Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 67: Chương 67




Hàn Thiên vươn tay chỉnh lại chiếc cúc áo trực tuột ra của cô. Anh thầm nhủ rốt cuộc người con gái này có biết đề phòng không vậy? Dù gì cũng để một con sói trong nhà vây mà lại ăn mặc một cách thoải mái như thế này.

“Hàn Thiên, đừng quậy.” Vương Bảo An đang dùng kem dưỡng da, qua gương cô có thể thấy được ánh mắt và biểu cảm hiện tại của anh.

“Anh không có quậy, chúng ta đi ngủ.” Giọng nói và hơi thở kề sát khiến tai của cô cũng nóng lên.

Cô nhanh chóng dưỡng da xong rồi xoay người lại chuẩn bị đi ngủ thì vừa hay va vào người anh.

“Bảo An em...có thể thôi khiêu gợi được không? Cứ thế này anh sợ bản thân không kìm chế được mất.”

...

Cả hai nằm trên chiếc giường bị ngăn cách bởi một hàng sách dài, hai chiếc chăn ấm áp. Hàn Thiên có thể nhận thấy chính chồng sách kia cũng giống như khoảng cách đang hiện hữu trong mối quan hệ hiện tại của họ. Một khoảng cách tưởng chừng mong manh nhưng lại rất khó để xóa bỏ.

Vương Bảo An lăn qua lộn lại một hồi cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ. Còn Hàn Thiên thì ngược lại anh chẳng tài nào ngủ được, nằm hồi tưởng lại những chuyện quá khứ. Anh nhớ đã có lần bản thân ốm đến mê man, cô đã thức trắng đêm để chăm sóc. Nhưng sáng hôm sau khi vừa tỉnh lại ngoài lời cảm ơn và thái độ lạnh nhạt bản thân anh chẳng có lấy một quan tâm, hỏi han.

Một lần khác đó là vào ngày ba mươi tết, anh lấy lí do công ty bận việc không về sau đó âm thầm đón chuyến bay, bay sang nước Z để gặp Tần Uyển Nhi, cùng cô ta đi mua sắp đồ mới, cùng cô ta đi ăn uống xa hoa rồi cùng cô ta đón giao thừa thật lãng mạn biết bao. Còn cô thì một mình bận bịu mua đồ, một tay trang trí nhà cửa cho có không khí náo nhiệt của tết. Tự tay và bếp nấu những món ăn truyền thống, còn không quên nấu những món anh thích. Tuy rất mệt nhưng cứ nghĩ đến chuyện sẽ được đón giao thừa hạnh phúc bên anh thì khóe môi cô lại vương lên nụ cười tươi tắn. Chỉ có điều niềm vui nhỏ nhoi ấy chỉ diễn ra trong phút chốc ngắn ngủi rồi lại bị anh dập tắt.

Ngày hôm đó, điện thoại của anh đã nhận được gần chục cuộc gọi từ cô nhưng chẳng lần nào anh bắt máy.

Cô vẫn kiên trì ngồi bên bàn ăn đợi anh về, bác Từ chỉ biết đứng một góc thở dài lắc đầu.

Bác lấy điện thoại gọi cho anh nhưng nào có gọi được bởi Tần Uyển Nhi kia đã sớm tắt nguồn điện thoại của anh rồi.

Cô vẫn cứ ngồi như thế mặc kệ thời gian từng giờ từng phút trôi qua, thức ăn đều đã nguội ngắt. Cô đem đi hâm nóng lại tất cả rồi lại bày biện ra, cô không muốn khi anh về sẽ phải tốn thêm thời gian đi hâm lại, như vậy sẽ khiến anh khó chịu.

Cho đến khi đồng hồ điểm 12 giờ đúng, thời khắc chuyển giao từ năm cũ qua năm mới, tiếng pháo hoa vang đầy trời.

Anh vẫn chưa về...trong căn biết thự rộng lớn chỉ còn cô và bác Từ. Không khí ngày tết vốn là rất rộn rã náo nhiệt đầm ấp, mọi người quây quần bên mâm cơm ấm áp cùng cười cùng nói hạnh phúc biết bao. Nhưng giờ khắc này chỉ còn lại sự cô đơn lạnh lẽo của một tâm hồn đã bị vết thương cứa sâu.

Cô lấy điện thoại ra gọi qua cho người đồng nghiệp của mình là trợ lí Dương. Trong điện thoại Dương Sở có nói anh có chuyến công tác đột xuất ở bên nước Z, anh ta còn hỏi thêm:“Cô không biết sao?”

Chỉ là một lời nói vô tình nhưng cũng đủ để làm tim cô nhói lên đau đớn, chuyến công tác đột xuất? Đó chỉ là cái cớ để che đậy thôi, nước Z chẳng phải là nơi người tên Tần Uyển Nhi đang du học?

“Tôi quên mất, xin lỗi đã làm phiền anh trợ lí Dương, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

Cô cúp máy rồi nhìn bàn thức ăn đã một lần nữa nguội lạnh trên bàn.

Vương Bảo An gạt đi những giọt nước mắt tủi hờn rồi đi lên lầu ra ban công nhìn ngắm bầu trời điểm những bông pháo hoa đẹp mắt. Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt nên dù cảnh có đẹp đến mấy cũng chẳng thể vui được.

Cô tự tay lau đi chất lỏng ấm áp trên khóe mắt rồi tự động viên chính mình, tự chúc bản thân năm mới vui vẻ.

Những chuyện này anh đều nghe bác Từ kể lại nhưng khi đó anh lại không mấy để tâm bởi anh nghĩ những chuyện cô làm lúc đó là điều hiển nhiên. Nhưng anh nào biết được từng chuyện, từng chuyện anh làm ở trong quá khứ dù là vô tình hay cố ý cũng đều đã để lại vết cắt sâu trong lòng cô.

Khó trách cho đến giờ Vương Bảo An vẫn luôn đặt ra một khoảng cách vô hình cho cả hai.

Hàn Thiên quay qua thấy cô đã ngủ say, anh chuyển hết chỗ khác qua một bên rồi kéo cô ôm vào lòng nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

“Bảo An tại sao khi đó tôi khốn nạn như vậy, lại thường xuyên ăn hiếp bắt nạt em nhưng em lại không mắng chửi tôi một lời chứ? Tại sao lại ngốc như vậy, chỉ biết ôm hết toàn bộ rồi âm thầm chịu đựng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.