Một vài phút sau, khi họ đã ngồi xuống tại cái bàn nằm ở một góc khuất , trên bàn có sẵn nước, những ổ bánh mì giòn rụm và một dĩa nhỏ tinh dầu ô-liu đặt phía trước mặt, Claire bắt đầu cảm thấy sự căng thẳng trên đôi vai cô như từ từ tan biến đi. Cô có thể thấy Antonio đã làm mọi thứ có thể để cô cảm thấy thoải mái. Thái độ của anh đối với cô thay đổi kể từ lúc căng thẳng phía bên ngoài nhà hàng.
Sự tác động của giới truyền thông làm anh khó chịu hơn những gì cô nghĩ. Anh đã từng đối phó với những câu hỏi của các paparazzi mang tính xâm phạm đến cuộc sống riêng tư của anh rất tốt, nhưng vào lúc đó cô đã cảm thấy anh căng thẳng khi anh cố gắng bảo vệ cô. Và cô tự hỏi nếu như những gì anh làm để khiến họ hòa giải với nhau mang một ý nghĩ tốt đẹp hơn suy nghĩ đầu tiên của cô thì sao.
Người phục vụ đến nhận yêu cầu món ăn của họ, và khi anh ta đã rời đi Antonio bắt lấy cái nhìn của Claire. “Em đã tự khiển trách bản thân mình sao, Claire?”, anh hỏi, nhìn cô bằng cảm xúc mãnh liệt.
Claire mím môi lại, hạ thấp mắt nhìn vào những bọt khí trong ly sô-đa để tránh ánh mắt của anh. “Tôi cho rằng không có người mẹ nào trên thế giới này không cảm thấy mình đáng bị khiển trách vì cái chết của con mình”, cô nói một cách buồn bã.
Anh với tay qua bàn cầm lấy tay cô, những ngón tay mạnh mẽ thon dài đan lấy những ngón tay của cô. “Đáng lẽ tôi phải nên ở bên chỉ dẫn cho em”, anh nói với chất giọng mang đầy hối tiếc.
Claire hướng mắt trở lại nhìn anh. “Anh có thể khiến mọi chuyện trở nên tốt hơn hay sao?”
Anh dời cái nhìn của mình vào ly nước trước mặt, như việc cô vừa mới làm cách đây không lâu. “Tôi đã từng đối mặt giữa sự sống và cái chết, Claire à” anh nói, nhanh chóng hướng cái nhìn trở lại phía cô. “Tôi đã mất người bệnh nhân đầu tiên của mình, hay ít nhất đó là người đầu tiên tôi chịu trách nhiệm chăm sóc khi tôi là một bác sĩ tập sự. Nó xảy ra quá bất ngờ và cho dù đó không phải là lỗi của tôi nhưng tôi luôn tự khiển trách mình. Tôi đã chấm dứt mọi thứ. Tôi nghĩ rằng mình không thể nào tiếp tục. Nhưng giáo sư của tôi đã kéo tôi đến và cam đoan với tôi một lần nữa rằng bác sĩ không phải là Thượng Đế. Chúng ta làm những gì chúng ta có thể để cứu lấy mạng sống của con người, nhưng cũng có những thứ không theo ý ta. Những thứ mà ta không thể nào kiểm soát được”.
“Đó là lý do vì sao anh chọn làm bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình thay vì bác sĩ chuyên khoa?” Claire hỏi, và tự hỏi bản thân tại sao trước đây chưa bao giờ cô nghĩ đến việc hỏi anh vấn đề này.
“Tôi chưa bao giờ thực sự thích công việc thẩm mỹ”, anh trả lời. “Tôi hiểu có biết bao con người không hài lòng với diện mạo bẩm sinh của họ, và tôi hoàn toàn khuyến khích họ tìm đến sự trợ giúp nếu nó thích hợp. Nhưng tôi không bao giờ muốn thấy mình phải làm những việc như căng ngực hay hút mỡ. Việc tái tạo lại luôn đem đến cho tôi sự hứng thú. Nhìn thấy gương mặt bị biến dạng của họ do tai nạn hay khuyết điểm bẩm sinh được tái tạo lại là điều khiến tôi hài lòng nhiều nhất”.
“Tôi đã từng xem một vài ca phẫu thuật của anh trên mạng”, Claire nói. “Những bức ảnh trước và sau khi phẫu thuật thật sự đáng kinh ngạc”
Anh nhấc ly nước lên, biểu hiện của anh hòa trộn giữa sự chế nhạo và khó chịu. “Tôi ngạc nhiên khi rốt cuộc em cũng để tâm đến nó. Tôi đã nghĩ rằng em muốn tôi biến khỏi tầm nhìn và tâm trí của em chứ”
Cô cong môi. “Tôi nghĩ việc đó khiến tôi thấy hứng thú. Kể từ khi anh là một bác sĩ thực tập làm việc điên cuồng và đến nay anh đã là một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình hàng đầu thế giới. Đó là một bước nhảy lớn lao, và tôi hình dung rằng có thể anh không thể đạt được điều đó nếu như tôi còn lẩn quẫn bên cạnh anh”.
Lông mày anh cau lại. “Đó dường như chỉ là cách nhìn tiêu cực của chính bản thân em” anh nói. “Phẫu thuật không phải là một công việc đơn giản, Claire à. Em biết đó, nó đòi hỏi rất khắc khe. Em cần phải lao động cực khổ trước khi nhận được bất kì một phần thưởng nào”
“Tôi nghĩ rằng vài cái phần thưởng đó, ngoài tiền anh kiếm được, còn có hàng đống phụ nữ bám theo sau anh một cách đầy nhiệt tình”, cô thể hiện sự bực bội.
Một âm thanh mất bình tĩnh thoát ra từ cổ họng anh. “Em thật muốn gây chiến với tôi phải thế không? Nếu như em muốn điều đó thì được thôi, tôi chiều, nhưng không phải ở đây và không phải lúc này. Tôi không thể gây chiến với em tại một nhà hàng trước sự chứng kiến của nhiều người”.
Claire sít tay vào nhau phía bên dưới bàn, bụng cô thắt lại với một đòn giáng quen thuộc. “Tôi thấy rằng tôi không cần thiết phải dọn tới ở với anh” cô nói, bồn chồn thấm ướt cái môi đang khô lại của cô. “Chắn chắn chúng ta có thể làm thế nào trải qua mỗi ngày phải thế không? Có thể là những buổi hẹn hay một thứ gì đó...”
Anh nhìn cô với sự thích thú. “Coi nào, Claire, không phải chúng ta đã trải qua giai đoạn hẹn hò trong quá khứ rất ổn hay sao? Khi đó em đã cùng tôi chia sẻ chiếc giường và cả thân thể của tôi nữa. Tôi khá chắc chắn rằng em sẽ không gặp khó khăn gì khi làm điều đó một lần nữa, đặc biệt là khi nó bao gồm những lợi ích tài chính”.
Claire tránh cái nhìn châm chọc của anh. Cô cảm thấy kiệt sức vì cái nhận định lạnh lùng mà anh dành cho cô. Anh cư xử với cô như thể cô chẳng khác gì một kẻ đào mỏ, một kẻ sẵn sàng lên giường với anh vì những thứ có thể nhận được sau đó. “Tôi không muốn tiền của anh” cô nói một cách cứng rắn. “Tôi chưa bao giờ muốn nó cả”.
Anh đặt ly xuống bàn mạnh đến mức làm rượu đỏ hầu như bắn ra thành ly. “Điều đó không phải là sự thật, em biết rõ mà phải không Claire?”
Cô xoắn chặt hai tay lại với nhau hơn, bắt ép bản thân giữ lấy cái nhìn cáo buộc của anh. “Điều mà tôi muốn chính là anh dành thời gian cho tôi” cô nói. “Nhưng anh lại quá bận rộn để mà cho tôi điều đó”.
“Tôi đã trao cho em những gì tôi có thể, Claire à” anh nói, cau mày nhìn cô một cách buồn rầu. “Tôi biết rằng nó không đủ. Em không thể luôn luôn nhận những gì tốt nhất từ tôi; những bệnh nhân của tôi cũng có những đặc quyền đó. Đó cũng là suy nghĩ của hầu hết các chuyên gia. Sự sống nằm trong tay chúng tôi. Đó là một trách nhiệm to lớn, trách nhiệm đối với con trai hay con gái, chồng hay vợ, anh em trai hay chị em gái của họ”.
“Còn con gái của chính anh thì sao, Antonio?” cô hỏi, nước mắt bắt đầu rơi xuống. “Các chuyên gia mà anh đề cập tới đã không làm gì, và kể cả anh nữa. Tôi đã cảm thấy mình bị bỏ rơi. Tất cả đã bỏ rơi đứa con của chúng ta”
Antonio căm ghét những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Họ đã làm rất nhiều lần trong quá khứ và không đạt được gì hết. Tất cả điều đó khoáy động cảm giác tội lỗi trong ruột gan anh. “Thôi nào, Claire” anh nói. “Chúng ta cần để cho quá khứ trôi qua và tiến về phía trước. Đó chính là hy vọng duy nhất để chúng ta có được những gì tốt đẹp vào lúc này”.
Claire hầu như không hề chạm đến thức ăn. “Nếu như tôi không yêu cầu ly hôn thì chúng ta cũng không ngồi ở đây lúc này. Anh không thể chấp nhận cái thực tế rằng tôi là người đầu tiên làm điều đó, cũng giống như anh không thể chấp nhận cái thực tế rằng tôi là người bỏ anh. Và bây giờ anh lại cả gan dùng em trai tôi để đe dọa tôi quay lại sống với anh. Tôi không thể tin được làm sao anh có thể trở nên tàn nhẫn như vậy”.
“Em trai của em không liên quan gì ở đây hết” anh nói thở ra nặng nhọc. “Tôi đã dự tính liên lạc với em và đề nghị em thử nghĩ đến việc hòa giải. Cậu ta chỉ cho tôi một biện pháp để chắc chắn rằng em sẽ đồng ý với tôi”
Claire ngồi thinh lặng, đang tự hỏi rằng liệu cô có thể nào tin anh được hay không. Anh chắc chắn đã dành thời gian để liên lạc với cô; cô không nghe được bất kì tin tức nào về anh trong những năm qua. Nhưng sau đó cô bắt đầu tự hỏi về cái chết của cha anh. Có phải vì thế mà anh làm những việc này để trói buộc cô với anh? Sự nghi ngờ đó làm cô cảm thấy đau nhói nơi da đầu. Anh trông rất tức giận khi cô đang nói chuyện với Isaac, và cả khi cô hỏi anh về tài sản mà cha anh để lại có được chia đều cho hai anh em anh hay không. Cô bắt đầu suy nghĩ rằng Antonio thà làm một cái gì đó còn hơn là phải chia số tài sản mà anh có – thậm chí là hòa giải với cô vợ bỏ trốn của anh.
“Trong những năm qua em vẫn tồn tại trong tâm trí tôi, Claire à” anh nói. “Khi tôi nhận được lời đề nghị đến Úc, tôi đã quyết định rằng đây chính là cơ hội tuyệt vời để làm cái gì đó cứu vớt lại mối quan hệ của chúng ta. Em đã không thúc ép tôi ly hôn, vì thế tôi cảm thấy rằng em vẫn còn tình cảm đối với tôi”
“Anh sai rồi”, Claire nói, ném khăn ăn qua một bên, nhìn chằm chằm vào anh khi mà cơn tức giận của cô đang chạy đua gắt gao trong mạch máu. “Tôi không còn tình cảm nào đối anh cả”
Anh giữ lấy cái nhìn cay độc của cô không hề nao núng. “Đó không phải sự thật, cara[4]. Em có rất nhiều cảm xúc đối với tôi. Tức giận và căm ghét là một trong số chúng”
[4] Em yêu (Tiếng Ý).
“Và điều đó không đủ để tống khứ anh cùng cái âm mưu đe dọa của anh phải thế không?” cô hỏi, kèm theo sự cay độc sắt bén trong giọng nói.
“Không cho đến khi tôi chắc chắc rằng nó không còn hy vọng gì” anh nói với bộ dạng không hề khoan nhượng. “Và cách duy nhất để tìm ra là chúng ta nên bắt đầu ngay – từ tối nay”
Claire cảm thấy mắt mình lóe lên sự kinh hoàng. “Anh không phải có ý muốn tôi trải qua đêm nay cùng anh chứ? Chưa phải lúc. Tôi chưa sẵn sàng cho việc đó. Vẫn còn quá sớm”
Anh trao cho cô một nụ cười độc đoán. “Em muốn rút lại thỏa thuận của chúng ta sao?” anh hỏi, với tay lấy cái di động. “Tôi có thể gọi cho Frank và nói với anh ta rằng tôi muốn cảnh sát sẽ có mặt trong vòng nửa tiếng nữa để bắt em trai của em”.
Claire sít chặt hai tay lại bên dưới bàn. “Không, xin anh” cô chán nản. “Đừng làm thế... tôi... tôi sẽ sống cùng với anh”.
Hai mắt anh lướt qua khuôn mặt cô trong chốc lát. “Đừng có mà ép buộc tôi, Claire” anh nói. “Chắc chắn rằng em không hề mong muốn tôi có những hành động lỗ mảng đối với em, phải thế không?”
Cô mím môi, chờ một chút trước khi cô nói ra. “Tôi không chắc mình nghĩ cái gì...” cô nói. “Bây giờ chúng ta thực tế là những người xa lạ”
“Những người xa lạ thậm chí cũng có thể trở thành bạn” anh nói. “Nếu không có gì khác thì sẽ chẳng có gì tốt đẹp xảy ra trong ba tháng tới?”
Hai mắt cô toát lên vẻ cảnh giác khi chúng bắt gặp mắt anh. “Tôi không thể nào có thể tưởng tượng đến việc chúng ta trao đổi những tấm thiệp Giáng sinh hay tán chuyện qua email, Antonio à. Ngoài ra, chúng ta đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhau. Thực sự tôi không biết mình đã nghĩ thế nào mà lại dính líu đến anh khi đó”
“Vậy tại sao em không nói với tôi về cái thế giới mà em sống?” anh nói. “Em chưa bao giờ đề cập đến gia đình của em khi chúng ta ở cùng nhau. Thậm chí em không muốn họ đến dự đám cưới của chúng ta, mặc dù tôi đã đề nghị rằng tôi sẽ chi trả tiền vé máy bay cho họ. Tôi chưa từng thấy bất kỳ một bức ảnh nào của họ”
Claire cảm thấy hai má mình đang đỏ lên. “Họ là gia đình của tôi, và tôi yêu họ” cô nói, biết rằng giọng của cô quá mang tính phòng thủ. “Họ không hề xuất sắc, kém hơn đó khá nhiều – có những thứ không hề đơn giản đối với họ. Cụ thể người đó chính là mẹ tôi.”
“Bà ấy là người thế nào?” anh hỏi. “Em đã nói rất ít về bà ấy trong quá khứ”
Cô kéo một lọn tóc quăn phía sau tai trái, đang tự hỏi không biết cô nên bắt đầu từ đâu. “Bà đã có một cuộc sống vất vả. Bà đã mất mẹ khi mới ở độ tuổi thanh thiếu niên, và tôi đoán rằng bà cảm thấy lạc lõng khi biết mình mang thai ở độ tuổi 16. Giống như hầu hết các cô gái khác, bà tìm kiếm những mối tình sai trái, với hậu quả sau những mối quan hệ đó là một đứa trẻ được sinh ra mà không hề biết cha của nó là ai. Từ khi còn nhỏ tôi đã phải đóng vai trò vừa là cha vừa là mẹ của chúng. Em trai của tôi, Callum, sau một khoảng thời gian sống buông thả khi còn trẻ, thì bây giờ cũng đã biết lo cho mình. Nhưng Isaac chính là đứa mà tôi lo lắng nhiều nhất. Nó khá bốc đồng, nó luôn làm trước khi suy nghĩ”
“Cậu ta còn trẻ, và cậu ta có thể trưởng thành lên nếu như cậu ta được định hướng đúng” Antonio nói. “Frank Guthrie sẽ là một người cố vấn tốt cho cậu ta. Nghe có vẻ như em trai của em cần có một tác động nam tính mạnh mẽ”
Claire dời cái nhìn trở lại anh. “Anh đã gặp anh chàng Frank này ở đâu?” cô hỏi. “Tôi nhớ rằng anh chưa từng đề cập đến anh ta trong quá khứ”
“Tôi đã làm phẫu thuật cho Jack – em trai của anh ta cách đây 18 tháng” anh nói. “Cậu ấy bị chấn thương đầu khi ở Rome. Phần mặt bị tổn thương khá nặng. Chúng tôi phải đặt những miếng kim loại mỏng ở phần trán và hai bên má, làm lại cả phần hốc mắt của cậu ta. May mắn là cậu ta đã sống sót. Không ai có thể nghĩ rằng cậu ta có thể vượt qua, chắn chắn không thể nào không để lại những vết sẹo hay những biến dạng khủng khiếp. Tôi đã gặp Frank, anh ta đáp máy bay qua cùng với cậu ấy. Anh ta dành nhiều thời gian ở bệnh viện, vì thế chúng tôi thường đi uống cà phê và tán gẫu với nhau khi tôi trực xong.”
“Anh chắc phải rất hài lòng khi nhìn thấy những bệnh nhân của mình khôi phục lại sau những chấn thương đó” cô nói. “Cha mẹ của anh... ý tôi là mẹ của anh... phải rất tự hào về anh”
Anh trao cô một nụ cười nửa miệng. “Cha tôi đã nói rất rõ ràng khi lần đầu tiên tôi thông báo mình sẽ học ngành y rằng ông muốn tôi tiếp bước sự nghiệp của ông và mẹ tôi thì luôn than phiền về việc tôi dành quá nhiều thời gian cho công việc. Nhưng tôi luôn muốn mình trở thành một bác sĩ phẫu thuật”.
Claire nhấc ly sô-đa của cô lên một lần nữa. “Mẹ anh ra sao sau cái chết của cha anh?” cô hỏi.
Một sự tối tăm lướt qua trong cái nhìn của anh khi nó bắt gặp ánh mắt cô. “Bà đã xử lý rất tốt trong tình huống đó” anh nói.
Bây giờ Claire có thể chắc chắn thêm rằng chính cái chết của cha anh là nguyên nhân khiến anh muốn hòa giải với cô. Đó chắc chắn là vì mong muốn của anh – con trai cả của một doanh nhân giàu có. Một người thừa kế. Nhưng anh không có được điều đó trong khi anh vẫn còn cuộc hôn nhân hợp pháp với cô.
Một cuộc ly hôn giữa họ có khả năng sẽ trở thành một vụ lộn xộn, không nghi ngờ rằng nó sẽ được công khai. Trong cuộc hôn nhân vội vàng của họ cách đây gần sáu năm, khi mà Claire thông báo rằng cô đang mang thai, họ không có thời gian để tiến hành những thỏa thuận tiền hôn nhân. Antonio không hề nhận thấy luật hôn nhân gia đình ở Úc như thế nào. Cô có quyền được thừa hưởng một phần đáng kể tài sản của anh, bao gồm cả số tài sản anh được thừa kế từ người cha đã qua đời của anh, cho dù họ đã ly thân khá lâu.
Cô nghịch một góc khăn trải bàn, cố gắng giữ biểu hiện thật bình tĩnh trong trường hợp anh nhìn thấy cô đang bối rối như thế nào. Điều đó sẽ khác đi nếu như cô vẫn còn yêu anh. Cô sẽ quay lại bên anh mà không một chút do dự nào hết. Nhưng tình yêu cô dành cho anh đã chết vào cái ngày cô nhìn thấy anh trong vòng tay của Daniela Garza.
Có phải thế hay không?
Claire nhìn anh, tim cô lỗi nhịp khi cái nhìn của cô bắt gặp đôi mắt đen như than của anh. Cô đã nhận thấy sự bối rối ngấm ngầm trong suốt khoảng thời gian họ ở cùng nhau tối nay. Mỗi khi cô bắt gặp ánh nhìn của anh cô luôn cảm thấy một sự lôi cuốn mãnh liệt – không sẵn lòng, cảm thấy bức bối, nhưng không thể nhầm lẫn được, nó hoàn toàn không phải như thế. Cơ thể cô nhận ra anh chính là người đem lại sự khoái lạc cho cô. Cô chưa từng biết đến sự khoái lạc trước đây. Và những khoảnh khắc tra tấn khi cô tưởng tượng đến việc anh đã trải nghiệm những cảm giác sung sướng của mối quan hệ xác thịt với những người phụ nữ khác, cô nhận ra anh đang định quyến rũ cô. Cô có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh, cái cách mà nó khóa lấy mắt cô trong một hay hai giây nhiều hơn cần thiết. Cô cảm nhận nó trong cái cách mà những ngón tay anh đan lấy tay cô một cách đầy sở hữu, hơi ấm của chúng thấm qua sự lạnh lùng của cô. Cô chỉ có thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh hôn cô. Môi cô có thể cảm nhận được cái áp lực nhẹ nhàng nhưng kiên quyết của anh và lưỡi cô uốn lên tan biến vào cảm xúc đó. Cô không muốn để bản thân nhớ lại tất cả những cảm xúc khi được ở trong vòng tay của anh. Cô đã khóa chặt những ký ức đó. Quá đau đớn để mà nhớ lại.
Quá nguy hiểm để đem chúng trở lại.
“Em hoàn thành xong việc chơi đùa với bữa ăn của em chưa?” Antonio hỏi.
Claire đặt cái nĩa xuống dĩa cơm hải sản Ý mà cô đã hoàn toàn thất bại trong việc đưa nó vào miệng mình. “Tôi cho rằng mình không đói như mình đã nghĩ” cô nói, hai vai hạ xuống thở dài ra.
Anh lấy ví ra, làm hiệu cho người bồi bàn, đặt cái thẻ tín dụng lên bàn. “Tôi sẽ hoãn lại cho em một đêm, Claire à” anh nói. “Hãy về nhà và có một giấc ngủ ngon. Nếu em giao chìa khóa dự trữ căn hộ của em, tôi sẽ cho người đến mang đồ đạc của em đến dãy phòng của tôi vào ngày mai. Đừng lo lắng về hợp đồng thuê nhà trong ba tháng tới. Tôi sẽ lo liệu nó. Tất cả những gì em cần làm đó là quay lại với vai trò là vợ của tôi”
Anh nói nghe thật đơn giản, Claire suy nghĩ trong khi cô đang lái xe về căn hộ của cô. Tất cả những gì cô cần làm là gói gém đồ đạc trở lại với anh như thể cô không bao giờ trở lại đây.
Càng lo lắng thêm – Bao nhiêu đêm sẽ trôi qua trước khi anh mong muốn cô trở lại giường của anh?