Ngồi trên xe, Hàn Thiên vẫn đặt cô ngồi trong lòng mình, mặc cho cô có muốn anh buông ra.
“Hàn Thiên.”
“Bảo An, tôi không muốn buông em ra, chỉ cần tôi buông ra em sẽ liền đi mất. Tôi không muốn, Bảo An, tôi rất sợ.” Trán anh đã vịn một lớp mồ hôi mỏng, những vết thương kia anh có thể chịu được nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cô sẽ rời bỏ mình anh sẽ phát điên mất.
“Hàn Thiên vết thương của anh, anh đặt em xuống đi được không? Em vẫn ở đây không đi đâu hết, Hàn Thiên.”
Hàn Thiên càng ôm lại càng chặt:“Không em nói dối, Bảo An tôi lạnh quá, em ôm tôi được không?”Anh giờ đây không khác gì một đứa trẻ cần được dỗ dành.
Vương Bảo An liền vòng tay ra sau lưng ôm lấy anh, máu vẫn không ngừng chảy ướt đẫm tay cô.
“Máu, nhiều máu quá. Hàn Thiên phải làm sao đây? Anh đừng làm em sợ mà.”
Hàn Thiên ôn nhu lau đi nước mắt trên gò má cô:“Em đừng khóc, tôi không muốn em khóc.”
“Được em không khóc, Hàn Duệ sắp tới chưa?”
“Chị Bảo An, sắp tới rồi. Chị đừng lo anh ấy sống dai lắm không chết được đâu.”
“Hàn Thiên.”
“Bảo An, em nghe tôi nói. Trước đây là tôi không tốt, tôi đối xử tệ bạc với em. Coi như đây là cái giá tôi phải trả. Hứa với tôi...” Anh vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt cho cô.
“Bảo An hứa với tôi sau này dù thế nào cũng phải sống thật tốt, đừng tự dấn thân vào nguy hiểm. Em đơn thuần đáng yêu như vậy...làm sao đấu lại mấy con cáo già gian ác đó?”
“Hàn Thiên anh đừng nói nữa được không?” Cô có thể cảm nhận được hơi thở anh đang yếu dần.
“Còn một chuyện nữa phải nói với em Hàn Thiên này đã yêu em rồi, tôi yêu em không phải vì bất cứ lí do gì, cũng không phải cảm thấy áy náy hay có lỗi nên mới muốn bù đắp cho em. Tôi yêu em. Nhưng nếu sau này em không muốn nhìn thấy tôi...tôi sẽ biến mất để em không cảm thấy phiền.”
Hàn Thiên nói xong thì ngả người ra sau ý thức dần trở nên mơ hồ.
Vương Bảo An không biết nên đối mặt với lời tỏ ý vừa rồi của anh ra sao.Vết thương đó quá lớn đã trở thành một vết sẹo không thể xoá mờ. Liệu bản thân cô còn đủ can đẩm để đánh cược?
Chìm đắm trong suy tư một lát khi quay ra đã thấy hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt trắng toát dọa người.
“Hàn Thiên, Hàn Thiên anh đừng như vậy, đừng làm em sợ mà. Hàn Thiên.”
“Hàn Thiên anh không được ngủ, Hàn Thiên đừng mà, anh tỉnh lại cho em. Hàn Thiên.” Nước mắt cứ thế tuôn ra, trong lòng cô hoảng loạn vô cùng, tận sâu nơi trái tim là một cảm giác đau đến thắt lại.
Hàn Duệ cũng lo lắng không thôi, người anh này mà thật sự xảy ra chuyện thì anh ta chính là người xui xẻo.
Cho tới khi được đưa tới bệnh viện, Hàn Thiên đã rơi vào hôn mê vì bị mất máu quá nhiều.
“Hàn Thiên anh nhất định phải bình an cho em, nếu không em hận anh tới chết.”
Vương Bảo An cũng kiệt sức mà ngất đi. Cả hai đều được chuyển vào phòng cấp cứu.
Hàn Duệ sau khi đưa hai người tới bệnh viện liền phải làm một mớ thủ tục nhập viện rắc rối rồi phải ngồi ngoài phòng phẫu thuật chờ.
Một bác sĩ hốt hoảng chạy ra:“Ai là người nhà bệnh nhân Hàn Thiên?”
“Là tôi.”
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, hiện tại trong bệnh viện không đủ máu để truyền. Xin hỏi cậu có quan hệ gì với bệnh nhân?”
“Là em trai ruốt.”
“Vậy là cũng thuộc nhóm máu O. May quá cậu mau theo chúng tôi đi xét nghiệm rồi lấy máu.”
“Được.”
Kết quả xét nghiệm hoàn toàn hợp lệ, Hàn Duệ lập tức được đưa đi lấy máu. Anh bị rút ra khoảng 350cc máu người có hơi choáng váng.
Hàn Duệ dựa lưng vào đầu giường, anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Bên đó sao rồi?”
“Nhị thiếu tất cả đều bị bắt gọn.”
“Được xử lí cho tốt, đem tất cả bọn chúng xuống hầm.”
“Rõ.”
Mấy tên kia thầm thương cảm cho bọn côn đồ này, nhị thiếu lần này tức giận sẽ không thiếu cách khiến chúng chết không toàn thây.
...
Bốn viên đạn lần lượt được gắp ra khỏi người Hàn Thiên, tình trạng vẫn khá nguy kịch.
Nhịp tim lên xuống thất thường, các bác sĩ đều rất cố gắng, ai nấy mệt mỏi. Người nằm trên bàn phẫu thuật chính là Hàn tổng một tay hô mưa gọi gió, chỉ cần một chút sơ xót cũng đủ khiến cả nhà họ gặp chuyện.
Vương Bảo An sau khi được đưa vào cấp cứu, tình trạng không mấy nguy kịch nên rất nhanh đã được chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ cũng đã băng bó lại vết thương cho cô. Chỉ có điều cô vẫn trong tình trạng hôn mê.
Châu Hân Hân và Lí Kiệt cũng nhanh chóng chạy tới. Khi vừa tới nơi liền thấy Hàn Duệ đứng phía ngoài.
Châu Hân Hân hơi nghi ngờ hỏi:“Anh là ai?”
Hàn Duệ hơi nhướng mày:“Cô là Châu Hân Hân của tập đoàn Châu thị?”
“Có liên quan gì tới anh? Bảo An đâu? Cậu ấy sao rồi?”
Lí Kiệt cũng vô cùng sốt ruột:“Em ấy sao rồi? Tình hình thế nào?”
“Đã ổn rồi.” Hàn Duệ nhàn nhạt đáp.
Châu Hân Hân cảm thấy người trước mặt vô cùng quen mắt nhìn kĩ thì hình như rất giống Hàn Thiên:“Anh và Hàn tổng có quan hệ gì?”
Lí Kiệt:“Cậu ta là em trai của Hàn tổng.”
“Thì ra là vậy, tên khốn Hàn Thiên đó bảo cậu tới đây sao? Tốt nhất cậu nên về nói với anh ta Bảo An nhà chúng tôi không muốn liên quan đến anh ta dù chỉ một chút.”
Hàn Duệ có chút chướng tai:“Hai người còn có mặt mũi nói anh tôi? Nếu không vì anh ấy một mực bảo vệ thì có lẽ Bảo An của các người đã chẳng còn mạng tới đây đâu.”
“Cái gì là anh ta đã cứu cậu ấy?”
Hàn Duệ liếc cô ta một cái rồi bắt đầu chế giễu:“Nghe nói hai người là bạn rất thân với chị ấy nhỉ. Vậy khi chị ấy gặp nguy hiểm sao tôi không thấy mặt các người?”