The Price Of Pleasure

Chương 10: Chương 10




Grant tỉnh dậy khi giọt nước mưa nặng trịch đầu tiên rớt xuống trán anh. Anh chửi thề khi theo sau nó là hết giọt này đến giọt khác, cho đến khi anh đã ở ngay giữa một cơn bão nhiệt đới. Anh đã từng nằm ngủ giữa trời mưa trước đây, anh tự bảo mình - anh chỉ cần phải chấp nhận hoàn cảnh. Nhưng cái đêm đó chẳng thể so với đêm nay chút nào, một phần trong anh cãi lại. Anh liếc về phía cái chòi, biết rằng trong đó rất khô ráo.

Ở chung với cô ta hoặc là ở ngoài. Anh đứng dậy nhưng không tiến lại gần, quyết tránh xa. Anh trú dưới một phiến lá, dựng cổ áo dậy. Cũng không quá tệ...

Khi anh bắt đầu thở ra nước mưa, anh chửi thề dữ dội và vớ lấy cái túi, tiến về phía cái thang. Anh rũ nước và vào trong, thấy cô đang cuộn tròn thoải mái. Có vẻ chẳng quan tâm gì việc anh bước vào chòi, cô còn chẳng thèm ngồi dậy.

Anh cởi cái túi ra, quỳ xuống và thò tay vào trong. Tất cả quần áo của anh đều ướt nhẹp. Anh ngồi phệt xuống.

"Tôi sẽ rất thích thú xem da anh thối ra do cái phép tắc yêu quý của anh."

Anh thôi gãi cánh tay và lườm cô trong bóng tối.

"Chẳng có ánh sáng đâu." Giọng cô có vẻ bực bội, nhưng thể đang nói với một đứa bé bướng bỉnh. "Phép lịch sự của anh sẽ được giữ nguyên vẹn."

"Vấn đề không phải là lịch sự." Ngủ với người được anh bảo hộ trong phòng cô ta. Không có quần áo của anh trên người. Tuyệt thật đấy.

"Thế vấn đề là gì?"

"Phép lịch sự của cô. Cô quay người đi để tôi cởi đám quần áo này ra nào."

Với một tiếng thở dài chịu đựng, cô xoay người. "Nằm cái giường của Cammy ấy."

Anh nhìn lên trần nhà trong lúc cởi quần áo, rồi nằm xuống trên tấm nệm được bện bằng cỏ.

Sự mệt mỏi của một ngày phủ lên anh ngay khi anh gối đầu lên cánh tay mình. Đôi mi mắt anh nặng trĩu không thể cưỡng lại nổi. Anh suy nghĩ lơ mơ: cũng không tệ lắm khi ngủ cùng cô ta ở đây... trong hoàn cảnh thế này, thỉnh thoảng cũng phải bẻ cong các quy tắc...

Grant được thấy một giấc mơ tuyệt vời nhất trong đời. Victoria cong người bên cạnh anh dưới tấm chăn, ngực cô thật mềm mại trong tay anh. Anh đặt tay lên bầu ngực còn lại, và trong sự ngạc nhiên của mình, anh cảm thấy ngón tay cô trên ngực anh, đang lần xuống dưới.

Hơi thở anh trở nên gấp gáp. Bàn tay anh khum lại quanh bầu ngực của cô - hơi ấm, sự mềm mại không thể tin được của làn da, liệu anh có thể mơ thấy sự hoàn hảo đến thế này không? Anh hé mắt ra, cũng đúng lúc mi mắt cô ngước lên. Yếu đuối và mềm mại sau giấc ngủ, cô hấp dẫn không thể cưỡng lại được. Có thể anh vẫn đang mơ... Nghiêng lại sát hơn và đặt môi lên môi cô, anh đưa ngón tay trên nụ hoa cô. Cô thở hắt ra và hông cô ưỡn lên.

Khi anh tiếp tục hôn cô, đưa lưỡi quanh đôi môi, bàn tay cô đưa xuống để khám phá sự cương cứng của anh. Anh rùng mình khi những ngón tay cô lướt qua cái đầu ươn ướt, và rên lên khi một móng tay trơn khẽ đưa qua cái gốc. Nếu cô cứ tiếp tục sờ và vuốt ve anh như thế, anh sẽ không kìm được. Anh muốn thế. Đã lâu lắm rồi...

Một luồng sáng ùa vào căn phòng. Grant cứng người. Cả người Victoria cũng căng ra.

"Không thể tin là tôi đã cười nhạo cái ý nghĩ coi anh là hình mẫu một quý ông Anh quốc thực thụ," Ian cười to ở phía cửa. "Để tôi nói cho anh nhé, tôi thực lòng bái phục anh rồi đấy!"

Ian nghiêng người vào trong chòi, cười với Grant đầy hãnh diện.

"Cái quỷ gì thế này?" Dưới tấm chăn, bàn tay Grant vẫn đang đặt trên ngực Victoria, và tay cô nắm cũng đang chặt lấy anh. Đôi môi cô mím lại, còn răng anh thì nghiến chặt. Cả hai bật lùi khỏi người nhau. Cô nhanh hơn anh, và khi cô chuyển người, cả nửa cái áo của cô mắc lại trên cổ tay anh. Cô vội vàng giật lấy và khép nó lại, nhưng vẫn còn một đường mở hình chữ V chạy xuống đến cái bụng phẳng lỳ của cô.

"Ôi, nhìn đôi chim uyên ương kìa."

Chúa ơi, sự sỉ nhục cũng chỉ đến mức này mà thôi. "Xuống địa ngục đi, Ian." Grant ném chiếc ủng của anh về phía cửa, đỏ mặt khi nhớ lại tất cả những bài giảng mà anh nói với Ian. Anh đã tin tưởng tất cả những gì anh nói với anh ta, nhưng chỉ một tuần trên đảo đã làm hỏng cả một đời thận trọng. Có phải thực sự vừa rồi tay anh đã đặt trên ngực cô gái được anh bảo hộ?

"Địa ngục á? Đã đến đó rồi," Ian thông báo. "Cơn bão đó thật là một con quái vật -"

"Cammy đâu?" Victoria ngắt lời. "Chị ấy có tệ hơn không?"

"Cô ấy hơi say sóng một chút, nhưng chúng tôi vượt qua ổn cả," Ian nói. "Khi tôi đi, Cammy đang ở trong cabin của cô ấy, đọc sách ngấu nghiến như cô ấy đã tấn công kho dự trữ trà của chúng tôi."

"Cammy?" Grant chế nhạo cách anh ta sử dụng tên thân mật của cô gái.

"Đấy là cách cô ấy bảo tôi gọi cô." Quay sang Victoria, anh ta nói, "Quý cô Victoria, tôi là Ian Traywick, em họ cái tên quỷ khổng lồ ở ngay đây."

Victoria quan sát Ian với vẻ hoan nghênh. "Cảm ơn anh đã chăm sóc chị ấy. Tôi không thể nói cho anh biết tôi đã lo lắng đến thế nào." Cô lườm Grant.

"Đó là niềm vui của tôi. Cammy là một quý cô tuyệt vời."

"Đúng thế." Victoria mỉm cười, rạng rỡ nhìn Ian như thể anh ta là một vị anh hùng nào đó thời xưa.

Hơi thở của Grant như rít lên. Anh đã thấy cô cười mỉa hay nhếch mép khinh khỉnh, nhưng nụ cười của cô... Răng cô hoàn hảo và trắng tinh, mắt cô sáng lên, và Chúa giúp anh, cô có một lúm đồng tiền như muốn hút anh vào trên má. Ngay cả Ian cũng như bị ngợp và nhìn về phía Grant chờ đợi. Giờ đây, với đôi má như nụ hồng sau giấc ngủ của cô, mái tóc cuộn lên với các lọn tóc trắng và vàng phủ xuống vai, cái khe trần trụi giữa hai bầu ngực - anh chẳng có gì để chống đỡ nổi những cái đó...

Liệu Ian có làm nổi ko?

Cái áo của cô đang mở. Anh đặt một bàn tay xòe rộng lên ngực cô.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt dữ dội, tát anh, rồi ngã sang phía khác.

Ian cố không cười phá lên.

Grant gắt, "Chúng tôi sẽ về trại ngay. Vì Cô Scott đang ở trên tàu, hãy bảo cô ấy chọn một số quần áo cho Victoria trong cái rương tôi mang theo."

"Sẵn sàng phục vụ." Ian nở một nụ cười cuối cùng và quay người đi.

"Ian?" Grant gọi. "Tôi có thể tin là anh sẽ không nói gì về chuyện này chứ?"

Ian xoay người và đặt một tay lên phía trái tim. "Anh làm tôi tổn thương đấy. Liệu tôi có thể phản lại sự tin tưởng không?" Anh ta thong thả bước đi, cười khúc khích.

Họ tiêu rồi.

Xoa xoa tay khắp mặt, anh cố kiếm chuyện gì đó để nói. "Cô đã sang giường tôi đêm qua."

Cô nhìn anh giận dữ. "Không, anh đã sang giường tôi!"

Đúng là anh đã làm thế. Chúa ơi, vụ này thật khó xử.

Cô nhìn đi chỗ khác, trùm kín chăn, đầu gối co trước ngực. Anh bóp trán bằng một tay. "Tôi xin lỗi về chuyện này. Đáng lẽ nó không nên xảy ra. Và nó sẽ không xảy ra nữa đâu."

Cô phẩy tay. "Anh cứ nói thế mãi, và rồi anh lại sờ mó tôi, hôn tôi."

Sự xấu hổ của anh chuyển thành giận dữ. "Tôi nhớ là cô cũng sờ mó tôi hăng hái chả kém."

"Lúc đó tôi đang nửa tỉnh nửa mê!"

Anh cho qua lời nói dối của cô. "Tôi phải mặc quần áo."

Lần này, thay vì chế nhạo những phép tắc, cô vớ lấy quần áo và chạy khỏi phòng.

Khi anh xuống, anh thấy cô đã thay đồ, nhìn chăm chăm về phía chiếc Keveral.

"Chúng ta đi hôm nay sao?" cô hỏi khẽ, như thể cô vẫn chưa tin được.

"Ngay khi thủy triều lên."

"Và anh sẽ dừng lại ở Cape Town chứ?"

Anh lưỡng lự, bỗng muốn nói rằng cô không có quyền đưa ra các yêu cầu, nhưng cuối cùng anh trả lời, "Chỉ đủ lâu để Cô Scott có thể gặp bác sĩ thôi đấy."

"Ra đi trong hôm nay," cô lẩm bẩm lần nữa, gương mặt cô nhợt nhạt. Không rời mắt khỏi con tàu, cô nói, "Tôi cần phải lấy vài thứ trước khi đi."

"Thế thì cô còn cả buổi sáng. Tôi sẽ đi cùng cô."

"Không." Cô lắc đầu. "Tôi muốn được một mình."

Thật không may, Grant hiểu yêu cầu của cô là hợp lý, nhưng anh không muốn để cô ra khỏi tầm mắt. "Tốt thôi." Cô ấy sẽ nghĩ là cô ấy một mình.

Anh để cô đi trước, rồi theo sau, chắc chắn là cô đã phát hiện anh nếu cô không đang buồn bã đến thế. Ngay khi anh chắc mẩm cô đã phát hiện anh bám theo và cố tình la cà, chẳng làm gì hết, có thể là nói chuyện với mấy bông hoa, cô tiến vào một bãi trống.

Anh thấy cô quỳ xuống bên một cây thánh giá tạm bợ, đánh dấu một nơi rõ ràng là ngôi mộ của mẹ cô. Anh vẫn nấp, nhìn cô thì thầm trong nước mắt, và nhíu mày khi đôi vai nhỏ bé của cô rung lên.

Việc nhận ra anh đang đưa Victoria khỏi cái gì đã giáng một đòn mạnh vào anh. Cô không chỉ rời bỏ hòn đảo, hay là cả một cách sống.

Anh bắt đầu nghĩ đến cô như một phần thưởng, một cái đích, một mục đích cuối cùng. Giờ anh thấy cô, một cô gái trẻ đang đau đớn. Một người đang được anh chăm sóc, nhưng cô ấy đang e sợ.

Cô mở một cái hộp gỗ cũ đặt cạnh ngôi mộ, và từ trong, cô lấy ra một sợi dây bện có vật gì đó ở đầu, trông như một cái bùa hộ mạng. Khi cô đeo nó vào cổ, anh biết rằng cô thực sự sắp đi theo anh, và anh lặng rẽ rời khỏi nơi đó, để cho cô được riêng tư hoàn toàn.

Hai giờ sau, Victoria trở lại với một hộp kỷ vật và một bộ sưu tập vỏ sò sặc sỡ. Anh thấy cô bên rìa bãi cát, đang nhìn anh và đoàn người gói ghém cái trại với một đôi mắt lo lắng. Anh tập hợp những quần áo được gửi đến từ con tàu và đến gặp cô.

Cô nhìn chằm chằm cái bọc anh dúi cho cô với vẻ khó hiểu.

"Cô có nhớ-?"

"Tôi nhớ," cô nói khẽ.

"Tôi sẽ ở đây nếu cô cần giúp đỡ."

Như một cái máy, mắt vẫn nhìn về phía trước, cô bắt đầu cởi quần áo.

Anh xoay người. "Và tôi sẽ quay đi để cô được riêng tư."

"Tôi xong rồi," cô nói vài phút sau, giọng dứt khoát.

Anh quay nhìn cô, choáng váng bởi thứ anh nhìn thấy.

Sáng nay, anh đã bắt gặp nụ cười của cô. Sau đó, anh nhận ra anh chưa bao giờ băn khoăn xem cô nghĩ thế nào về tất cả những chuyện này. Và giờ, một đòn nữa - mặc trên người một chiếc váy ban ngày màu xanh nhạt, cô trông giống hệt một cô nương, một cô nương thật trẻ trung, và sự xấu hổ của anh tăng thêm. Sáng nay, cái cách anh chạm vào cô... Việc đó thật khó tưởng tượng cũng như anh tưởng tượng nhìn thấy cô trong chiếc váy này.

Anh nhăn mặt. Cô có vẻ không thoải mái, mặc dù nó rất hợp với dáng vóc mảnh mai của cô, với những ống tay thẳng và một cái eo rất gọn. Một cái cổ cồn to, cầu kỳ ở trên diềm cổ rõ ràng làm cô thấy bực bội. Cô xé tuột nó ra, chỉ còn lại cái thân áo trơn tru, gọn ghẽ, và nhìn anh, như thách anh dám nói gì, nhưng anh nghĩ nó đẹp hơn nhiều. Cô chẳng cần những đồ trang trí kiểu cách.

Victoria nhìn ra phía con tàu và gương mặt cô có vẻ căng thẳng. Có cái gì đó ở cô, với ngọn lửa ở bên trong và lòng kiêu hãnh đáng nể, đã làm anh lay động. Cuối cùng anh đã hiểu mình bị sự mạnh mẽ của cô hấp dẫn. Và giờ thì sự yếu đuối của cô cũng hấp dẫn anh luôn? Có lúc nào anh không bị cô hấp dẫn chưa nhỉ?

Ngay cả khi cơ thể cô run rẩy, cô vẫn nghếch cằm lên cao. Và anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh không thấy tự hào về cô.

Tori nhìn chằm chằm nơi ở của cô, hiểu rằng cô có thể không bao giờ nhìn thấy nơi này nữa. Cô cảm thấy trống rỗng cũng như hòn đảo vậy, mặc dù chưa có gì thay đổi nhiều ở đây. Rốt cục họ vẫn chưa gói ghém xong đồ đạc, nhưng hòn đảo đã có vẻ thiếu sức sống. Thậm chí như ám ảnh.

"Victoria, đến giờ rồi," Sutherland nói, giọng nói anh ta không có cảm xúc.

Không thể bước đi, cô ngạc nhiên khi anh bế cô lên, cho đến khi nhớ ra rằng phụ nữ luôn luôn được bế đi khi xuống nước. Sutherland vẫn luôn là một quý ông, bế cô với sự lịch thiệp vô cảm trái ngược với cảm xúc mãnh liệt của anh ta mới chỉ vài giờ trước đây.

Anh đưa cô cho người đàn ông nhỏ con ở trên thuyền, Dooley, như thể cô là một món đồ sứ dễ vỡ. Cô thẳng người dậy và lại chỗ ngồi. Vài thủy thủ nhìn cô với vẻ tò mò, vài người mỉm cười. Cô nghĩ Sutherland hình như đã lừ mắt với bất cứ ai nhìn cô, nhưng cũng có thể cô chỉ tưởng tượng ra chuyện đó.

Ở ngay bên cạnh thủy thủ đoàn của anh làm cô thấy khó ở, nhưng cảm giác đó bị sự ngẩn ngơ vì phải ra đi che lấp. Khi họ đẩy thuyền ra xa và các mái chèo bắt đầu rẽ nước, trong cô, hương hoa nhài nồng nàn dần biến đi sau bao nhiêu năm. Hòn đảo của cô nhỏ dần. Cô có thể thấy những đàn chim như những chấm nhỏ, bay lờ lững trên những ngọn cây, và những dòng thác như những sợi chỉ bạc chui xuống đất. Mặc cho tất cả những hiểm nguy và gian khổ họ phải đối mặt ở đây, quê hương của cô trông vẫn như một thiên đường.

Quá nhanh, họ đã đến chỗ con tàu. Sutherland nắm lấy tay cô, đỡ cô đứng dậy bên dưới cái thang khi họ khẽ lắc lư với những con sóng. Và khi cô đặt bàn chân trên nấc thang đầu tiên, cô xoay lại nhìn anh. Anh cũng trèo lên, ngay bên cạnh cô, giúp cô đứng vững.

"Không có gì phải sợ đâu," anh nói chỉ cho cô nghe thấy.

"Tôi không sợ," cô thì thầm với anh. Nhưng cô không chuyển động. Cô nghển cổ nhìn cái thang chạy dọc lên một bên mạn con tàu. Nếu một người ngã từ độ cao ấy xuống...

Anh vỗ vai cô một cách gượng gạo. "Đi nào, Victoria. Chúng ta cần phải đi."

Sự tức giận làm cô quên cả sợ hãi. Sự lịch thiệp lạnh lùng của anh vì thủy thủ đoàn - để họ khỏi nghi ngờ là anh đã vuốt ve cô suốt đêm - làm cô phát cáu.

Cô trèo lên dễ dàng, ngay cả trong cái váy khốn nạn của cô, với anh ở ngay bên dưới bên cạnh cô suốt quãng đường lên. Cô quyết không nhìn xuống, và cuối cùng cũng lên đến boong tàu, bám chặt lan can như thể nó là sợi dây cứu mạng. Trong khi những người khác lên tàu và kéo chiếc thuyền lên, Grant đưa ra các mệnh lệnh.

Cô dừng lại, men theo con tàu, rồi ngồi thụp xuống khổ sở giữa một đống váy áo. Tori ngửi thấy mùi những cánh buồm ẩm ướt và những sợi chão bằng gai dầu, và những ký ức lại dồn về trong tâm trí cô như một bộ phim. Cô nhớ ông thuyền trưởng già của chiếc Serendipity đã nói với cô rằng từ giây phút con tàu xuống nước, nó đã bắt đầu rữa ra, bắt đầu chết.

"Nhổ neo." Giọng Sutherland thẳng băng. Chết chóc.

Chưa được. Chưa được! Khi họ giương buồm và tiến về phía trước, cô cố rướn lên để nhìn hòn đảo của cô, nằm đó lặng yên và chắc chắn.

Sự chuyển động của con tàu, trườn đi bên dưới cô như một bờ đất nhày nhụa, làm cho bụng cô quặn lên. Cô nôn ọe nhưng chẳng hề thấy xấu hổ. Nước mắt nhạt nhòa trên mắt. Không thể kiểm soát được. Tori gần như cười phá lên trong hoảng loạn - bị xô đẩy khắp nơi như một con tàu trên biển...

Tất cả sự giận dữ và sợ hãi đều trỗi dậy, như đe dọa sẽ xiết cô đến nghẹt thở. Cô nhớ lại nỗi khủng khiếp của cô và Cammy khi họ nhìn quanh trên hòn đảo đêm đầu tiên.

Không biết tìm nước ở đâu. Không biết tìm thức ăn ở đâu. Ngày tận số như phủ xuống nhận thức của họ khi Mẹ cuối cùng cũng ngã gục trước sự đau đớn - với tiếng rên thấp, tắc nghẹn như cố kìm nén. Nhìn thấy tay Cammy bê bết máu vì những hòn đá mài khốn kiếp, cố nhóm lửa cho Mẹ. Nhìn thấy cái gì đó trong Cammy như biến đi khi chị ấy khuỵu xuống vào cái đêm ướt át, gió ào ạt và tối tăm đó, gần một năm sau, khi chị ấy thả tảng đá dính máu xuống cạnh cái xác bất động của tên thuyền trưởng.

Tori đưa tay lên sợi dây trên cổ, những ngón tay lần trong lớp áo để lôi ra chiếc nhẫn cưới của mẹ. Cammy đã tháo nó ra khỏi ngón tay đã chết của Mẹ bởi bà bảo chị làm thế.

Tất cả những ký ức hằn sâu trong cô như một suối nước bị đè lấp lâu ngày chuẩn bị nổ tung ra.

Tori từng bị đẩy vào một hoàn cảnh sống hoặc chết, và cô đã thích nghi được. Cô xoay người nheo mắt nhìn Grant. Người đàn ông này đang sử dụng cô để tiến xa, và làm thế cũng có nghĩa là lôi cô khỏi một cuộc đời và đẩy cô chúi sâu vào một cuộc đời khác.

Đến khi nào thì cô có thể tự điều khiển số phận của mình? Sự sợ hãi lẫn với giận dữ nóng đến như bỏng rát bên trong. Thật to, cô chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng trái tim mình đập.

Con tàu chồm lên khi cơn gió giật căng những sợi dây buồm, làm bên trong cô như lộn tùng phèo, và hòn đảo mờ dần ở đằng xa. Cô đứng dậy, lảo đảo đi tới, và vịn vào khoang thuyền.

"Victoria, Cô Scott sẽ dẫn cô tới cabin của cô," Sutherland nói ngay sau lưng cô. Khi cô quay người nhìn anh, anh nhăn mặt. "Camellia ở ngay đây."

Cô loáng thoáng nghe thấy anh nói. Trong đầu cô, cái miệng của anh chuyển động thật chậm chạp - chẳng có từ nào thoát ra. Mí mắt cô nặng dần và rồi cô xoay vòng vòng, cô có thể thấy mặt trời ngay bên trên. Một tiếng thịch vang lên đâu đó cạnh cô. Cô nghe tiếng Cammy kêu thất thanh, và nhận ra một bên đầu cô đau không chịu nổi. Cô muốn khóc. Thuyền trưởng lại nói, lần này tiếng anh vang lên ngay bên cạnh cô, không ra lệnh mà cầu khẩn. "Victoria, làm ơn mở mắt đi."

Khi cô cố mở mắt ra, cô thấy gương mặt anh thật căng thẳng.

"Cứ mở mắt đi nhé, cưng."

Con tàu lại chồm lên, làm cô rên rỉ. Khi mí mắt cô lại hấp háy, anh bế xốc cô lên trong đôi tay. Lờ mờ, cô cảm thấy Cammy đang đánh vào người thuyền trưởng để đến cạnh cô, và anh càng xiết cô chặt hơn vào ngực mình. "Thế thì anh tự mang cô ấy đến cabin đi" - Cammy gắt gỏng - "nếu anh không chịu thả cô ấy ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.