Thê Nô 2

Chương 9: Chương 9: Hiệp nghị




Thời điểm trở về hai người một đường không tiếng động, Diệp Lan Trăn được nghe giáo huấn nên không dám lái xe nhanh như lúc đi. Ra khỏi nội thành, Diệp Lan Trăn mở trần xe, tốc độ xe cũng chậm hơn, không khí mới mẻ nhất thời phả vào mặt.

Đào Tư Di mệt mỏi tựa lưng, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Ánh trăng treo đỉnh đầu, mặc kệ phong cảnh đi đường có biến hóa thế nào, vẫn như vậy khi gần khi xa bên cạnh. Cô đột nhiên có một loại cảm giác thoải mái, cho dù cảnh còn người mất thì trái đất vẫn quay. Giờ phút này cô như vừa trải qua một trận chiến đấu, toàn thân vô lực.

“Diệp Lan Trăn…” Đào Tư Di nhẹ giọng gọi anh.

“Ừ?” Diệp Lan Trăn chuyên tâm lái xe, biết tâm tình Đào Tư Di không tốt, cũng không đùa giỡn, “Chuyện gì?”

“Nếu như, tôi là nói nếu như, Lý Mộ Tiêu không muốn ly hôn, anh giúp tôi nhé. ”

“Được. ”

Diệp Lan Trăn có thể thấy Đào Tư Di đang cố gắng khắc chế kích động của chính cô, giọng cô bình tĩnh mang theo run rẩy. Anh nghĩ, nếu như anh quay đầu nhìn bộ dáng bây giờ của cô, có lẽ sẽ thấy nước mắt.

“Cảm ơn.” Đào Tư Di nói xong hai chữ này, không nói gì thêm.

Đem xe vững vàng dừng tại gara, Diệp Lan Trăn nói một câu ngủ ngon với Đào Tư Di, hai người đều tự trở về phòng.

Đào Tư Di trở về phòng, thở dài một hơi, điều trải qua buổi tối này hết thảy đều khiến cô không thể bình tĩnh nổi. Nghĩ ngợi rồi lấy ra từ trong va li một quyển sách, mở laptop, tiếp tục công việc phiên dịch. Đây là công việc cô ưa thích, cũng là công tác của cô.

Công tác này vốn không có tính bảo đảm, trước kia Đào Tư Di không biết điều đó. Mỗi tháng tới công ty nhận mấy quyển sách, phiên dịch xong mang tới, dựa theo số lượng từ rồi nhận tiền. Với cô, đây cũng coi như việc tiêu khiển, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy áp lực.

Đào Tư Di ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trăng vẫn treo trên trời. Cô nên tìm một công tác ổn định có thể nuôi sống chính mình, sau khi ly hôn, cơm vẫn phải ăn. Ngày mai đi tìm công ty, thử xem cô có xin được làm nhân viên văn phòng hay không. Nghĩ vậy, Đào Tư Di nhíu mày cắn môi, còn phải thương lượng với Diệp Lan Trăn việc chuyển nhà.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Hai ngày không nhìn thấy Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di thật vừa lòng. Người đàn ông đó ở trước mặt cô luôn khiến cô cảm thấy xấu hổ. Cúi đầu nhìn chằm chằm vào đi động, hôm nay là ngày cùng Lý Mộ Tiêu ra tòa ly hôn, không biết anh ta sẽ thế nào, có như vậy buông tha cô không, mọi người đều mệt mỏi lắm rồi.

Ring… Điện thoại rung mạnh, Đào Tư Di nhìn dãy số xa lạ, ngón tay nhấn nút nghe.

“Đào nữ sĩ, tôi là luật sư của tổng giám đốc Lý, công việc ly hôn của hai người là do tôi phụ trách, Lý tiên sinh đã đồng ý thư ly hôn của cô, nhưng có một số văn kiện chúng ta cần bàn bạc lại. ”

“Vâng?” Đào Tư Di ngây ra một lúc. “Văn kiện gì?”

“Lý tiên sinh đưa bất động sản dưới danh nghĩa của ngài chuyển sang danh nghĩa của cô, đồng thời còn phí hỗ trợ một tháng, cụ thể hơn chúng ta có thể bàn tiếp. ”

Đào Tư Di rất muốn đánh người, chỉ cần ly hôn, vài thứ kia cô cũng không cần. Cô ngẫm lại tình huống thực tế của bản thân rồi nói “Phí hỗ trợ tôi không cần, về phần bất động sản, nếu anh ta muốn cho tôi, ngài nói cho anh ta biết tôi bán nhà lại cho anh ta, anh ta tốt nhất đừng để mình bị lỗ. ”

“Này.” Phía bên kia điện thoại luật sự tựa có chút chần chừ. “Vậy để tôi trưng cầu ý kiến tổng giám đốc Lý. ”

“Vâng”

Đào Tư Di nói xong liền ngắt điện thoại. Cô cười khổ, vừa tốt nghiệp đại học đã gả cho Lý Mộ Tiêu, cho tới bây giờ không nghĩ tới cô lại có ngày hôm nay. Lúc kết hôn, mọi người đều hâm mộ cô tìm được người chồng tốt, thậm chí chính cô cũng nghĩ như vậy.

Ngẫm lại, có bao nhiêu cô gái có thể may mắn như cô, cơ duyên xảo hợp gặp đúng buổi diễn thuyết của Lý Mộ Tiêu ở trường. Tuy rằng hai người cách nhau mấy tuổi, gia thế cũng không xứng đôi, nhưng bọn họ lại ngoài ý muốn mà kết hôn. Sau khi kết hôn, sinh hoạt của cô như vòng tròn nhỏ Lý Mộ Tiêu xây lên, có lẽ nguyên nhân là tính cách của cô, khi đó cô cảm thấy rất hạnh phúc. Thẳng đến khi cô gái kia đưa ảnh chụp, mới ném cô một lần nữa trở lại sự thật.

Ring… Điện thoại lại rung lên, Đào Tư Di nhìn thoáng qua, số này cô đã quá quen thuộc, cho dù bản thân ngây thơ xóa số của anh ta nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ đó là số của ai.

“Alo.” Đào Tư Di nhẹ giọng lên tiếng.

"Vì sao không cần nhà, không phải em vẫn thích nơi đó sao?” Giọng nói Lý Mộ Tiêu ôn nhu khiến cô cảm giác như hai người vẫn là vợ chồng.

“Sở thích thay đổi, hiện giờ tôi chỉ thích tiền.” Cố gắng để giọng nói mình cứng rắn, Đào Tư Di cảm thấy giọng điệu hiện giờ của cô giống vẻ chanh chua của bà chủ cho thuê nhà.

“Mỗi tháng anh đều đưa cho em phí hỗ trợ cũng không thiếu so với việc bán nhà cửa. Sao lại không suy nghĩ như vậy? Em vẫn nghe lới anh, sao hôm nay lại trở nên không ngoan như vậy?”

“Lý Mộ Tiêu, tôi không phải đứa nhỏ. Anh cảm thấy dựa vào cách này của anh, mỗi tháng tôi đều phải dựa vào anh cứu tế để sống, anh nghĩ ở lại căn phòng đầy hồi ức đó tôi sẽ mềm lòng à, như vậy sẽ vãn hồi hôn nhân của chúng ta sao?” Đào Tư Di vạch trần mục đích của anh.

“Tư Di, em sợ cái gì? Nếu em không còn tình cảm với anh thì em sợ cái gì?”

“Nếu anh không muốn trả tiền nhà cũng không sao, tôi cái gì cũng không muốn, nhưng tôi không nghĩ sau khi ly hôn lại tiếp tục dây dưa với anh. ”

“Tư Di…”

Đô đô đô… Lý Mộ Tiêu nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng cúp máy, phiền não nhấn huyệt thái dương, sao anh ta lại không phát hiện vợ nhỏ của anh ta lại ngoan cố đến như vậy. “Trương luật sư, cứ dựa theo điều kiện của Đào nữ sĩ mà làm. ”

Phân phó xong, Lý Mộ Tiêu nhìn thoáng qua ảnh Đào Tư Di trên bàn làm việc, dựa theo tình hình này, không thể không ly hôn. Thật không nghĩ tới anh ta ở trong lòng cô lại ác liệt như vậy. Cô nói ra suy nghĩ của mình cũng không sao, nhưng anh ta hy vọng Đào Tư Di có thể nhanh chóng chuyển ra khỏi nơi ở của Diệp Lan Trăn.

Đào Tư Di rất bội phục tốc độ làm việc của Lý Mộ Tiêu, hiệp nghị ký xong, chi phiếu lập tức sẽ về tay cô.

“Trương luật sư, ông chuẩn bị khi nào đi cục dân chính ly hôn?” Đào Tư Di bỏ giấy tờ vào trong túi, hỏi luật sư ly hôn.

“Việc này… tổng giám đốc Lý nói ngài ấy chưa sắp xếp được. ”

“Vậy tôi sẽ gọi điện cho ông sau, cảm ơn ông. ”

Đào Tư Di phất phất tay tiễn Trương luật sự ra ngoài cửa, vừa vặn gặp Diệp Lan Trăn đang đi vào. Trương luật sư tự nhiên biết đây là ai, cung kính cúi chào đưa danh thiếp rồi rời khỏi, Diệp Lan Trăn nhìn danh thiếp trong tay, liếc cô gái trước mắt, cô dường như đã thả lỏng lại có chút thương cảm không nói nên lời.

“Ông ta là ai vậy?” Diệp Lan Trăn cảm thấy gần đây mình rất nhiều chuyện, nhất là những chuyện liên quan đến Đào Tư Di.

“Luật sư Lý Mộ Tiêu mời đến, đúng rồi, chuyện kia không cần anh hỗ trợ, không có việc gì. ”

“Được.” Diệp Lan Trăn gật đầu.

“Còn có. ”

“Ừ?” Diệp Lan Trăn thấy Đào Tư Di có chút ấp a ấp úng.

“Tôi cảm thấy tôi cần phải chuyển ra ngoài, tôi biết sáng hôm đó là anh trêu tôi, nhưng ngày hôm qua Lý Mộ Tiêu muốn dẫn tôi di, anh cũng không ngăn lại.” Đào Tư Di nhìn chằm chằm vào anh.

“Em đây là đang thầm oán tôi?” Diệp Lan Trăn nghe thấy lời này, mày nhíu một chút, anh hiểu được ý cô nói, nhưng không nguyện theo ý cô. Ngày hôm qua là vì anh cảm thấy tình cảm vợ chồng giữa Đào Tư Di và Lý Mộ Tiêu chưa dứt, hôm nay hiệp nghị đã làm. Cũng không phải không thể thả cô đi, nhưng anh không muốn.

“Tôi không thầm oán anh, tôi tìm được một công việc nhưng công ty lại quá xa. ”

“Công ty ở đâu?”

Đào Tư Di nói địa chỉ.

“Vừa vặn tôi tiện đường, buổi sáng chúng ta cùng nhau đi.” Diệp Lan Trăn vươn tay vò tóc Đào Tư Di, lại bóp mặt cô. “Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi nói rồi, em là chị của Diệp Nam Tê cũng là em gái tôi, em cứ coi như đây là nhà mẹ đẻ mà an tâm ở đây đi. ”

“Tôi…”

“Tôi mệt mỏi, đi tắm rửa trước, một lát sau chúng ta cùng nhau dùng cơm chiều. Buổi tối tôi mang em ra ngoài chúc mừng em về với độc thân. Em họ tôi xinh đẹp như vậy, anh họ đây khẳng định sẽ tìm cho em một chỗ tốt, yên tâm. ”

Nhìn anh xoay người đi lên lầu, Đào Tư Di sửng sốt, Diệp Lan Trăn lại trở về bộ dáng tao nhã, anh rốt cuộc suy nghĩ gì vậy, vì sao cô không thể nhìn ra bất kỳ điểm nào từ anh?

Tắm rửa sạch sẽ, một thân an nhàn thay quần áo, tóc ướt nhỏ giọt. Diệp Lan Trăn lấy một khăn tắm lau tóc, châm điếu thuốc. Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Đào Tư Di luôn ở trước mặt anh bay tới bay lui. Trừ Diệp Nam Tê, chưa từng có ai khiến anh quan tâm như vậy, Diệp Lan Trăn mỉm cười, chỉ cần tới khuôn mặt nhỏ đó, anh lại muốn xoa nắn nó.

Nhìn thấy ưu thương trên mặt cô, anh cảm thấy không thoải mái. Nghe tin tức cô ly hôn, Diệp Lan Trăn đột nhiên ý thức được một loại trách nhiệm tựa như anh quan tâm tới Diệp Nam Tê, an bài cho cô một cuộc sống tốt về sau. Giờ khắc này, Diệp Lan Trăn đã bắt đầu chọn lọc thanh niên tài tuấn trẻ tuổi ở Côn Thành.

Cô nàng này xem ra ánh mắt nhìn người quá kém, mặc kệ thế nào thì cô cũng coi là một nửa người của nhà họ Diệp, nhất định phải tìm người tốt khá giả thuận lợi vui vẻ mà gả cô vào.

Hoắc Tư Đình? Không được, người này quá giảo hoạt. Lãng Dự? Cũng không được, tiểu tử này quá đào hoa. Trần Thiệu? Tên này sẽ rất nhanh bị hói đầu, khẳng định không được. Cô gái nhỏ cần là chồng, không phải bóng đèn. Diệp Lan Trăn tuyển tới tuyển lui cũng không tìm được người thích hợp.

“Chuyện gì…?” Nghe tiếng di động vang lên, Diệp Lan Trăn lập tức ấn nút nghe, giọng nói vốn ôn hòa lập tức lạnh xuống.

"Cậu cả, cụ ông hy vọng cậu tham gia đại hội lần này, cụ nói cho dù cậu là thương nhân nhưng vẫn nên theo tham chính, có như vậy tên tuổi mới dễ làm lên đại sự. ”

“Tôi đã biết.” Diệp Lan Trăn lên tiếng, nói thêm một câu. “Mấy ngày nay Diệp Nam Tê ở bộ đội đã thành thật chưa?”

“Vâng.” Lão Vương không biết làm sao trả lời vấn đề này, đành trả lời cho có lệ. Giờ phút này trên tay ông là tờ thông báo Diệp Nam Tê đánh gãy hai cái xương sườn của tiểu đội trưởng, ít nhất chứng mình cậu hai nhà họ Diệp ở bộ đội không chịu oan ức, như vậy có tính là cậu ta vẫn khỏe không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.