Thế Thân 2

Chương 10: Chương 10: Chương 5.1






Editor: ViVu

Cuối cùng thì cuộc sống lãng mạn như mộng ảo cũng không đánh thắng cơn gió lạnh thấu xương, trong cái rét buốt hai hàm răng va vào nhau, cóng đến mức da thịt mất đi hết mọi cảm giác, thậm chí hơi thở vừa phà ra cũng sẽ đóng băng trên môi ngay tức thì, cho dù có hăng hái hơn nữa cũng sẽ bị hóa băng.

Thật may là mùa đông ở bán đảo Triều Tiên có một đặc điểm: tam hàn tứ ấm, có nghĩa là cứ ba ngày liên tục rét căm căm thì nhất định sẽ có bốn ngày ấm áp làm cho người ta thở hồng hộc, trong bốn ngày này, vẫn có thể ăn no nê, mặc ấm áp mà đi ra ngoài, thưởng thức bầu không khí trong lành hoặc là có thể nghịch tuyết, thậm chí là bắt côn trùng… Ờ thì, nếu như tìm được thì thôi, còn không tìm được thì Hàn Thiên Thảo cũng sẽ không dễ dàng buông tha.

Trong từ điển của các nhà khoa học không hề có từ buông tha này

Nhưng ngay cả như vậy thì nhà khoa học cũng không thể thoát khỏi thực tế tàn khốc, hôm nay, mười ngày trước ngày đông chí, sau giữa trưa, một trận tuyết dày đặc lạnh ghê người rơi xuống, nô tì của Doãn phu nhân đến truyền lời.

“Tiểu thư, Doãn phu nhân có chuyện cần tìm ngày, xin ngài đến sương phòng một chuyến.”

“Hả? Bà ấy đã trở về từ thôn trang rồi sao?”

Trước mùa thu, Doãn phu nhân trở về thôn Nữ Nương, trước khi đi còn dặn dò Hàn Thiên Thảo “có tin tức” phải lập tức thông báo cho bà ấy, bây giờ vẫn chưa có người thông báo bà ấy, bà ấy lại trở về trước rồi, không biết là vì chuyện gì?

“Vâng ạ, bà ấy có chuyện tìm ngài.”

“Ồ! Được, xin chờ một chút.” Kìm nén lòng nghi ngờ, Hàn Thiên Thảo quay sang căn dặn Phác Hiếu Ninh. “Quân Chi, trước tiên giúp ta phân loại nhưng tiêu bản của bọn côn trùng này, cẩn thận đừng làm chúng rơi ra ngoài, còn nữa, những ghi chép kia ngươi không được động vào, ta sẽ tự mình chỉnh sửa lại.”

Giọng điệu của nàng rất tùy tiện, Phác Hiếu Ninh lại không để ý, sau khi nàng đi khỏi thì sắp xếp những tiêu bản côn trùng kia theo sự dặn dò của nàng, còn Hà Vĩnh Kính thì lại có ý kiến.

“Bây giờ nhìn không nổi nữa rồi, đại nhân, Hàn tiểu thư càng ngày càng vô lễ, ngài sao có thể để mặc nàng ấy…” Nói tới đây, đột nhiên một đôi mắt lạnh có khả năng hoành tảo thiên quân (ViVu: quét sạch ngàn quân) phóng qua, một nhát đánh gãy lời nói của Hà Vĩnh Kính,hắn vô thức hít thật sâu, sống lưng lạnh toát, cật lực nuốt nước miếng.

“Không phải, không hề vô lễ một chút nào, uhm, ý tiểu nhân là, thái độ thân thiết tự do tự tại cú Hàn tiểu thư thật sự rất khó có được, khó trách đại nhân lại yêu thích, đúng, khó trách đại nhân lại yêu thích!” Cơn bạo phong này thật điên cuồng, không thể tránh khỏi gió chiều nào theo chiều ấy.

Ánh mắt sắc lạnh lập tức lấy lại độ ấm như bình thường, từ từ quay đầu lại, chuyển sự chú ý vào những con côn trùng đã chết cứng kia.

Hà Vĩnh Kính lén lút lau mồ hôi lạnh trên trán mình.

Thì ra là như vậy, chủ tử yêu nàng ấy là vì tính tình bình thản và thẳng thắn đó, giống như không coi trọng chủ tử, thậm chí ngay cả một chút thái độ cung kính cũng không có, tựa như cả hai đều bình đẳng, không phân biệt cao thấp, luôn tự tại như vậy, tùy tiện như thế, tâm trạng tốt thì sẽ oang oang nói cho mọi người nghe, khó chịu thì bèn nổi trận lôi đình, đoán chừng nàng ấy là người duy nhất.

Thì ra chủ tử thích loại nữ nhân ấy, quả là hiếm thấy… Không phải, là chưa từng gặp qua.

Cho dù nữ nhân bình thường có hào sảng đến đâu đi chăng nữa, thì khi đối mặt với Sĩ đại phu nhị phẩm cũng sẽ có chút kính sợ, hoặc là căn cứ vào sự dạy dỗ của phụ mẫu, cũng sẽ một hai phần kiêng nể với nam nhân, hoặc là người giống như phu nhân, mặc dù vụng trộm làm cho chủ tử loay hoay như một con sâu, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ kính cẩn thuần phục, có nếp có tẻ (ViVu nghĩ ý là có tôn ti nam nữ).

Nhưng Hàn tiểu thư lại hoàn toàn không có những cố kỵ kia, cũng không làm bộ làm tịch, hắn chưa từng thấy qua loại nữ nhân như vậy, trên thực tế thì hắn cũng chưa từng thấy chủ nhân đối xử bao dung, tử tế như thế với bất kỳ nữ nhân nào, tình huống như thế này thật sự không được tốt cho lắm!

Đại nhân đã quên Hàn tiểu thư chỉ là một thế thân thôi sao?

“Doãn phu nhân, nghe nói bà có chuyện muốn tìm ta?”

Doãn phu nhân liếc mắt nhìn Hàn Thiên Thảo một cái, tiếp tục chậm rãi vo phấn bỏ vào lư hương, sau đó xoa tay một chút, uống một ngụm trà, lại cong đầu gối phải lên, đặt cánh tay lên trên đầu gối, nghiêm túc nhìn chằm chằm nữ nhân ngồi xếp bằng phía đối diện.

“Ngươi mang thai chưa?”

Hàn Thiên Thảo sửng sốt trong chốc lát, “Ừm, cái này…” Sau đó có chút ngượng ngùng gãi đầu suy nghĩ. “Ta không có chú ý, chẳng qua, hình như là một tháng không có tới… Ừm, hay là hai tháng… Hay ba tháng nhỉ?”

Làm sao cũng không thể ngờ nàng lại nói ra câu trả lời vô trách nhiệm thế này, hơn nữa lại còn nói không chú ý, nhất thời Doãn phu nhân bị dọa cho sững sờ, không dám tin trừng nàng thật lâu, sau đó trợn to mắt, lắc đầu một cái, lại thở dài bất đắc dĩ.

“Thôi, coi như một tháng đi! Xác định sai lệch một chút cũng không sao. Như vậy thì, một tháng không đến thì chúng ta cũng phải trở về rồi.”

Trở về? Cũng chính là…

Tách ra khỏi y?

Đột nhiên trong lòng Hàn Thiên Thảo run rẩy, chợt một cơn sóng kháng nghị nổi dậy, ý tưởng từ chối hiện ra.

“Tại sao ta không thể tiếp tục ở lại đây? Ta… Ta còn chưa bắt hết côn trùng mà!”

Doãn phu nhân nhìn nàng chằm chằm. “Được, ngươi có thể ở lại, nhưng Phác đại nhân phải trở về.”

Y phải trở về?

Không!

Lại một lần nữa, Hàn Thiên Thảo muốn kháng nghị, nhưng nàng vừa mới hé môi, đã có một tiếng quát khẽ vang lên trước một bước.

“Đừng quên ngươi chỉ là một thế thân!”

Thế thân?

Hàn Thiên Thảo lại khẽ run lên, một lát sau, nàng từ từ khép miệng lại, rốt cuộc lý trí cũng đã tỉnh táo trở lại.

Đúng vậy, nàng chỉ là một thế thân, nàng thật sự không nên quên chuyện này, nhưng nàng lại quên mất.

Dĩ nhiên, cái này không thể trách bất kỳ ai, chỉ có thể trách chính nàng, trách nàng nhẹ dạ bị y mê hoặc, trách nàng và y ở bên nhau quá vui vẻ, trách nàng ngây ngốc đắm chìm trong cuộc vui khờ dại đó, đến mức quên mất mình chẳng qua chỉ là thế thân, quên mất đây chỉ là một công việc, quên mất bọn họ nhất định phải xa nhau, sau khi nàng mang thai.

Nàng vố dĩ không có quyền cự tuyệt.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới phải chia xa, vì sao lòng nàng lại đau đến thế, lại không đành lòng đến thế, còn buồn khổ đến thế?

“Quả nhiên không sai.” Nhìn thấy những biểu cảm hiện rõ trên mặt Hàn Thiên Thảo, Doãn phu nhân không khỏi lắc đầu thở dài. “Ngươi đã phạm vảo tật xấu dễ mắc phải của thế thân.”

Tật xấu dễ mắc phải của thế thân?

Hàn Thiên Thảo bất an lo lắng nhìn Doãn phu nhân, có thể mơ hồ đoán được câu trả lời của Doãn phu nhân nhất định là đáp án không tốt lắm.

“Cái… Tật xấu đó là gì?”

“Ngươi yêu người nam nhân kia.”

Yêu?

Đầu giống như vừa bị đánh cho một gậy, nhất thời Hàn Thiên Thảo trở nên ngẩn ngơ rồi.

“Không sai, ngươi yêu người nam nhân kia.” Doãn phu nhân vuốt cằm nói, chợt lại thở dài. “Nhưng mà điều này cũng không thể trách các ngươi, nữ hài tử lớn lên ở thôn Nữ Nương gặp nam nhân không bao nhiêu…”

Đợi chút, nàng đâu phải lớn lên ở thôn Nữ Nương!

Hơn nữa nàng còn gặp rất nhiều nam nhân, tối thiểu ở trong sở nghiên cứu, nam nhân từ hai mươi đến ba mươi tuổi có hơn hai trăm người, đây là còn chưa tính những thiếu niên nhỏ hơn hai mươi tuổi và những người trung niên, ông lão hơn ba mươi tuổi, còn có hàng xóm của sở nghiên cứu, người đi đường, nhân viên phục vụ, giáo sư, bạn học…

Cũng phải trên ngàn vạn người, đây còn chưa đủ nhiều sao?

“… Nam nhân đầu tiên mà ngươi tiếp xúc thân mật, chỉ cần điều kiện đối phương không quá kém…”

Đừng nói hời hợt như vậy có được không? Đâu chỉ không kém, Phác Hiếu Ninh còn là người nam nhân đẹp mắt nhất, hấp dẫn nhất mà nàng đã từng gặp qua!

“… Quả thật, thế thân rất dễ dàng yêu đối phương…”

Yêu… Yêu y?

Nàng thật… Thật sự yêu y sao?

“… Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, đây là chuyện không thể làm được, những người tìm thế thân đều có thân phận và địa vị không thấp, tuyệt đối bọn họ không có khả năng cưới nữ nhân thôn Nữ Nương, cho dù là làm thiếp…”

Thiếp?

Đùa à, nàng đường đường là một tiến sĩ sinh vật học, thiên tài có IQ 200, chỉ tính nam nhân trong sở nghiên cứu theo đuổi nàng thôi cũng đã hơn mười người, làm sao có thể đi làm tiểu thiếp?

Đừng làm người ta cười chết chứ!

“… Hơn nữa, đây cũng là chuyện không được phép, chỉ mới đây thôi, cũng có một người nam nhân nhìn trúng thế thân của vợ hắn, cũng yêu cầu dẫn nàng ta về làm thiếp, nhưng đã bị chúng ta từ chối. Điều này có liên quan mật thiết đến vấn đề uy tín của thôn Nữ Nương, một khi phá vỡ quy tắc này, tin chắc sẽ không có bất kỳ vị phu nhân nào dám đến thôn chúng ta tìm thế thân thay bọn họ sinh con cho trượng phu, lúc đó sinh lộ của chúng ta cũng sẽ bị chặt đứt…”

Đúng là nói hươu nói vượn, nàng không tin ngoại trừ con đường này, các nàng sẽ không còn công việc khác để làm!

“… Cho nên, tốt nhất ngươi nên ngăn cản tình yêu kia nảy nở ngay lập tức, nếu không, đến cuối cùng, người khổ sở cũng chỉ là chính ngươi.”

Tình yêu?

Nàng thật sự yêu y sao?

Hàn Thiên Thảo cúi đầu suy nghĩ tường tận.

Thật ra thì không cần suy nghĩ quá lâu, chỉ cần dựa vào giây phút này đây, trái tim nàng đau đớn giày xéo, trong ngực tràn đầy chua xót, thì nàng đã có thể hiểu đáp án dĩ nhiên là cái gì.

Không sai, đúng là nàng yêu y!

Cùng chung sống một khoảng thời gian dài thật tốt đẹp với một nam nhân đáng để yêu thương như y, thì làm sao nàng có thể không yêu y đây?

Hàn Thiên Thảo chậm rãi lộ ra nụ cười khổ. “Ta biết rồi.”

Nhưng, yêu y thì như thế nào?

Y lại không yêu nàng.

Cho dù y cũng yêu nàng, vậy thì như thế nào?

Với thân phận của y, y không thể nào cưới nàng; còn với tự ái của nàng, nàng cũng sẽ không thể nào làm tiểu thiếp của y, càng không có cách nào để dễ dàng tha thứ cho việc chia sẻ y với một nữ nhân khác; cho nên, bọn họ sẽ không có kết quả.

Giờ đây, cuối cùng nàng cũng đã hiểu thất tình là có cảm giác thế nào.

Nàng chỉ muốn đem mình đi giải phẫu cho rồi.

Vừa về tới phòng, Hàn Thiên Thảo còn chưa kịp mở miệng, Phác Hiếu Ninh đã lên tiếng trước: “Nàng sao vậy? Vẻ mặt thật kỳ lạ.” Còn dùng ánh mắt cẩn thận quan tâm xem xét nàng.

Hàn Thiên Thảo quay mặt đi, “Không có gì.” Rồi lửng thững đi đến quỳ xuống bên cạnh chiếc bàn, trên bàn để một mảnh vải bông trắng phủ lên trên tấm gỗ, trên mảnh vải là các loại côn trùng, bọ cánh cứng, nàng vừa kiểm tra kết quả công việc của y, vừa như không chút để ý nói cho y biết. “Qua mấy ngày nữa là có thể xác định ta có mang thai hay không.”

Phác Hiếu Ninh ngẩn người, ngay sau đó tỉnh ngộ. “Thật sao?”

“Không sai.”

Phác Hiếu Ninh chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, khóe miệng khẽ mím chặt.

“Muốn uống trà không? Ta gọi Hà Vĩnh Kính pha ít trà.”

“Hàn Thiên Thảo không trả lời, Phác Hiếu Ninh cũng không miễn cưỡng nàng, đứng dậy rời đi, trên hành lang, tìm thấy Hà Vĩnh Kính đang trốn việc ngủ gà ngủ gật.

“Hà Vĩnh Kính, ta muốn ngươi đi tìm Doãn phu nhân cho ta ngay lập tức, nói cho bà ấy biết ta muốn gặp bà ấy.”

“Bây giờ?”

“Không, tối hôm nay, chờ sau khi Thiên Thảo đã ngủ…”

Đến nửa đêm, một bóng dáng màu trắng lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi phòng, hợp lại cùng với một bóng màu xám khác, hai người cùng nhau đi về phía biệt viện của Doãn phu nhân.

Một lát sau, sảnh ngoài sương phòng của Doãn phu nhân, Phác Hiếu Ninh cùng Doãn phu chân ngồi xếp chân đối diện nhau.

“Phác đại nhân, lúc này ngài muốn gặp ta, là vì…”

“Ta muốn nàng ấy.” Phác Hiếu Ninh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói ra yêu cầu của y.

Doãn phu nhân im lặng.

“Ý của Phác đại nahn6 có phải là…”

“Ta muốn nạp Thiên Thảo làm thiếp thất.”

Doãn phu nhân nhíu chặt hai hàng lông mày lại ngay tức khắc. “Đại nhân, ngài phải biết, đây là không…”

“Không cần nói với ta không thể.” Phác Hiếu Ninh lạnh lùng cắt đứt lời từ chối của bà. “Quy tắc này không phải đã bị phá bỏ từ lâu rồi sao?”

Sắc mặt Doãn phu nhân khẽ biến, đáy mắt còn có chút kinh hoảng. “Đại nhân, chuyện như thế ngài không thể nói lung tung…”

“Ta không nói lung tung.” Phác Hiếu Ninh đã tính toán trước, trừng mắt nhìn Doãn phu nhân chằm chằm. “Bởi vì người kia tới tìm ta giúp đỡ, biện pháp giúp xóa bỏ thân phân thế thân của người kia cũng là do ta nghĩ ra.”

Doãn phu nhân ngẩn người. “Thì… Thì ra vị bằng hữu trong lời nói của cụ đại nhân (ViVu: đây là cách xưng hô, chứ không phải vị đại nhân này họ Cụ) chính là Phác đại nhân ngài đây sao?” Điều này cũng thật quá trùng hợp.

Phác Hiếu Ninh gật đầu. “Là ta, chẳng qua ta không phải là bằng hữu của y, mà là đệ tử của y, cụ đại nhân là sư phụ đã truyền thụ võ công người Hán cho ta.”

Doãn phu nhân lại càng kinh ngạc hơn, nhưng cũng yên tâm hơn. “Thì ra là như vậy.”

“Cho nên…” Phác Hiếu Ninh nhìn chằm chằm vào bà. “Biện pháp giống vậy, có thể không?”

Doãn phu nhân quan sát y thật lâu.

“Phác đại nhân đã xác định?”

“Đúng vậy, ta muốn nàng ấy!”

Hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau trong chốc lát, rốt cuộc Doãn phu nhân đành khuất phục.

“Được rồi! Sẽ dùng biện pháp giống vậy, nhưng mà…”

“Ta hiểu, chuyện này, ngoại trừ ta ra, sẽ không có bất kỳ người nào biết nữa, tuyệt đối uy tín của thôn Nữ Nương sẽ không bọ phá hủy.”

“Không, ta không phải nói chuyện này, ta tin tưởng đại nhân là vì chính ngài cũng không muốn chuyện này bị bạo lộ, nên ta muốn nói là…” Doãn phu nhân có chút do dự. “Trước tiên ta phải nói với đại nhân một vấn đề liên quan đến Thiên Thảo…”

“Vấn đề gì?”

“Nàng ấy cũng không phải là người thôn Nữ Nương.”

Nghe vậy, Phác Hiếu Ninh khẽ cười, có chút bất ngờ, nhưng cũng không phải là bất ngờ quá lớn. “Thật sao?”

“Nàng là được ngư dân cứu ở biển, bởi vì nàng là nữ nhân, mà ngư dân kia xuất thân từ thôn Nữ Nương, nên hắn đã đưa Thiên Thảo đến chỗ ta.”

Phác Hiếu Ninh trầm ngâm trong chốc lát.

“Nàng có nói với bà là nàng đến từ đâu hay không?”

“Không có.” Doãn phu nhân lắc đầu một cái. “Nàng chỉ nói nàng đã không còn người thân nào, cũng không có nhà.”

Phác Hiếu Ninh lại suy nghĩ một lát. “Được rồi! Ta đã biết, nhưng chuyện này ta cũng không thèm quan tâm, yêu cầu của ta cũng sẽ không thay đổi.”

Phác hiếu Ninh lại muốn xuống."Được rồi! Ta biết rồi, nhưng mà ta cũng không thèm để ý loại này chuyện, yêu cầu của ta cũng sẽ không thay đổi."

“Rất tốt, mấy ngày nữa ta sẽ đi về chuẩn bị trước, bà dẫn Thiên Thảo về chờ tin của ta.”

“Vậy phía Thiên Thảo là do ta, hay ngài sẽ…”

“Ta… Ta sẽ phụ trách thuyết phục nàng ấy.”

“Thuyết phục?” Doãn phu nhân không nhịn được cười. “Không, đại nhân, ngài không cần phí tâm thuyết phục, Thiên Thảo đã yêu ngài rồi!”

Phác Hiếu Ninh cũng cười. “Ta đương nhiên biết, chỉ là…” Thu lại nụ cười. “Ta vẫn phải thuyết phục nàng, hơn nữa, còn phải hao tổn hết tất cả công phu đi thuyết phục nàng.”

“Tại sao?” Doãn phu nhân ngạc nhiên hỏi.

“Bởi vì…” Phác Hiếu Ninh chậm rãi cúi đầu. “Nàng không phải là một nữ nhân bình thường, ở trên thế gian này, tuyệt đối không thể nào tìm được người nữ nhân nào khác có thể giống như nàng, nàng cũng không giống bất kỳ một dạng nữ nhân nào trên cõi đời này, nàng là duy nhất, vì vậy, dù nàng yêu ta, nàng vẫn sẽ từ chối ta!”

“… Cho nên ngài mới có thể yêu nàng ư, đại nhân?”

“… Đúng, vì thế nên ta mới có thể yêu nàng ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.