_ Hô ra, xem đây cái tên Kazuma đáng ghét!
Không biết đã xảy ra
chuyện gì mà ngay sau khi vừa về đến nhà, Kozue đã kéo lết Kazuma lệt
xệt phía sau, đi ngang qua phòng khách nơi Ayame đang chuẩn bị bữa tối
mà chẳng thèm chào chị ấy nửa câu trong khi chính Ayame đã cất tiếng
chào đầu tiên. Kozue biết giờ này chắc chắn Ayame đã chuẩn bị sẵn bồn
tắm nước nóng để chờ đợi cậu em trai đáng yêu về có nước để tắm ngay
nhằm xua tan đi những căng thẳng mệt mỏi của một ngày. Nếu chị ấy có ý
cưng chiều cậu em trai như thế thì Kozue cũng muốn giúp… giúp bằng cách
lôi cổ Kazuma vào tận phòng tắm có khói bốc lên nghi ngút, rồi sau đó
dùng toàn bộ sức lực nhấc bổng Kazuma như một nàng công chúa… không, như một gói hàng khuân vác và phi thẳng vào bồn nước nóng cái ùm.
_
Thế nào hả? Giờ thì chịu tỉnh ngủ chưa? Đi học gì mà ngủ suốt một ngày.
Ngâm mình trong đó đi để mà tỉnh táo chút đi nhé. Baka Kazuma!
Giờ đây, Kazuma đang từ từ trồi lên khỏi mặt nước ngay khi đồng phục học
sinh còn chưa được thay ra. Nhưng nếu chiếu theo cái vẻ mặt qua khả năng đọc tâm trạng của Kozue thì dường như trông cậu ấy đang rất phè phỡn
tận hưởng. Tại sao ư? Vì cậu ta tự động ngâm nửa mặt mình xuống làn nước nóng với ánh mắt ngang phè ra. Mục đích của Kozue là cho Kazuma “rửa
mặt” cho tỉnh, nhưng không ngờ nó lại tạo ra phản ứng ngược ngoài mong
muốn. Cứ nghĩ nước nóng sẽ giúp cậu ấy tỉnh ngủ nhưng thực chất càng
khiến cho Kazuma rơi vào giấc ngủ nhanh hơn. Chính vì thế nên Kozue mới
ngùn ngùn sát khí nổi giận ấy chứ.
_ Có chuyện gì vậy Kozue – chan? Sao tự dưng em lại ném Kazuma – kun vào bồn tắm như thế?
Đứng bên ngoài Ayame không khỏi lo lắng. Nhưng bản thân Ayame cũng không
biết chuyện gì đã xảy ra dẫn đến cơn giận của Kozue như muốn bung lụa
như núi lửa phun trào. Chắc chắn phải có nguyên nhân… chắc chắn Kazuma
đã làm gì khiến Kozue phật ý đây mà.
_ Không có gì nghiêm trọng đâu Ayame nee – san!
_ Tora – kun!
Tora cũng từ từ đến gần khung cửa nhà tắm. Nhìn điệu cười thường ngày của
Tora chứng tỏ mọi việc không hề nghiêm trọng như lời cậu ta vừa nói.
_ Trên lớp, Kazuma không thể tập trung vào bài học mà chỉ toàn gục đầu
xuống bàn ngủ gật thôi. Cậu ấy ngủ li bì suốt từ tiết một buổi sáng, dậy ăn trưa được một chút rồi lại lăn ra ngủ đến hết buổi chiều, thậm chí
đến khi tan trường cậu ấy cũng không hề hay biết. Kozue chịu không nổi
nên mới làm cách này để Kazuma tỉnh ngủ ấy mà. Nhưng xem chừng nó lại
phản tác dụng thì phải!
_ Kazuma – kun ngủ hết cả ngày học ư?
_ Vâng, Ayame nee – san, chị là người ở cạnh Kazuma nhiều nhất. Dạo gần
đây, Kazuma có hay thức khuya rồi dán mắt vào mấy cái cuộc nghiên cứu
nào đó không?
_ Hm… Kazuma – kun vẫn bình thường mà. Ngày nào mà
nó chẳng thức trắng cả đêm để mò mẫm mấy cái phương trình học thuyết này nọ. Nhưng cũng đâu đến nỗi lăn ra ngủ trên lớp như vậy. Mà từ hôm qua
trở lại đây, Kazuma – kun cũng không còn dán mắt vào nghiên cứu nữa, nó
hay ở dưới phòng khách với chị ngồi xem ti vi đấy chứ!
_ Không
còn nghiên cứu nữa, thì cũng không cần phải thức khuya. Em cũng không
nghĩ rằng Kazuma dở hơi đến mức ngồi xem ti vi cả đêm đâu nhỉ. Vậy thì
cậu ấy đã làm gì mà thiếu ngủ trầm trọng như thế?
Ayame và Tora
thì đang tự hỏi nguyên nhân vì sao Kazuma lại trở nên lười hơn so với
bình thường. Nếu tính ra trong ba người thì chỉ có Kazuma là cực kỳ
siêng năng, linh động trong những thứ liên quan đến học hành nghiên cứu. Những ngày đầu tiên cất chân vào lớp, dù bài học có chán đến bao nhiêu, có nằm dưới mức thấp nhất so với trình độ hiện tại của bản thân đến bao nhiêu, Kazuma vẫn ngồi chăm chú lắng nghe… Hoặc là ngồi đó, tự lấy
những bài toán cao cấp ra ngồi giải chơi, hay tiếp tục những thuật toán
nghiên cứu còn đang dang dở. Mặc dù là làm chuyện riêng trong lớp nhưng
chí ít còn có cái để cậu ta tập trung. Đằng này, nguyên cả một ngày hôm
nay, Kazuma hầu như chẳng làm gì cả? Không lắng nghe bài giảng, cũng
không thèm đụng tay vào một con số. Tất cả những gì cậu ấy làm chỉ đơn
thuần là gục đầu xuống bàn ngủ và ngủ. Lại thêm những gì Ayame tường
thuật vào mấy ngày gần đây. Kazuma đang có dấu hiệu của sự lười biếng,
lười nhắc… Kozue đã nghĩ như vậy. Nhưng bên cạnh đó còn xuất hiện thêm
một vấn đề khác nữa… một vấn đề tuy nhỏ thôi nhưng Kozue lại thấy nó
phiền vô cùng.
_ Ayame nee – san. Mấy ngày gần đây, chị có thay đổi khẩu phần ăn của Kazuma không?
_ Khẩu phần ăn của Kazuma – kun ấy hả? Chị đâu có đổi. Từ trước đến nay
chị luôn làm theo hướng dẫn của em để lại về cách phân loại đồ ăn chỉ
dành riêng cho Kazuma – kun. Hôm qua hay hôm kia vẫn thế, khẩu phần ăn
của Kazuma – kun hoàn toàn bình thường không có vấn đề gì!
_ Thế
thì tại sao trông cậu ta lúc nào cũng như đang bị bỏ đói ấy. Trong đầu
bây giờ ngoài trừ việc ngủ ngày làm biếng ra thì chỉ toàn nghĩ đến ăn và ăn thôi. Từ khi nào mà Kazuma lại trở thành con sâu chỉ biết ăn và ngủ
vậy ạ?
Điều này thì Ayame mới nghe lần đầu tiên đó. Kazuma thật
sự đã trở thành một con sâu lười không thiết làm gì và chỉ biết ngủ lẫn
ăn như heo thôi ư? Nhưng mới hôm qua trông thằng bé vẫn còn bình thường
mặc dù không còn tự giam phòng trong mình như những lần trước. Từ khi
nào nhỉ? Ayame tự hỏi từ khi nào thằng bé nó lại như vậy… À phải rồi, từ khi hiệu trưởng It. Harm Sokyuran Tsubame Minamiya ghé nhà chơi rồi bàn chuyện gì đó với Kazuma, chắc là chuyện trên trường rồi thằng nhóc bắt
đầu có những biểu hiện như Kozue phàn nàn.
_ Kazuma – kun, lẽ nào là do ngày hôm đó…
Nhìn cái bản mặt thiu thiu ngủ dù nước ngập đến nửa mặt. Không hiểu sao
Ayame lại dừng đột ngột như kiểu tốt hơn hết mình không nên đặt câu hỏi
khi có Tora và Kozue đang ở ngay đây. Theo kiểu của Kazuma, nếu thật sự
có xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên nó kể trước sẽ là Kozue và Tora
vì ba đứa luôn chơi thân với nhau. Nhưng với tình trạng hiện tại, trông
Kozue và Tora như không biết chuyện gì, ắt hẳn đây phải là một vấn đề
nghiêm trọng đến nỗi Kazuma không muốn tiết lộ, chỉ dám giữ bí mật cho
bản thân. Hoặc cũng có thể đây là mệnh lệnh từ hiệu trưởng, tuyệt đối
không được nói chuyện này với bất kỳ ai, kể cả người thân trong gia đình hay những người bạn thân đáng tin cậy nhất. Nếu quả thật Kazuma đang bị rơi vào thế bị động như vậy thì đúng là tốt hơn hết, mình không nên tò
mò đòi hỏi cho ra lẽ.
Ngâm mình trong nước nóng được một chút thì bỗng dưng Kazuma dần dần mở mắt. Chắc là bắt đầu cảm thấy nóng nực khi
bị ném xuống bồn tắm trong khi còn chưa chịu bỏ bộ đồng phục trường ra
đây mà. Cậu ấy lù lù trồi lên như loài quái vật Kappa trong mấy câu
chuyện kinh dị Nhật Bản.
_ Onee – chan, tối nay có món gì vậy ạ?
_ Eh… thịt xông khói và cơm cuộn trứng!
Vừa nghe thấy đồ ăn, ngay lập tức đôi mắt Kazuma rực sáng như thể vừa mới rút được lá thăm ghi hai chữ to tướng “ trúng số” ấy.
_ Cơm cuộn trứng… Banzai…
Cậu ấy thực hiện thế tung hô Banzai. Vì tư thế đó là phải vung cả hai tay
lên cao tạo thành hình chữ V, nên vô tình nó đã tạo nên một lực đẩy
khiến cho nước trong bồn trào hết xuống sàn nhà tắm. Nhưng nếu chỉ trào
ra thì không nói làm gì vì trước sau nước cũng sẽ trút đi theo đường lỗ
thoát nối với hệ thống nước thải được lắp đặt bên dưới ngôi nhà. Đằng
này, không hiểu cậu ấy làm cái kiểu gì mà nước dội thẳng vào người Kozue vì cô ấy là người đứng gần Kazuma nhất.
Nhìn lại cho thật kỹ thì Kazuma mới nhận ra rằng mình vừa làm một chuyện tương đương với việc
dùng gậy thọc vào mặt cảnh sát giao thông rồi. Cả cơ thể Kozue ướt nhẵn
như chuột lột. Có lẽ vì nước nóng nên mồ hôi bắt đầu chảy dài trên gương mặt cô ấy. Tóc tai cũng rũ thẳng xuống nhỏ từng giọt nước trông như ma
nữ tóc dài. Và vì bộ trang phục trường ướt đẫm nên nếu để ý một chút ta
sẽ thấy được những thứ ẩn bên trong bộ đồng phục. Nhưng cứ yên chí vì
đứng trong phòng tắm nghi ngút khói thế này thì chẳng thể thấy được gì
đâu. Thứ duy nhất mà không chỉ Kazuma, ngay cả Tora và Ayame đều biết rõ chính là Kozue bắt đầu run run, hai tay cứ nắm chặt vào nhau, mặt mày
hơi cau có đến tức điên lên. Sắp rồi… ngọn núi lửa mang tên Kozue chuẩn
bị phun trào đợt hai rồi.
_ Kozue – chan…
_ Bình tĩnh nào
Kozue. Hiện tại bây giờ Kazuma – kun đang rất mệt mỏi nên rơi vào trạng
thái nửa điên nửa khùng. Cậu cũng biết rõ điều đó mà đúng không? Thế nên cứ hạ hỏa đi… hạ hỏa đi!
Đáng lý ra Kozue sẽ nghe theo lời Ayame và Tora rằng sẽ bỏ qua chuyện này bởi vì Kazuma có một cái tình trạng
rất buồn cười mà hầu như chưa từng thấy ở bất kỳ ai. Cứ mỗi khi rơi vào
trạng thái mệt mỏi hay căng thẳng, thì Kazuma sẽ trở nên ngu ngốc rồi
thì làm ba cái trò mèo vờn chẳng giống ai. Nó giống như kiểu nhân cách
thứ hai bên trong Kazuma xuất hiện vậy, một nhân cách tinh nghịch, liều
lĩnh giống như một kẻ say toàn làm những chuyện trong vô thức. Là bạn
thân với nhau từ nhỏ, Kozue hiểu rõ Kazuma và cũng biết đến tình trạng
đó. Lẽ ra Kozue đã châm chước cho qua nếu như tên ngốc kia không phán
cho một câu.
_ Kozue… nhìn cậu giống như Iso onna vậy!
Iso onna là loài Youkai xuất hiện trong những giai thoại kinh dị của Nhật
Bản mang hình dáng một người phụ nữ gầy tong gầy teo, da xanh nhợt như
thiếu máu, tóc rũ xuống trong khi cơ thể ướt đẫm vì nước. Ý của Kazuma
muốn so sánh Kozue chẳng khác gì ma quỷ. Chính vì thế mà cơn giận dữ
trong Kozue mới bùng lên như quả bom nguyên tử vừa bị kích nổ.
_
Ayame nee – san… đáng lý ra em đã có thể cho qua. Nhưng em xin lỗi. Em
thật sự chịu không nổi cái tên đầu đất này rồi. Cậu chết với tớ, Kazuma
no Baka!
Ùm, và rồi, một cuộc chiến nho nhỏ xảy trong căn phòng tắm nhà Kusanagi với phần thắng áp đảo thuộc về Kozue.
Ayame và Tora… không dám chen ngang vào. Vì họ biết nếu mình bước ra can
thiệp thì sẽ trở thành nạn nhân giống như Kazuma. Thật tình, họ cũng sợ
Kozue. Bị Kozue đánh trúng không có nhẹ nhàng đâu. Cứ thấy cái cảnh một
mình Kozue hạ đo ván Hiyama là hiểu.
Đó là chuyện về Kazuma cùng những người thân xung quanh cậu ấy. Thôi thì
cứ để Kozue xử lý Kazuma cho đến khi nào Kozue cảm thấy hài lòng thì
thôi. Còn bây giờ thì quay sang những sinh vật không phải con người bình thường chút nào. Ý là những người bạn Chân Tổ sống trên đỉnh núi Himako ấy mà. Không chỉ có Kazuma gặp vấn đề, mà ở trên núi vẫn còn một người
nữa đang hao tâm tổn trí đến nhiều vấn đề lắm. Nói cho một cách cụ thể
hơn thì cô bé có mái tóc hồng tên họ đầy đủ Eri Hoshiyama… Eri – chan đã về đến nhà sau khi tan trường từ lâu rồi. Nhưng mặc dù đã về nhà khoảng tầm giờ chiều và bây giờ đã là 8h tối, nhưng những gì Eri làm ngay sau
khi đặt chân vào nhà chỉ là tiến thẳng lên phòng, đóng chốt cửa lại để
không một ai có thể bước vào làm phiền. Eri nằm vật lên chiếc giường khi không bật nổi một bóng đèn điện cho nó sáng. Cô bé chỉ nằm đó, đặt một
tay lên che đi đôi mắt và không thay bộ đồng phục trường cho thoải mái.
Eri cứ nằm yên như vậy suốt từ chiều cho đến tối. Thậm chí Makoto – san
có lên gọi cô bé xuống dùng bữa tối mấy lần như Eri chỉ nói rằng mình
không đói nên sẽ bỏ qua bữa tối hôm nay. Makoto – san không hiểu chuyện
gì đã xảy ra nhưng cũng không thể tìm cách cố bắt ép Eri ra ngoài để hỏi chuyện. Thế nên, Makoto – san đành âm thầm tui hủi xuống nhà và sẽ để
lại một chút thức ăn phòng hờ Eri có đói thì còn có cái nuôi bao tử.
Nhưng chắc lẽ Eri sẽ không ăn đâu. Nói đúng hơn thì cô bé không còn tâm trạng nào mà nuốt nổi một hột cơm. Eri nằm dài trên giường, đôi lúc quay sang trái, rồi quay sang phải, ôm lấy chiếc gối dài hình con gấu được hàng
xóm cho. Sau đó thì lại ngồi dậy, nhìn lên tường, nơi Eri dán rất nhiều
phương trình nghiên cứu, toán học, số học, những định lý, học thuyết của những doanh nhân nổi tiếng trong thế giới con người. Eri đã rất ngưỡng
mộ những thành tựu con người mang đến cho nhân loại ngày hôm nay. Nhưng
bây giờ, sự ngưỡng mộ ấy như đang chuyển dần thành sự sợ hãi, hoài nghi
vì thiết nghĩ, con người đúng thật là những sinh vật tạo nên những điều
phi thường. Và chính những điều phi thường ấy mới là nỗi lo lắng bàng
hoàng đối với thị tộc Chân Tổ. Trước đây Eri chưa từng nghĩ cao xa đến
mức ấy. Kể từ khi nghe xong mối nhân duyên giữa Đệ Nhất Chân Tổ Shalutia Vlad và một nhà khoa học người thường… Eri bắt đầu cảm thấy lo sợ loài
người.
Eri thoáng nghĩ đến Hiyama. Trong nhóm, Hiyama là người
kịch liệt phản đối chuyện cả nhóm học chung với con người. Hiyama cũng
không ngần ngại tuyên bố ghét cay ghét đắng con người. Cậu ấy sẵn sàng
từ bỏ đi phần lương thiện trong mình, nhe răng nanh tấn công bất cứ ai
khiến cậu ấy tức giận. Trước giờ, Eri cứ nghĩ vì được dạy từ nhỏ, cái
suy nghĩ con người là loài sinh vật vô cùng xấu xa tệ hại đã ghim hoàn
toàn vào lối tư tưởng của Hiyama. Nên giờ đây cậu ấy không thể kết thân
được với bất kỳ ai là con người. Lúc trước cứ nghĩ Hiyama là người sai
khi không chịu thay đổi suy nghĩ nhưng giờ nếu chịu ngồi suy ngẫm lại,
nếu chịu đặt vị trí của mình vào Hiyama, nếu chịu hiểu cho cảm giác của
Hiyama lúc ấy, thì chắc lẽ Eri cũng sẽ rất lo sợ, lúc nào cũng phải đề
phòng và tránh xa với con người vì không thể nào đoán trước được con
người đang suy tính đến điều khủng khiếp gì.
_ Ngài Đệ Nhất đã
từng đem lòng yêu một con người. Nhưng rồi những gì ngài nhận được lại
là sự phản bội, đau thương, nước mắt và hối hận suốt mấy trăm năm. Con
người… có thể làm điều đáng sợ như thế sao? Biến Chân Tổ thành người
thường… Tại sao… tại sao một chuyện kinh khủng như thế lại có thể xảy
ra? Tại sao… Mình… thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi. Mình không
biết phải tin vào điều gì nữa… Hiyama – kun…
Chính Eri cũng không hiểu lý do vì sao mình lại cất tiếng gọi tên Hiyama. Phải chăng vì lúc
nào Eri cũng theo sau và nhận sự che chở bảo vệ của Hiyama nên giờ đây
khi một mình đứng trước sự phân vân hoài nghi đầy khó chịu, Eri đã cất
tiếng gọi tên cậu ấy như một phản xạ vô thức.
Dù là vì lý do gì
đi nữa, Eri nhận ra rằng mình không thể gọi tên cậu ấy… Nói đúng hơn thì mình có quyền được gọi tên cậu ấy. Vì sao ư? Vì Eri đã không để ý gì
đến cảm xúc của Hiyama… Đúng rồi, những lúc Hiyama phải trở thành kẻ xấu đối đầu với Kazuma, đánh nhau một trận sống còn với Kozue, phải làm tấm bình phong hứng chịu biết bao lời dèm pha, xúc phạm, chỉ trích từ nhiều người khác… Eri đã không bên cạnh cậu ấy. Vì Eri không hiểu cho cảm
giác của Hiyama nên cô không biết rằng Hiyama vẫn đang cố gắng hết sức
để bảo vệ cả nhóm, bảo vệ thị tộc Chân Tổ. Eri cảm thấy có lỗi với
Hiyama vô cùng. Eri chỉ muốn đi tìm Hiyama để nói lời xin lỗi nhưng… chỉ đơn thuần là một lời xin lỗi thì liệu có đủ để tha thứ cho những gì Eri đã làm hay không?
Và rồi, Eri đã bật dậy khỏi chiếc giường của
mình, ra khỏi phòng, xuống nhà, làm lơ trước câu hỏi “ con đi đâu đấy?”
của Makoto – san tiến thẳng ra bên ngoài cánh cửa, nơi có những Chân Tổ
khác trong thị tộc đang bắt đầu một ngày mới của mình.
_ Ojii – san, các vị trưởng lão, con, Eri Hoshimiya có chuyện xin được diện kiến!
Eri rời nhà chạy một hơi đến Đại Điện Thần, nơi các vị trưởng lão tối cao
của thị tộc Chân Tổ tọa thiền hay ngồi nhẩm những chính sách để phát
triển thị tộc. Ngoài việc bàn kế sách, các ngài còn nhận nhiệm vù ngồi ở Đại Điện Thần, hờ có người nào đến muốn thưa chuyện thì sẽ tiếp cũng
như giải quyết vấn đề của người ấy. Bây giờ cũng vậy, cũng không ngoại
lệ khi người muốn thưa chuyện chính là Eri, cháu gái của một trong năm
vị trưởng lão ngồi đây.
_ Eri đấy à. Có chuyện gì mà lại đến đây? Hơn nữa, tan trường từ lâu rồi nhưng sao con chưa chịu thay bộ trang
phục đó ra? Chẳng lẽ Eri yêu thích ngôi trường đó đến mức không muốn
thay bộ đồng phục ấy ư?
Đó chỉ là một câu nói đùa thôi. Ông ngoại đùa với cháu gái thì có gì đâu mà lạ. Nhưng hiện giờ, cảm xúc trong Eri cứ như viên phân tử dao động liên tục không chịu đứng yên. Nó cứ khiến
Eri phải hoang mang, lo ngại nên cô bé chẳng còn tâm trí đâu mà hưởng
ứng theo lời nói đùa ấy. Nếu là Eri của bình thường thì chắc chắn cô bé
sẽ có phản ứng khác.
Biết mình không thể đùa được nữa. Cả năm vị
trưởng lão… khi cả năm vị đều để ý thấy ánh mắt vô hồn của Eri, cũng như cái phong thái đơ lạnh như tượng đá của cô bé. Họ thừa kinh nghiệm để
hiểu rằng Eri gặp phải vấn đề nghiêm trọng gì đó.
_ Có chuyện gì vậy Eri? Chuyện gì mà con lại muốn diện kiến chúng ta?
_ Ojii – san, các vị trưởng lão, con có một thỉnh cầu nho nhỏ, con mong
các ngài đáp ứng nguyện vọng ích kỷ này của con. Nếu không… con không
biết phải làm gì tiếp theo nữa!
_ < Sau đây là tin tức về giá xăng và những loại mặt hàng khác trong ngày. Theo như chính sách mới… >
Quay sang nhà của Hiyama một chút để thay đổi không khí chứ nhỉ. Hoàn cảnh
gia đình của Hiyama có đôi nét giống như gia đình của Eri. Ngay khi còn
rất nhỏ, Hiyama đã sống và lớn lên trong sự nuôi dạy của bố. Cậu ấy
không sống chung với mẹ…vì sao ư? Vì thật ra… mẹ của Hiyama đã qua đời
cách đây từ rất lâu rồi. Chắc mọi người sẽ thấy hơi thắc mắc rằng tại
sao một Chân Tổ có thể sống hơn 1000 năm, có sức mạnh thể lực cũng như
trí tuệ vượt xa con người lại chết. Sao lại không chết, dù cho có là
Chân Tổ hay con người, một khi đã là sinh vật có sự sống thì cũng sẽ có
lúc chết. Có thể không chết vì bệnh tật thì cũng sẽ chết vì một nguyên
nhân khác. Đó là một câu chuyện cực kỳ đau lòng mà không một ai trong
thị tộc muốn nhắc đến nữa. Mẹ của Hiyama, là một Chân Tổ hiền lành, tốt
tính, dịu dàng, thùy mị mà ai ai cũng yêu mến. Bà rất yêu thích động vật nên hầu như ngày nào bà cũng rời khỏi làng, đi loanh quanh luẩn quẩn
trong khu vực rừng núi Himako để hái những chiếc lá có công dụng làm
thuốc hay được dùng để nấu ăn, và bà cũng thường nhân cơ hội ấy để chơi
đùa, chăm sóc những con vật trong rừng như nai, thỏ, sóc v..v..
Nhưng rồi cho đến một ngày, một đám thợ săn bao gồm ba đến bốn người đã xâm
nhập vào khu vực của thị tộc Chân Tổ trái phép chỉ vì muốn săn bắn những con vật quý hiếm. Đám người ấy đã gương súng bắn một con nai để lấy
sừng, nhưng do phát hiện ra có nguy hiểm trước, con nai ấy đã kịp thời
bỏ chạy mất, thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng đổi lại,
viên đạn đó đã lạc mục tiêu và bắn trúng ngay tim của bà cách đó một
đoạn khá xa. Ngay sau khi phát hiện ra mình đã vô tình giết chết một
Chân Tổ, đám thợ săn hoảng loạn, sợ hãi và thi nhau bỏ trốn. Nhưng chạy
chưa được nửa đường thì chúng đã bị người trong thị tộc bao vây và bắt
hết một lượt, giao chúng đến thẳng đồn công an dưới thị trấn loài người. Còn mẹ của Hiyama đã được chuyển vào Đại Điện Thần để các vị trưởng
lưỡng cứu. Nhưng tiếc thay, viên đạn ghim vào tim bà lại được làm từ bạc nguyên chất. Mà như những gì chúng ta đã được biết, một trong những vũ
khí đáng sợ nhất có thể giết được Chân Tổ chính là bạc tinh luyện nguyên chất 100%. Thế nên, mẹ của Hiyama… bà ấy đã qua đời trong ngày hôm ấy.
Còn về bọn thợ săn, vì chúng đã sử dụng đạn làm bằng bạc nên đã phải
nhận thêm cáo trạng: “ Có dụng ý muốn sát hại Chân Tổ”… Kể từ đó, mối
quan hệ giữa Chân Tổ và con người đã xấu nay càng trở nên xấu hơn.
Hiyama cũng bắt đầu thù hận con người vì chúng đã giết mẹ mình chỉ vì
cái gọi là lòng tham đi đôi cùng sự xấu xa đáng nguyền rủa. Hiyama ghét
cay ghét đắng con người… vì chúng đã cướp đi người mẹ mà mình cực kỳ yêu thương… Giờ thì chúng ta đã hiểu lý do vì sao cậu ấy ghét con người đến tận xương tủy rồi.
Căn nhà thiếu vắng đi hình bóng người mẹ.
Những gì còn lưu luyến lại về người đã khuất có lẽ chỉ là bức ảnh đặt
trên bệ thờ ngay trong phòng khách nhà thôi. Vẫn còn lại một số vật dụng cá nhân của bà như bàn chải, đôi chén bác, và một vài bộ quần áo. Đã
nhiều lần bố của Hiyama có ngã ý muốn vứt chúng đi, nhưng Hiyama cứ nằng nặc đòi giữ lại. Chỉ vì chuyện này mà không ngày nào hai bố con không
cãi nhau, để rồi mối quan hệ giữa hai người cũng không thể tốt hơn là
bao.
Mà dù có ghét nhau thế nào, thì Hiyama chỉ còn lại mình bố, cũng như ông bố chỉ còn mỗi Hiyama là người thân ruột thịt. Ghét nhau
nhưng cũng rất quan tâm đến nhau. Nếu không thì đã chẳng xảy ra cái
chuyện bố ngồi ngoài phòng khách xem ti vi thời sự, còn Hiyama thì lúi
húi trong bếp làm bữa tối.
_ Cơm tối xong chưa Hiyama? Tao đói muốn rụng người rồi đây này!
_ Im đi lão già. Nếu đói bụng thì chịu khó ngồi yên xem ti vi và bớt nói
lại thì sẽ đỡ đói hơn đấy. Đừng có mà lèm bèm càm ràm vì người đang phải nai lưng ra nấu là thằng này đây này!
_ Biết thế này thì tao đã ra ngoài làm vài chén với mấy gã kia cho xong!
_ Tch… đây xong rồi đấy, lo mà ăn đi!
Vừa tức thì, Hiyama cũng vừa nấu xong. Cậu ấy đã làm một bữa đạm bạc bao
gồm thịt muối, rau xào và canh miso ăn chung với nồi cơm ú ụ đã được
Hiyama cắm sẵn từ lúc đi học về. Cậu ấy mang phần thức ăn đặt lên bàn
ngoài phòng khách cái kịch, đồng thời cũng đặt chén đũa trước mặt ông
bố. Bữa tối đến rồi.
Với tính cách gia trưởng thì ông ta sẽ không tự thân bới cơm đâu. Thế nên cũng chính Hiyama là người xới cơm từ
trong nồi ra chén cho ông ta. Cậu ấy phục vụ bữa tối từ khâu nấu nướng
cho đến khâu dọn ra bàn, lo từ A đến Z như vậy đấy. Nhưng dù có thế nào
đi nữa, Hiyama cũng không quên bới một chén cơm và nhẹ nhàng đặt xuống
bệ thờ mẹ. Cậu ấy chắp hai tay vào nhau, cầu nguyện chúc mẹ dùng cơm
ngon miệng rồi mới quay về chỗ ngồi, tự lấy cơm cho mình.
_ Itadakimasu!
Trong mắt ông bố, Hiyama đã trưởng thành rất nhiều. Ông còn nhớ lúc nó còn là một đứa trẻ, nó đã khóc rất nhiều, khóc từng đêm, khóc những khi không
ai để ý sau khi mẹ qua đời. Nhưng bây giờ, nó đã trưởng thành, mạnh mẽ
đến nỗi không còn ai có thể nhớ nổi lần cuối thằng bé khóc là khi nào.
Tuy còn nhỏ, nhưng Hiyama không thua gì một người lớn. Tự thân tự lo
quán xuyến hết mọi thứ một cách rành mạch, tháo vát tất tật việc nhà.
Hiyama không còn là một đứa trẻ hay khóc vì thiếu đi tình yêu thương của mẹ nữa… Nhưng sao ông lại thấy sự trưởng thành đó… thật lạnh lẽo cô
đơn.
_ Oi, nhìn gì đó lão già? Trông tởm quá đấy!
Phải
rồi, từ ngày mẹ nó mất, mối quan hệ giữa hai bố con cũng không còn thân
thiết như xưa. Nó nói năng cộc lốc, chẳng kiêng nể ai, cả bố mình hay là những vị trưởng lão tối cao. Cái bản tính ngang ngược đó cũng chỉ để
thúc ép bản thân phải trở nên mạnh mẽ. Vậy là… nó đã mạnh mẽ theo cái
cách ấy. Nó đã chọn cái con đường trưởng thành đó… Cũng chẳng thể trách
Hiyama được.
Có lẽ trong cái làng này, không một đứa trẻ nào bất
hạnh như Hiyama. Nó đã phải chứng kiến cái chết của mẹ mình, trong khi
bố nó lại không thể làm được gì cho đứa con. Ông tự nhủ mình đã thất bại trong việc làm bố khi không thể an ủi cũng như lấp đi khoảng trống cô
đơn trong tim con trai. Ông đã không thể ở nhà, bên cạnh và săn sóc cho
đứa con thay cho người mẹ. Thế nên lúc nào Hiyama cũng cô đơn. Sống và
lớn lên cũng cô đơn. Ông thầm nghĩ giá như có một người nào đó chịu quan tâm đến Hiyama, cùng chia sẻ những cảm xúc với Hiyama thì tốt biết mấy. Bỗng dưng, ông nói.
_ Hiyama!
_ Gì?
_ Nếu như mày muốn lấy vợ, thì tao sẽ không cản đâu!
Phụt… như một phản xạ vô thức, Hiyama phun cả chén canh miso mình đang húp
trên miệng như bình xịt hoa. Câu nói của ông bố quả thật là một cú đánh
gây shock khiến cho Hiyama không khỏi ho sụ sụ vì sặc nước.
_ Này… vừa mới nói cái gì đấy? Có ngon thì lão nói lại nghe xem nào!
_ Tao nói là nếu mày muốn lấy vợ thì tao sẽ không cản đâu. Cứ tìm đại một đứa nào đó trong làng và yêu đi. Nếu muốn, cứ mang nó về đây rồi tao sẽ sang nhà bên kia hỏi xin cho hai đứa chúng mày cưới nhau một cách công
khai đàng hoàng. Dẫu sao thì bây giờ thị tộc cũng đang ra chủ trương mỗi nhà nên sinh thêm hai ba đứa con kia mà. Quả là một công đôi ba chuyện
quá tuyệt vời!
_ Chờ chờ chờ một chút đã. Chẳng liên quan gì đến
chủ trương chủ nghĩa gì hết. Tại sao lão lại nhắc đến chuyện kết hôn rồi sinh con là thế nào. Với lại, có ai ở độ tuổi này mà lại kết hôn không? Trong khi vẫn còn phải cắp sách đến trường…
_ Chúng ta không
theo chính sách của con người bình thường. Thị tộc Chân Tổ đang đứng
trước nguy cơ diệt chủng chỉ vì tỷ lệ sinh ở mỗi cặp quá ít. Nên sinh
nhiều đẻ nhiều càng tốt. Với lại, con gái ở tuổi này, đều đã đến mùa
“rụng trứng” hết rồi. Tha hồ cho mày lựa chọn!Tại sao ông ấy lại có thể
nhắc đến cái chuyện tế nhị này một cách đơn giản mà như không thế nhỉ?
Phải chăng vì ông ta nghĩ mình là bố nên có nhiều kinh nghiệm rồi muốn
nói gì thì nói ư? Nếu Eri hay Hebi mà có mặt ở đây thì… chắc Hiyama phải tìm một góc nào đó, trốn chui trốn nhủi vì xấu hổ mất. Mà nhắc đến cái
vấn đề đó… cái vấn đề đó đó… con gái đến lúc rồi cũng sẽ trải qua cái
chuyện này… Nếu chắc đúng rồi như lời ông ta thì ắt hẳn Eri cũng…
Không hiểu sao Hiyama lại nghĩ đến Eri. Tự biên tự diễn rồi tự đỏ mặt xấu hổ
mà rít lên như con lợn vừa bị cắt tiết xong. So với thằng con trai còn
quá ngây thơ trong trắng trẻo thì ông bố, vẫn thản nhiên tay nâng bát
cơm tay dùng đũa gắp miếng thịt muối ăn như thường.
_ Thành thật
với bản thân hơn đi. Con trai ở tuổi này mà không hiếu kỳ đến chuyện đó
thì xem như toi rồi đấy. Ở đây chỉ có tao với mày, nên nói chuyện cho
đúng kiểu nam nhi chút đi. Cần gì phải ngượng!
Thì biết là như
thế nhưng… Hiyama vẫn chưa thể bỏ đi cái vẻ ngượng chín đỏ mặt vì lối
suy nghĩ quá phong phú thú vị. Nhưng cậu ấy không muốn mình cứ mãi là kẻ thua cuộc nên đã cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi ngồi lại cho đàng
hoàng, mặt đối mặt với ông già.
_ Sao hả? Đừng có nói với tao là mày không có hứng thú với con gái đấy nhé!
_ Im đi lão già. Thằng này hoàn toàn bình thường, không có hỏng hóc gì
đâu. Chỉ là tự dưng nhắc đến chuyện cưới hỏi kết hôn… chẳng phải là hơi
quá sớm so với một đứa trẻ sao?
_ Có thể mày chưa biết nhưng ở độ tuổi này, tao và mẹ mày đã sinh ra mày rồi đấy. Chúng tao kết hôn vì
yêu nhau và sinh ra mày chỉ sau đấy có nửa năm. Vì Chân Tổ có thể trạng
tốt hơn so với con người nên cưới nhau, sinh con để cái ở cái tuổi này
có là vấn đề gì!
_ Phiền phức quá, đã nói là im đi mà. Thằng này
không có hứng nghe chuyện tình yêu của lão. Và càng chưa nghĩ đến chuyện kết hôn kết trái gì sất. Đợi thêm chục năm nữa đi rồi tính. Mà này,
quan điểm của lão về tình yêu chỉ thế thôi hả? Cứ thấy nhau, yêu nhau là đi đến hôn nhân luôn ấy?
_ Thì yêu nhau, muốn sống chung với
nhau rồi lấy nhau có gì sai? Mày yêu người ta thì tự dưng mày muốn cưới
người ta về là chuyện bình thường mà!
_ Haizz, nếu mà tình yêu nó đơn giản như thế thì thằng này không cần phải khổ sở như bây giờ. So
với thời thế hiện nay, không phải cứ thích người ta là đi đến hôn nhân
được đâu. Lão không giống như thằng này!
Hm… Hiyama đã nói thế
với cái gương mặt phiền muộn thế kia. Chứng tỏ thằng nhóc đã và đang để ý đến một cô gái nào rồi sao? Nếu không thì mắc mớ gì nó phải tỏ ra thiếu tự ti đến chừng ấy.
_ Hiyama… có phải mày…
………………
_ Hiyama – kun, Hiyama – kun…
Đang ngồi đàm đạo với nhau về vấn đề gia tăng sản lượng trẻ em Chân Tổ qua
đường hôn nhân kết hợp sinh đẻ không có kế hoạch, bỗng dưng có tiếng con gái cất lên từ ngoài cửa. Đúng là giọng con gái và cũng rất quen nữa.
À… quen đến mức ngay khi cất tiếng lên thôi cũng đã đủ khiến cho Hiyama
biết rõ người đấy là ai.
_ Gì vậy Hiyama? Có gái đến tìm mày sao? Không lẽ mới đây thôi mà mày đã tìm được người muốn ra mắt tao rồi ư?
_ Nói tào lao gì vậy lão già. Làm sao có cái chuyện vô lý ấy được. Mà có
đùa cũng vừa vừa thôi. Ngộ nhỡ Hebi mà nghe được thì sẽ gây hiểu nhầm
không nhẹ đâu!
_ Hebi thì có làm sao? Nếu muốn, mày vẫn có thể
lấy Hebi kia mà. Một cô bé dịu dàng, ngoan ngoãn, lễ phép, đảm đang như
Hebi… Tao cũng không ngại nếu con dâu của mình là Hebi. Gia đình
Shimikaze cũng dễ chịu nữa, nên nếu hỏi xin thì chắc họ sẽ đồng ý ngay
thôi!
_ Dẹp ngay cái chuyện cưới hỏi đi cho thằng này nhờ. Phiền chết đi được!
Không bàn về chủ đề này nữa, Hiyama đứng dậy khỏi bàn ăn để đi ra mở cửa.
Trong lòng cậu ta tự nhủ mình phải nói lời cảm ơn Hebi vì đã đến nhà gọi mình rất đúng lúc. Chứ nếu còn ngồi đó nói mấy chuyện linh tinh với ông già thì chắc mình sẽ chết vì ngượng và xảy ra xung đột nữa mất.
………
_ Hiyama – kun… Hiyama – kun…
Hiyama vừa ra ngoài, mở cánh cửa ra thì thấy Hebi đang đứng sẵn ở đó. Nhưng
với thể trạng không được tốt cho lắm. Cô gái tóc trắng đang hai tay
chống xuống đầu gối, miệng thở hồng hộc như đứt hơi. Nhìn cái kiểu này,
Hiyama thừa biết Hebi vừa chạy một mạch đến đây mà không chịu dừng lại
nghỉ nên mệt đây mà. Thị tộc Chân Tổ đa phần đều là núi đồi, địa hình
không được bằng phẳng như ở thị trấn con người. Từ nhà này cách nhà khác ít nhất cũng phải đi lên bậc thang. Vậy mà chạy một hơi đến nhà Hiyama
là có hơi quá sức đối với Chân Tổ.
_ Chuyện gì vậy Hebi? Làm gì
mà đến nhà tớ rồi thở như cá ngộp nước thế kia? Coi nào, mau vào nhà
ngồi nghỉ chút đi, để tớ mang cho cậu ly nước!
_ Cảm ơn… nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để ngồi uống nước đâu. Eri – chan… Eri – chan…
_ Eri làm sao?
_ Eri – chan… đang nhận hình phạt từ các vị trưởng lão ngay trước Đại
Điện Thần. Nghe nói, cậu ấy phải nhận trách nhiệm từ một lỗi vi phạm rất lớn. Và hiện giờ các vị trưởng lão đang thực hiện hình phạt lên cậu ấy. Hiyama – kun… Eri – chan… sắp chịu đựng không nổi rồi!
Một chút
bàng hoàng, rối bời… Một sự hoảng hốt, kinh ngạc đến tròn mắt. Hiyama
không nói bất cứ một lời nào, mà cứ như thế, chạy vút đi thật nhanh.
_ Hiyama – kun…
Hebi cũng nhanh chóng theo sau cậu ấy. Nhưng so với tốc độ của Hiyama…
Không, cậu ấy còn không đơn thuần là chạy theo cách bình thường nữa,
Hiyama đã kích hoạt Spejas, tự phân chia cơ thể mình thành những con dơi với kích thước nhỏ và bay đi những mũi tên lờ mờ trong màn đêm sâu thăm thẳm. Giờ đây, thứ duy nhất thúc giục Hiyama là phải đến được chỗ Đại
Điện Thần thật nhanh, thật gấp rút… vì Eri…
Phía trước Đại Điện Thần, gần như tất cả Chân Tổ cùng sống trong thị tộc đều đã tập trung ngay trước cổng thần điện. Họ bu đông bu để, tạo thành một vòng vây hình tròn và ai ai cũng đều tỏ ra hoang mang, lo lắng khi phải trông thấy một hình phạt đang được thực hiện trước toàn thể bà con lối
xóm. Có cảm giác như ta đang lạc về thời kỳ xã huyện nghèo nàn lạc hậu.
Cứ mỗi khi trong làng có một người phạm tội thì sẽ bị đưa ra xét xử giữa thanh thiên bạch nhựt để làm gương răn đe cho những người khác. Nếu như cách xét xử ấy đang được thực hiện thì chính các vị trưởng lão vẫn ung
dung đứng đó theo dõi đóng vai trò như quan tòa. Người trong thị tộc là
dân thường. Và người phạm tội không ai khác ngoài cô bé tóc hồng mang
tên Eri Hoshimiya.
_ Yahhhhhh
Eri bị đánh bật văng xa một
đoạn đến gần những người trong làng. Nhưng không một ai dám đỡ lấy cô bé vì đây chính là luật được các vị trưởng làng tối cao đề ra và nó đã tồn tại hàng trăm năm nay. Tất cả mọi người, dù là bạn bè hay người thân
trong gia đình, đều không được phép giúp đỡ cho kẻ phạm tội. Đứng giữa
phiên tòa xét xử, phạm nhân chỉ có một mình và cũng chỉ mình nạn nhân
phải hứng chịu lấy hình phạt đích đáng tương đương với tội lỗi mình gây
ra.
_ Đứng lên Eri. Con còn chưa trụ nổi qua năm phút nữa!
Các vị trưởng lão tỏ ra lạnh lùng thật đáng sợ. Các ngài bao giờ cũng
nghiêm nghị nghiêm trang khi tọa thiền trong Đại Điện Thần, đôi lúc cũng tỏ ra thân thiện khi thi thoảng hay nói lên một hai câu đùa cho vui.
Nhưng cho đến khi đứng ra xét xử tội một người trong tộc thì các ngài
dường như đã gác tình cảm sang một bên, và không khoan nhượng với kẻ
phạm tội.
Nằm vật trên sàn đất ngay khi những vết cháy xém xuất
hiện trên tay chân, mặt mũi cô bé mỗi lúc một nhiều hơn. Những vết cháy
xém đó giống hệt như lúc Hiyama bị trọng thương khi đánh nhau với Kazuma rồi vô tình chạm phải bạc nguyên chất. Nó đau đớn lắm, so với một cô
gái chân yếu tay mềm thì đây đã là một cơn đau khủng khiếp nhất rồi…
Phải, hình phạt của Eri… chính là chạm tay vào thánh giá được trạm 100%
bằng bạc nguyên chất trong vòng 20 phút. Đây được xem như hình phạt lớn
nhất tương đương với mức án tử hình so với luật pháp của con người. Vì
Chân Tổ không thể chạm vào bạc. Nếu không, cơ thể họ sẽ bị cháy dần như
bị acid ăn mòn cơ thể. Cho đến khi nó ăn mòn cả trái tim thì Chân Tổ đó
cũng sẽ chết… Nhưng tại sao… tại sao Eri lại nhận lấy hình phạt ấy? Rút
cuộc thì Eri đã phạm phải lỗi gì để rồi phải hứng chịu lấy mức phạt cao
nhất trong thị tộc?
Chống hai tay xuống đất làm điểm tựa để nhấc
cả thân hình nặng nề dậy. Cái cảm giác đau đớn xâm chiếm hoàn toàn tâm
trí Eri. Đôi mắt cô bé cũng bắt đầu mờ dần vì cơn đau mỗi lúc một nặng
hơn. Đau và rát thật, giống như vừa bị một chai Acid tát thẳng vào người ấy. Dù chưa từng bị tạt Acid bao giờ nhưng chắc chắn là nó không dễ
chịu gì rồi.
Eri tiếp tục đứng dậy, tiếp tục chạy thẳng đến chỗ
cây thánh giá bằng bạc được đặt giữa sân. Cô bé đã dùng cả hai tay nắm
chặt lấy cả cây thánh giá. Và y như rằng, một dòng điện cao áp đi qua cơ thể Eri, phá hoại những tế bào sống, đồng thời cũng để lại cho Eri cảm
giác bị giật một cách khủng khiếp. Cùng lắm, Eri chỉ có thể giữ được từ
tầm 30 giây đến một phút. Sau một phút, cả cơ thể cô bé bắn thẳng ra
phía sau, y như có ai vừa chạy đến chưởng thật mạnh vào bụng Eri vậy.
Eri lại nằm trên mặt đất, đôi mắt mờ dần như không còn chút ánh sáng hy
vọng nào, toàn thân cháy xém đến nỗi khói bốc lên nghi ngút. Làn da
trắng muốt tuyệt đẹp của Eri… giờ đây phải chấp nhận thêm những vệt xám
đen xấu xí thô kệch. Thật kinh khủng, chạm vào trực tiếp thì như bị điện 1000 vôn giật. Bỏ tay ra thì cái cảm giác bỏng rát thật chẳng khác gì
bị Acid ăn mòn… Bạc nguyên chất, đúng là vũ khí đáng sợ giết chết Chân
Tổ.
Nhưng hình phạt ấy vẫn chưa xong. Mới chỉ được năm phút thôi. Vẫn còn đến 15 phút chạm vào thánh giá bạc. Eri phải…
_ Đủ rồi đấy, mấy lão già!
Bất thình lình, một đàn dơi với số lượng lớn từ phía trên bầu trời đêm vút
thẳng xuống mặt đất, làm cho biết bao nhiêu người dân trong thị tộc đứng xung quanh phải giật mình lùi lại. Nhưng đối với các vị trưởng lão thì
sự xuất hiện ấy vẫn chưa đủ để các ngài buông lơi vẻ trang nghiêm của
mình.
Đàn dơi hợp thể lại, và Hiyama lạnh lùng bước ra với ánh
mắt đỏ ngầu, bàn tay siết thật chặt khi những hai chiếc răng nanh mọc
dài trên miệng xuống như răng hổ. Hiyama đang trong trạng thái chuẩn bị
chiến đấu. Và cậu ấy đã nhe răng nanh đó về phía các vị trưởng lão như
khi nhe răng vào kẻ thù.
………
Hiyama đã đến rồi. Trong lòng Eri vui mừng khôn siết. Nhưng cơ thể cô bé như không đủ sức để làm bất
cứ điều gì. Cô bé chỉ biết nằm yên bất động ở đó, lặng nhìn Hiyama với
đôi mắt bắt đầu đẫm lệ.
_ Hi… Hiyama… Hiyama – kun…
Liếc
về phía sau, nơi Eri đang phải hứng chịu lấy cơn đau kinh khủng nhất.
Hiyama nghiến răng, tỏ rõ sự phẫn nộ lên các vị trưởng lão.
_ Oi, như vậy là ý gì đây hả? Tại sao lại thực hiện cái hình phạt cao nhất
trong thị tộc ra với Eri hả? Các ngài bị tâm thần phân liệt nặng à? Có
cần thằng này đấm vài cái tỉnh cho tỉnh táo ra không?
Hiyama
chẳng kiêng nể bất kỳ ai. Một khi đã làm cho Eri ra nông nỗi này thì dù
có là người thân trong gia đình, Hiyama sẵn sàng trở thành kẻ thù của
họ. Hay nói đúng hơn, cậu ấy sẽ choảng nhau với người nào làm Eri bị tổn thương và tuyệt đối không tha thư cho họ.
………
_ Eri – chan… Eri – chan…
Không chỉ Hiyama, Hebi và Namehari cũng vừa đến nơi. Họ vượt qua những người
dân trong làng, mặc luôn cả điều luật này nọ mà đỡ lấy Eri.
_ Eri – chan… cậu có sao không? Eri – chan…
_ He – chan… Name… hari – kun…
Namehari xem xét những vết cháy xém trên cơ thể của Eri.
_ Bị bỏng nặng quá rồi. Nếu như còn tiếp tục thì sẽ rất nguy hiểm đến
tính mạng… Hiyama – kun, làm gì thì làm, nhưng tuyệt đối không được để
Eri – chan chạm vào thánh giá bạc nữa. Nếu không, cậu ấy sẽ chết đấy!
Về điều này thì Hiyama biết rõ. Trông thấy tình trạng tơi tả của Eri, chắc chắn, cô ấy sẽ không chịu nổi đợt sốc điện tiếp theo. Dĩ nhiên, Hiyama
sẽ không cho phép Eri chạm vào cái thánh giá bạc đáng nguyền rủa kia
nữa. Dù cho có phải trở thành kẻ thù của các vị trưởng lão.
_ Sao nào, tôi đang đợi nghe câu trả lời đây? Đưa ra hình phạt cao nhất lên
cháu gái của mình. Các vị liêm minh chính trực cũng quá rồi đó!
_ Ngươi muốn biết lý do vì sao chúng ta trừng phạt Eri như vậy ư? Tất cả
đều bắt nguồn từ chính mong ước cũng như nguyện vọng của con bé. Chúng
ta thiết nghĩ, ngươi nên quay đầu lại và hỏi chính con bé xem!
Quay lại hỏi Eri… các ngài đang nói cái gì không biết. Nhưng quả thật ngay
khi quay lại, thì Eri đã cho Hiyama một câu trả lời rõ ràng nhất từ
những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt ấy.
_ Xin lỗi… mình xin lỗi… Hiyama – kun, He – chan, Namehari – kun… mình thật sự xin lỗi…
_ Nè Eri, cậu đã làm điều gì để nói lời xin lỗi như thế hả Eri?
_ Eri – chan…
_ Mình… mình…
Đây thật là một điều khó nói trước biết bao nhiêu người. Eri biết mình đã
sai, và mình có trách nhiệm phải lãnh chịu hết mọi hậu quả từ lỗi lầm
của mình. Nhưng một phần Eri cũng cảm thấy sợ… cô sợ mọi người xung
quanh sẽ trở nên hoang, cô sợ Hiyama, Hebi và Namehari sẽ lo lắng… Vì
nhiều nguyên nhân nên Eri vẫn chưa đủ dũng cảm để nói rõ lý do.
…………
Có lẽ Eri đã biết rồi. Chắc chắn các vị trưởng lão đã nói cho Eri biết về
cái thứ vaccine biến Chân Tổ thành người thường ấy. Không cần phải nói
nữa đâu, những người trong cuộc, những người đã được nghe về cái chiến
dịch đồng hóa Chân Tổ ấy bao gồm Hiyama, Hebi và Namehari đều biết.
Ba người bạn còn lại quay sang nhìn nhau như thể họ cùng có chung một suy
nghĩ. Không biết họ đã nghĩ gì nhưng rồi cả ba đều gật đầu như thể vừa
mới quyết định điều gì đó và cả ba đều chấp nhận với ý tưởng đó.
_ Oi mấy lão già. Bây giờ tình trạng của Eri không được tốt nên có gì tôi sẽ hỏi rõ Eri sau. Còn bây giờ thì nói ngay và luôn, hình phạt cụ thể
của Eri là gì thế hả?
_ Chạm vào thánh giá trong vòng 20 phút. Eri chỉ vừa mới giữ được trong 5 phút. Vẫn còn 15 phút nữa!
_ Chạm vào thánh giá bạc trong 20 phút. Các ngài thật sự có ý định giết
Eri chứ gì. Thôi được. Nếu như phải đứng nhìn cảnh Eri chết thì bọn này
tự xử cho xong. Chính vì thế, bọn này quyết định sẽ nhận 15 phút trừng
phạt còn lại thay cho Eri. Như vậy thì xem như tội lỗi của Eri được xóa
đúng không?
Một lời nói tương đương như một lời tuyên chiến ném
thẳng vào mặt các vị trưởng lão. Từ trước đến nay chưa từng xảy ra
trường hợp có người khác nhận thay hình phạt cho kẻ phạm tội. Chính vì
quyết định đó quá lạ lẫm ngạc nhiên nên những người dân xung quanh đều
không khỏi hoang mang, thủ thỉ thì thầm với nhau tự hỏi chuyện quái gì
đang diễn ra thế này.
_ Ba đứa các ngươi muốn nhận hình phạt thay cho Eri sao? Hiyama, Hebi, Namehari, các ngươi nói thật đó chứ?
_ Hoàn toàn là sự thật. Nếu cứ phải nhìn Eri – chan tiếp tục chịu đựng
cơn đau như thế này thì thà chúng con nhận hình phạt cùng với Eri –
chan. Con đã không thể bên cạnh giám sát Eri – chan, thế nên con cũng
phải có một phần trách nhiệm!
Hebi đã trả lời ngay mà không cần một phút suy nghĩ, giống như Hebi đã đưa ra quyết định này theo một lẽ hiển nhiên.
_ Cả bốn đứa chúng thần đều được nhận nhiệm vụ xuống thị trấn cùng học
tập với con người. Nếu như Eri - chan đã gây nên tội lỗi gì đó thì đương nhiên, cả bốn sẽ cùng nhận phạt. Thế nên, thần cũng đồng ý với cách
nhận lỗi thay cho Eri- chan!
Namehari cũng đã đưa tay đồng ý thì xem như không cần gì phải bàn bạc thêm nữa.
_ Đó là quyết định của tụi này. Nếu các ngài đồng ý thì xem như án phạt
của Eri sẽ bị xóa bỏ. Còn nếu không, thì chính các ngài và thị tộc sẽ
mất đi bốn đứa tụi này, trong đó bao gồm cả cái Spejas Telekiness mà các ngài lúc nào cũng xuýt xoa đấy. Sao, các ngài sẽ tính thế nào đây?