Thê Nô 2

Chương 8: Chương 8: Về nhà




Lý Mộ Tiêu cùng Trần Thiệu có vài hợp đồng nên thường xuyên lui tới, tâm tình anh ta vốn đang không tốt nên nghĩ buổi tối không muốn ra ngoài ăn cơm, nhưng hôm nay là người kia mời. Anh ta quay đầu nhìn trong phòng trống rỗng không bóng người, về nhà trừ bỏ chán đến phát ốm ra cũng không còn lại chút gì, đơn giản suy nghĩ liền đi.

Anh ta là một người đàn ông coi trọng sự nghiệp, dù trong nhà có chuyện, anh ta cũng không bỏ mặc công tác. Hơn nữa trong lòng Lý Mộ Tiêu vẫn tự nhận thức rằng Đào Tư Di chỉ nhất thời nổi giận, qua điểm mấu chốt này, cô ấy sẽ tha thứ cho anh ta. Hai người đã kết hôn hai năm, anh chưa ta từng làm điều gì thẹn với cô. Dù hết sức, anh ta vẫn rất yêu vợ mình.

Lý Mộ Tiêu từ trước tới nay đều không muốn mang Đào Tư Di ra ngoài tham dự vài bữa tiệc làm ăn thế này, một phần cũng vì tính cách Đào Tư Di điềm đạm, thích cuộc sống đơn giản, mỗi ngày trừ việc dịch sách ra cũng chỉ dọn dẹp phòng ốc, ngồi xem ti vi. Về phương diện khác, anh ta không muốn Đào Tư Di dính hơi tiền chướng khí mù mịt từ những buổi tiệc xã giao.

Nhưng anh ta ngàn vạn lần không ngờ tới, hôm nay tại chỗ này anh ta lại thấy vợ mình thế nhưng ở cùng một tên đàn ông khác!

"Vợ?"

Trần Thiệu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Lý Mộ Tiêu rồi nhìn Đào Tư Di ở cửa. Cô nàng này ở đâu ra thế, anh có nghe nói Diệp Lan Trăn mang theo phụ nữ tới đây, nhưng sao lại mang vợ người ta tới đây thế này!

"Sao lại không đi vào, đến ngồi bên trong. "

Diệp Lan Trăn thực tự nhiên khẽ vuốt lưng Đào Tư Di, đẩy cô đến giữa phòng, tự mình cất bước đi tới.

"Tư Di, em quen vị tiên sinh này sao?" Diệp Lan Trăn giả bộ hồ đồ thấp giọng hỏi cô gái bên cạnh, vẻ mặt đầy ôn nhu.

Đào Tư Di quay đầu nhìn thoáng qua anh, biết anh giả bộ hồ đồ, nhưng cô có thể nhìn ra được một màn này tuyệt đối không phải cố ý an bài, là vừa vặn đụng tới mà thôi.

“Vâng. " Đào Tư Di nhẹ giọng ứng đối, hiện tại cô không biết nên giới thiệu thế nào cho hợp lý, chồng hay chồng trước?

"Thật không lễ phép, sao em không giới thiệu người ta cho anh. " Tuy rằng trong lời Diệp Lan Trăn nói ra là đang giáo huấn người, nhưng giọng điệu lại tràn đầy cưng chiều.

Đào Tư Di rất muốn động thủ đánh người, tên này rõ ràng thích ăn đòn mà, biết rõ còn cố hỏi, đây là muốn xem náo nhiệt sao?

"Chồng trước của em. "/"Là chồng cô ấy. "

Hai giọng nói đồng thời vang lên nhưng hàm nghĩa lại khác nhau rất lớn.

"Hả? Tư Di, đây là chồng trước của em sao. " Diệp Lan Trăn trong lời nói biểu lộ lập trường của anh.

Trần Thiệu thấy thế cũng hiểu được đây là chuyện xấu hổ, thương nhân khó dứt việc nhà, nhất là toàn những người được anh mời tới. Không nghĩ mối quan hệ phức tạp này lại xảy ra trên bàn ăn! Đây là vì từ trước đến nay anh chưa từng gặp phải loại sai lầm này. May mắn chuyện hôm nay không phải do anh gây ra, nhưng mặc kệ như thế nào, anh cũng phải làm gì đó để không khí dịu lại, cơm còn chưa được ăn đấy.

"Mọi người đều ngồi xuống đi, ha ha. "

Trần Thiệu trừng mắt nhìn Hoắc Tư Đình cùng Lãng Dự ngồi xem náo nhiệt, hai vị này chỉ biết nhìn, không nỡ đến giúp anh một tay.

"Anh Diệp ngồi đây này, còn vị tiểu thư này, tôi chưa từng thấy qua. "

Hoắc Tư Đình là người hiểu chuyện, mặc dù Lý Mộ Tiêu ở Côn Thành cũng coi như là một thương nhân thành công, nhưng còn không biết cách xa bao nhiêu so với nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp là đại gia tộc thâm căn cố đế, vòng vèo cong quẹo so mãi cũng chẳng với tới được.

Đến Côn Thành, đi theo Diệp Lan Trăn đã hơn mười năm này, gần đây nhờ vào chính quyền mới lấy được vài hạng mục lớn, từ dân bản xứ đến người từ xa tới Côn Thành này làm ăn đều biết nhà họ Diệp, gia tộc khiến người người phải kiêng nể! Nghe nói người trẻ nhà họ Diệp có thể dựa theo hứng thú và năng lực của mình mà tùy ý phát triển. Nhưng khi đã đến độ tuổi nhất định, khẳng định sẽ có một hay hai người nổi tiếng tham gia vào chính quyền, mục đích chính là tránh một ngày nào đó nhà họ Diệp vì cây to đón gió mà bị kẻ khác bắt gọn.

Bọn họ không nghĩ sẽ đắc tội Lý Mộ Tiêu nhưng lại càng không dám đắc tội với Diệp Lan Trăn, một là không nghĩ, một là đắc tội không nổi, ai nặng ai nhẹ khó có thể phân biệt.

"Đào Tư Di, em họ tôi. " Thanh âm Diệp Lan Trăn phi thường rõ ràng truyền đến trong tai mỗi người ngồi ở đây.

"Nha, thì ra là em họ, em họ đến ngồi bên này. " Lãng Dự vừa nghe rốt cuộc cũng mở miệng. làm em họ là tốt nhất. May mắn Diệp Lan Trăn chưa nói là vị hôn thê hoặc bạn gái, vậy thì sẽ rất thú vị, cục diện như vậy khó có thể khống chế nổi.

Lý Mộ Tiêu đang nhăn mặt vừa nghe xong liền giãn ra chút ít, nhưng anh ta vẫn thấy kỳ quái, tại sao anh ta chưa từng nghe Đào Tư Di nói cô có người anh họ lợi hại như vậy!

Đào Tư Di và Diệp Lan Trăn lần lượt ngồi bên trái Trần Thiệu, Lý Mộ Tiêu thì ngồi bên phải Trần Thiệu. Chỉ cần cô vừa nhấc đầu là có thể cảm nhận được tầm mắt đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Anh Diệp, anh cùng Đào tiểu thư gọi thêm vài món ăn đi. " Trần Thiệu phái người phục vụ đưa thực đơn qua.

Diệp Lan Trăn tiếp nhận thực đơn, đem đặt tới trước mặt Đào Tư Di. "Thích ăn cái gì thì gọi đi, vừa rồi ở nhà cũng không thấy em ăn nhiều. " Khi anh lời này, giọng điệu ôn nhu như đang thủ thỉ với người tình, nhưng tiếng nói lại vừa vặn để mọi người nghe thấy.

"Cho cô ấy cải xào tỏi và cải luộc dầu hào. " Lý Mộ Tiêu vừa dứt lời, không khí trong phòng liền ngưng trệ. "Anh nhớ rõ em thích ăn nhất là hai món này. "

Diệp Lan Trăn cười không nói nhìn Đào Tư Di, anh muốn nhìn xem cô nàng này chuẩn bị ứng đối với tình cảm nồng nàn của người sắp trở thành chồng trước như thế nào.

“Vậy lấy hai món đó đi. ”

Lời của cô rõ ràng lấy lòng Lý Mộ Tiêu, biểu tình trên mặt anh ta hòa hoãn rất nhiều. Đào Tư Di không ngờ chính cô lại ở trong hoàn cảnh này, cô bĩu môi lại nói thêm một câu.

“Dù sao em cũng thấy không ngon miệng, không muốn ăn bất kỳ cái gì, anh họ, em gọi cho anh lẩu cay đặc biệt nhé, em nhớ rõ anh thích ăn nhất là món đó.” Lời tiếp theo của Đào Tư Di khiến cho hai người đàn ông đồng thời đen mặt.

Lý Mộ Tiêu là vì vợ mình ái muội nói chuyện với người đàn ông khác.

Còn Diệp Lan Trăn không thể ăn nổi một phần cay, ngay cả hạt tiêu nhỏ anh cũng chỉ dám nhìn không dám động vào, không nghĩ tới cô gái nhỏ này trí nhớ tốt như vậy, mới hai bữa cơm đã nhớ kỹ anh kiêng ăn cái gì.

"Được, món em thích, anh khẳng định cũng rất thích.” Diệp Lan Trăn ôn nhu gật gật đầu, lời anh nói sến sẩm đến mức toàn thân Đào Tư Di đều nổi da gà.

Một bữa cơm trong khí quỷ dị giữa ba người cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi ăn xong, Trần Thiệu dựa theo lệ thường mời mọi người đi KTV làm tăng hai. Hoắc Tư Đình cùng Lãng Dự là hai người cố ý bị tìm đến giúp vui, đương nhiên không có ý kiến gì. Hiện tại còn lại ba người tiêu điểm của bữa cơm vẫn chưa bày tỏ thái độ.

“Đi tiếp hay về nhà?” Diệp Lan Trăn cúi đầu hỏi Đào Tư Di, vừa rồi không biết cô gái này có phải cố ý hay không, gắp cho anh một đống thức ăn cay, vì phải tỏ vẻ hai người vô cùng thân thiết, anh đều kiên trì ăn. Hiện tại trong bụng nóng rát, cảm giác như anh sắp thở ra khói.

"Về nhà?" Lý Mộ Tiêu sâu sắc nhận định hai từ trong điểm, ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm Đào Tư Di.

“Các anh đi chơi đi, em tự mình trở về là được. ”

Một bữa cơm khiến ý chí và sức lực Đào Tư Di mệt nhọc quá độ, hiện giờ cô chỉ mong trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nay ra ngoài vô tình gặp Lý Mộ Tiêu làm toàn bộ thần kinh của cô đều bị buộc chặt. Nhưng lại làm cô có cảm giác thật kỳ lạ. Khi trước cô nghĩ nếu mình gặp chồng ở bên ngoài, có lẽ sẽ cảm thấy rất khổ sở, nhưng hôm nay cô lại vô cùng bình tĩnh, tuy rằng có mất mát, nhưng không đau như cô tưởng tượng.

"Trần Thiệu, các cậu đi đi, tôi với Tư Di về nhà trước. "

Diệp Lan Trăn dắt tay Đào Tư Di, vừa xoay người muốn đi liền bị Lý Mộ Tiêu cất bước ngăn cản.

"Cậu Diệp, chờ một chút. " Lý Mộ Tiêu nhìn Đào Tư Di, ngay cả một cái liếc mắt với anh ta cô cũng không muốn. “Tư Di là vợ của tôi, không phiền đến cậu Diệp. ”

"Em họ, em rể trước muốn em về nhà của anh ta đấy, em muốn về không?” Diệp Lan Trăn không để ý đến người đàn ông trước mắt, trực tiếp cúi đầu hỏi ý cô gái bên cạnh. Giọng điệu anh trào phúng không cần nói cũng biết.

"Em muốn về nhà. " Đào Tư Di vẫn không thèm liếc Lý Mộ Tiêu một cái, tiếng cô nói không lớn, nhưng rất kiên định.

Lý Mộ Tiêu không thể chịu đựng thêm chuyện mình bị Đào Tư Di bỏ qua, cầm tay cô kéo vào ngực anh ta.

"Anh buông tay đi. " Đào Tư Di không nghĩ anh ta sẽ làm ra hành động như vậy, trước mặt cô trước giờ anh ta đều là con người tao nhã, chưa từng thô lỗ.

"Buông tay? Chỉ cần anh không đồng ý, em vẫn là vợ của anh. " Động tác của Lý Mộ Tiêu quá đột nhiên, đến khi Diệp Lan Trăn phản ứng kịp, Đào Tư Di đã bị anh ta ôm vào trong lòng.

"Vợ, cùng anh về nhà đi, anh cam đoan không bao giờ làm chuyện như vậy nữa. Đừng giận anh nữa, anh rất nhớ em. ”

Trong mắt Lý Mộ Tiêu đầy đau đớn cùng hối hận, ngược lại khiến Diệp Lan Trăn ngây ngẩn cả người, anh thật không nỡ xuống tay ngăn cản. Tuy rằng cô nàng khơi mào hứng thú của anh, nhưng anh vẫn biết đạo lý ‘thà phá mười tòa miếu chứ không nên phá hủy một cuộc hôn nhân’. Anh cũng không có ham mê xấu tính đi phá hủy hôn nhân của người ta, hiện tại chỉ còn cách để cô nàng này quyết định.

Nếu như cô muốn chạy, anh không có ý kiến, Diệp Nam Tê đã bị đá vào bộ đội, mục đích của anh đạt được rồi, Lý Mộ Tiêu, anh không đặt vào mắt.

"Lý Mộ Tiêu, anh buông tay. "

"Vợ, đừng nóng giận, theo anh về nhà đi. "

"Lý Mộ Tiêu, nếu như anh không buông tay, ngay ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau trên toà án, tôi nghĩ chỉ cần ảnh chụp cũng đủ để tòa án phán quyết chúng ta ly hôn. ”

Lời của cô khiến Lý Mộ Tiêu ngây ngẩn cả người, anh ta vẫn nghĩ chỉ cần nhìn thấy Đào Tư Di, van cầu cô, cô nhất định sẽ tha thứ cho anh ta, không nghĩ tới cô kiên quyết như vậy!

"Có phải vì anh ta hay không. " Lý Mộ Tiêu chỉ hướng Diệp Lan Trăn. "Có phải em tìm được người tốt hơn anh nên mới kiên quyết như vậy. Có phải ảnh chụp này em tìm người chụp đúng không, đơn giản vì em muốn chúng ta ly hôn?”

Vẻ mặt Đào Tư Di kinh ngạc nhìn Lý Mộ Tiêu, anh ta càng ngày càng khiến cô thất vọng. Ban đầu cô còn tưởng rằng hai người có thể bình tĩnh chia tay, nói không chừng còn có thể làm bạn bè bình thường. Nhưng thật không ngờ anh ta lại quá càn quấy như thế, thậm chí bây giờ còn rõ ràng chỉ trích cô. Theo ý anh ta nói, đến người ngốc còn hiểu được. Anh ta cho rằng cô ngoại tình trước nên mới tìm anh ta ly hôn sao.

"Lý Mộ Tiêu, tôi lặp lại lần nữa, nếu anh còn không buông tay, ngày mai chúng ta gặp nhau trên tòa án. ”

Giọng nói Đào Tư Di lạnh như băng, lúc trước trong giọng cô còn chút do dự thì hiện giờ cô đã kiên quyết dứt khoát.

Lý Mộ Tiêu vì nhất thời tức giận mà nói lỡ miệng. Nghe xong lời cô nói mới lập tức tỉnh táo lại, vừa rồi anh ta rốt cuộc đã nói cái gì, thế nào mà anh ta lại có thể nói ra như vậy?

"Vợ, anh... " Lý Mộ Tiêu hối hận vì đã kiềm chế không buông cô ra.

"Ba ngày, nếu như anh không kí tờ ly hôn, chúng ta gặp nhau tại tòa án. "

Đào Tư Di xoay người, đi đến bên người Diệp Lan Trăn.

"Về nhà. " Hai chữ rõ ràng lưu loát.

"Được. "

Sau khi Diệp Lan Trăn đáp ứng mới phát hiện bản thân mình như đang tiếp nhận mệnh lệnh, mà cô lại là người chỉ huy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.