The Marriage Bargain

Chương 3: Chương 3




3.1

Alexa cảm thấy lúng túng bởi sự im lặng bao trùm giữa họ trong chiếc BMW màu đen. Người chồng tương lai của cô dường như cũng không thoải mái cho lắm, và anh đã chọn cách tập trung năng lượng vào cái máy nghe nhạc MP3 của mình. Cô cố gắng không nhăn nhó khi cuối cùng anh đã chọn mở nhạc của Mozart. Anh thực sự rất thích âm nhạc không lời. Cô gần như rùng mình một lần nữa khi cô nghĩ đến việc chia sẻ cùng một nơi ở với anh.

Trong. Gần. Một năm.

"Anh có bất cứ cái nào của Black Eyed Peas không?"

Anh trông có vẻ bối rối bởi câu hỏi. "Để ăn hả?"

Cô nén lại một tiếng rên rỉ. "Tôi sẽ chọn một vài đĩa cổ điển hơn. Như Sinatra, Bennett, Martin."

Anh vẫn im lặng.

"Eagles? Beatles? Chỉ cần la lên nếu những cái tên đó nghe quen thuộc."

Vai anh cứng đờ. "Tôi biết họ là ai. Cô có thích Beethoven không?"

"Thôi quên đi."

Họ quay trở lại im lặng trên nền nhạc piano. Alexa biết họ đều đang căng thẳng khi mà khoảng cách đến nhà cha mẹ cô ngày càng rút ngắn. Chơi trò cặp vợ chồng yêu thương nhau sẽ không dễ dàng gì khi họ thậm chí không thể thực hiện nổi một cuộc trò chuyện hai phút. Cô quyết định thử lại lần nữa.

"Maggie nói rằng anh nuôi một con cá."

Lời nhận xét đó đã được trả lại với cái nhìn lạnh lùng. "Vâng."

"Tên của nó là gì?"

"Cá."

Cô chớp mắt. "Anh thậm chí còn không đặt cho nó một cái tên?"

"Tôi đã phạm một tội ác sao?"

"Anh có biết động vật cũng có tình cảm giống như con người không?"

"Tôi không thích động vật," anh nói.

"Tại sao? Anh sợ chúng hả?"

"Tất nhiên là không."

"Anh đã sợ con rắn mà chúng ta tìm thấy trong rừng. Anh có nhớ là anh đã không dám lại gần, và biện minh mọi lý do gì để mà chạy đi?"

Không khí trong xe dường như rơi xuống vài độ. "Tôi không sợ, tôi không quan tâm. Tôi đã nói với cô là tôi không thích động vật."

Cô khịt mũi, sau đó quay lại im lặng. Lại bỏ qua một phẩm chất nữa trong cái danh sách của cô. Mẹ Trái đất thật tệ. Alexa đã quyết định không nói với chồng tương lai của cô về các trại động vật bị bỏ rơi. Khi chúng được đăng kí vào trại quá nhiều, cô luôn đem các con vật bị bỏ rơi đó vào ở nhà của mình cho đến khi có những trại mới được mở ra. Một cái gì đó nói với cô rằng Nick sẽ chấp nhận chúng. Nếu anh đã bao giờ có đủ cảm xúc để không bỏ mặc chúng.

Khả năng đó hấp dẫn của cô.

"Cô đang mỉm cười cái gì vậy?" Anh hỏi.

"Không có gì. Anh nhớ tất cả mọi thứ mà chúng ta đã thảo luận không đấy?"

Anh phát ra một tiếng thở dài đau khổ. "Có. Chúng ta đã thông suốt về tất cả các thành viên trong gia đình của cô một cách chi tiết. Tôi đã biết tên tuổi và những điều cơ bản về họ. Vì Chúa, Alexa, tôi đã thường chơi tại nhà cô khi chúng ta còn nhỏ đấy."

Cô khịt mũi. "Anh chỉ muốn những cái bánh quy sô cô la của mẹ tôi thôi. Và anh còn thích tra tấn tôi và em gái của anh. Hơn nữa, nó đã rất nhiều năm. Anh đã không có gì để làm với họ trong cả thập kỷ qua." Cô đã cố gắng hết sức để nén lại cay đắng, nhưng thật dễ dàng cho Nick khi nghĩ lại quá khứ của mình mà không nhìn lại cô với rất nhiều bực mình. "Nhắc đến việc đó, anh chưa bao giờ đề cập đến bố mẹ của anh. Anh có gặp bố mình gần đây không?"

Cô tự hỏi, mình có thể có chết cóng được với những lạnh lẽo mà anh đang tỏa ra. "Không."

Cô chờ đợi nhiều thứ hơn nhưng không có gì đến cả. "Mẹ của anh thế nào rồi? Bà đã tái hôn chưa?"

"Chưa. Tôi không muốn nói về bố mẹ của tôi. Không có gì quan trọng cả."

"Tuyệt vời. Chúng ta phải nói gì với gia đình của tôi về họ đây? Họ sẽ hỏi."

Lời nói của anh được thốt ra nhanh gọn. "Hãy nói với họ rằng bố tôi đang nghỉ ngơi ở Mexico và mẹ tôi thì đang ở một nơi nào đó với bạn trai mới của bà ta. Hãy nói với họ bất cứ điều gì cô muốn. Dù sao thì họ cũng sẽ không có mặt ở đám cưới."

Cô định mở miệng nhưng tia nhìn cảnh báo của anh nói với cô rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc. Tuyệt vời. Cô chỉ việc chấp nhận những lời nói càn của anh.

Alexa chỉ về phía bảng hiệu tên đường. "Đây là lối rẽ vào nhà bố mẹ tôi."

Nick chạy vào làn đường bao quanh căn nhà rồi tắt động cơ. Cả hai đều đang nghiên cứu ngôi nhà màu trắng kiểu Victoria. Nhìn từ bên ngoài, cấu trúc bức xạ ấm áp đầy thân thiện toát lên từ các trụ đá cổ điển cho đến cái hiên nhà duyên dáng bao quanh nó. Những cây liễu rũ bao quanh rìa bãi cỏ dốc gần như lập thành một hàng rào bảo vệ. Cửa sổ lớn với những cánh cửa màu đen đang đóng rải rác ở phía trước căn nhà. Bây giờ bóng tối đã che khuất đi các dấu hiệu bị bỏ bê do khó khăn về tài chính. Nó đã che đi mảng sơn bong tróc màu trắng trên các cột trụ, bậc thềm nứt nẻ ở đầu hiên, mái nhà bạc màu cũ rích. Cô phát ra một tiếng thở dài khi căn nhà thời thơ ấu của cô đang hiện hữu xung quanh cô như một sự an ủi.

"Cô sẵn sàng chưa?" anh hỏi.

Cô liếc nhìn anh. Khuôn mặt của anh lạnh lùng, đôi mắt xa xôi. Anh nhìn giản dị và hợp thời trong cái quần khaki Dockers, chiếc áo phông trắng Calvin Klein, và đôi giày da của mình. Mái tóc vàng nhạt của anh nằm gọn gàng trừ một vài sợi cứng dầu chưa được thuần hóa trước trán của anh. Ngực anh làm căng chiếc áo vừa khít. Một chút quá tuyệt vời cho hương vị của cô. Rõ ràng, anh đã tăng cân. Cô tự hỏi dạ dạy anh có đang cuộn lại như cái tấm giặt không, vì sự lo lắng đã tác động tồi tệ đến dạ dày của cô nên cô đẩy đi cái ý tưởng đó và tập trung vào vấn đề ngay trước mắt của họ.

"Anh trông như thể đang bước vào một đống phân chó vậy."

Biểu hiện trung tính của anh vụt mất. Khóe miệng anh đá lên một inch. "Hmmm, Maggie nói cô làm thơ."

"Chúng ta được cho là đang điên cuồng trong tình yêu. Nếu họ nghi ngờ khác, tôi sẽ không thể kết hôn với anh, và mẹ tôi sẽ làm cho cuộc sống của tôi giống như địa ngục. Vì vậy, hãy hành động cho tốt. À, và đừng ngại chạm vào tôi. Tôi hứa tôi không có con rận nào đâu."

"Tôi không ngại ch –"

Hơi thở của anh rít lên khi cô đưa tay ra và chải lọn tóc xoăn lang thang khỏi đôi mắt anh. Cảm giác mượt mà của mái tóc anh trượt qua những ngón tay cô làm cô thích thú. Biểu hiện shock trên khuôn mặt anh cám dỗ cô tiếp tục vuốt ve bằng cách trượt bàn tay của cô xuống má anh với một chuyển động chậm. Da của anh có cảm giác vừa mịn màng vừa thô ráp khi cô chạm vào.

"Thấy chưa? Không có gì to tát cả."

Đôi môi của anh thắt chặt với những gì cô cho là không to tát. Rõ ràng, Nick Ryan đã nhìn cô không phải như là một người phụ nữ trưởng thành, nhưng giống một người bình thường anh gặp. Giống như một kí sinh trùng.

Cô đẩy cửa mở ra và cắt phăng phản ứng của anh. "Đến giờ diễn rồi."

Anh lẩm bẩm cái gì đó dưới hơi thở của mình và đi theo cô.

Họ không phải lo lắng về việc phải bấm chuông. Gia đình cô tràn ra cửa từng người tưng người một, cho đến khi hiên trước được lấp đầy với những tiếng hét của chị em cô và ánh mắt thẩm định của hai con đực. Alexa đã gọi điện trước để báo là họ đã đính hôn. Cô mang đến một câu chuyện về việc cô đang gặp Nick một cách kín đáo, trong cơn lốc lãng mạn, và một sự đính hôn đầy bốc đồng. Cô đã lợi dụng quá khứ của họ để cho bố mẹ cô tin rằng họ đã luôn giữ liên lạc trong suốt những năm qua như là bạn bè.

Nick đã cố gắng để giật lùi khỏi đám đông, nhưng các chị em của cô đã từ chối không cho phép. Isabella và Genevieve lao chính họ vào vòng tay của anh với một cái ôm nồng thắm và trò chuyện cùng lúc.

"Xin chúc mừng!"

"Chào mừng anh đến với gia đình!"

"Izzy, chị đã nói với em là anh ấy sẽ rất điển trai mà. Chuyện này thật tuyệt? Bạn bè thời thơ ấu và bây giờ là chồng và vợ!"

"Anh đã chọn ngày cưới chưa?"

"Em có thể đi bên họ nhà gái không?"

Nick trông như thể anh sẽ nhảy qua hiên nhà và tìm đường trốn thoát.

Alexa cười ngả nghiêng. Cô dứt lời hai đứa em gái sinh đôi của mình bằng cách kéo chúng vào cái ôm của cô. "Đừng có dọa anh ấy nữa, các cô gái. Cuối cùng thì chị đã có một vị hôn phu. Nên đừng có mà làm hỏng nó chứ."

Họ cười khúc khích. Hai phiên bản nữ giống nhau mười sáu tuổi, với mái tóc màu sô-cô-la, đôi mắt xanh nước biển, và đôi chân thon dài đứng trước mặt cô. Một có niềng răng, người còn lại thì không. Alexa cược rằng giáo viên của họ đã rất biết ơn với sự phân biệt này. Hai đứa em của cô rất nghịch ngợm và chúng luôn thích chơi các trò chơi chuyển đổi vị trí cho nhau.

Một tiếng la hét đòi hỏi kéo sự chú ý của cô. Cô bồng lên thiên thần tóc vàng đang đứng dưới chân cô rồi đặt lên đứa cháu gái ba tuổi của mình những nụ hôn. "Taylor, Kẻ chuyên Phá rối đây mà," cô nói, "gặp chú Nick Ryan nè.

Chú Nick của cháu đấy, kẻ sinh sự ạ."

Taylor nhìn anh với sự chăm chú tỉ mỉ mà chỉ trẻ con mới có. Nick chờ đợi ý kiến của cô bé với sự kiên nhẫn. Sau đó, khuôn mặt cô bé bừng sáng trong một nụ cười tỏa nắng. "Chào chú Nick!"

Anh mỉm cười trở lại. "Chào cháu, Taylor."

"Nghi lễ vào nhà đã xong," Alexa nói. Cô giục Nick tiến tới. "Hãy để em giới thiệu cho anh. Hai đứa em sinh đôi của em, Isabella và Genevieve, giờ tất cả chúng đã lớn và không còn phải thay tã nữa." Cô bỏ qua tiếng rên rỉ của họ và nhe răng cười. "Chị dâu của em, Gina, và anh đã biết anh trai Lance của em và cả cha mẹ rồi đấy. Nào tất cả mọi người, đây là Nick Ryan, chồng chưa cưới của con." Cô đã thậm chí không vấp bất cứ từ nào.

Mẹ cô ôm lấy má của Nick và trao anh một nụ hôn ầm ĩ. "Nicky, con đã thật sự trưởng thành." Bà giang rộng cánh tay chào đón. "Và còn rất đẹp trai nữa."

Alexa tự hỏi có phải có một chút sắc đỏ trên má của Nick không, rồi sau đó cô bác bỏ cái suy nghĩ đó.

Anh hắng giọng. "Umm, cháu cảm ơn, bác McKenzie. Đã lâu không gặp bác."

Lance trao cho anh ta một cú đấm ở vai đầy thân thiện. "Này, Nick, cậu đã trốn đâu trong cả thế kỷ vậy. Giờ thì cậu sẽ là một phần của gia đình này. Chúc mừng nhé."

"Cảm ơn."

Cha cô bước đến và giơ tay ra. "Hãy gọi tôi là Jim", ông nói. "Tôi nhớ rằng cậu đã thường xuyên triêu chọc cô con gái nhỏ của tôi rất nhiều lần. Tôi nghĩ rằng lời nguyền rủa chính thức đầu tiên của con bé là nhắm vào cậu cơ đấy."

"Cháu nghĩ rằng nó vẫn còn tác động đấy ạ", Nick nói một cách hài hước.

Cha cô cười. Gina thoát khỏi vòng tay của Lance để trao cho anh một cái ôm. "Vậy là bây giờ chị sẽ có thêm một người làm cân bằng sự chênh lệch quanh đây rồi." cô nói. Đôi mắt xanh của cô lấp lánh. "Cậu có thể làm gia đình đông hơn trong các lần gặp mặt sắp tới."

Alexa cười. "Anh ấy vẫn một người đàn ông, Gina. Tin em đi, anh ấy sẽ luôn đứng về phía Lance thôi."

Lance kéo vợ mình lại và quấn cánh tay của anh quanh eo của cô. "Lợi thế đang được xoay chuyển, cưng à. Anh cuối cùng cũng đã có thêm một người đàn ông khác trong nhà để chiến đấu với tất cả các triệu chứng tiền kinh nguyệt."

Alexa đấm vào cánh tay anh. Gina đấm vào bên còn lại.

Maria chậc lưỡi. "Lancelot, đàn ông không nói như thế khi có những quý cô xung quanh đâu."

"Những quý cô nào vậy?"

Maria đánh vào lưng anh. "Tất cả mọi người vào bên trong nào. Chúng ta sẽ uống rượu sâm banh chúc mừng, ăn uống, rồi sau đó nhấm nháp một vài cốc cà phê espresso hảo hạn."

"Tôi có thể có được một ít rượu sâm banh không?"

"Cả con nữa?"

Maria lắc đầu với hai cô con gái đang năn nỉ cầu xin bà. "Các con sẽ được uống nước sô đa táo. Mẹ đã mua một chai cho dịp này."

"Cả cháu nữa! cháu nữa!"

Alexa mỉm cười với cặp mắt long lanh của cô bé mới biết đi đang trong vòng tay của cô. "Được rồi, kẻ phá bỉnh à. Con cũng sẽ có nước táo ép." Cô đặt cô cháu gái xuống đất và dõi theo cuộc chạy đua của cô bé vào nhà bếp trong sự phấn khích. Sự ấm áp của gia đình cô ôm ấp lấy cô giống như một chiếc áo choàng lông, và chiến đấu chống lại với các dây thần kinh đang nhảy trong dạ dày cô.

3.2

Cô có thể thoát ra khỏi việc này được không? Thực hiện một câu thần chú tình yêu để gặp một người đàn ông vô danh, không biết mặt mũi thế nào với một số tiền bỏ ra để bảo lãnh cho gia đình cô là một chuyện. Nhưng Nick Ryan xác thịt xuất hiện lại là một chuyện khác. Nếu cha mẹ cô nghi ngờ cô đã thực hiện một cuộc hôn nhân mặc cả để cứu lấy ngôi nhà, họ sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Hoặc cho chính họ. Với các hóa đơn y tế đều đặn hàng tháng đến từ bệnh tim của bố cô, niềm tự hào gia đình sẽ khiến họ từ chối bất kỳ sự giúp đỡ tài chính nào từ những người khác. Biết con gái của họ hy sinh sự chính trực của mình để giải cứu họ sẽ phá vỡ trái tim của họ.

Nick nhìn cô với một biểu hiện lạ trên khuôn mặt của anh, như thể đang cố gắng để xác định một điều gì đó. Ngón tay cô nắm chặt để tránh phải giơ ra chạm vào anh. "Anh có sao không?" Cô hỏi.

"Tôi ổn. Hãy vào trong thôi."

Cô nhìn anh đi vào bên trong và cố gắng không cảm thấy bị tổn thương bởi lời ngắn gọn của anh. Anh đã cảnh báo cô rằng anh không thích những gia đình đông đúc. Cô không nên trẻ con khi nghĩ rằng hành động đó của anh chỉ là nhắm vào cô.

Cô nâng cầm lên, gia cố lại quyết tâm của mình và đi theo anh. Những giờ sau trôi qua với món lasagna Ý thịnh soạn, bánh mì tỏi tươi với pho mát và các loại rau, cùng với một chai Chianti. Khi họ vào phòng khách để thư giãn với những cốc cà phê espresso và rượu mùi, thì một tiếng ngân nga âm vang tốt đẹp sôi sục trong máu cô, nó được thúc đẩy bởi những món ăn ngon và những cuộc trò chuyện tuyệt vời. Cô ngước nhìn lên Nick khi anh ngồi xuống cạnh cô trên cái ghế sofa màu be mòn vẹt với một khoảng cách cẩn thận.

Sự khổ sở khắc trong tưng đường nét khuôn mặt anh.

Anh lắng nghe một cách lịch sự, cười ở những chỗ thích hợp, và đã làm mọi việc hoàn hảo như một quý ông. Ngoại trừ anh đã không nhìn vào mắt cô, di chuyển ra xa khi cô cố gắng chạm vào anh, và không hành động một cách ngốc nghếch như những ông chồng sắp cưới nên làm.

Jim McKenzie nhấp một ngụm cà phê espresso của mình với một thái độ bình thường. "Nick này, kể cho ta về công việc của cháu đi."

"Bố–"

"Không sao, nó ổn thôi." Nick quay sang đối mặt với bố cô. "Dreamscape là một công ty xây dựng thực hiện việc thiết kế các tòa nhà ở thung lũng Hudson. Chúng cháu cũng đã thiết kế một nhà hàng Nhật Bản ở trên đỉnh một ngọn núi ở Suffern."

Khuôn mặt của bố cô sáng lên. "Thật là một nơi tuyệt vời để ăn đấy. Maria luôn luôn yêu thích những khu vườn ở đó." Ông dừng lại. "Vậy thì, cháu nghĩ gì về những bức tranh của Alexa?"

Cô che giấu sự cau có. Ôi, Chúa tôi, chuyện này thật tồi tệ. Rất rất tệ. Các bức tranh của cô là một cố gắng vô ích để thể hiện nghệ thuật, và hầu hết đều đồng ý rằng chúng thật tệ. Cô vẽ tranh như là một liệu pháp tâm lý cho chính mình hơn là để gây ấn tượng. Cô tự nguyền rủa mình vì không để anh đón mình tại căn hộ mà lại để anh đón tại cửa hàng sách. Là một nhân viên tư vấn về chứng nghiện rượu, Jim đã mài dũa những điểm yếu của mình giống như một con kền kền đã được huấn luyện và bây giờ máu ông thơm phức.

Nick giữ nụ cười trên môi anh. "Chúng thật tuyệt vời. Cháu đã luôn nói với cô ấy nên treo chúng trong một triển lãm."

Jim khoanh tay lại. "Cậu thích chúng? Cái nào là bức cậu thích nhất?"

"Bố–"

"Là bức quan cảnh ạ. Nó như đặt bác vào chính khung cảnh đó vậy."

Sự hoảng hốt đang đùa cợt cùng với cơn xay nhẹ rạo rực của cô khi cha cô khơi dậy sự căng thẳng giữa họ và rình rập anh như thể một động vật săn mồi. Cô trao cho Nick sự ủng hộ cho những cố gắng nhưng anh đã bị tiêu diệt trước khi anh bắt đầu. Phần còn lại của gia đình cô biết đó là thủ tục và theo dõi quá trình diễn ra.

"Con bé không vẽ phong cảnh." Những từ ngữ treo trong không khí giống như một vụ nổ pháo.

Nụ cười của Nick không bao giờ là ấp úng. "Cô ấy chỉ vừa mới thử cố gắng vẽ phong cảnh. Em yêu, em chưa kể với họ sao?"

Cô chiến đấu chống lại cơn hoảng loạn. "Chưa, xin lỗi bố, con đã không nói với bố. Bây giờ con đang vẽ phong cảnh núi non."

"Con ghét vẽ phong cảnh."

"Không còn nữa," cô xoay xở nói một cách vui vẻ. "Con đã có một nhìn nhận mới về cảnh quan kể từ khi con gặp một kiến trúc sư."

Lời nhận xét của cô nhận được một cái khịt mũi trước khi ông tiếp tục. "Vậy thì, Nick, cháu là fan của bóng chày hay bóng đá?"

"Cả hai ạ."

"Thật là một mùa giải tuyệt vời cho đội Giants, phải không? Ta đang hy vọng một Siêu cúp khác cho đội New York đây. À nè, cậu đã đọc bài thơ mới của Alexa chưa?"

"Bài nào ạ?"

"Cái bài về trận mưa bão ấy."

"Ồ, vâng. Cháu nghĩ nó thật tuyệt vời."

"Con bé không bao giờ viết một bài thơ nào về mưa bão. Nó viết về những trải nghiệm trong cuộc sống liên quan đến tình yêu hay mất mát. Con bé cũng không bao giờ viết một bài thơ về thiên nhiên, cũng giống như nó không bao giờ vẽ một bức tranh phong cảnh."

Alexa uống cạn phần còn lại của cốc rượu mùi, từ chối cà phê, và hy vọng rượu có thể giúp cô vượt qua buổi tối này. "Umm, bố, con cũng vừa mới viết một bài về cơn mưa."

"Thật không? Con có thể đọc nó cho chúng ta chứ? Mẹ con và ta đã lâu không nghe một bài nào mới của con cả."

Cô nuốt xuống. "Vâng, nó vẫn còn chưa hoàn thành. Con chắc chắn sẽ chia sẻ ngay sau khi nó hoàn hảo."

"Nhưng con đã cho Nick đọc nó."

Cơn buồn nôn cào xé dạ dày cô, và cô cầu nguyện cho một lối thoát. Lòng bàn tay cô ngày càng ẩm ướt. "Vâng. Vậy là, Nick, có lẽ chúng ta tốt hơn nên đi thôi. Cũng trễ rồi và em còn cả một đống việc cần thảo luận với cái kế hoạch đám cưới."

Jim đặt khuỷu tay lên đầu gối của ông. Mọi người xung quanh đứng lại và ông tiếp tục phần giết chóc. Mọi người còn lại trong gia đình theo dõi sự diệt vong sắp diễn ra. Cái nhìn cảm thông trên khuôn mặt của anh trai cô đã nói với cô rằng anh đã không nghĩ còn có một đám cưới nữa. Anh choàng tay quanh eo của vợ mình như hồi tưởng lại nỗi kinh hoàng của chính mình khi anh thông báo rằng vợ anh đã mang thai và họ sẽ kết hôn. Taylor làm bận rộn chính mình với trò Lego và mặc kệ cuộc khủng hoảng đang diễn ra.

"Ta có ý hỏi con về cái đám cưới," Jim nói. "Con đang dự định tổ chức trong tuần tới. Tại sao không cho tất cả mọi người một chút thời gian để tìm hiểu thêm Nick và chào đón thằng bé vào với gia đình? Tại sao lại có sự vội vàng này?"

Nick cố gắng để cứu cả hai bọn họ. "Cháu hiểu, bác Jim, nhưng Alexa và cháu đã nói chuyện về việc này và cả hai chúng cháu không muốn có một phiền phức lớn. Chúng cháu đã quyết định rằng chúng cháu muốn được đến với nhau và bắt đầu cuộc sống của chúng cháu ngay lập tức."

"Nó thật lãng mạn, bố à," Izzy đánh bạo.

Alexa định mở miệng nói một lời cảm ơn nhưng cô bất ngờ có được những sự hợp tác khác.

"Tôi đồng ý." Maria cầm cái khăn lau chén trong tay khi bà đứng ở ngưỡng cửa nhà bếp. "Hãy để chúng tôi thưởng thức không khí đám cưới nào. Chúng ta rất muốn ném con vào một bữa tiệc đính hôn để Nick có thể gặp gỡ những người còn lại của gia đình. Chỉ là không đủ thời gian cho tất cả mọi người xuống đây vào ngày thứ Bảy. Tất cả các anh em họ của con sẽ bỏ lỡ mất."

Jim đứng lên. "Chuyện đã được giải quyết. Con sẽ hoãn ngày lại."

Maria gật đầu. "Ý tưởng tuyệt vời."

Alexa nắm lấy bàn tay của Nick. "Anh yêu, em có thể gặp anh trong phong ngủ một vài phút được không?"

"Tất nhiên rồi, em yêu."

Cô kéo anh xuống hành lang và đẩy anh vào căn phòng ngủ. Cánh cửa đung đưa đóng lại một phần. "Anh đã hủy hoại tất cả mọi thứ," cô thì thầm giận dữ. "Tôi đã nói với anh phải giả vờ, nhưng anh làm nó thật tệ và bây giờ bố mẹ tôi đã biết chúng ta chẳng có tình yêu nào cả!"

"Tôi làm nó tệ? Cô đang hành động như thể đây là vở kịch ngu ngốc cô đang chơi với những người hàng xóm vậy. Đây là cuộc sống thực, và tôi đang làm tốt nhất có thể."

"Vở kịch của tôi không ngu ngốc. Chúng ta đã tốn rất nhiều tiền vào cửa. Tôi nghĩ rằng Annie đã diễn rất xuất sắc."

Anh khịt mũi. "Cô thậm chí còn không thể hát và cô còn tự cho mình đóng vai Annie cơ đấy."

"Anh vẫn còn tức giận vì tôi đã không cho phép anh vào vai Daddy Warbucks."

Anh thọc mười đầu ngón tay vào mái tóc của mình và phát ra một tiếng rên sâu trong cổ họng. "Làm thế quái nào cô lại để tôi vào những nhân vật lố lăng trên hả?"

"Anh tốt hơn nên nghĩ ra một cái gì đó nhanh lên đi. Chúa ơi, anh có biết đối đãi với một cô bạn gái là thế nào không đấy? Anh hành động như thể tôi là một người lạ mặt tử tế vậy. Chẳng trách gì bố tôi không nghi ngờ!"

"Cô đã là người trưởng thành, Alexa, và ông ấy vẫn còn chất vấn bạn trai của cô cơ đấy. Chúng ta không cần sự cho phép của họ. Chúng ta sẽ kết hôn vào thứ Bảy và nếu bố mẹ cô không thích nó, thì quá tệ thôi."

"Tôi muốn bố tôi dẫn tôi đến lễ đường!"

"Nó thậm chí còn không là một đám cưới thực sự!"

"Bây giờ tôi tôi sẽ làm tốt nhất có thể!" Sự đau khổ rò rỉ ra ngoài trong một khoảnh khắc với sự thật về tình trạng tuyệt vọng hết mức của cô. Đây sẽ không bao giờ là một cuộc hôn nhân thực sự, và một cái gì đó sẽ mãi mãi bị hủy hoại một khi Nick trượt chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Cô luôn mơ ước về tình yêu vĩnh hằng, một mối quan hệ lãng mạn và thật nhiều trẻ con. Thay vào đó, cô đã nhận những đồng tiền lạnh lùng và một người chồng, người mà đã lịch sự chấp nhận cô. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu sự hi sinh của cô thất bại bởi vì anh không có khả năng giả vờ tình cảm với bố mẹ cô.

Cô đứng kiễng chân lên và tóm lấy bắp tay của anh. Móng tay của cô bấm sâu vào lớp vải và cắm vào thịt anh. "Anh tốt hơn nên sửa chữa nó đi", cô rít lên.

"Cô muốn tôi phải làm gì?"

Cô chớp mắt. Môi cô run rẩy khi cô cắn ra từng từ. "Làm một cái gì đó, chết tiệt! Chứng minh với bố tôi đây sẽ là một cuộc hôn nhân thực sự hoặc –"

"Alexa" tên cô vang lên trôi dạt vào cánh cửa mở từ phía hành lang, giọng nói nhẹ nhàng của mẹ cô, âm thânh kiểm tra xem họ có ổn không.

"Mẹ của cô đang vào đây," anh nói.

"Tôi biết – bà ấy có thể đã nghe thấy chúng ta tranh cãi. Hãy làm một cái gì đó đi!"

"Cái gì?"

"Bất cứ điều gì!"

"Tốt thôi!" Anh chộp lấy cô quanh eo, kéo cơ thể của cô lao thẳng dựa vào anh, rồi anh cúi đầu mình xuống. Đôi môi anh nghiền nát môi cô khi đôi tay anh bao quanh cô thật chặt để họ có thể trát vữa dính vào nhau, hông với hông, đùi với đùi, ngực với ngực.

3.3

Hơi thở hắt ra khỏi phổi cô và cô đung đưa như thể chân cô đã bị cắt rời khỏi cơ thể. Cô mong đợi một nụ hôn rõ ràng và có kiểm soát để làm yên lòng mẹ của cô rằng họ đang yêu nhau. Thay vào đó, cô đang có lượng testosterone tăng vọt cùng với một năng lượng tình dục nguyên bản. Cô đã nhận được một đôi môi ấm áp hòa cùng với nhiệt lượng tăng dần của cơ thể cô. Anh cắn nhẹ. Lưỡi anh xâm nhập vào bên trong, đâm vào và trượt ra với sự thành thạo tuyệt đối, uốn cong lưng cô dựa vào cánh tay anh để lấy đi từng giọt cuối cùng của ý trí cô.

Cô bám chặt và trao lại tất cả. Đói khát những sự đụng chạm của anh, cô uống vào mùi vị xạ hương của anh và nếm, thích thú với chiều dài cứng rắn của cơ thể anh khi nhiệt lượng hoang dã tăng vọt giữa họ và đẩy họ đến bờ vực.

Cô rên rỉ sâu trong cổ họng. Anh trượt những ngón tay của mình vào mái tóc dày của cô để giữ đầu cô trong khi anh tiếp tục cuộc xâm lược đầy gợi cảm của mình. Ngực của cô trở nên nặng nề và căng tức, và một nhiệt lượng dễ chịu rộn ràng ở giữa hai đùi của cô.

"Alexa, Mẹ – Ồ!"

Nick tách miệng anh khỏi cô. Choáng váng, Alexa tìm kiếm trên khuôn mặt anh cho một vài dấu hiệu của cảm xúc, nhưng anh hoàn toàn chỉ tập trung vào mẹ cô. "Cháu xin lỗi, bác Maria." Nụ cười của anh nhăn nhở một cách hài hước và hoàn toàn nam tính.

Maria mỉm cười và nhìn cô con gái, vẫn còn nép mình trong vòng tay của anh. "Xin lỗi đã làm gián đoạn. Hãy đến tham gia với mọi người khi nào các con xong nhé."

Alexa nghe bước chân rút lui dần. Một cách chậm rãi, ánh mắt của Nick quét dần dần nhìn xuống.

Cô rùng mình. Cô đã mong đợi sẽ nhìn thấy một màn sương của đam mê. Nhưng thay vào đó, đôi mắt màu hạt dẻ của anh rất rõ ràng. Khuôn mặt anh có vẻ bình tĩnh. Nếu không phải vì cái chiều dài cứng rắn đó ép vào đùi cô, Alexa có thể đã nghĩ rằng nụ hôn của họ đã không tác động đến anh. Tâm trí cô bị kéo ngược trở lại một thời điểm và không gian khác, nằm sâu trong rừng, khi những suy nghĩ trong cô được hét ra một cách thoải mái và niềm tin của cô hoàn toàn bị tan vỡ. Sự đụng chạm lần đầu tiên của môi anh trên cô, mùi nước hoa nam tính xộc vào lỗ mũi cô, sự nhức nhối khi các ngón tay anh đặt trên hông cô lúc anh ôm cô.

Sự sợ hãi đang nhỏ từng giọt xuống cột sống của cô. Nếu anh cười vào mặt cô một lần nữa, thì cô sẽ hủy bỏ toàn bộ chuyện này. Còn nếu anh cười...

Cánh tay anh thả cô ra và anh bước lùi lại. Sự im lặng dâng lên bao trùm họ giống như một con sóng lớn đang lao tới với tốc độ và sẵn sàng bùng nổ.

"Tôi nghĩ rằng chúng ta đã giải quyết được vấn đề của mình," anh nói.

Cô không trả lời.

"Đó không phải là những gì cô muốn sao?"

Cô nâng cằm lên và che giấu mọi cảm xúc lộn xộn đang xoắn lại như con rắn nằm trong bụng cô. "Tôi cho là vậy."

Anh dừng lại, sau đó chạm vào cô. "Chúng ta tốt hơn nên thể hiện là một đội."

Năm ngón tay đóng lại quanh cô với một sức mạnh duyên dáng đã đem đến những giọt nước mắt đọng trên đôi mắt cô. Cô đã chiến đấu chống chúng và quyết định rằng cô là chuyên gia trong xử lí các hội chứng tuyền kinh nguyệt. Không có lý do nào khác giải thích tại sao một nụ hôn từ Nick Ryan lại mang đến quá nhiều niềm vui, nhưng lại chứa sự tổn thương sâu sắc đến như vậy.

"Cô có sao không?"

Cô nghiến răng mình và mỉm cười tươi rói đủ để cô có thể có thực hiện một quảng cáo cho hãng kem đánh răng. "Tôi ổn. Dù sao thì nó cũng là một ý tưởng tuyệt vời."

"Cảm ơn."

"Chỉ cần không quá cứng nhắc giống như một xác chết lần nữa khi ra đó. Cứ giả vờ tôi là Gabriella."

"Tôi không bao giờ có thể nhầm lẫn được giữa cô và Gabriella."

Lời nhận xét đó cắt vào cô buốt giá nhưng cô từ chối cho thấy bất cứ sự yếu đối nào. "Tôi chắc rằng anh đúng. Nhưng anh cũng chẳng không nằm trong tưởng tượng của tôi đâu, Cậu bé Dễ thương ạ."

"Tôi không có ý –"

"Thôi quên đi." Cô dẫn anh vào phòng khách. "Xin lỗi vì sự gián đoạn, mọi người. con nghĩ rằng chúng con tốt hơn nên về thôi, cũng trễ rồi."

Tất cả mọi người đứng lên để nói lời tạm biệt. Maria hôn lên má cô và nháy mắt với sự chấp thuận. "Mẹ có thể không thích sự gấp gáp", bà thì thầm, "nhưng con là một phụ nữ trưởng thành. Hãy kệ bố con và nghe theo trái tim của con."

Cổ họng cô thắt chặt. "Cảm ơn mẹ. Chúng con có rất nhiều việc phải làm trong tuần này."

"Đừng lo, con yêu."

Họ gần như đã ra khỏi cửa khi Jim thực hiện nỗ lực cuối cùng. "Alexandria, ít nhất con có thể trì hoãn đám cưới một vài tuần vì gia đình. Nick, ta chắc chắn cậu không thể không đồng ý chứ?"

Nick đặt một tay lên vai của bố cô. Cánh tay còn lại của anh siết chặt vị hôn thê của mình. "Cháu hiểu tại sao bác muốn chúng cháu phải đợi, bác Jim ạ. Nhưng bác thấy đấy, cháu đang điên cuồng trong tình yêu với con gái của bác, và chúng cháu sẽ làm đám cưới vào ngày thứ Bảy. Chúng cháu thực sự rất muốn được bác chúc phúc."

Mọi người đều trở nên im lặng. Ngay cả Taylor cũng ngừng bập bẹ để xem cảnh tượng trước mặt con bé. Alexa chờ đợi cho một sự bùng nổ.

Jim gật đầu. "Được rồi. Ta có thể nói chuyện riêng với cậu một lát được không?"

"Bố"

"Chỉ một lát thôi mà." Nick theo Jim vào trong nhà bếp.

Alexa nén lại sự lo lắng khi cô trò chuyện với Izzy và Gen về trang phục phù dâu. Cô thoáng thấy biểu hiện nghiêm trọng của Nick khi anh lắng nghe bố cô. Sau một vài phút, họ bắt tay nhau và Jim nhìn một chút kiềm chế khi ông hôn tạm biệt cô.

Họ nói lời tạm biệt và bước vào xe. "Bố tôi muốn cái gì vậy?"

Nick chạy xe ra khỏi làn đường vào và tập trung trên con đường trước mặt anh. "Ông ấy lo ngại về việc phải trả tiền cho đám cưới."

Tội lỗi tấn công cô trong sự bóp nghẹt. Cô hoàn toàn quên mất chi phí đám cưới. Tất nhiên, bố cô có thể cho rằng ông sẽ trả tiền, mặc dù đây đã là thời đại khác rồi. Mồ hôi đổ lấm chấm trên trán cô. "Thế anh đã nói gì với ông ấy?"

Nick liếc nhìn cô. "Tôi từ chối không để ông ấy phải trả, và nói với ông ấy rằng tôi sẽ trả và sau một năm tôi sẽ chấp nhận lại tiền của ông ấy. Và bởi vì đây là quyết định đám cưới vội vàng của chúng ta, nên tôi khẳng định tôi phải thanh toán các hóa đơn. Vì vậy, chúng tôi đã thực hiện một thỏa thuận. Ông ấy sẽ trả tiền cho bộ lễ phục của ông ấy và anh trai của cô. Tôi trả tiền cho những trang phục nữ – bao gồm của cô – và tất cả các quý cô còn lại của đám cưới."

Cô để cho hơi thở của mình được thoát ra nhanh chóng và nghiên cứu anh trong ánh đén pha đang tới phía trước. Khuôn mặt anh vẫn không biểu lộ cảm xúc, nhưng hành động của anh đã chạm vào trái tim cô. "Cảm ơn," cô nói nhẹ nhàng.

Anh giật lùi lại như thể những từ ngữ của cô đã đấm vào anh. "Không cần đâu. Tôi không bao giờ muốn làm tổn thương bố mẹ của cô. Không ai bình thường có đủ tiền để trả cho một đám cưới trong vòng một tuần. Và tôi hiểu niềm kiêu hãnh của gia đình. Tôi không bao giờ muốn tước đoạt điều đó khỏi họ."

Cô kiềm nén lại cảm xúc khi họ rơi vào im lặng một lúc. Alexa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính vào bóng tối. Lời đề nghị của anh đã thừa nhận một mối quan hệ thực sự giữa họ, và làm cô mong muốn nhiều hơn. Cô phải nên giới thiệu với gia đình mình tình yêu thật sự của cô – không phải là một người giả mạo. Toàn bộ những điều dối trá của buổi tối nay đã đè nặng lên tinh thần của cô khi cô nhận ra rằng cô đã thỏa thuận với quỹ dữ để đổi lại những đồng tiền lạnh lùng. Những đồng tiền để cứu lấy gia đình cô. Nhưng dù sao đi nữa vẫn là tiền.

Giọng nói nghiêm trang của anh đã phá vỡ sự im lặng và những suy nghĩ ảm đạm của cô. "Cô có vẻ khó chịu về những mưu mẹo nhỏ của chúng ta tối nay."

"Tôi ghét nói dối gia đình tôi."

"Vậy tại sao cô lại làm điều đó?"

Một sự im lặng khó chịu phủ xuống họ.

Nick thúc ép. "Cô muốn số tiền đó tệ đến mức nào? Cô có vẻ khá rùng mình với với cái ý tưởng kết hôn với tôi. Cô đang nói dối gia đình mình và tổ chức một đám cưới giả dối. Tất cả chỉ vì mở rộng hoạt động kinh doanh ư? Cô có thể nhận được một khoản vay từ một ngân hàng giống như hầu hết các doanh nghiệp khác. Có một điều gì đó thiếu sót."

Những từ ngữ cứ sôi sục lên và gần như cô đã nói với anh sự thật. Bố cô đã bị ốm ngay sau khi ông quay về. Thiếu bảo hiểm y tế để thanh toán các hóa đơn nhiều đến mức choáng váng. Anh trai cô đã chiến đấu với việc học ở trường y trong khi vẫn tiếp tục hỗ trợ gia đình mới của anh. Các cuộc gọi không bao giờ ngớt từ người thu nợ cho đến khi mẹ cô không có lựa chọn nào khác ngoài bán căn nhà đã được thế chấp rất nhiều.

Và sức nặng của trách nhiệm cũng như sự bất lực mà Alexa đang mang.

"Tôi cần số tiền đó," cô nói đơn giản.

"Cần? Hay là muốn?"

Cô nhắm mắt lại với sự chế nhạo. Anh muốn tin rằng cô là ích kỷ và nông cạn. Trong giây phút đó, cô nhận ra cô cần tất cả mọi sự tự vệ để chống lại người đàn ông này. Nụ hôn của anh đã đập tan tất cả ảo tưởng về sự trung lập giữa họ. Đôi môi anh bao phủ môi cô đã làm rung chuyển đến tận đáy tâm hồn cô, giống như lần đầu tiên của họ khi ở trong rừng. Nicholas Ryan đã xé toạc bức tường của cô và để lại cho cô những sự tổn thương. Sau một tuần ở gần anh, thì cô đã muốn được nhảy vào anh rồi.

Alexa không có sự lựa chọn nào khác.

Cô cần thiết phải nuôi dưỡng lòng căm thù của anh đối với cô. Nếu anh nghĩ rằng cô có một bản tính không đàng hoàng, thì anh sẽ rời khỏi cô và cô sẽ ra đi với với niềm tự hào còn nguyên vẹn của mình và toàn bộ gia đình cô. Cô từ chối khuyến khích sự thương hại của anh hay nhận từ thiện đến từ anh. Nếu cô nói sự thật về gia đình mình, thì phần phòng thủ còn lại của cô sẽ tiêu tan. Anh có thể thậm chí là cho cô hoàn toàn số tiền đó miễn phí và đầy đủ, và sau đó cô sẽ mãi mãi mang nợ anh.

Hình ảnh anh đúc khuôn cô trong một vai trò tử vì đạo để cứu lấy Tara làm cô nghẹn ngào với sự sỉ nhục. Không, tốt hơn nếu anh tin rằng cô là một nữ doanh nhân máu lạnh như anh đang thèm thuồng kia. Ít nhất, anh sẽ phẫn nộ với cô và giữ khoảng cách của mình. Chỉ cần ở gần người đàn ông này thôi người cô đã như pháo nổ, và cô sẽ chết tiệt nếu cô chỉ làm nền cho Gabriella quý giá của anh.

Hợp đồng của cô với quỷ dữ sẽ theo những điều kiện của riêng cô.

Alexa ném mình vào bên trong lớp vỏ bọc và để mình ngã vào lớp vỏ giả dối thứ hai cho đêm nay. "Anh thực sự muốn biết sự thật?"

"Vâng. Tôi muốn biết."

"Anh lớn lên với tiền, Cậu bé Dễ thương ạ. Tiền làm mềm tất cả mọi bất hạnh và căng thẳng. Tôi mệt mỏi phải đấu tranh giống như mẹ tôi rồi. Tôi không muốn chờ đợi thêm năm năm nữa trước khi mở rộng cửa hàng sách của tôi.

Tôi không muốn đối phó với lãi suất và các ngân hàng cùng với tỷ lệ nợ trên thu nhập. Tôi sẽ sử dụng số tiền này để xây dựng một quán cà phê trước BookCrazy và làm cho nó thành công."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu nó không? Cô sẽ quay trở lại nơi bắt đầu."

"Các tài sản đã xây dựng vẫn có giá trị của nó vì vậy tôi luôn luôn có thể bán. Và tôi sẽ điền nó vào một danh mục đầu tư tài chính vững chắc. Tôi có thể mua ngay một căn nhà nhỏ và được an toàn sau khi cuộc hôn nhân của chúng ta kết thúc."

"Tại sao không yêu cầu 200.000 đô la? Hoặc thậm chí là nhiều hơn? Tại sao không ép tôi đến cùng?"

Cô nhún vai. "Tôi ước tính rằng 150 là đủ để đem lại cho tôi mọi thứ tôi muốn. Nếu tôi biết được rằng anh sẽ đưa cho tôi thêm nhiều tiền hơn, thì tôi đã yêu cầu. Dù sao thì, ngoại trừ việc đối phó với gia đình tôi, nó là một món hời khá dễ dàng. Tôi chỉ cần bày mưu tính kế với anh."

"Tôi đoán cô hợp lý hơn hơn tôi đã nghĩ." Câu nói đó đã nên là một lời khen. Cô bị đốt cháy với sự nhục nhã, nhưng cô biết nó mang lại cái khoảng cách vô cùng cần thiết. Tất nhiên, cái giá là bản thân cô. Nhưng cô nhắc nhở mình về mục tiêu và tiếp tục giữ im lặng.

3.4

Anh đậu xe lại trước căn hộ của cô. Cô mở cửa xe và nắm lấy ví của mình. "Tôi muốn mời anh lên, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ được nhìn thấy nhau đủ trong một năm tới."

Anh gật đầu. "Chúc ngủ ngon. Tôi sẽ liên lạc lại. Tôi có thể đưa cô người giúp đỡ tổ chức bất cứ khi nào cô sẵn sàng. Làm bất cứ điều gì cô muốn với đám cưới rồi cho tôi biết ở đâu và khi nào xuất hiện là được."

"Được rồi. Hẹn gặp lại. "

"Hẹn gặp lại."

Cô để mình vào căn hộ, đóng cửa lại sau lưng, và trượt xuống khung cửa cho đến khi cô chạm sàn nhà.

Rồi khóc.

...

Nick nhìn cô vào gác xép của mình một cách an toàn và đợi cho ánh đèn bật lên. Tiếng rì rầm nhỏ của chiếc BMW là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng.

Sự bực mình với cái lí sự cùn của cô đã làm phiền anh. Tại sao anh lại quan tâm nếu cô muốn có tiền? Đó là một động lực hoàn hảo để họ có thể vượt qua một năm mà không có thiệt hại nào. Anh cần phải giữ khoảng cách của mình. Cha mẹ cô đã gây ra một sự khao khát nguy hiểm sôi sùng sục từ sâu bên trong anh. Anh đã nhanh chóng đè nén cảm xúc, nhưng cái ý tưởng rằng anh vẫn còn giữ một vài tia hy vọng nào đó với một gia đình bình thường khiến anh tức giận.

Hay cũng có lẽ đó là do cách cô trông đêm nay. Cô đã kẹp mái tóc của mình lên gọn gàng, nhưng những lọn tóc xoăn đen cứng đầu đâm xuyên qua cái kẹp thả rơi qua má và xuống cổ cô. Làn da cô trông rất ấm áp để chạm vào, hơi ửng đỏ với niềm vui được ở xung quanh gia đình cô. Cô mỉm cười một cách dễ dàng, đôi môi của cô căng mọng và thư giản.

Anh muốn ấn đầu mình xuống và nếm những gì nằm bên dưới đôi môi hồng hào bị ong cắn kia. Muốn trượt lưỡi anh vào sâu bên trong và cám dỗ cô cùng tham gia. Cái chất liệu bó sát của cái quần jean của cô đã cho thấy đường cong của mông và cái hông uốn lượn của cô. Cái nút áo hồng cài lên gần tận cổ dường như đủ thủ cựu, cho đến khi cô nghiêng người về phía trước và Nick nhìn thoáng được viền ren đỏ nhạt phủ trên khuôn ngực đầy đặn của cô. Những hình ảnh đó đốt cháy tâm trí anh và tàn phá sự tập trung của anh. Anh đã trải qua gần hết buổi tối cố gắng để cuối xuống nhìn trộm. Giống như một thiếu niên hứng tình vậy.

Ánh sáng của bóng đèn bật lên và anh nổ máy để rời khỏi lề đường. Cơn tức giận đang ăn mòn anh. Cô làm phiền anh đến tận đáy ruột gan. Và gia đình cô cũng vậy. Anh nhớ sự đáng yêu thương của mẹ cô như thế nào. Nhớ cái cảm giác tội lỗi khi anh muốn mẹ ruột của mình biến đi và để thay vào đó là Maria McKenzie. Nhớ lại nỗi đau xưa cũ thoát ra khỏi tầm kiểm soát trong một thế giới không mấy nghĩa lý với những đứa trẻ phải sống một mình. Nhớ những điều anh đã tuyên bố sẽ không bao giờ tìm. Hôn nhân. Trẻ con. Sự kết nối chỉ gây ra nỗi đau tuyệt vọng mà không ai xứng đáng nhận cả.

Anh đã dựng lên một bức tường để Alexa sẽ không phát hiện ra bất kỳ khoảnh khắc yếu đuối nào. Nếu cô nghi ngờ rằng anh muốn cô trong bất kỳ hoàn cảnh nào, các quy tắc sẽ thay đổi. Anh không có ý định để một người phụ nữ nguy hiểm có quyền lực đối với anh.

Cho đến nụ hôn.

Nick lẩm bẩm một lời nguyền rủa. Anh nhớ hơi thở hổn hiển của cô như thế nào và đôi mắt cô đóng lại ra sao. Cái áo chết tiệt đó cuối cùng cũng mở đủ khoảng trống cho anh phát hiện làn da thịt chín mọng bọc trong vải ren màu hồng. Anh đã sẵn sàng để đẩy cô ra, nhưng rồi cô lại ôm lấy anh lúc mẹ cô gọi. Không phải lỗi của anh khi anh nhượng bộ bản năng để cứu lấy âm mưu của họ.

Cho đến khi cái miệng nóng ấm, ẩm ướt của cô mở ra dưới anh. Cho đến khi hương vị ngọt ngào của cô tràn ngập mọi xúc giác của anh, và mùi hương cám dỗ và đậm đà của vani đã làm cho anh muốn tru lên với mặt trăng. Anh cuối cũng cũng biết cái cách cô tiến tới quan hệ tình dục chính xác như cái cách cô thể hiện sự tức giận – không giữ lại những sự bùng bổ – không để mình tù túng. Đòi hỏi. Hết mình. Đam mê.

Anh thực sự rất rạo rực. Và nó không theo chiều hướng tốt.

Nhưng cô đã không biết. Anh đã chắc chắn trưng ra một khuôn mặt trống rỗng, dù cho trạng thái cương cứng của anh đang hét lên rằng anh nói dối. Cũng chẳng sao. Nick từ chối phá vỡ các quy tắc. Alexa là một người phụ nữ, người mà sống trong lý tưởng và sẽ không bao giờ có được hạnh phúc với cái cam kết anh đã làm với chính mình khi anh là một đứa trẻ. Một năm là đủ.

Anh hi vọng mình đã làm rõ một vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.