Chương 4.1
Editor: ViVu
Mùa hè ở bán đảo Triều Tiên là từ tháng năm đến tháng bảy, cuối tháng bảy, cái nóng khốc liệt từ từ kết thúc, đầu tháng tám, sẽ có những cơn cuồng phong và mưa to bất ngờ ập đến, đợi đến khi những cơn mưa chấm dứt, lá phong đã bắt đầu đổi màu, chính thức báo hiệu mùa thu đang đến gần.
“Phiền quá, phiền quá đi mất, gió cũng đã hết, rốt cuộc thì cơn mưa này muốn kéo dài đến lúc nảo!”
Bên ngoài hành lang, nước mưa như sợi chỉ bạc rơi trên mái hiên, Hàn Thiên Thảo phiền não, nâng váy đi tới đi lui, chuyện gì cũng không thể làm, nơi này lại không có thiết bị trong phòng tập thể dục, nàng buồn sắp chết rồi!
“Nhìn cơn mưa này, ta thấy ít nhất cũng phải cả ngày!”
“Cả ngày? Trời ơi, ta còn phải ở trong phòng buồn bực cả ngày, không bằng ta chết đi thì hơn!”
Phác Hiếu Ninh khoanh tay trước ngực dựa vào cây cột bên cạnh, mặt đầy hứng thú nhìn Hàn Thiên Thảo khoa trương giơ tay hô to, nụ cười khoái trá làm cho lúm đồng tiên như ẩn như hiệm, rõ ràng là rất yêu thích tính tình này của nàng.
Bắt đầu từ đêm đầu tiên, nàng đều biểu hiện tâm tình của mình rõ ràng như vậy.
Một lát sau, y cong ngón tay, ngoắc Hàn Vĩnh Kính đến đây, cúi đầu nói khẽ vài câu với hắn, Hàn Vĩnh Kính giật mình trừng mắt thật to.
Phát Hiếu Ninh không vui nheo mắt lại, đã thi triển toàn bộ khí thế uy phong, trong lòng Hàn Vĩnh Kính hoảng sợ, vội cúi đầu xuống, hấp tấp lui ra.
Đi ra hành lang phía trước của trai phòng.
Phác Hiếu Ninh quay đầu lại, khôi phục nét mặt dịu dàng, chậm rãi đi tới sau lưng Hàn Thiên Thảo, ôm chặt lấy nàng, thân mật đặt cằm lên đỉnh đầu nàng.
“Nàng có thể làm chút chuyện nữ công mà!”
“Làm nữ công?” Đó là cái gì vậy? “Ta không biết.”
“Thêu hoa thì sao?”
“Thêu hoa?” Buồn cười nhếch khóe miệng, “Cũng không?”
“Còn vẽ tranh?”
“Vẽ tranh?” Lắc đầu. “Lại càng không biết.”
“… Chúng ta đi viết chữ đi!”
“Viết chữ?” Viết bằng bút lông? “Không biết.”
“… Đánh cờ?”
“Không biết.”
“… Làm thơ?”
“Không biết.”
“… Trà đạo?”
“Không biết.”
“… Ta bảo Hà Vĩnh Kính đi hái hoa mang đến cho nàng cắm?”
“Không biết.”
“… Rốt cuộc thì nàng biết làm cái gì?”
“… Làm tiêu bản.”
Với hoàn cảnh bây giờ, nàng chỉ có thể bắt côn trùng làm tiêu bản, nếu như là côn trùng có cánh, còn phải là loại chỉ cần dùng tay bóp một cái là chết, không cần dùng độc để bắt, nếu không sẽ làm biến đổi đặc tính của chúng nó, lúc ấy có bắt được cũng vô dụng.
Đợi đến khi biết đại khái một số loài côn trùng, nàng sẽ đi bắt ấu trùng, chăm sóc cẩn thận để xem chu kỳ sinh thái của chúng, đặt biệt là những loài gần như tuyệt chủng ở tương lai, có lẽ nàng sẽ tìm ra được nguyên nhân khiến chúng gặp phải nạn tuyệt chủng.
“Khó trách nàng lại buồn chán đến vậy.” Phác Hiểu Ninh làu bàu. “Đọc sách đi! Cái này chắc nàng sẽ biết đúng không?”
Đọc sách? Hàn Thiên Thảo không đồng ý, nhăn mũi lại. Sách thời đại này có gì đáng để xem?
Nhà sử học có lẽ sẽ thích, nhà văn cũng còn có thể, nhưng thân là nhà sinh học nên một chút hứng thú nàng cũng không có.
“Đại nhân, tỳ nữ phòng bếp dâng trà bánh tới.”
Nghe tiếng, Hàn Thiên Thảo dời tầm mắt qua, thấy Hà Vĩnh Kính lễ phép đứng nghiêm, trên người có chút ướt, sau lưng còn để vài món đồ.
“Đây là cái gì vậy?”
Hà Vĩnh Kính nhìn về phía chủ tử, Phác Hiếu Ninh nhún vai.
“Hành lý của ta.”
“Hả?” Hàn Thiên Thảo kinh ngạc la thất thanh. “Ngươi phải đi?” Kèm theo tiếng kinh hô là vẻ mặt buồn bã, thất vọng và không nỡ, hiện rõ sự quyến luyến với y, chẳng qua, chính nàng cũng không phát hiện.
Ngược lại, đập vào mắt nàng là gương mặt tươi cười vui mừng của Phác Hiếu Ninh.
“Không phải, ta muốn chuyển đến chỗ nàng đang ở.”
“Hả?” Tiếng kinh hô của Hàn Thiên Thảo càng lớn hơn. “Ngươi muốn tới chỗ này ở? Nhưng cái này không hợp quy củ mà?”
Nam nhân thì ở trai phòng, nữ nhân và hài tử thì ở sương phòng, chuyện như thế là đã có quy tắc nghiêm ngặc, thế nhưng y biết rõ còn cố phạm, phá hỏng loại quy tắc này, tại sao lại thế?”
“Chuyện chúng ta đang làm cũng không hợp quy tắc.”
“… Nói cũng phải.”
Vì vậy. Phác Hiếu Ninh dọn tới căn phòng cách vách với phòng của Hàn Thiên Thảo, hai người ngồi xếp bẳng đối diện nhau, vừa ăn bánh ngọt, uống trà, vừa nhìn Hà Vĩnh Kính vội vàng thu dọn hành lý.
“Ơ?” Nửa ngụm trà còn chưa kịp uống đã ngửi thấy mùi thơm kia, Hàn Thiên Thảo ngạc nhiên nhìn lại ly trà trên tay. “Thì ra là cái này!” Nước trà màu xanh nhạt như ngọc, trong hương trà còn có mùi hoa quả tự nhiên, hương vị đậm đà, ngọt ngào, chỉ nghe mùi thơm thôi đã đủ làm người ta ngây ngất.
“Sao vậy?”
“Tối hôm đầu tiên, ta đã ngửi thấy một mùi hương trong miệng ngươi, vẫn không đoán được là mùi gì, thì ra là cái này.” Nói xong, nàng uống một hớp thật to, sau đó chắc lưỡi than thở. “Trời ạ! Thật đúng là hương vị trọn vẹn, không sai, chính là nó, cứ thế này thì về sau ta không cần phải hôn ngươi mới có thể hưởng thụ mùi thơm này rồi.”
Nàng cũng không có chú ý tới những gì mình vừa nói, còn bày ra dáng vẻ rất đắc ý, Phác Hiếu Ninh không tránh khỏi cảm thấy buồn cười, đồng thời trừng mắt nhìn Hà Vĩnh Kính đang đứng bên cạnh cười trộm.
Uống vài hớp, đột nhiên Hàn Thiên Thảo dừng lại, chăm chú nhìn vài quyển sách đang chất đống bên cạnh Phác Hiếu Ninh.
“Cái đó…” Nếu như nàng không nhìn lầm, thì đó chắc phải là… “Là gì vậy?”
Phác Hiếu Ninh thuận tay cầm đưa cho nàng. “Ta nghĩ cái này nàng sẽ xem không…”
“Ôi chao, thật sự là sách tiếng Anh sao!” Đặt ly trà xuống, Hàn Thiên Thảo lật mở vài trang. “Không ngờ ngươi cũng xem loại sách này…” Dừng lại, nhìn trong chốc lát, bật cười. “Ha ha ha, thì ra là đến bây giờ người châu Âu vẫn dùng tay bốc thức ăn! Bị người phương Đông bỏ rơi phía sau sao!”
Lại lật, lại xem, lại bật cười. “Thật không thể tin được, thì ra các tu sĩ phương Tây thật sự không tắm rửa!” Tiếp tục lật, dừng lại, nụ cười biến mất. “Thật là tàn nhẫn, không ngờ phu nhân bá tước Philip là bị…” Ngước mắt lên, chợt im lặng, nghi ngờ liếc hai người đang mở to mắt nhìn nàng. “Sao vậy?”
Tại sao hai người bọn họ đang ăn mứt táo, mà mặt lại như ăn phải khổ qua vậy?
Phác Hiếu Ninh nhếch mày. “Nàng xem hiểu sao?”
Hàn Thiên Thảo hừ hừ. “Kỳ lạ, ngươi có thể đọc hiểu, sao ta lại không thể hiểu?”
“Không, ta xem không hiểu.” Phác Hiếu Ninh chậm rãi thành thật thừa nhận.
Hàn Thiên Thảo kinh ngạc, ngẩn ra. “Hả?”
“Ta là đang mò mẫm, trên đó có tranh vẽ, ta đang nghĩ cách đoán xem nó có thể nói đến cái gì…” Y cầm lên một quyển sách khác, mở trang có hình vẽ ra.
“Trên thực tế, cả triều đại Chosun này, không một ai thật sự hiểu được loại chữ này, có lẽ có một hoặc hai người hiểu được một ít, nhưng phải cẩn thận nghiên cứu cả ngày mới có thể nói tóm tắt các ý chính, ta chính là dựa vào các ý mà bọn họ nói để suy đoán, nhưng có trời mới biết bọn họ có phải đang nói lung tung hay không, cho dù bọn họ có nói hươu nói vượn ta cũng không biết, bởi vì không ai có thể giống như nàng, vừa nhìn một cái là biết nó đang nói cái gì.”
Hàn Thiên Thảo mắt to trừng mắt nhỏ với Phác Hiếu Ninh thật lâu, vẻ mặt càng lúc càng cứng ngắc, đột nhiên, nàng ném sách về phía y, dùng toàn lực phản công.
“Thật xin lỗi, ta xem không hiểu.” Sau đó vờ như không có chuyện gì ăn bánh uống trà.
Phác Hiếu Ninh nhìn nàng trong chốc lát, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà Vĩnh Kính lui ra, rồi đặt tất cả sách tiếng Anh trước mặt nàng.
“Thiên Thảo.”
“Chuyện gì?”
“Ta sẽ không hỏi tại sao nàng lại hiểu loại chữ viết này, chỉ muốn xin nàng dạy ta.”
Im lặng thật lâu, Hàn Thiên Thảo vẫn không thèm nhìn y một cái, nhưng nàng lên tiếng.
“Không phải các người cũng có quan viên thông dịch sao?”
“Đương nhiên là có, nhưng bọn hắn biết tiếng Oa, tiếng Hán, tiếng Xiêm La ( hay Xiêm, là Thái Lan ngày nay), tiếng Quan Thoại, tiếng Miêu Cương (ViVu chém đấy), tiếng Lưu Cầu (*), tiếng Java (**), nhưng lại không có bất kỳ người nào tinh thông loại văn tự này.”
“Vậy sao ngươi lại muốn đọc hiểu nó?”
“Ta cho rằng bọn họ có rất nhiều thứ đáng giá để chúng ta học hỏi.”
Lại yên lặng trong chốc lát, Hàn Thiên Thảo mới mở quyển sách trước mặt ra.
“Những thứ này là từ đâu tới?”
“Có hai chiếc thuyền buôn của người Tây Dương trôi dạt đến Tế Châu, đây là đồ trên thuyền.”
Thuyền buôn Tây Dương trôi dạt đến Tế Châu?
Kỳ lạ, đây là thế kỷ 17 mà. Chẳng lẽ người Anh là người đầu tiên đặt chân đến châu Á?
“Thì ra là sách của đoàn thủy thủ, khó trách lại có loại sách du ký này.” Hàn Thiên Thảo làu bàu. “Có lẽ ngươi nên đến Đại Minh triều, nói không chừng có thể tìm được bản dịch Hán văn ở đó.”
“Ta muốn tự mình học loại ngôn ngữ này.” Phác Hiếu Ninh kiên trì nói. “Cuối cùng thì nội dung của những quyển sách này là gì?”
Cầm quyển thứ nhât lên, “Phong tục Tây Dương…” Hàn Thiên Thảo nói, đặt qua một bên, lấy một quyển khác, “Sách Thiên Chúa giáo…” Đặt xuống, lại nâng cuốn thứ ba lên. “Thiên văn học… Hàng hải học… Số học… Chế tạo dụng cụ khoa học… Còn có y học.”
“Cuối cùng đã có thể xác định bọn chúng là sách gì.” Phác Hiếu Ninh cười khổ, hỏi tiếp: “Nàng cho rằng bọn họ tiến bộ hơn người Chosun chúng ta sao?”
“Cũng không phải tất cả, nhưng cũng có một vài thứ thì đúng là vậy. Ví dụ như…” Hàn Thiên Thảo lại cầm một quyển trong số đó lên, “Chế tạo dụng cụ khoa học, loại đồ vật này căn bản ở Chosun không hề có, nhưng khi thiếu những dụng cụ này, công việc của ta hoàn toàn không thể thực hiện được. Cho nên… Cô trở nên trầm ngâm. “Ta với ngươi trao đổi điều kiện đi!”
“Điều kiện gì?”
“Ta dạy ngươi tiếng Anh, mà…” Nàng lắc lắc quyển sách trong tay. “Ta sẽ phiên dịch nó, ngươi giúp ta tìm chuyên gia làm những món trong đây, ta thật sự rất cần những dụng cụ này.”
“Đồng ý!” Một giây cũng không trì hoãn, Phác Hiếu Ninh đồng ý ngay lập tức.
Vì vậy, từ sau ngày ấy, Hàn Thiên Thảo bắt đầu dạy Phác Hiếu Ninh tiếng Anh, chẳng những dạy y tiếng Anh, cũng thuận tiện dạy y nói tiếng Anh, bởi vì Phác Hiếu Ninh rất thông minh, rất nghiêm túc, cũng rất ham học, thường xuyên trong lúc học sẽ hỏi một số vấn đề liên quan.
Nếu như y là người thế kỷ 21, nhất định sẽ học thành bác sĩ, nói không chừng còn có thể trở thành nhà khoa học nổi tiếng, đáng tiếc y không phải, cho nên chỉ có thể chôn vùi ở nơi này, để nàng, một nhà sinh vật học thiên tài giảng dạy từ những điều cơ bản nhất, nhưng nếu y muốn, nàng có thể dạy y nhiều hơn, nhưng điều kiện tiên quyết là…
Y phải tự mình mở miệng yêu cầu.
Vào cuối thu, lá phong từ từ chuyển sang màu đỏ, có cây thì đỏ rực như huyết bảo thạch, có cây lại vàng óng ánh như bạch quả, phóng tầm mắt nhìn khắp núi khắp đồi đều là một mảnh vàng váng đỏ đỏ diễm lệ sáng rực, giữa những vách núi hiểm trở là dòng suối nhỏ, càng làm cho rừng phong đỏ rực này khiến người ta say đắm hơn, kinh ngạc không thôi.
“Thiên Thảo?”
Nhận thấy Hàn Thiên Thảo mới vừa rồi còn chạy loạn khắp nơi mà giờ lại đứng yên như cọc gỗ, kiên trì đứng trước một cái cây, Phác Hiếu Ninh cẩn thận gọi một tiếng, nàng vẫn không động đậy, cũng không nói tiếng nào, vì vậy y vội vàng ra hiệu bảo Hà Vĩnh Kính không được phép nhúc nhích, sau đó cũng nín thở chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Hàn Thiên Thảo ra tay nhanh như chớp, đột nhiên túm lấy thứ gì đó trên thân cây, sau đó vừa nói vừa cười như đứa bé.
“Bắt được rồi! Bắt được rồi!” Nàng hưng phấn mang thứ vừa bắt được đến trước mắt Phác Hiếu Ninh. “Nhìn này, là Chrysochroa (***), rất đẹp có đúng không? Nói cho ngươi biết, con này là loài có màu sắc đôi cánh đẹp nhất, đừng nói là bắt được, nhìn thấy cũng đã khó rồi!”
Phác Hiếu Ninh gật đầu phụ họa, hai mắt lại là vẻ khó xử, căn bản là không hiểu nàng nói cái gì.
Hàn Thiên Thảo cầm con côn trùng trong tay như bảo bối, bỏ vào trong rương gỗ mà Hà Vĩnh Kính mang theo, sau đó lại đi về hướng khác, hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Mới vừa rồi là con trống, nếu như có thể tìm được một con mái như thế nữa thì tốt quá.”
Phác Hiếu Ninh đi bên cạnh nàng. “Thiên Thảo, ta muốn hỏi một chút.”
“Chuyện gì?”
Phác Hiếu Ninh nhìn con suối cách đó không xa.
“Ta chú ý thấy nàng luôn tránh nước, sao lại như vậy chứ?”
“Ta sợ nước.” Hàn Thiên Thảo không để ý nói, lực chú ý vẫn tập trung nhìn chung quanh.
“Sợ nước?”
“Suýt chút nữa ta đã chết đuối…” Nói tới đây, đột nhiên nàng dừng bước, trầm ngâm trong chốc lát như suy nghĩ điều gì đó, lại nhìn y. “Ngươi… Biết bơi đúng không?”
“Dĩ nhiên.”
Hàn Thiên Thảo gật đầu một cái, sau đó nhìn về con suối, lát sau, nàng như vừa đưa ra quyết định trọng đại nói: “Dạy ta!”
Trong mắt hiện lên vẻ thán phục, “Được!” Phác Hiếu Ninh nói tiếp. “Nàng đúng là có dũng khí.”
Hàn Thiên Thảo nhún nhún vai. “Không phải ta có dũng khí, mà thân là nhà khoa học, nguyên tắc đầu tiên phải tuân thủ là không thể phạm cùng một sai lầm đến hai lần, vì tuân thủ nguyên tắc này, ta nhết định phải học bơi, mới có thể tránh lâm vào nguy hiểm đó lần nữa.”
Cho nên, bắt đầu từ hôm ấy, trừ bắt côn trùng, bọn họ lại có thêm hoạt động mới, thời gian vì vậy cũng trở nên gấp rút hơn.
Ban ngày, bọn họ bận rộn trong núi, trước khi hoàng hôn thì trở về nhà, Hàn Thiên Thảo lại muốn xử lý bọn côn trùng đã bắt được, còn phải vừa dạy tiếng Anh cho y vừa phiên dịch quyển “Chế tạo dụng cụ khoa học”, bận rộn trăm việc, nhưng nàng lại càng lộ ra tinh lực dồi dào, hưng phấn bừng bừng.
Rảnh rang ngồi không cho muỗi đốt không thích hợp với nàng.
Mà Phác Hiếu Ninh cũng hăng hái theo nàng đi núi trước vào núi sau, lên núi xuống núi, giống như hai Tiểu Ngoan Đồng không biết ưu sầu, quên tất cả hiện thực, đắm chìm trong thế giới của bọn họ, cực khổ, bận rộn, nhưng vui vẻ, hơn nữa còn không gò bó không vội vã, không hề hay biết thời gian nhanh chóng trôi qua.
Hàn Thiên Thảo không nghĩ, Phác Hiếu Ninh cũng không quan tâm, đến tận khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, bọn họ vẫn không nhớ đến một “chính sự” quan trọng nhất.
Rốt cuộc thì nàng đã mang thai chưa?
(*)Vương quốc Lưu Cầu là vương quốc thống trị phần lớn quần đảo Ryukyu từ thế kỷ 15 đến thế kỷ 19
(**)Tiếng Java là ngôn ngữ của người Java, dân tộc này sống chủ yếu ở trung và đông của đảo Java (thuộc Indonesia)
(***)Chrysochroa là một chi của họ Buprestidae (bọ đá quý), chi này gồm những loài bọ cánh cứng có màu sắc cánh sặc sỡ và độc đáo. Hầu hết những loài này có nguốn gốc từ các nước Đông Nam Á như Malaysia, Indonesia và Philippines. Tuy nhiên, một số loài được tìm thấy ở Ấn Độ, loài Chrysochroa Fulgidissima ssp. Alternans tại Nhật Bản, loài Chrysochroa Coreana tại Hàn Quốc, và loài Chrysochroa Lepida ở Châu Phi.