh mắt quan sát này thật sự rất vô lễ.
“Thập nhất đệ, chúng ta đi thôi.” Lục Tử Cảnh đưa tay khoác lên vai Lục Vô Ki, giọng nói tùy ý.
Lục Tử Vực tiến lên hai bước, dùng thân thể của mình che chắn cho Phương Cẩn Chi, cười nói: “Thập nhất đệ, không phải đệ vừa nói đi sớm về sớm sao? Đi đi đi, chúng ta đừng trì hoãn ở đây nữa.”
Đứng bên cạnh Lục Vô Ki, Lục Tử Cảnh nháy mắt ra hiệu cho Phương Cẩn Chi. Nhưng Phương Cẩn Chi rũ mắt nên không chú ý tới.
“Tránh ra.” Lục Vô Ki hất tay Lục Tử Cảnh, sau đó đẩy Lục Tử Vực đang chắn trước mặt mình ra.
Nhìn Lục Vô Ki cười giễu cợt từng bước đến gần, Phương Cẩn Chi không thể không lui về phía sau hai bước, nàng cau mày, nói: “Biểu ca, xin tự trọng!”
“Tự trọng?” Lục Vô Ki bật cười một tiếng. “Ngươi có tư cách nói từ này sao? Chậc, một biểu cô nương mười hai tuổi đã biết bò lên giường nói với ta tự trọng?”
Bàn tay đang giấu trong tay áo của Phương Cẩn Chi siết chặt thành quyền, nàng rất muốn đánh cái tát này ra. Nếu. . . . . . Nếu nàng không phải là biểu cô nương tìm nơi nương tựa.
“Vô Ki!” Lục Tử Cảnh cau mày, chạy tới.
Lục Tử Vực liếc mắt nhìn Lục Tử Khôn vẫn luôn trầm mặc. Trong phủ, tình cảm của Lục Tử Khôn và Lục Vô Ki là tốt nhất, Lục Tử Vực hy vọng Lục Tử Khôn có thể đứng ra khuyên nhủ Lục Vô Ki đôi ba câu, giải vây cho Phương Cẩn Chi.
Ở Lục gia, trừ Lục Vô Nghiên, vị thiếu gia đích xuất sống trong nhung lụa nhất chình là Lục Vô Ki.
Lục Tử Khôn do dự trong chớp mắt, mới cười nói: “Thập nhất ca, đệ sắp đói chết rồi. . . . . .”
Lục Vô Ki nhìn hắn một cái, Lục Tử Khôn lập tức ngậm miệng.
Hắn xoay đầu lại, nhìn Phương Cẩn Chi trước mắt. Sao nàng ta lại không khóc? Dáng vẻ từ nhỏ của nàng ta chính là thế này, mặc kệ khi dễ nàng ta thế nào, cho tới bây giờ nàng ta luôn là một người không khóc không nháo.
Lục Vô Ki nheo mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Phương Cẩn Chi.
Đôi mắt nàng mênh mông như hồ nước. Trong veo, thỉnh thoảng gợn sóng lăn tăn, rồi lại bình lặng như cũ.
Lục Vô Ki muốn nhìn thấy trong mắt nàng là sự tức giận, xấu hổ, hoặc là thương tâm.
Lục Vô Ki không khỏi đưa tay lên, nắm lấy cằm của Phương Cẩn Chi. Cười khinh bỉ nói: “Mười hai tuổi đã muốn làm thiếp của Tam ca? Nhưng mà, loại mặt hàng như ngươi cũng chỉ xứng đáng làm thiếp mà thôi. Không chừng qua mấy năm, Tam ca chơi chán rồi còn bị đưa cho người khác. . . . . .”
“Bốp!” Phương Cẩn Chi hất tay Lục Vô Ki ra, cuối cùng cũng không nhịn được cho hắn một cái tát.
Nàng lui về phía sau hai bước, cảnh giác trừng mắt nhìn Lục Vô Ki. Ngay cả giờ khắc này, hồ nước trong mắt nàng vẫn bình lặng.
Lục Vô Ki bị nàng đánh lệch mặt sang một bên, hắn nghiêng mặt thật lâu không có động tĩnh gì. Lục Tử Vực, Lục Tử Cảnh và Lục Tử Khôn cũng kinh ngạc. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến Phương Cẩn Chi sẽ ra tay đánh người như vậy!
Vô luận như thế nào, một tát này giáng xuống, cuối cùng người thua thiệt vẫn sẽ là Phương Cẩn Chi.
Lục Vô Ki liếm môi một cái, hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Phương Cẩn Chi. Sau đó hắn bất ngờ tiến lên một bước, giơ tay lên bóp chặt cổ Phương Cẩn Chi.
“Thập nhất đệ!”
“Thập nhất ca!”
Lục Tử Vực, Lục Tử Cảnh và Lục Tử Khôn đều chạy tới, bị dọa mặt trắng bệch.
“Lục Vô Ki, ngươi không dám giết ta đâu.” Thậm chí Phương Cẩn Chi còn nở nụ cười.
“Ngươi tự tin như vậy?” Đôi mắt Lục Vô Ki sâu thẳm, ánh mắt của hắn rơi vào nụ cười trên môi Phương Cẩn Chi..
“Thập nhất thiếu gia, xin ngài buông tay.” Cuối cùng Nhập Phanh cũng đi tới.
“Nơi này không đến phiên ngươi nói!” Lục Vô Ki lạnh giọng nói.
“Đắc tội.” Nhập Phanh hít một hơi thật sâu, nàng đưa tay, nắm cổ tay Lục Vô Ki. Dùng sức một chút, cuối cùng Lục Vô Ki không chịu nổi đau đớn liền buông bàn tay đang bóp cổ Phương Cẩn Chi ra.
“Biểu muội! Muội không sao chứ?” Lục Tử Vực và Lục Tử Cảnh chạy tới bên cạnh Phương Cẩn Chi, ân cần hỏi han.
“Ả điêu nô này!” Lục Vô Ki gần như hét lên, rút bội liếm bên hông ra chỉ thẳng vào Nhập Phanh.
Nhập Phanh che chắn phía trước Phương Cẩn Chi, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thập nhất thiếu gia, tuy Nhập Phanh là nô bộc, nhưng không phải là nô bộc vủa phủ Ôn Quốc Công. Dù bị xử phạt, cũng chỉ có Tam thiếu gia mới có thể xử phạt. Cũng như vậy, nô tỳ sẽ bẩm báo ngọn nguồn chuyện hôm nay lại cho Tam thiếu gia.”
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
Lục Tử Khôn vội vàng kéo Lục Vô Ki, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Thập nhất ca, chuyện này không thể làm ầm ĩ hơn.”
“Ha! Hôm nay ta nhất định phải giết ả điêu nô này!” Lục Vô Ki thật sự sinh ra sát tâm. Vô luận thế nào, Phương Cẩn Chi nói thế nào cũng là chủ tử, nhưng dù sao Nhập Phanh cũng chỉ là một hạ nhân.
Nhập Phanh biết một chút công phu quyền cước, cũng là so với nử tử khuê các bình thường mà thôi. Mặc dù vừa rồi nàng ấy có thể kéo tay Lục Vô Ki ra, hoàn toàn là vì lúc Lục Vô Ki siết cổ Phương Cẩn Chi vốn không dùng quá nhiều sức.
Nhập Phanh tránh né đường kiếm của Lục Vô Ki có chút khó khăn.
Không lâu sau, kiếm trong tay Lục Vô Ki xẹt qua đầu gối Nhập Phanh. Chiếc váy nàng ấy đang mặc rách một đường, lộ ra đôi chân trần trắng nõn. Nhập Phanh cả kinh, liên tiếp lui về phía sau.
Lục Vô Ki tiếp tục hướng mũi kiếm vào Nhập Phanh, Phương Cẩn Chi lạnh lùng đứng ra chắn trước người Nhập Phanh.
Lục Vô Ki sững sờ, khó khăn thu kiếm trở về. Mũi kiếm chỉ còn cách ngực Phương Cẩn Chi mấy tấc.
“Biểu cô nương!” Nhập Phanh cả kinh, vội vàng đưa tay kéo Phương Cẩn Chi, muốn kéo nàng ra phía sau lưng bảo vệ.
Phương Cẩn Chi vẫn không nhúc nhích. Nàng lạnh lùng nhìn Lục Vô Ki, nói: “Lục Vô Ki, nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi đi. Vũ nhục biểu muội, mở miệng nói ra toàn những lời độc ác. Ngươi không dám giết ta, muốn lấy người khác ra trút giận sao? Thật uổng phí cuộc sống cẩm y ngọc thực của ngươi, đọc sách thánh hiền mà lớn. Ngươi như vậy có khác gì phường vô lại đầu đường xó chợ? Đúng, Phương Cẩn Chi ta là một kẻ nịnh nọt ti tiện. Nhưng còn Lục Vô Ki ngươi? Một kẻ quá quắt như ngươi có tư cách gì mắng nhiếc ta?”
Phương Cẩn Chi nhìn Lục Vô Ki bằng ánh mắt tràn ngập khinh bỉ.
“Ngươi!” Hai hàm răng Lục Vô Ki run lên.
Nhiều năm như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có người nào nói với hắn những lời khó nghe như vậy.
“Được! Được! Được!” Trong mắt Lục Vô Ki giống như xuất hiện một đốm lửa. “Có phải ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”