Thế Thân Hoàn Mỹ: Chinh Phục Trái Tim Chàng Ngốc

Chương 57: Chương 57: Hai người cười, một người đau




Cạch...

Tiếng cánh cửa phòng mở ra, phía trước là hai thân ảnh cao lớn. Ngôn Chính Phàm vội vàng bước vào, lạnh giọng nói:

- “Ba, mau thả Sở Chi ra. Cô ấy không làm chuyện gì sai cả.”

Ngôn Thường Luân nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con trai, nhếch môi đáp:

- “Không ngờ con đến nhanh hơn ba tưởng. Vậy có nghĩa là cô ta chính là người quan trọng đối với con, có phải không?”

Ngôn Chính Phàm im lặng không đáp liền đưa mắt tìm kiếm Sở Chi. Ngay khi nhìn thấy cô đang ngồi yên trên ghế, sắc mặt có chút bơ phờ vì thuốc mê khi nãy, còn lại tay chân vẫn tự do, không có bất kì sợi dây trói nào anh mới thở phào nhẹ nhõm. Lý Nhậm Bằng cũng hốt hoảng nhanh chóng toang chạy về phía cô nhưng đã bị Ngôn Thường Luân đứng chắn trước mặt, ông nghiêm giọng hỏi:

- “Cậu là Lý Nhậm Bằng?”

- “Phải. Là tôi, tôi chính là chồng...à mà thôi.”

Anh muốn nói mình chính là chồng của Sở Chi nhưng lại nhớ rằng cả hai đã quyết định ly hôn, nhưng vì anh vẫn chưa kí vào đơn ly hôn nên cũng chưa hẳn là chồng cũ của cô. Nói chính xác hơn rằng hiện tại anh không biết quan hệ giữa hai người như thế nào.

Nhìn cả hai người đàn ông đang quan tâm hướng về phía một người khiến Tạ Diệu Linh đứng gần đó siết chặt hai tay, trong lòng không khỏi ghen tỵ Diệp Sở Chi, cô ta có gì tốt đẹp chứ? Về phía Ngôn Chính Phàm, anh cũng không quên trừng mắt nhìn về phía Tạ Diệu Linh. Nếu không phải cô ta mách lẻo thì có lẽ cha của anh sẽ không làm đến mức này.

- “Diệp Sở Chi, tôi muốn cô sau này đừng qua lại với Chính Phàm nữa, chuyện tình cảm sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập của nó.”

- “Cha...”

Sở Chi nghe thế liền điềm nhiên trả lời:

- “Ngài Ngôn, giữa hai chúng tôi đơn giản chỉ là bạn bè thân thiết. Hơn nữa hiện tại tôi chỉ muốn tập trung vào việc học để hoàn thành kì tốt nghiệp.”

- “Bạn bè thôi sao?”

Ngôn Chính Phàm nghe những lời nói thốt ra từ miệng Sở Chi trong lòng cảm thấy có chút buồn buồn. Anh cúi mặt, hai tay siết chặt lại. Hóa ra từ trước đến nay, cô chỉ đơn thuần xem anh là một người bạn bên cạnh chứ không phải là tình cảm nam nữ. Cái hôm cô say mèm gọi tên Lý Nhậm Bằng không phải là nói nhăng nói cuội trong lúc say mà đó chính là tâm tư thật giấu kín trong lòng của cô. Trước khi đến anh cũng từng nghĩ rằng sau khi đưa cô rời khỏi nơi này sẽ cạnh tranh công bằng với Lý Nhậm Bằng một lần nữa. Nhưng hiện tại thì không cần nữa rồi.

- “Tốt. Như vậy tôi có thể yên tâm để tìm người yêu môn đăng hộ đối với Chính Phàm.”

Ngôn Thường Luân nhìn thấy sự quả quyết trên gương mặt của Sở Chi mới hết lo lắng mà mĩm cười hài lòng, sau đó mới nhường lối để Lý Nhậm Bằng chạy đến bên cô.

- “Sở Chi, em không sao chứ?”

Đến giờ anh vẫn chưa khỏi sợ hãi liền ôm chầm lấy cô. Trước cái ôm ấm áp từ phía người đàn ông vốn đã ngự trị trong tim mình, Sở Chi theo bản năng mà ôm chặt anh lại. Cũng may, Ngôn Thường Luân đơn giản chỉ là muốn cô xác nhận rõ mối quan hệ với con trai mình mà thôi. Ông không gây bất cứ tổn hại nào đến cô.

Tạ Diệu Linh quan sát biểu cảm trên gương mặt của Ngôn Chính Phàm. Từ lúc bước vào, ánh mắt anh chỉ hướng mỗi về phía Diệp Sở Chi. Ngay cả khi nhìn thấy cô và Lý Nhậm Bằng ôm nhau, đôi mắt ấy càng thêm đượm buồn, có chút luyến tiếc. Việc Sở Chi giải thích rõ ràng đã khiến cô ta an tâm hơn phần nào trong việc chinh phục trái tim người đàn ông này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.