Ý chí. Đó chính là thứ có thể đánh bại con cá quỷ quái này. Cứ mỗi lần Grant căng người chuẩn bị phóng lao xuống, cái con quỷ lại bơi đi một cách tinh quái. Nhưng anh là một người kiên nhẫn và sẵn sàng rình con mồi hàng giờ nếu cần thiết. Cánh tay anh cảm thấy nhức vì phải giơ lên cao quá lâu, nhưng anh rất bướng. Và thế cũng đáng -
Nước bắn tung tóe lên mặt anh và con cá phi vụt đi mất, cả hai đều là do cái hòn đá to đùng vừa chìm xuống trước chân anh. Răng nghiến chặt, anh nhìn về phía rìa tán cây, nơi Victoria tặng anh một cái cười khẩy chiến thắng. Gầm lên, anh phóng cái lao về phía mép nước, nơi nó cắm thẳng xuống, rồi xải bước về phía cô. Anh cứ bước thêm một bước, cằm cô lại nghếch lên cao hơn. Khi anh đứng ngay trước mặt cô và ném cho cô một cái nhìn từng làm cả những thủy thủ là tội phạm khiếp sợ, cô thậm chí không thèm nao núng. Cô không thấy sợ cũng như bị de dọa bởi anh. Có lẽ cô nên sợ thì hơn.
Không nói một lời, anh chộp lấy cánh tay cô và tiến về phía mép nước.
"Không! Sutherlan," cô kêu. "Tôi lau khô người rồi! Đừng!"
Chẳng có gì có thể ngăn anh quẳng cô xuống nước. Trừ những giây cuối cùng, khi cô chuyển từ đấm thình thịch vào ngực sang vòng tay qua cổ anh để xiết. Ngay khi anh hất cô ra, cô lôi cả anh theo xuống.
Anh trồi lên mặt nước, ho sặc sụa, gần như là đang cười.
Cô phun phì phì, gạt tóc ra khỏi mặt. "Đồ khốn! Anh sẽ phải hối tiếc..." Cô ngưng bặt khi nhìn xuống ngực mình, đưa mắt theo cái nhìn chằm chằm của anh. Cái áo của cô bị xoắn lại và rách, gần như tuột khỏi vai cô, để lộ phần trên một bên ngực. Lớp vải sần sùi bám chặt lấy bên kia. Cô kéo cái áo ra khỏi ngực, nhưng nó cứ bám lại một cách ngoan cố, làm nổi rõ núm vú cương cứng của cô. Nhìn thấy chúng, tưởng tượng được chạm vào cô, miệng anh trên người cô... Sự ham muốn nổ bùng, cháy bỏng trong anh.
Tay anh nắm chặt khi anh cố sắp xếp lại những ý nghĩ và sự thôi thúc như muốn phá vỡ anh. Cả sáng nay anh đã nhìn cô, mắt dính chặt vào cặp chân dài và bộ ngực gần như trần trụi. Đường hõm trên lưng cô làm anh như muốn khuỵu xuống. Anh sẵn lòng đổi cả cuộc đời, anh biết chắc là thế, để được vuốt ve những đường cong ấy và đặt các ngón tay lên da thịt cô. Anh phải cố gắng như phát điên, để kiềm chế sự cương cứng gần như thường trực.
Và giờ thì cô đừng trước mặt anh gần như không quần áo. Anh bỗng băn khoăn không biết cô có bị anh làm cho xốn xang như cô đã làm với anh không. Hơi thở của cô gấp gáp và mắt cô mở to, nhìn khắp vòm ngực anh và xuống sâu hơn, một cách bạo dạn, với vẻ trầm trồ.
Anh nghĩ, có thể ngay thời khắc này, cô ấy sẽ đón nhận nụ hôn của anh, có thể để anh cởi chiếc áo khỏi người cô và đưa tay anh lên bầu ngực. Victoria, trần truồng, ở dưới nước với mình.
Anh thở ra một tiếng khò khè trong cổ, rồi tự lôi người mình về phía bờ. Không chậm lại, anh nhặt những chiếc ủng và cái áo rồi bỏ đi thẳng. Anh đi tới đi lui trên bãi biển trắng tinh chói mắt, chỉ dừng lại để quăng chiếc vỏ sò xuống nước hoặc tưởng tượng con tàu của anh đang neo ngoài kia. Trước khi anh tìm thấy cô, anh chẳng hề vội vàng muốn trở về nhà. Còn giờ thì việc đó như là thứ duy nhất có thể cứu rỗi linh hồn anh. Victoria sẽ mất đi sự lôi cuốn của cô trong thế giới của anh. Cô quá thẳng tính, quá bạo dạn.
Anh nhìn mặt trời đang lặn xuống, sững sờ bởi những dải màu chạy ngang qua bầu trời. Chỉ ở đây anh mới có thể thấy cảnh tượng ấy - màu đỏ rực như máu chống chọi với màu cam, tía, và màu xanh của màn đêm đang tới, những màu sắc dữ dội như phản chiếu những cảm xúc điên cuồng của chính anh. Grant là người của sự tự chủ, và nếu cô hủy hoại sự tự chủ của anh, cô cũng hủy hoại anh luôn. Cô đã làm đảo lộn những cảm xúc trong người anh đến mức báo động. Đến mức nguy hiểm.
Chưa người đàn bà nào từng làm cho anh... thèm khát. Làm cho anh khát khao hơn cả anh có thể hay là sẽ khát khao.
Khi anh trở lại con lạch, cô đã đi, và thế là anh lại quay về trại. Được nửa đường lên chòi, anh ngửi thấy mùi nấu nướng. Chẳng có gì mùi có thể hấp dẫn đến thế. Mùi thơm càng đậm lên, và như một con thú, nước miếng anh tiết ra.
Anh thấy cô đang chuẩn bị những con cá họ bắt được trên đống lửa, và kết luận rằng anh chưa bao giờ đói đến thế này trong đời. Sau khi đảo mắt một vòng quanh bãi đất trống, anh hỏi, "Chúng ta ăn bằng cái gì?"
Cô cười phá lên mà chẳng hề có vẻ trêu chọc. "Anh nghĩ là anh sẽ được ăn?"
"Dụng cụ để ăn đâu?" anh nghiến răng.
Cô ném cho anh một cái thở dài vẻ chịu đựng. "Anh kiếm vô ích thôi. Hãy mừng vì còn có cái đĩa."
Anh liếc xuống cái miếng gỗ mà cô gọi là cái đĩa, chất đầy cá trắng phau. Ăn cá bằng tay?
Victoria đã bắt đầu và tiếng cô chóp chép không giúp anh chống chọi thêm được. Cuối cùng, rồi thì cả nghi thức cũng bị quẳng sang một bên, anh bốc miếng thịt vào mồm. Anh lim dim mắt trước khi kịp ngăn bản thân lại. Nó như tan ra trong miệng. Vị ngon, mềm, và mùi thơm quện vào không giống bất cứ thứ gì anh từng nềm. Anh thấy cô đang quan sát mình và đỏ mặt.
Họ chén sạch tất cả. Grant cố ăn cho giống với một người văn minh, nhưng cuối cùng, anh cũng chẳng thành công lắm. Anh vét tất cả thức ăn vào mồm như một con thú và vẫn còn thòm thèm. Victoria phải kéo mạnh cái đĩa đến hai lần mới lấy được nó khỏi tay anh và mang đi rửa. Hòn đảo này bắt đầu tác động đến anh rồi. Anh sẽ không - không thể - để cho nó làm vậy. Anh mạnh hơn sức hấp dẫn của chỗ này.
"Cô đang làm gì thế?" anh hỏi khi anh thấy cô vắt nước từ một loại quả gì đó lên những ngón tay. Cô không trả lời, chỉ ném cho anh nửa quả còn lại. Nó có mùi chua chua và át đi mùi cá trên tay anh.
"Anh có vẻ đã khá quen thân với mấy cái dụng cụ ăn," cô cười ẩn ý và thả mình vào cái võng còn lại.
"Tôi không hiểu sao cô không đẽo lấy vài cái. Tôi thấy cô đã làm được vài cái lưỡi câu bằng xương. Tôi biết cô có làm được."
"Tại sao tôi phải phí phạm con dao - con dao duy nhất của tôi - để đẽo một cái nĩa trong khi tôi có những ngón tay và ngón cái quay vào trong?"
Anh ngồi lên một khúc gỗ cạnh đống lửa. "Bởi vì cô sẽ giữ lại chút gì đó của sự văn minh? Cô sẽ phải học nhiều thứ khi cô trở về đấy."
"Nếu tôi chưa quên thì sao?" cô hỏi. "Có thể tôi chỉ lựa chọn không để ý đến một số việc."
"Như là?"
Cô thả một chân ra ngoài võng để đẩy cho nó đung đưa. "Chẳng hạn những thứ không thích hợp với nơi này. Ăn mặc như một quý cô, ví dụ thế. Chui vào trong ba trăm cân đồ lót - ngay cả nếu tôi có những cái đó - sẽ giống như tự sát. Anh phải thích nghi hoặc anh sẽ chết."
"Đấy không phải cách suy nghĩ văn minh." Lấy một cành cây từ đống củi, anh cời những viên than. Khi ngọn lửa bốc cao hơn, anh có thể nhìn rõ gương mặt cô. "Cô ở đâu không quan trọng - cô không thể đánh mất cách cư xử, cách ăn mặc. Nếu không, cô sẽ không còn là mình."
"Và tại sao tôi phải muốn là mình?" Cô căng giọng và nhìn anh. "Nghe này, thuyền trưởng. Trong tám năm, chúng tôi nghĩ là cả thế giới xem như chúng tôi đã chết. Điều đó cũng có mang lại chút tự do nào đó." Cô lại thả lỏng người. "Và dù anh có biết hay không, anh cũng đang bắt đầu thích nghi như tôi vậy."
"Cô nói thế nghĩa là sao?"
"Cởi áo, cởi ủng -"
"Cô nhận ra rồi hả?" anh hỏi với cặp lông mày nhướng lên cao, và cô co tay lại trước ngực. "Tôi hiểu tại sao quần áo của cô lại giống như" -anh vẫy một tay về phía cái khăn cô mới buộc quanh ngực mình - "thế kia. Nhưng, có thể cô nên hơi đỏ mặt chút chăng? Cô đã đủ lớn để biết về phép tắc khi cô đến đây."
"Phép tắc?" cô bật ra. "Tôi phải gọi anh là Thánh Thuyền trưởng hay Thuyền trưởng Thánh đây?"
Grant cố giấu sự bối rối.
"Đúng, tôi đã đủ lớn để học cái đó. Nếu tôi từng được dạy cách cư xử đúng phép tắc. Khi tôi bé, mẹ tôi thường nói chẳng có gì cản trở tâm hồn của con người bằng những phép tắc. Bà có thể đã gọi anh là một tên thích ra vẻ và làm cụt hứng.
"Tôi không phải là kẻ làm cụt hứng," anh cãi lại trước khi có thể tự ngăn mình. "Tôi theo các phép tắc bởi vì nó là xương sống của Anh quốc. Đó là cái phân biệt xã hội chúng ta với tất cả những chỗ khác trên trái đất." Anh bới tay vào tóc và cố giải thích. Trong tất cả những điều mà cô ta hiểu sai hoặc cố tình không hiểu - chuyện này không nên là một trong những cái đó. "Những quy tắc về phép cư xử không phải tự dưng nảy ra từ không gì cả. Chúng được hình thành sau bao nhiêu thời đại và được duy trì là có lý do của nó."
Cô nhìn anh vẻ suy tư. "Đúng, tôi sẽ gọi anh như thế. Thuyền trưởng Làm cụt hứng."
Anh lườm cô. Cô chả nghe một câu quái nào anh vừa nói hết. "Nếu bản ngã và phép tắc chẳng là cái gì với cô, tôi không biết liệu cô có muốn rời khỏi đây không nữa."
"Chỉ bởi vì tôi không chạy xuống bãi biển để gặp anh không có nghĩa là tôi không muốn đi khỏi đây. Anh đã đọc quá nhiều truyện về người bị dạt lên đảo rồi đấy. Và tin tôi đi, họ kể sai toét. Có khi nào mà phụ nữ - người sẽ chẳng ai nhớ bởi vì họ bị coi là đã chết - lại nên chạy ra và chào đón những thủy thủ đã hàng tháng trời ở trên biển?"
"Thực ra, tôi nghĩ là cô đúng khi cẩn thận." Anh nhìn chăm chăm vào đống lửa, nghĩ đến cuốn nhật ký, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với tên thuyền trưởng. "Cô không viết về tên thuyền trưởng đó sau khi Cô Scott đánh hắn."
Ngón chân cô kìm chiếc võng đong đưa lại. Cô ngồi dậy, thẳng người. "Bởi vì chuyện về hắn đã chấm dứt rồi. Hắn chết và chúng tôi để kệ hắn ở đó. Sau một ngày, thủy thủ đoàn của hắn không tìm thấy hắn, chúng sợ và ra khơi luôn." Dáng ngồi của cô như thách anh dám chỉ trích cô.
"Cô có hối tiếc về cái gì không?" Anh hy vọng là không, nhưng sao một người đàn bà có thể không bị dằn vặt bởi những ký ức ác mộng và bất an chứ. Hắn đã tóm cô, đã làm cô đau, cô đã viết. Mình đã muốn bảo vệ cô ấy - muốn đánh hắn. Cứ như mình đã mất trí vậy.
"Hối tiếc? Tất nhiên. Tôi hy vọng đã không xảy ra tất cả những chuyện đó. Nếu không được, thì tôi muốn mình là người giáng tảng đã xuống chứ không phải Cammy, để tránh chị ấy khỏi điều đó."
Grant chẳng thể kìm đôi mắt mình không mở to ra, không tin nổi những lời cô nói. Bất kỳ người đàn bà nào anh biết đều sẽ vẫy tay chới với, mong chờ sự giúp đỡ trong hoàn cảnh đó. Chẳng ai trong số họ có thể lao lên lưng tên ác ôn và cố gắng điên dại để xiết cổ hắn.
Và giờ, bao năm sau, Victoria lại mong muốn cô ấy là người ra đòn kết liễu. Grant nhìn cô chằm chằm, nhìn cái dáng ngồi ngay ngắn, ánh mắt trong vắt, và trong một lúc, anh như choáng ngợp trước cô. Anh hiểu và không hề muốn cô thay đổi những hành động, nhưng anh vẫn thấy bối rối khi ở bên một người đàn bà quá khác biệt so với những người anh biết. Anh ho khẽ và nói, "Tôi tán thành sự cẩn thận của cô. Cô đúng khi thận trọng. Nhưng những trò chơi khăm, tôi không thích cho lắm."
Cô nhún và và thả người xuống. "Lúc nào chúng cũng có vẻ thích hợp."
Anh rất mừng chủ đề đã thay đổi. "Có vẻ? Tôi đoán cô là người dựa theo bản năng hơn là lý trí."
"Rốt cục kết quả cũng giống nhau cả, có điều bản năng thì nhanh hơn." Cô lại tiếp tục đung đưa.
Anh đã mừng. Còn giờ thì anh muốn túm lấy cô mà lắc. "Bản năng thì giúp gì được cho cô khi cô muốn lập kế hoạch cho cuộc đời mình, hoặc muốn một cái gì đó khác hơn là những nhu cầu cơ bản?"
Cô nhìn anh cứ như anh vừa rớt xuống từ cung trăng. "Kế hoạch duy nhất của tôi là sống sót. Và tôi nghĩ nó cũng khá cao quý đấy chứ."
Grant chẳng thể hiểu nổi cô. Anh có cả cuộc đời đã được lập kế hoạch sẵn. Một cách chi tiết. Anh sẽ mang Victoria về. Được thừa kế trang viên. Khi ông già qua đời, anh sẽ sở hữu khu đất và đưa nó trở lại thời huy hoàng trước đây. Sau khi anh đạt được điều đó, anh sẽ bắt đầu kiếm một cô vợ, theo cách anh làm tất cả mọi thứ - cẩn thận kỹ càng, không có tình cảm dính vào. Với một cơ ngơi như thế, Grant nghĩ anh sẽ hấp dẫn được kiểu đàn bà anh muốn - một cô dâu Anh với lối cư xử hoàn hảo và con nhà dòng dõi...
"Mục tiêu của anh là gì, Thuyền trưởng Làm cụt hứng?"
Anh nhìn cô với ánh mắt tối sầm. "Đưa cô về, rồi tự xây nên một mái nhà cho mình."
"Anh không đồng ý với tôi vì tôi không có cả cuộc đời được vạch ra sẵn," cô nhận xét trong tiếng thở dài.
"Nhưng sao tôi có thể? Tôi chẳng biết cuộc đời mình sẽ như thế nào khi tôi trở về. Chẳng hạn, tôi sẽ sống ra sao ở Anh?"
"Ông cô sẽ chăm sóc cô cho đến khi cô cưới."
"Chuyện gì sẽ xảy ra với Cammy? Cô ấy chẳng còn gia đình."
"Tôi chắc chắn Belmont sẽ cho phép cô ấy ở với cô cho đến khi cô cưới chồng," anh chỉ ra một cách hợp lý.
"Rồi sao?"
"Cô hỏi nhiều quá, Victoria."
"Tôi đang lập kế hoạch. Hơn nữa, đó là cuộc sống mới của tôi - tôi không muốn bắt đầu mà lại mù tịt về nó."
Anh không thể tranh cãi về chuyện này. "Được rồi. Có thể chồng cô sẽ cho Cô Scott ở cùng như một người bạn với cô, hoặc để chăm sóc các con cô."
"Có thể?"
"Nếu không, cô ấy có thể lấy chồng."
"Đấy là cách giải quyết tất cả mọi chuyện sao? Hôn nhân? Thật kỳ diệu làm sao trên đời này vẫn còn những người độc thân để mà chọn."
Khi anh nhìn cô với anh mắt chẳng có vẻ gì là buồn cười, cô thở ra như vừa bị ngợp. Có quá nhiều chuyện cô phải nghĩ, và sự thông cảm trỗi dậy trong anh.
"Nghĩ thế này đi, Victoria. Cô sẽ cưới một anh chồng tốt. Cô sẽ có con," anh nói với vẻ chắc chắn tuyệt đối. "Cô sẽ có bạn bè và gia đình."
Trông cô dường như mơ màng trong một thoáng. Gương mặt cô dãn ra. Anh đoán cô đã từng rất thích trẻ con. Chìm sâu trong suy nghĩ, cô lẩm nhẩm, "Những việc đó có thể xảy ra." Anh không thể rời mắt khỏi cô. Khi một ngọn gió làm lung lay ánh lửa và những cuộn tóc cô, cô đứng dậy, nói lơ đãng, "Chúc ngủ ngon." Lần đầu tiên, cô dường như không nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi hoặc kinh tởm. Cô bước khỏi cái võng về phía căn chòi, chìm trong suy tưởng.
Ánh mắt kỳ lạ đó xoắn chặt lấy tâm trí của anh. Anh từng nghĩ cô là người dễ đoán, nhưng giờ thì anh cũng chẳng biết nữa. Anh trải tấm nệm, tìm một chỗ hở của tán cây, và nhìn lên. Liệu cô ấy có thực sự nghĩ vậy khi cô nói về chuyện cả thế giới coi như họ đã chết? Liệu cô có thể thực sự rũ bỏ hết hy vọng được rời khỏi đây? Và nếu thế, làm sao cô ấy sống được với hiểu biết về tất cả những thứ cô ấy không bao giờ có thể có?
Ý nghĩ này làm anh day dứt. Nhưng giờ thì sẽ không như thế nữa. Cô ấy sắp trở về. Cô ấy sẽ có con, có gia đình, có bạn bè. Dù cô đã ở yên trong chòi, anh nói to để cô nghe thấy, "Victoria, tôi sẽ đưa cô trở về an toàn để cô có thể có tất cả những thứ đó."
Sau một lúc, cô gọi ra với một giọng miễn cưỡng, "Dịch sang bên phải chút nếu anh muốn nhìn những ngôi sao."