Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 68: Chương 68




Hàn Thiên cứ thế mà ôm cô, tự trách một hồi rồi ngủ lúc nào không hay. Những chuyện của quá khứ anh phải khắc ghi thật kĩ để một lần bữa sửa đổi tránh đi vào vết xe đổ năm xưa.

Sáng hôm sau khi vừa mở mắt, cô đã nằm trong lồng ngực săn chắc của anh từ bao giờ.

Ngẩng mặt lên thấy anh vẫn còn đang ngủ liền thở phào. Gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, cô tự hỏi tại sao ông trời lại ưu ái ban cho anh một gương mặt vóc dáng hoàn mỹ đến vậy? Không chỉ vậy gia thế còn rất tốt, không phải nói là cực tốt. Thật khiến người ta ghen tị.

Cô đưa ngón tay lên vuốt từ sống mũi đến gò má anh, ngón tay mơn mớt đùa giỡn trượt đến đôi môi. Bỗng bàn tay cô bị nắm lại, Hàn Thiên từ từ mở mắt rồi nhướng mày nhìn cô.

Vương Bảo An có chút chột dạ liền rụt tay lại.

Hàn Thiên lập tức buông lời trêu chọc:“Mèo nhỏ em xàm sỡ anh.”

“Không có.”

“Ồ, không có? Sao mặt em đỏ hết lên rồi.”

Vương Bảo An theo phản xạ lấy tay che mặt:“Không có, em nói không có.”

Hàn Thiên nhìn biểu cảm hết sức đáng yêu này của cô thì lại càng muốn trêu ghẹo. Anh chống một tay lên rồi cười hết sức đáng ghét:“Muốn hôn anh sao?”

“Ai...ai muốn?”

“Anh không ngại đâu, em cứ thỏa sức.''

“Đã bảo là không muốn mà.”

Gương mặt Hàn Thiên dần dần sát lại, Vương Bảo An đẩy anh ra:“Em chưa đánh răng.”

“Ồ, vậy tức là đánh răng xong thì có thể tiếp tục?”

“Anh...không phải.” Cô chạy xuống giường rồi vô thẳng phòng tắm.

“Đợi anh với.” Hàn Thiên cười đầy thoat mãn rồi ung dung bước xuống giường đi theo cô vào trong.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Hàn Thiên vẫn cứ bám theo sau chọc ghẹo cô.

Vương Bảo An trừng anh mấy lần nhưng tên này hoàn toàn coi như không thấy. Cô đã bắt đầu cảm thấy hối hận khi tối qua để tên này ở lại.

Cô đi vào bếp nấu ăn, anh cũng đòi đi theo:“Anh sẽ không động tay động chân vào bất cứ thứ gì mà em yên tâm.”

Bữa sáng là hai quả trứng ốp la, một cây xúc xích phô mai nướng và hai cái bánh mì sandwich, kèm theo đó là đĩa salad hoa quả.

Thủ tục xuất viện của Hàn Thiên đều đã được Hàn Duệ lo liệu, xem như chuộc lỗi.

Ăn sáng xong xuôi, Hàn Thiên liền nhận được một cuộc gọi đến từ người mẹ yêu dấu của mình.

“Mẹ?”

“Con đang ở đâu? Chẳng phải nói hôm nay sẽ xuất viện sao?”

“Con chuẩn bị về.”

Cúp máy xong quay quay sang lưu luyến nhìn cô:“Anh phải về rồi.”

“Ừm.”

“Em không níu anh ở lại sao?” Hàn Thiên giương đôi mắt mong chờ nhìn cô, chỉ cần cô nói anh ở lại đừng đi thì anh sẽ lập tức không đi.

Nhưng mà xem ra để anh phải thất vọng rồi:“Anh đi đi, không tiễn nhé.”

“Bảo An.”

“Hửm, còn chuyện gì nữa sao?”

“Không có.”

“Vậy sao anh còn chưa đi, đừng để bác gái chờ lâu.”

Hàn Thiêm ôm theo vẻ mặt hờn dỗi ra về.

Vương Bảo An vẫn trong thời gian nghỉ phép tuần sau sẽ bắt đầu đi làm trở lại nên trong khoảng thời gian này khá rảnh dỗi.

Cô tính mở TV lên xem nhưng nghĩ lại hiện tượng xảy ra tối qua thì khẽ rùng mình một cái. Cô đi vào trong phòng lấy laptop ra ngồi xem tin tức và một vài thông tin về tập đoàn Châu thị mấy ngày qua.

Tình hình phát triển khá ổn định, xem ra việc bắt hết lũ sâu bọ giúp tập đoàn bớt đi một mối nguy hại.

Cũng không có thêm tin tức gì hót đáng để chú ý nhiều, cô tìm kiếm tạm mấy bộ phim để coi.

Hàn Thiên vừa về đến cửa đã thấy ba mẹ anh đang ngồi vào bàn ăn sáng. Hàn Duệ cũng đang ngồi chọt chọt đũa.

“Anh hai.”

Hàn Khải vẫn giữa thái độ lạnh nhạt:“Về rồi sao?”

“Ba, mẹ.”

“Con mau vào ăn sáng đi.”

“Con ăn rồi, con lên lầu thay quần áo.” Anh sợ Tưởng Lam sẽ lại cằn nhằn thêm liền chạy lên lầu.

“Thằng bé này.”

Sau khi gia đình đã ăn sáng xong, Hàn Thiên cũng thay xong quần áo xuống nhà chuẩn bị đi tới công ty, dù gì sức khỏe của anh cũng đã hồi phục chuyện công ty cũng không thể bỏ bê thêm nữa. Hơn hết anh rất sợ nếu còn ở nhà sẽ bị mẹ hành cho nhức tai đau đầu.

Tưởng Lam khuyên anh chẳng được nên đành bất bực, trong lòng cũng rất giận.

Bà lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:“Thế nào rồi?...Được cậu lạp tức chuyển qua cho tôi.”

Vyowng Bảo An đang chán nản lướt qua từng yaapj ohim thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Reng...reng...reng...Là một dãy số lạ gọi tới.

“Alo.”

Đầu dây bên kia không nói gì.”

“Xin chào cho hỏi là ai vậy ạ?”

“Là ta, mẹ của Hàn Thiên.”

Vương Bảo An giật bắn mình hình vào màn hình định thoại hồi lâu mới cất tiếng:“Dạ cháu chào bác.”

“Cháu rảnh không? Gặp ta một lát.”

“Cháu rảnh ạ.”

“Vậy được ta sẽ cho người đến đón cháu.”

“Không cần đâu ạ, bác gửi địa chỉ cháu sẽ tự tới.”

“Được.”

Ting~ địa điểm là một quán cà phê gần nhà cô.

Sau khi Tưởng Lam cúp máy Vương Bảo An vẫn còn đang ngây người. Rốt cuộc mẹ anh hẹn gặp cô là có mục đích gì?

Không nghĩ nhiều nữa cô lập tức chạy đi thay quần áo rồi đến địa điểm như đã hẹn. Quán cà phê rất gần nên cô chỉ mất mấy phút đã ra đến nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.