Vừa đến nơi, Vương Bảo An đã thấy bóng lưng một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng. Trên người toát ra khí chất cao quý lạnh lùng. Bà đưa tay cầm tách cà phê rồi khẽ nhấp môi.
“Cháu chào bác.”
Người phụ nữ kia để tách cà phê xuống rồi nhìn Vương Bảo An:“Tới rồi, vậy ngồi đi.”
“Xin lỗi vì để bác chờ.”
Nếu tính về thời gian hẹn hặp thì Vương Bảo An đến rất đúng giờ nhưng Tưởng Lam lại đến đây ngồi trước mười lăm phút.
“Ta cũng chỉ vừa mới đến. Cháu uống gì?”
“Không cần đâu. Bác gọi cháu tới là có chuyện gì sao?”
Tưởng Lam quét, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô khiến cô lạnh cả người.
“Cháu và Hàn Thiên rốt cuộc là có mối quan hệ như thế nào?”
Vương Bảo An cũng đoán ra được bà chắc chắn sẽ hỏi những loại câu hỏi đại khái như thế này:“Hàn Thiên và cháu trước đây từng đã yêu nhau 3 năm hiện giờ vì một số biến cố xảy ra nên chỉ còn giữ mối quan hệ bạn bè.”
Tưởng Lam gật đầu hài lòng xem ra rất thành thật. Trước khi tới đây bà cũng đã cho người đi điều tra sơ qua về cô.
“Lần này Hàn Thiên bị thương phải nhập viện cũng là vì cháu?” Ánh mắt bà nhìn cô càng thêm phần lạnh lẽo. Bà cũng là một người phụ nữ bình thường đương nhiên cũng rất xót con.
Ngay cả chuyện này cũng đã biế rất rõ, Vương Bảo An gật đầu đáp:“Vâng.”
“Ta cũng không muốn vòng vo.” Tưởng Lam lấy từ trong túi ra một sấp tiền dày cộp cộng thêm là một tấm thẻ đen rồi đẩy qua cho cô.1
Trong đầu Vương Bảo An đang hiện hữu một câu hỏi to đùng:“Cái quái gì thế này? Đây chẳng lẽ chính là tình tiết cẩu huyết thường xuyên xuất hiện trong các tập tiểu thuyết ngôn tình có sự góp mặt của mẹ chồng nàng dâu?”
“Rời xa Hàn Thiên đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa. Số tiền và tấm thẻ này sẽ là của cháu.”1
Vương Bảo An lạnh nhạt liếc qua sấp tiền trên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt Tưởng Lam nói:“Bác làm vậy là có ý gì?”
“Chê ít?” Tưởng Lam lại lấy thêm trong túi sách ra một hộp nữ trang lấp lánh rồi đẩy qua.
“Xét về mặt xuất thân cháu và Hàn Thiên chênh lệch quá lớn.” Tưởng Lam ngồi khoanh tay lưng hơi ngả ra sau:“Các cô gái vây quanh nó đếm không xuể nhưng hầu hết đều vì tiền, ta đoán cháu cũng không ngoại lệ đâu nhỉ? Dù gì cũng đã chia tay cháu hãy nhận số tiền này rồi tránh xa nó ra một chút, số tiền coi như là bồi thường cho cháu.”1
Vương Bảo An liếc những thứ mà Tưởng Lam đặt trên bàn rồi bật cười:“Bác gái, cháu biết cháu và Hàn Thiên là người của hai thế giới khác nhau, hai người bọn cháu cũng đã sớm kết thúc. Vì vậy bác cũng không cần lấy tiền ra để sỉ nhục cháu.”
Dừng một chút cô lại nói:“Hơn nữa cháu cũng xin phép phải nhấn mạnh không phải cô gái nào cũng ham tiền mà bán rẻ nhân cách của mình. Còn số tiền và nữ trang này cháu không thể nhận. Hàn Thiên đã cứu cháu hai lần cháu không thể vô ơn mà lật mặt coi như không quen biết anh ấy. Giữa cháu và anh ấy vẫn sẽ giữ mối quan hệ bạn bè nhưng để bác yên tâm cháu cũng sẽ hạn chế tiếp xúc với anh ấy.”
Từng lời, từng lời của cô đều rõ ràng dứt khoát khiến Tưởng Lam hơi ngây người.
Đột nhiên, một nhân viên phục vụ bị vấp phải cạnh bàn, trên tay bưng khay cà phê nóng. Ly cà phê bị hất tung bay thẳng về phía Tưởng Lam.
“Cẩn thận.” Người phục vụ trước khi té nhào xuống đất chỉ kịp nói hai lời này.
Vương Bảo An cũng hơi giật mình, cô lập tức đứng dậy chắn phía trước Tưởng Lam. Dù gì bà cũng là mẹ của ân nhân mình hơn nữa nếu bị ly cà phê này hất phải sẽ không tránh khỏi bị bỏng và người nhân viên kia cũng sẽ gặp xui xẻo.
Cũng may Vương Bảo An mặc một lớp áo dày nên vết thương cũng không có gì nghiêm trọng chỉ hơi rát một chút.
Tưởng Lam hôta hoảng đứng dạy:“Cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao, cà phê không bắn ra người bác chứ?”
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Nói xong cô xoay người lại nhìn cô nhân viên bị té đến chảy cả máu tay.
Vương Bảo An đi lại đỡ người kia lên:“Cô không sao chứ?”
Người nhân viên kia cứ ngỡ bản thân sẽ bị mắng nhiếc chửi rủa một trận rồi bắt bồi thường, nào có ngờ bản thân lại nhận được lời hỏi han. Cô ta cũng giống Tưởng Lam đều sững người.
“Tôi...tôi không sao. Thật xin lỗi quý khách, xin lỗi quý khách rất nhiều.” Cô nhân viên liên tục cúi người xin lỗi.
Ông chủ tiệm thấy bên ngoài ồn ào liền chạy ra:“Xin lỗi quý khách là do nhân viên của tôi sơ xuất. Chúng tôi sẽ bồi thường.”
Nói xong ông ta quay sang tức giận nhìn chằm chằm cô phục vụ:“Cô đó ngày mai không cần phải tới làm nữa.”
“Ông chủ đừng đuổi tôi, tôi xin lỗi mà.”
“Tôi không sao, ông chủ cũng đừng đuổi cô ấy coi như cho cô ấy một cơ hội sửa sai. Tôi cũng không cần bồi thường. Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong xuôi.” Nói xong cô quay trở lại bàn, cầm túi xách:“Nếu không còn chuyện gì nữa vậy xin phép bác cháu đi trước.”
Tưởng Lam nhìn theo bóng lưng cô không rõ tâm tình.
Cô nhân viên kia cô cùng cảm kích chạy theo:“Quý khách xin đợi chút.”
“Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Hay cô cởi áo ra mặ tạm áo của tôi đi. Chiếc áo này là đồ tôi mới mua chưa mặc làn nào còn rất mới. Còn chiếc áo kia tôi sẽ đem về giặt sạch rồi trả cho cô.”
Vương Bảo An cười cười, tính ra cô phục vụ này cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi còn rất trẻ, có lẽ đi làm là để kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình.
“Không cần đâu, cô vô làm đi.”