Sáng hôm sau, ánh nắng nhè nhẹ hiếm có sau bao ngày tuyết rơi lạnh buốt xuyên qua cửa sổ chiếu vào gò má nhợt nhạt của người đang nằm trên giường.
Vương Bảo An vẫn đang trong tình trạng hôn mê, Hàn Thiên cũng vô cùng sốt ruột, tất cả công việc ở công ty đều đã giao lại cho trợ lí giải quyết. Còn bản thân cứ ở lì bên cạnh cô.
Châu Hân Hân tuy rất không vui nhưng cũng đành mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy sự có mặt của anh. Còn Lí Kiệt mới sáng sớm đã phải chạy đến tập đoàn để xử lí công việc, phòng trường hợp mấy lão cáo già đó lại giở trò.
Cô đã hôn mê hơn một ngày rồi, Châu Hân Hân cảm thấy rất lo lắng, không chờ được nữa liền gọi bác sĩ tới.
“Bác sĩ tại sao đến giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh?”
Bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa rồi nói:“Có lẽ là do chấn thương ở phần đầu bị va chạm quá mạnh. Nhưng người nhà cứ yên tâm, khả năng tự hồi phục của cô ấy khá cao chắc sẽ nhanh tỉnh lại thôi.”
Hàn Thiên lúc này mới thở phào một hơi, mấy ngày nay anh chạy đông chạy tây vừa phải tìm ra kẻ đứng sau hại cô vừa phải xử lí công việc của tập đoàn bận đến bù đầu. Thời gian còn lại đều chạy tới bệnh viện với cô, căn bản không có thời gian nghỉ.
Số lần đau dạ dày cũng nhiều hơn hẳn phải thường xuyên uống thuốc để cầm cự. Sắc mặt cũng trở nên tiều tụy, hai mắt thâm đen hoàn toàn không còn dáng vẻ của một vị tổng tài lãnh khốc nữa rồi.
“Cảm ơn bác sĩ nhiều.” Châu Hân Hân tiễn bác sĩ rời khỏi rồi trở lại.
Reng...rengg...reng điện thoại đổ chuông, là Trí Anh gọi tới.
“Hàn tổng tên kia đã tự sát rồi.” Đầu dây bên kia quanh co một lúc mới có thể nói ra.
Hàn Thiên xoa xoa mi, ánh mắt Hàn anh liền lóe lên tia hiểm độc:“30 phút sau tự đem mạng đến đây.”
“Vâng.”
Cả Trí Anh và Cường Hào đều rùng mình một cái, bao lâu nay họ làm việc cho anh nhưng chưa một lần nào thấy anh tức giận đến vậy.
Trí Anh cất điện thoại ánh mắt dại ra nhìn về phía trước. Một câu nói lạnh như băng kia của anh cũng đủ để bọn họ tự đoán ra kết cục của mình:“Cường Hào xem ra lần này tôi chết chắc rồi.”
“Tự cầu phúc.”
Không dám chậm trễ một giây đúng ba mươi phút sau cả hai đã đứng trước cửa phòng.
Hàn Thiên liếc ánh mắt giận dữ sang nhìn họ rồi đi ra ngoài.
Châu Hân Hân cũng chẳng buồn quan tâm, cô cứ nắm chặt lấy tay Vương Bảo An không thôi.
Đi đến một góc hành lang vắng người, Trí Anh quỳ rạp xuống:“Lão đại là tôi làm việc thất trách.”
Cậu cúi mặt xuống hai tay nâng khẩu súng đưa đến trước mặt anh.
Cường Hào cũng theo đó mà quỳ xuống:“Lão đại xin anh tha cho Trí Anh, có trừng phạt thì phạt luôn cả tôi, tôi cũng có một phần trách nhiệm.”
Hàn Thiên rút ra một điếu nhưng ngay sau đó liền bóp nát. Nơi đây là bệnh viện cấm hút thuốc, ít nhiều anh cũng phải tuân thủ quy định. Hơn nữa anh cũng không muốn để mùi thuốc ám vào người, Bảo An không thích mùi thuốc lá.
“Nói đi, tại sao hắn có cơ hội tự sát?” Giọng anh khàn khàn càng làm cho thanh âm thêm phần đáng sợ.
“Tôi chỉ mới ra ngoài giải quyết một lát nào ngờ vừa quay lại đã thấy hắn nằm chết trong vũng máu rồi.”
Hàn Thiên vẫn là không nhịn được đạp cho Trí Anh một cước rồi cầm lấy cây súng bắn cả hai mỗi người một phát vào vai.
Hai người họ đã theo anh đã lâu, bình thường làm việc đều rất ổn thỏa chưa từng xảy ra sai sót. Mấy năm gần đây mọi việc quan trọng đều được giao cho hai người họ làm. Lần này xảy ra sơ sót cũng là lần đầu. Anh thở dài một hơi rồi cuối cùng cũng không truy cứu nữa.
“Không có lần sau.”
“Cảm ơn lão đại tha mạng.”
Reng...reng...reng...Hàn Thiên hơi nhíu mày là quản gia Từ gọi đến.
“Alo, đại thiếu gia lão gia và phu nhân về rồi.”
“Họ về đây làm gì?”
“Phu nhân nói về thăm cậu, nói cậu mau về nhà đi họ đang ở đây rồi.”
“Được.”
Anh ném lại súng cho Trí Anh:“Âm thầm bảo vệ em ấy, bất kể có chuyện gì xảy ra lập tức báo cho tôi. Nếu để xảy ra sai sót lần nữa thì tự động đem mạng đến gặp tôi.”
“Rõ.”
Hàn Thiên quay lại phòng nhưng không vào trong, anh đứng ngoài nhìn cô một lát rồi rời đi.
Sau lần sai sót vừa rồi cả hai người không dám khinh suất dù chỉ một giây thay nhau túc trực bên ngoài phòng bệnh.
Trí Anh không dám rời mắt khỏi ngộ nhỡ thật sự có chuyện gì xảy ra chỉ e là lần này cái mạng của cậu thật sự không giữ được. Bởi cậu có cảm giác người đang nằm trên giường bệnh kia rất rất quan trọng đối với Hàn Thiên.
Lái xe về đến Hàn gia, vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Hàn phu nhân đang bận rộn nấu ăn trong bếp còn Hàn lão gia đang ngồi đọc báo.
“Phu nhân, lão gia Hàn thiếu đã về.”
Hàn phu nhân liền giao lại công việc dang dở cho chị giúp việc.
“Thiên Thiên của ta, ta nhớ con chết đi được.” Bà chạy ra ôm chầm lấy Hàn Thiên.
“Mẹ, ba.”
Hàn Khải lãnh đạm nhìn anh một cái rồi lại cuối xuống đọc báo:“Về rồi à?”
“Vâng.”
“Con đi đâu tại sao không ở công ty?”
“Con có chút chuyện riêng cần phải xử lí.”
“Được rồi con nó vừa mới về ông thôi nói về công việc đi. Thiên Thiên để mẹ xem dạo này con ốm đi nhiều rồi, sắc mặt sao lại nhợt nhạt như thế?” Bà kéo anh lại bên bàn xót xa nhìn con trai mình.