Ngày hôm sau lịch hẹn trước của tiệm đều đầy kín, dường như những vị khách của Claire đều đã đọc bài báo nói về việc tái hợp của cô và Antonio Marcolini. Tất cả đều chúc mừng và gửi lời chúc đến cô. Cô mỉm cười khi nghe những lời bình luận dạt dào cảm xúc, hy vọng rằng không ai nhận ra vẻ ngoài yếu ớt của cô.
Claire cố kể cho Rebecca, bạn cô và cũng là bà chủ của cô, những chi tiết về sự hòa giải giữa cô và Antonio. Làm sao cô có thể nói với bạn thân nhất của cô rằng chồng cô đã đe dọa cô trở về sống với anh ta trong 3 tháng tới được chứ?
Nhưng Rebecca nhận ra có gì đó trong cách cư xử của Claire, nghiêng đầu qua một bên, trao cho cô một cái nhìn sắc sảo. “Claire, cậu có chắc là mình đang làm một điều đúng không?” cô hỏi. “Ý mình là, theo những gì mà báo chí viết thì anh ta chỉ ở đây trong một thời gian. Chuyện gì sẽ xảy ra khi anh ta rời khỏi đây vào cuối tháng Tám? Anh ta có mong muốn cậu quay về Ý cùng với anh ta hay không?”
Claire cắn môi khi cô quay vào nhà bếp nhỏ phía sau tiệm để đổ đầy ấm nước. “Chúng mình chưa thảo luận chi tiết về vấn đề này” cô nói. “Chúng mình sẽ nói về chuyện này vào lúc nào đó, xem chúng mình cần làm gì”
Rebecca khoanh tay lại, trao cho Claire cái nhìn hoài nghi. “Vậy nếu như anh ta có thể chỉ nói là Quên nó đi, mọi chuyện giữa chúng ta chấm dứt, tôi muốn ly hôn. Cậu không hề nghe thấy một hồi chuông cảnh báo nào hay sao?”
Claire thở dài ra. “Mình biết nó nghe có vẻ không được bền vững, nhưng anh ấy... cả hai chúng mình đều cảm thấy thử cố gắng xem sao. Như anh ấy nói, chúng mình ở nơi của anh vào lần cuối, và những cảm xúc tăng dần lên khi chúng mình xa nhau – hay ít nhất đó là về phía mình. Bọn mình thấy rằng tại sao bọn mình không bỏ qua mọi thứ và cùng xây dựng hàn gắn lại những sai... sai lầm... trong quá khứ”.
Rebecca nắm lấy tay Claire. “Nếu như cậu muốn xin nghỉ phép, cứ nói với mình” cô nói. “Mình có thể gọi Kathleen đến làm thay cho cậu. Cậu ấy đã hỏi mình về việc này vì con trai cậu ấy cũng đã đến tuổi tới trường. Cậu đừng cảm thấy cậu gây rắc rối cho mình, không cần phải thế”
“Cám ơn cậu, Bex” Claire nói, cố nở một nụ cười thật thuyết phục. “Mình sẽ xem bây giờ mình sẽ làm gì”
Không lâu sau khi vị khách cuối cùng của cô rời khỏi thì cửa tiệm mở ra, Claire ngước lên và nhìn thấy Antonio bước vào. Cô cảm thấy một làn sóng phản ứng lại dữ dội xuyên qua cô khi mắt cô bắt gặp ánh mắt của anh. Bụng cảm thấy khó chịu, trái tim thi nhau chạy đua trong lồng ngực, hơi thở như ngưng lại.
Nhận thức được cái nhìn suy đoán của Rebecca phía sau bàn tiếp tân, Claire không chắc chắn là có nên đến chào anh bằng nụ hôn hay không. Trong 5 năm qua cô đã nghĩ đến những nụ hôn của anh – sự nhấm nháp làm cho cô thả lỏng, sự chuyển động mê hoặc của môi anh trên môi cô chính là khởi đầu cho việc lôi kéo những hứng thú nhục dục, hay những cái quét nhẹ, chạm vào đầy gợi tình do cái lưỡi của anh làm ra, hay cái áp lực nhanh dần của miệng anh trên môi cô khi khao khát vượt ngoài tầm kiểm soát.
Không ai từng hôn cô ngoại trừ anh, cô nhận ra với chút choáng váng. Cô không thể chịu đựng được cái suy nghĩ có một ai khác hôn lên môi cô. Nó dường như không đúng, không phải chỉ bởi vì cô vẫn còn là vợ hợp pháp của anh.
Cô ngước nhìn khuôn mặt anh, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực khi cô nhận thấy ánh mắt anh dời xuống miệng cô.
Anh từ từ cúi xuống, chạm môi anh vào môi cô, một cái chạm nhẹ thôi nhưng ngay lập tức nó làm cô trở nên đói khát nụ hôn đó hơn. Cô mở mắt ra và nhận thấy cái dáng vẻ đầy gợi tình của anh, cảm giác từ nụ hôn của anh vẫn còn trên môi cô. Cô dùng đầu lưỡi làm ướt môi mình, tim đập như pit-tông trong lồng ngực khi miệng anh quay trở lại với môi cô.
Nụ hôn này mạnh mẽ hơn, có chủ đích, sự say mê đúng đắn đó đang đánh thức mọi dây thần kinh nhận biết trong cơ thể Claire. Một cảm giác chớp nhoáng lướt qua cô, cái nhu cầu đã bị sít chặt bấy lâu trong cô dần dần mở ra, làm cô nhận ra rằng bản thân cô vẫn còn muốn anh như thế nào.
“A hèm...” tiếng nhắc nhở thận trọng đầy khéo léo của Rebecca cho thấy họ không phải chỉ có một mình ngay khi Claire bắt đầu vòng hai tay cô quanh cổ của Antonio.
Claire bước khỏi cái ôm của anh, gương mặt thoáng đã đỏ lên. “Xin lỗi, Bex. Mình quên không giới thiệu với cậu. “Antonio, đây là Rebecca Collins. Bex, đây là Antonio Marcolini, chồng... của mình”
Claire nhìn anh bắt tay Rebecca kèm theo nụ cười có thể làm tan chảy cả những tảng đá. Nó hoàn toàn đang làm tan chảy mọi mối nghi ngờ cũng như ác cảm trước đây của Rebecca, cô mỉm cười thật tươi đáp lại anh, chúc mừng việc anh và Claire đã trở lại với nhau.
“Tôi rất mừng cho hai người” cô nói, một cách vồn vã. “Tôi hy vọng rằng chuyện của hai người sẽ tiến triển tốt đẹp. Tôi đã nói với Claire nếu cô ấy cần thời gian ở bên anh thì cứ xin nghỉ phép, tôi có thể thu xếp được. Cô ấy cần có một kỳ nghỉ cho bản thân. Cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ trong thời gian qua”.
Antonio kéo Claire lại gần, cánh tay anh vòng qua eo của cô. “Tôi đang mong chờ được ở bên cô ấy khi mà chuyến công tác của tôi đã đâu vào đấy” anh nói. “Tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai trong một vài tuần, ở một nơi nào đó thật ấm áp, nồng cháy và hoàn toàn riêng tư”
Một nụ cười bất động trên gương mặt Claire, cơ thể cô như đang ở trên lửa khi cô nghĩ tới việc trải qua đêm nay tại căn phòng của anh, và thời gian tiếp theo, ngày cũng như đêm cùng anh trong cái thiên đường nồng cháy.
Họ đã không có một tuần trăng mật thật sự vào lần đầu tiên. Claire bị ốm nghén và Antonio thì phải hoàn thành bài kiểm tra cuối khóa của anh. Nhìn lại, cô tự hỏi họ sẽ thế nào nếu như đứa con gái bé bỏng của họ không chết. Đó chỉ là khởi đầu cho tất cả mọi thứ dẫn đến sự rạn vỡ trong mối quan hệ của họ. Mặc dù lúc đó Antonio dường như cũng rất mong chờ đứa con của họ ra đời, Claire vẫn cảm thấy một khoảng cách giữa anh và cô. Sự xa cách của anh tăng lên, cô càng đòi hỏi ở anh, anh lại càng xa cách cô hơn. Khi cô thất bại trong việc sinh cho anh người thừa kế, anh đã để cô đi mà không hề có bất kì sự phản đối nào. Đó là điều khiến cô tổn thương nhất. Anh không hề tìm gặp cô. Cô đã thầm hy vọng rằng anh sẽ đuổi theo cô đến Úc, yêu cầu cô quay về với anh, phá vỡ mọi trở ngại cô đặt ra cho anh; nhưng anh không hề làm thế.
Cho tới lúc này.
Antonio đưa Claire ra ngoài vài phút sau đó, nơi cô đậu xe hơi. “Đây là xe của em sao?” anh hỏi, cau mày với cô.
Cô nhấc cầm lên. “Nó chính là thứ đưa tôi đi từ nơi A đến nơi B” cô nói rồi thinh lặng.
Cô có thể nói rằng anh đang tức giận, nhưng dường như đang cố gắng kìm nén nó. “Nếu em gặp khó khăn tại sao em không liên lạc với tôi?” anh hỏi kèm theo cái cau mày đầy suy tư.
Cô hướng mắt đi nơi khác. “Tôi không cần tiền của anh” cô nói. “Tôi chỉ muốn tự mình thu xếp cuộc sống của bản thân”
Không, Antonio nghĩ khi mà một cơn quặn cay đắng bên trong anh. Cô không muốn tiền của anh nhưng cô lại không suy nghĩ gì mà cầm tiền của mẹ anh. Nhất định trong ba tháng này anh sẽ tìm cho ra cô đã làm gì với số tiền đó.
Anh nhìn cái xe của cô, không biết đó có phải là xe không nữa, trông thật kinh khủng. Căn hộ của cô không lớn, một cuộc sống không có gì quá sôi nổi. Cô không sở hữu một tài sản bất động sản nào, cả tư lẫn thương mại, công việc chính của cô là ở tiệm làm tóc. Cô ăn mặc phù hợp, nhưng khi anh xem qua tủ quần áo của cô thì chỉ có vài cái mới nhưng không phải là của bất kì nhà thiết kế nổi tiếng nào. Anh nhận ra cái đầm cô mặc tối hôm đó cũng là một trong những thứ anh mua cho cô tại Paris. Nhưng một người mang vẻ đẹp tự nhiên như Claire thì không cần những trang phục quá lộng lẫy để thể hiện vẻ đẹp của mình. Anh muốn nhìn thấy làn da màu kem của cô mà không có bất kì che đậy chúng, và anh khó có thể chờ cho đến lúc đó.
“Tôi cấm em không được sử dụng cái đống sắt gỉ này nữa” anh nói, lấy chìa khóa xe khỏi tay cô trước khi cô kịp ngăn anh lại.
Cô nhìn anh đầy giận dữ. “Trả chìa khóa xe lại cho tôi”.
Anh đút chúng vào túi, tóm lấy tay cô, dẫn cô xuống dưới đường. “Tôi sẽ cho người đến di dời nó sau” anh nói. “Và tôi sẽ mua cho em một chiếc xe mới, nó sẽ được giao đến khách sạn vào ngày mai”
Cô chạy theo theo anh, kéo mạnh tay mình ra, nhưng những ngón tay của anh sít quá chặt. “Tôi không muốn một cái xe mới” cô nói. “Tôi không muốn bất kỳ thứ gì từ anh hết”.
Anh bắn trả lại cô một cái nhìn đanh thép khi anh quay lại đối mặt với cô. “Nếu như tôi muốn mua cho vợ mình một cái xe mới, tôi sẽ làm thế. Vì Chúa, Claire, em lái nó đi khắp nơi với những cái bẫy chết chóc chờ ở phía trước. Nó có những túi khí chứ?”
Cô mím môi lại. “Không, nhưng mà...”
Anh chửi thề và tiếp tục sải chân về phía xe hơi của anh, nó đang đậu phía lề đường. “Tôi cho rằng em chủ ý làm nó phải thế không?” anh nói, dùng điều khiển mở cửa xe.
“Cái quỷ quái mà anh nói có nghĩa gì?” cô nói.
Mắt anh nhìn vào cô. “Em không có bất kì quan niệm vào về việc cánh nhà báo có thể nhìn thấy em chạy vòng vòng với cái đống sắt gỉ đó hay sao? Vì Chúa, Claire, Tôi đến đây là để hướng dẫn cho các bác sĩ làm thế nào để phục hồi lại các thương tổn cho những tài xế và hành khách không may mắn gặp phải tai nạn vì những phương tiện giống như của em”
“Nó không phải là một cái xe vô dụng” cô nói. “Nó mới được kiểm tra bảo trì vào năm trước”
Anh nhấn vào thiết bị điều khiển khi họ đến chỗ xe đậu. “Như thế nào?” anh hỏi kèm theo cái cong môi lười nhác. “Em đút lót cho anh chàng thợ máy đó à?”
Đôi mắt xanh của cô cháy rực lửa giận khi chúng đối chọi với anh. “Chỉ có những những kẻ có đạo đức ghê tởm như anh mới nghĩ như thế.” Cô đáp trả lại anh một cách dữ dội.
Anh giữ cửa để mở cho cô bước vào. “Tôi không dự tính thảo luận thêm về vấn đề này” anh nói. “Em sẽ không lái nó thêm nữa và mọi chuyện chấm hết ở đây”
Claire chờ cho đến khi anh ngồi sau tay lái, cô mới nói xuyên qua làn môi mím chặt. “Nếu như anh nghĩ rằng anh mua cho tôi chiếc xe láng cóng mới toanh tôi sẽ quay trở lại giường của anh , thì anh không cần phải lãng phí tiền bạc cũng như thời gian của anh”
Anh gửi đến cô một cái nhìn đầy thách thức. “Tôi có thể đặt xem xuống băng ghế sau ngay bây giờ, Claire, và khiến em quằn quại bên dưới tôi trong vòng vài giây”
Claire cảm thấy mặt mình nóng lên, và nhịp điệu phản bội bắt đầu nổi lên sâu trong cô và cả phần dưới bụng. “Nếu thế trước tiên anh phải đánh gục được tôi”, cô nói kèm theo cái quắc mắt chế giễu.
Anh cười lớn. “Tôi mong chờ được làm cho em hối hận vì những lời nói đó, tesoro mio[5]” anh sang số xe. “Từng từ một”
[5] Vợ yêu, em yêu (Tiếng Ý).
Claire ngồi đó với đôi môi mang vẻ chống đối, nhưng bên trong cô đang run lên với ý nghĩ về việc quan hệ với anh một lần nữa. Khi anh nhìn cô theo cái cách âm ỉ, cô cảm thấy như thể cô đang ở trong một đống lửa. Sức nóng len lỏi trong người cô. Cô bực mình vì bản thân mình quá yếu đuối. Cô là cái loại phụ nữ phóng đãng gì mà lại một lần nữa cho phép bản thân mình ngã gục trước sức quyến rũ chết người của anh cơ chứ? Không phải cô đã học được một bài học nhớ đời hay sao? Anh không muốn để tiền rơi vào tay cô. Anh nghĩ về số tài sản đó còn nhiều hơn nghĩ về cô. Anh không mảy may quan tâm một chút nào đến cô. Anh chưa bao giờ như thế. Cô còn cần bằng chứng nào nữa chứ? Không phải cô luôn biết rõ trái tim mình hay sao? Nhiều như việc cô mong muốn anh cũng yêu cô, nhưng cô biết nó sẽ không bao giờ xảy ra. Sau này cũng không, hiện tại cũng không.
Không bao giờ.
Sau vài phút vượt qua tình trạng kẹt xe trên đường, anh rẽ vào bãi đậu xe bên hông khách sạn. Một trong những người phục vụ đến mở cửa xe cho Claire, một người phục vụ chuyên việc đậu xe đến ngồi vào vị trí sau tay lái của Antonio.
Antonio cầm lấy tay của Claire và dẫn cô vào trong, tiến đến buồng thang máy. Anh không nói một lời nào trong lúc đi lên dãy phòng của anh, nhưng Claire có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang ngấm ngầm hình thành giữa họ. Cô có thể cảm nhận nó ngay tại nơi những ngón tay anh nắm lấy tay cô, sự ấm áp và sức mạnh nhục dục đang đốt cháy da thịt cô.
Anh trượt tấm thẻ an ninh và giữ cửa dãy phòng mở cho cô, chờ cho đến khi cô bước qua anh trước khi anh đóng nó lại với một tiếng cách làm cô nhảy dựng lên.
“Thư giản đi, Claire” anh nói, với lên tháo cà vạt. “Tôi không dự tính ném em xuống sàn nhà và chiếm lấy em, mặc dù nó thật sự quyến rũ tôi”
Claire nhai nhai lấy môi và nhìn khi anh kéo cái áo khoác ra, bờ vai rộng và gầy, hông hẹp làm cô chỉ muốn ấn bản thân mình vào anh và cảm nhận cơ thể rắn chắc của anh.
Anh đặt cái áo khoác lên thành ghế nệm. “Đồ đạc của em đã sớm được đem đến đây” anh thông báo với cô. “Cô hầu gái đã treo chúng vào tủ quần áo trong phòng ngủ của tôi”
Cô nhìn anh với hai mắt mở to đầy báo động. “Phòng ngủ của anh?” cô hỏi. “Có nghĩa là anh mong muốn tôi chia sẻ chiếc giường của anh... “ cô nuốt xuống trước khi có thể dừng bản thân lại. “... ngay lập tức?”
Anh trao cho cô một cái nhìn dịu dàng. “Có vấn đề gì với em à?”
Cô thở ra tức giận vì cảm thấy mình bị xúc phạm. “Dĩ nhiên là có vấn đề rồi!”
“Nó là một cái giường lớn, Claire” anh nói. “Tôi chắc chắn rằng tôi khó có thể chú ý là em ở trên đó”
“Cám ơn anh” cô nói với cái nhìn trừng trừng đầy căm phẫn. “Điều đó làm tôi cảm thấy như thể tôi phải đi đậy tất cả gương lại ngay lập tức, trong trường hợp chúng vỡ ra từng mảnh nếu như tôi nhìn quá nhiều vào chúng”
Đôi mắt anh lóe lên một sự hài hước khi anh rút ngắn khoảng cách giữa họ. Anh nâng cằm cô lên. “Em đang muốn có được những lời khen phải không?” anh hỏi. “Vậy thì tôi sẽ làm thế”. Anh mang môi mình đến môi cô, môi anh di chuyển một cách nhàn nhã trên môi cô, khám phá, nhấm nháp, trêu ghẹo.
Cô không thể kìm nén phản ứng của mình khi lưỡi anh vuốt ve viền môi cô; cô thở dài mở miệng ra, cơ thể cô tựa vào anh khi anh kéo cô vào sự rắn chắc của anh. Lưỡi anh khám phá cô một cách hoàn toàn, mọi góc ngách trong miệng cô, cô gần như khó thở khi môi anh rời khỏi môi cô.
“Lúc này đây” anh nói, với tia sáng hài hước trong đôi mắt anh. “Em có cảm thấy mình một lần nữa thật xinh đẹp và khêu gợi hay không?”
Claire nhìn vào mắt anh và cảm thấy những quyết tâm của cô trượt ra xa. Cô vẫn còn cảm thấy náo nức nơi môi vì cuộc tấn công khoái lạc của anh, nhịp tim cô đập mạnh đến nỗi cô có thể cảm thấy nó nơi lồng ngực.
Cô không thể rời khỏi cái ôm ghì chặt của anh, cơ thể bị khóa vào vòm ngực rắn chắc của anh, sự cương cứng không thể nhầm lẫn của anh đưa các giác quan của cô vào sự mất kiểm soát.
Cô hạ tầm mắt xuống nhìn vào môi anh, bụng cô đón nhận một cú thúc kích thích khi cô nhìn thấy anh dùng lưỡi liếm lấy bờ môi mình, như thể anh đang chuẩn bị hôn cô một lần nữa.
Cô hít vào khi đầu anh hạ xuống, một tiếng rên rỉ nhẹ thoát ra khỏi môi cô trước khi môi anh bịt kín môi cô. Áp lực ban đầu nhẹ nhưng trong chốc lát nó tăng dần lên, cái lưỡi của anh tiếp tục hành trình khám phá của nó, đưa nụ hôn lên một tầm khoái lạc mới khi háng anh tựa vào cô với nhu cầu đang lớn dần lên. Cô có thể cảm nhận được sự cương cứng của anh, chiều dài quen thuộc. Cô cọ xát bản thân vào anh, hưởng thụ cảm giác có anh, cái cách anh phát tiếng rên rỉ trầm thấp trong cổ họng khi hai tay anh khum lấy mông cô, kéo cô lại thật gần anh.
Nụ hôn của anh trở nên cuồng nhiệt hơn, và cô phản ứng lại một cách sôi nổi khi lưỡi họ cuốn lấy nhau. Cô cảm thấy ngực mình đau nhói, ngứa ran với cái nhu cầu được cảm thấy hai tay cùng cái miệng của anh ở trên chúng.
Hai tay anh di chuyển từ phía dưới trượt lên trên, lòng bàn tay ấm áp một cách tuyệt vời lướt khắp da thịt đang run rẩy của cô. Anh mở móc áo ngực của cô và cô thở ra đầy thỏa mãn khi hai tay anh khum lấy ngực cô, ngón cái ấn vào hai nụ hoa trên ngực cô.
Anh nhấc miệng ra khỏi môi cô, và đem nó đến khuôn ngực trần của cô, sự ẩm ướt đầu tiên do cái lưỡi anh tạo nên gợi lên một tiếng khóc thỏa mãn từ cổ họng Claire. Sau đó anh mút lấy chúng, ban đầu một cách nhẹ nhàng, răng anh cà cà nhẹ lấy nó, trước khi kéo cô vào nhu cầu nóng bỏng, ướt át. Cảm nhận cằm anh ram ráp nơi làn da mềm mại của cô chỉ làm cho nhu cầu của cô đối với anh không thể chịu nổi. Cô quằn quại tựa vào anh một cách thiếu kiên nhẫn, cơ thể cô nói cho anh biết những gì cô muốn. Sự khao khát cháy cuồng nhiệt, len lỏi vào mạch máu cô, kích thích những đam mê của cô, hơi thở trở nên nông lại khi tay anh di chuyển xuống giữa cơ thể họ, khum lấy cái gò nữ tính nóng bỏng của cô. Mặc dù qua hai lớp vải, Claire gần như bùng nổ với nhu cầu có anh ở đó. Anh vuốt ve xuyên qua quần áo của cô, một cách chậm rãi, đầy trêu chọc, cho đến khi cô uốn cong người, tuyệt vời muốn thêm nữa.
“Em muốn anh phải thế không, cara?” anh hỏi khi đem miệng mình đến gần miệng cô.
Claire không thể nói, thay vào đó cô cất tiếng rên rỉ, răng cô cắn nhẹ lấy bờ môi dưới đầy đặn của anh.
Anh mỉm cười trên môi cô. “Anh muốn nghe em nói nó ra, mia moglie poco passionale[6] . Hãy nói với anh rằng em muốn anh”
[6] Cô vợ bé nhỏ cuồng nhiệt của anh (Tiếng Ý).
“Em muốn anh” cô nói không hề chần chừ. “Ôi Chúa ơi, em muốn anh”
Một tia chiến thắng trong mắt anh, nhưng thay vì mang môi mình trở lại với môi cô thì anh lại buông cô ra, quay lưng lại, bước đến quầy rượu nhỏ. “Em có muốn uống chút gì đó không?” anh hỏi.
Claire nhìn anh nói không nên lời, hai cánh tay cô che lấy bộ ngực trần của mình, trái tim như thể trượt khỏi lồng ngực. Anh không cần phải sắp đặt cái kế hoạch xấu xa đó để chứng minh rằng cô yếu đuối như thế nào ở những nơi có sự hiện diện của anh. Nụ hôn khiến cô khuất phục chỉ như thể là một trò giải lao tình ái, nó không ảnh hưởng đến anh một chút nào.
“Không, cám ơn” cô nói, những ngón tay vụng về cài lại nút áo. Nhưng cái nhìn cô mờ nhòe đi, làm cho cái việc đơn giản này cũng không thể làm được.
“Đây” anh nói, quay trở lại nơi cô đang đứng. “Để tôi giúp em”
Con tim Claire đập một cách khó nhọc khi những ngón tay cứng như thép của anh chậm rãi nhưng chắc chắn cài lại những chiếc nút nhỏ, miệng cô run run khi anh cài lại cái nút cuối cùng, nằm giữa ngực cô. Cô hít sâu vào, sự phập phồng của lồng ngực làm những ngón tay anh chạm nhẹ vào ngực phải của cô.
Hai mắt anh giao với mắt cô trong giây lát. “Nó sẽ xảy ra, Claire à” anh nói, lướt tay đến gáy của cô trong một cái chạm nhẹ mà đầy sở hữu, đem đến một cảm giác run rẩy chạy dọc cột sống cô.
Cô nuốt xuống một lần nữa, không chắc chắn cô có thể phủ nhận được anh, về những gì mới xảy ra.
Nó sẽ xảy ra.
Những từ ngữ đó gửi đến các giác quan một hồi chuông cảnh báo. Cô hầu như có thể cảm nhận anh chìm đắm bên trong cô, toàn bộ chiều dài của anh lắp đầy cô, kéo căng cô, khiến cô vỡ òa ra trong niềm sung sướng cực hạn. Đã biết bao nhiêu lần trong quá khứ cô đã trở thành nô lệ khoái lạc đầy sẵn sàng của anh? Chỉ một ánh mắt, một cái chạm nhẹ, khiến cả người cô trở nên nóng bừng lên vì anh, cơ thể cô cảm nhận như thể nó sẽ bùng nổ trong khoái lạc ngay khi anh tách hai đùi đang run rẩy của cô ra.
“Rốt cuộc” anh nói, di chuyển bàn tay để những ngón tay anh trượt trên đường cong gò má của cô. “tình dục chưa bao giờ là vấn đề giữa chúng ta, phải thế không?”
Claire mím hai môi lại, mắt cô tránh ánh nhìn của anh. Cô không dự tính ngã vào vòng tay anh một lần nữa, thẳng thắn thừa nhận nhu cầu của cô đối với anh để anh có thể hả hê vì sức mạnh nhục dục của anh vẫn còn ảnh hưởng tới cô. Anh muốn nghiền nát lòng tự tôn của cô, nhưng cô sẽ làm tất cả mọi thứ cần thiết để ngăn cản anh. Điều đó cần đến từng gram tự chủ, nhưng cô sẽ làm được điều đó.
Hai tay anh cố định trên eo cô, đem cô lại gần cơ thể anh. “Chúng ta đã là một cặp hoàn hảo, không phải thế sao Claire?” anh nói. “Thực tế, nó còn hợp hơn nữa. Em không nhớ cái cách em đã làm thõa mãn tôi bằng cái miệng nhỏ xinh của em hay sao?”
Cả cơ thể Claire run lên đáp ứng lại cái gợi nhắc gợi tình của anh về việc cô đã làm như thế nào thõa mãn anh trong quá khứ. Cô đã làm những thứ với anh mà cô chưa bao giờ nghĩ đến việc cô sẽ làm điều đó với bất kì ai. Đôi mắt anh luôn thiêu đốt cô chỉ với một cái nhìn – giống như những gì mà chúng đang làm lúc này.
“Đừng làm điều đó...” cô nói, cố giữ giọng mình bình thãn.
Anh trao cho cô một cái nhìn ngây thơ “vô số tội”. “Đừng làm cái gì cơ chứ?” anh hỏi.
Cô liếm ướt môi, hầu như không nhận ra mình đang làm điều đó cho đến khi cô nhìn thấy ánh mắt anh dời xuống miệng cô, và đi theo sự chuyển động đó. “Anh đang cố gắng hủy hoại lòng tự trọng của tôi. Tôi biết điều đó mà. Tất cả là một trò chơi của anh không phải sao? Làm cho tôi thừa nhận rằng tôi muốn anh để rồi sau đó vứt bỏ tôi đi một cách phũ phàng”
“Tôi có quyền nhớ lại những khoảnh khắc thân mật giữa chúng ta, không đúng sao?” anh hỏi. “Tôi hầu như không thể xóa sạch chúng ra khỏi đầu óc mình. Khi tôi nhìn thấy cái miệng đầy đặn mềm mại của em, tôi chỉ muốn kéo khóa quần ra và kéo đầu em xuống”
“Dừng lại” Claire nói, dùng hai tay bịt kín tai lại để không nghe thấy những từ ngữ cám dỗ khêu gợi của anh. “Chấm dứt đi. Sẽ không có chuyện đó đâu”
Anh kéo hai tay cô ra, mang cô lại gần, hông kề hông, cái nhu cầu nóng bỏng, cứng rắn của anh dựa vào sự nhức nhối mềm mại ẩm ướt của cô. “Em đang sợ cái gì hả, cara?” anh hỏi. “Em thấy rằng mình không hề căm ghét tôi nhiều như những gì em tuyên bố. Đúng thế không?”
Claire từ chối trả lời. Cô bậm môi chặt lại với nhau, nhìn trừng trừng vào anh, con tim cô là sự hòa trộn giữa sự tức giận và niềm khao khát ngoài tầm kiểm soát.
“Thực tế rằng em không hề ghét tôi, Claire” anh nói. “Chỉ là em ghét cái thực tế là em vẫn còn muốn tôi”
“Tôi căm ghét anh” cô nói, vặn mình thoát khỏi cái ôm của anh. “Anh đã ngủ với...”
“Khốn kiếp, Claire” anh ngắt ngang lời cô. “Đã bao nhiêu lần tôi nói với em rằng không hề có bất kì mối quan hệ mờ ám nào giữa chúng tôi?”
“Mẹ anh đã nói với tôi” Claire nói, nhấc cầm lên cao đầy kiêu khích. “Bà ấy nói với tôi rằng hai người đã là tình nhân của nhau trong một khoảng thời gian dài và đã dự tính kết hôn với nhau, tôi đã hủy hoại tất cả bằng việc mang thai của mình. Bà ấy nói rằng anh sẽ không bao giờ kết hôn với tôi nếu như không xảy ra cái vụ mang thai ngoài ý muốn đó. Bà ấy nói rằng Daniela đã được đính ước không chính thức cùng anh trong nhiều năm”
Antonio cảm thấy toàn bộ cơ bắp trong cơ thể anh căng ra. Anh đã cắt đứt quan hệ với Daniela một tháng trước khi anh gặp Claire. Cô chấp nhận điều đó, cho dù kết thúc nhưng hai người vẫn là bạn. Cô dường như hiểu được cái anh cần chính là sự nghiệp của anh. Đúng là có một hay hai lần họ đã cười trừ cho qua chuyện khi nghe những lời ẩn ý khôn khéo của bố mẹ hai bên về chuyện đám cưới của anh và Daniela, nhưng anh chưa bao giờ yêu Daniela, và anh cũng có thể nói rằng cô ấy cũng không hề yêu anh.
Cái buổi chiều mà Claire nhìn thấy họ ở cùng với nhau chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Anh đã đi uống nước cùng với đồng nghiệp, cả hai đang nói chuyện điện thoại với nhau, khi Daniela quay lại thì cô thấy anh. Đồng nghiệp anh rời đi nửa tiếng đồng hồ sau đó nhưng Daniela còn ngồi lại, biểu hiện sự quan tâm của cô về việc Antonio cảm thấy căng thẳng như thế nào khi về nhà. Không có bí mật nào về việc anh và Claire có vấn đề sau khi con họ chết vì sinh non. Những tháng cuối cùng thật là kinh khủng, với tâm trạng trầm mặc của Claire. Anh đã làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để giúp đỡ cô, nhưng dường như tất cả những gì anh nói hay làm đều không phải thứ cô muốn. Cô lẫn quẫn giữa những cáo buộc khủng khiếp và những cản trở lạnh lùng, tránh gặp anh trong nhiều ngày.
Daniela an ủi và thấu hiểu anh như những gì cô đã làm trong nhiều năm qua, cô hiểu được nỗi đau trong nội tâm của anh theo cái cách mà Claire chưa bao giờ sẵn lòng hay có thể thấu hiểu điều đó.
Khi Claire tình cờ bắt gặp họ trong phòng giải lao, lúc đó họ đang ôm nhau chào tạm biệt, ngay lập tức cô ấy liền hiểu lầm về họ. Daniela đã khéo léo rời khỏi, anh đã bỏ cô lại đó, vì bỗng nhiên có lời gọi khẩn cấp từ bệnh viện, một trong những bệnh nhân của anh bị xuất huyết. Anh về nhà vào sáng hôm sau, sau cuộc phẫu thuật khó khăn kéo dài hơn 12 tiếng đồng hồ, anh phát hiện Claire đã đóng gói hành lý và bỏ đi.
Những gì Claire nói về mẹ anh, anh không có cách nào có thể ngay lập tức xác minh được. Theo những gì anh biết thì Claire đã yêu cầu một khoản tiền lớn từ mẹ anh, và ngay khi mẹ anh viết tấm chi phiếu cô đã cầm nó và rời khỏi. Khi anh đến sân bay thì chuyến bay của cô đã cất cánh. Anh cảm thấy tức giận trong suốt những tuần và những tháng sau đó, và nó tăng thêm mỗi khi Claire từ chối trả lời điện thoại hay không phản hồi lại những email của anh. Niềm kiêu hãnh ngăn cản anh không đuổi theo cô, mặc dù không một ngày nào trôi qua mà anh không hề nghĩ về điều đó. Anh biết bản thân mình cố chấp, nhưng anh không phải là cái dạng người thích đi van xin, lạy lục. Anh cuối cùng cũng chấp nhận rằng cô đã quay trở về với cuộc sống của cô, anh không thể nào làm được bất kì thứ gì. Nhưng khi cô đề nghị ly hôn anh nhận ra cái gì đang bị đe dọa – không phải chỉ là tiền của anh. Mọi chuyện giữa họ chưa kết thúc và lúc này đây tất cả sẽ làm theo những điều kiện của anh, chỉ của anh mà thôi.
“Có thể em đã hiểu lầm những gì mẹ tôi nói” anh nói. “Tiếng Anh của bà không được giỏi cho lắm”
Cặp mắt xanh ánh lục của Claire gửi đến anh một cái nhìn cay độc. “Tôi biết những gì tôi nghe, Antonio” cô nói. “Và ngoài ra, tiếng Anh cũng bà ấy hoàn toàn tốt. Tại sao anh không hỏi bà ấy rằng bà ấy đã nói những gì với tôi vào tối hôm đó? Đi đi – gọi cho bà ấy và hỏi đi. Bật loa điện thoại lên. Bà ấy không thể nào chối khi tôi ở đây và nghe từng từ bà ấy nói”
Antonio luồn những ngón tay anh vào tóc, thở ra để giải thoát những gì chất chứa bên trong anh. “Tôi không muốn quấy rầy bà ấy lúc này” anh nói. “Bà không khỏe từ sau cái chết của cha tôi”
Cô khịt mũi một cách khinh khỉnh. “Những người Ý các anh thật biết cách làm sao để bảo vệ lẫn nhau? Tôi biết rằng một giọt máu đào còn hơn ao nước lã, nhưng dòng máu chảy trong gia đình Marcolini thì cứng như bê tông”
“Ta có thể gác chuyện này sang một bên được không, Claire” anh nói. “Chúng chỉ khiến hai ta thêm xa cách. Tôi không muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn”
“Còn Daniela thì sao?” cô hỏi. “Anh đã gặp cô ta gần đây phải không?”
“Không phải thế” anh trả lời. “Cô ấy đã kết hôn cách đây một năm, với một người bạn của em họ tôi, anh ta sống ở Tuscany. Cô ấy đang mong chờ đứa bé ra đời, tôi không chắc cô ấy ra sao, nhưng gần như sắp sinh rồi, tôi nghĩ thế. Tôi không gặp cô ấy từ sau đám tang của cha tôi”
Claire cố gắng phất lờ cái nỗi đau sâu thẫm mà cô cảm thấy mỗi khi nghe đến việc ai đó đang mang thai. Đã nhiều lần cô thật sự tự hỏi rằng cô có thể có được niềm vui và sự hy vọng như những bà mẹ khác một lần nữa hay không. Họ cảm thấy tự hào và tin chắc đứa bé sẽ ra đời một cách khỏe mạnh. Cô đã làm tất cả mọi thứ để rồi nhìn thấy con bé ra đi. Cô trở về nhà với hai bàn tay trắng, kiệt quệ và choáng váng. Từng bộ đồ nhỏ bé được thêu và đan một cách tỉ mỉ, căn phòng trẻ được trang trí một cách tuyệt đẹp, nhìn chúng cô tự hỏi: Đứa bé ở đâu, con của cô đâu rồi.
Không hề có đứa bé nào nữa.
Thay vào đó chỉ là cái bình nhỏ đựng hài cốt cô mang theo khi trở về Úc, cô đã chôn cất con bé, cô cảm thấy con bé xứng đáng được như thế.
“Nếu như mẹ tôi khiến em hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Daniela thì tôi thật xin lỗi em” giọng nói của Antonio cắt xuyên qua những suy nghĩ đau đớn của cô. “Mẹ tôi chắc chắn lo lắng cuộc hôn nhân của chúng ta có thể gặp nhiều khó khăn, và bà ấy nghĩ rằng bà làm thế để em có thể quyết định rằng có muốn duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta hay không”
Sự nghi ngờ bắt đầu dáy lên và gõ lên hai bã vai cô bằng những ngón tay như ma quỷ. Tất cả đều là lỗi của cô hay sao? Chuyện xảy ra vào ngày hôm đó có giống như những gì mà Antonio đang cố giải thích với cô lúc này?
Sự thiếu tự tin của Claire, chính là thứ quấy nhiễu cô từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân vội vàng của họ, khiến cô lúc nào cũng không yên. Ngay lập tức cô đã vội vàng kết luận rằng Daniela và Antonio đã cùng nhau hẹn hò tại khách sạn vào trưa ngày hôm đó. Cô đã không hề xem xét bất kì lời giải thích nào. Nhưng rốt cuộc điều cô muốn là gì? Claire hồi tưởng lại. Có thể điều Antonio nói về mẹ anh là đúng. Rosina Marcolini thực sự không vui mừng về đứa cháu nội của bà, ngay từ đầu đã là thế. Bà ấy khẳng định rằng Claire không hề yêu thương gì con trai bà hết. Rõ ràng Rosina đã nói với con trai mình rằng chính Claire đã yêu cầu bà phải đưa tiền cho cô, nhưng chính bà mới là người đề nghị điều đó, nhưng để chứng minh điều đó thì không dễ một chút nào – nếu như cô không đối mặt trực tiếp với bà ấy.
Claire ngước lên nhìn Antonio. “Đêm đó khi anh không về nhà tôi đã khẳng định rằng anh đang ở với Daniela”
Anh cau mày. “Em không nhớ rằng tôi có cuộc gọi khẩn từ bệnh viện khi rời khỏi Nhà hát hay sao?” anh hỏi. “Khi tôi nhìn thấy tình trạng bệnh nhân của tôi trở nặng, tôi đã yêu cầu một nhân viên trong nhà hát gọi cho em để nói rằng tôi sẽ về trễ. Cô ấy đã cố gắng gọi cho em vài lần, nhưng mỗi lần chỉ nhận được lời nhắn chuyển cuộc gọi vào hộp thư thoại. Cuối cùng tôi đã bảo rằng không cần nữa và tôi không muốn bị phân tâm trong trường hợp khó khăn sắp tới. Bệnh nhân đang gặp nguy hiểm và tôi cần phải tập trung”
Claire cắn môi một lần nữa. Cô đã quá tức giận và thất vọng đến nỗi tắt điện thoại đi. Và sau khi có một cuộc nói chuyện ngắn với mẹ của Antonio, cô đã đóng gói hành lý và bỏ đi.
Antonio đi tới gần và cầm lấy tay cô. “Tôi đã trở về nhà vào lúc sáu giờ sáng và phát hiện ra em đã đi rồi” anh nói. “Tôi đã nghĩ rằng em đang ở cùng với một trong những người bạn em quen tại lớp Tiếng Ý. Tôi đã gọi để kiểm tra và được biết em đã lên máy bay. Khi tôi đến sân bay thì máy bay đã cất cánh. Tôi đã tức giận – trong cuộc đời chưa bao giờ tôi tức giận đến thế. Tôi không thể nhảy lên chuyến bay kế tiếp để đuổi theo em vì lịch hẹn nhiều tuần sau đều kín hết. Vì thế tôi đã quyết định để em đi. Tôi đã nghĩ rằng em cần có thời gian bên gia đình để bình tâm trở lại. Chúa biết tôi dường như không thể làm được bất kì việc gì. Nhưng khi em kiên quyết từ chối trả lời điện thoại của tôi, tôi nhận ra rằng mọi chuyện đã kết thúc. Tôi đã nghĩ rằng tốt nhất nên để em quay trở về với cuộc sống của em trong khi tôi cũng quay lại với cuộc sống của chính mình”
Claire cúi xuống nhìn vào hai bàn tay của họ đang đan lại với nhau. Không có sự đảm bảo nào cho mối quan hệ hiện tại của họ. Anh không hề hứa hẹn gì về việc sẽ kéo dài sự hòa giải của họ sau 3 tháng. Cô biết anh khát khao cô, nhưng chỉ bởi vì anh ở đây mà không có một cô nhân tình nào bên cạnh. Còn cách nào để lắp đầy khoảng thời gian đó hơn là ở bên cô vợ bướng bỉnh của mình – người đã bỏ anh mà ra đi? Đàn ông có sự kiêu hãnh của họ và Antonio lại là người đàn ông có lòng kiêu hãnh lớn hơn bất kì ai. Claire không thể tưởng tượng có thể làm gì với anh. Bỏ anh ra đi mà không một lần van xin.
Cuộc đấu này đã được anh lên kế hoạch hoàn hảo. Anh biết rằng một cuộc ly hôn diễn ra sẽ đi kèm với việc phân chia tài sàn, không nghi ngờ anh nhận ra anh cần phải lấy lòng cô trong tình huống nguy cấp này – tài sản hàng triệu của cha anh, bằng một thứ. Một cuộc tình tạm thời có thể trì hoãn việc ly hôn trong vài tháng. Đủ lâu để anh tìm ra cách để tài sản của anh không rơi vào tay cô.
Cô kéo tay mình ra khỏi tay anh. “Tôi nghĩ anh đã làm đúng khi để tôi quay lại với cuộc sống của mình” cô nói. “Cả hai chúng ta đều cần thời để bình tâm lại”
“Có lẽ thế” anh nói, nhìn vào cô thật lâu. “Nhưng 5 năm là một khoảng thời gian quá dài, Claire à”
“Đúng thế, và tôi cần nó đến từng phút” cô nói, nhấc cằm mình lên.
Môi anh mím lại. “Đã có bao nhiêu người tình bên cạnh em? Có bao nhiêu người đàn ông đã đến và rời khỏi giường của em?”
Mắt cô lóe lên nhìn anh. “Tôi thấy đây không phải là việc của anh”
Anh với lấy tay của cô một lần nữa, nắm chặt lấy nó bằng những ngón tay mạnh mẽ thon dài. “Bao lâu thì em tìm người thay thế tôi?” anh nói, giữ lấy cái nhìn của cô với sức nóng thiêu đốt của anh.
Cô cố gắng kéo tay mình ra nhưng tay anh sít quá chặt. “Tại sao anh lại muốn biết điều đó chứ?” cô hỏi, nhìn anh một cách giận dữ.”
Cằm anh căng ra, khóe miệng anh giật giật. “Đó là những cuộc tình thoáng qua hay lâu dài? anh hỏi.
“Không có cái nào là lâu dài cả” cô nói, lại một nữa giật mạnh tay mình khỏi anh. “Bây giờ thì buông tôi ra. Anh đang làm tôi đau đó”
Anh nhìn xuống thấy tay mình nắm quanh cổ tay cô và không hề có ý định buông cô ra. Ngón tay cái của anh vuốt ve chầm chậm phía dưới cổ tay cô, làm cột sống cô trở nên cứng lại. Claire nhắm mắt lại để làn sóng cảm xúc khát khao xuyên qua cô. Anh đứng gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm đầy cám dỗ. Vật cương cứng đầy ham muốn của anh lại lần nữa gần vào cô, làm cô đột nhiên trở nên không thể cưỡng lại nỗi, cô nghiêng tựa vào anh trước khi cô có thể dừng bản thân lại. Đó là sự di chuyển phản bội nhưng cô không thèm quan tâm. Thái độ ghen tị của anh khuấy động cô, làm cô tự hỏi không biết rốt cuộc anh có tình cảm nào đối với cô hay không. Đã quá lâu kể từ khi cô cảm thấy bất kỳ thứ gì ngoại trừ sự đau buồn tột độ cùng cảm giác trống rỗng bên trong. Liệu có sai lầm khi cô không kháng cự lại cái giờ phút điên loạn này? Làm tình với Antonio có thể làm cô quên hết mọi thứ ngoại trừ cái đụng chạm đầy ma lực của anh, những gì anh có thể làm cô cảm nhận, cái cách anh làm cơ thể bùng nổ hết lần này đến lần khác bởi sự say mê. Đó chính là cái mà cô muốn, đó là thứ cả cô và anh đều muốn.
Antonio kéo cô ra khỏi anh. “Không, Claire” anh nói một cách kiên định. “Không phải như thế này. Chúng ta không thể làm điều này khi mà cơn tức giận và những lời cáo buộc vẫn còn tồn tại giữa hai ta”
Claire ngước nhìn anh bối rối. “Chẳng phải toàn bộ kế hoạch của anh là khiến tôi quay trở lại giường của anh càng nhanh càng tốt hay sao?”
“Tôi không hề chối bỏ việc tôi dự định nối lại mối quan hệ xác thịt với em, Claire. Nhưng nếu như bây giờ tôi chấp nhận lời mời gọi của em thì tôi chắc chắn ngay ngày mai em sẽ lại càng căm ghét tôi hơn”
Cô nhướng mày lên. “Lưỡng lự à, Antonio?” cô hỏi. “Tốt, tốt thôi, ai mới là người có cái suy nghĩ đó?”
Anh rời khỏi cô, miệng anh lại lần nữa dãn ra thành một đường thẳng hoàn hảo. “Em nên đi tắm rửa và thay đồ đi, chúng ta sẽ cùng nhau tham dự buổi tiệc từ thiện tối nay” anh nói. “Một bộ váy sang trọng. Em có một tiếng để chuẩn bị mọi thứ”
Claire cau mày. “Anh mong đợi rằng tôi sẽ đi cùng với anh sao?”
Cái nhìn xác định một cách nhẫn tâm. “Tôi mong chờ em bên cạnh tôi, như bất kì người vợ nào đều sẽ mong muốn như thế. Không thể hiện sự tức giận nơi đông người, Claire, em hiểu chứ?”
Cô mím môi lại đầy tức giận, không tin mình có thể thốt lên được lời nào.
“Tôi nói, em hiểu chứ?” anh lặp lại, ghim chặt cô với đôi mắt đen như than của anh.
Cô nhấc cẳm lên. “Tôi căm ghét anh, Antonio” cô nói. “Tiếp tục mà giữ lấy cái suy nghĩ của anh về buổi tối, trong khi tôi ở trong vòng tay anh và mỉm cười như một con rối mất trí. Tôi căm ghét anh”
Anh vứt bỏ những lời nói cay độc của cô đi nhẹ nhàng như việc anh vứt cái áo khoác của mình. Anh luồn tay xuống dưới cổ áo, ánh mắt vẫn giữ lấy cô. “Chỉ cần nghĩ đến việc em sẽ căm ghét tôi như thế nào khi tôi có em van nài trong vòng tay tôi, tesoro mio”
Cô quay đi khỏi anh, tức giận bước về phía phòng tắm. Đóng sầm cửa lại, nhưng thậm chí đang đứng nước làn nước của vòi sen, cô vẫn có thể cảm thấy lời hứa hẹn của anh như ngọn lửa bên dưới làn da cô. Từ giọt nước chạm vào nhắc cô nhớ đến việc anh đã chạm đến cô như thế nào trong quá khứ: ngực cô, bụng của cô, phía sau lưng, hai đùi và cả cái nơi riêng tư chứa đựng viên ngọc nữ tính của cô đều mong mỏi cái đụng chạm của cơ thể anh.
Cô căm ghét bản thân vì vẫn còn ham muốn có anh. Nó làm cô cảm thấy mình như một kẻ thất tình ngu ngốc đem thiêu đốt ngón tay mình lần thứ hai. Antonio đã cười cái sự vụng về của cô từ khi họ bắt đầu yêu đương. Cô là một điều mới lạ đối với anh – một cô gái bước ra từ quầy rượu, một cô gái ngờ nghệch ngây thơ, người bị hạ gục bởi sự quyến rũ thạo đời của anh.
Claire tắt vòi sen, với lấy cái khăn tắm kèm theo cái xác định chắn chắn. Cô sẽ cho anh thấy cô đã trở nên trưởng thành và sáng suốt như thế nào trong 5 năm qua. Anh nghĩ rằng có thể tán tỉnh cô quay trở lại giường anh dễ dàng như lần đầu tiên, nhưng lần này cô sẽ không khuất phục anh lần nữa.