Chương 1.2:
Editor: Huong August
Thấy vẻ mặt hồ nghi của Hàn Thiên Thảo, Doãn phu nhân hơi kinh ngạc. "Ngươi chưa từng nghe qua sao?"
Đương nhiên là có nghe qua, nhưng “thế thân” mà Doãn phu nhân nói không thể nào là “thế thân” nàng đã nghe được.
Hàn Thiên Thảo chần chừ một chút, lắc đầu.
Doãn phu nhân hơi ngẫm nghĩ một chút. "Nghe khẩu âm của ngươi không giống với chúng ta, ta nhớ ngươi lớn lên ở nơi tương đối hẻo lánh, chưa từng nghe qua cũng không kỳ quái. Như vậy đi! Bây giờ ta giải thích qua với ngươi một chút, ta tin ngươi nhất định sẽ hiểu nhanh thôi."
"Được." Hàn Thiên Thảo vội vàng ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị nghe "Chuyện xưa" .
"Hán Dương (nay là Seoul) có vị đại nhân, y đã cưới thê tử mười năm mà chưa sinh ra được một mụn nhi nữ nào, rất dễ nhận thấy, nương tử của y không thể sinh con..."
"Vậy cũng không chắc! Nói không chừng là do ông ta có vấn đề." Hàn Thiên Thảo bật thốt lên.
Doãn phu nhân lắc đầu."Không, thiếp thất vị đại nhân kia đã từng mang thai vài lần, nhưng nếu không phải thiếu may mắn sẩy thai thì cũng là sanh non, cho nên hẳn là thê tử của y có vấn đề."
"Ồ!" Không lời nào để nói, trừ phi là thiếp thất vụng trộm với nam nhân khác.
"Dĩ nhiên, nếu chính thất không con, tất yếu là con cái thiếp thất sẽ thừa kế gia sản đại nhân kia, chính thất chắc chắn không thể nào nguyện ý, cho dù thiếp thất vĩnh viễn không áp tới trên đầu nàng ta, cho dù vị đại nhân kia qua đời trước một bước, mà thiếp thất có sinh con trước, cái nhà kia vẫn là nằm trong tay nàng. Nhưng sẽ có một ngày, thứ tử sẽ lấy thê, sẽ thừa kế tất cả, sau đó nàng ta sẽ... Ách, tóm lại, nàng không thể không tìm người làm thế thân, bí mật thay nàng vì trượng phu mà sinh một trưởng tôn..."
Nói hồi lầu, thì ra là mượn bụng sinh con!
Hàn Thiên Thảo mới chợt hiểu ra.
"Nhưng, thật ra thì huyết thống của thế thân cũng rất cao quý, mới đầu là Quý tộc sa sút, vì sinh tồn không thể không làm như vậy, hoàn cảnh bức người..."
Nói tới đây, Doãn phu nhân uống một hớp trà, lại tiếp tục.
"Tất nhiên, sau khi làm như vậy, chúng ta không thể nào tái giá gả ra ngoài, nhưng cho dù không làm như vậy, chúng ta cũng không thể thành gia thất, bởi vì chúng ta không muốn tự hạ thấp thân phận mình gả cho bình dân, mà Quý tộc cũng không thể lấy ta làm chánh thất, cho nên đây là cơ hội sinh tồn duy nhất của chúng ta, chỉ cần sinh nhi tử, quý tộc sẽ cho chúng ta một khoản thù lao hậu hĩnh, số bạc này cũng đủ để cho chúng ta có cuộc sống sung túc cả đời..."
Duy nhất?
Nói thật dễ nghe, theo ý nàng, họ chỉ là không muốn "Tự hạ thân phận" ra ngoài lao lực, tự kiếm tiền mà thôi.
"Nếu như sinh nữ nhi thì làm thế nào?"
"Sinh nữ nhi thì tự chúng ta giữ lại nuôi, lớn lên sẽ thừa kế công việc thế thân của chúng ta."
Khó trách trong thôn này đều là nữ nhân.
"Nhưng ta cũng có thấy nam nhân! Mặc dù không nhiều."
"Có lúc sau khi thế thân sinh nhi tử, chính thất mới mang thai sanh con, khi đó sẽ trả con cho chúng ta; cũng có khả năng không cẩn thận bị bọn người kia biết được đứa bé kia là do thế thân sinh ra, bọn họ cũng không thể không trả đứa bé cho chúng ta. Tóm lại, tất cả chuyện này phải làm vô cùng kín đáo, tuyệt đối không thể để cho người khác biết, nếu không thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ..."
Nữ nhân là công cụ, đứa bé là sản phẩm, không hợp ý còn có thể trả lại hàng?
Hàn Thiên Thảo không biết nên khóc hay cười.
"... Lần này, bởi vì vị phu nhân kia chỉ yêu cầu là xử nữ, tuổi không giới hạn, vốn ta đã tính toán để cho nữ nhi ta đi, cho nên nhận tiền đặt cọc, không ngờ nó..." Doãn phu nhân đột nhiên trừng mắt nhìn còn rể một cái, có kẻ thẹn cúi đầu. "Mà những đứa bé trong thôn khác lại chưa trưởng thành, thu tiền đặt cọc rồi mà còn đổi ý, chúng ta không chỉ phải bồi thường, hơn nữa một khi mất đi chữ tín, về sau sẽ không bao giờ có người tới tìm chúng ta nữa. Cho nên..."
Doãn phu nhân hướng ánh mắt mong đợi tới Hàn Thiên Thảo. "Ngươi nguyện ý không?"
Hàn Thiên Thảo nhún nhún vai. "Ta thì không thành vấn đề! Chẳng qua ta cũng không phải là Quý tộc gì đó!" Theo "lệ thường", chuyện như vậy nàng cũng lười phải xài quá nhiều đầu óc.
Thứ nhất, nàng cần công việc, huống chi là loại công việc "khổ cực" một lần mà có thể kiếm cả đời, không cần thì chính là ngu ngốc; thứ hai, nàng cũng không có ý định kết hôn; thứ ba, vừa đúng có thể mượn cơ hội này thử "niềm vui thú với nam nhân" một chút, xem thử có phải thật vậy hay không, sau đó nhất cử lưỡng tiện, không cần lo lắng có cái gọi là "hậu di chứng" .
Một công ba việc, có cái gì không tốt?
"Điểm này không cần lo lắng, miệng người trong thôn đều rất chặt, đây là quy củ mà chúng ta trân trọng nhất, cho nên tuyệt đối sẽ không có người khác biết ngươi không phải người trong thôn chúng ta, còn có ngư dân đưa ngươi tới cũng là nam hài xuất thân trong thôn chúng ta, chỉ cần nói một tiếng, bất kỳ tình tiết nào cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài."
"Vậy là được rồi!" Hàn Thiên Thảo rất khảng khái đồng ý.
Ngược lại, Doãn phu nhân cau mày. "Thật sự ngươi đã suy xét kỹ? Đây chính là chuyện cả đời đó!"
"Có rồi, có rồi, đã suy xét kỹ!" Còn suy tính cái gì? Loại "chuyện nhỏ" này còn phải nghĩ quá nhiều sao? Thật là lãng phí thời gian!
Về phần sau này, về sau lại hao tổn tâm trí là được, bây giờ nghĩ đầu sẽ đau!
"Được, như vậy ta đi thông báo với vị phu nhân kia ngay, có thể mời trượng phu nàng đến mật uyển. Chỉ là vị đại nhân kia có chức quan vị không thấp, muốn rời khỏi hai ba tháng cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhất định phải làm an bài cẩn thận, cho nên ngươi có thể phải chờ thêm mười lăm ngày đến gần một tháng."
Thật may! Vừa tới đã lên giường với nam nhân, đây không phải là rất quỷ dị sao?
Tối thiểu phải cho nàng ít thời gian thích ứng trước một chút về thế giới này đã!
"Mật uyển?"
"Đó là nơi chúng ta thực hiện ‘công việc’, vô cùng kín đáo, ngoại trừ ta và vài người trong thôn ra, không có ai biết đó là nơi nào."
Đã làm loại “công việc" đó...
Đây có được xem là kỹ nữ không?
Tại kinh đô Hán Dương thời Chosun, nơi ở của quý tộc và bình dân được phân biệt rất rõ ràng, các quan nha đảm nhiệm chức vụ nhỏ trong nha môn sống ở thượng thôn, thường dân ở giữa thôn, quân binh ở cuối thôn, mà Xương Đức Cung và Cảnh Phúc Cung ở Bắc thôn là nơi ở của giới thượng lưu quý tộc, phóng tầm mắt nhìn khắp đều là đại trạch của Quý tộc quyền thế, nhà cao cửa rộng, trong đó còn có một cái gọi là bát đại lâu của Hán Dương, là dinh thự của các công thần khai quốc, phò trợ Lý Thành Quế.
Phác trạch chính là một trong số đó.
"Đại nhân, phu nhân sai Thiện Nghiên tới thông báo ngài, ‘bên kia’ đã chuẩn bị xong."
Chưa có tiếng đáp lại, ngoài hành lang, thị nữ kính cẩn cúi đầu không khỏi lặng lẽ dò xét nhìn lén vào bên trong thư phòng một cái.
Nam chủ nhân đang chuyên tâm nâng sách đọc, thật sự không nghe thấy sao?
"Đại nhân, phu nhân sai Thiện Nghiên tới thông báo ngài." Thiện Nghiên tự động gia tăng âm lượng. " ‘Bên kia’ đã chuẩn bị xong!" Chắc lúc này đã nghe được rồi chứ?
Vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.
Thiện Nghiên không khỏi ngầm đảo mắt, sau đó hít một hơi thật sâu, lần nữa cất lời, "Đại nhân, phu nhân muốn Thiện Nghiên ..."
"Nghe rồi." Giọng nói trầm thấp, vừa có chút lạnh lẽo vừa có chút chán ghét.
Nghe thấy cũng không nói sớm, hại nhân gia lãng phí sức lực vô ích.
"Phu nhân còn nói, xin đại nhân ngài mau sớm lên đường, nàng sẽ ở lại chỗ này giúp ngài ứng phó, nhưng nếu ‘bên kia’ có tin tức, cũng xin ngài mau mau trở lại đón nàng, nàng phải tránh... Ách, ngài biết, chính là phu nhân ..."
"Ta biết rõ, ngươi có thể lui xuống." Giọng nói trầm thấp không nhịn được quát, đợi sau khi Thiện Nghiên rời đi thật lâu, mới vang lên lần nữa, "Hà Vĩnh Kính."
Chỉ chốc lát sau, một nam nhân trên dưới ba mươi tuổi lên tiếng trả lời, kính cẩn nhìn vào bên trong thư phòng.
"Đại nhân?"
"An bài một chút, chúng ta phải đi ra ngoài."
"Đi nơi nào, đại nhân?"
"Không biết."
"Cái gì?" Không biết? Đi ra ngoài đụng vào vách tường sẽ trở lại?
"Ngươi đi an bài là được, ước chừng phải đi hai ba tháng."
"Hai ba tháng? Oa, tối thiểu phải một tháng sau mới có thể đi, ngài cũng biết, tiệc rượu không thể hủy bỏ cũng không có cách nào sửa đổi thời gian, chốn dành cho nam nhân này phu nhân cũng không thích hợp đi..." Thấy sắc mặt chủ tử không đúng lắm, Hà Vĩnh Kính do dự một chút. "Là chuyện kia của phu nhân sao?"
Trong thư phòng chưa có tiếng đáp lại, nhưng coi như chủ tử không nói, Hà Vĩnh Kính cũng biết rất rõ, hắn đi theo chủ tử 13 năm không phải là vô ích.
"Đại nhân, nhưng nếu ngài không muốn, từ chối với phu nhân là được mà!"
Bên trong thư phòng vẫn không có hồi đáp gì, chỉ truyền tới âm thanh lật sách.
"Đại nhân, nếu ngài lo lắng phu nhân..."
"Hà Vĩnh Kính."
Không sai, hắn đi theo chủ tử 13 năm không phải vô ích, cho nên vừa nghe giọng của chủ tử, lập tức liền biết mình nên lăn xa một chút.
"Dạ, đại nhân." Than thở, Hà Vĩnh Kính xoay người rời đi.
Nên trách ai được?
Đúng rồi, nên trách lão gia qua đời, là lão gia thay chủ tử chọn một người vợ như vậy, hại chủ tử không có một ngày sống dễ chịu, rõ ràng trước kia rất đáng yêu, lúc nào trong phủ cũng đều có thể nghe tiếng cười lớn của chủ tử, nhưng bây giờ muốn y nhếch miệng một cái còn khó hơn lên trời, trên mặt tựa như dán một cái mặt nạ sắt, cứng rắn, luôn không có vẻ mặt, gõ một cái còn có thể có tiếng chuông vang, làm hại kẻ hạ nhân như hắn vì phối hợp, đều không thể không bày ra bộ mặt khổ qua, chỉ có phu nhân mới có thể cười đến không thể khép miệng.
Người ta nói nam nhân sợ làm sai nghề, nữ nhân sợ gả sai chồng, theo ý hắn! Nên đổi thành nam nhân sợ cưới sai thê tử mới chính xác!
Một tháng sau ——
"Đến rồi, xin mời hai vị xuống kiệu."
Không để ý niềm vui thú lần đầu tiên trong đời hưởng thụ ngồi kiệu, Hà Vĩnh Kính vội vàng nhảy xuống kiệu đi hầu hạ chủ tử sau đó dạo một vòng.
"Đây là nơi nào?" Chính xác hơn phải nói đây là ngọn núi nào?
Kiệu phu đã rời đi, chỉ để lại một nữ nhân dẫn đường, Trường Y nghiêng đầu, không thấy rõ diện mạo.
"Thật xin lỗi, xin đừng hỏi, đây là quy củ."
Hà Vĩnh Kính nhún nhún vai, xốc lên hành lý đi theo sau chủ tử hết nhìn đông tới nhìn tây, qua sơn đạo, một mảnh xanh tươi hiện ra trước mắt, rộng mở trong sáng, hắn không khỏi bùi ngùi than thở.
"Thật không tin nổi, trong núi sâu lại có một đại trạch viện như vậy!"
Nhìn sơ qua thì nơi ở của quý tộc thời Chosun có kiến trúc tương đối giống với của Nhật Bản, nóc nhà bát giác, mái cong, toàn bộ là sàn gỗ, bình phong sơn thủy, còn có cửa kéo ô vuông và hành lang che nắng, cổ điển ưu nhã, tỉ mỉ uyển chuyển hàm xúc.
Bất đồng chính là, đại trạch Chosun không có sạp nhỏ, mà đổi thành kiểu thiết kế đặc biệt theo mùa: chọn không trát tường vì giải nhiệt, giường đất là vì muốn giữ ấm. Cũng là bởi vì có giường đất, cho nên nơi ở của nhiều quý tộc, hành lang của phòng nam nhân hoặc trong phòng nữ nhân và hài tử đều có phòng bếp riêng.
Tiến vào cửa chính, nữ nhân tiếp tục dẫn đường đến trước hành lang, xoay người lại.
"Xin hỏi, vị đại nhân này là muốn sáng? Hay tối?"
"Tối."
"Như vậy..." Nữ nhân chỉ vào cửa phía Đông. "Phiền đại nhân đừng đến nơi đó, buổi tối ta lại đến tiếp ngài."
Thấy nữ nhân kia còn chưa nói hết, chủ tử đã tự cởi giày trước hành lang tiến vào sương phòng, Hà Vĩnh Kính vội vàng xách hành lý theo, tò mò hỏi: "Đại nhân, cái gì gọi là sáng? Cái gì gọi là tối?"
"Ta không muốn nhìn thấy nữ nhân kia."
"Ồ!" Xem ra chủ tử thật rất chán ghét chuyện này, trong bóng tối làm việc đó có thú vị gì nữa!
Nhưng mà, có lẽ rất kích thích cũng không chừng.
"Đại nhân, muốn cho họ đưa trà bánh trước, hay là..."
"Sách."
Lại sách!
Trời mới biết tại sao đại nhân thích xem sách như vậy, hơn nữa sách không phải là Hán Văn, cũng không phải là Hàn Văn, mà là Nòng Nọc Văn, nghe nói trong triều đình Chosun, số người hiểu được loại chữ viết này không vượt quá hai, bản thân đại nhân cũng chưa hiểu hết, nhưng vẫn liều chết muốn xem nó, thật không rõ là đạo lý gì?
"Muốn rượu không đại nhân?"
"Trà."
"Bánh ngọt?"
"Không cần."
"Vậy..."
"Đi xuống."
"... Dạ, đại nhân."
Haizz! Hi vọng không ở đây đợi quá lâu, nếu không coi như đại nhân không thèm để ý, hắn cũng sẽ buồn chết!
Hết chương 1.