Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 22: Chương 22




Buổi trưa, Lí Kiệt mới xử lí xong mọi việc ở công ty. Anh ghé vào cửa hàng mua chút đồ ăn và hoa quả đem đến bệnh viện.

Châu Hân Hân khóc đến mắt sưng cả lên.

Cạch...

Lí Kiệt mở cửa đi vào:''Em ấy chưa tỉnh sao?”

Châu Hân Hân thở dài lắc đầu:“Cậu ấy chưa tỉnh lại lần nào.”

“Ăn chút gì đi.” Lí Kiệt đưa hộp cơm qua cho Châu Hân Hân.

“Từ tối qua em đã chưa ăn gì rồi.”

Tối qua Châu Hân Hân còn đang rất vui mừng cố gắng dồn hết toàn bộ công việc lại để hoàn thành trong đêm, dự định ngày kia sẽ về nước. Khi cô làm việc đều rất chuyên chú nên nhiều lúc hay bỏ bữa, tối qua cũng như vậy. Nào ngờ sáng nay nhận được tin Vương Bảo An gặp tai nạn liền lên trực thăng về nước. Khi đi cả vali cũng không kịp mang theo nói gì đến ăn uống.

“Em không muốn ăn.”

Lí Kiệt khẽ mắng:“Em còn không ăn thì không đợi đến lúc An An tỉnh lại em đã nhập viện rồi. Em muốn em ấy khi tỉnh lại còn phải lo lắng cho em?”

“Em...”

Châu Hân Hân á khẩu đành nhận lấy hộp cơm nhưng vì không có khẩu vị nên ăn được vài miếng lại để xuống.

“Anh.”

“Ừm.”

“Khi nãy em gặp Hàn Thiên là anh ta đưa cậu ấy đến đây.”

Vẻ mặt Lí Kiệt không rõ biểu cảm:“Vậy đợi khi em ấy tỉnh lại chúng ta sẽ đi cảm ơn Hàn tổng rồi.”

“Không. Tuyệt đối không được cho Bảo An biết là anh ta đã cứu cậu ấy.” Châu Hân Hân hơi khích động.

“Tại sao?'' Lí Kiệt có chút khó hiểu.

“Anh ta là người yêu cũ của Bảo An và cũng chính là kẻ đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho cậu ấy. Anh còn nhớ người con gái đứng cạnh anh ta ngày hôm đó không?”

“Là tiểu thư nhà họ Tần hình như tên Uyển Nhi.”

“Ừm cô ta là người yêu hiện tại của Hàn Thiên. Tên khốn nạn đó đã có người đàn bà khác ở bên cạnh rồi mà vẫn muốn một chân đạp hai thuyền. Em không muốn Bảo An tiếp tục dây dưa mãi với hắn.”

Châu Hân Hân khẽ thở dài:“Cậu ấy thật sự rất mạnh mẽ và cũng rất đáng thương.” Cô bắt đầu kể lại từ ngày đầu tiên gặp lại Vương Bảo An.

“Thật không ngờ em ấy phải chịu đựng nhiều như vậy. Một cô gái bé nhỏ nhưng lại rất mạnh mẽ.

“Bảo An cậu ấy rất đáng thương.”Khóe mắt lại bắt đầu ươn ướt.

Lí Kiệt nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay lạnh giá của cô, không biết đang nghĩ gì. Tay còn lại đặt lên vai Hân Hân vỗ nhẹ an ủi.

Châu Hân Hân như nhớ ra chuyện gì đó:“Phải rồi còn một chuyện rất quan trọng quên không nói với anh. Hàn Thiên anh ta nói vụ tai nạn này là do có người cố ý nhắm vào cậu ấy.

“Anh sẽ cho người đi điều tra.”

...

Trong một căn phòng tối tăm, xung quanh là những dụng cụ để dụng hình tra tấn. Một người bị xích cả hai tay hai chân đầu gục xuống, toàn thân đầy máu me.

Một giọng nói lạnh lùng cất lên:“Nói là kẻ nào sai mày làm?”

Người kia vẫn cứ gục xuống một nửa chữ cũng không hé răng.

“Ồ thật cứng miệng.”

Hàn Thiên lấy ra một khẩu súng ném qua cho Trí Anh:“Mày nói hay không nói?”

Đoàng...

Anh khẽ phẩy tay một cái.

đoàng...đoàng...đoàng...ba viên đạn liên tiếp được bắn ra. Mỗi viên đều trúng những vị trí cận hiểm.

Người kia đau đớn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

“Tốt quả là một con c** trung thành.”

Hàn Thiên nhìn đồng hồ trên tay đã là tám giờ tối, anh đứng dậy phủi phủi tay.

“Dạy dỗ cho kĩ.” Anh ném lại một câu cho Cường Hào rồi rời khỏi.

Kẻ này vẫn còn rất hữu dụng vì thế anh mới giữ lại mạng cho hắn. Nếu không chỉ e là hắn đã chết mất xác lâu rồi. Dám động đến người của Hàn Thiên này đúng là chán sống.

Anh không lái xe về nhà mà tới thẳng bệnh viện.

Cạch...

Châu Hân Hân và Lí Kiệt lúc này vẫn ngồi trong phòng, vừa thấy anh ánh mắt hai người chẳng mấy thiện cảm.

Châu Hân Hân không vui nói:“Anh tới đây làm gì? Chỗ này đã có bọn tôi rồi Hàn tổng anh không cần bạn tâm. Tôi nghĩ anh nên về nhà chăm sóc tiểu mỹ nhân của anh đi.”

Hàn Thiên liếc mắt nhìn Châu Hân Hân một cái, nhìn sang thấy Lí Kiệt cũng đang ở đây mặt lập tức đen lại.

Anh đẩy cửa đi vào ngồi bên cạnh cô chẳng thèm so đo với Châu Hân Hân. Chuyện quan trọng nhất đối với anh hiện tại là tình hình của cô, mấy thứ khác anh không quan tâm.

Châu Hân Hân vẫn chưa chịu bỏ cuộc:“Coi bộ dạo này Hàn thị nhàn hạ quá đến tổng giám đốc Hàn cũng có thời gian rảnh.”

Hàn Thiên bị làm phiền đến nhức đầu liền lên tiếng mỉa mai:“Thay vì lo cho công ty của tôi thì ngược lại các người nên tự lo đi thì hơn. Tôi nghe nói nội bộ của Châu thị các người không phải đang loạn một trận sao? Tốt nhất các người nên tự giải quyết đi đừng để em ấy vừa tỉnh lại đã phải giúp các người xử lí.”

“Anh...”

Châu Hân Hân tức đến run người đang tính cùng anh đấu khẩu thì thấy Lí Kiệt ở phía sau kéo mình lại.

“Đừng nháo.”

Căn phòng phút chốc liền trở nên ngột ngạt, Châu Hân Hân hướng ánh mắt theo dõi từng nhất cử nhất động của Hàn Thiên. Còn Lí Kiệt đang cầm điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.