Lí Kiệt rời tay khỏi phím đàn đứng dậy đi lại gần cầm lấy tay cô.
“Bảo An em cũng thử chơi đi.”
Vương Bảo an hơi sửng sốt:“Em?”
“Ừm.”
Cô cười gượng rút tay khỏi tay anh:“Em nghe anh đàn được rồi, em thực sự không biết chơi.”
Lí Kiệt kéo cô lại gần cây đàn rồi nhấn cô ngồi xuống ghế.
“Anh chỉ em.”
Nói rồi anh vòng tay qua người cô, hai tay đặt trên tay cô từ từ di chuyển.
Tiếng đàn trong veo nhẹ nhàng lần nữa được cất lên. Vương Bảo An có hơi ngượng muốn rút tay khỏi tay Lí Kiệt nhưng anh lại nắm rất chặt.
Chẳng mấy chốc đã đến 9 giờ tối.
“Cũng muộn rồi, chúng ta ghé trung tâm thương mại một lát rồi anh đưa em về.”
“Cảm ơn anh.”
“An An đừng lúc nào cũng nói cảm ơn như vậy.” Lí Kiệt khẽ xoa xoa tóc cô.
Trung tâm thương mại...
Vương Bảo An sẵn tiện đi mua một số đồ dùng còn thiếu trong nhà. Còn Lí Kiệt không biết đã chạy đi đâu mất.
Đồ dùng cần mua không nhiều nên rất nhanh Vương Bảo An đã mua xong, cô đứng trước sảnh chờ Lí Kiệt.
Một lúc sau, Lí Kiệt quay lại trên tay là một chiếc hộp nhỏ thiết kế vô cùng sang trọng bắt mắt.
“Em mua xong đồ rồi sao?”
“Ừm. Chúng ta về thôi.”
“An An đợi đã.” Lí Kiệt mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc lắc tay bằng bạc sáng lấp lánh.
“An An cái này tặng cho em.”
“Tặng em? Anh Lí Kiệt cái này em không thể nhận.” Chiếc lắc tay xinh xắn thiết kế rất đẹp mắt, nhìn qua là biết rất mắc tiền.
Lí Kiệt nhẹ nhàng cầm lấy tay cô rồi đeo lên:“Bảo An coi như em cho anh một cơ hội để tặng quà em đi.”
Lắc tay này đeo lên chiếc cổ tay nhỏ nhắn lại trắng hồng của Vương Bảo An quả thật rất đẹp, rất hợp. Cô không biết nên từ chối thế nào lòng thầm nhủ sau này sẽ tặng lại cho Lí Kiệt một món đồ khác vậy.
“Vậy cảm ơn anh Lí Kiệt.”
Lí Kiệt đưa tay ra xách đồ hộ cô, cả hai cùng nhau rời khỏi trung tâm thương mai rồi về nhà.
Từ trong một góc khuất của trung tâm thương mại có hai kẻ luôn hướng ánh mắt nhìn vào cô và Lí Kiệt.
Trí An nhanh tay chụp lại một bức ảnh Lí Kiệt đang đeo vòng cho cô.
“Lão đại à lão đại chị dâu sắp bị người khác cướp đi rồi.”
Cường Hào nhíu mày:“Cậu định gửi cái này cho lão đại?”
“Không phải là định gửi mà là tôi đã gửi rồi.”
Cường Hào đỡ chán vẻ mặt ảm đạm. Chẳng cần phải đoán, lão đại của bọn họ chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ cho coi.
Vì Vương Bảo An nói muốn đi dạo trên nền tuyết trắng nên Lí Kiệt đã đỗ xe ở xa nhà cô một chút rồi cùng cô đi dạo.
Ngoài trời truyết phủ trắng xóa, Lí Kiệt cầm lấy ray cô cho vào trong túi áo của mình:“Tay em lạnh quá để anh giúp em sưởi. Tuyết rất trơn cẩn thận ngã.”
Thuy thoảng lại có mấy người đi đường nhìn họ rồi chỉ trỏ, nhất là mấy cô gái:“Uây họ thật đẹp đôi.”
“Nhìn kia anh chàng kia chu đáo quá.”
“Ước gì tôi chính là cô gái ấy.”
“Thôi đừng mơ mộng nữa.”
Vương Bảo An hơi ngượng ngừng quya mặt qua hướng khác còn Lí Kiệt ngược lại cười rất tươi.
Không ngoài dự đoán của Cường Hào chẳng mấy chốc Hàn Thiên đã phi xe đến đấy. Ngồi trên xe nhìn thấy cảnh này trong mắt Hàn Thiên tràn ngập ánh sáng lạnh, sắc mặt trở nên u ám khó coi. Càng nhìn càng thấy cảnh tượng này vô cùng chướng mắt, anh đạp cửa rồi bước nhanh đến chỗ hai người họ.
Anh liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn Lí Kiệt rồi kéo tay Vương Bảo An đi.
Vương Bảo an hơi sửng sốt liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt mình, ánh mắt hơi lóe lên:“Buông ra.”
Hàn Thiên chẳng những không buông mà còn dùng sức mạnh hơn:“Bảo An em thực sự đã thích anh ta sao?”
“Tôi thích ai thì có liên quan gì đến anh? Hàn Thiên anh đừng quá đáng.”
Lí Kiệt đi tới từ phía sau lớn tiếng:“Hàn tổng anh đang làm cái gì vậy? Mau buông em ấy ra, anh làm vậy sẽ làm đau em ấy.”
Lí Kiệt đẩy Hàn Thiên rồi nhìn đôi bàn tay hơi đỏ lên của cô.
Hàn Thiên nhìn sửng sốt nhìn cô để cho Lí Kiệt nắm tay mình, đồng tử hơi co lại.
“Hàn tổng, anh và em ấy đã chia tay từ lâu rồi, anh lấy quyền gì để cản em ấy?”
Hàn Thiên siết chặt tay thành nắm đấm rất muốn đánh người.
“Khi em ấy còn quan tâm đến anh tại sao lại không biết trân trọng? Giờ đã chia tay lại tiếc nuối?”
“Cậu im miệng cho tôi.”
“Hàn tổng à, Bảo An em ấy thực sự là một cô gái tốt cảm ơn anh đã buông tha em ấy để tôi có cơ hội.”
Hàn Thiên trực tiếp đấm cho Lí Kiệt một cú đau điếng. Lí Kiệt lảo đảo ngã ra đất.
“Anh Lí Kiệt.” Vương Bảo An ngay lập tức đẩy Hàn Thiên ra rồi chạy lại đỡ Lí Kiệt.
“Anh không sao chứ?”
“Anh không sao?”
Cok đỡ Lí Kiệt đứng dậy rồi nhìn Hàn thiên bằng ánh mắt chứa đầy ý hận.
“Hàn Thiên rốt cuộc anh muốn gì mới chịu buông tha cho tôi đây?”
Hàn Thiên điên cuồng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô:“Bảo An lần này tôi là thật lòng, tôi thực sự rất yêu em. Tôi xin lỗi trước đây không quan tâm đến em để em phải chịu nhiều thiệt thòi. Em để tôi bù đắp cho em có được không?”
Vương Bảo An cười nhạt:“Ha xin lỗi? Bù đắp? Hiện giờ nói ra điều này có ích gì không? Hàn tổng anh không phải cần áy náy, cứ tiếp tục quay về sống cuộc sống viên mãn với tiểu bảo bối của anh. Không làm phiền đến tôi nữa coi như đã là tốt với tôi lắm rồi.”