Trường đua...
Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra cuộc đua. Lý Nhậm Bằng hôm nay ánh mắt đầy quyết tâm. Anh ngồi vào bên trong xe, kiểm tra lại mọi thứ vì đảm bảo rằng sẽ không xảy ra tai nạn thêm một lần nào nữa. Ngôn Chính Phàm cũng không hề kém cạnh. Anh đã nhiều lần tham gia các giải đua lớn nhỏ cho nên cũng tích góp khá nhiều kinh nghiệm. Nếu Lý Nhậm Bằng lựa chọn ôtô thì đối với anh môtô mới chính là sự lựa chọn sáng suốt.
Ngôn Chính Phàm đưa mắt liếc nhìn chiếc xe hơi bên cạnh sau đó đội mũ bảo hiểm vào, chuẩn bị trong tư thế sẵn sàng. Trước khi xuất phát, cả hai đều hướng mắt nhìn về phía người con gái đặc biệt trong lòng mình sau đó tăng tốc thật nhanh.
- “Sở Chi, lần này, anh nhất định phải đưa em về cho bằng được.”
Lý Nhậm Bằng vừa lái xe trong lòng không ngừng nhớ về những khoảng thời gian ở bên cô. Ánh mắt anh hừng hực ngọn lửa chiến thắng. Mặc dù đã bỏ tốc độ một thời gian nhưng phong độ của anh vẫn không hề suy giảm một chút nào. Thoáng chốc, xe của anh đã vượt mặt chiếc xe của Ngôn Chính Phàm.
- “Anh giỏi hơn tôi nghĩ đấy.”
Ngôn Chính Phàm nhếch môi, sau đó bắt đầu tăng tốc cố bám sát theo đuôi xe của Lý Nhậm Bằng. Cả hai không hề nhún nhường đối phương một chút nào.
Về phía Diệp Sở Chi, cô vẫn đứng chờ ở vạch xuất phát cũng là điểm đích cuối cùng. Ngôn Chính Phàm và Lý Nhậm Bằng sẽ lái xe quay trở về đây một lần nữa, nếu như chiếc xe nào chạm vào băng rôn đỏ mà cô đã giăng trước thì sẽ là người chiến thắng.
Ưm...Ưm...
Chẳng hiểu tại sao giữa trường đua vắng vẻ như này lại bất ngờ xuất hiện đám người áo đen lạ mặt. Bọn họ đã đợi sẵn từ lâu, thế nhưng đợi đến khi Ngôn Chính Phàm và Lý Nhậm Bằng xuất phát mới bắt đầu ra tay, nhanh chóng lặng lẽ đi đến dùng khăn bịt miệng Sở Chi. Vì trong chiếc khăn có tẩm thuốc mê cho nên chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Sở Chi đã ngất xỉu. Đám người vì thế mà đưa cô lặng lẽ trở vào bên trong chiếc xe hơi màu đen nằm cách đó không xa.
Cuộc đua vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Ngay khi Lý Nhậm Bằng đang tăng tốc hướng thẳng về điểm đích thì bất ngờ Ngôn Chính Phàm cũng cùng lúc tiến lên. Vì không muốn đối phương đến trước cho nên cả hai người lại rẽ hướng đánh thêm một vòng nữa. Mãi một lúc lâu sau, cả hai đến đích tại cùng một thời điểm. Cả Lý Nhậm Bằng và Ngôn Chính Phàm đều thở dài mà thất vọng. Hai người lúc này mới gọi lớn tên Sở Chi thế nhưng lại không thấy cô. Sắc mặt Nhậm Bằng lúc này sa sầm lại, anh nghĩ cô đã xảy ra chuyện gì rồi. Khi nãy còn nhìn thấy cô đứng tại đây, sao bây giờ lại không thấy chứ. Hai người nhanh chóng bước xuống xe, chạy đi khắp trường đua tìm cô nhưng lại chẳng có kết quả gì. Mãi một lúc lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Ngôn Chính Phàm. Anh nhanh chóng nghe máy. Ngay khi nghe giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia, sắt mặt anh lập tức tái xanh, chau mày liếc nhìn người bên cạnh, nói:
- “Không hay rồi. Sở Chi đã bị ba của tôi bắt cóc.”
Nghe thế, Lý Nhậm Bằng lập tức ngồi vào xe, sau đó nói vọng ra.
- “Lên xe. Tôi và anh cùng đến đó.”
Ngôn Chính Phàm lúc này vô cùng rối bời nên không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức ngồi vào bên trong. Cả hai nhanh chóng đến nơi mà cha anh đã nói trước đó.
***
Trong một căn phòng tối, Diệp Sở Chi lúc này mới hoàn toàn tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của người đằng xa nhìn chằm chằm về phía mình. Ngôn Thường Luân không nói gì, chỉ lặng lẽ đi một vòng quan sát cô sau đó liếc sang cô gái bên cạnh, hỏi:
- “Chính là cô gái này, có đúng không?”
Người bên cạnh không ai khác chính là Tạ Diệu Linh. Cô ta đã mách lại với ông về chuyện Ngôn Chính Phàm quyết định thi đấu với Lý Nhậm Bằng chỉ vì muốn ở bên cạnh Diệp Sở Chi. Vì lẽ đó, để ngăn anh lại, ông ta không còn cách nào khác là bắt cóc cô về đây sau đó đưa ra điều kiện ép buộc anh rời khỏi người con gái phiền phức này.