Chương 4.2
Editor: ChiMy
Bình thường địa thế càng cao thì tuyết sẽ tới càng sớm, cho nên trên đỉnh núi luôn nghênh đón tuyết sớm hơn đất bằng.
Một đêm này, tuyết đầu mùa lặng lẽ phủ xuống ngọn núi, suốt đêm rối rít rơi xuống, không lưu tình che giấu tất cả màu sắc, chỉ còn lại một mảnh trắng xoá.
"Hà Vĩnh Kính!"
Nghe tiếng gọi lo lắng của chủ tử, Hà Vĩnh Kính không dám chậm trễ vọt tới trình diện, đột nhiên nhìn thấy chủ tử đứng ở trước hành lang -- ở đây trời rất lạnh!
"Đại nhân, sao ngài..."
"Tiểu thư đâu?"
"Đại nhân, tuyết rơi, tiểu thư chạy đi chơi tuyết."
"Chơi tuyết?" Phác Hiếu Ninh tựa như thở phào nhẹ nhõm."Sao không gọi ta?"
"Tiểu thư nói ngài đang ngủ rất ngon, bảo tiểu nhân đừng đánh thức ngài."
Phác Hiếu Ninh chau mày, ngay sau đó xoay người vào phòng, Hà Vĩnh Kính vội vàng đi theo sau, chuẩn bị phục vụ chủ tử rửa mặt thay quần áo.
"Nàng có nói muốn đi về phía nào hay không?"
"Đi lên, đại nhân, tiểu thư nói càng đi lên cao tuyết càng nhiều, cho nên nàng muốn trèo lên..."
Từ lúc đợt tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, Hàn Thiên Thảo đã không nhịn được muốn thấy nhiều tuyết hơn nữa, vì vậy vẫn liên tục bò lên trên, cho đến khi trước mắt hiện ra cả một rừng núi hùng vĩ trắng xoá, nàng mới khen ngợi, ngừng bước chân.
Ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên nàng thét lên nhào tới phía trước nâng những bông tuyết lên, chạy, cười, vô cùng vui vẻ.
Trong nháy mắt, giống như nàng đã trở về Thụy Sĩ, cô gái đứng trên đỉnh núi tuyết là kí ức khắc sâu nhất trong trí nhớ của nàng, nàng chưa từng muốn học bơi lội, lại rất thích trượt tuyết, khi công việc nghiên cứu của nàng gặp bế tắc, nàng sẽ đi đến sân trượt tuyết vận động cho thật thoải mái, đến khi trở lại sở nghiên cứu, cái gọi là bế tắc đã biến mất không thấy tung tích.
Giờ phút này, nàng giống như trở lại lúc ấy, vứt hết suy nghĩ trong đầu, tận tình để cho bản thân mình đắm chìm trong sự vui vẻ không buồn không lo, vừa hát khúc nhạc Noel, vừa nặn người tuyết, cuối cùng còn lấy áo khoác và váy dài của mình hiến tặng lên trên mình người tuyết, sau đó vòng hai cánh tay ôm lấy mình, phát run còn vui vẻ cười to.
"Quần áo này ngươi mặc nhìn đẹp hơn nó !"
Thật sự nàng chơi vui quá, cho nên hoàn toàn không chú ý tới sau khi nàng đến đây, ở bên cạnh vẫn có người ẩn thân rình coi nàng.
"Ngươi không lạnh sao?"
Tiếng cười chợt ngưng, đột nhiên Hàn Thiên Thảo xoay người lại – giọng nói của nam nhân không kỳ lạ, làm người ta sinh lòng cảnh giác chính là, đó là giọng nói của một nam nhân xa lạ.
"Ngươi là ai?"
So về tuổi tác, cỡ Phác Hiếu Ninh, nhìn qua thì nam nhân này thô kệch hơn so với Phác Hiếu Ninh, đầu tóc rối bời chỉ dùng một sợi dây buộc lại, trên tay còn cầm một thanh kiếm, hai mắt đầy thưởng thức và hứng thú nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng.
"Kim Chấn Vũ, còn ngươi?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết ta là ai ?" Người đàn ông này cũng không làm người ta ghét, nhưng nàng không cho rằng bản thân có thể tùy tiện nói cho người khác biết tên của mình, dù là thế kỷ hai mươi mốt cũng giống như vậy, huống chi đây là một thời đại bảo thủ.
"Bởi vì ta nói cho ngươi biết ta là ai."
"Đó là vì ngươi tự nguyện nói cho ta biết, mắc mớ gì tới ta!"
Kim Chấn Vũ hơi giương lông mày, đột nhiên cất tiếng cười to.
"Quả nhiên là một nữ nhân thẳng thắn như dự đoán của ta, ta thích!"
Hàn Thiên Thảo le lưỡi với hắn một cái."Đó cũng là chuyện của ngươi, tha lỗi cho ta không theo cùng."
Phút chốc trong mắt loé lên sự khác thường, bỗng nhiên Kim Chấn Vũ tiến lên một bước ngăn cản đường đi của nàng, nhìn chăm chú vào môi của nàng không rời.
"Ngươi có biết môi của ngươi rất mê người không?"
Hàn Thiên Thảo vội vàng lui về phía sau một bước, vừa vặn lưng dán sát vào người tuyết."Đó là việc của ta." Hiện tại mới phát giác được mình chỉ mặc một cái áo lót trắng và váy trắng, dường như không ổn lắm.
"Nói cho ta biết tên của ngươi."
"Không!" Người đàn ông này không làm người khác chán ghét, nhưng lại khiến người khác cảm thấy hết sức nguy hiểm.
Kim Chấn Vũ lại tiến lên trước một bước, cơ hồ muốn dính vào trên người nàng."Nói cho ta biết tên của ngươi."
Hàn Thiên Thảo hít một hơi thật sâu, "Không!" Chưa nói xong, người liền tránh sang bên cạnh, tính toán thừa dịp hắn không chú ý chạy đi, không ngờ mới lao ra một bước thì đã bị hắn tóm lấy cánh tay, hơn nữa còn không khéo đụng phải bộ ngực của nàng, nàng không khỏi tức giận, cánh tay còn lại lập tức vung lên, cộng thêm chửi ầm lên.
"Không biết xấu hổ, ta còn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử, thì ra chỉ là tên lưu manh chuyên sỗ sàng!"
Rất nhanh trên gương mặt Kim Chấn Vũ hiện lên một dấu tay màu đỏ, có thể thấy Hàn Thiên Thảo xuống tay nặng bao nhiêu, nhưng hắn vẫn không chút để ý tiếp tục nhìn chăm chú nàng, trong bụng chỉ cảm thấy nàng càng tức giận, thì càng quyến rũ.
"Nói cho ta biết tên của ngươi, ta liền để ngươi đi."
Hàn Thiên Thảo híp mắt, bỗng nhiên nhấc chân đá lên vào nửa người dưới của hắn.
Kim Chấn Vũ cười khẽ, "Thật là ác độc!" Tiện tay ngăn lại.
Hàn Thiên Thảo ra sức muốn rút tay của mình về mà không được, giận đến vung thêm một bạt tai khác, nhưng lần này Kim Chấn Vũ không để cho nàng được như ý, dễ dàng bắt được cánh tay mới vung lên một nửa của nàng, hai cổ tay của nàng đều rơi vào tay hắn rồi, có điều Hàn Thiên Thảo không hiểu được hai chữ buông tha, không hề nghĩ ngợi, cúi đầu xuống cắn tay của hắn, hắn lập tức buông tay ra nhưng lại nắm lấy bím tóc của nàng.
"Căn cứ theo kinh nghiệm của ta..." Kim Chấn Vũ vừa chậm rãi nói, vừa cẩn thận ngắm nhìn ngũ quan của nàng, đáy mắt càng thêm thưởng thức.
"Càng là nữ nhân quật cường, càng cần dùng thủ đoạn cứng rắn, ta nghĩ, trước hết ta sẽ cho ngươi nếm thử một chút mùi vị xem thế nào, có lẽ ngươi cũng sẽ cảm thấy ta không tệ!"
"Đừng hòng mơ tưởng!" Hàn Thiên Thảo lập tức dùng cánh tay được buông ra chống lấy gương mặt đang cúi xuống của hắn.
Nhưng, giống như lời của nàng, nữ nhân cho dù có rèn luyện như thế nào thì sức lực cũng thua nam nhân, nên nàng giãy giụa như thế nào cũng là uổng công.
Lúc Kim Chấn Vũ sắp được như ý, Hàn Thiên Thảo đang tức giận suy nghĩ phải làm như thế nào để cắn đầu lưỡi của đối phương, đột nhiên Kim Chấn Vũ đẩy nàng ra, nàng không kịp phản ứng ngửa mặt lên trời ngã vào trên thân người tuyết, mặt đầy vẻ kinh ngạc và mờ mịt.
Bây giờ là sao đây? Hắn tìm lại được lương tâm hả?
Đợi sau khi nàng hồi phục tinh thần, càng thêm trợn mắt há mồm."Trời ạ, bây giờ đang diễn phim võ hiệp Trung Quốc sao?" Là phim trong nước hay là phim Hồng Kông? Không đúng, bây giờ đang ở Hàn Quốc, phải là phim Hàn, hơn nữa còn là hiện trường, không thể NG đấy!
Trên mặt tuyết, hai bóng người tung bay, nhảy lên, chưởng ảnh rực rỡ lần lượt thay đổi như dệt cửi, thỉnh thoảng đánh trúng một đống bông tuyết tung bay, bất ngờ chia lại hợp, bất ngờ hợp lại chia, khó phân cao thấp, càng đấu trời đất càng mù mịt.
Hai mắt của Hàn Thiên Thảo không ngừng chuyển động lên xuống trái phải, vẫn không theo kịp bóng dáng của hai bên, nàng muốn nhìn thử xem rốt cuộc là ai đang đánh với ai, lại chỉ cảm thấy hoa mắt hỗn loạn, đầu óc choáng váng, cuối cùng chỉ nhìn thấy hai cái bóng đánh tới đánh lui, làm nàng hoa cả mắt
Lắc lắc đầu, nàng quyết định không nhìn nữa, mau mặc quần áo vào rời đi mới là chuyện quan trọng.
Không nghĩ tới nàng vừa mặc xong quần áo đang chuẩn bị rời đi, trong lúc đánh nhau, đột nhiên một người trong đó kêu lên.
"Không được đi!"
Hàn Thiên Thảo ngẩn ra, ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại."Quân Chi?" Nàng khó tin lẩm bẩm nói."Là y?" Y có võ công? Cái thứ mà nàng cho là hư cấu sao?
Nàng lập tức tập trung thị lực liều chết muốn nhìn rõ ràng người nào là y.
Nhưng mà, nàng nhìn ra mới lạ, trừ hai cái bóng mơ hồ, cái gì nàng cũng không nhìn rõ ràng."Rốt cuộc là ai?" Trong lúc nàng đang lẩm bẩm tự hỏi, đột nhiên trong hai cái bóng mơ hồ chợt lóe ánh sáng lạnh, nàng lập tức nhớ tới Kim Chấn Vũ có kiếm, nhưng Phác Hiếu Ninh không có.
Người không có kiếm sao đánh thắng được người có kiếm?
Không chút do dự, nàng lập tức nhấc chân xông về phía trước."Không được đánh! Không được đánh nữa!"
Cho dù hai người còn muốn tiếp tục đánh, nàng xông tới đây như vậy, hai người kia cũng không dám đánh nữa. Sau một tiếng nổ ầm ầm, hai cái bóng chợt tách ra. Hàn Thiên Thảo dừng lại nhìn xung quanh, ngay sau đó chạy về phía bên trái, chạy về phía người bên trái rồi ôm lấy eo của hắn.
"Hắn có kiếm! Sao ngươi có thể đánh hắn được."
Phác Hiếu Ninh vòng tay ôm nàng, "Nàng không có sao chứ?" Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng, không chớp mắt.
"Không có việc gì! Không có việc gì!" Hàn Thiên Thảo vội nói."Ngươi đến kịp thời, không có chuyện gì."
"Nàng không nên ra ngoài một mình."
"Sao ta biết được có người khác chứ!"
Phác Hiếu Ninh vòng chắc cánh tay của nàng nắm thật chặt, nửa đẩy nàng ra, cởi áo lông trên người mình ra cho nàng. "Mặc vào." Đợi sau khi nàng mặc xong, hắn lại vòng tay ôm nàng vào trong lòng bảo vệ, bởi vì người đối diện đang đến gần.
Kim Chấn Vũ nhìn Hàn Thiên Thảo trong ngực Phác Hiếu Ninh, ngước mắt lên chống lại ánh mắt ác liệt của Phác Hiếu Ninh.
"Nữ nhân của ngươi?"
"Không sai."
"Thì ra là đã có chủ, chậc, thật đáng tiếc!" Kim Chấn Vũ lầu bầu, vẻ mặt đầy tiếc hận."Ta khuyên ngươi, nếu như quý trọng nàng..., đừng thả nàng ra ngoài một mình nữa, nhưng nếu nàng không phải là của ngươi, còn rất nhiều nam nhân muốn nàng, ta chính là một trong số đó!"
Phác Hiếu Ninh nheo mắt lại."Vĩnh viễn đừng nghĩ tới!"
Kim Chấn Vũ nhún nhún vai, thu hồi kiếm, sau đó khoác kiếm lên trên đầu vai, xoay người, nhấc tay quơ quơ, tiêu sái bước nhanh rời đi.
Mặc dù chưa ai nói gì, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, hắn không đánh lại đối phương, mới có thể bị buộc rút kiếm ra.
Thật khiến cho người khác ngoài ý muốn, Trung Nguyên ít có ai có thể địch nổi hắn, thế nhưng hắn lại cam chịu ở Chosun, nếu để cho sư phụ biết chuyện này, không biết có buộc hắn trở về núi tu luyện lại lần nữa hay không?
"Sau này đừng ra ngoài một mình!" Phác Hiếu Ninh cũng nắm tay Hàn Thiên Thảo đi về.
"Được thôi!" Hàn Thiên Thảo lầm bầm."Thật ra thì hắn cũng không giống như người xấu! Ngươi không phải cảm thấy các ngươi rất giống nhau sao?"
"Chúng ta?" Phác hiếu Ninh đứng thẳng cao lông mày."Rất giống?"
"Không phải nói ngũ quan giống nhau..., là khí chất..., các ngươi đều rất ngầu, rất tuấn tú, có điều ngươi tuấn lãng hơn hắn, nhưng nếu so tính tình của hắn với ngươi, thì cũng cực kỳ kiểu cách."
Nàng vui vẻ nói, Phác Hiếu Ninh lại nghe đến sắc mặt bắt đầu trầm xuống.
"Nàng quên mới vừa rồi hắn muốn làm cái gì sao?"
"Ta biết rõ, nhưng ta nhớ hắn chỉ muốn hôn ta, không có làm gì khác."
"Nếu như hắn muốn làm nhiều hơn thì sao?"
"Vậy thì ta cắn đứt lưỡi của hắn !"
Nghe nàng trả lời nhanh chóng như vậy, nét mặt của Phác Hiếu Ninh mới từ từ trở lại bình thường.
"Tóm lại, sau này đừng ra ngoài một mình."
Có điều, quan trọng nhất không phải là chuyện này, mà là…
Phác Hiếu Ninh ngoái đầu lại nhìn phương hướng Kim Chấn Vũ biến mất, như có điều suy nghĩ.
Vĩnh viễn đừng nghĩ tới… sao?
Đêm khuya, ngoài phòng bông tuyết không tiếng động rơi xuống, trong phòng, bên góc, ánh nến khẽ xao động, toả ra ánh sáng hư ảo, nhu hòa lại ấm áp phủ xuống trên tấm nệm trải dưới đất, còn có hai người trên giường.
"Nàng thật đẹp!"
Ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng trượt xuống theo đường cong xinh đẹp, da thịt của nàng không tái nhợt giống các tiểu thư quý tộc, mà khỏe mạnh, màu da tinh tế, không có một chút thịt dư, tự nhiên hình thành vóc dáng mê người, là cơ thể nữ nhân hoàn mỹ nhất.
"Vừa đẹp vừa mềm mại." Tay của hắn dừng lại ở trên cái bụng bằng phẳng.
"Ngươi cũng không kém mà!"
Bàn tay của nữ nhân nhẹ nhàng trèo lên cái mông căng tròn, bò qua vòng eo mạnh mẽ, tới cơ lưng rắn chắc, vóc người của y không gầy yếu như các công tử quý tộc thư sinh, mà cao lớn, có lực, là vốn liếng hấp dẫn nhất của phái nam.
"Vừa tỉ mỉ vừa... È hèm, cường tráng!" Tay của nàng lưu luyến ở trên bộ vị cứng rắn ưỡn lên.
Hai người cười khẽ, vì vậy, bốn cánh môi lặng lẽ dán sát, quấn quít thật chặt, thở dốc rên rỉ trong sự kích tình, nhiệt tình triền miên với nhau.
Hồi lâu, tất cả trở lại sự tĩnh lặng vốn có, hơi thở nồng nặc ái dục phiêu tán ở trong không khí, xua đi không được, đuổi không tiêu tan, chẳng biết lúc nào ánh nến đã tắt, trong bóng tối, hai bóng người vẫn quấn lấy nhau như cũ, không nỡ rời, không nỡ xa.
"Thiên Thảo..."
"Đừng làm phiền, hôm nay ta muốn đi ngủ sớm một chút, ngày mai trời sẽ ấm hơn, ta muốn đi tìm đom đóm, không tin ta không tìm được!"
"… Nàng chỉ cần trả lời ta một vấn đề là được rồi."
"Hả?"
"Nàng có nguyện ý không…, ừm, ta là nói... Ưmh, thôi, mấy ngày nữa rồi hãy nói!"
"Người thật kì lạ. Không sao chứ?"
"Ừm!"
"Vậy ta có thể ngủ chưa?"
"Nàng ngủ đi!"
Rất nhanh nàng đã ngủ thiếp đi.
Thế nhưng y lại vẫn mở to hai mắt nhìn trần nhà, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, càng ngày càng tối tăm.
Nếu như nói y đang suy nghĩ chuyện gì đó, thì nhất định chuyện đó rất là nghiêm trọng, tương đối phức tạp, khiến y trước khi nhắm mắt ngủ, sự lạnh lùng trong tròng mắt khiến người khác không rét mà run, tựa như...
Đao phủ.