Thế Thân 2

Chương 4: Chương 4: Chương 2.1




Chương 2.1:

Editor: hongheechan

Mặc dù nàng đã hiểu rõ cấu tạo thân thể của nam nhân đến không thể biết thêm nữa, thậm chí còn giải phẩu. Đã từng thấy thi thể của nam nhân, nhưng đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! Một là cắt thân thể của nam nhân ra, một là bị thân thể của nam nhân... bị thân thể của nam nhân...

Ở trong bóng tối, Hàn Thiên Thảo không muốn khẩn trương thì càng khẩn trương, nhịp tim càng lúc càng mạnh, càng nhanh, nàng mạnh mẽ nuốt nước miếng.

Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, không phải họ đã nói, đây là niềm vui thú nam nhân mang đến cho nữ nhân hay sao, là sự hưởng thụ tinh khiết của giác quan, niềm vui thú thuần khiết như "thiên nhiên" vậy, đây cũng không phải làm nhục, cũng không phải cực hình, không có gì để căng thẳng, đúng vậy, không có gì để căng thẳng cả, chỉ cần tha hồ hưởng thụ là được, đúng vậy, chính là như... vậy...

Nhưng... Nhưng họ cũng nói, có nam nhân rất lợi hại, có thể làm cho nữ nhân giống như lên thiên đường, nhưng cũng có nam nhân cực kì kém, làm cho nữ nhân có cảm giác như chạy một chuyến xuống địa ngục vậy, nếu nàng đúng lúc đụng phải nam nhân là loại cực kì kém cỏi kia...... .

Nàng không có xui xẻo như vậy chứ?

Đúng, đúng vậy, nàng sẽ không xui xẻo như vậy, bình thường nam nhân muốn ôm con trai cũng phải tầm 30, 40 tuổi rồi, chẳng những có thê, có thiếp, kinh nghiệm của loại nam nhân này cũng rất phong phú, nhất định sẽ...

Không, nàng quá xui xẻo rồi!

Vừa đến thế giới này thì suýt chút nữa chết đuối, sau đó lại phát hiện mình không trở về được, cho dù tiếp tục xui xẻo nữa thì cũng không có gì kỳ quái.

Nói không chừng nam nhân này xuất tinh sớm lại biến thái nên thê tử hắn mới đuổi hắn ra ngoài để hắn ngược đãi nữ nhân khác, mà nàng chính là người chết thay thê tử hắn, không khéo nàng còn chưa mang thai đã bị hắn hành hạ đến chết, sau đó còn có khả năng nam nhân này háo sắc với thi thể, cho nên... cho nên...

Trời ạ! Càng nghĩ càng kinh khủng, không thể nghĩ nữa rồi, nghĩ tiếp nữa nàng sẽ trốn đi mất, vẫn là nên suy nghĩ cái khác thôi! Nghĩ... Nghĩ... A! Đúng rồi, nghĩ đến thí nghiệm...

Két!

Còn chưa bắt đầu tưởng tượng thí nghiệm thì tiếng cửa mở bất ngờ vang lên, nàng bị sợ đến mức suýt nhảy dựng lên như con cóc, che ngực thở hổn hển, kiên quyết ép trái tim đập đến cổ họng trở về, sau đó nàng đánh bạo trợn to đôi mắt đã quen với bóng tối cố gắng nhìn về phía cửa.

Cánh cửa đúng là bị kéo ra, nàng nuốt nước miếng nhìn cái bóng màu đen to lớn từ từ đi tới, xoay người lại, đóng cửa, đứng một lát -- chắc là để thích ứng bóng tối, sau đó đi tới bên cạnh giường, cởi quần áo, nằm chết dí bên người nàng.

Từ đầu tới đuôi, hắn đều không liếc nhìn nàng một cái, có lẽ biết nhìn cũng như không, dù sao cũng không nhìn thấy.

Sau đó...

Hắn bất động.

Nàng cũng không dám động.

Đừng nói là hắn đang chờ nổi lên tâm trạng nha! Nàng khẩn trương thầm nghĩ.

Nhưng, trải qua rất lâu, rất lâu, hắn vẫn cứ không động, lâu đến mức nàng quên cả căng thẳng, bắt đầu nghi ngờ không phải là hắn ngủ thiếp đi chứ?

Đột nhiên, hắn lao người tới, da thịt ấm áp dán lên nàng, nàng không khỏi hít một hơi, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào mới đúng, cho đến khi bàn tay thon dài của hắn từ eo thon của nàng leo lên bộ ngực đầy đặn, nàng mới bật thốt lên: "Đợi... Đợi đã nào...!" Giọng nói có chút giống như gà mẹ bị bóp cổ.

Hắn dừng lại.

"Trước tiên..." Nàng nuốt nước miếng."Trước tiên hôn ta, ta..." Đây là họ nói, trước phải kiss. "Ta muốn xem cảm giác có đúng hay không."

Lại trải qua thật lâu, thật lâu... .

Làm ơn, yêu cầu này sẽ không quá phận chứ? Tại sao phải suy nghĩ lâu như vậy? Hay là nàng nói không rõ nên hắn không hiểu?

Nàng đang định nói lại lần nữa, đột nhiên, hắn phủ lên môi nàng, vừa lúc che lại lời của nàng.

Thật thô lỗ!

Nhưng trong miệng của hắn có mùi thơm thoang thoảng, nàng thích -- nàng sợ nhất nam nhân mà trong miệng vừa có mùi thuốc lá vừa có mùi rượu; còn nữa, nửa thân thể đè trên người nàng vừa bền chắc lại vừa co dãn, nàng cũng thích -- trừ nam nhân ngồi không mà hưởng, nàng ghét nhất loại nam nhân khắp nơi toàn là xương; ngoài ra... .

Bàn tay nàng từ từ rời khỏi bả vai hắn lướt xuống những nơi khác, không tự chủ vừa sờ vừa bóp muốn thăm dò.

Người đàn ông này có một vóc người rất đẹp.

Nàng nghiên cứu sinh vật, nên để ý nhất không phải là bề ngoài nhìn có được hay không, mà là kết cấu với tỷ lệ sinh vật có đủ hoàn mỹ hay không, mà nam nhân này lại cực kỳ hoàn mỹ, nói đúng hơn là nàng không chọn được ai hoàn hảo hơn hắn.

Loại cảm giác này có thể xem là được rồi phải không?

Nàng tự nói với mình như vậy, nhưng sau đó hai phút, nàng đã hối hận.

Khi nàng vẫn đắm chìm trong nụ hôn của hắn, muốn thử xem đây rốt cuộc là mùi thơm gì thì không hề báo động trước, đột nhiên một cơn đau bén nhọn đâm thủng nàng, vì miệng vẫn bị hắn che lại, nàng kêu không ra tiếng, chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn hắn đầy căm tức.

Mặc dù nàng không phải là hương, cũng không phải là ngọc quý gì, tuy không áp dụng thành ngữ thương hương tiếc ngọc, nhưng ít nhất đây là lần đầu tiên đó! Dù nàng không phải cực kì đòi hỏi, chỉ xem như nàng làm "công việc" này cho hắn, nhưng mong hắn khách khí với "nhân viên" chắc cũng không coi là quá phận, đúng không?

Cũng đâu phải là đối tượng chạy đến để cho hắn cường bạo, hắn nên dịu dàng... không, chỉ cần nhẹ một chút, chậm một chút là được, nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý tới kháng nghị của nàng, hu hu hu,đã vậy còng dùng động tác lỗ mãng để hoàn thành "công việc" của hắn, sau đó nhanh chóng rời khỏi nàng, đứng dậy, mặc quần áo, rời đi, khiến nàng giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên kháng nghị hắn ngược đãi kỹ nữ... Không đúng, là thế thân.

"Thì ra là nam nhân kém cỏi như vậy, khó trách thê tử của hắn muốn đá hắn ra ngoài ngủ với nữ nhân khác!" Nàng căm phẫn tự lẩm bẩm, vừa nhe răng trợn mắt bật ngồi dậy. "Chỉ trách ta xui xẻo!"

Không phải là người xuất tinh sớm cũng không phải tính tình biến thái, nhưng là loại nam nhân vừa thô lỗ lại vừa ích kỷ... .

"Thê tử hắn thật có tính nhẫn nại, hiện tại mới đá hắn ra, nếu là ta, tám trăm năm trước đã đá loại nam nhân này ra đường ngủ rồi!"

Nàng cũng không phải cố ý oán giận để cho hắn nghe, nên cố gắng nói nhỏ, chỉ lầu bầu trong miệng, nhưng hắn đã nghe thấy rồi...

Cánh tay mở dừng lại một lát, ngay sau đó kéo cửa, đi ra ngoài.

Hàn Thiên Thảo vô thức sờ soạng phía dưới một cái, cả tay dính nhèm nhẹp, không phải máu vậy là của hắn... Hắn... Nàng ghê tởm thuận tay lau lên chăn, sau đó lăn đến góc phòng, ở đó có một chậu nước đã chuẩn bị trước.

Chậc, đau quá!

Quả thực là giống xuống địa ngục, nhưng cũng may, nàng chịu được, nàng vẫn hi vọng có thể mau mang thai, kết thúc loại chuyện buồn chán này sớm một chút.

Có cái gì mà vui thú chứ!

Chuyện như vậy, chỉ có nam nhân mới cảm thấy thú vị thôi!

Buổi tối ngày thứ hai --

Nằm ở trong bóng tối như cũ, nam nhân kia vừa tiến đến, Hàn Thiên Thảo lại không nhịn được thở dài.

"Làm phiền ngươi nhanh lên một chút, ta muốn đi ngủ sớm." Nói xong, nàng thật sự có cảm giác mình có phần giống kỹ nữ -- trừ không có tự động giang rộng bắp đùi ra thôi.

Lúc này, nam nhân kia cũng không bất động lâu, động tác rất nhanh.

Nhưng động tác của hắn lại trở nên cực kì chậm chạp, giống như cố ý, đóng cửa lại chậm rì rì, lề mề đến bên người nàng, thong thả ngồi xuống, từ từ cởi quần áo, rề rà nằm xuống, từ tốn hôn môi nàng, chầm chậm đưa tay lên người nàng, thong thả vuốt ve, chậm rãi lưu luyến quên lối về ở khắp nơi trên người nàng, chậm chạp...

Trời ạ, chịu... chịu không nổi...

Nàng kịch liệt thở dốc, lại còn rên rỉ, cuối cùng thét chói tai, nhưng vẫn không bảo hắn nhanh lên nữa, mặc dù hắn không che miệng của nàng lại.

Xong "công việc", nam nhân kia đè trên người nàng một lúc lâu mới rời đi, từ từ mặc lại quần áo, lề mề rời đi. Bị hắn lây, nàng cũng rề rà ngồi dậy, chậm rãi chuyển con mắt, vừa kinh ngạc lại nghi hoặc nhìn bóng lưng của hắn.

"Kỳ quái, thê tử hắn sao có thể cam lòng để hắn ra ngoài ngủ với nữ nhân khác chứ?"

Khi nàng chậm rãi nói ra những lời này thì hắn đã đi ra ngoài, theo lý thì sẽ không nghe được, nhưng nàng vừa nói xong, bên ngoài lập tức truyền đến một tiếng cười khẽ.

Không ngờ nàng lại đỏ mặt lên.

Thì ra là nữ nhân muốn lên thiên đường hay xuống địa ngục, thật sự là do nam nhân quyết định.

Buổi tối ngày thứ ba --

Nam nhân kia vừa vào cửa, nàng liền nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi hôm nay là thiên đường hay địa ngục?"

Nam nhân kia im lặng một lúc, vội bật cười.

Một đêm này, nàng lại có thể dòm ngó đến thiên đường tuyệt vời.

Buổi tối ngày thứ tư --

Nam nhân kia vừa vào cửa, nàng lại nói: "Tối nay ta không ngủ cũng không sao."

Lại một lần nữa, nam nhân kia bật cười, sau đó đóng cửa lại, đi về phía nàng.

Cả đêm này đến trước khi trời sáng, hắn mới rời đi.

Buổi tối ngày thứ năm --

Nam nhân kia vừa vào cửa, nàng lập tức tuyên bố, "Buổi tối hôm nay ta không ngủ!"

Nam nhân kia cất tiếng cười to, cởi quần áo đi về phía nàng.

Một đêm này, bọn họ không ngủ.

Buổi tối ngày thứ sáu --

Nam nhân kia vừa vào cửa, nàng lập tức cảnh cáo hắn, "Nghe nói hôm nay sau khi Doãn phu nhân chuyển cho ngươi một bức thư, tâm trạng ngươi cực kì không tốt, nếu ngươi muốn phát tiết trên người ta thì cũng không sao! Nhưng làm phiền ngươi trước đó hãy báo cho ta biết, ta muốn chuẩn bị thật tốt trước khi xuống địa ngục."

Nam nhân kia sửng sốt một chút, chợt bật cười."Không, ta không phải loại nam nhân đó."

Đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng nói chuyện, làm Hàn Thiên Thảo cảm thấy hơi bất ngờ, vì nghe giọng nói khá trẻ, cũng không giống tầm 30, 40 tuổi như nàng phỏng đoán.

Trừ điều đó ra, nàng vẫn còn hơi căm phẫn."Vậy cũng dám nói, không phải ngày đầu tiên ngươi làm như vậy sao."

Nam nhân im lặng một lúc, đưa tay đóng cửa, sau đó từ từ bước về phía nàng. "Làm sao ngươi biết?"

"Thứ nhất, chỉ có buổi chiều đầu tiên là ngươi thô lỗ như vậy." Đưa cánh tay đỡ lấy đầu, Hàn Thiên Thảo nhìn chằm chằm vào hắn đang chậm rãi cởi áo trong bóng tối. "Thứ hai, Doãn phu nhân nói ngươi không phải rất thích làm chuyện này, thứ ba, nam nhân đều rất thích mang tâm tình không thoải mái phát tiết trên người nữ nhân. Tổng hợp lại ba điểm trên, tám phần là như vậy."

Lần này, hắn không phủ nhận, sau khi cởi hết y phục thì lẳng lặng nằm xuống, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

"Thật xin lỗi." Từ trong giọng nói nghe thấy được sự chân thành của hắn.

Hàn Thiên Thảo nhún nhún vai."Cũng không có gì ghê gớm! Dù sao sau đó ngươi đều cho ta lên thiên đường, coi như hai điều này bù trừ cho nhau đi!"

Nam nhân kia cười."Như vậy tối nay, ta lại để cho ngươi lên thiên đường lẫn nữa đi!"

"Thật sự không phải là địa ngục?" Hàn Thiên Thảo cẩn thận hỏi rõ ràng. Nàng cũng không muốn đang vui mừng cho là lên thiên đường, lại bị một cước đá xuống địa ngục đâu.

"Bảo đảm không phải."

Quả nhiên là không phải, đêm này, nàng lại lên thiên đường -- nhiều lần, sau đó hắn không rời đi, cũng không ngủ, mà để nàng tựa vào trên vai hắn, mở mắt ngắm nhìn trần nhà đen như mực, chờ đợi hô hấp của nhau trở lại bình thường.

Nàng sắp chìm vào giấc mộng thì đột nhiên hắn lên tiếng.

"Tại sao ngươi đồng ý làm chuyện như vậy?"

Nàng đang nửa tỉnh nửa mơ, nhất thời không hiểu ý tứ của hắn."Cái gì?"

"Theo ta biết, các ngươi vẫn là có thể lập gia đình, trừ phi..." Hắn dừng một chút. "Các ngươi kiên trì muốn gả cho quý tộc."

"Ồ! Hỏi loại sự tình này sao..." Nàng ngáp một cái, nấp vào trong chăn. "Thứ nhất, muốn kết hôn thì đương nhiên muốn kết hôn với nam nhân mình yêu, nếu không thì kết hôn làm gì? Nhưng dù yêu nhau, có trời mới biết tình yêu có thể duy trì bao lâu? Thành thật mà nói, loại tình cảm này không thể quá tin tưởng!" Nhìn cha mẹ nàng thì biết.

Nàng mơ hồ lầu bầu không rõ ràng.

"Thứ hai, tình cảm không đáng tin, nam nhân lại càng không chắc chắn, chỉ dựa vào chính mình thì mới đáng tin một chút. Cho nên ta nghĩ giao dịch này đáng giá, không thể kết hôn thì sao? Ta vốn không muốn kết hôn, chỉ cần làm lần này, cuộc sống cả đời cũng không có gì để lo lắng, về sau ta lại có thể làm những chuyện mình muốn làm, muốn như thế nào thì như thế đó, yêu như thế nào cũng được, không ai quản ta, cũng không ai có thể hạn chế ta."

"Chuyện mình muốn làm?" Hắn lẩm bẩm lặp lại."Ngươi muốn làm cái gì?"

"Bắt côn trùng."

"... Ngươi nói gì?"

"Bắt côn trùng."

"Côn trùng?" Hiển nhiên hắn rất kinh ngạc. "Tại sao muốn bắt côn trùng?"

"Thật ra thì ta khá thích bắt động vật để nghiên cứu, nhưng ở chỗ này không có điều kiện và dụng cụ thích hợp để cho công việc của ta, cho nên..." Nàng lại ngáp một cái. "Không thể làm ǵì hơn là bắt côn trùng để nghiên cứu! Dù sao trước kia ta cũng rất ít khi nghiên cứu phương diện này, hiện tại vừa đúng lúc đền bù một chút, ta nghĩ vậy cũng sẽ rất thú vị."

"Bắt động vật để nghiên cứu?" Giọng nói của hắn càng ngày càng lộ vẻ nghi hoặc. "Tại sao?"

"Bởi vì ta là nhà sinh vật học chứ sao!" Hàn Thiên Thảo không nhịn được nói.

"Nhà... sinh vật? Là cái gì?"

Hàn Thiên Thảo im lặng, đột nhiên che chăn lên trên đầu. "Đừng quấy rầy ta... ta buồn ngủ!"

Nhưng hắn lại dám kéo chăn xuống.

"Rốt cuộc tại sao ngươi muốn bắt động vật hoặc côn trùng để nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì?"

Hàn Thiên Thảo thở dài. "Không nghiên cứu cái gì cả! Ta chỉ thích bắt những côn trùng xinh đẹp kia để thưởng thức thôi! Ngươi không biết phải không? Trong ngọn núi này có rất nhiều loài côn trùng quý hiếm đó!"

"... Loài côn trùng quý hiếm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.